Mục Tinh Thần: “Má ơi...”
Công Lương Ủy: “Làm sao vậy?”
Mục Tinh Thần: “Em có một người sư huynh, tên là Ngự Kỳ Kỳ.”
Vẻ mặt của Công Lương Ủy như muốn nói em đang mơ mộng gì vậy, trên đời này sao có thể có điều gì trùng hợp như vậy?
“Nếu thầy nhớ không nhầm thì em học ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng. Em đang nói là con cháu nhà họ Ngự cũng đi học ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng giống em ấy à?”
Mục Tinh Thần: “....”
Nhưng lúc trước Ngự Kỳ Kỳ đăng ký vào ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng là bởi vì phản nghịch, muốn đối đầu với ý kiến của người trong nhà nên mới...
Mục Tinh Thần: “... Em gọi điện thoại hỏi thử xem.”
Mục Tinh Thần cũng biết mình có phần tự thuyết phục bản thân, nhưng cô cứ cảm thấy nhị sư huynh không đáng tin cậy kia của cô không đơn giản như vậy.
Tuy rằng nhị sư huynh nhuộm tóc, còn xăm hình, nhìn vừa phản nghịch vừa trẻ trâu, không hề có một tí tẹo khí chất liên quan nào đến thứ ôn hòa mỹ lệ như trân châu, nhưng Mục Tinh Thần vẫn cứ gọi điện thoại.
Mục Tinh Thần gọi video call.
Cuối kỳ nghỉ, lúc này hẳn là Ngự Kỳ Kỳ đang nghỉ phép ở trong nhà.
Ngay giây phút điện thoại được nhận, trái tim Mục Tinh Thần bình tĩnh lại.
Chỉ thấy trong video, nhị sư huynh Ngự Kỳ Kỳ ngày thường vừa nghịch ngợm vừa trẻ trâu đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen có thêu chỉ vàng, dựa vào sô pha to rộng. Bên rìa sô pha được khảm các loại đá quý dị năng, tùy tay cạy một viên xuống là có thể mua nguyên một cái nông trường như của nhà bọn họ.
Ngự Kỳ Kỳ cầm trong tay một ly thủy tinh ly. Nếu Mục Tinh Thần không nhìn nhầm, chất lỏng màu vàng kim trong ly kia hẳn là rượu tủy ngọc, trên mạng nói một ly có giá mười mấy vạn tinh tệ.
Nhìn cả bối cảnh đằng sau, trang trí vàng son lộng lẫy, mâm bạc, giá nến bạc, bàn thủy tinh. Ngoài cửa sổ còn có thứ không biết là biển hay mặt nước bể bơi màu xanh lam.
Rốt cuộc Mục Tinh Thần cũng chính mắt nhìn thấy cái gì gọi là tám ngày phú quý, cái gì gọi là ông vua không ngai, cái gì gọi là thế gia hàng đầu tại tinh cầu Thủy Bình.
Mấy bài đăng khoe giàu trên mạng đều là đồ bỏ đi. Thử đăng đoạn video nhị sư huynh này của cô lên mạng xem có nằm trên hot search Tinh Võng được mấy ngày không?
Ngự Kỳ Kỳ: “Nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho anh?”
Mục Tinh Thần trừng mắt nhìn Ngự Kỳ Kỳ mặc áo ngủ lụa đen trong video nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Đừng nói là anh vừa mới tỉnh ngủ nhé, giờ đã là buổi chiều rồi?”
Ngự Kỳ Kỳ cười nhạt một tiếng, “Em thì biết thế nào là cuộc sống ngợp trong vàng son của người trưởng thành chứ.”
Mục Tinh Thần trợn trắng mắt, cạn lời, “Đừng có kiêu ngạo. Hỏi anh chuyện này này?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Cái gì?”
Mục Tinh Thần: “Sư huynh, anh cấp S à?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Ấy, sao em biết?”
Mục Tinh Thần: “Em đã thấy rất nhiều cấp A ưu tú, nhưng không có một cấp A nào có thể bắt kịp tốc độ cày điểm trong hệ thống bắt chước tác chiến của em.”
“Em đang tự khen mình đấy à?” Ngự Kỳ Kỳ hết nói nổi, “Anh mới muốn hỏi em, em có thật là cấp B không? Nháy mắt hạ gục cấp A, cấp S cũng không hề thua kém, nhóc quái vật.”
Khả năng cô thật sự không phải cấp B bình thường, nhưng tình hình cụ thế như thế nào, chính cô cũng không rõ lắm.
Mục Tinh Thần không nói chuyện, không biết nghĩ cái gì, cụp mắt, nhìn qua có chút cô đơn.
Tiểu sư muội luôn mang dáng vẻ tung tăng sung sướng, tùy thời chuẩn bị gây chuyện. Đây là lần đầu tiên Ngự Kỳ Kỳ nhìn thấy Mục Tinh Thần đáng thương như vậy, không khỏi nhăn mày. Đặt ly trên tay sang một bên, ngồi thẳng người, “Ai bắt nạt em?”
Mục Tinh Thần lắc đầu, “Không phải, hôm nay em mời một bác sĩ xem bệnh cho anh trai...”
Mục Tinh Thần kể lại đơn giản sự việc ngày hôm nay.
Ngự Kỳ Kỳ hiểu, không phải vấn đề lớn gì, nhưng vẫn rất tò mò, “Bởi vì anh họ Ngự thôi mà em đã cảm thấy anh là người nhà thế gia hạng nhất tinh cầu Thủy Bình à? Còn là cấp S?”
“Trực giác. Hơn nữa.” Mục Tinh Thần chỉ chỉ bối cảnh phía sau Ngự Kỳ Kỳ, “Cực kỳ xa hoa, lộ rồi nhé.”
Ngự Kỳ Kỳ hừ một tiếng, “Chằn trách phải gọi video mà không phải gọi điện thoại.”
Mục Tinh Thần cười hề hề, “Vậy có đúng không sư huynh, có phải anh không?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Đúng vậy.”
Nếu Ngự Kỳ Kỳ khẳng định, vậy chẳng phải là Ứng Tây cũng thế phải không?
Oa, một sư môn hai người cấp S, chiến lực của cô là thấp nhất.
Đã tê cả người.
Mục Tinh Thần: “Dị năng của sư huynh có thể ứng đối với dị năng hệ nguyền rủa không?”
Ngự Kỳ Kỳ: “Trâu Châu Vua có thể giải trừ trăm phần trăm trạng thái xấu. Nguyền rủa cũng là trạng thái xấu, dĩ nhiên có thể.”
“Mạnh vậy sao.” Lời này không phải nịnh hót, Mục Tinh Thần thật lòng cảm thấy kỹ năng này mạnh thật đấy. Khái niệm trạng thái xấu bao gồm quá nhiều thứ. Trúng độc, mất máu, nguyền rủa, thậm chí bị thương đều thuộc trạng thái xấu. Mà nếu ứng dụng kỹ năng giải trừ trăm phần trăm trạng thái xấu này lên trên chiến trường hoặc vào trong thi đấu, quả thực là hack game.
Ngự Kỳ Kỳ đắc ý nhướn mi, có điều không biết nghĩ đến cái gì mà có vẻ không kiên nhẫn, “Hai ngày này bên nhà anh có chút việc, không đi được. Hai ngày sau mới về, vẫn kịp chứ.”
Mục Tinh Thần gật gật đầu, “Kịp.”
Mục Tinh Thần: “Vậy em đi thẳng về trường chờ anh.”
Hai người quyết định xong thì cúp điện thoại.
“Thế nào?” Công Lương Ủy thấy Mục Tinh Thần nói chuyện điện thoại xong, đi từ cách vách ra.
Mục Tinh Thần gật gật đầu, “Trùng hợp vậy sao, đúng là anh ấy.”
Công Lương Ủy: “....”
Công Lương Ủy cũng không biết nói gì cho phải, sao con nhóc này lại may mắn vậy chứ.
Sắc trời không còn sớm, Công Lương Ủy chuẩn bị rời đi. Lúc trước muốn hỏi về Nhân Diệt Chi Thương nhưng Mục Xuyên không tỉnh, Mục Tinh Thần lại không biết gì, chỉ có thể rời đi trước.
Tiễn Công Lương Ủy đi, Mục Tinh Thần trở về, Mục Xuyên đã tỉnh.
Mục Tinh Thần đi qua, “Anh, anh còn khó chịu không?”
Mục Xuyên lắc đầu ngồi dậy, cười như không có việc gì, “Còn khá tốt.”
Mục Tinh Thần: “Bác sĩ Diệp nói tổn thương này của anh rất có thể là do bị nguyền rủa. Nhưng hình như lại không có dị thú hệ nguyền rủa cao cấp như vậy. Anh, anh thật sự không nhớ là ai đã khiến anh bị thương sao?”
Mục Xuyên lắc đầu, “Sau khi bị thương, trí nhớ của anh đã không còn tốt lắm.”
Thấy Mục Xuyên không muốn nhiều lời, Mục Tinh Thần cũng không hỏi lại, “Vừa lúc dị năng của sư huynh em có thể giải trừ tất cả trạng thái xấu. Hai ngày nữa em mời anh ấy đến khám cho anh.”
Động tác của Mục Xuyên khựng lại, giương mắt nhìn về phía Mục Tinh Thần, “Đừng tìm bác sĩ dị năng cho anh nữa.”
Mục Tinh Thần: “Sư huynh không phải bác sĩ, hơn nữa anh ấy đã đồng ý rồi.”
Vẻ nhẹ nhàng thường thấy trên mặt Mục Xuyên biến mất, anh lặng im một lát, hiếm khi nghiêm túc nói: “Vậy em đồng ý với anh đi, đây là người cuối cùng. Về sau không cần tìm người xem bệnh giúp anh nữa đâu. Tình huống thân thể của anh thế nào anh biết, không chết được, cũng không khá lên được.”
Mục Tinh Thần: “Không thử thì làm sao mà biết.”
Mục Xuyên: “Thần Thần, không có ai hiểu rõ tình hình sức khỏe của bản thân hơn so với anh.”
Mục Tinh Thần không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ xụ mặt không chịu nói chuyện.
Cô cứng đầu từ xưa đến nay, Mục Xuyên cũng không làm gì được cô, chỉ xoa đầu cô rồi chịu thua trước, “Được rồi, đừng nóng giận. Chắc là đói rồi phải không, anh đi nấu gì cho em ăn.”
-
Sau khi Công Lương Ủy trở về, trong lòng cứ mãi nhớ thương chuyện về Nhân Diệt Chi Thương.
Mục Xuyên này, ông ta chưa từng gặp. Trước kia nghe Mục Tinh Thần miêu tả là một người thường từ một gia tộc mới trở nên nghèo túng. Nhưng hôm nay, vừa nhìn thấy những tổn thương kia là biết cậu ta từng có những trải nghiệm không bình thường. Thêm cả Nhân Diệt Chi Thương, còn không hiểu sao có một loại cảm giác quen thuộc...
Chẳng lẽ Mục Xuyên này đã từng là một tên hộ vệ không nổi bật bên cạnh thống soái?
Công Lương Ủy trái lo phải nghĩ, vẫn lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số, “Là tôi...”
-
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ đã kết thúc, Mục Tinh Thần về trường xin nghỉ với thầy Giả, nhân tiện đón Ngự Kỳ Kỳ.
Sau khi Mục Xuyên tiễn Mục Tinh Thần đi thì vẫn luôn hầu hạ vườn hoa hồng kia. Chử Chấn đi ra ngoài chăn trâu. Mục Phong vừa đọc sách vừa trông dê trong bãi.
Giữa trưa, chuông cửa nông trường vang lên.
Mục Phong đi ra ngoài mở cửa, có một người đàn ông cao gầy anh tuấn đang đứng bên ngoài.
Mục Phong có chút đề phòng, bởi vì người đàn ông này khiến cậu ta cảm thấy nguy hiểm. Cậu ta gần như không nhìn thấu người đàn ông này, “Anh là ai?”
Người đàn ông rất khách khí, “Chào cậu, tôi thấy tin tức tuyển dụng của nông trường nhà họ Mục trên mạng, tới đây ứng tuyển.”
Mục Phong đề phòng đánh giá người đàn ông này. Thân hình cao lớn, mày kiếm sắc như ưng, hành động có khí độ, trên người không có ác ý. Chỉ riêng khí độ đó đã tuyệt đối không giống như một người đến nông trường nhận lời mời.
Mục Phong chuẩn bị đóng cửa, “Xin lỗi, giờ không tuyển nữa rồi.”
Người đàn ông duỗi tay ngăn trước cửa, “Đừng đề phòng như vậy, tôi là được Công Lương tiên sinh giới thiệu đến đây. Cho tôi gặp chủ nhân đã rồi nói cũng không muộn.”
Người đàn ông cười ôn hòa, lực tay lại rất mạnh mẽ. Lực lượng từ thân thể bị phòng thí nghiệm cải tạo của Mục Phong thế mà lại mảy may không làm gì được anh ta, không khỏi giật mình trong lòng, “Có bằng chứng gì?”
Người đàn ông lấy một quyển sách ra, trên đó có bút ký của Mục Tinh Thần, còn có chữ ký của Công Lương Ủy.
Lúc này Mục Phong mới thoáng buông lỏng lực trên tay: “Vào đi.”
Mục Phong dẫn người đàn ông đi đến vườn hoa hồng, vẫn luôn đề phòng anh ta, sợ anh ta giở trò gì. Cậu ta không chờ anh ta đến gần đã hô lên, “Anh Mục Xuyên, ở đây có một người, nói là Công Lương tiên sinh giới thiệu đến xin việc!”
Mục Xuyên đứng dậy từ giữa vườn hoa hồng, híp mắt nhìn qua.
Ngay lúc người đàn ông nhìn thấy bóng hình Mục Xuyên đã cứng đờ tại chỗ. Chờ tới khi Mục Xuyên híp mắt nhìn về phía anh ta, hốc mắt anh ta cũng đỏ, thân hình run nhè nhẹ như đang cố gắng nhẫn nại cái gì.
Thời điểm Mục Xuyên nhìn thấy người đàn ông cũng dừng tay lại, anh ta nhìn thấy hốc mắt người đàn ông đỏ bừng, cụp mắt, quay đầu nói với Mục Phong, “Cậu đi làm việc đi, giao cho tôi là được.”
Mục Phong có chút không yên tâm, liếc mắt nhìn người đàn ông một cái.
Mục Xuyên cười nói: “Đi thôi.”
Mục Phong không yên tâm mà rời đi, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn lại. Mục Xuyên mang người đàn ông vào phòng, trước khi đóng cửa lại, hình như Mục Phong nhìn thấy người đàn ông có thân hình cao lớn bất phàm kia quỳ một gối trước mặt Mục Xuyên.
Mục Phong tưởng mình gặp ảo giác, muốn nhìn kỹ hơn đã thấy cửa bị đóng lại rồi.
Thời điểm Mục Tinh Thần mang Ngự Kỳ Kỳ về, Mục Xuyên và người đàn ông kia còn chưa đi từ bên trong ra.
Mục Tinh Thần không gặp được Mục Phong cho nên không biết có chuyện này. Cô trực tiếp đẩy cửa phòng liền thấy Mục Xuyên ngồi trong cùng một người đàn ông xa lạ, đôi tay người đàn ông đặt ở đầu gối, eo lưng thẳng tắp, có vẻ có chút câu nệ.
Mục Tinh Thần sửng sốt, “Anh, đây là ai?”
Mục Xuyên cười nói: “Anh ta tên là Lâm Liệt, thấy thông báo tuyển dụng anh đăng trên mạng lúc trước nên đến ứng tuyển. Anh vừa phỏng vấn rồi, cảm thấy không tồi nên quyết định thuê.”
Lâm Liệt đứng lên, “Chào cô, tôi là Lâm Liệt.”
Mục Tinh Thần híp mắt nhìn Lâm Liệt từ trên xuống dưới.
Lâm Liệt chỉ cảm thấy ánh mắt cô gái nhỏ 15 tuổi này sắc bén đến không giống như một đứa nhỏ. Đến cả anh cũng cảm thấy có chút áp lực.
Mục Tinh Thần đánh giá Lâm Liệt một lát mới nói: “Nếu anh tôi chọn anh, từ đây về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Mục Tinh Thần giới thiệu Mục Xuyên với Ngự Kỳ Kỳ, “Anh, đây là sư huynh của em, Ngự Kỳ Kỳ. Sư huynh, đây là anh trai em.”
Thật ra lúc Ngự Kỳ Kỳ mới vừa vào nông trường đã cảm thấy mới lạ, đánh giá khắp nơi. Thật ra, anh ta hoàn toàn không biết gì về tình hình trong nhà của tiểu sư muội cả. Hóa ra tiểu sư muội sống nương tựa cùng một người anh trai ốm yếu.
Ngự Kỳ Kỳ rất lễ phép chào hỏi, “Chào anh ạ.”
“Chào cậu.” Mục Xuyên cười nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc Thần Thần ở trường học.”
Hàn huyên một hồi mới đi vào chủ đề chính, Mục Tinh Thần vẫn để Ngự Kỳ Kỳ và Mục Xuyên đến phòng Mục Xuyên, ở đó tương đối yên tĩnh.
Có điều, Mục Tinh Thần không ngờ Lâm Liệt cũng không biết điều mà đi theo lại đây.
Mục Tinh Thần chắn Lâm Liệt trước cửa, “Nông trường chúng tôi còn có hai người công nhân, hiện đang ở bãi săn. Anh có thể đi chào hỏi với bọn họ một cái.”
Sao Lâm Liệt không đọc được ra ý ngoài lời của Mục Tinh Thần. Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Mục Xuyên trong phòng mới gật gật đầu, “Được...”
Nhìn Lâm Liệt đi ra ngoài, lúc này Mục Tinh Thần mới đóng cửa phòng lại.
Trước khi đến Mục Tinh Thần đã miêu tả tình trạng của Mục Xuyên cho Ngự Kỳ Kỳ. Thật ra Ngự Kỳ Kỳ xem như đã có định liệu trước.
Cậu ta thả dị năng ra, đó là một mảnh vỏ trai màu trắng đẹp đến gần như thần thánh, lóe lên ánh sáng bảy sắc cầu vồng. Trong vỏ trai chứa một viên trân châu vừa to vừa đẹp.
Trước mắt, đây là dị năng mạnh nhất, có đánh số cao nhất mà Mục Tinh Thần từng gặp được.
Gần như Mục Tinh Thần đã bị vỏ sò và viên trân châu này mê hoặc, chỉ cảm thấy nhìn viên trân châu kia mà tâm linh dường như cũng được tinh lọc. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, đây là Trâu Châu Vua xếp hạng số 27 sao.
Tay Ngự Kỳ Kỳ vung nhẹ, Trâu Châu Vua chậm rãi chuyển động, một vòng ánh sáng bao trùm lấy Mục Xuyên. Toàn thân anh đều bị vây trong ánh sáng mỹ lệ này.
Nhưng không bao lâu sau, sắc mặt Ngự Kỳ Kỳ không quá đẹp mà thu dị năng lại.
Mục Xuyên mở to mắt, cặp mắt kia vẫn là một bên tốt một bên xấu.
Thất bại à?
Mục Tinh Thần nhìn về phía Ngự Kỳ Kỳ: “Sư huynh?”
Sắc mặt Ngự Kỳ Kỳ không quá đẹp, “Sư muội, trạng thái xấu mà Trâu Châu Vua không thể xóa bỏ, trừ vấn đề sinh lão bệnh tử tự nhiên và trạng thái đã bị dị năng giết chết, cũng chỉ có —— trạng thái xấu được gây ra bởi dị năng cao cấp hơn so với anh.”
Mục Tinh Thần: “Cái gì?”
Tổn thương gây ra với dị năng cao cấp hơn cả Ngự Kỳ Kỳ, vậy người tổn thương Mục Xuyên là cấp SS? Hoặc là cấp SSS? Thậm chí càng cao?
Không trách được Mục Xuyên không cho cô tìm người trị liệu tiếp. Mục Tinh Thần tâm sự nặng nề, nhưng sao Mục Xuyên có thể sống sót dưới sự công kích mạnh mẽ như vậy?
Mục Tinh Thần: “Sư huynh, anh chờ một lát, em đi xem anh trai em.”
Ngự Kỳ Kỳ gật đầu, ra phòng khách.
Mục Tinh Thần đi đến trước mặt Mục Xuyên, “Anh, anh không có gì muốn nói với em à?”
Mục Xuyên chỉ nói: “Đừng rối rắm chuyện này nữa, anh hiểu thân thể của anh.”
“Em nên về trường đi.”
Mục Tinh Thần chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mục Xuyên một hồi, “Em biết rồi.”
Sau khi Mục Tinh Thần và Ngự Kỳ Kỳ rời đi, Lâm Liệt bước đến, “Thống…Ông chủ.”
Mục Xuyên ho nhẹ một tiếng, đỡ gậy chống đứng lên, âm thanh có chút khàn khàn, “Đi tìm vu sư, cô ta biết tôi muốn cái gì, nói cho cô ta...”
“Tôi đồng ý với điều kiện của cô ta.”