Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 98: Cửa lớn địa ngục đang mở ra




Editor: Moonlight

Nghe thấy lao động cải tạo ôm của Vạn Vạn Tuế chính thức bắt đầu, trừ Tưởng Quyện và Ung Dập biết Vạn Vạn Tuế nói cải tạo lao động ôm là nhầm lẫn từ cải tạo lao động, đám túi sữa nhỏ nhỏ khác đều có chút đỏ mặt.

Vạn Vạn Tuế rất nghiêm túc, ôm ra một chồng đồ cải tạo lao động màu đỏ cam mà bà ngoại Vạn Tuế xem Douyin rồi chế tạo gấp rút ra, phát cho nhóm tội phạm cải tạo lao động.

Tuy Thiên Linh Linh và Ung Dập mới bị bắt hôm nay, nhưng họ cũng có.

Đối với việc này, phóng viên Oa Bao Nhi tiến hành phỏng vấn.

Cây xanh, ghế dựa, người đưa lưng phỏng vấn giấu tên về phía màn ảnh ––– bà ngoại Vạn Tuế, cắn hạt dưa, dùng máy thay đổi giọng nói để trả lời: “Tôi nghĩ tính cách của Vạn Tuế nhà tôi không gom đủ một bàn mạt chược là không được, cho nên tiện tay làm ra nhiều bộ nhỏ như vậy, còn bộ lớn kia…” Bà nhỏ giọng, tay chắp sau lưng đặt bên cạnh miệng, “Là làm cho Ngô Hoàng, tôi cứ cho rằng nhất định nó có thể bị vào tù, kết quả người vào lại là người khác, nhất định đừng đưa đoạn này cho Ngô Hoàng xem, xem cũng đừng nói là tôi nói, tôi sợ nó giận lên, tôi còn phải dùng chổi lông gà an ủi nó.”

Đồ cải tạo lao động phát xong, có thể trực tiếp mặc ra bên ngoài, lúc đầu hai đại thiếu gia Tưởng Quyện Ung Dập không muốn mặc, nhưng đều bị người giám hộ của họ ––– bạn nhỏ Ung Ân đi qua tặng kem cây cùng Vưu Giai dứt khoát ở lại để quan sát nhân gian muôn hình muôn vẻ trừng phạt.

Mặt khác ba túi sữa nhỏ ngạo kiều vô cùng lại rất vừa lòng với bộ đồ màu đỏ cam liền thân, tự mình thở phì phò mặc vào, ba túi sữa nhỏ mặc “quần áo cải tạo lao động” vào như ba quả quýt nhỏ, bọn chúng còn lặng lẽ so sánh, xé đến nỗi đao quang kiếm ảnh, nhưng vào lúc Vạn Tuế nhìn qua, đều rất ăn ý mà thu lại.

Vạn Vạn Tuế thấy mọi người mặc rất vừa vặn, gật đầu, tiếp tục đến phân đoạn tiếp theo –––– mời nhóm phạm nhân làm quen với nhau một chút, dù sao tương lai cũng là đồng bọn ôm, cần phải kéo gần khoảng cách trái tim.

Vì thế năm phạm nhân bắt đầu tự giới thiệu.

Đầu tiên là Ung Dập, lúc đầu anh còn nói mình phạm vào tội quá đẹp trai, bị tập thể bánh bao nhỏ cười nhạo, lúc này mới hữu khí vô lực mà ăn ngay nói thật: “Tôi phạm vào tội ăn con nít.” Thái tử nhí Lục Trăn ngồi bên cạnh anh nhìn một cái, yên lặng dịch băng ghế nhỏ qua bên cạnh, Tưởng Quyện ngồi ở bên kia, tuy rằng hắn không phải trẻ con thật, nhưng hắn suy nghĩ xong, cũng dịch sang bên cạnh.

Sau đó là thái tử nhí Lục Trăn, đây là tội phạm nhỏ duy nhất có cảm giác xấu hổ về “hành vi phạm tội của mình, cậu bé nhỏ giọng nói: “Trẫm phạm vào tội muốn chém đầu Vạn Tuế và cả nhà Vạn Tuế.”

Lần đầu tiên Vưu Giai nghe được tội danh cụ thể của Lục Trăn, mới biết được bạn nhỏ vẫn luôn ở nhà mình muối dưa chua thế mà lại mơ ước đầu của mình và người nhà họ Vạn, không giận mà cười, đứng phía sau Vạn Tuế, dưới ánh mắt của bạn nhỏ Lục Trăn mà bẻ gãy một que gỗ làm kem, khiêng thái tử nhỏ sợ tới mức muốn hét cứu giá.

Tiếp theo là, chưởng môn nhí Thiên Linh Linh kiêu ngạo, cô ta đi về phía trước một bước, nhìn quét quanh một vòng, như đang khoe cúp mà ngạo nghễ mở miệng: “Bản chưởng môn phạm vào tội bắt cóc, trói toàn bộ mấy đứa nhóc cùng một lớp.”

Nói xong, cô nàng hếch đầu nhỏ, chờ đám đồng liêu vỗ tay cho tội phạm siêu cường là mình.

Không có vỗ tay, chưởng môn nhỏ phẫn nộ, tự vỗ tay cho mình, tự cho mình mặt mũi.

Sau đó là Tưởng Quyện, tội hắn phạm phải tương đối nhiều, tội danh rất dài, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn được sắp xếp cuối cùng nghe vậy thì sắc mặt vô cùng không tốt.

Nghe người khác phạm tội, kém nhất cũng là tội ăn trẻ con, còn cô bé thì sao?

Là bởi vì lời ước nguyện sinh nhật, mới miễn cưỡng bị Vạn Tuế bắt vào.

Uổng cho cô là đứa trẻ phản diện mạnh nhất quá!

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn với cái gì cũng có dục vọng phân thắng bại cảm thấy không dám ngẩng đầu.

Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh nhìn ra vì sao Hạ Vị Mãn lại tự ti, vui sướng khi người gặp họa: “Hạ Vị Mãn, không phải mày không có một tội danh nào luôn đấy chứ?”

“Ai nói bổn tiểu thư không có?” Đôi mắt mèo của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trợn to oành, muốn tìm một tội danh đáng sợ khiến Thiên Linh Linh phải thấy mình lợi hại, nhưng trong đầu cô bé lại trống rỗng.

“Vậy mày mau nói thật đi?” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh tràn ngập khiêu khích.

“Bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chính là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn một phương….” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn có hơi hoảng loạn, dưới ánh mắt khinh thường của Thiên Linh Linh, trong não cô rất vất vả mới nhảy ra một từ có thể miễn cưỡng sử dụng, “Kẻ! Đốt! Cháy! Trái! Tim*!”

*Một thuật ngữ internet chỉ những chàng trai khiến con gái bị mê hoặc và cám dỗ.

“Đó là cái gì?” Thiên Linh Linh không lướt mạng, không xem TV không biết tội danh này có nghĩa là gì.



“Chính là rất lợi hại! Cậu không hiểu đâu!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn quay ngoắt mặt, ra vẻ huyền bí, ngạo kiều mà ngồi xuống.

Vưu Giai, Ung Dập, Tưởng Quyện biết nghĩa của nó đều dùng ánh mắt “không thể trông mặt mà bắt hình dong” nhìn đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, ai mà nghĩ ra được? Có một cô bé bề ngoài thì kiêu căng ai cũng chướng mắt, vậy mà lại là một tiểu hải vương* thu phục trái tim đàn ông.

*Có câu bắt cá hai tay, hải vương là vua vùng biển, nên cá nào cũng là của hải vương =))))

Đoạn làm quen với nhau của phạm nhân kết thúc, Vạn Vạn Tuế lại một lần nữa lên sân khấu, bởi vì hôm nay đã khuya, đã tới thời gian ngủ của đám túi sữa nhỏ, cho nên cô không sắp xếp nội dung cải tạo lao động cụ thể, chỉ đơn giản cho đám phạm nhân học một lớp tư tưởng đạo đức ngắn, sau đó nói với nhóm phạm nhân, ngày mai địa điểm mà bọn họ chính thức cải tạo lao động không ở nhà họ Vạn, mời các phạm nhân chuẩn bị ra ngoài cho tốt.

“Muốn ôm ở chỗ khác sao?”Thái tử nhí Lục Trăn nghĩ hơi bị nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Buổi tối, Ung Dập và Ngô Hoàng ngủ ở dưới đất trong phòng Ngô Hoàng, Ung Ân, Lục Trăn cùng Tưởng Quyện ngủ trên giường Ngô Hoàng, Thiên Linh Linh và Hạ Vị Mãn ngủ cùng Vạn Tuế.

Mẹ Bạn nhìn ba bánh bao nhỏ nằm như xiên thịt trên giường Vạn Tuế thì trái tim phải bị manh hóa, giúp chúng tắt đèn, yên lặng rời khỏi.

Ba bánh bao nhỏ không ngủ ngay, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn và chưởng môn nhí Thiên Linh Linh không vừa mắt đối phương nên nằm cách Vạn Vạn Tuế ở giữa mà cãi nhau.

Thiên Linh Linh hung hăng nói: “Mày nói bản chưởng môn là trứng luộc, bản chưởng môn sẽ đánh bay mày.”

Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt hát đệm: “Bay rất xa.”

Hạ Vị Mãn tàn nhẫn đáp: “Nếu cậu dám đánh bay bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ mua đệ tử cậu để làm việc 996* cho bổn tiểu thư! Chính là loại không phát tiền lương đó!”

*996: Đây là cách người Trung Quốc gọi lịch làm việc 12 giờ/ngày (từ 9h sáng đến 9h tối), 6 ngày/tuần. Được cho là kém hiệu quả và hại sức khỏe.

Vạn Vạn Tuế tiếp tục nghiêm mặt hát đệm: “Một cắc tiền cũng không cho.”

Thiên Linh Linh trợn mắt: “Vậy bản chưởng môn sẽ đánh mày!”

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc: “Đánh bẹp cậu.”

Hạ Vị Mãn không cam lòng yếu thế: “Cậu đánh bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ cắn cậu!”

Vạn Vạn Tuế nghiêm trang: “Cắn sạch cậu.”

Thiên Linh Linh và Hạ Vị Mãn cảm thấy có người thọc gậy bánh xe ở trong:…

Cùng nhau nhìn về phía Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế nhắm mắt lại, bởi vì không có người nói câu đầu tiên, rốt cuộc cô cũng không cần tiếp lời nữa, có thể tự do phát ra tiếng lòng của mình: “Khò khò…”

Cô ngủ rồi.

Những lời nói phun lửa vừa nãy đều là nói mớ.

Thiên Linh Linh và Hạ Vị Mãn được tăng thêm tri thức, thì ra Vạn Vạn Tuế bình thường hướng tới tình yêu và hòa bình như vậy khi ngủ lại biến thành phản diện, hận không thể khiến mọi người đánh nhau.

“Ngày mai tiếp tục!”

“Sợ cậu chắc?!”

Hạ Vị Mãn và Thiên Linh Linh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết sau khi Vạn Tuế ngủ rồi, đều tự động vặn nhỏ âm lượng, trừng mắt liếc nhau một cái, cùng nhau dùng âm khí hừ một tiếng, đồng thời xoay người, lấy Vạn Vạn Tuế làm sông Chu ranh giới, dùng lưng đối mặt với đối phương.

Không biết qua bao lâu, Hạ Vị Mãn đã ngủ rồi, nhưng Thiên Linh Linh lại xoẹt một phát mở mắt ra trong bóng tối, trước tiên cô nín thở nghe động tĩnh bên ngoài một lát, sau đó như một tia chớp nhỏ, vèo cái nhảy ra khỏi phòng.

Cô cảm thấy nhà Vạn Tuế có hơi thở của ma quỷ.



Cô đi theo hơi thở kia, đẩy cửa thư phòng ra.

Bên trong cánh cửa, đám quỷ một phòng nghe tiếng quay đầu lại nhìn về phía cô.

Sáng sớm sợi ánh nắng đầu tiên đã rơi vãi xuống, bởi vì là ngày nghỉ ngơi, đại đa số các nhà đều im ắng, nhưng nhà họ Vạn lại rất náo nhiệt.

Phạm nhân cù vàng ngục trưởng Vạn Vạn Tuế cùng dậy sớm giúp ông ngoại Vạn Tuế làm cơm sáng, Ung Ân cũng đi lên, giúp đỡ sắp chén đũa ở nhà ăn.

Mọi người hợp tác cùng nhau, bữa sáng thuận lợi mà kết thúc, ông ngoại Vạn Tuế vẫn không thích nói như vậy, một mình ra bên ngoài trước để chuẩn bị xe chở phạm nhân và Vạn Tuế muốn rời nhà hôm nay.

Nhóm phạm nhân tập hợp trong phòng khách.

Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh luôn dậy sớm huấn luyện đệ tử tinh thần phấn chấn, mở to mắt, đầu nhỏ bóng sáng, hi hi ha ha mà giãn gân ép chân, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn và thái tử nhí Lục Trăn đều háo thắng, nhìn thấy Thiên Linh Linh hùng hục như vậy, chúng cũng không cam lòng yếu thế mà cùng nhau lăn qua lăn lại theo.

Vị đại thiếu gia Ung Dập nọ căn bản không quen rời giường sớm như vậy, Tưởng Quyện không có Vưu Giai làm “cà rốt*” kích thích chăm chỉ, cũng rất uể oải, hai người một người nối tiếp một người mà ngáp.

*Đề cập đến cách khuyến khích chăm chỉ, nguyên gốc là “cà rốt và cây gậy” với con lừa, tựu chung là có thưởng có phạt, cà rốt ở đây là thưởng.

“Hai người rất buồn ngủ sao?” Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt, đứng trước mắt hai tên lười biếng nọ.

Hai tên lười biếng ngay cả trả lời cũng lười, đánh một cái ngáp thật to với Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế nhăn mày, lấy ra món đồ đại sát khí nâng cao tinh thần –––– vớ của anh trai cô, cho hai người họ ngửi nhẹ.

Tưởng Quyện và Ung Dập cảm thấy hai mạch nhâm đốc đều được mở, đứng thẳng tắp, sợ Vạn Tuế lại cho mình ngửi thêm chút.

Sẽ chết người.

Mẹ Vạn cũng đi qua, nhìn thấy Vạn Vạn Tuế đặt tay trật tự, dẫn theo nhóm phạm nhân đi về hướng cửa, trong miệng còn hô khẩu hiệu: “Da! Da! Da hai da!”

Thế này cũng quá đáng yêu đi? Mẹ Vạn mang vẻ mặt mẹ hiền cười.

Vạn Vạn Tuế phát hiện ra mẹ Vạn, dẫn nhóm phạm nhân quay về, đứng lại trước mặt mẹ Vạn: “Đứng nghiêm.”

Mẹ Vạn cười ôn tồn: “Sao vậy?”

Vạn Vạn Tuế đứng thẳng, bụng nhỏ nhô ra, chân nhỏ nghiêm ngặt tõe làm 90 độ: “Mẹ, bọn con phải đi rồi, trước khi đi, bọn con muốn hát một bài, nâng cao tinh thần!”

“Hát bài gì thế?” Mẹ Vạn rất mong chờ.

Vạn Vạn Tuế trực tiếp dùng hành động để trả lời, quay 180 độ tại chỗ đúng chuẩn, mặt hướng về đám phạm nhân phía sau, nâng cánh tay béo nhỏ lên, đột nhiên dừng một chút.

Nhóm phạm nhân đã luyện tập cái này tối hôm qua hiểu ý mà mở miệng, vang vọng hùng hồn mà hát lên: “Gặp lại mẹ sau, sáng nay con phải đi xa…”

Mẹ Vạn đột nhiên có thêm năm đứa con lớn:…

Nhóm phạm nhân hát “quân ca” xong khí thế thăng hoa, hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang mà nâng cao chân xuất phát từ nhà họ Vạn, ngồi trên mini bus nhà họ Vạn.

Ông ngoại Vạn Tuế ngồi trên vị trí tài xế, Vạn Tuế ngồi ở ghế phụ, ông ngoại và Vạn Tuế đều giống nhau, vẻ ngoài vô cùng nghiêm túc, hai người họ còn có một người đeo kính râm, ngồi phía trước, không nói lời nào, nhìn qua thì… cực kỳ giống người xấu đang kéo người ta đến rừng núi hoang vu để chặt đầu trong phim truyền hình.

Đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, trong sự im lặng của hai ông cháu họ, cảnh tượng ngoài cửa sổ cũng càng ngày càng hoang vu yên tĩnh, dần dần, cả người đi đường cũng không còn nhìn thấy.

Vài vị phạm nhân ở phía sau rất mực kiêu ngạo khi ở trên địa bàn của mình giờ lại yên tĩnh như gà.

Hình như bọn họ thấy được cửa lớn địa ngục đang mở ra với mình.