Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 94: Yêu cậu!




Editor: Moonlight

“Khụ khụ!” Thiên Linh Linh hắng giọng, nhắc nhở các ông các bà đại lão tinh thông tài nghệ của mình, giờ không phải lúc nghiên cứu tóc ai nhiều ai ít đâu.

Các đại lão nghe thấy tiếng ho giả của Thiên Linh Linh, như là học sinh nhỏ đi học nói chuyện bị thầy cô phát hiện, chột dạ mà dùng tay chọc trái chọc phải, giả bộ như mình chẳng nói gì, là người khác nói.

Thiên Linh Linh bước chân ra, hùng hổ chống nạnh, hít sâu một hơi, chuẩn bị đưa ra những lười nói hùng hồn, dọa Vạn Vạn Tuế trước, nhưng cô ta vừa hé miệng, tiếng phát ra lại từ đám bánh bao nhỏ phía sau:

“Vạn Tuế! Điềm Điềm bị bọn họ bắt! Bọn họ hung dữ quá à, nhưng Điềm Điềm không sợ! Cậu xem xem có thể đánh lén bọn họ không, lén lút ấy!!!”

Khóe miệng Thiên Linh Linh giật giật, vì sao lại hét đánh lén lên như vậy, còn hét lớn tiếng như vậy? Sợ cô ta không nghe được à?

“Hu hu hu, đại ca! Hugo vô dụng, không giúp anh đánh bại họ được! Nhưng mà không sao, bọn em đã lén chùi nước mũi lên người họ rồi!”

Nước mũi? Thiên Linh Linh xù lông, kéo áo khoác đến kiểm tra, xem đàn con nít này có phải đã thật sự bôi nước mũi lên người mình không.

“Vạn Tuế, đám người này đê tiện cực kỳ, không biết dùng âm mưu quỷ kế gì tính kế bổn tiểu thư, bằng không phi tiêu của bổn tiểu thư lợi hại như vậy, sao có thể bị chúng bắt lại?”

Đầu Thiên Linh Linh tức đến độ sáng loáng, âm mưu quỷ kế gì? Cái phi tiêu kia của nó, trừ đồng lõa ra thì không phi ngã được ai! Ai hiếm lạ gì mà đi tính kế nó?!

Ngôi sao nhỏ Thịnh Chi Chi sao có thể bỏ lỡ cơ hội biểu diễn tốt như vậy, đầu tiên tìm ra vị trí C được chú ý nhất, sau đó gọi hai đệ tử Thanh Hà quan tới, xin họ bắt lấy hai tay của mình.

Hai đệ tử Thanh Hà quan ngẩn mặt ra, hoàn toàn không rõ bạn nhỏ Thịnh Chi Chi muốn làm gì, nhưng không chịu nổi đòn tấn công mắt lấp lánh của đối phương, đành phải mờ mịt mà làm theo, tay họ vừa đụng tới tay trái tay phải của Thịnh Chi Chi, bạn nhỏ Thịnh Chi Chi với vẻ mặt lễ phép đột nhiên biến sắc, lã chã chực khóc quay đầu, đối diện với Vạn Vạn Tuế từng chữ nhỏ máu: “Vạn Tuế, đây là có thể là lần cuối cùng Chi Chi nhìn thấy cậu!”

Đệ tử Thanh Hà quan:?

Sao lại đột nhiên vĩnh biệt rồi?

Bọn họ theo bản năng muốn buông Thịnh Chi Chi ra, nhưng bạn nhỏ Thịnh Chi Chi lại nắm chặt lấy họ, trước dục vọng biểu diễn, tất cả mọi người chỉ có thể là người công cụ của cô bé, cô bé chưa nói có thể, ai cũng đừng nghĩ đi được.

Tuy tay cô bé dùng sức rất mạnh, nhưng khuôn mặt nhỏ lại là vẻ thê thê lương lương, giọng nói run rẩy: “Cả đời này của Chi Chi chưa từng làm được chuyện lớn gì, chỉ có một chuyện đáng để kiêu ngạo nhất, chính là yêu cậu!”

Đệ tử Thanh Hà quan bị bắt vướng vào đoạn kịch tình yêu máu chó thời xưa:?

#Đây là đang làm gì?#

“Vì người yêu thương mà mất đi mạng sống, Chi Chi không hối hận!” Một hàng nước mắt chảy qua mặt Thịnh Chi Chi, nâng khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra cái cổ nhỏ, bi tráng gầm nhẹ với mấy đệ tử Thanh Hà quan đang hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, “Ra tay đi! Giết Chi Chi đi! Vạn Tuế nhất định sẽ báo thù thay Chi Chi!”



Đệ tử Thanh Hà quan hoàn toàn cạn lời, họ đâu có muốn giết người, họ muốn chạy, có thể buông họ ra không?

Tuy bạn nhỏ Thịnh Chi Chi vặn cốt truyện sang hướng kì quặc, nhưng kĩ thuật diễn của cô bé thật không còn lời nào để nói, vẫn là giàu sức lôi cuốn như vậy, lây cảm xúc cho đám nắm nhỏ, đám bánh bao nhỏ nhao nhao nâng cao đầu theo cô bé, lộ ra cổ trắng nõn, nhịn nước mắt, âm thanh non nớt bi phẫn: “Giết chúng tôi đi! Chúng tôi thà chết cũng không làm tù binh của mấy người!”

Đệ tử Thanh Hà quan xua tay lui về phía sau: Không có không có, bọn họ không có thói quen giết con nít.

Muốn chạy?

Đám bánh bao nhỏ cảm xúc dâng trào không cho phép, ôm lấy chân của các đệ tử Thanh Hà quan, dùng đầu nhỏ dúi về phía họ, một hai phải đưa cổ ra trước mặt họ: “Tới đi tới đi! Đầu rớt rồi ba năm sau vẫn là hảo hán! Đừng để bọn tôi khinh thường các người!”

Không phải là nhầm người chứ? Đệ tử Thanh Hà quan nhìn đám bánh bao nhỏ “tặng đầu người” phát ra âm thanh nhỏ yếu bất lực, các ông bà đại lão cũng ra vẻ họ không thể trêu vào đám bánh bao nhỏ “thấy chết không sờn” này, chưởng môn nhí Thiên Linh Linh càng lúc càng đen mặt, cuối cùng hung hăng nghiến răng: “Đừng có kêu gào nữa, ông đây tha cho bọn mày không được sao!”

“Không được!” Đám bánh bao nhỏ vô cùng có nguyên tắc, “Bọn tôi bị mấy người bắt được, sao có thể tùy tiện rời đi? Mấy người coi chúng tôi là gì? Chúng tôi không giống loại tù binh không chịu trách nhiệm đó!”

“Vậy bọn mày im lặng chút cho ông đây! Bằng không ông đây sẽ không giết bọn mày!” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh vẻ mặt hung tàn, dữ dằn uy hiếp đám bánh bao nhỏ khóc loạn muốn tìm chết này, không phải bọn mày muốn chết sao? Bản chưởng môn càng không giết bọn mày!

Nhìn thấy cuối cùng đám nắm sữa nhỏ đã ngưng lại, chưởng môn nhí Thiên Linh Linh nhấn like cho sự hung tàn của mình, đắc ý nhướng mi: “Nếu bọn mày không nghe lời, ông đây chẳng những không giết bọn mày, ông đây còn chúc phúc bọn mày! Chúc bọn mày trường sinh bất lão, vạn thọ vô cương!”

Lúc đầu là Thiên Linh Linh bị dắt chạy, Thiên Linh bị dắt chạy lại dắt chạy đám nắm sữa nhỏ khiến chúng ngoan ngoãn câm miệng, bọn chúng cảm thấy Thiên Linh Linh thật đáng sợ, không những không giết chúng, còn chúc chúng vạn thọ vô cương.

Đệ tử Thanh Hà quan cùng các đại lão:…

Thì ra chúc thọ các bạn nhỏ, lại là một cách đe dọa rất đáng sợ.

Bên kia, Vạn Vạn Tuế nghe thấy tiếng khóc của Điềm Điềm, đầu tiên là giật mình, cô không ngờ tới đám Điềm Điềm lại đấu với Thiên Linh Linh trước sau lưng cô, thậm chí trong đó còn có bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đã tạm biệt cô sáng nay, nói có việc khác cần hoàn thành, cơn giật mình đi qua, lại là sự cảm động.

Vạn Tuế biết, đám đồng bọn của mình là lo cô không địch lại Thiên Linh Linh, cho nên mới làm như vậy.

Các bạn bảo vệ cô, đương nhiên cô cũng không thể nhìn các bạn bị thương.

Nghĩ vậy, chân ngắn của Vạn Vạn Tuế tăng tốc, vội vã xông tới, nhưng vẫn chậm mất.

Cô nhìn thấy các bạn nhỏ đang đáng thương vô cùng mà ngồi cạnh nhau, khóc cũng không dám khóc, còn Thiên Linh Linh chống eo, đứng trước mặt chúng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười khặc khặc.

“Cậu đã làm gì họ?” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Tuế có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Mua ha ha!” Thiên Linh Linh cười vô cùng tà ác, lông mày nhỏ không kìm chế được mà hếch cao, “Mày muốn biết? Vậy thắng ông đây đi, chỉ cần mày thắng, cái gì ông đây cũng nói cho mày, cái gì cũng nghe mày!”



Tiểu tổ tông, chúng ta đừng càn rỡ như vậy được không? Các ông bà đại lão của Thanh Hà quan xấu hổ, chuyện con dùng cách chúc thọ để dọa sợ một đám bạn nhỏ, thật sự không có gì hay để đắc ý!

“Được.” Vạn Vạn Tuế gật đầu, “Tớ nhất định sẽ cố gắng thắng cậu.”

Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh bị Vạn Tuế không biết lượng sức chọc cười, cô ta vừa định đáp lại một cách kiêu ngạo, đã nghe Vạn Vạn Tuế nói tiếp: “Nếu tớ thắng, tớ muốn mang cậu về lao động ôm, cậu dám không?” Tưởng Quyện là vì bắt nạt chị gái cô, Lục Lục Lục là vì muốn chém đầu cả nhà cô, Thiên Linh Linh là vì làm tổn thương các bạn của cô, Vạn Tuế cảm thấy lí do bắt Thiên Linh Linh rất đầy đủ.

“Mày dám hỏi ông đây dám sao?” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh chịu không nổi nhất chính là phép khích tướng, vừa nghe Vạn Tuế hỏi vậy, đôi mắt đều sắp bốc cháy, “Ông đây có gì không dám? Còn không phải chỉ là bị mày mang về ôm sao? Ông đây…” Cô ta đột nhiên ngừng lại, bất giác nhận ra Vạn Tuế nói gì?

Khuôn mặt nhỏ yêu tự do tràn ngập phóng đãng không kìm chế được chậm rãi được mạ một lớp đỏ.

Vì sao cô ta thua, Vạn Tuế muốn mang cô ta về ôm chứ?

Thiên Linh Linh lập tức nhớ ra, lần trước cô ta nghe lén trận giao thủ giữa Ô Lạp Na Lạp Tiểu Cẩu Cẩu và Vạn Vạn Tuế, sau khi Ô Lạp Na Lạp Tiểu Cẩu Cẩu bại dưới tay Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế cũng nói, muốn đưa Tiểu Cẩu Cẩu về ôm.

Cho nên, ôm là cách thức gì đó tra tấn thủ hạ bại tướng mới nhất sao?

Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh không muốn để Vạn Vạn Tuế nhìn ra mình không theo kịp trào lưu, vừa vỗ về bản thân, vừa cố gắng tìm kiếm logic bên trong của việc thua thì phải bị mang đi ôm một cái –––– nếu là hai người tốt ôm thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng kiểu đối chọi gay gắt như mình với Vạn Vạn Tuế, ôm chính là một cách nhục nhã người ta, nhìn thì ấm áp, nhưng thực tế thì tràn ngập trào phúng.

Thiên Linh Linh tự hỏi, nếu Vạn Vạn Tuế thật sự tới ôm mình, mình sẽ có cảm giác gì… Đương nhiên là xấu hổ đan xen giận dữ!

Không sai! Thiên Linh Linh gật đầu, cảm thấy mình đã tìm ra được dụng ý của Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế biết pháp lực của cô cao cường, không sợ tra tấn, cho nên nó dùng một cái ôm để nhục nhã tâm hồn cô!

LoẠI thủ đoạn này đã đánh vỡ tư duy thông thường, làm trái ngược lại, càng ấm áp với kẻ địch, thì hiệu quả tàn nhẫn, sỉ nhục người ta càng tốt.

“A.” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh tự cho rằng đã nắm giữ bí quyết cười lạnh một tiếng, liếc Vạn Vạn Tuế, “Được, nếu ông đây thua, ông đây sẽ về cùng mày, để mày ôm một cái! Nhưng nếu mày thua, vậy mày phải về cùng ông đây, để ông đây…” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm cực kì hung tàn, gằn từng chữ một, “Hôn, ôm, bế lên cao!”

Không chỉ ôm một cái, còn có hôn và nâng lên cao!

Ấm áp nhỉ?

Tàn nhẫn nhỉ?

Thiên Linh Linh kích đồng chờ xem Vạn Vạn Tuế lộ ra vẻ sợ hãi, mua ha ha, thử hỏi mày có sợ không?

Đệ tử Thanh Hà quan cùng các đại lão đang chờ nghe Thiên Linh Linh nói ra thứ thật đáng sợ:…

Vạn Vạn Tuế rất bình tĩnh, tuy cô cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Linh thắng lại muốn đưa mình về ôm ấp hôn hít bế lên cao, nhưng nếu cô ta thắng, cô đã đánh cuộc thì sẽ chịu thua, vươn tay nhỏ: “Ngoéo tay.”