Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 77: Chỉ cho phép thành công, không được thất bại!




Editor: Moonlight

Thiên Linh Linh lật qua lật lại thần khí của mình kiểm tra vài lần nhưng cũng không kiểm tra ra được vấn đề, cuối cùng đặt mắt lên người con ma nữ đang cẩn thận trốn ánh sáng mặt trời: “Chẳng lẽ cô không phải oán quỷ cũng không phải lệ quỷ?”

Cuộc đời của mỗi một con ma đều được ghi chép trên thẻ ngọc, thẻ ngọc chỉ có nhân viên của địa phủ hoặc là thiên sư như bọn họ mới có thể nhìn thấy.

Cô đã xem thẻ ngọc của ma nữ, biết con ma này chết thảm, lúc chết còn mặc váy đỏ, theo lý thì phải là tràn đầy oán hận, biến thành lệ quỷ chỉ là vấn đề thời gian, cho nên cô mới ra tay đi bắt ả.

Nhưng thần khí vô dụng với ả, có thể thấy được con ma nữ này không có oán khí.

“Tôi không có oán khí, tôi còn không nhớ rõ bản thân mình chết như thế nào.” Tính cách của ma nữ rất tốt, cho dù bị một đứa nhãi như Thiên Linh Linh hung dữ chất vấn cũng không bực mình, “Tôi chỉ có một nguyện vọng muốn thực hiện.”

Không nhớ? Thảo nào. Thiên Linh Linh thoải mái hơn một chút, cố ý cao giọng: “Ông đây biết rồi, thần khí của ông đây không có vấn đề, là cô có vấn đề. Nguyện vọng của cô không quan trọng, nhanh chóng đầu thai mới là quan trọng nhất, chuyện đã xảy ra ở kiếp này, uống canh Mạnh bà là sẽ tan thành mây khói, bận tâm, thù hận, đều không còn ý nghĩa.”

Nói xong Thiên Linh Linh lập tức muốn đưa ma nữ đi đầu thai, thật ra thần khí cô dùng cho ma nữ cũng không đáng sợ như cô nói, khiến cho ma nữ này ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có, cô biết ma nữ chết oan, nhưng oán quỷ lệ quỷ sẽ hại con người, cô không bắt không được, cho nên thần khí cô dùng chỉ là gom hết nỗi oán hận muốn làm chuyện ác của ma nữ luyện thành đan, ma nữ vẫn có thể đầu thai.

Nhưng cô sẽ không nói chuyện này cho bọn Vạn Vạn Tuế, lương thiện có nghĩa là yếu mềm.

Cô mới không muốn để cho người khác biết đường đường là chưởng môn Thanh Hà quan cũng có mặt yếu mềm.

“Có thể cho tôi ở lại mấy ngày không? Chỉ mấy ngày thôi! Tôi phải đi gặp một người, tôi sẽ không hại người khác!” Ma nữ nhìn thấy ánh sáng trắng trong tay Thiên Linh Linh, sợ hãi lắc đầu, khẩn khoản van nài.

“Cô hồn dã quỷ như cô bay loạn trong nhân gian, chuyện vất vả thì không nói, nhưng lỡ như cô đột nhiên nhớ lại những thứ không nên nhớ, hóa thành lệ quỷ, hại người hay không hại người sẽ không còn là chuyện cô có thể khống chế được!” Thiên Linh Linh người nhỏ nhưng tim lại cứng, cô ta cảm thấy ma nữ này làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì sất, như cô ta nói rồi, qua cầu Nại Hà thì sẽ có cuộc đời mới, kiếp trước đã xảy ra chuyện gì thì có gì mà quan trọng?

“Sẽ không, tôi sẽ không như vậy!” Ma nữ cũng không biết nói như thế nào mới có thể thuyết phục Thiên Linh Linh, chỉ có thể yếu ớt lặp lại lời bảo đảm.

“Đừng đưa chị ma nữ đi!” Hugo giang hai tay che giữa ma nữ và Thiên Linh Linh.

Vạn Vạn Tuế cũng đứng ra, duỗi tay bảo vệ ma nữ, cô bé nhớ tới trước lúc ngủ trưa, nên bắt chước giọng điệu của cô Hoa Hoa khi trấn an, nói: “Linh Linh.”

“A a a!” Thiên Linh Linh bị Vạn Vạn Tuế gọi đến gắt gỏng, “Không được gọi ông dây như vậy, có tin ông đây hất bình sữa của mày đi không!”

Tuy ngoài miệng Thiên Linh Linh nói không, nhưng tiếng Linh Linh này của Vạn Vạn Tuế rất quan trọng, cô ta thực sự đồng ý không tiễn ma nữ đi ngay.



“Ông đây cảnh cáo trước, nếu sau này cô biến thành lệ quỷ, ông đây sẽ không chút do dự mà độ cô, đến lúc đó, cô không còn cơ hội đầu thai thành người đâu!” Thiên Linh Linh hung dữ hù dọa ma nữ, “Hơn nữa hiện giờ linh hồn của cô không ổn, đừng nói là ánh mặt trời, cho dù là ánh trăng cũng có thể khiến cô phơi đến mất hình! Có thể còn chẳng cần ông đây đích thân ra tay, cô sẽ tự làm mình biến mất luôn! Còn nữa!”

Thiên Linh Linh dừng một chút, biểu cảm có hơi phức tạp, nhưng giọng nói vẫn là kiểu gào thét: “Mấy cảnh sát lần trước tới căn bản không đơn giản như bọn mày nghĩ, bọn họ cũng biết sự tồn tại của ma quỷ, nếu để cho họ bắt được ma nữ, hừ!”

Cô ta chưa nói hết, chỉ cho Vạn Tuế một ánh mắt, để cô bé tự biết.

“Chúng tớ nên làm thế nào để bảo vệ chị gái ma nữ đây?” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc nghe xong, lại nghiêm túc giơ tay nhỏ lên hỏi, Thiên Linh Linh xụ mặt không muốn nói, khuôn mặt nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế không có biểu cảm nhưng lại gọi đầy tình cảm, “Linh Linh.”

“A a a! Ông đây sắp bị mày ép điên rồi! Mang thứ này lên cho cô ta.” Thiên Linh Linh buồn nôn tới độ cả người không khỏe, rít gào vứt ra một mặt trang sức bằng ngọc, vừa hùng hùng hổ hổ mà uy hiếp Vạn Vạn Tuế không được kêu cô ta là Linh Linh nữa, vừa dắt theo đám đệ tử của Thanh Hà quan gấp rút rời đi.

Thiên Linh Linh dẫn theo các đệ tử rời đi, chung quanh lập tức yên tĩnh lại, ma nữ đeo mặt trang sức ngọc lên, thử vươn tay dưới ánh mặt trời để thăm dò, đã chuẩn bị sẽ bị bỏng, nhắm chặt mắt lại, nhưng ánh mặt trời rót xuống, ma nữ vẫn ổn, cô ta mở mắt ra, trong mắt đều là sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, quay đầu nhìn đám Vạn Vạn Tuế: “Cảm ơn, cảm ơn các em.”

Cô biết, nếu không có đám Vạn Vạn Tuế, cho dù cô không bị thần khí hóa độ, thiên sư nhỏ kia sẽ không tha cho cô, càng không cho cô viên ngọc phòng thân tốt như vậy.

“Chị gái nhỏ, chị đừng khách sáo với bọn em!” Hiện giờ Hugo càng lúc càng hào phóng, chưa nói được mấy câu với ma nữ, đã đơn phương tuyên bố là người bạn lâu năm với cô ta.

“Đúng rồi, lần trước các em nói với chị, muốn chị đến nhà của các em…” Ma nữ nói đến phần sau lại có hơi ngượng ngùng, “Hôm nay thì thế nào?”

“Hông nay không được.” Hugo lắc đầu.

“Bọn em cần bảy con ma.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc vươn tay, “Còn thiếu chín.” Vạn Vạn Tuế nói còn vươn tay nhỏ, dùng ngón tay khua khua.

Ma nữ nhìn Vạn Vạn Tuế, cười đến là xấu hổ.

Tổng cộng cần bảy người, cô là một, như thế nào cũng phải là thiếu sáu người, sao lại thiếu chín? Hơn nữa…

Tầm mắt của cô dừng trên tám ngón tay Vạn Tuế vươn ra.

Cô hơi lo lắng cho thành tích toán tương lai của bạn nhỏ này.

Đôi khi Vạn Vạn Tuế sẽ hơi hồ đồ ở phương diện cộng trừ, nhưng ý tứ thì Hugo và Thâm Thâm đều hiểu, cho nên chúng cũng không sửa lại cho Vạn Vạn Tuế, chỉ hẹn với ma nữ, ma nữ gặp người cô muốn gặp trước, bọn chúng sẽ nắm chắc thời gian mà gom đủ lại số ma còn thiếu, ma nữ nếu còn lành lặn thì sẽ đến nhà Vạn Tuế tìm cô bé.



Ma nữ mới bay đi không lâu, đỉnh đầu Vạn Tuế đã mọc ra cái mầm thứ hai, tiến độ nhiệm vụ mời quỷ về nhà (2/7), ba nắm nhỏ đều cảm thấy hài lòng, Vạn Vạn Tuế trở về chỗ ngồi liền bắt đầu vẽ bức tranh buổi sáng chưa vẽ xong, không chú ý đến trừ mình ra, đám nắm nhỏ khác đều chạy qua một bên lặng lẽ mở họp.

Sắc mặt Điềm Điềm nghiêm lại mà nhỏ giọng thì thầm: “Vì sao Vạn tuế lại đồng ý luận võ với thùng thuốc nổ tên Thiên Linh Linh kia chứ?”

Thùng thuốc nổ kia chính là kẻ làm cô Hoa Hoa và cô Diệp Tử chết đi sống lại, lại còn có thể dùng một tay nâng giường dùng để ngủ trưa của chúng lên.

Quan trọng nhất là, lòng dạ của thùng thuốc nổ kia cực kỳ tàn nhẫn.

Bắt cóc Ultraman, Elsa, Hùng Đại Hùng Nhị tàn nhẫn vô cùng đó, xém tí nữa đã giết hết tất cả con tin luôn!

Nhớ tới, Điềm Điềm còn cảm thấy nghĩ mà sợ.

“Điềm Điềm không thể để Vạn Tuế đi một mình.” Điềm Điềm lo nghĩ hết sức, khuôn mặt nhỏ của Điềm Điềm bình thường luôn cười giờ lại đau khổ như trái khổ qua, “Điềm Điềm cũng muốn cùng đi với Vạn Tuế! Cho dù là bị đánh, Điềm Điềm cũng muốn bị cùng với Vạn Tuế.”

“Hai đứa các cậu đang diễn phim truyền hình máu chó à?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không nhìn được bộ dạng đau khổ của Điềm Điềm, ngạo kiều mà hừ một tiếng, “Ngày đó bổn tiểu thư cũng phải đi, đương nhiên, bổn tiểu thư không phải Vạn Vạn Tuế, cái thùng thuốc nổ kia coi trọng Vạn Vạn Tuế, chướng mắt bổn tiểu thư, ngày hôm đó bổn tiểu thư phải hung hăng dạy dỗ nó, để nó biết bổn tiểu thư lợi hại hơn nhiều so với Vạn Vạn Tuế!”

“Sao cậu lại như vậy chứ?” Điềm Điềm tức giận, “Hiện giờ Vạn Tuế gặp nguy hiểm, sao cậu còn muốn so bì với cậu ấy chứ?”

“Đừng cãi nhau, đám thùng thuốc nổ trói tất cả bạn học lớp chúng ta làm con tin, chúng ta không nên để một mình Vạn Vạn Tuế gánh vác.” Phó Tinh Thần cắt ngang cuộc tranh chấp của Điềm Điềm và Hạ Vị Mãn, cậu nói chuyện rất có trật tự, cũng rất có năng lực lãnh đạo, giơ tay xung phong, “Tớ cũng muốn đi cùng Vạn Vạn tuế, có ai đồng ý đi cùng bọn tớ không?”

Nhóm túi sữa nhỏ vì nghĩa quên thân, không cần Phó Tinh Thần kêu gọi, mọi người cũng đều sẵn lòng đối mặt thử thách cùng Vạn Vạn Tuế.

Đương nhiên, nhóm túi sữa nhỏ cũng có chút lòng riêng, đi luận võ là có thể không cần học lớp bổ túc, nếu bị thương, vậy có thể không học pino vẽ tranh tiếng Anh thư pháp thời gian dài rồi… có thể xem ti vi chơi trò chơi mỗi ngày.

Đây chính là cơ hội chỉ gặp chứ không thể cầu, phải nắm chặt lấy!

“Bây giờ chúng ta chưa thể lói trước với đại ca.” Hugo nghĩ đến một vấn đề, giơ tay, “Nếu giờ chúng ta lói, chắc chắn đại ca sẽ không cho cúng ta đi.”

“Đúng vậy!” Phó Tinh thần nhìn thấy tất cả túi sữa nhỏ đều giơ tay lên, cuối cùng ra quyết định, “Từ hôm nay trở đi chúng ta phải chuẩn bị thật tốt! Thi đấu võ thuật cuối tuần, lớp Cua Nhỏ chúng ta…” Giơ nắm tay nhỏ lên, ánh mắt kiên định: “Chỉ cho phép thành công, không được thất bại!”

Nhóm túi sữa nhỏ cũng giơ nắm tay lên theo, sợ kinh động Vạn Vạn tuế, chỉ nhỏ giọng hò hét theo.

Vạn Vạn Tuế không biết gì về chuyện này, hoàn toàn không biết các bạn lớp Cua Nhỏ sau khi về nhà đều yêu cầu phụ huynh mời đến đủ loại đại sư võ thuật từ khắp thế giới đến huấn luyện gấp suốt đêm cho chúng.