Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Thiên Kim Thật Là Lão Đại - Chương 3




Không sai, Hứa Chiêu đúng là hâm mộ. 

Hứa Chiêu nhiều năm như vậy ngang tàn lớn lên, cô chỉ đọc những ghi chép mà Hứa Quan Nguyệt đưa cho cô, thậm chí còn không thể nhận ra một số loại quỷ. Nhìn thấy hòa thượng liên tiếp ra chiêu như vậy, không nhịn được hâm mộ.   

Đoán được suy nghĩ trong lòng Hứa Chiêu, Hứa Quan Nguyệt, nuốt hết phần màn thầu còn lại, nhưng nhìn vẫn không đứng đắn: “ Thủ đoạn không có nhiều nhưng tốt ở chỗ có hiệu quả, mấy cái chiêu kia của hắn đều là kỹ năng giả lòe loẹt.” 

Hứa Chiêu bóp bóp nữ quỷ trong tay, cảm thấy lời sư phụ nói có lý. Hứa Quan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng may Hứa Chiêu không tiếp tục hỏi, nếu không việc ông lười biếng sẽ bị phát hiện, làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông trong lòng đệ tử. 

Lục Thiếu Nham vốn dĩ đang vô cùng sợ hãi, nghe được hai thầy trò một hỏi một đáp, không hiểu sao cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều. 

Ngược lại anh ta, điềm báo xấu trong lòng Minh Trần càng lúc càng mạnh, ánh sáng đỏ như máu tỏa ra từ cái mõ, trên mặt hắn giả bộ trấn định tự nhiên:

“ Cho mấy người một cơ hội, hiện tại rời đi ta đây liền tạm tha cho mấy người một mạng.” 

Lục Thiếu Nham không nhìn ra Minh Trần đang thấp thỏm, anh ta lại lo lắng. Minh Trần có khí chất cao tăng đắc đạo, nếu không thì cũng không được Lục Chí Hoa tốn nhiều tiền mời đến. Mà thầy trò Hứa Chiêu mặc dù không phải thật sự lừa đảo, nhưng nhìn thì thấy giống như nhân vật pháo hôi trong kịch bản của anh ta, bọn họ thật sự có thể đối phó được Minh Trần sao? 

Tang thi giống như con mèo đã xé nát quan tài thành từng mảnh, từng mảnh rơi xuống người Lục Chí Hoa đang ngất xỉu,đập cho Lục Chí Hoa tỉnh lại. Ngay khi Lục Chí Hoa mở mắt ra, ông ta nhìn thấy người mẹ đã khuất của mình đang ở gần, nhưng lại là người mẹ trong bộ dáng tang thi kinh khủng. 

Lục Chí Hoa trợn tròn mắt suýt ngất ra. 

Mặc dù Lục Thiếu Nham cũng sợ tang thi, nhưng đó chính là bà nội của anh ta, tính ra thì nữ quỷ áo xanh còn đáng sợ hơn. Nhưng Lục Chí Hoa thì khác, trong lòng ông ta có quỷ, lúc nhìn thấy tang thi, nỗi sợ hãi của ông ta lên đến đỉnh điểm. 

Bởi vì sợ hãi tột độ, ông ta lại có thêm can đảm, đứng phịch dậy, trốn ra sau lưng Hứa Chiêu. Ông ta hoàn toàn quên cách đây không lâu vẫn còn ghét bỏ thân phận lừa đảo của hai thầy trò Hứa Chiêu. 

Trong đôi mắt tối om của tang thi chảy ra huyết lệ, nó đuổi theo Lục Chí Hoa, một phen muốn bắt lấy Hứa Chiêu. 

Minh Trần bắt đúng thời điểm lúc này là lúc oán khí của tang thi mạnh nhất, gõ mõ, để trợ giúp tang thi và nữ quỷ áo xanh tăng sức mạnh, linh đường bị âm khí bao phủ, giống như âm khí có thể tích thành nước nhỏ xuống. Minh Trần đứng bên cạnh gõ mõ, lặp lại lời nói lúc trước: 

“ Chỉ cần các người rời đi, ta đây sẽ tha cho các người…..” 

Hứa Chiêu không kiên nhẫn được nữa, hòa thượng này tuy nhiều thủ đoạn, nhưng cũng không lợi hại, còn nói nhảm nhiều như vậy, có thể sống đến giờ chỉ sợ là do vận khí tốt. Cô thò tay vào ba lô, trên tay dính chu sa, trực tiếp vẽ một lá bùa lên người nữ quỷ. 

Minh Trần đã từng thấy các đạo sĩ bình thường vẽ bùa trừ tà, lợi hại chút có thể tạo thành thương tích cho quỷ, nhưng tác dụng đối với lệ quỷ thì tầm thường, dù sao thì chúng cũng chỉ là bùa cơ bản nhất mà thôi, nữ quỷ áo xanh này là đẳng cấp lệ quỷ căn bản không sợ bùa trừ tà. 

Nhưng bùa trừ tà Hứa Chiêu tiện tay vẽ trên người nữ quỷ lại có hiệu quả kinh người, trong nháy mắt nữ quỷ liền rũ xuống. 

Hành động gõ mõ của Minh Trần đã dừng lại. Đây vẫn là điều mà một đạo sĩ bình thường có thể làm được sao? Trong lòng của hắn giờ phút này chỉ có hai từ— điên rồ. 

Hứa Chiêu điên rồ hơn so với tưởng tượng của hắn, cô không chỉ vẽ bùa trừ tà trên người nữ quỷ, trong ánh mắt khiếp sợ của Minh Trần, cô đem nữ quỷ xoa nắn thành quả bóng, kéo thành một dải dài, đem nữ quỷ thành dây thừng để sử dụng, trực tiếp đem tang thi đang đuổi theo Lục Chí Hoa trói lại. Sau khi quấn chặt tay và chân của Tang Thi, Hứa Chiêu dùng lực đem tang thi tát xuống đất.

Tốc độ cô làm mọi thứ rất nhanh, Hứa Quan Nguyệt ăn bánh xong, lại ăn đến hoa quả, chính là quýt mà Lục Thiếu Nham cầm tới. Ông rõ ràng không nhìn được chuyện đã xảy ra khi nãy, nhưng lại giống như nhìn được tất cả, chậm rãi nói: “ Thủ đoạn không nhiều, tốt ở chỗ có tác dụng. Công kích tinh thần vĩnh viễn không tốt hơn so tác động vật lí.” 

Hứa Chiêu cũng không hâm mộ Minh Trần có nhiều thủ đoạn nữa, ý thức sâu sắc được Hứa Quan Nguyệt nói rất đúng, Minh Trần đúng là chỉ được cái hình thức. 

Mặc kệ trước kia mấy đạo sĩ bị Minh Trần đánh bại nghĩ như thế nào, Hứa Chiêu chỉ có thể dùng “ hoa giá tử” để đánh giá hắn. Người đang vây xem, Lục Thiếu Nham, hai mắt tỏa sáng. Sợ hãi trong nội tâm đã bị anh ta ném ra sâu đầu, hiện tại trong lòng anh ta chỉ có hối hận, hối hận

***Hoa giá tử (花架子): chỉ động tác võ thuật đẹp mắt mà không có tác dụng, chỉ hình thức đẹp nhưng không có tác dụng gì vvv

mình có mắt không thấy thái sơn, lại cho rằng đại sư là kẻ lừa đảo. Còn tên hòa thượng được bác anh ta tốn nhiều tiền mời đến hòa ra lại là một kẻ xấu xa có ý đồ xấu, nghĩ đến đây anh ta liền liếc nhìn Lục Chí Hoa đang ngơ ngác trên mặt đất.

Lục Chí Hoa trong tình huống khẩn cấp đã nấp sau lưng Hứa Chiêu, nhưng đã sớm bị sợ tới mức ngã trên mặt đất. Tang thi bị Hứa Chiêu chụp lại vừa vặn rơi xuống bên người Lục Chí Hoa, cùng hắn mặt đối mặt. 

Tang thi có chấp niệm rất lớn với Lục Chí Hoa, tuy bị dây thừng làm từ nữ quỷ trói lại, nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa về phía Lục Chí Hoa. 

Thân phận của tang thi là mẹ Lục Chí Hoa, nhưng trong lòng Lục Chí Hoa có quỷ, sớm đã bị dọa mất mật, nhìn thấy tang thi gần trong gang tấc, ông ta sắp hỏng mất: 

“ Mẹ, đừng đến tìm con, con… con không cố ý đẩy người xuống lầu, con không phải cố ý giết người…” 

Thanh âm Lục Chí Hoa vang vọng trong linh đường, Hứa Chiêu nhíu nhíu mày, Lục Chí Hoa tướng mạo hung ác, cô đã sớm biết ông ta không phải người tốt, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện mẹ ông ta chết cũng có quan hệ với ông ta, không khỏi càng thêm ghét bỏ Lục Chí Hoa, lui về phía sau vài bước, cách Lục Chí Hoa xa một chút.

Lục Thiếu Nham có mối quan hệ tốt với bà nội, anh ta  buồn bã một thời gian dài vì bà nội qua đời bất đắc kỳ tử. Anh ta đột nhiên nghe thấy từ miệng  Lục Chí Hoa rằng cái chết của bà nội có liên quan đến ông ta, liền từ trên mặt đất bật dậy, chạy đến bên cạnh Lục Chí Hoa với tốc độ khác với ngày thường.

Trong lòng có lửa giận, Lục Thiếu Nham không còn sợ hãi, nắm lấy cổ áo Lục Chí Hoa: “Bác cả, bác vậy mà lại hại chết bà nội.”

Lục Chí Hoa hốt hoảng, nhưng lại bị tiểu bối Lục Thiếu Nham bắt được, ông ta cũng phát hỏa: “ Tao thật sự không cố ý, ai bảo bà cụ muốn đem cái đại viện sắp bị phá bỏ này giao cho mày?” 

Đại viện Lục gia này là tòa nhà do tổ tiên truyền lại, tuy đã rách nát theo năm tháng, nhưng với sự phát triển du lịch của thôn Đồng Hương, mảnh đất ấy lại trở nên có giá trị. Thời gian trước có người của nhà nước liên lạc với bà cụ Lục, nói rằng đại viện nhà họ Lục sắp bị phá dỡ. 

Tiền đền bù cho việc phá dỡ này cũng không phải nhỏ, Lục Chí Hoa lập tức tới cửa muốn được chia một miếng bánh, không ngờ bà cục Lục lại nói thời điểm phân gia mười mấy năm trước, cũng đã để lại cho con cả một nhà, không đồng ý chia khoản tiền phá dỡ này cho Lục Chí Hoa. 

Bà cụ nói không sai, thời điểm phân gia năm đó, lão đại Lục gia Lục Chí Hoa, lấy tất cả tiền trong nhà cùng ruộng đất, chỉ để lại cho lão nhị thật thà cũng chính là cha của Lục Thiếu Nham một đại viện rách nát. Hiện tại vợ chồng lão nhị đã qua đời, tòa nhà này đương nhiên là thuộc về con trai duy nhất của họ là Lục Thiếu Nham. 

Năm đó Lục Chí Hoa là ôm tâm tình chiếm tiện nghi phân gia, ai có thể nghĩ đến tòa nhà này còn có thể được phá bỏ? Nghe được bà cụ không muốn đem tòa nhà cho ông ta, liền cùng bà cụ xảy ra tranh chấp, đem bà cụ đẩy ngã trên mặt đất, bà cụ dù sao cũng đã lớn tuổi liền qua đời ngay tại chỗ. 

Lục Chí Hoa chột dạ, nên sẵn sàng chi tiền để đặc biệt sắp xếp cho tang lệ của bà cụ Lục, cũng lo lắng bà sẽ sinh oán khí nên mới mời hòa thượng đến niệm kinh, không ngờ tới lại dẫn sói vào nhà. 

Lục Thiếu Nham biết chân tướng sự việc, nghĩ đến việc bà nội đối với mình tốt như thế nào, cuối cùng không nhịn được đấm vào mặt Lục Chí Hoa.

Mọi chuyện trong nhà họ Lục rối tung lên, Minh Trần nhận ra tình hình không ổn, hắn từ trước đến nay dứt khoát quả quyết, cũng không để ý đến tang thi và nữ quỷ không dễ gì mới có được đang ở trên mặt đất, nhét cái mõ vào trong quần áo, quay người bỏ chạy. 

Hứa Chiêu vừa muốn đuổi theo, liền thấy Minh Trần vẻ mặt tái nhợt quay trở lại. 

Hứa Chiêu tiến lên một bước đánh ngã Minh Trần: “ Ngay cả quỷ của mình cũng không cần, đồ nhát chết.” 

Minh Trần sắc mặt càng tái nhợt hơn, hắn ta ngã xuống đất, trong nội tâm cảm thấy mình thực sự vô tội, lúc chạy trốn ai còn để ý tới lệ quỷ? 

Lúc này bên ngoài linh đường có một người bước vào, người tới mặc đạo phục, nhìn có vẻ nhiều nhất là khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính, trên mặt có ý cười, dáng vẻ ôn hòa. Đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy đồng môn của mình sau nhiều năm như vậy, kỳ quái là cô đi theo Hứa Quan Nguyệt lâu như vậy,  chưa từng gặp qua một đạo sĩ nghiêm túc, nhưng lại thấy rất nhiều kẻ lừa đảo. 

Không chỉ có Hứa Chiêu kinh ngạc, Dương Sĩ Kỳ đang đi vào cũng rất kinh ngạc. 

Thời điểm  Dương Sĩ Kỳ đi vào linh đường. Tang thi bị “dây thừng” lệ quỷ tu vi trăm năm trói, mà bên cạnh tang thi đang không ngừng giãy giụa, Lục Thiếu Nham cưỡi lên người Lục Chí Hoa đang không ngừng tranh cãi.

Bên phía người mù Hứa Quan Nguyệt lại càng không hợp, ông đang thảnh thơi ăn đồ ăn. Điều duy nhất hắn chú ý là Hứa Chiêu thì lại đang hiếu kỳ đánh giá hắn, như đang đánh giá một đồ chơi mới mẻ nào đó. 

Da đầu Dương Sĩ Kỳ run lên, có chút ngốc trệ. 

Dù sao  Dương Sĩ Kỳ cũng đã có kinh nghiệm trải qua chuyện lớn, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mặc kệ Minh Trần đang hoảng sợ trên mặt đất, hướng Hứa Chiêu nói: “ Gặp qua đạo hữu.” 

Tuy có hơi hỗn loạn, nhưng Dương Sĩ Kỳ cũng có thể đoán ra Minh Trần là do Hứa Chiêu chế phục.

Đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy một màn chào hỏi trang trọng như vậy, cô cũng học theo rồi chào lại, liếc mắt nhìn Hứa Quan Nguyệt tùy tâm sở dục bên cạnh, nhận rõ thân phận của bản thân. Bọn họ chính là đạo sĩ ở nông thôn, khó trách mỗi lần ra ngoài đều bị người ta nghĩ là kẻ lừa đảo. 

Mà bản thân đạo sĩ nông thôn Hứa Quan Nguyệt còn đang cảm khái quýt ngọt thật. 

Dương Sĩ Kỳ giới thiệu sơ lược lai lịch của mình: ” Tôi là Dương Sĩ Kỳ, là một đệ tử của Chính Nhất Phái, thấy ở đây âm khí ngút trời, liền tới dò xét một chút, không nghĩ tới lại gặp tà tu Minh Trần. Minh Trần dựa vào lệ quỷ áo xanh làm điều ác đã lâu, nhờ có sự giúp đỡ của vị đạo hữu này mà mới có thể khống chế được hắn.” 

Hứa Chiêu nghi hoặc mà nhìn về phía Minh Trần trên mặt đất, hòa thượng này cùng nữ quỷ áo xanh kia rất lợi hại à? Rõ ràng nhẹ nhàng đụng một cái đã bị khống chế, cô nhíu nhíu mày, có chút lo lắng: “ Không phải là hắn muốn ăn vạ đó chứ?” 

Ánh mắt Dương Sĩ Kỳ rơi vào nữ quỷ hình dậy thừng nằm trên mặt đất, dừng một chút, cố gắng duy trì tư thế ổn trọng:

“ Thời gian trước Minh Trần đã từng bị thương…. không có âm mưu gì trong chuyện này cả.” 

Điều mà Dương Sĩ Kỳ không nói, cho dù là Minh Trần bị thương, hắn cũng không nên coi thường,  Hứa Chiêu ở trước mặt hắn không bình thường chút nào. 

Dương Sĩ Kỳ tràn đầy suy nghĩ, Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hồng hào, trong mắt hiện lên tia sáng:

“ Không phải ăn vạ là tốt rồi, chúng tôi nghèo như vậy, cũng không tiền bồi thường.” 

Dương Sĩ Kỳ: “…..” Hắn cảm thấy được dường như không hiểu lời nói của Hứa Chiêu, thiên sư đứng đắn có thể ở thời điểm này thảo luận việc ăn vạ hay không ăn vạ sao?