Thiên Kim Trả Thù

Chương 101: Phơi Bày Mọi Chuyện






Anh ngồi bật dậy, căng thẳng hỏi Alex:

"Là ai?"

Alex đột nhiên trầm giọng, có vẻ lúng túng.

"Nói đi"

"Tôi đã điều tra và tìm được tài khoản đã xâm nhập vào hệ thống mật của C.O…và tài khoản đó là…là…"

Alex nhìn ánh mắt đầy tò mò của anh đang dồn về phía mình bỗng cảm thấy áp lực.

"Là…Đoàn Phong"

"Cái gì?"

Anh vô cùng ngạc nhiên sau khi nghe cái tên này, anh thấy vừa quen vừa lạ.

"Đoàn Phong? Đó là…"

"Đoàn Phong là người lần trước mà Sở tiểu thư đã cứu giúp, cậu ấy đang là trợ lý riêng cho Sở Hàn tiểu thư"

Anh nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn. Cơn thịnh nộ của anh dường như không thể kìm nén được nữa. Alex đứng một bên mà co rúm lại vì sợ. Anh hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, có bao nhiêu sự giận dữ đều tuôn ra một tràng. Đột nhiên anh ra lệnh:

"Cử người đi tìm cái tên Đoàn Phong đó rồi đưa hắn đến đây"

"V…Vâng"

Alex vừa nhận lệnh rời đi thì chạm mặt Lưu Khanh ở bên ngoài cửa. Không biết lão ta đã đứng đó được bao lâu rồi, có vẻ như những gì mà anh và Alex vừa nói với nhau đã bị nghe thấy hết. Alex cũng không để ý gì lắm mà cứ thế chạy đi còn Lưu Khanh thì ung dung bước vào văn phòng anh.

"Lâm thiếu gia"

"Lưu quản gia, ông có chuyện gì thế?"

Lưu Khanh lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho anh. Lão ta chuẩn bị nói tất cả mọi chuyện cho anh biết về bí mật mà cô đang giấu giếm...

Bí mật đã lộ, một là tha thứ, hai là…



Sáng hôm sau, cô nhận được tờ giấy xác nhận quan hệ giữa Lưu Khanh và Sở Nguyệt, cô ngạc nhiên đến bất ngờ vì giữa hai người họ lại có quan hệ cha con. Sở Nguyệt không phải con ruột của ba cô, cũng chẳng có dòng máu gì với người nhà họ Sở, từ trước tới nay toàn là Dịch Thần đã lừa dối mọi người.

Một nhân viên hồng hộc chạy đến chỗ của cô vừa thở dốc vừa nói:

"Cô Saran, giám đốc Sở đang cho triệu tập các cổ đông không biết là để làm gì"

"Cái gì?"

Cô cầm theo tờ giấy vội vàng chạy về phía phòng họp.

Trong phòng họp, Sở Nguyệt lấy tư cách là nhà thừa kế tương lai để lên tiếng muốn giữ chức chủ tịch của Sở Thị.

"Các vị, bây giờ Sở Thị rất cần một người đứng đầu để lãnh đạo. Như mọi người đã biết, chủ tịch Dịch bà ấy đã bị cảnh sát bắt đồng nghĩa với việc sẽ không thể tiếp quản công ty. Cho nên với tư cách người thừa kế của Sở Gia tôi muốn…"

"Đợi đã"

Cô xuất hiện đúng lúc để ngăn cản hành động của Sở Nguyệt nhưng ả vẫn cố chấp:

"Tôi muốn tự mình lãnh đạo Sở Thị xin mọi người hãy ủng hộ"

"Sở Nguyệt, cô đừng quên rằng ở đây vẫn còn một nhà thừa kế thực sự của Sở Gia, cô thì lấy tư cách gì để giữ chức chủ tịch chứ"

Cuộc đấu khẩu giữa cô và Sở Nguyệt khiến các cổ đông choáng váng.

"Các vị. Sở Nguyệt không hề có tư cách để trở thành người thừa kế xin mọi người hãy xem qua cái này"

Cô đưa tờ giấy xét nghiệm ADN của Sở Nguyệt và Lưu Khanh cho các cổ đông xem qua. Ai nấy đều bàng hoàng vì Sở Nguyệt không phải con ruột của Sở Đức Phong.

"Cái gì thế này? Sở Nguyệt, cô không phải con gái của cố chủ tịch sao?"

Sở Nguyệt hốt hoảng giằng lấy tờ giấy xét nghiệm, ả xem xong mất hết bình tĩnh điên cuồng xé rách tờ giấy xét nghiệm ADN kia.

"Là giả, tất cả đều là giả. Tôi là con gái của Sở Đức Phong, tôi là người của Sở Gia, là cô ta…cô ta đã bày mưu hãm hại tôi"

Sở Nguyệt chỉ tay về phía cô, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.

"Sự thật thì vẫn là sự thật. Cô là con gái của Dịch Thần và người đàn ông khác, cô không có tư cách bước chân vào Sở Thị"

Tất cả cổ đông đều đứng dậy tán thành với câu nói của cô. Tất cả bọn họ đều chỉ tay về phía Sở Nguyệt nói ra những lời sỉ nhục:

"Phải đấy. Cô không có tư cách, con gái của tội phạm cũng không tốt đẹp gì. Cô mau cút khỏi Sở Thị này đi"

Sở Nguyệt hoàn toàn suy sụp, bây giờ tất cả bọn họ đều quay lưng lại với ả. Mất hết rồi, mất hết thật rồi…

"Không…không…"

Sở Nguyệt chạy đi, các cổ đông đều chửi rủa:

"Tốt nhất là đừng để chúng ta gặp lại cô ta. Đúng là kẻ không biết liêm sỉ"

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ Sở Nguyệt lại chịu chấp nhận chuyện này. Cô vội vàng chạy theo ả ra ngoài…

Trong khi đó ở sở cảnh sát, Lưu Khanh của hiện tại cũng chẳng khác gì một kẻ trốn chui trốn lủi, ông ta tới gặp Dịch Thần thì biết tin bà ta đã nhận hết tội với cảnh sát. Dịch Thần cố gắng khuyên răn Lưu Khanh:

"Sở Nguyệt, ông hãy bảo con bé đừng gây ra rắc rối gì với Sở Hàn nữa, tôi xin ông đấy"

"Bà sao thế? Tại sao lại…"

"Như vậy đã là quá đủ rồi. Nếu còn làm chuyện ác nữa tôi nghĩ là con của chúng ta…Sở Nguyệt sẽ…phải chịu một hậu quả như tôi vậy. Bảo nó…đừng làm liều nữa, xin ông đấy"

Hiểu được những lời Dịch Thần nói Lưu Khanh lập tức đi tìm Sở Nguyệt. Đến lúc này mới nhận ra việc làm sai trái của mình thì thực sự đã quá muộn, cũng giống như hành động điên rồ sắp tới đây của Sở Nguyệt vậy ả ta không hề nghĩ đến hậu quả mình sẽ phải gánh chịu.

Lưu Khanh chợt nhìn thấy xe của Sở Nguyệt đậu ở bên kia đường, nhìn thoáng thì bên trong chính là ả đang cầm tay lái. Lưu Khanh mỉm cười vì đã tìm thấy Sở Nguyệt trước khi ả lại gây ra chuyện, nhưng khi vừa cất bước chạy đến Lưu Khanh chợt phát hiện cô đang đứng đối diện với chiếc xe của Sở Nguyệt. Cô không hề để ý là chiếc xe này đang nhằm về phía mình mà chỉ cố gắng tìm cho ra Sở Nguyệt.

Lưu Khanh cảm thấy có gì đó không hay. Khi đã xác nhận được mục tiêu, chiếc xe đột nhiên chạy đi với một tốc độ nhanh kinh khủng hướng thẳng về phía cô. Lưu Khanh vội vàng lao tới giữa đầu xe để ngăn cản hành động điên rồ này của Sở Nguyệt trước khi có tai nạn xảy ra.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Lưu Khanh trước đầu xe khiến Sở Nguyệt lập tức phanh gấp, cả người của Lưu Khanh bị xe tông văng ra xa.

Kítttttt!

Chiếc xe phanh gấp tạo ra âm thanh chói tai. Cô quay người lại thì chứng kiến cảnh Lưu Khanh đang nằm dài trên đất, máu chảy không ngừng. Lúc này hình ảnh về vụ tai nạn hai năm trước quay về khiến cô vô cùng hốt hoảng, cô chạy tới chỗ Lưu Khanh nhìn về phía ô tô kia thì phát hiện ra Sở Nguyệt. Ả ngồi trong xe run lẩy bẩy vì mình đã vừa giết người.

"Quản gia Lưu, quản gia Lưu"

Sở Nguyệt lập tức quay đầu xe rời đi. Vừa lái xe vừa khóc, ả liên tục lắc đầu tự trấn an mình:

"Không phải mình, không phải mình"

Cô bất lực nhìn chiếc xe của Sở Nguyệt rời đi nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là cứu người. Cô lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu nhưng Lưu Khanh đã ngăn lại. Trước lúc phải đối mặt với cái chết, ông ấy đã cố hết sức nói với cô những lời cuối cùng:

"Sở…Sở Hàn, những…những chuyện…mà tôi gây ra…cho…cho cô tôi sẽ không…không cầu xin cô tha thứ. Nhưng…nhưng chỉ mong là…cô có thể tha thứ cho…Sở…Sở Nguyệt…"

"Đây còn là lúc để ông nói lời này sao? Để tôi gọi cấp cứu tới"

"Đừng…đây…có lẽ…là sự trừng phạt…mà tôi…phải gánh chịu…phiền cô…hãy đưa tờ giấy này…này…cho…Sở…Nguyệt"

Lưu Khanh lục trong túi áo lấy ra một tờ giấy được gấp cẩn thận đưa cho cô. Cô đưa tay ra nhận lấy nó, Lưu Khanh chỉ còn gượng được chút nữa nhưng vẫn cố nói cho hết:

"Cô…hãy đưa nó…cho…Sở Nguyệt. Bảo là…tôi…chưa bao giờ…hận nó…vì…chuyện…hôm…nay…,tôi…xin…lỗi!"

Nói rồi Lưu Khanh cũng không thể chịu thêm mà đã qua đời. Cuối cùng thì cái chết của ông ấy cũng là cái chết dưới tay con gái ruột. Cô bật khóc, vì trước đây khi gặp tai nạn ba cô cũng chỉ kịp nói vài câu như thế rồi đi mất.