Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 19: Vậy em vứt nó đi nhé?




Mấy hôm sau, Kiều Mộng Mộng và Mộ Từ Tâm gặp lại nhau tại câu lạc bộ văn học nhưng không ngờ rằng cô bé bình thường hoạt bát chủ động lại đang trốn tránh cô.

“Tâm Tâm!” Kiều Mộng Mộng gọi cô ấy lại.

Mộ Từ Tâm chột dạ quay người, gãi đầu rồi cười hề hề: “Ơ là chị Mộng Mộng ạ?”

“Gần đây em tránh chị à?” Kiều Mộng Mộng hơi cau mày lại, cô kéo cánh tay của cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Xảy ra chuyện gì à?”

Mộ Từ Tâm lắc đầu: “Không có gì ạ, chỉ là… Hôm đó về nhà xong, anh trai em mắng em một trận ra trò, em không còn mặt mũi nào gặp chị nữa.”

“Hả?” Kiều Mộng Mộng không hiểu lắm.

“Anh trai em nói anh và chị không có tương lai, hu hu hu, chị ơi, em đã hứa sẽ tìm cho chị một người yêu tốt, anh trai đúng là không có mắt nhìn.”

Hệ thống: …

Kiều Mộng Mộng: Hoá ra là vì nguyên nhân này.

Cô cười: “Chị cũng có nói phải tìm người yêu đâu, Tâm Tâm, em tới chỗ này với chị.”

Cô lái xe đưa Mộ Từ Tâm ra biển, hai người ngồi trên bờ cát phơi nắng.

“Chị ơi, tới đây làm gì ạ?”

Kiều Mộng Mộng cong khóe môi, trong đôi mắt xinh đẹp như chứa cả trời sao.

“Tâm Tâm, chị chưa từng nói về quá khứ của mình với em.”

Mộ Từ Tâm gật đầu: “Em biết, em từng thấy tài liệu quá khứ của chị trong phòng anh trai…” Ý thức được mình lỡ miệng, cô ấy lập tức che miệng lại: “Không, không, không phải như thế…”

Kiều Mộng Mộng phì cười, Mộ Từ An điều tra cô cũng rất bình thường, dù sao thì cô đã cầm một trăm triệu của anh, là vị khách không mời mà tới, sống trong căn chung cư ở Thượng Hải của anh.

Vì thế cô không hề tức giận mà ngược lại còn xoa đầu Mộ Từ Tâm, dịu dàng nói: “Chị và anh trai em quen biết ở Thượng Hải, anh ấy từng điều tra chị, chị cũng từng điều tra anh ấy. Bọn chị hòa nhau mà.”

Mộ Từ Tâm ngộ ra, cô ấy cũng không để ý kỹ lời của cô là thật hay là giả.

“Chị và trước đây thay đổi lớn quá.”

Cô ấy từng xem mấy tấm ảnh đó, trước đây chị Kiều Mộng Mộng trông gầy gò, da dẻ rất tệ, cả người đều mất tinh thần, bảo sao nghe vậy chứ không giống bây giờ, lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng điềm đạm, gặp kẻ xấu là đánh lại dữ dội, diện mạo thay đổi rất lớn.

Nếu không phải nhìn thấy những tấm ảnh thay đổi dần dần sau đó thì cô ấy vốn dĩ sẽ không nhận ra cô gái một năm trước và cô gái ở cạnh mình bây giờ là cùng một người.

Kiều Mộng Mộng cười nói: “Chị biết em muốn tìm người yêu cho chị, đó là vì em nghĩ rằng con gái phải tìm được người con trai bảo vệ mình, có đúng không?”

Mộ Từ Tâm lắc đầu: “Không phải, em mong chị có được hạnh phúc thôi.”

“Không phải chỉ có yêu đương mới hạnh phúc đâu.”

Mộ Từ Tâm đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, tình yêu trong những cuốn tiểu thuyết đó được miêu tả vô cùng mỹ mãn, cô ấy ao ước và cũng nghĩ rằng như vậy rất hạnh phúc.

Nhưng lúc này cô ấy lại chợt thấy hoang mang khi nghe lời chị Mộng Mộng nói.

“Vậy như thế nào mới có được hạnh phúc ạ?”

Kiều Mộng Mộng chỉ vào trái tim mình, ánh mắt kiên định tràn đầy sức sống: “Tìm được chính mình, nghe được tiếng lòng mình.”

“Ai cũng có ước mơ của mình, thế nhưng lại lỡ quên mất khi bước đi trên con đường đời, vì thế chúng ta cần phải tìm được nó rồi quyết tâm đi tiếp.”

“Vậy chị Mộng Mộng đã tìm được chưa?”

Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Chưa nữa.”

Cô học được rất nhiều kiến thức, cô thử hết mọi thứ miễn là có hứng thú nhưng lại vẫn chưa tìm được thứ mình thích thật sự.

“Tâm Tâm có ước mơ không?”

Mộ Từ Tâm nghĩ một lát rồi vỗ đùi: “Em có chứ! Em luôn muốn được làm diễn viên và vào giới giải trí, nhưng anh trai em không cho, anh ấy nói giới giải trí phức tạp lắm!”

Hệ thống: [Anh ta nói chí phải!]

[Thế à? Tâm Tâm chưa từng thử đã bị anh ta phủ định rồi.]

Hệ thống rơi vào trầm tư hồi lâu.

Kiều Mộng Mộng an ủi cô ấy: “Nếu đã có ước mơ thì đi thử sức thôi.”

Mắt Mộ Từ Tâm sáng bừng, cô ấy ôm lấy Kiều Mộng Mộng: “Chị ơi, chị tốt quá, chưa ai nói với em như thế cả. Họ toàn nói nhà em giàu như thế, em chỉ cần nằm không thôi là được.”

Cô ấy tủi thân mếu mặt: “Em mà như thế thì hình như rất tỏ vẻ.”

Kiều Mộng Mộng tươi cười: “Đúng là rất tỏ vẻ ấy.”

“Chị Mộng Mộng, chị lại xấu rồi…”

Sau khi giải quyết nút thắt của Mộ Từ Tâm, Kiều Mộng Mộng lái xe về chung cư rồi đưa chiếc áo khoác cho cô ấy: “Tâm Tâm này, chị đã giặt xong áo rồi, ừm, phiền em cầm về đưa cho anh trai em nhé.”

“Ơ?” Mắt Mộ Từ Tâm trợn tròn: “Chị giặt áo thật à! Em chỉ đùa thôi, trước đó là vì em muốn tác hợp cho hai người, hi hi!”

“Đồ giá cả triệu, nói vứt là vứt, anh trai em không thiếu tiền nhưng một triệu có thể giúp được rất nhiều người đấy.”

Hệ thống: …

Mộ Từ Tâm nhìn chiếc áo rồi gãi đầu: “Thế em vứt đi nhé?”

Kiều Mộng Mộng: …

Khả năng lý giải đọc hiểu là thế đó hả?

**

Chẳng bao lâu, Mộ Từ Tâm lại hớn hở tìm tới. Lúc đó, Kiều Mộng Mộng đang cùng mấy người Ninh Huy thảo luận phần nội dung kịch bản, mấy người đang trò chuyện sôi nổi nên chẳng hề để ý tới Mộ Từ Tâm đang thở hổn hển bên cạnh.

Mộ Từ Tâm cũng không làm phiền mà tìm một chỗ trống ngồi xuống, đợi tới tận khi Kiều Mộng Mộng bận xong mới nói: “Chị Mộng Mộng, hôm nay chị có thời gian rảnh không ạ?”

Kiều Mộng Mộng nhìn vào thời gian biểu, công việc ngày hôm nay cũng hoàn thành gần hết rồi, cô gật đầu: “Hôm nay chị rảnh, em có việc gì à?”

Mộ Từ Tâm hơi kích động, bắt lấy tay cô: “Em từng nói em muốn vào giới giải trí chị nhớ không? Gần đây “Kiểm soát tuyệt đối” đang có buổi thử vai nên em đăng ký rồi. Nhưng mà em đi một mình hơi căng thẳng, muốn chị đi cùng em.”

Kiều Mộng Mộng im lặng một lúc.

Mộ Từ Tâm trề môi: “Em hơi căng thẳng, chị cứ xem như là tiếp sức cho em đi có được không?”

Thật sự không chịu được sự nũng nịu liên tục của Mộ Từ Tâm, Kiều Mộng Mộng đồng ý tới địa điểm thử vai với cô ấy.

Người ở đó nhiều hơn trong tưởng tượng, rất nhiều cô gái tới casting tay cầm kịch bản, nào là đứng nào là ngồi trên ghế đọc kịch bản, Mộ Từ Tâm hết đứng lại ngồi, căng thẳng tới nỗi toát cả mồ hôi tay.

“Sắp tới lượt em rồi.”

Kiều Mộng Mộng nắm lấy tay cô ấy, nói lời cổ vũ: “Tâm Tâm đừng căng thẳng, không phải thuộc hết kịch bản rồi sao?”

Mộ Từ Tâm nhìn cô, tiếp thêm sức mạnh cho mình ở trong lòng.

“Ừm! Em làm được!”

“Người tiếp theo!”

Mộ Từ Tâm đứng dậy, hít sâu một hơi rồi đi vào phòng thử vai, có một nhóm tiền bối với biểu cảm nghiêm túc ngồi bên trong.

Ngồi ở chính giữa là đạo diễn bộ phim “Kiểm soát tuyệt đối”- đạo diễn Tiền, đạo diễn Tiền nhìn cô ấy một cái, mặt chẳng có cảm xúc gì.

“Mời cô bắt đầu phần biểu diễn của mình.”

“Kiểm soát tuyệt đối” là một bộ phim hai nam chính được chuyển thể từ tiểu thuyết, kể về câu chuyện yêu đương giết chóc, chữa lành và chinh phục lẫn nhau giữa đại ca xã hội đen Trần Dĩ Diệp và bác sĩ ngầm Mạnh Quang. Dù rằng là phim hai nam chính nhưng vai nữ trong phim rất kiên cường độc lập, tạo hình cũng rất tuyệt. Mộ Từ Tâm vì rất thích bộ tiểu thuyết này nên mới quyết định đăng ký thử vai.

Vai mà Mộ Từ Tâm diễn là Hứa Nhạn. Đó là gián điệp vào tổ chức trước Mạnh Quang. Đoạn cô ấy định diễn là gián điệp lộ thân phận, lấy tính mạng của mình để che đậy cho màn kịch rời đi của Mạnh Quang.

Dù cô ấy đã học thuộc lời thoại nhưng khi ống kính quay về phía cô ấy thì tự dưng lại quên mất lời thoại.

“Anh, anh mặc kệ em, mau đi đi!”

Trong mắt cô ấy không hề có đau thương, giả vờ ngã xuống đất.

“Cắt!”

Đạo diễn Tiền cau mày: “Về nhà đợi thông báo đi.”

Lúc Mộ Từ Tâm đi ra, hốc mắt đỏ hoe, giây phút nhìn thấy Kiều Mộng Mộng, giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống: “Chị ơi, em tiêu rồi…”

“Không sao đâu, chúng ta tiếp tục cố gắng.” Kiều Mộng Mộng ôm cô ấy vào lòng: “Rồi sẽ ngày một tốt hơn thôi.”

Mộ Từ Tâm lau nước mắt, sụt sịt mũi: “Chị ơi, có phải em không có năng khiếu, không thích hợp làm diễn viên không?”

Kiều Mộng Mộng vuốt tóc: “Yêu thích phải trải qua năm tháng dài lâu. Chỉ cần em thích thì cứ việc làm. Một lần không được thì hai lần, rồi sẽ có một ngày đạt được ước nguyện thôi.”

Mộ Từ Tâm lập tức bừng tỉnh, đôi mắt ảm đạm khôi phục lại vẻ lấp lánh linh động.

Khi đạo diễn Tiền ra khỏi phòng thử vai, nhìn một cái thì thấy Kiều Mộng Mộng, anh ta hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Cô ấy cũng tới tham gia thử vai sao?”

Người bên cạnh tra danh sách thử vai rồi lắc đầu: “Hình như không phải, danh sách hôm nay đã hết rồi, trên danh sách không có cô gái này.”

Đạo diễn Tiền cúi đầu nói mấy câu với nhân viên, chẳng bao lâu, nhân viên công tác đã đi đến trước mặt Kiều Mộng Mộng, lịch sự hỏi: “Chào cô, đạo diễn của chúng tôi muốn mời cô thử diễn, có được không?”

Kiều Mộng Mộng giải thích: “Tôi không tới thử vai…”

“Chúng tôi biết điều đó nhưng mà đạo diễn của chúng tôi thấy ngoại hình của cô rất hợp với hình tượng một nhân vật trong phim, chân thành muốn mời cô thử vai.”

Mộ Từ Tâm ngay lập tức kích động cả lên: “Chị Mộng Mộng, hay là chị thử đi?”

“Chị…” Kiều Mộng Mộng hơi lưỡng lự.

“Chị Mộng Mộng, thử đi mà~”

Mộ Từ Tâm chớp chớp đôi mắt, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi, nhân viên công tác cũng nhiệt tình mời. Sau khi từ chối không thành, cô chỉ đành bất chấp đi thử.

Khác với kịch bản của Mộ Từ Tâm, vai diễn của Kiều Mộng Mộng rắc rối hơn. Cô tên là Trần Ngọc, là trẻ mồ côi được Trần Dĩ Diệp nhặt về, được Trần Dĩ Diệp nuôi lớn như em gái rồi đưa ra nước ngoài. Thế nhưng bố ruột của cô là cảnh sát, sâu trong lòng luôn có sự lương thiện. Cô là gián điệp ẩn nấp sâu nhất của tổ chức, luôn âm thầm truyền thông tin cho Mạnh Quang. Bây giờ cô phải diễn là phân cảnh Trần Ngọc và Trần Dĩ Diệp đứng song song nhau, cũng là thời khắc mâu thuẫn giữa cặp anh em này đi đến lúc mãnh liệt nhất.

Khi đọc kịch bản, Kiều Mộng Mộng coi mình thành Trần Ngọc, cô cảm nhận được đức tin của Trần Ngọc với tổ chức và tình cảm phức tạp với Trần Dĩ Diệp. Trái tim ta cũng là thịt tạo ra(*), dù Trần Dĩ Diệp ở phía đối địch nhưng thật sự đối xử rất tốt với Trần Ngọc.

(*)ý câu này là trái tim mỗi chúng ta đều là thịt ta tạo ra, biết đau, biết khó chịu, nên phải biết trân trọng nó, đừng làm tổn thương đến trái tim người khác.

“Dừng lại đi anh.”

Cô rưng rưng nước mắt nhìn vào không trung: “Anh đã bị bao vây rồi.”

Cô đang tưởng tượng người đối diện kinh ngạc nhìn về phía mình, anh giơ khẩu súng vào người em gái thương yêu: “Là em phản bội anh! Tại sao chứ?”

“Anh... Em xin lỗi nhưng em không thể có lỗi với tổ quốc được.”

Cô siết chặt hai nắm đấm, nhắm mắt lại: “Mạng sống của em là được anh cứu, em có thể trả lại cho anh.”

Người đối diện ngã xuống chửi thề: “Em tưởng tôi thèm à!”

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên, cô nhào về phía đối diện, đau khổ cau mày, từ từ ngã xuống đất.

Một giọt nước mắt lăn xuống.

“Dừng lại đi anh.”

Cuối cùng cuộc đời này của cô không còn phải khó xử khổ đau nữa rồi.

“Cắt!”

Đạo diễn Tiền rất hài lòng, vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo. Không một ai để ý tới ánh mắt đang lóe lên tia sắc bén ở trên tầng hai.

Kiều Mộng Mộng nhổm dậy khỏi mặt đất hơi khom người. Mộ Từ Tâm dụi mắt chạy tới: “Chị Mộng Mộng đúng là diễn viên trời sinh, cực kỳ có năng khiếu! Hu hu hu, diễn xong mà em sắp khóc rồi.”

“Cô Kiều, vai này rất hợp với cô, cô có thể suy nghĩ xem sao.”

Kiều Mộng Mộng lưỡng lự một lúc cuối cùng cũng quyết định diễn vai này.

Bởi cô nhận ra hình như mình tìm được thứ mình yêu thích rồi.

**

Khi Mộ Từ Tâm quay về trang viên Mộ Từ thì đã sắp rạng sáng, cô ấy rón ra rón rén đẩy cửa định chuồn về phòng mình. Tất cả đèn trong phòng khách chợt “tạch” một tiếng sáng trưng.

Cô ấy cứng đờ người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh trai nhà mình đang đứng ở đầu cầu thang, bên cạnh còn có trợ lý Lâm.

Sắc mặt Mộ Từ An vừa xám xịt vừa u ám, cau mày nói: “Còn biết về nhà à? Đi đâu đấy?”

Mộ Từ Tâm đè nén sự căng thẳng và sự chột dạ xuống, cười hì hì một tiếng: “Em tìm chị Mộng Mộng ra ngoài đi dạo…”

Mộ Từ An lạnh lùng hừ một tiếng, đi xuống tầng, giọng nói lạnh buốt: “Dạo tới tận trường quay thử vai à?”

Mộ Từ Tâm ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao anh lại biết?”

Trợ lý Lâm giải thích: “Sếp Mộ là nhà đầu tư lớn nhất của “Kiểm soát tuyệt đối”. Sếp Mộ cũng có mặt tại buổi thử vai hôm nay.

Thế không phải là biết hết rồi à?

Mộ Từ Tâm né tránh ánh mắt, nhanh chóng chạy về phòng: “Anh này, em còn có việc, em đi trước đây…”

Cô ấy chạy rất nhanh, Mộ Từ An sải chân đuổi theo nhưng mới đi được vài bước thì phổi lại truyền đến hết cơn đau này tới cơn đau khác, ý thức cũng hơi hỗn loạn.

“Sếp Mộ…” Trợ lý Lâm hoảng hốt đỡ lấy anh: “Bác sĩ Ninh đang đợi anh.”

Mộ Từ An “ừ” một tiếng nhìn về phía phòng của Mộ Từ Tâm, khẽ thở dài một hơi: “Con bé như thế này thì làm sao tôi có thể yên tâm…”