Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 83: Có cô ở đây rồi




Editor: Moonlight

Khiến cho các bạn nhỏ vây xem chính là cậu thái tử Lục Trăn đến nhà trẻ đúng giờ lần thứ hai, hôm nay trang bị của cậu đã được thăng cấp, không chỉ mặc long bào mới, đội long quan* mới, mông còn đang ngồi trên long liễn* mới làm xong.

*Long quan: mũ của vua

*Long liễn: xe kéo của vua

Long liễn này là thái tử nhí Lục Trăn bảo đại nội tổng quản của mình đặc biệt định chế cho cậu, mini nhưng xa hoa, cả xe đều là ánh vàng rực rỡ, bên trên còn được khảm những viên minh châu lớn cùng đá quý sáng lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Tuy lớn bằng long liễn của phụ hoàng của thái tử nhí Lục Trăn, nhưng có nhiều người nâng như vậy, thái tử nhí Lục Trăn tự cho rằng cái này còn đẹp đẽ tinh xảo hơn xe của phụ hoàng mình.

Thái tử Lục Trăn ngồi ngay ngắn trên long liễn, liếc nửa mắt nhìn các bạn nhỏ đang hâm mộ trợn mắt nhìn cậu đi vào nhà trẻ, khuôn mặt nhỏ có sự oai phong trang nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện tên hoàng đế đồng nghiệp nhìn thấy cậu khóc thảm thương ở viện bảo tàng lần trước giờ đây có nhìn thấy long liễn mới của cậu hay không.

Tuy long liễn mini của thái tử nhí Lục Trăn đã từ mười sáu người khiêng giảm bớt xuống hai người khiêng, nhưng bởi vì gần đây vấp phải mối khủng hoảng tài vụ, quốc khố eo hẹp (bọn họ tiêu xài tiền quá dữ, chọc người phụ trách cung cấp tiền tiêu vặt xù lông, nên không cho họ tiền nữa), đại nội tổng quản không thuê nổi người thứ hai nâng long liễn cùng ông ta.

Cũng may người bán hàng thời nay đều là “mèo máy Doraemon” vạn năng, có thể giải quyết tất cả phiền não của người mua, người bán hàng làm một cái quai xách trên đỉnh long liễn mini, thể tích của thái tử nhỏ Lục Trăn không lớn, long liễn mini đặt làm theo khối lượng cơ thể cậu cũng không lớn, bên trên có tay cầm riêng biệt, không cần đại nội tổng quản tìm thêm người để khiêng long liễn nữa, mà chỉ cần xách nóc long liễn là được.

Người bán nói, long liễn loại mới nhất đều như vậy.

Cùng làm hoàng đế hưng sẽ không thể ngồi trên cái long liễn thời thượng như vậy, đó phải là người sành điệu trong giới hoàng đế mới có thể ngồi lên long liễn dẫn đầu xu hướng như vậy.

Thái tử nhỏ Lục Trăn nhìn qua thì rất nghiêm túc nhưng lại có lòng yêu sự thời thượng, lúc trước còn ở cạnh phụ hoàng, cậu đã rất thích mấy món đồ mới mẻ trong cung được tiến cống từ các nơi trên thế giới, cho nên cậu thích vừa rụt rè mà đồng ý với thiết kế đó của người bán.

Tuy là hoàng đế nhỏ, nhưng thái tử nhí Lục Trăn rất thuần khiết, đối với “chỉ cần có thể bán được hàng, tôi có thể phóng đại tòa nhà bỏ hoang bên cái ao nước vỡ trở thành căn nhà gỗ một tầng view biển” của bậc thầy của ngôn ngữ, gạch ngang, người bán vô lương tâm, cậu không hề nghi ngờ gì cả, nên giờ phút này cậu chàng ngồi trên long liễn mới mà phổng mũi, cho rằng hình tượng của mình vừa trang nghiêm lại không mất đi tính thời thượng, trong thời thượng lại mang thêm vài phần xa hoa, các bạn nhỏ nhìn cậu nhất định là bị khí chất đế vương cùng long liễn đẹp đẽ của cậu làm cho kinh diễm rồi.

Thái tử nhí Lục Trăn hoàn toàn không biết, mấy bạn nhỏ nhìn cậu là bởi vì không suy nghĩ được mấy vấn đề –––– “Bạn kia có phải là không đi được không nhỉ?” “Nếu không vì sao cậu ấy lại ngồi trong một cái rổ lớn màu vàng giống như trứng gà được phụ huynh xách đến trường chứ?” “Ngồi trong rổ cũng muốn đến nhà trẻ, đây là nghị lực gì vậy?”

Các bạn nhỏ bị hình tượng thân tàn nhưng chí không tàn của thái tử nhỏ làm cho cảm động.

Có phụ huynh lập tức coi thái tử nhỏ là “con nhà người ta”, dạy dỗ con của mình, con xem xem bạn nhỏ nhà người ta, đã bị như vậy rồi, còn kiên trì đến nhà trẻ, các con có thể chạy có thể nhảy, mỗi ngày đều lên xuống siêu xe không biết xấu hổ sao?

Đám nắm con hổ thẹn cúi thấp đầu.

Buổi sáng hôm nay, là một buổi sáng yên tĩnh hòa bình nhất của nhà trẻ Đế Quốc, sau lần rối loạn ngắn ngủi, ngay cả đứa cứng đầu nhất dưới sự cảm hóa của thái tử nhỏ cũng ngoan ngoãn cúi đầu đi theo sau đại nội tổng quản đang thành kính xách long liễn mà đi vào lớp.



Thái tử nhí Lục Trăn cực kỳ hài lòng với hiệu quả này, cho rằng khí chất quân vương của mình đã uy hiếp được các bạn nhỏ, hài lòng mà được đại nội tổng quản xách một đường vào lớp, mạch não của cô Hoa Hoa y chang mấy đứa nhỏ, cho rằng bạn nhỏ Lục Trăn vì bị chấn thương chân nên mới ngồi rổ đi học, vừa thương xót vừa cảm động, không nhẫn tâm chọc vào miệng vết thương của bé, ngay cả hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp phá lệ để cho đại nội tổng quản dùng rổ đưa Lục Trăn vào phòng học.

Vạn Vạn Tuế cùng Hugo, Thâm Thâm, thấy được toàn bộ quá trình Lục Trăn được xách vào qua cửa sổ, bọn chúng đều sâu sắc bày tỏ sự đồng cảm với Lục Trăn, Vạn Vạn Tuế còn cố ý nhường đường cho đại nội tổng quản, tiện cho ông xách rổ vào.

Một màn này rơi vào mắt thái tử nhí Lục Trăn lại có ý nghĩa khác, cậu cố gắng ấn khóe môi không cho hiện sự vui giận, trong mắt cậu, Vạn Tuế là do khí chất đế vương của cậu quá mạnh mẽ, chịu thua, nên mới nhường đường cho cậu.

Trẫm thắng, thái tử nhỏ Lục Trăn ngồi trên long liễn, kiêu ngạo mà nhìn xung quanh, sau này chính là giang sơn của một mình cậu.

Tới chỗ ngồi, Lục Trăn nhất quyết muốn đi từ long liễn xuống, tay cậu nắm lấy phần trước của long bào, học dáng vẻ điềm tĩnh của phụ hoàng cậu mà ngồi xuống, mà một lần ngồi xuống này, đã làm đám nắm nhỏ kinh ngạc, lúc đầu bọn chúng đều cho rằng Lục Trăn giả bộ không thể đi được, khiến cho phụ huynh bọn chúng khen cậu là con nhà người ta, cho nên đều rất phẫn nộ.

Điềm Điềm đi theo Lục Trăn đến nhà trẻ cảm thấy mình bị lừa gạt, giọng nói non nớt mà tố cáo với Vạn Tuế: “Cái gì mà thân tàn chí kiên, hừ, kẻ lừa đảo!” Bởi vì Vạn Tuế nghe không hiểu cái gì là thân tàn chí kiên, Điềm Điềm còn đặc biệt giải thích cho Vạn Tuế một lần, đương nhiên thành ngữ sâu sắc này cũng là cô bé mới học được từ mẹ Cố đưa cô đến trường.

Mấy nắm nhỏ khác cũng rất tức, muốn tìm Lục Trăn vạch trần âm mưu “thân tàn chí kiên” của cậu ta, nhưng Vạn Tuế lại ngăn chúng lại: “Chờ chút.”

“Bạn nhỏ Lục Lục Lục cũng không nói mình thân tàn chí kiên, đúng không?” Vạn Vạn Tuế hóa thân thành bậc thầy logic, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà vuốt thẳng lại suy nghĩ của đám nắm nhỏ, “Cho nên, cậu ấy cũng đâu có lừa người.”

“Nhưng mà ai khỏe mạnh lại ngồi rổ đi học chứ?” Đám nắm con thấy Vạn Tuế nói có lý, bọn chúng cũng không muốn nghi ngờ bạn học của mình, nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi.

Vạn Vạn Tuế gật đầu, cảm thấy các bạn nhỏ nghi ngờ cũng rất có lý, cô nhìn về phía thái tử nhỏ Lục Trăn, người sau đáp lại cô một nụ cười vương giả tà mị.

Nụ cười này cho Vạn Tuế một linh cảm, cô nói suy nghĩ của mình cho đám nắm nhỏ khác: “Bạn nhỏ Lục Lục Lục chân thì tốt, nhưng đầu của cậu ấy có thể không tốt lắm.”

Có nắm nhỏ tỏ vẻ đồng tình: “Vạn Tuế nói đúng, ba tớ là bác sĩ, ông ấy đã nói với tớ rồi, người hỏng não thoạt nhìn có thể là khỏe mạnh, có thể đi có thể nhảy, nhưng thật ra bị bệnh rất nghiêm trọng, cho nên cậu ấy không thể tự vào lớp, cần được người khác dùng rổ xách vào!”

Đám nắm nhỏ nửa tin nửa ngờ nhịn không được mà cùng nhìn về phía thái tử nhí Lục Trăn, chàng thái tử hoàn toàn hiểu lầm, cậu còn tưởng rằng đám nắm nhỏ tò mò quan sát mình là đang nhìn mặt rồng của cậu, cậu cao ngạo tự phụ mà hơi nâng đầu rồng nhỏ của mình lên, giống như phụ hoàng của cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú phía xa, cậu muốn cho bách tính của mình nhìn thấy hào quang sáng suốt của mình.

Đám nắm nhỏ nhìn chằm chằm Lục Trăn một lúc, xoẹt một cái quay đầu lại, sự nghi ngờ trong mắt tan thành mây khói, toàn là phiếu đồng ý rằng Vạn Tuế nói rất đúng.

Thái tử nhỏ Lục Trăn còn chưa biết mình đã để lại hình tượng não tàn chí kiên chói lọi trong lòng đám nắm nhỏ, cậu đang rất hưởng thụ việc mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, còn chủ động dâng lễ, đưa các loại trái cây bánh ngọt, ngay cả Vạn Tuế, đứa hoàng đế giống như cậu cũng chủ động đổ một ly sữa cho cậu.

Thái tử nhí Lục Trăn bưng sữa, hạnh phúc mà uống.

Nhưng niềm hạnh phúc của cậu chàng cũng không duy trì được lâu, tiết một vừa hết, có một nắm nhỏ tới tìm cậu: “Bạn Lục Lục Lục, cõ phãi (có phải) cậu bị rớt đồ không?”

Hugo xòe hai tay, trên lòng bàn tay là một hạt châu lấp lánh.

“Đương nhiên không phải.” Thái tử nhí Lục Trăn ngay cả nhìn cũng không nhìn, không chút do dự mà phủ nhận, long bào mới của cậu có thêu châu, nhưng chế tác long bào của cậu khá tinh tế, không thể có hạt châu rớt xuống, đó là vấn đề chỉ xuất hiện trên phục sức thấp kém.



“Nhưng mừ (mà)…” Hugo hơi do dự nhìn lên vạt áo của thái tử nhí Lục Trăn, chỗ đó có nạm một chuỗi hạt châu, cậu bé thấy, đúng là thiếu mất một hạt.

“Trẫm đã nói không phải.” Thái tử nhỏ Lục Trăn uy nghiêm nhăn mày nhỏ, “Ngươi còn không lùi ra?”

Hugo ngây thơ mờ mịt nắm hạt châu “lui ra”.

Thái tử nhí Lục Trăn muốn đi ngoài, phụ hoàng cậu đã từng dạy, đi ngoài là lúc con người yếu ớt nhất, không có sức phòng bị nhất.

Phụ hoàng cậu còn đích thân bắt chước cho cậu bé, lúc đi ngoài, “thích khách” nếu bất ngờ tấn công sẽ tạo thành hậu quả ra sao.

Thái tử nhỏ Lục Trăn cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng, trừ phi là đại nội tổng quản đã hầu hạ cậu từ nhỏ, người khác có mơ mà biết khi nào cậu đi ngoài.

Hiện giờ đại nội tổng quản không ở đây, thái tử nhí Lục Trăn định tự lén đi ra ngoài, không nói cho ai biết, trước tiên cậu đã hỏi thăm vị trí của nhà vệ sinh rồi, chờ những người khác đang chơi trò chơi trong sân, cậu sẽ lặng lẽ chắp tay sau lưng giả vờ lơ đãng đi về phía nhà vệ sinh.

Thái tử nhí Lục Trăn cho rằng hành động của mình có thể dùng câu quỷ không biết thần không hay để hình dung, nhưng thái tử nhỏ Lục Trăn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến là, bởi vì khủng hoảng tài vụ, đại nội tổng quản không thầy cũng tự hiểu mà học được cách mua đồ giá rẻ trên Pinpapa, long bào mới của cậu chính là ông mua cùng người khác trên đó.

Có câu hàng rẻ là hàng dởm, có thể không đúng với tất cả tình huống, nhưng chắc chắn áp dụng được với bộ long bào mới này của thái tử nhí Lục Trăn, Hugo nhặt được hạt châu kia chỉ là viên đầu tiên rơi xuống, vào lúc thái tử nhí Lục Trăn tự cho là chỉ một mình cậu biết mình đi ra ngoài, chuỗi hạt trên vạt long bào của cậu đã hoàn toàn rớt ra, mỗi một bước của cậu, hạt châu sẽ rơi xuống một viên.

Lúc đầu cũng không ai phát hiện hạt châu trên đất.

Nhưng lúc thái tử nhỏ vui sướng đi ẻ, một đôi giày nhỏ dừng trước hạt châu rơi trên đất.

Vạn Vạn Tuế nhặt viên châu kia lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm ngâm cứu một lúc, sau đó lại cúi đầu, trên mặt đất phía trước cô có một chuỗi hạt châu kéo dài đến khu dạy học giống y đúc viên trong tay cô.

Không nhặt của rơi là phẩm chất đạo đức truyền thống của dân tộc Trung Quốc.

Làm một đứa con max điểm tư tưởng đạo đức đúng đắn trong tương lại, Vạn Vạn Tuế không chút do dự ngồi xổm xuống, nghiêm túc hoạt động chân ngắn, nhặt từng viên châu một lên.

Cô nghĩ, người rớt mấy hạt châu hiện giờ nhất định rất sốt ruột.

Nhưng không sao.

Có cô ở đây rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng trên mặt lại có hai đóa mây nhỏ trồi lên, cô đã gấp không chờ được mà muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười vui vẻ của chủ nhân của chúng khi cô lượm những hạt châu này lên đưa cho người đó.