Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 57: Tớ mời Lục Lục Lục tới nhà dùng bô tiểu của tớ




“Ta thật sự không phải Lục Trăn.” Vì để khiến cho Vạn Vạn Tuế thả cậu ta đi, “Lục Trăn” không tiếc tự phơi bày ra thân phận của mình, sợ Vạn Vạn Tuế không tin, cậu ta còn nhanh chóng xoay đầu một vòng 360 độ, dùng loại động tác với yêu cầu cao độ mà không có loài người nào có thể làm được, cậu ta là đồ pha kè.

“Lục Trăn đã sửa tên thành Lục Lục Lục rồi.” Vạn Vạn Tuế nhớ rõ buổi sáng hôm nay Lục Trăn cố ý tìm cô bé để nói chuyện này.

“Được thôi, ta thật sự không phải Lục Lục Lục.” “Lục Trăn” một lòng chỉ muốn về nhà, thái tử nhí Lục Trăn gọi là gì, cậu ta cũng có thể.

“Cái này tớ biết.” Vạn Vạn Tuế gật gật đầu nhỏ, “Lục Lục Lục chưa bao giờ nói với tớ, dường như cậu ấy không biết đọc chữ này.”

“Ngươi biết?” “Lục Trăn” trừng lớn đôi mắt, “Vậy vì sao ngươi lại đi massage cho ta?”

“Bởi vì lúc trước anh trai của Hugo đã từng đóng giả cậu ấy, tớ cho rằng cậu là anh trai của Lục Lục Lục, Phát Phát Phát.” Vạn Vạn Tuế nói có sách mách có chứng đặt một cái tên cát lợi cho “Lục Trăn”, “anh trai của Hugo rất đáng yêu, cậu cũng rất đáng yêu.”

“Lục Trăn” cảm giác tôn nghiêm của ma này một giọt cũng không dư thừa, thế mà cậu ta lại bị một đứa nhóc loài người khen rằng “Rất đáng yêu”.

“Ta không phải người, ta là ma.” “Lục Trăn” muốn một lần nữa nhấn mạnh uy nghiêm của ma, chờ mong Vạn Vạn Tuế sau khi nghe nói cậu ta là ma sẽ lộ ra dáng vẻ sợ hãi, dù cho chỉ là một chút, cậu ta cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng Vạn Vạn Tuế lại trịnh trọng lắc lắc đầu nhỏ: “Thế giới này không có ma.”

Dừng một chút còn bổ sung, dùng miệng lưỡi người lớn để tổng kết, “Chỉ có con nít mới có thể tin tưởng chuyện xưa có ma là sự thật.” Bàn tay múp míp khẽ khua một cái giữa không trung, vẻ mặt nặng nề, “Chúng ta đều đã ba tuổi rưỡi rồi, hẳn là nên tin tưởng khoa học.”

Bạn ma “Lục Trăn” bị lập luận không ma của Vạn Vạn Tuế chọc tức giận đến nỗi sắp khóc thành tiếng.

“Hơn nữa.” Vạn Vạn Tuế còn chưa nói xong, tay nhỏ sờ vào trong áo khoác, ông ngoại của cô bé đã giúp làm một mô hình ba chiều về mấy bộ phim hoạt hình, “Dù cho thật sự có đồ vật gì đáng sợ đi chăng nữa, chúng ta cũng không cần sợ, bởi vì có Ultraman, Transformers, chú siêu nhân, công chúa Elsa, Cừu vui vẻ, Heo Peppa bảo vệ chúng ta.”

“Lục Trăn” thiếu chút nữa máu tràn vào phổi mà ngất xỉu.

Cô không tin có ma, lại tin tưởng Ultraman, Transformers, siêu nhân, công chúa Elsa, Cừu vui vẻ, ngay cả đám heo nhìn như cái máy sấy tóc kia đều cũng nằm trong phạm vi tồn tại của cô à.

“Để ma trở về đi.” “Lục Trăn” đánh mất lý tưởng sống của ma, hiện tại cậu ta chỉ muốn trở lại ổ nhỏ của mình nằm xuống thôi, “Ma trả bạn học nhỏ của ngươi về cho ngươi.”

Vạn Vạn Tuế đương nhiên sẽ không mặc kệ Lục Lục Lục, ghi nhớ lời “Lục Trăn” nói với cô, thật sự thái tử nhí đã bị dẫn đi khỏi buổi triển lãm, lập tức bước chân ngắn nhỏ đi nói cho cô Hoa, cô Hoa còn có chút buồn bực: “Bạn nhỏ Lục Lục Lục đang ở khu triển lãm thứ ba mà chúng ta từng đi qua sao?”

Cô nghe Vạn Tuế nói, bạn nhỏ Lục Trăn đã đổi tên cho mình.

Các bạn nhỏ ngẫu nhiên cũng sẽ thích trò chơi đáng yêu này, cô làm cô giáo cũng đồng ý phối hợp với các bé, cho nên cô cũng lập tức đổi tên của Lục Trăn thành Lục Lục Lục.

“Thế nhưng, vừa rồi bạn ấy còn ở……” cô Hoa ngẩng đầu tìm quanh nhóm túi sữa nhỏ một vòng, quả thật không có bóng dáng của Lục Trăn, chuyện này khiến cô hoảng sợ, nhanh chóng nói một tiếng với thầy An An, ôm Vạn Vạn Tuế đi khu triển lãm thư ba, dựa theo lời Vạn Vạn Tuế nói, tìm thấy Lục Trăn đang ngủ say ở phía sau một cái quầy triển lãm.

“Bạn nhỏ Lục Lục Lục, sao con lại tự mình chạy đến nơi đây?” Cô Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô vẫn luôn nhìn nhóm túi sữa nhỏ, Lục Trăn chạy đến khu triển lãm khác, không có khả năng cô ấy không phát hiện.

Thái tử nhí Lục Trăn bừng tỉnh, ôm lấy cánh tay nhỏ nhảy dựng lên, không chú ý tới cô Hoa đang hỏi cậu cái gì, quay đầu tìm kiếm quanh sảnh khu triển lãm: “Phụ hoàng? Người đi đâu vậy? Phụ hoàng?”



Tiếng vọng từ khu triển lãm trống rỗng mang theo tiếng khóc nức nở của cậu.

Ngay lúc nãy, bàn tay to lớn ấm áp của phụ còn đang nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, tay cầm tay dạy cậu viết chữ như thế nào, nhưng mà bây giờ cái gì cũng không thấy.

Thái tử nhí Lục Trăn kiên cường cuối cùng cũng nhịn không được, khóc hu hu. cô Hoa cuống cuồng tay chân luống cuống ngồi xổm xuống, ôm lấy thái tử nhí Lục Trăn đang khóc cực kỳ đau lòng: “Bạn nhỏ Lục Lục Lục, con làm sao vậy? Cô giáo cũng không có phê bình con đâu, con đừng khóc, con mà còn khóc……” giọng nói của cô Hoa cũng nghẹn ngào, “Cô giáo cũng muốn khóc.”

Cô Hoa ôm lấy bạn nhỏ Lục Trăn đang vừa khóc vừa nhảy nhảy nhảy cùng nhau khóc thút thít, hình ảnh này thoạt nhìn thì cực kỳ cảm động, Vạn Vạn Tuế cảm thấy mình cũng không thể nhàn rỗi, cho nên hai bàn tay nhỏ đan lấy nhau, đặt ở trên bụng nhỏ, xúc động ca làn điệu Nhị Tuyền Ánh Nguyệt đau thường buồn cảm, làm một bản BGM cho cô giáo và bạn học nhỏ đang ngồi khóc thút thít.

Trong tiếng ngâm nga uyển chuyển thê lương của Vạn Vạn Tuế, cảm xúc của thái tử nhí Lục Trăn có thể được giải tỏa, càng khóc lớn tiếng: “Phụ hoàng của ta đâu rồi!”

Cô Hoa là một người rất thường hay mềm lòng, rất dễ đồng tình với người khác, nhìn thấy túi sữa nhỏ phấn điêu ngọc trác khóc thành túi nước mắt nhỏ, lòng cô cũng sắp nát, cũng khóc lóc đáp lại Lục Trăn: “Thực xin lỗi, cô giáo cũng không biết phụ hoàng của con đi đâu!”

Ma lớn ma nhỏ cư trú ở viện bảo tàng đều bị ồn ào không chịu nổi, đành phải hung hăng đá một trận kẻ đầu sỏ gây tội —— ma biến hình, cũng chính là kẻ đã giả dạng thành thái tử nhí Lục Trăn còn có con ma ảo cảnh phối hợp với hắn đưa Lục Trăn vào ảo cảnh trong mơ: “Ai bảo các ngươi muốn ăn kẹo sữa! Ai bảo các ngươi biến thành người ta! Ai bảo các ngươi sẽ mẹ nó tạo mộng! Ồn như thế này, ngủ kiểu gì? Có biết thức ngày ảnh hưởng rất lớn tới thân thể của ma hay không!”

Ma biến hình cùng ma cảnh trong mơ khóc chít chít ôm chặt chính mình.

Cuối cùng cũng chờ đến lúc chuyến tham quan của nhóm Vạn Vạn Tuế kết thúc, ma biến hình thật sự bị đánh bay đầu đáng thương vô cùng chỉ đánh đi tìm cái đầu của hắn dưới sự chỉ dẫn của ma ảo cảnh cũng chẳng tốt hơn hắn ta là bao nhiêu.

Ma biến hình và ma ảo cảnh tìm thấy đầu của hắn ở phía sau cây cột mà hắn từng bắt cóc Lục Trăn, sau khi hắn mang đầu lên lại phát hiện trên mặt đất còn có thứ khác, hắn nhặt đồ vật kia, bên ngoài nó được bao bọc bởi một cái khăn tay nhỏ Ultraman, hắn mở khăn tay ra, bên trong là ba viên kẹo sữa.

“Ôi ôi ôi.” Biến hình ma cảm động đến mức đôi mắt lại biến thành trứng trắng, sau đó liền chỉ một vấn đề: có ba viên kẹo, ai hai viên ai một viên này mà đánh nhau với anh em tốt ma ảo cảnh, ôm lời thề không làm 1 cả hai lao vào đánh nhau một cách cực kỳ nghiêm túc.

Một bao kẹo sữa có mười viên, Vạn Vạn Tuế phát những viên còn dư cho các bạn nhỏ khác, bạn nhỏ Lục Trăn được chia một viên kẹo sữa, sau khi ăn xong tạm thời không cần nhảy lung tung nữa.

Đội ngũ khi trở về so với lúc tới thì có chút khác biệt, Vạn Vạn Tuế cùng Lục Trăn đứng ở cùng nhau, Điềm Điềm cùng Ung Ân đứng ở cùng nhau, vừa mới bắt đầu Điềm Điềm còn có hơi sợ Ung Ân, thế nhưng chờ tới khi cô bé biết được“Hàng triển lãm” mà Ung Ân thích nhất ở viện bảo tàng cũng là hộp phòng cháy xinh đẹp, cô bé liềm mở chế độ máy hát, thảo luận cùng bạn nhỏ Ung Ân về những chuyện mà cả hai cực kỳ đồng quan điểm, cái đèn nào là cái sáng nhất trong lối ra vào của buổi triển lãm.

“Cảm ơn ngươi.” Thái tử nhí Lục Trăn thút tha thút thít, nức nở nói lời cảm ơn với Vạn Tuế, sau đó lại bổ sung, “Hôm nay chuyện đôi mắt của ta tiết hồng* là bí mật quốc gia, ngươi không thể nói với người khác, ngươi cũng phải quên đi, không thể nhắc lại.”

*Tiết: Chảy, Hồng: Hồng thủy, lũ lụt. Ý bé Lục Lục Lục là chuyện bé chảy nước mắt

Đôi mắt cua hồng? Vạn Vạn Tuế cũng nghe không hiểu lỗi dùng từ cao cấp của thái tử nhí Lục Trăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt trông mong cô bé đồng ý của Lục Trăn, cô bé vẫn gật gật đầu nhỏ, sau đó hỏi: “Hôm nay vì sao cậu lại khóc tới đau lòng như thế?”

Đã nói không nhắc lại rồi mà? Thái tử nhí Lục Trăn thở phì phì trợn tròn đôi mắt. Chẳng qua xét thấy hôm nay cô có công cứu giá, cậu cố tha thứ cô vậy, an tĩnh một hồi, nhỏ giọng mở miệng: “Ta không muốn nói cho ngươi.”

“Được thôi.” Vạn Vạn Tuế gật gật đầu nhỏ, không có đuổi theo hỏi, chẳng qua trước khi thầy An An dẫn bọn họ về nhà trẻ, bổ sung một câu, “Nhưng nếu là bởi vì bô tiểu của cậu bị khóa ấy, tớ có bảy cái, cậu có thể tới dùng bô tiểu nhà mình.”

Lục Trăn không nói gì, cậu đang suy nghĩ về tâm sự của mình.

Bây giờ cậu đã biết, phụ hoàng mà hôm nay cậu nhìn thấy không phải thật sự, không đúng, lúc ấy cậu đã cảm giác được ngữ điệu nói chuyện của phụ hoàng không giống ông ấy tí nào, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện tiến vào ảo cảnh.

Nếu có thể, cậu tình nguyện ở lại trong cảnh mơ giả dối kia, vĩnh viễn không ra nữa.

Thật sự cậu rất nhớ phụ hoàng của cậu.



Rất muốn được gặp lại ông một lần nữa.

Trong lòng Lục Trăn rất khổ sở, nắm chặt tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế theo bản năng.

Cậu và Vạn Vạn Tuế đang nghiêm túc nhìn đường đều không phát hiện rằng vào lúc cậu nắm chặt lấy tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế đồng thời trên đỉnh đầu Vạn Vạn Tuế có ánh huỳnh quang xinh đẹp lóe lóe, tiếp theo gió nổi lên, mang theo hương thơm tươi mát của những mầm non mới.

Việc tham quan viện bảo tàng là một việc rất mệt mỏi với đám nhãi con, ngay cả Vạn Vạn Tuế sau khi trở về nhà trẻ cũng phải dành cho mình một ly sữa nhi đồng để bổ sung thể lực, cô bé vừa uống sữa xong, Thâm Thâm liền tới tìm cô, đem theo cái răng mà cô bé đã quên mất cách gắn vào, Hugo vẫn đang gắn kẹo bông gòn trên răng nanh gọi cô bé vào trong một góc.

“Hoa Hoa trên đầu Vạn Tuế mọc ra i rồi!” Thâm Thâm khó có khi kích động, xoa xoa đôi tay nhỏ nói tin tức tốt cho tiểu đội trồng hoa.

“Thật vậy chăng?” Hugo là ma cà rồng dậy thì không thành công, vóc dáng không cao hơn bao nhiêu so với Vạn Vạn Tuế cho nên đành nhảy dựng nhìn trên đỉnh đầu Vạn Tuế.

“Thật sự thật sự!” Bạn nhỏ Thâm Thâm rất vui vẻ, tưới một ít linh lưc của cậu lên đầu Vạn Vạn Tuế, khiến mầm non nhỏ trên đầu Vạn Vạn Tuế tạm thời hiện hình, để Hugo và Vạn Vạn Tuế đều có thể nhìn thấy.

“Oa!” Từ sau khi Hugo bái Vạn Tuế làm đại ca, cũng chơi với Điềm Điềm nhiều, gần đây có vẻ đang ngày càng ngọt ngào hơn, nhìn thấy cái gì cũng thích oa một tiếng.

Chẳng qua lần này cậu oa cũng không hề khoa trương.

Mầm non trên đỉnh đầu Vạn Vạn Tuế cực kỳ đáng yêu, cũng bụ bẫm giống như Vạn Vạn Tuế, chiếc lá con duy nhất đô đô múp múp, phái trên còn có kim tuyến lóe sáng lấp lánh, có thể là vì tương đối béo, nó vẫn không thể theo kịp tốc độ lắc đầu của Vạn Vạn Tuế, chậm nửa nhịp, nhưng vẫn rất nỗ lực lắc lư.

“Nhìn hay quá.” Đồ chay người yêu thích · Hugo nuốt một ngụm nước miếng, “Vừa nhìn đã thấy có vẻ ăn rất ngon.”

“Không thể ăn, không thể ăn!” Thâm Thâm nhanh chóng làm lá con ẩn hình, “Đây là bọn tớ vất vả trồng ra đấy!”

Hugo nghe lời gật gật đầu: “Ừm, tớ không ăn.” Nhưng cậu lại có một vấn đề, “Đại ca, Hoa Hoa là hoa gì vậy?”

“Cái này hiện tại vẫn chưa thể nhìn ra.” Thâm Thâm lắc đầu, tỏ vẻ cậu cũng không biết, “Hoa bảo vệ với loài hoa bình thường mà con người tròng không quá giống nhau, cho nên không có biện pháp xác định thuộc tính của nó trong giai đoạn này.”

Hugo nghe xong như lọt vào trong sương mù, thế nhưng chỉ cần vui vẻ là được rồi.

“Vạn Tuế, ông cổ thụ nói, hoa bảo vệ sẽ không tùy tùy tiện tiện mọc ra đâu, có phải cậu đã làm một việc đặc biệt gì đó nên mới làm nó mọc ra lá con?” Thâm Thâm nghiêm túc hỏi Vạn Vạn Tuế, nếu bọn họ biết làm cách nào để hoa bảo vệ nở hoa, vậy về sau sáu đóa hoa kia cũng dễ làm.

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc mà tự hỏi một chút, trước khi đi tới viện bảo tàng trên đầu cô bé làm gì có lá cây.

Cho nên là mọc ở viện bảo tàng.

Cô ở viện bảo tàng có làm chuyện gì tương đối đặc biệt đâu?

Vạn Vạn Tuế chọn một cái đặc biệt nhất trong rất nhiều những chuyện mà cô bé đã làm.

“Tớ mời Lục Lục Lục tới nhà dùng bô tiểu của tớ.” Vạn Vạn Tuế trả lời như thế.