Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6: Buổi khiêu vũ sóng gió ở quảng trường




Editor: Lemonade

Phó Tinh Thần trông rất đẹp, còn đẹp hơn mấy bé gái nhiều. Lông mi dài, mắt như chứa sao vậy, nhưng giờ phút này lại nhìn Vạn Vạn Tuế với vẻ mặt ghét bỏ.

Cậu vươn cổ lên tránh khỏi cái tay của Vạn Vạn Tuế trên cằm mình, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Vạn Vạn Tuế nhìn tay béo trống rỗng của mình, ra vẻ mà lắc đầu: "Ba..."

Xưng hô thân thiết kiểu này thành công làm cho Phó Tinh Thần ngẩng đầu lên, thậm chí còn cực kỳ kinh ngạc, hiếm thấy mà trừng to đôi mắt xinh đẹp. Cậu khó tin biểu lộ ra biểu cảm của một người đàn ông, gọi cậu là ba của Vạn Vạn Tuế sao.

"Xa." Lại bắt đầu buồn ngủ nên Vạn Vạn Tuế thở hơi sâu, mặt không cảm xúc ngáp một cái. Cô giống như một bà lão nhỏ chậm rãi quay người, chuẩn bị rời khỏi tên Phó Tinh Thần dưa chưa ngọt.

Cô với tư cách mới ba tuổi rưỡi đã đạp xe tới trường nếu kiên trì đưa bạn nhỏ về nhà thì sẽ bị hiểu lầm là buôn người, không tốt tí nào.

Phó Tinh Thần IQ cao hơn người mười giây sau mới phản ứng kịp. Lúc này cậu mới ý thức Vạn Vạn Tuế không phải gọi cậu là ba mà tại vì cậu từ chối để cô chở về, cô mới bỏ đi nói là xa.

Phó Tinh Thần lặng lẽ đè lại ngực nhỏ, lén lút thở dài một hơi.

Hù chết cậu rồi.

Tí nữa cậu đã cho rằng cậu đã phạm sai lầm giống người ba ngốc nghếch của mình.

Ở bên ngoài có con mà còn không biết.

Ba Vạn đi tới, nhìn thấy bạn nhỏ Phó Tinh Thần lớn lên trắng như phấn đẹp như ngọc thì tình thương của người ba dâng lên, ông dùng giọng điệu Sói bà giống như cô Hoa Hoa chào hỏi bạn nhỏ Phó Tinh Thần: "Bạn nhỏ ơi ~ Chào con ~ Chú là ba của Vạn Tuế ~ Con có muốn Vạn Tuế chờ người nhà con đến với con không ~"

Vạn Vạn Tuế nhìn thấy vẻ mặt như thế của ba mình thì cũng không chê. Cô như con chim cánh cụt nhỏ bước đi lắc lư đến bên người ba Vạn, ôm lấy chân ba Vạn rồi yên tâm nhắm mắt lại.

Gương mặt nhỏ của Phó Tinh Thần cực kỳ căng thẳng. Thoạt nhìn thì cậu rất lạnh lùng, nhưng trong lòng rất khẩn trương vì sự quan tâm của ba Vạn đối với cậu.

Bàn tay nhỏ lặng lẽ xiết chặt góc sách.

Đôi mắt cũng vô thức nhìn đi nơi khác, cậu không dám nhìn vào đôi mắt ngời sáng nhiệt tình của ba Vạn đâu.

Ánh mắt của cậu đột nhiên dừng lại trên yên xe sau hình Ultraman của ba Vạn. Ultraman giơ tay lên, đằng sau còn có Quái Thú Nhỏ béo lùn.

Lần đầu tiên Phó Tinh Thần không tỏ ra vẻ mặt khinh thường đối với món đồ chơi ngây thơ như thế.

Mà cậu chuyển ánh mắt đến kẹp tóc nhìn Ultraman của Vạn Vạn Tuế.

Ba Vạn chú ý tới thứ Phó Tinh Thần đang nhìn, ông nhếch miệng cười cười: "Vạn Tuế thích Ultraman với Quái Thú Nhỏ nhất đó."

Phó Tinh Thần rủ mi.

Ba Vạn thấy nãy giờ Phó Tinh Thần không nói gì thì cũng không dò hỏi tới cùng. Ông dứt khoát bế cá nhỏ ướp muối Vạn Vạn Tuế đang ngủ tới an yên đến ngồi cạnh Phó Tinh Thần, nhìn thoáng qua sách của Phó Tinh Thần:

"Ôi!" Ba Vạn không hề che giấu sự "dốt đặc" của bản thân mình: "Bạn nhỏ thiệt là giỏi, đọc sách nữa, chú đọc không hiểu đâu. Nhưng mà chú sẽ giảng cho con câu chuyện về đôi bạn thân Ultraman giả vờ đánh Quái Vật Nhỏ nhé..."

Hơi ồn. Phó Tinh Thần hơi nhăn lông mày nhỏ nhưng cũng không chịu dời mông nhỏ đi.

Tới đón Phó Tinh Thần chính là ba của Phó Tinh Thần. Ông mặc áo cổ lọ và khoác măng tô, đẹp trai số một luôn. Thấy ba Vạn ông cũng chỉ kiêu ngạo gật đầu, xem như lịch sự chào hỏi, sau đó ông đưa Phó Tinh Thần lên con Maybach số lượng có hạn đậu bên ngoài.

"Bạn nhỏ hẹn gặp lại nghen ~" Ba Vạn không được để ý vẫn cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nắm lấy tay béo của Vạn Vạn Tuế vẫy vẫy với Phó Tinh Thần.

Phó Tinh Thần ngồi ở ghế trẻ em nhìn ba Vạn ngày càng đi xa, yên lặng thu hồi lại ánh mắt. Ánh mắt cậu chạm phải ba đang lái xe mui trần thì thì lặng im rũ lông mi xuống.

Cậu suy nghĩ một hồi, ngón tay nhỏ cẩn thận mở ra một trang trong quyển sách kỹ thuật bảo bối, làm bên trong lộ ra tấm sticker màu hồng.

Đây là sticker cậu thích nhất, Ngựa Con Pony.



Tim nhỏ của Phó Tinh Thần đập bùm bùm, trộm nhìn về phía ba Phó.

Sợ ba cậu phát hiện nhưng cũng muốn ba cậu phát hiện.

Thấp thỏm không yên cả đoạn đường, mong ước cũng cả đoạn như vậy.

"Sao con chưa xuống xe?" Cởi dây an toàn ra cho Phó Tinh Thần thì ba Phó nhíu mày nhìn cậu còn ngồi trên ghế, không đợi Phó Tinh Thần trả lời ông đã ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra, "Buổi tối ba còn có việc, con vào trước đi."

Ánh đèn trang trí trong trang viên rơi trên tấm sticker hồng nhạt.

Sáng ngời nhưng không được để ý đến.

Phó Tinh Thần mấp máy môi, khép sách lại. Đôi chân ngắn lặng lẽ bước vào khu nhà cao cấp to lớn như con quái thú đang há miệng.

Cậu quyết định.

Chôn vùi những bí mật liên quan đến My Little Pony mãi mãi.

Ngủ cả một đường, khi về đến nhà thì Vạn Vạn Tuế vô cùng phấn chấn. Trên gương mặt nhỏ không cảm xúc là đôi mắt sáng ngời long lanh, cô đang quét mắt tới lui để tìm việc làm.

Để tiêu hao tinh thần có hơi đáng sợ của Vạn Vạn Tuế thì ba Vạn đã sai người vì thủ tục nhập học có vấn đề, không điểm danh nhưng ngày ngày mặc đồng phục chạy loạn là Ngô Hoàng đưa Vạn Vạn Tuế ra công viên đi dạo.

Vừa đúng lúc Ngô Hoàng đổi nước trong bình giữ nhiệt của Vưu Giai thành nước có ga, hại Vưu Giai ôm cái bình lắc lư lúc mở ra thì bị trào. Khi bị Vưu Giai đuổi giết khắp nhà thì anh còn ôm theo Vạn Vạn Tuế đang cố gắng hóp lại bụng nhỏ, thắt dây giày xông ra ngoài.

"Ngô Hoàng anh có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có về! Về đây em nắm đầu anh đó, a a a!" Cách một cánh cửa, Vưu Giai gào thét đến đinh tai nhức óc.

Ngô Hoàng ngoáy ngoáy lỗ tai, lười biếng nói lại: "Ồn vãi..." Cúi đầu nhìn Vạn Vạn Tuế chỉ mang một chiếc giày, đứng bằng một chân nhìn anh đầy chết chóc. Ngô Hoàng xấu hổ cười ba tiếng, "Anh, ôm bé, bé không cần mang giày."

"Không được." Vạn Vạn Tuế nhanh chóng từ chối, tiếp tục nhìn chằm chằm Ngô Hoàng.

Ngô Hoàng nhắm mắt, quay người lại, âm thầm nhớ lại những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, liều chết mở ra cánh cửa chết chóc.

10 phút sau, Vạn Vạn Tuế chắp tay mang đôi giày nhỏ bước đi sẽ phát ra sẽ tiếng gà kêu, đi sau lưng anh ruột chỏm tóc đã bị dựng thẳng lên ra khỏi tiểu khu.

Các bác gái đang đi bộ bị giá trị nhan sắc của anh em nhà này hấp dẫn, mắt nhìn bọn họ, tay sau lưng lại ngoắc ngoắc con chó đang dừng lại đánh hơi trong thùng rác: "Đậu Đậu, tới đây."

Vạn Vạn Tuế dừng lại suy nghĩ một hồi, sau đó cũng để tay béo ở đằng sau ngoắc ngoắc: "Ca ca, tới đây."

Ngô Hoàng vui vẻ chạy tới, tâm trạng của các bác gái đang đi bộ vi diệu không thôi.

Còn chưa tới quảng trường thì đối diện đường đã nghe thấy tiếng nhạc sân khấu sôi động, còn có tiếng "Ah ah ah ~ " "Y y y ~" liên tiếp.

Đứng ở vạch qua đường, Vạn Vạn Tới cực kỳ có ý thức mà giơ cánh tay nhỏ bé ra để ra hiệu cho anh cô bế cô qua với các bạn nhỏ bên kia đường.

Với tư cách bạn nhỏ ba tuổi rưỡi tương lai còn rất dài, cô phải cần mở to miệng mà ăn, cẩn thận mà sống.

Đây vốn là hành động ngoan ngoãn.

Nhưng mà lời nói có ý tứ kết hợp với gương mặt của Vạn Vạn Tuế làm Ngô Hoàng cảm thấy mình giống thái giám đỡ Hoàng Thái Hậu đăng cơ.

Bởi vì ảo giác này mà Ngô Hoàng trì hoãn một tí.

Vạn Vạn Tuế không thấy Ngô Hoàng đi tới nên có hơi bận tâm về anh, dù sao tóc bị vậy rồi, không biết não có bị chấn động không nữa.

Cô nghiêng đầu, quăng cho anh mình một ánh mắt lo lắng.

Ngô Hoàng rùng mình. Đèn xe ở sau lưng Vạn Vạn Tuế lóe sáng, để lại cho anh ảo giác rằng em gái mình giống nhân vật đại ca phản diện trong phim hoạt hình, đôi mắt bắn ra tia lửa điện. Anh nhanh chóng đi qua, cúi người xuống, cầm cánh tay béo của Vạn Vạn Tuế lên.

Vạn Vạn Tuế muốn nắm tay anh trai: Mê mẩn.



Vạn Vạn Tuế sợ chết nắm chặt tay Ngô Hoàng, cẩn thận nhấc chân ngắn cao lên, giẫm xuống vô vàn vạch kẻ đường dưới chân, rất giống người máy nhỏ khi sang đường.

Bộ dạng vừa nghiêm túc lại đáng yêu thu hút tiếng cười thiện ý của người qua đường.

Trước khi Vạn Vạn Tuế thả lỏng khi băng qua đường, trước mặt đã cuồn cuộn một cơn gió lốc. Đó chính là một đoàn đông đúc huyên náo gồm ông bà chú thím đang đứng cạnh con đường nhỏ bên quảng trường, họ vừa lắc hông vừa nói chuyện rồi đi qua bên này.

Vạn Vạn Tuế nhíu đôi mày nhỏ, đôi tay non nớt nắm chặt tay anh cô, phòng ngừa bị cuốn đi.

Ngô Hoàng dễ dàng kéo Vạn Vạn Tuế tí nữa bị cuốn đi về.

Thừa dịp cơn sóng người đi bộ ban đêm tiếp theo chưa đến đã ôm cô đi vào trong quảng trường náo nhiệt.

Đó là thế giới của Vua và Nữ Hoàng khiêu vũ.

Nhìn thấy các bác trai bác gái chỉ hận không thể vứt bỏ cái đầu, đập gãy cái chân, Ngô Hoàng đã ôm Vạn Vạn Tuế lui về chỗ cũ: quấy rầy rồi.

Nhưng Vạn Vạn Tuế chẳng phân biệt được gì trong tiếng âm nhạc ồn ào đó. Cô nghiêm túc vỗ vỗ cánh tay của Ngô Hoàng: "Anh, thả em xuống đi."

"Sao vậy?" Ngô Hoàng nhìn thấy gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế, anh tưởng cô có chuyện quan trọng gì nên đã thả cô xuống, một bên lặng lẽ hỏi cô: "Là xi xi hay ừ ừ?"

Vạn Vạn Tuế nhìn anh một cái.

Vạn Vạn Tuế sẽ không nói tục, nhưng Ngô Hoàng lại nhìn ra ý "Mọe mài" trong mắt cô. Anh nhanh chóng im lặng rồi trở thành một đại nội tổng quản yên tĩnh.

Vạn Vạn Tuế đã trấn áp xong anh ruột, bước đi rất có phong phạm nhịp điệp của Đại tướng. Quạc quạc quạc đi vào sâu trong quảng trường, âm thanh như con nít nhưng lời nói ra lại nặng nề: "Em nghe được rồi, của anh em á."

Anh của cô?

Anh của cô!

Ngô Hoàng sắp bùng cháy rồi.

Họ mới chuyển đến đây có mấy ngày đâu chứ? Vạn Vạn Tuế đã có anh ở quảng trường này rồi hả?

Tên đó có đẹp trai, có cao, có biết đánh nhau không?

Cho rằng ai cũng có tư cách làm anh trai của em gái anh hả?

Anh dù thế nào cũng phải gặp được "người anh" không- thể này của Vạn Vạn Tuế!

Ngô Hoàng xắn tay đi theo sau Vạn Vạn Tuế, về phương diện kia thì quả là có khí chất. Anh hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách đi vào trong "sân nhảy".

Có người bị đối tượng anh em thu phí bảo hộ vừa tới này thu hút ánh mắt, lén lúc nhìn về phía họ.

Ngô Hoàng lúc này rất giống với Ngô Hoàng lúc ở trường. Anh lạnh lùng bẻ cổ áo, cười lạnh với lão đại đối diện, lúc này em gái của anh như mang theo một dã ca ra bên ngoài vậy.

Đột nhiên em gái của anh mặt không cảm xúc lướt lướt đầy ma quái.

Cô lướt thẳng vào trong đội hình mấy bác gái vũ công đang nhảy ở quảng trường. Sau đó, cô nâng cánh tay béo ngắn lên, tựa như đang đạp Tiểu Cường mà dẫm lên mặt đất. Một bên giẫm một bên giơ tay lên xoay tròn, khớp hoàn toàn với động tác tiêu chuẩn của hai bà bên cạnh.

Thứ được gọi là kết hợp.

Thứ được kêu là tiêu chuẩn.

Thứ được xem như tinh thần.

Đó chính là nhìn Vạn Vạn Tuế dùng động tác đập phá quán nhảy múa.

Ngô Hoàng lần đầu tiên nhìn em gái mình nhảy múa ở quảng trường: Lúc ấy tôi sợ hãi tột cùng.