Thiên Kim Trả Thù

Chương 39:Hạo Thiên! Em Có Thai Rồi




Thế là toàn bộ những gì cô che giấu suốt thời gian qua đã bị Kiều Phi nói ra hết, lại còn là trước mặt Thành Vũ. Cô cúi mặt xuống đất, khuôn mặt trùng xuống rầu rĩ, hai tay buông thõng siết chặt lấy vạt váy. Thành Vũ thấy vậy bèn ngăn lời Kiều Phi.

"Đủ rồi đấy Kiều Phi, em đừng nói nữa!"

"Em chỉ đang nói sự thật tại sao lại không để em nói chứ?" - Kiều Phi gân cổ cãi lại.

Cô hít thở một hơi thật sâu rồi cất bước đi. Mặc kệ những lời xỉa xói tới từ Kiều Phi cô vẫn không quay đầu hay dừng lại. Mọi chuyện đã vỡ lở thì cứ để cho nó vỡ lở theo cách nó muốn.

Thành Vũ cứ vậy trở về phòng mà không đoái hoài tới Kiều Phi. Ả theo Thành Vũ cứ lẽo đẽo phía sau dùng dằng không chịu đi. Thấy Thành Vũ nhăn nhó khó chịu, Kiều Phi giậm chân thật mạnh xuống đất lớn tiếng:

"Có phải anh là người gỡ video mà em đăng không?"

Thành Vũ nhấc kính nhìn Kiều Phi với ánh mắt chán nản.

"Thì sao? Em toàn là người gây chuyện rồi lại bắt anh giải quyết"

"Ai mượn anh xen vào chứ, anh làm thế là đang bảo vệ Lạc Hiên Di kia phải không? Anh thích cô ta đến thế sao?"

"Kiều Phi… đủ rồi đấy. Anh không muốn đôi co với em. Ra ngoài" - Thành Vũ thẳng tay đuổi Kiều Phi ra ngoài.

"Thành…"

"Lời anh nói em không nghe rõ sao? Lo cho vai diễn của em đi"

Kiều Phi vùng vằng, bĩu môi rồi quay gót rời đi. Trước khi đi còn cố tình hét thật lớn.

"Nếu không phải vì anh thì còn lâu em mới đóng cái phim chết tiệt này"

Thành Vũ tựa đầu vào ghế thở dài, đôi mắt sau hai mắt kính như thấm buồn… trong đầu có vẻ đang phải suy nghĩ nhiều điều. Thành Vũ nghĩ về cô, nghĩ về những lời nói vừa rồi của Kiều Phi... Nếu cô thực sự là loại con gái vì tiền mà lên giường với trai lạ thì những cảm nhận mà Thành Vũ dành cho cô đã không tốt đến thế.



Tối hôm ấy, ở Sở Gia… Sở Nguyệt từ khi về nhà chỉ có ăn và ngủ không quan tâm đến những chuyện khác. Điều kì lạ là Sở Nguyệt lại ăn nhiều hơn bình thường đã khiến Dịch Thần nghi ngờ.

"Mẹ thấy con dạo này rất lạ, con ăn nhiều hơn đợt trước"

"Con cũng chẳng biết nữa… nhưng con rất thèm mấy cái này" - Sở Nguyệt dơ hai quả cam mọng nước lên và ăn nó ngấu nghiến.

Dịch Thần nhìn Sở Nguyệt lòng có chút nghi ngờ. Càng để ý kĩ càng thấy biểu hiện của Sở Nguyệt rất lạ. Đột nhiên Dịch Thần giằng lấy miếng cam trên tay ả rồi kéo ả đi.

"Mẹ… mẹ làm gì thế?"

"Mẹ cần phải xác minh một chuyện"

"Nhưng mà chúng ta đang đi đâu?"

"Tới bệnh viện…"

Dịch Thần đưa Sở Nguyệt tới bệnh viện để tiến hành kiểm tra. Quả là không nằm ngoài suy nghĩ, Sở Nguyệt đã mang thai. Đứa bé ấy chính là giọt máu của anh, giọt máu của nhà họ Lâm. Dịch Thần mỉm cười đầy gian trá đặt tay lên bụng Sở Nguyệt thì thầm.

"Cháu ngoại của ta tới đúng lúc lắm, đúng là ông trời phù hộ"

"Mẹ, nói vậy có nghĩa là… con đang mang thai đứa con của Hạo Thiên sao?"

"Con bé này, chẳng lẽ còn không phải sao? Tin tốt thế này phải thông báo cho người nhà họ trước"

Dịch Thần rút điện thoại ra, lướt danh bạ tới tên Lưu Khanh rồi bấm gọi. Dịch Thần nói chuyện Sở Nguyệt đã có thai với Lưu Khanh, nhờ vả ông ta chuyển lời tới anh là như thế. Chỉ cần có sự xuất hiện của đứa bé này là Sở Nguyệt có thể đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Lâm một lần nữa.

Lưu Khanh nhận được tin trong lòng rất vui, đang định tới phòng anh để báo thì nghe thấy anh nói chuyện với Finnic.

"Bác trai nói mai anh tới đón bác ấy ở sân bay" - Finnic ngồi trên giường nói với anh.

"Anh biết rồi"

"Lần này cả hai người họ về, anh định tính sao về chuyện chị dâu?"

"Thì cứ đối mặt thôi, dù sao thì chuyện nào tới cũng sẽ tới"

Thì ra Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngày mai sẽ về nước, Lưu Khanh có một kế hoạch mới không báo chuyện này cho anh mà sẽ báo cho Lâm lão gia biết trước. Ngày mai chính là ngày mà Sở Nguyệt quay lại Moonlight House, cũng là ngày ba anh trở về… có lẽ danh phận của cô trong căn nhà này cũng sắp mất.



Sáng hôm sau anh ra sân bay đón ba mẹ, Lâm lão gia về nước đúng là hoành tráng hơn cả việc siêu sao về nước. Khắp sân bay đâu đâu cũng chỉ thấy vệ sĩ của anh. Anh dẫn đầu đoàn mặc vest, đeo kính râm dáng vẻ chất ngất của một đại thiếu gia. Ba anh cũng không kém gì anh, đúng là cha nào con nấy.

"Ba, mẹ… hai người mới về!"

Ba anh vỗ vai anh gật đầu.

"Con vẫn chẳng thay đổi chút nào"

"Cái ông này, con trai chúng ta như nào chẳng được" - mẹ anh cười.

Xe bắt đầu lăn bánh đi về hướng biệt thự Moonlight House. Từng đoàn xe đen kéo dài từng đoàn đi từ sân bay ra phía đường lớn, nhìn thôi cũng thấy đã mắt.

Về tới nhà cũng gần trưa, vừa bước chân vào trong anh đã nghe thấy giọng của Sở Nguyệt. Cái giọng non nớt, nịnh hót quen thuộc kia lại xuất hiện.

"Bác trai, bác gái… Sở Nguyệt chào hai bác ạ"

Nhìn thấy Sở Nguyệt cả ba mẹ anh đều mỉm cười. Dường như chính họ là người gọi ả tới vậy.

"Ai cho phép cô vào đây" - anh trừng mắt nhìn Sở Nguyệt.

"Là ba gọi con bé tới đấy, sao hả? Ba không có quyền đó sao?" - ba anh lên tiếng.

Anh cũng không muốn đôi co với ba mình nên đành bỏ qua, Sở Nguyệt lon ton chạy đến bên anh khoác tay anh. Đúng lúc ấy Alex đưa cô tới, bắt gặp cảnh gia đình anh đoàn tụ đông đủ thế này cô cảm thấy có gì đó hơi ngại ngại định chạy đi nhưng lại bị anh quát tháo.

"Về rồi còn định chạy đi đâu hả? Mau vào đây"

Nghe tiếng quát, ba mẹ anh đều ngó ra nhìn. Thấy cô lưỡng lự không vào anh bèn hất tay Sở Nguyệt chạy ra đó lôi cô vào. Ba mẹ anh tròn mắt nhìn cô, đứng trước mặt họ anh thẳng tay ôm eo cô giới thiệu.

"Ba mẹ, cô ấy chính là người mà một năm trước con tìm kiếm"

Ba anh không ngạc nhiên cho lắm nhưng còn mẹ anh thì lại ngơ hết cả người ra. Bà nhìn cô chằm chằm:

"Cô gái này… là Sở Hàn tiểu thư sao?"

"Vâng, chính là cô ấy"

Cô không tài nào hất tay anh ra được bèn lẩm bẩm.

"Này, anh đang nói linh tinh cái gì thế hả?"

"Còn không mau chào ba mẹ tôi đi"

Cô đành phải cúi đầu chào hai người họ, từ bên trong Dịch Thần bước ra tới bên cạnh con gái nhìn anh và cô thân mật bèn gắt gỏng:

"Lâm đại thiếu gia đúng thật chẳng là coi con gái tôi ra gì mà. Lâm lão gia, Lâm phu nhân hai người đã thấy chưa?"

Sở Nguyệt thấy ba mẹ anh im lặng bèn tự mình chạy tới chỗ anh nói ra hết tất cả.

"Hạo Thiên! Em có thai rồi"

Cả anh và cô đều tròn mắt nhìn Sở Nguyệt. Chuyện quái gì đang xảy ra đối với anh vậy…