Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 68: Tức chết bố mày!




Thủ đoạn của Ngô Hoàng tuy khiến Ung Dập cảm thấy khá mất mặt, nhưng vẫn có lực sát thương, cây thông Noel mini vừa nghe Ngô Hoàng báo cảnh sát, lập tức giận đến bùng nổ, dậm chân mắng: “Giới trẻ bây giờ đúng là một đám không có đạo đức đánh nhau! Đánh nhau thì đánh đi, đứa bé thì giả chết, đứa lớn thì báo cảnh sát! Tức chết bố mày!”

Khi cây thông Noel nói chuyện vẻ người lớn liên tục xuất hiện, nhưng giọng nói thì lại rất non nớt ngây thơ.

“Bà mẹ tôi ơi, chưởng môn Thanh Hà quan không phải là Thiên Sơn Đồng Lão* chứ? Sao giọng nói lại như một đứa trẻ vậy?” Đầu Dưa Hấu lén nói thầm phía sau Ung Dập.

*Thiên Sơn Đồng Lão: một nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ”, tổ sư Tiêu Dao phái, bị sư muội hại tẩu hỏa nhập ma nên giữ mãi vẻ ngoài trẻ con.

Vào lúc cây thông Noel phát cáu, đội trưởng đội giả chết Vạn Vạn Tuế nhân cơ hội mở một con mắt lóe lên ánh sáng lanh lợi, phát hiện sự chú ý của cây thông Noel bị anh trai mình dời đi, lập tức quyết đoán mà nâng một cánh tay béo nhỏ lên: “Chính là lúc này.”

Chính là lúc này?!

Giọng nói của Vạn Tuế bị cây thông Noel nhạy bén chộp được, đáy mắt cô ta xẹt qua một mũi nhọn tăm tối, cô ta đã biết, cái đứa bé giống như cô ta không hề đơn giản như vậy, giả chết chỉ là để nới lỏng cảnh giác của y, nhìn đi, cô ta chỉ vừa lơ đễnh, đứa oắt này đã bắt đầu hành động!

Cây thông Noel rất vui vẻ, rốt cuộc cô ta cũng có cái để đánh, nhanh chóng dùng tay bắt quyết.

Vạn Tuế hoàn toàn không biết cây thông Noel kia nghĩ gì, tay mập vung lên, bình tĩnh mà hoàn thành mệnh lệnh tiếp theo của mình: “Lăn.”

Tiếng vừa phát ra, Hugo và Thâm Thâm đã bò dậy dưới sự lãnh đạo của cô bé.

Cây thông Noel cho rằng cuối cùng cũng có thể vui sướng tràn trề đánh một trận nên im lặng mà nhìn ba cục bột trắng bóc trên đất đang lăn long lóc về hướng mình.

“Dừng.” Vạn Tuế cảm thấy không đúng, chỉ huy Hugo và Thâm Thâm phanh lại, dừng lại khoảng trên dưới 3 giây, nhận ra chỗ có vấn đề, bình tĩnh mà điều chỉnh, “Lăn ngược lại.”

Ba cục tròn vo biết sai sửa ngay lại lăn long lóc về hướng đám Ngô Hoàng đang đứng.

Chiến thuật này khiến cho người ta cảm thấy rất phức tạp, vừa khiêm tốn lại vừa tỏa sáng, còn mang theo một chút khiêu khích.

Cây thông Noel chưa bao giờ từng gặp đối thủ lăn qua lăn lại trước mặt mình, cơn thịnh nổ chan chứa lòng bít cả giọng nói, lên không đi, xuống thì bẽ mặt, cả người như đang tích trữ năng lượng chuẩn bị cho nổ tung thùng thuốc nổ, khiến nhiệt độ trong hành lang cũng phải nóng lên vài độ.



Bọn Vạn Vạn Tuế còn chưa lăn hết đường, lăn được một nửa đã được Ngô Hoàng, quản gia bế về, trừ Ung Dập, mọi người càng thêm tán thưởng sự thông minh của Vạn Tuế.

Cây thông Noel sắp tức đến chính, trên đỉnh cây thông tròn tròn đã bắt đầu bốc khói, nhìn thấy bọn Vạn Vạn Tuế vẫn ổn, cự thú ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, nó không hù chết các bạn nhỏ, cự thú không còn gánh nặng tâm lý lập tức liếm Phùng Hạo hai cái cho đỡ sợ.

“Mày! Ra đây! Tao muốn đấu tay đôi với mày!” Cây thông Noel trợn mắt với Vạn Vạn Tuế.

Y không tin Vạn Vạn Tuế cái gì cũng không biết, hai đứa nhóc không phải người kia sẽ coi nó là chỉ huy, bản thân nó ắt là kiểu tài năng xuất chúng gần gần giống y, tuy cô ta không cảm nhận thấy đối phương cụ thể là phi thường ở chỗ nào, nhưng cảm nhận của cô ta sẽ không sai, ngược lại không phải là đối phương có tài sao? Nó lợi hại như vậy, thà giả chết cũng không đánh nhau với y, đây không phải là khinh thường cô ta sao?

“Đánh nhau với con nít, ông có biết xấu hổ không?” Ung Dập sầm mặt, chắn trước mặt Vạn Vạn Tuế, giọng nói của cây thông Noel này nghe qua thì như là trẻ con, nhưng thân phận của cô ta và năng lực hoàn toàn không giống một đứa nhóc, cho nên Ung Dập đã coi cô ta là bà già quái lạ Thiên Sơn Đồng Lão kia, vô cùng khinh bỉ với hành vi chọn một đứa nhóc ba tuổi như Vạn Vạn Tuế làm đối thủ.

“Mày dám nói bố mày không biết xấu hổ?!” Cây thông Noel tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Vạn Vạn Tuế, “Bọn mày nhìn nó xem, bụng thanh kỳ*, vừa nhìn đã biết không phải trẻ con bình thường! Ông đây tìm nó đánh nhau thì làm sao?”

*Nôm na là kiểu bụng lạ.

Bụng thanh kỳ? Khóe môi Ung Dập giật giật, từng nghe nói qua về khung xương thanh kỳ, chứ chưa từng nghe qua về bụng thanh kỳ. Tuy rằng… cậu liếc mắt nhìn cái bụng nhỏ chữ C của Vạn Tuế, là rất thanh kỳ, nhưng cái này cũng không nói nên điều gì được!

Ngô Hoàng đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Vạn Vạn Tuế lập tức nhận được ám hiệu đến từ anh trai nhà mình, hít vào một hơi, thu cái bụng nhỏ về, đợi khi cô bé giấu cái bụng nhỏ đi xong, Ngô Hoàng không chút chột dạ mà đáp trả cây thông Noel đang giận dữ: “Bụng của em gái tôi rất bình thường, làm sao vậy?”

Cây thông Noel bị sự vô sỉ của anh em Ngô Hoàng tức nghẹn lần hai, nhưng trước khi cô ta chuẩn bị đánh một trận với Ngô Hoàng, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, con cự thú đang liếm Phùng Hạo đến ngon miệng vừa nghe tiếng còi cảnh sát lập tức giật mình, dỏng lỗ tai to lên, sau đó ư ao ư với cây thông Noel.

Lúc đầu cây thông Noel còn không chịu nguôi giận, dẫm chân cãi lộn với cự thú: “Ông đây không sợ bị phạt tiền! Ông đây có bản lĩnh bắt ma, dựa vào cái gì mà nói ông đây cổ hủ mê tín!”

Con cự thú nâng chân trước, lộ bụng ra, một con thú lớn hung mãnh như vậy nhưng trên bụng lại buộc một cái yếm nhỏ khí chất hoàn toàn bất đồng, cái yếm kia còn có một cái túi trong, con cự thú dùng móng vuốt lớn cẩn thận mà mở túi trong ra, để cây thông Noel liếc mắt nhìn bên trong rỗng tuếch một cái, cây thông Noel có hơi chột dạ, khí thế yếu xuống.

Con cự thú lại ư ao ư hai tiếng, cây thông Noel bị nó thuyết phục, hung trợn dùng ánh mắt đánh dấu Vạn Vạn Tuế, nặng nề hừ một tiếng: “Hôm nay tha cho bọn mày!”

Một tiếng hừ này, không cẩn thận còn hừ cả nước mũi ra, cũng may người cô ta đều giấu sau áo choàng lớn mà người khác nhìn không thấy, cây thông Noel khẽ sụt sịt một cái hít hai viên ngọc rồng về lại mũi, cô ta vừa định bò lên người cự thú, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay người lại móc một cái bàn tính vàng lớn ra, đánh lạch cạch một lúc, sau đó vươn tay với hiệu trưởng đang nằm liệt trên đất cùng với Phùng Hạo người đầy nước miếng: “Tiền công!”

Nhắc tới tiền, lá gan của phó hiệu trưởng lớn ra một chút, lẩm bẩm mà phun ra âm thanh: “Nhưng mà… Ma… Ma còn chưa bắt được mà.”

“Bản chưởng môn đã hiểu rõ con ma kia, cũng đã sắp xếp xong, bắt được ma chỉ là vấn đề thời gian.” Giọng nói của cây thông Noel tràm xuống, “Sao? Các người muốn quỵt nợ?”



Không đợi phó hiệu trưởng trả lời, cây thông Noel đã trực tiếp tiến vào trạng thái bạo lực, vừa gào thét “Ông đây ghét nhất là cậy già bốc phét!!!”, vừa xách phó hiệu trưởng đang trợn mắt há hốc mồm lên.

“Trời ạ!” Đầu Dưa Hấu lộ ra khuôn mặt khiếp sợ phía sau lưng Ung Dập, “Sức lực của chưởng môn này thật lớn!”

Không chỉ Đầu Dưa Hấu giật mình, đám Ngô Hoàng cũng bị dọa nhảy dựng, cây thông Noel không có cặp chân dài như bọn họ lại có thể tay không nhấc một người đàn ông trung niên phát tướng lên, đổi lại bọn họ chắc không được nhẹ nhàng như vậy đâu.

“Tôi đưa tiền tôi đưa tiền.” Phó Hiệu trưởng bị dọa đến nỗi phát ra tiếng cá heo biển, sợ cây thông Noel kích động quăng mình ra ngoài cửa sổ.

Cây thông Noel cũng chưa quên Phùng Hạo, Phùng Hạo và phó hiệu trưởng cùng khóc rấm rứt mà giơ điện thoại lên, định chuyển khoản cho cây thông Noel, nhưng lại bị cô ta hét vào mặt: “Ông đây chỉ nhận tiền mặt!”

Hai tên này vội vã quắn đít lên mà tìm tiền trên người, tìm nửa ngày cũng không gom đủ tiền mặt, đành phải ấn dấu vân tay đỏ lên giấy nợ mà cây thông Noel chuẩn bị.

Cây thông Noel đứng một bên đòi tiền lương, Ung Dập đứng bên này là vẻ mặt một lời khó nói hết: “Mày thật sự báo cảnh sát?” Cậu ta còn tưởng rằng cùng lắm là Ngô Hoàng hù dọa đối thủ chút thôi, ai có dè, cậu còn thật sự từ bỏ danh dự trùm trường tìm đến chú cảnh sát.

Ngô Hoàng trưng ra gương mặt chán đời nhìn không ra bất kì manh mối gì, lắc đậu: “Không có.”

Chuyện của bọn họ liên quan đến quỷ thần, không hợp với lẽ thường, gọi cảnh sát tới có thể sẽ dẫn đến nhiều phiền phức hơn, cho nên cậu cũng chỉ thuận miệng hù dọa đối phương một chút, nếu dùng được thì là tốt nhất, cho dù dùng cũng chẳng sao.

“Có thể là xe cảnh sát của địa phương nào khác không?” Đầu Dưa Hấu đưa ra một giả thiết khác.

Đứng ở đằng sau, quản gia Dracula với bộ radar định vị phủ nhận giả thiết này: “Xe cảnh sát đỗ ở dưới lầu mà.”

“Mặc kệ là ai báo cảnh sát, dọa tên đại sư kỳ quặc đáng sợ kia đi là được rồi.” Đầu Dưa Hấu nhìn thấy cây thông Noel đòi tiền lương xong thì cưỡi con thú lớn nhảy ra ngoài từ cửa sổ, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực lảm nhảm đại nạn không chết tất có phúc cuối đời.

Rất nhanh, cầu thăng lập tức vang lên tiếng bước chân, mấy người đàn ông cao to, biểu cảm nghiêm nghị, mặc đồng phục đi tới, đám Ngô Hoàng còn chưa đi qua, Phùng Hạo và phó hiệu trưởng đã chân nọ xọ chân kia mà nhào tới đầu tiên, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem mà nói rõ sự ấm ức của họ với những người kia, mặc kệ mấy người kia rốt cuộc có tin vào cái gì mà ma, thiên sư, cổ thú linh tinh hay không. Hai người bọn họ cũng không rảnh để sợ ma nữ nữa, hiện giờ bọn họ còn sợ cây thông Noel muốn tìm đến bọn họ đòi tiền hơn.

Mà một người đàn ông mặc đồng phục trong đó nghe thấy Phùng Hạo và phó hiệu trưởng nói mấy chuyện không bình thường, thế nhưng không hề lộ ra biểu cảm kinh ngạc chút nào, có hai người còn mang vẻ mặt bình tĩnh mà ghi chép lời của họ, một người thoạt nhìn là đội trưởng của bọn họ chỉ nghe một lúc, rồi chuyển ánh mắt về phía đám người Ngô Hoàng đang đứng một bên khác.

Anh không có hứng thú lắm với mấy người lớn, cùng lắm là nhìn quản gia và chú nhỏ của Thâm Thâm thêm vài lần, hứng thú của anh chủ yếu là ở ba túi sữa nhỏ, đặc biệt là Vạn Vạn Tuế đang chầm chậm thả lỏng bụng nhỏ của mình.