Thiên Kim Báo Thù (Hương Ly)

Chương 25: 25: Tiếp Tục Gây Sự






"Biến, anh còn đứng đây nữa thì tôi báo cảnh sát đấy. Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói hết. Cảm phiền tránh ra."

"Tuệ Nghi, nếu hôm nay em không chịu cho anh thời gian thì ngày nào anh cũng sẽ tới công ty tìm em cho đến khi em chấp nhận mới thôi."

Khuôn mặt Bạch Tuệ Nghi sa sầm, đen kịt như đít nồi, hai mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Trác Tiêu Phàm đang đứng trước mặt mình. Cô nhếch môi, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ đột nhiên rơi xuống tận cùng của sự khó chịu, người con gái nghiến răng nghiến lợi, hận chẳng thể đập cho Trác Tiêu Phàm một trận. Bạch Tuệ Nghi hừ lạnh, thở hắt ra từng hơi. Dường như người đàn ông đang quyết tâm dở trò cho bằng được.

Bạch Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực, gầm gừ mở miệng: "Được, để tôi xem, anh muốn nói gì." Vậy thì để cô coi Trác Tiêu Phàm cùng Bạch Tuệ Nghiên đang định dở trò thế nào với cô, dù biết chả có gì tốt lành.

Tuy nhiên, cô ghét cái cảnh ngày ngày đến công ty phải chứng kiến bộ mặt rác rưởi, bốc mùi của Trác Tiêu Phàm, Bạch Tuệ Nghi cực kỳ khó chịu. Thà rằng chấp nhận ngồi xuống mấy phút còn hơn là kéo dài từng ấy thời gian. Hơn nữa, Bạch Tuệ Nghi cũng đang rảnh, chơi với đôi cẩu nam nữ cứ thích lăm le đến công ty một chút cho vui. Cứ chờ xem là Bạch Tuệ Nghi hay Trác Tiêu Phàm với Bạch Tuệ Nghiên sẽ thắng.

Trước khi đi, Bạch Tuệ Nghi cảnh cáo: "Nhưng tôi cho anh biết, Trác Tiêu Phàm, nếu về sau anh còn dám vác mặt tới nơi này thì tôi nhất định kêu bảo vệ ném anh vào sở cảnh sát, để cho họ giam anh trong đấy cả đời." Thiệt tình, nói chuyện với Trác Tiêu Phàm làm cô cảm thấy ghê tởm kinh khủng.

"Được rồi."

Trác Tiêu Phàm cố gắng nén lửa giận bừng bừng trong lòng, bàn tay từ lúc nào đã cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh nổi lên chằng chịt vô cùng đáng sợ. Hắn ta tự nhủ rằng, Bạch Tuệ Nghi sẽ chẳng còn được kiêu ngạo như bây giờ nữa, chỉ cần thời gian ngắn nữa thôi. Chỉ cần kế hoạch mà Trác Tiêu Phàm cùng Bạch Tuệ Nghiên bàn bạc với nhau thành công thì nhất định Bạch Tuệ Nghi xong đời.

Hai người chọn một quán cà phê gần công ty ngồi xuống.

Bạch Tuệ Nghi cầm lấy thìa khuấy nhẹ ly nước trước mặt, cô đưa lên miệng, khẽ nhấp một ngụm. Biểu cảm trên khuôn mặt người con gái luôn ở trong trạng thái vô cảm. Bạch Tuệ Nghi lạnh lùng mở miệng: "Anh muốn nói gì thì cảm phiền nhanh nhanh lên. Tôi không rảnh cứ ngồi ở đây ngắm cảnh đâu." Cô nàng trực tiếp nhắc nhở.

"Anh nghe nói em kết hôn với Dịch Khải Văn rồi? Tuệ Nghi, tại sao em làm như vậy chứ?" Mặt mũi Trác Tiêu Phàm nhăn nhó, hắn ta bày ra dáng vẻ đau khổ: "Em gặp khó khăn gì mà đi hiến dâng cả cuộc đời cho tên ác ma như Dịch Khải Văn, chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau bàn bạc mà. Hạnh phúc cả đời em đấy, Bạch Tuệ Nghi, chẳng lẽ em không sợ."

Đối phương hừ lạnh, đập mạnh chiếc cốc xuống bàn, vắt chân lên ghế. Bạch Tuệ Nghi trợn tròn mắt, ghét bỏ ném cho Trác Tiêu Phàm mấy chữ: "Anh buồn cười nhỉ. Tôi kết hôn với Dịch Khải Văn thì sao, mắc mớ gì tới anh? Trác Tiêu Phàm, anh cho rằng bản thân là gì của tôi mà dám lớn gan lớn mật ngồi đây chất vấn. Anh đừng quên trước đó giữa chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì rồi. Nếu tiếp tục ôm theo ảo tưởng thì bệnh sẽ càng nặng đấy. Huống chi, hôn nhân của tôi, tự tôi quyết định, anh lấy quyền gì xen vào?"

Càng nhắc, Bạch Tuệ Nghi càng muốn băm Trác Tiêu Phàm ra thành trăm nghìn mảnh với những việc hắn ta từng gây ra. Đối phương làm cô buồn nôn thật sự.

Hạnh phúc ư?

Chính Trác Tiêu Phàm là kẻ hủy hoại cả cuộc đời cô, gia đình Bạch Tuệ Nghi tan nát đều do hắn ta cả. Giờ Trác Tiêu Phàm dám ngồi đây, da mặt dày hơn thớt không chút xấu hổ mà thốt ra những lời như vậy. Bạch Tuệ Nghi hít một hơi thật sâu, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, cô đang hết sức kiềm chế khi chưa tặng cho Trác Tiêu Phàm cốc nước đang được đặt trên mặt bàn kia.

Tính cách hắn ta bẩn đến mức cần phải được gột rửa từ trên xuống dưới, tốt nhất Trác Tiêu Phàm nên đi đầu thai lại đi, đừng tiếp tục sống làm gì cho xã hội ô nhiễm, đã thế còn chật đất. Không làm được gì cho đời rồi mà dám bày mưu tính kế, cướp giật thứ thuộc về người khác.

"Tuệ Nghi, sao em có thể nói anh như vậy? Anh chỉ lo cho em thôi." Trác Tiêu Phàm bày ra dáng vẻ thâm tình, ngọt ngào nói: "Dịch Khải Văn kia là tên vô nhân tính, thủ đoạn anh ta dùng khiến những người xung quanh ghê rợn. Em sống với Dịch Khải Văn chẳng khác gì chôn vùi cuộc sống cả. Em hãy tin anh, bỏ Dịch Khải Văn đi, đối với em như vậy là tốt nhất."

Bạch Tuệ Nghi bực mình hừ lạnh: "Khỏi, tôi không cần, anh về mà lo cho người khác hộ tôi. Hơn nữa, Dịch Khải Văn như thế nào, tôi tự biết nhận định, chưa tới lượt anh phán xã hội đâu. Tôi mà ở với anh thì mới gọi là chôn vùi cuộc đời đấy. Trác Tiêu Phàm, anh gọi tôi ra đây chỉ để nói mấy lời vớ vẩn thì xin phép, tôi chẳng có thời gian." Cô nàng nhanh chóng cầm túi xách, trực tiếp đứng dậy.

Ngồi nghe chó sủa làm gì cho mệt.

Mà Trác Tiêu Phàm cũng gan lắm khi dám nói xấu Dịch Khải Văn sau lưng. Để người đàn ông kia nghe thấy thì Bạch Tuệ Nghi chả tài nào tưởng tượng nổi Dịch Khải Văn sẽ làm những gì để trừng trị cái tên rác rưởi đang liên tục làm càn trước mặt Bạch Tuệ Nghi nữa.

"Đừng mà."

Trác Tiêu Phàm đột nhiên lên cơn, ôm chặt lấy Bạch Tuệ Nghi. Hắn ta giữ cô một lúc lâu, ánh mắt hướng về phía xa, dường như đang ra hiệu cho ai khác. Bạch Tuệ Nghi điên tiết vùng vẫy, cuối cùng tặng cho hạ bộ Trác Tiêu Phàm một cú đá vô cùng đau đớn.

Cô chỉ tay vào mặt hắn, cảnh cáo: "Bị điên thì làm phiền tới bệnh viện kiểm tra, đừng gây ảnh hưởng tới tôi. Trác Tiêu Phàm, anh đang dở trò gì đừng tưởng tôi ngu ngốc mà thuận theo. Ghê tởm, tự dưng dính phải đống rác vào người." Bạch Tuệ Nghi phủi sạch quần áo, dứt khoát rời khỏi quán cà phê.

Mặt mũi Trác Tiêu Phàm nhăn nhó vì đau đớn, hắn ta thầm chửi thề, con nhỏ Bạch Tuệ Nghi chết tiệt. Suýt chút nữa thì khiến Trác Tiêu Phàm đoạn tử tuyệt tôn rồi. Người đàn ông loạng choạng kéo ghế ngồi xuống. Xác nhận Bạch Tuệ Nghi đã đi xa, Bạch Tuệ Nghiên mới chạy tới gần.

Cô ta đỡ tay Trác Tiêu Phàm, hỏi han: "Anh còn ổn chứ?" Từ nãy đến giờ, Bạch Tuệ Nghiên luôn ở phía sau quan sát mọi chuyện xảy ra.

"Được rồi. Anh không sao." Trác Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, cơ mặt dần dãn ra. Hắn ta ngẩng đầu, hỏi: "Tuệ Nghiên, em chụp được chưa? Chất lượng tốt đúng không?"

Bạch Tuệ Nghiên đặt những bức ảnh lên bàn, trên khuôn mặt cô ta nở nụ cười nguy hiểm: "Đương nhiên rồi, anh xem nè. Có những thứ này ở đây, em đảm bảo Bạch Tuệ Nghi chết chắc." Trên bàn toàn là ảnh Trác Tiêu Phàm ôm Bạch Tuệ Nghi vừa mới nãy.

"Vậy thì được rồi, cái con nhỏ chết tiệt đấy, chúng ta phải cho nó biết tay." Người đàn ông gằn mạnh từng chữ.

Kế hoạch Trác Tiêu Phàm cùng Bạch Tuệ Nghiên bàn bạc chính là như vậy. Gọi Bạch Tuệ Nghi ra ngoài nói chuyện chỉ là cái cớ thôi, quan trọng bọn họ muốn chụp hết những ảnh chứng tỏ Bạch Tuệ Nghi cùng Trác Tiêu Phàm đang thân mật, khẳng định hai người đang qua lại với nhau. Sau đó, đích thân Bạch Tuệ Nghiên sẽ mang tới cho Dịch Khải Văn coi, khẳng định rằng đối phương bị vợ mình cắm cho cặp sừng to đùng trên đầu.

Sau đó, Dịch Khải Văn chắc chắn ngay lập tức nổi giận vì mặt mũi gia tộc bị Bạch Tuệ Nghi làm cho mất hết, rồi trừng trị khiến người con gái mãi mãi không thể ngóc đầu lên được. Bạch Tuệ Nghi mất hết tất cả thì càng thuận lợi cho Bạch Tuệ Nghiên cùng Trác Tiêu Phàm đoạt hết tài sản nhà họ Bạch, rồi bọn họ nhất định dùng nhau sống cuộc sống sung túc, no đủ, thậm chí còn đạp kẻ mình ghét là Bạch Tuệ Nghi xuống dưới vực thẳm.

Nghĩ thôi thì đã thấy khoái chí rồi.

Bạch Tuệ Nghiên đắc chí đưa tay vỗ ngực: "Tiêu Phàm, anh cứ yên tâm, em phải khiến cho Bạch Tuệ Nghi thân bại danh liệt mới vừa lòng. Nó dám lên mặt thì em cho nó biết thế nào là lễ độ."

"Khi nãy em không biết thì thôi, Bạch Tuệ Nghi kiêu ngạo lắm. Đến mức anh chỉ muốn đánh cho cô ta mấy phát." Trác Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi hậm hực nhấn mạnh từng chữ.

Cả hai bọn họ đều từng bị Bạch Tuệ Nghi làm nhục, cho nên Trác Tiêu Phàm cùng Bạch Tuệ Nghiên nhất định làm chuyện này tới cùng, khiến cô chẳng thể thoát thân. Cơn giận trong người cả hai hoàn toàn xâm lấn tâm trí, chẳng thể suy nghĩ nổi nữa.

Nhất là Bạch Tuệ Nghiên, tưởng tượng tới cái ngày bản thân được đứng ở trên cao, giẫm đạp Bạch Tuệ Nghi, kẻ bản thân ghét cay ghét đắng, hận chỉ muốn xé xác đối phương thành trăm mảnh ra, cô ta cực kỳ hả hê.

"Tuệ Nghiên, tiếp theo phải nhờ vào kỹ năng diễn xuất của em rồi." Trác Tiêu Phàm cười thầm, đôi mắt đầy rẫy nguy hiểm.

"Anh cứ yên tâm, chờ Bạch Tuệ Nghi bị Dịch Khải Văn lăng trì xử tử đi."

Bạch Tuệ Nghiên nhanh chóng tìm tới Dịch Khải Văn, cô ta muốn hạ bệ chị gái cùng cha khác mẹ càng sớm càng tốt.

Lúc Dịch Khải Văn đang làm việc thì thư ký vào thông báo: "Dịch tổng, bên ngoài có người xưng là Bạch Tuệ Nghiên, em vợ ngài, nói có chuyện cần gặp. Chủ tịch muốn cho cô ấy tới không ạ?"

"Bạch Tuệ Nghiên?" Đôi lông mày trên khuôn mặt Dịch Khải Văn nhíu chặt, anh trầm ngâm suy tư trong giây lát rồi cất giọng lạnh lùng: "Được rồi, cho cô ta vào đây xem."

Vừa tới nơi, Dịch Khải Văn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đối phương, gằn giọng tra hỏi: "Cô tới đây để làm gì?"

"Anh rể, em có thứ này, muốn cho anh coi." Bạch Tuệ Nghiên nuốt nước bọt đè nén cảm giác sợ hãi, cô ta run rẩy để ảnh lên bàn: "Em nghĩ anh cần phải biết chuyện này."