Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 63: Là ai đang hát?




Hiên Viên Tô An là chủ tịch hội học sinh cực kì có trách nhiệm, tuy bây giờ là thời gian tan học, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm tìm bạn học nữ vẽ má hồng lên tới huyệt thái dương kia về, giúp cô cột tóc, lau khô mặt.

Con ma ở bên ngoài nghe thấy cũng phải nghẹt thở, vào lúc Tô An mở cửa, cô biết mình tàng hình rồi thì người khác không nhìn thấy được, nhưng cô vẫn giơ chân dính sát cả người lên tường, nín thở, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm Tô An, sợ cậu nhìn thấy mình, xách cô về bím tóc.

Tô An đứng ở cửa, nhìn hai bên hành lang, không nhìn thấy có người nào.

Những người khác cũng đi ra, Đầu Dưa Hấu nhìn hành lang trống trải không người, không dưng cảm thấy sau lưng hơi lạnh, mở miệng nói: “Tớ cảm thấy nữ sinh mà chủ tịch chăm sóc có hơi lạ. Người bình thường ai lại không nói gì mà mở cửa, xong còn đóng cửa lại? Hơn nữa tốc độ rời khỏi của cậu ta cũng quá nhanh ấy chứ? Chúng ta vừa mới đi ra sao ngay cả bóng người cũng không thấy?”

“Không phải cậu nói thấy cô nữ sinh đó không mặc đồng phục trường sao?” Ngô Hoàng quay đầu hỏi Tô An, “Vậy cậu ta mặc cái gì?”

Tô An đẩy kính mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về chỗ con quỷ, khiến con ma sợ tới mức muốn biến dạng, cũng may là cậu không nhìn thấy cô, ánh mắt đảo qua người Ngô Hoàng hỏi cậu: “Váy màu đỏ.”

“Váy màu đỏ?” Biểu cảm của Đầu Dưa Hấu càng hãi hơn, nhìn về phía ba cái túi sữa nhỏ, “Bọn chúng, cái bọn chúng muốn tìm không phải là ma nữ váy đỏ à?”

Ban đầu túi sữa nhỏ và Đào Yêu cùng với quản gia có nói qua về chuyện ma nữ váy đỏ, lúc quay người đụng phải bọn Ngô Hoàng, Ung Dập cũng có kể qua một lần cho họ, duy chỉ chưa kể cho Tô An chuyện ma nữ, nhưng mà Tô An lại nói cậu nhìn thấy nữ sinh mặc váy đỏ.

Mọi người đều im lặng,

Đây nếu là trùng hợp, vậy thì cũng quá là trùng hợp rồi.

Trùng hợp đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.

Con ma nhìn thấy nhóm người này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ khi gặp ma, vui mừng đến nước mắt lưng tròng.

Cơ mà, cô vui mừng hơi sớm.

Nhóm người này cũng chỉ im lặng một lúc, sau đó đều bắt đầu khởi động xương khớp.

Bọn họ muốn làm gì? Con ma nhìn bọn họ, có loại cảm giác không hay lắm.

“Bắt được ma là về nhà?” Ngô Hoàng dùng hai tai vỗ vào bụng, tay di chuyển hoạt động bộ phận quan trọng nhất toàn thân ––– Vạn Vạn Tuế bụng nhỏ nhướng mày.

Vạn Vạn Tuế gật cái đầu nhỏ: “Dạ!”

Ngô Hoàng mặt không biểu cảm mà làm động tác tay OK, Ung Dập nhìn thấy bộ dạng “Chỉ cần bố muốn, ma nữ chính là của bố” của Ngô Hoàng, hừ lạnh một tiếng: “Con ma ở cơ sở phía bắc chúng tôi không tới phiên một người cơ sở phía nam cậu tới bắt.” Rồi xách Đầu Dưa Hấu đang nghi thần nghi quỷ lên, “Con ma đó, chúng tôi muốn có.”

Đầu Dưa Hấu là đàn em yêu nghề kính nghiệp, đã sợ tới mức run run còn diễn vai phụ cho anh cả nhà mình: “Đúng! Con ma kia là của đại ca chúng tôi! Ai cũng đừng hòng cướp!”

Đào Yêu và quản gia vừa nghe thấy Ung Dập và Đầu Dưa Hấu muốn cướp ma của cậu nhỏ/ tiểu điện hạ nhà mình, cả hai cùng nghiêm túc hơn, thay mặt Thâm Thâm và Hugo mà tranh luận vấn đề ma thuộc quyền sở hữu của ai với bọn Ung Dập.

Tô An cũng đẩy mắt kính gia nhập vào cuộc tranh luận, cậu cho rằng cậu là chủ tịch hội học sinh cơ sở phía bắc, nếu có ma, vậy con ma đó cũng phải ở trong phạm vi quản lý của cậu.

Nhìn một đám người tranh cướp mình, con ma nọ cảm giác cả (người) ma đều không ổn.

Những người này quả là quá hung tàn, ma hơi sợ!

Chuồn thôi, ma nhón mũi chân, chuẩn bị trốn chạy theo bờ tường, nhưng cảm thấy có hơi không đúng, chậm rãi cúi đầu, phát hiện trước mặt mình không hiểu sao lại thêm một túi sữa nhỏ.

Túi sữa nhỏ này là đứa có khí phách chị đại nhất trong ba túi sữa nhỏ.

Túi sữa nhỏ ôm bụng nhỏ, hơi nhăn mày nhỏ, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô, bụng nhỏ nhòn nhọn chỉ cách làn váy bị máu nhuộm thành màu đó của cô một chút.

Con ma cảm giác ánh mắt của túi sữa nhỏ này thật sự quá bén, như là có thể nhìn thấy cô vậy.

Cứu mạng! Trong lòng con ma hò hét, cô bị con bé loài người phát hiện!

“Vạn Tuế, cậu đang nhìn cái gì vậy?” Thâm Thâm nhìn thấy Vạn Vạn Tuế đứng trước vách tường không người, còn rất nghiêm trang mà nhìn chằm chằm, liền tò mò đi tới.

Nghe nói có ma thật, Hugo hưng phấn nhất cũng nhảy bắn tới: “Đại ca, vì xao (sao) anh lại nhìn chằm chằm bứt (bức) tường thế?” Cậu nhóc nhỏ giọng, đôi mắt xanh biếc lóe sáng, “Bứt (bức) tường không có ma mà?”



Vạn Tuế nâng tay nhỏ lên, động tác này mém xíu nữa đã dọa con ma sống lại, cô cho rằng Vạn Tuế muốn nắm lấy váy mình, nhưng không phải, Vạn Tuế quơ ngón tay mũm mĩm, có vẻ là cô bé không nhìn thấy ma, trịnh trọng nâng cánh tay béo nhỏ đối diện với bức tường lát gạch men sứ phản quang để sửa sang lại kiểu tóc, xác nhận lại cái bụng nhỏ của mình đã ổn thỏa.

Cô bé rất coi trọng lần đầu tiên gặp mặt với chụy ma váy đỏ.

Cho nên muốn bảo đảm rằng kiểu tóc và bụng nhỏ đều trong trạng thái hoàn hảo nhất.

Vạn Tuế nhìn hình ảnh beo béo của mình trên gạch tráng men, đầu nhỏ gật gù.

Có thể gặp chụy ma được rồi.

Thâm Thâm và Hugo cũng được Vạn Tuế dẫn dắt, cũng quay qua gạch men mà sửa sang kiểm tra lại hình tượng của chúng xem có thể gặp ma được chưa.

Nhìn tầm mắt của ba túi sữa nhỏ xuyên qua mình, đối diện với gạch tráng men nghiêm túc mà sửa sang lại kiểu tóc, con ma nọ chảy giọt nước mắt tâm tình phức tạp, rất vui vì các bạn nhỏ coi trọng cô như vậy, nhưng cũng rất sợ mấy bạn nhỏ coi trọng cô như vậy.

Trong khi nhóm túi sữa nhỏ xác nhận hình tượng, bọn Ngô Hoàng cũng đã có kết quả thảo luận, kết quả đơn giản mà thô bạo: Ai tìm được ma, ma chính là của người đó.

Quy tắc này hoàn toàn kích thích lòng hiếu thắng của đám người này, con ma cắn tay, nước mắt doanh tròng mà nhìn đám đàn ông gia trẻ ý chí chiến đấu sục sôi, thề muốn tìm được cô ta, nhấc váy lên, giơ chân chạy như điên về phía cuối hành lang.

Thật đáng sợ!

Đám người này quá dọa ma!

Hu hu hu, ma muốn giấu mình đi, không cho những người này tìm thấy!

Tòa hành chính rất lớn, lầu cũng nhiều, ở cạnh nhau mà tìm thì quá chậm, hơn nữa còn có quan hệ cạnh tranh với nhau, mọi người đều đồng ý phân công nhau đi tìm ma.

Nhưng ba túi sữa nhỏ muốn ở cạnh nhau, bọn chúng là một đội.

Cho nên cần phải có một người lớn tới trông đám túi sữa nhỏ này.

Quyết định người này bằng phương thức kéo búa bao, sáu người đàn ông xụ mặt tỏ vẻ khinh thường trò chơi con nít này, nhưng lúc vươn tay ra lại nghiêm túc lạ thường, Ung Dập vì tay áo dài, lúc vung tay ra tương đối kích động, tay áo che tay lại, cho nên vi phạm quy tắc, bị loại.

Ung Dập vừa oan uổng lại vừa tức, kéo tay áo ra, giơ tay lên: “Ông đây ra kéo mà!”

Nhưng năm người còn lại đều nhất trí cho rằng tay cậu chàng không vung ra là phạm quy.

Dân chủ mà dùng năm phiếu chọn cậu ta làm người giám hộ đáng thương của ba túi sữa nhỏ.

“Mày cũng giống bọn họ?” Ung Dập phẫn nộ mà nhìn Đầu Dưa Hấu cũng đồng ý loại cậu.

Đầu Dưa Hấu lắc đầu, cực nghiêm túc mà mở miệng: “Kéo búa bao là trò chơi rất nghiêm túc, cho dù anh là đại ca của em thì cũng phải tôn trọng quy tắc.”

“Tôn trọng bố mày @#¥%...” Ung Dập giận đến mức miệng phun hương thơm.

Vạn Vạn Tuế ôm bụng nhỏ dẫn theo hai túi sữa nhỏ còn lại ở bên cạnh cậu giúp anh giai không văn minh nọ giảm thanh: “Bíp ––––"

Không có túi sữa nhỏ thì nhẹ người hơn, quản gia và và Đào Yêu đều lộ ra biểu cảm muốn thi triển quyền cước, dã tâm bừng bừng, trừ Ung Dập, mọi người đều xuất phát đến nơi bản thân cảm thấy có khả năng ma sẽ xuất hiện nhất, chỉ có Ung Dập đen mặt dắt ba túi sữa nhỏ đứng tại chỗ.

Nếu là cậu, nhất định cậu sẽ đi tới nơi thường thấy nhất trong phim kinh dị, nhưng hiện giờ cậu dắt theo ba đứa nhóc con, dù có bị điên cậu cũng không thể dẫn ba nhóc thúi cộng lại cũng chỉ chừng mười tuổi đi mạo hiểm.

“Anh Áo Tắm, chúng ta không “đuy” sao ạ?” Hugo gọi Ung Dập là anh Áo Tắm theo đại ca cậu, cậu bé thấy những người khác đều đã xuất phát thì sốt ruột trong lòng.

“Ừ, xuất phát.” Cho rằng mình sẽ không tìm được ma nên Ung Dập mất hồn mà nghiêng người, nắm tay Vạn Vạn Tuế, lại để hai túi sữa nhỏ còn lại nắm lấy Vạn Vạn Tuế, dắt theo bọn chúng đi về phía trước.

“Chúng ta đến sân thượng mà chị ma nhảy lầu nhé?” Hugo đã xem nhiều phim kinh dị nên rất hứng thú với ma phương Đông, biết rất nhiều về chuyện phong thủy bảo địa có thể tìm thấy ma, “Nếu sân thượng không có, chúng ta còn có thể đến nhà vệ sinh, ma luôn thích ở trong nhà vệ sinh!”

Sân thượng? Ung Dập nghĩ ngợi một chút, gạt bỏ, chỗ đó nói ra quá nguy hiểm với ba túi sữa nhỏ.

Nhà vệ sinh thì còn có thể, Ung Dập dắt ba túi sữa nhỏ tùy tiện tìm một phòng vệ sinh: “Đi thôi, chúng ta vào xem.”



Cậu chàng nhấc chân muốn đi vào bên trong, Vạn Vạn Tuế lại ghìm mông nhỏ xuống, kéo cậu lại, Ung Dập nghi ngờ mà quay đầu lại, nhìn thấy Vạn Vạn Tuế chỉ vào trên cánh cửa cậu muốn đi, kí hiệu cho nhà vệ sinh nam là một hình người nhỏ đầu tròn màu xanh: “Trọc.” Lắc lắc ngón tay, ý bảo bọn họ đều không bị trọc, không nên đi vào cái này, lại chỉ vào hình người nhỏ có đuôi ngựa màu hồng nhạt bên cạnh, “Chúng ta có tóc, chúng ta đi vào chỗ kia.”

Nói xong thì lại kéo Ung Dập, hai đứa bé ngốc nghếch Thâm Thâm và Hugo cảm thấy cô bé nói rất có lý nên đi về hướng nhà vệ sinh nữ.

Ung Dập nhanh chóng túm chặt Vạn Vạn Tuế, tuy thời điểm này trong nhà vệ sinh nữ chắc là không có người, nhưng…

Thiếu niên trùm trường rất ngây thơ, không thể bước qua rào cản trong lòng, hơn nữa để đề phòng Thâm Thâm và Hugo bị Vạn Vạn Tuế dắt lầm đường, Ung Dập đành phải đỏ mặt giải thích ý nghĩa thật sự của tấm bảng trên cửa cho ba túi sữa nhỏ.

“Màu xanh lam là con trai đi, hồng nhạt, có váy là con gái đi, hiểu chưa?” Ung Dập các thấy thật mệt tâm, vốn cậu phải là đi tìm ma, kết quả lại thành đại sứ khoa học phổ cập về nhà vệ sinh.

Ba túi sữa nhỏ gật gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ đã “get”.

Bởi vì Ung Dập không có cách để Vạn Tuế đi vào nhà vệ sinh nữ một mình tìm ma, cũng không có cách nào để lại một mình Vạn Vạn Tuế ở bên ngoài mà dắt theo Thâm Thâm và Hugo đến nhà vệ sinh nam tìm ma, cho nên nhà vệ sinh cũng bị loại.

Hugo và Thâm Thâm rất buồn bã, cũng bắt đầu nhận ra tương lai bọn họ có thể không tìm thấy ma.

Dù sao hai nơi có khả năng chị ma xuất hiện nhất, bọn họ đều không thể đi.

Ung Dập cũng thở dài, cảm thấy mình có thể sẽ bại bởi con rùa Ngô Hoàng kia.

Nhưng mà cũng không có cách nào, Ung Dập dắt theo ba túi sữa nhỏ đến nơi an toàn nhất, nhưng cũng là nơi không có khả năng có ma nhất —— đi đến phòng phó hiệu trưởng, vì cái gì mà nói đó là nơi an toàn nhất, bởi vì phó hiệu trưởng của bọn họ cực kỳ mê tín, cực kỳ sợ chuyện kinh dị học đường, cho nên dùng số tiền lớn mời đại tiên mua thật nhiều đồ trừ tà, đặt trong văn phòng mình.

Nhưng Ung Dập cảm thấy đồ có hiệu quả trừ tà nhất là bức tranh chân dung sơn dầu khổ lớn vẽ phó hiệu trưởng được treo bên trong.

Nhà họ Ung là một trong ủy viên hội đồng của trường cấp ba Đế Quốc, phó hiệu trưởng rất nịnh hót thiếu gia nhà họ Ung là cậu, đã cho cậu mật mã văn phòng, để khi cậu mệt thì đến căn phòng rộng lớn trong văn phòng nghỉ ngơi, cho nên Ung Dập có thể dắt theo đám túi sữa nhỏ vào văn phòng phó hiệu trưởng.

Nhưng mà, bọn họ vừa mới mở cửa, còn chưa vào trong phòng trong đã nghe thấy phòng trong truyền ra tiếng hát như có như không.

Giọng hát kia không có ca từ cụ thể, chỉ có vòng tới vòng lui, khi đứt khi thì a a liên tục, ở trong văn phòng yên tĩnh trống trải này thì vô cùng kinh dị.

Ngay cả Ung Dập cũng cảm thấy da đầu tê rần.

Nhanh chóng bảo vệ Thâm Thâm và Hugo, vào lúc muốn đưa Vạn Vạn Tuế đến cùng, lại thấy nắm đấm nhỏ của Vạn Vạn Tuế đặt chéo ở trước bụng nhỏ, chân nhỏ chia làm hình chữ bát, nghiêm túc mà mở miệng: “A ~~~ a ~~”

Tiếng con nít và tiếng hát ma mị truyền ra từ buồng trong đặt cạnh nhau, lại có chút hài hòa.

Ung Dập sửng sốt, sau đó khóe môi run run.

Mày không sợ thì thôi, còn cùng hát theo luôn?

Không hổ là mày, em gái của đối thủ một mất một còn của cậu!

Trong phòng trong, con ma nọ đoán trước đám người kia rất muốn tìm thấy mình, nhất định sẽ đến nơi có khả năng gặp ma nhất để tìm cô ta.

Cho nên cô ta lợi dụng tư duy đảo ngược, trốn trong nơi không thể có ma nhất.

Quả nhiên, không có người đi đến chỗ này, con ma yên tâm ôm pháp khí trấn tà của đại tiên mà phó hiệu trưởng dùng số tiền lớn thỉnh về làm micro luyện tập thanh nhạc, đột nhiên nghe thấy tiếng hòa âm của Vạn Tuế.

Lúc đầu cô ta còn nghĩ là kỹ thuật hát của mình tiến bộ, một con ma mà còn hát ra hiệu quả hòa âm.

Nhưng vào lúc cô ta đổi hơi, tiếng hợp tấu vẫn còn tiếp tục, khiến cho ma hoảng sợ, là ai đang hát?

Chờ cô ta nhận ra bên ngoài có người đang hát.

Nước mắt ma tí tách chảy xuống.

Những người này có phải quá thông minh không vậy?

Lại đoán được phán đoán của cô ta.