Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 73: Các người đã bị bao vây!




Không hổ là đệ tử Thanh Hà quan, được huấn luyện rất tốt, quân tiên phong mở đường, người đằng sau chắn hậu, dùng kết giới phong ấn phòng ngủ trưa của lớp Cua Nhỏ, như vậy, bất luận là một lát nữa bọn họ làm ra động tĩnh lớn thế nào thì người bên ngoài cũng không nghe thấy.

Cả quá trình đều ăn ý, chuyên nghiệp, không chút dây dưa nào, hình ảnh có thể so với bộ đội đặc chủng tấn công sào huyệt của quân địch trong TV.

“Các người đã bị bao vây!” Sĩ quan thống lĩnh Thiên Linh Linh của bộ đội giải phóng vóc người nho nhỏ, nhưng nhảy lại rất cao, lập tức đã nhảy tới phòng ngủ trưa rồi phóng lên bàn đầu tiên, hung thần ác sát giống như đầu sỏ bọn giặc cướp mà hét to, “Đừng giãy giụa vô ích! Ngoan ngoãn đầu hàng là lối thoát duy nhất của chúng mày!”

Trong phòng lạnh ngắt như tờ, bởi vì muốn xây dựng không khí ngủ trưa, trừ bức màn phía trước còn để lại một khe hở, những tấm màn cửa sổ khác đều kéo lại, trong phòng tối om, khi bộ đội giải phóng đánh vào, đám nắm nhỏ vẫn đang giữ cái chăn nhỏ của mình dưới sự hướng dẫn của cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử.

Một tiếng hét này của Thiên Linh Linh đã hét cho đám nắm nhỏ ngẩn cả ra, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân bọn chúng không phản ứng với tiếng cảnh cáo của Thiên Linh Linh.

Bọn chúng không phản ứng là bởi vì ánh sáng từ khe hở được giữ lại của bức màn vừa đúng lúc chiếu lên trên cái đầu dưa của Thiên Linh Linh nhảy lên bàn.

Thiên Linh Linh rất chú ý bảo dưỡng “kiểu tóc” của mình, rảnh rỗi là ở trong quan đánh bóng cái đầu nhỏ của mình theo giáo trình trên mạng, nếu có chí nhất định sẽ thành, đầu cô ta như mong muốn mà càng ngày càng lóa mắt, lúc này lại có nguồn sáng tâm trung, khiến mắt của đám nắm nhỏ đều bị lóa, một đám nhăn mặt che mắt lại.

“Chói mắt.” Vạn Vạn Tuế cũng che mặt lại vẫn lời ít ý nhiều như cũ, nói ra cảm tưởng của tụi nhóc lớp Cua Nhỏ.

“Gào gừ!” Thiên Linh Linh tức giận đến nỗi kêu còn cổ thú hơn con cổ thú cô ta nuôi, đoán hồng giữa trán càng thêm tươi đẹp, “Ông đây nói bọn mày bị bắt cóc! Bọn mày tập trung một chút cho ông đây!”

Hét thật sự rất dữ, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà đứng né sang bên cạnh nguồn sáng một chút, khiến cho quả đầu của mình không rạng rỡ tỏa sáng như vậy nữa.

Vì để khiến lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, Thiên Linh Linh vừa nói xong, đưa tay ra hiệu, đệ tử Thanh Hà quan lập tức hiểu ý mà đứng phía sau bày ra tạo hình quần ma loạn vũ trợ uy cho cô ta, bản thân Thiên Linh Linh khoanh tay trước người, cằm nhỏ khẽ hếch, ánh mắt phóng đãng ngang ngạnh, không gì kéo nổi.

Đám nắm nhỏ ôm chăn chuẩn bị ngủ trưa nhìn đến ngây người, mắt to chớp chớp liên tục.

Bọn chúng bị bắt cóc?

Ngẩn ra một giây, đám nắm nhỏ phát triển đồng hồ sinh học, đến thời gian là buồn ngủ khuôn mặt liền chậm rãi lộ ra vẻ mặt “nếu bị bắt cóc, chúng ta có thể không cần ngủ”.

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên như bị giở tung nóc nhà, đám nắm nhỏ vừa mới nãy còn đang dại ra bất động đều là kiểu:

Có kiểu hưng phấn, nhảy lên giường nhỏ, ném gối qua lại: “Ù uôi! Ù uôi! Chúng ta bị bao vây nè!”

Có kiểu nhát gan giữ mạng, trốn xuống dưới cái chăn nhỏ, chôn mặt trong gối, chu mông nhỏ, run run rẩy rẩy: “Hảo hán, hảo hán tha mạng ~”

Có kiểu nhân lúc cháy nhà hôi của, định “bán đứng” bài tập mà phụ huynh giao cho chúng với Thiên Linh Linh và các đệ tử Thanh Hà quan, thương lượng nói: “Bài tập của bọn em ở trong lớp, các anh mau bắt chúng làm con tin, ba mẹ của bài tập so với ba mẹ của bọn em còn nhiều tiền hơn, các anh trói chúng lại thì lại càng thích hợp!”

Có kiểu ngôi sao triển vọng, mà kiểu nhân vật đứng đầu tất nhiên là ngôi sao nhí Thịnh Chi Chi, đầu tiên cô bé khiếp sợ: “Cái gì? Các người muốn bắt cóc Chi Chi?” Vươn cánh tay ngắn nhỏ, làm như có người kéo cô bé, nhưng cô bé ra sức giãy giụa, giả vờ giãy dụa không thoát được, lúc thì trước lúc thì sau, “Các người buông Chi Chi ra! Buông Chi Chi ra đi!”

Mỗi một loại phản ứng của đám nắm nhỏ này đều có thể trở thành một vai chính của truyện, tụ lại với nhau, kêu một cái là ầm ĩ.

Đôi mắt của Thiên Linh Linh bị bọn chúng làm loạn hết cả lên.

Tức hơn chính là, cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử phụ trách trông coi đám nhóc ngủ trưa lại không hề sợ hãi chút nào, vây quanh Thiên Linh Linh: “Bạn nhỏ Thiên Linh Linh, đây là con đang cảm ơn sáng nay cô giáo Hoa Hoa lượm được con, nên biểu diễn văn nghệ cho mọi người sao? Thật là đáng yêu quá!”

Lại nói cô ta đáng yêu! Cô ta mới không đáng yêu!

“A a a!” Thiên Linh Linh trực tiếp rít gào như ác long, nhe hàm răng nhỏ, “Các ngươi đều không được nhúc nhích! Nhúc nhích cái nữa ông đây sẽ không khách sáo!”



Người còn động thì động, chưa động thì động.

Mắt thấy trường hợp có chút không khống chế nổi, Thiên Linh Linh dậm chân nhỏ, tay vung lên, hét ra lệnh cho đệ tử: “Lấy vũ khí!”

Rầm, đệ tử của Thanh Hà quan tay gọi ra pháp khí của bản thân, dao nĩa gậy gộc búa rìu đều là đồ thật, lóe ánh sáng lạnh trong căn phòng mờ tối.

Bản thân Thiên Linh Linh cũng gọi ra một cây búa lớn, đầu búa so với cái đầu dưa của cô ta còn lớn hơn, nhìn thì nặng, nhưng cô ta cầm lại rất nhẹ nhàng, tiện tay vung một cái, ném lên vai, liếc mắt nhìn đám nhóc lớp Cua Nhỏ cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.

“Các người… Các người làm thật sao?” Cô giáo Hoa Hoa cũng nhìn ra điều không đúng, giọng nói còn hơi run rẩy.

“Ông đây chưa bao giờ lấy chuyện bắt cóc để nói giỡn.” Thiên Linh Linh lén kéo.

“Các bạn nhỏ, mau đi ra sau lưng cô!” Cô giáo Hoa Hoa và Diệp Tử nhanh chóng chắn trước mặt đám nắm nhỏ, cũng để bọn chúng tập trung ra phía sau mình.

Đám nắm nhỏ nhìn thấy hai cô nghiêm túc như vậy cũng không làm loạn, chạy ra sau cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử, cô Diệp Tử lén bấm gọi điện thoại trong túi, bị tiểu sư đệ Thanh Hà quan liếc mắt một cái đã phát hiện, cậu ta giật giật ngón tay, cô giáo Hoa Hoa và Diệp Tử lập tức đồng loại cười ngu ngã lên đất, lộ ra đám nhóc con ánh mắt ngây thơ, đang dồn lại cạnh nhau.

Thiên Linh Linh đấu mắt với chúng một giây, cảm giác chẳng lành trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, không chờ cô ta mắng tiểu sư đệ lại không nghe lệnh tùy tiện ra tay, Điềm Điềm đã run giọng mà khóc thét lên: “Bọn họ giết cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử!!!”

Thiên Linh Linh khó tin mà nhìn về phía Điềm Điềm, sao lần nào cũng là nó?

Hơn nữa buổi sáng không phải đã nhìn thấy cô ta vốn không giết cô giáo Hoa Hoa rồi, chỉ là đánh ngất thôi, sao vừa qua buổi sáng, con nhóc này đã không nhớ rồi?

“Báo thù cho cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử thôi!” Điềm Điềm nhiệt huyết lại một lần nữa online, giơ nắm đấm nhỏ hò hét.

Phịch một tiếng, đám nắm nhỏ một giây trước vẫn còn yếu ớt vô hại tất cả đều thay đổi sắc mặt, đứa không phải người thì hóa ra răng nanh nhỏ và vuốt sắc mini, đứa là người thì cột áo gối lên trán dưới sự chỉ huy của Vạn Tuế và Điềm Điềm có kinh nghiệm tác chiến, cũng POSE dáng trước sự phân công chỉ đạo ngay tại hiện trường của cô bé.

Một chiến đội mới mẻ từ mấy chục nắm nhỏ ra lò.

“Xông lên đi!!!”

Mãnh nhí* xuất kích!!!

*Đám nhóc hung mãnh.

Chân vừa ngắn vừa nhỏ lao nhanh, hùng hùng hổ hổ nhằm về phía các đệ tử Thanh Hà quan đang há hốc mồm, ngay cả Thâm Thâm luôn chậm nửa nhịp cũng nhắm mắt lại, ôm lấy Hoa Hoa của mình mà dùng sức phi về trước, Ung Ân ngồi trên xe lăn cũng không thua kém, bánh xe quay vút.

“Ấu! Mài! Gót!” Đệ tử Thanh Hà quan đều bị dọa đến nỗi phát ra tiếng nước ngoài.

Thật ra không phải sợ đánh không lại.

Bọn họ đương nhiên có thể cảm ứng được cái lớp này không bình thường, nhưng dù bọn chúng không được bình thường thì cũng là trẻ con, cho dù có nhiều đứa đã trên trăm tuổi, nhưng năng lực còn chưa được khai phá hoàn toàn, đối phó với người bình thường còn được, còn ở trước mặt họ thì lại không đủ.

Bọn họ sợ là sợ không cẩn thận làm đám nắm nhỏ này bị thương.

“Ông đây, ông đây…” Thiên Linh Linh cũng luống cuống tay chân, mắt trợn tròn xoe, may là vào thời khắc mấu chốt đã nghĩ ra cái gì đó, hét to một tiếng với tiểu sư đệ, “Nhanh gọi giáo viên của bọn chúng dậy!”



Tiểu sư đệ nọ cũng phản ứng lại, bấm tay niệm thần chú, loại bỏ mê hồn chú trước đó, cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử dần dần tỉnh táo lại.

“Mau quay đầu lại xem đi, giáo viên của chúng mày tỉnh rồi!” Thiên Linh Linh vươn tay nhỏ chỉ đường cho nhóm nắm nhỏ đang cuồng hóa.

Đám nắm nhỏ hãm một chân lại, quay đầu nhìn thấy cô Hoa Hoa Diệp Tử thật sự ngồi dậy, do dự một lát, rồi lại quay lại tiếp tục lao tới.

“A a a, sao bọn mày còn đến đây chứ?” Thiên Linh Linh phẫn nộ rít gào, “Giáo viên của chúng mày không phải không sao rồi sao?”

“Cô nói, làm gì cũng không thể đi đến nửa chừng!” Nhóm nắm nhỏ phát một tiếng trả lời câu hỏi của Thiên Linh Linh.

“Là bỏ dở nửa chừng!” Có một nắm nhỏ khác sửa lại lỗi sai của nó.

“Cảm ơn cảm ơn!” Đứa được sửa đúng lại rất cảm kích.

“Sao bọn mày còn tám chuyện được?” Thiên Linh Linh sắp bị đám này chọc giận thành cái bóng đèn, nhưng cô ta tức cũng vô dụng, đám nắm nhỏ đã tới chiến trường thì giống như một đàn sói nhỏ, nghiến răng nghiến lợi mà duỗi người cứ từng người theo từng người bổ nhào lên người các đệ tử của Thanh Hà quan.

Thiên Linh Linh nhảy xuống bàn, muốn giúp đệ tử của mình nhưng sức chiến đấu của đối phương là mười phần, cô ta lại không thể dùng phép thuật bắt nạt đám oắt không biết phép thuật này, cho nên chưa được một lúc bản thân cũng bị cuốn vào.

Hình ảnh kia thật sự rất bạo lực, cần phải làm mờ đi mới được.

“Đây là do bọn mày ép ông đây!” Từ dưới người đám nắm nhỏ truyền đến giọng nói tức muốn trào máu họng của Thiên Linh Linh, “Lui hết về sau cho ông đây!”

Đám nắm nhỏ đang bừng bừng ý chí chiến đấu không biết nhìn thấy thứ đáng sợ gì, không cần cô Hoa Hoa cô Diệp Tử đến kéo bọn chúng về, tự chúng đã chủ động ngừng tiến công, lộ ra Thiên Linh Linh một tay cầm súng nước, một tay nhốt Ultraman bằng bông.

Các đệ tử Thanh Hà quan cũng bò dậy, tay thủ một cái súng nước + một món đồ chơi lấy ra từ hộp đồ chơi của lớp Cua Nhỏ.

Bởi vì trước khi ngủ trưa các bạn nhỏ luôn thích chơi đồ chơi, không ngủ cho ngay được, cho nên các giáo viên sẽ cố ý thu lại món đồ chơi mà các bé thích nhất trước giờ ngủ trưa, chờ khi chúng tỉnh dậy sẽ trả lại.

Thiên Linh Linh và các đệ tử của Thanh Hà quan cũng không núp không, thấy được một màn cô Hoa Hoa thu đồ chơi, cho nên đầu tiên đã lặng lẽ lần lượt lấy mấy món đồ chơi đến để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Ultraman trong tay Thiên Linh Linh là thứ Vạn Tuế thích nhất, hoàng tử công chúa trong tay tiểu sư đệ chính là thứ Ung Ân thích nhất, còn có Transformers, bé heo Peppa, cậu bé Bọt Biển…

Trong mắt sắp nhỏ mấy thứ đó không phải là mấy món đồ chơi không có sinh mạng mà chính là các bạn nhỏ của chúng, cũng có máu có thịt như chúng, nếu bị bắt cóc, cũng sẽ chết thẳng cẳng.

Nhìn các bạn nhỏ chúng yêu quý rơi vào tay kẻ xấu, còn có mối lo về tính mạng, trái tim của đám nắm nhỏ sắp vỡ rồi.

Ngay cả Vạn Tuế Tuế từ đầu chí cuối luôn bình tĩnh cũng có chút mất khống chế, cô bé nhấp miệng nhỏ, khó khăn phun ra hai chữ: “Traman.”

Vào lúc mọi người kích động, sẽ lược bỏ họ, trực tiếp gọi tên, trong lòng Vạn Vạn Tuế, Ultraman họ Ul.

Có cô mở đầu, các bạn nhỏ phía sau cũng rưng rưng nước mắt mà kêu người bạn nhỏ của mình:

“Formers!” “Heo Peppa!” “Cậu bé Biển!” “Logger!” “Toa!” “Đại!” “Nhị!”…

Giọng nói non nớt chan chứa tình cảm vang lên hết đợt này đến đợt khác.

“Lui hết về phía sau!” Bọn bắt cóc hoàn toàn phát điên không bị màn cảm động này đả động, họng súng của Thiên Linh Linh chĩa vào huyệt thái dương của Ultraman, vô cùng tàn bạo mà rống to, “Bằng không bọn tao sẽ nổ súng đấy!”