"Hai đứa dạo này thế nào rồi?"
"Dạ bọn cháu vẫn ổn."
Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn chỉ biết cong môi cười trừ trước những câu hỏi đến từ phía ông nội khi ngồi trên bàn ăn tràn ngập cảm giác sát khí như vậy. Xung quanh cô nàng bao vây bởi hàng ngàn ánh mắt khó chịu, ghét bỏ, nó đều dành cho Dịch Khải Văn cả. Tuy nhiên, do chồng Bạch Tuệ Nghi còn đang nắm toàn bộ quyền hành trong nhà, cộng thêm việc ông nội đang có mặt tại đây nên chẳng ai dám nửa lời bất kính.
Nhắc đến Dịch Trọng Hồng, Bạch Tuệ Nghi thầm quan sát, trông có vẻ sức khỏe ông tốt hơn nhiều so với lần đến thăm trước đây rồi. Hiện tại, ông bắt đầu đi lại được chứ chẳng còn phải nằm liệt trên giường như lúc trước nữa. Thần sắc tỉnh táo hơn, như vậy cũng tốt, Dịch Trọng Hồng khỏe mạnh thì trong ngôi nhà này chắc chẳng ai dám làm càn.
Bạch Tuệ Nghi lười đấu với bọn họ lắm.
Dù vậy, sự bất mãn từ những người xung quanh dành cho Dịch Khải Văn còn rất lớn, hận chả thể đuổi người đang ngồi bên cạnh cô rời khỏi nơi này. Bạch Tuệ Nghi thầm tự nhủ trong lòng, chắc cô với Dịch Khải Văn muốn đấy, ở cái nơi đằng đằng sát khí kiểu vậy thì thà ngồi ở nhà dán mắt vào điện thoại cho xong. Vì mệnh lệnh do ông nội đưa ra lên buộc phải tuân theo thôi.
Còn nhân vật chính của bữa cơm ngày hôm nay đang ngồi ở phía xa xa kia, Bạch Tuệ Nghi nheo mắt, tỉ mỉ từng chút quan sát đối phương. Đây chính là anh trai họ với Dịch Khải Văn, Dịch Lăng Phong, con trai cả trong gia đình. Bạch Tuệ Nghi thầm đánh giá, đôi lông mày trên khuôn mặt người con gái nhíu chặt.
Theo những gì cô nhận thấy, Dịch Lăng Phong mang khuôn mặt điển trai, sáng láng, qua cách xử lý những tình huống xảy ra xung quanh mình thì Bạch Tuệ Nghi hoàn toàn khẳng định đối phương vô cùng thông minh, thậm chí còn được ra nước ngoài du học nên tương lai mai sau hẳn sẽ cực kỳ phát triển. Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi đối với người đàn ông trước mắt mang theo thứ linh cảm gì đó không lành, cảm giác dưới khuôn mặt của Dịch Lăng Phong kia dường như đang ẩn náu tâm tư nào đó, nó có thể khiến cho cả Dịch Khải Văn cũng như Bạch Tuệ Nghi gặp nguy hiểm ít nhiều.
Cô hoàn toàn chẳng có chú thiện cảm nào với người đàn ông tên Dịch Lăng Phong ngồi đằng trước.
Bạch Tuệ Nghi cùng những người có mặt đều mang theo những tâm tư, suy nghĩ sâu xa, ngoại trừ Dịch Khải Văn. Ông chồng ngồi bên cạnh luôn tỏ ra hời hợt với mọi thứ, dường như chẳng mấy quan tâm đến những việc đang xảy ra xung quanh mình. Vẻ mặt Dịch Khải Văn cực kỳ gượng ép, hoàn toàn chỉ muốn tránh xa khỏi cái bàn ăn nhộn nhịp này.
Cô nhiều lúc muốn táng Dịch Khải Văn mấy cái khi chính anh ta là người lôi Bạch Tuệ Nghi tới đây với thái độ cực kỳ nghiêm trọng. Rồi cuối cùng để Bạch Tuệ Nghi gồng gánh mọi thứ, còn bản thân cứ coi những người ngồi cạnh thành kẻ vô hình.
Đúng là hết nói nổi mà.
Dịch Trọng Hồng hài lòng trước câu trả lời Bạch Tuệ Nghi đưa ra, ông gật gù, chậm rãi cất giọng: "Như vậy thì tốt rồi. Hai đứa nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Thường xuyên về đây thăm ông được thì càng tốt." Đứa cháu trai được bản thân hết mực cưng chiều có được hôn nhân như mong mượn thì ông liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ba à, chúng nó có thiết tha gì đâu, ba cứ kỳ vọng. Huống chi loại người rẻ tiền như nó ba còn giao cho Dịch Khải Văn trách nhiệm quản lý công ty chẳng khác gì đưa tài sản nhà họ Dịch vào dầu sôi lửa bỏng cả."
Chớp được thời cơ, những kẻ thâm hiểm mang danh người thân bên cạnh bắt đầu châm chọc, thảo luận vô cùng sôi nổi, miệng thốt ra toàn là những lời miệt thị Dịch Khải Văn một cách kinh khủng.
"Đúng đó ạ. Con thấy ba tốt nhất nên tước chức vị nó xuống đi, thứ con hoang như Dịch Khải Văn chẳng xứng chút nào. Ba không tin tưởng tụi con thì ít ra nên giao công ty cho người mang dòng máu chính thống nhà họ Dịch như Lăng Phong chẳng hạn. Để Dịch Khải Văn quản lý có ngày chúng ta mất trắng."
"Con cũng tán thành. Chúng con chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi, đừng để cho những kẻ mang dòng máu dơ bẩn ảnh hưởng đến thân phận cao quý."
"Hơn thế nữa bọn con đảm bảo nhất định quản lý tốt hơn Dịch Khải Văn."
Ngồi một bên nghe mồm miệng đâm người kia thốt ra những lời dơ bẩn đến cùng cực, khóe môi Bạch Tuệ Nghiên giật giật, cô khoanh tay trước ngực, chẳng tài nào nuốt nổi thức ăn nữa, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Biết ngay mà, đám người trước mặt chỉ lăm le đẩy Dịch Khải Văn xuống mà thôi. Dù hai người chỉ là quan hệ hợp tác, tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi vẫn xót thay cho đối phương khi trải qua tuổi thơ kinh khủng tại cái nơi mang danh gia đình này.
Lợi dụng để đạp người ta xuống rồi thừa nước đục thả câu, nhăm nhe tới vị trí chủ tịch thì nói luôn, bớt làm màu lắm lời hộ cô. Bạch Tuệ Nghi vô cùng ghét những thể loại ngoài miệng liên tục khẳng định vì muốn tốt cho lợi ích chung, chẳng qua là muốn thỏa mãn ham mê thôi. Giờ ví dụ ông nội tước quyền Dịch Khải Văn thì Bạch Tuệ Nghi đảm bảo ngay lập tức đám người ở đây nhất định lao vào cắn xé lẫn nhau cho mà xem.
Đừng khiến cô cảm thấy buồn cười thế chứ.
Dịch Khải Văn mặt mày cau có, anh dừng đũa, khoan thai ngẩng mặt lên, thanh âm đầy uy hiếp dọa ai nấy đều run rẩy: "Dạo này mấy người hơi bị lộng hành rồi thì phải. Tôi im lặng không đồng nghĩa với việc tôi cho qua mọi chuyện. Thôi bớt cái bộ dạng làm màu ấy đi, học thức chưa đủ nhưng toàn bày đặt. Các cô dì chú bác có dám đảm bảo rằng bản thân làm được như tôi? Hơn nữa, máu chảy trong người tôi giống với mấy vị đấy, mắng tôi dơ bẩn chẳng khác gì chửi thẳng vào mặt mình cả." Sắc mặt người đàn ông sa sầm, ánh mắt sâu hun hút dường như đang toan tính điều gì khác.
"Mày."
"Chúng mày đủ rồi đấy." Dịch Trọng Hồng tức giận đến mức mặt mày co rúm, ông trừng mắt đập mạnh tay xuống bàn ăn, quát: "Tính làm loạn đến bao giờ? Đừng tưởng trong thời gian lão già này bị bệnh thì không biết mấy đứa con có hiếu như tụi bây làm ra những chuyện gì nhá. Tao đã im lặng bỏ qua mọi chuyện, nhưng chúng mày cứ thích khơi mào tranh đấu. Có phải muốn bị cắt quyền thừa kế luôn không?"
Cả đám tái mặt, đồng thanh: "Ba à…"
Dịch Trọng Hồng thở hổn hển, ngay lập tức cắt lời những đứa con: "Tao từng cảnh cáo mấy đứa rằng cấm được phép nói đến thân thế Khải Văn rồi còn gì, tính bỏ ngoài tai lời tao nói à? Hay là chúng mày nghĩ ông già đang ngồi đây sắp chết rồi nên càng ngày càng lớn mật? Dù tao có sắp chết cũng vẫn xử lý được mấy đứa." Dịch lão gia tức giận quát: "Cảnh cáo lần cuối cùng, cấm được phép miệt thị Khải Văn, nó là người trong nhà. Đưa nó lên vị trí chủ tịch là quyết định cuối cùng, ai ý kiến thì tự cút ra ngoài mở công ty riêng. Để tao nghe được những lời trên bàn ăn hôm nay nữa thì đừng mong hưởng được xu nào. Chúng mày muốn gì tưởng tao không đoán được? Trứng mà đòi khôn hơn vịt."
Cả nhà ăn trở nên im lặng trong phút chốc, chỉ còn những tiếng ho khụ khụ do Dịch lão gia phát ra. Toàn bộ bị trách mắng dù bất mãn nhưng chỉ có thể im thin thít, chả ai dám hé dù chỉ nửa lời.
"Ông nội à." Dịch Lăng Phong bất ngờ cất tiếng nói: "Ông bình tĩnh chút đi ạ, đừng tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân."
Bạch Tuệ Nghi thầm liếc mắt về phía đối phương, trong lòng tràn ngập hoài nghi, lông mày trên khuôn mặt người con gái bất chợt nhíu chặt.
Ông nội xót xa hướng mắt về phía Dịch Khải Văn, thở dài một hơi: "Cháu đừng để chuyện này trong lòng, cứ an tâm lo cho công ty hộ ông. Ông đảm bảo chẳng kẻ nào dám ý kiến nữa đâu." Dịch Trọng Hồng thầm lắc đầu, Dịch Khải Văn từ nhỏ khổ lắm rồi, giờ bên cạnh còn tồn tại những người như vậy nữa.
Mấy đứa con ông sinh ra đúng là hết thuốc chữa thật mà.
Ông dạy không nổi rồi.
"Ông cứ yên tâm." Dịch Khải Văn trả lời.
Dù sao anh cũng quá quen rồi, nên chẳng muốn để lọt tai. Vốn dĩ không định lên tiếng làm gì cho thừa hơi, chỉ tại bọn họ hết sức quá đáng nên Dịch Khải Văn buộc phải cảnh cáo để bọn họ biết bản thân là ai, vị trí dành cho mình đang ở đâu.
Bữa cơm gia đình kết thúc chả mấy yên ổn.
Ở trong phòng, thầm nghĩ đến người đàn ông tên Dịch Lăng Phong kia, Bạch Tuệ Nghi vẫn cứ cảm thấy có gì đó là lạ trên người đối phương. Ngoài mặt Dịch Lăng Phong trông rất giống một thư sinh, tuy nhiên, ẩn đằng sau chưa chắc là một tâm tư đơn giản như người ta thấy được.
Bạch Tuệ Nghi tò mò, nhướng mày hỏi Dịch Khải Văn đang suy nghĩ bên cạnh: "Ê Dịch Lăng Phong là người thế nào? Anh thử nói tôi biết được chứ? Hai người dù sao cũng là anh em, chắc hẳn phải thân thiết lắm nhỉ?"
"Không." Đối phương hừ lạnh một tiếng, lườm nguýt Bạch Tuệ Nghi: "Đang yên đang lành cô hỏi về tên đó làm gì? Đừng nói là cô thích Dịch Lăng Phong đấy. Nên nhớ cho kỹ hiện tại cô là em chồng với Dịch Lăng Phong." Dịch Khải Văn nhấn mạnh từng chữ, tựa như đang nhắc nhở.
Bạch Tuệ Nghi khinh bỉ lên tiếng: "Thôi đi nha anh trai, Dịch Lăng Phong chả phải mẫu người tôi thích đâu. Tôi chỉ có chút tò mò về anh trai anh thôi. Dịch Khải Văn, anh cũng hoài nghi nặng quá rồi." Nói chính xác hơn, cô đang nghi ngờ, nên Bạch Tuệ Nghi muốn tìm hiểu rõ.
Phải biết được đâu là bạn đâu là thù thì mới giành được kết quả thuận lợi.
Tuy nhiên, Dịch Khải Văn chỉ nhắc nhở: "Cô khỏi cần biết, tốt nhất đừng quan tâm. Hơn nữa, cách xa Dịch Lăng Phong ra cho tôi nếu không muốn dính vào rắc rối. Càng xa càng tốt, chẳng cần thiết thì đừng nói chuyện, nghe lời tôi nói chả thừa đâu."