Đại Dục năm Thái trữ thứ tư , Sở vương Triệu Hi phạm thượng làm loạn, cấu kết ngoại bang tây Đột Quyết, khởi binh ở lưu vực sông Hoàng Hà, vùng Trung Nguyên chiến loạn liên miên, đồng ruộng hoang vu, giặc cỏ nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than. Thành Đế tuổi tác đã cao, mệnh cho đại hoàng tử Việt Vương Lý Bắc Tắc lĩnh quân bình định đại cuộc, ở Lộc Lĩnh sơn phát động những cuộc đại chiến đẫm máu , khiến loạn đảng tan tác. Đồng thời cũng khiến cho một người nổi tiếng cơ trí dũng mãnh tao nhã cái thế Tả Hiền Vương là thống soái của đồng minh ngoại bang, chém giết tại Khe Lộc Lĩnh, không ai sống sót. Giấc ngủ ngàn thu của vị Đại Tướng lừng danh một thời chính là như thế….
“A…”
Đau quá, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế từ trên ngực truyền đến làm cho Vệ Tử Quân khẽ hừ một tiếng.
Làm sao có thể đau như vậy, giống như bình thường bị lợi kiếm đâm qua, kịch liệt đau đớn này thúc giục nàng mở hai mắt.
Cảnh vật trước mắt từ mông lung dần dần rõ ràng, một bầu trời xanh đập vào mắt, đẹp làm cho người ta run sợ, một trận gió nhẹ thổi tới khiến nàng quên tìm hiểu mọi thứ mà lại say mê nhắm mắt.
Nhưng không khí bay vào mũi lại không làm người ta khoái trá. Đó là một loại không khí mặn tanh ẩm ướt
Thần kinh trì độn chợt có cảm giác, mạnh mẽ mở mắt ra quay đầu, một mảnh đỏ tươi trước mắt làm cho nàng kêu ra sợ hãi.
Vệ Tử Quân bật dậy.
Làm sao có nhiều thi thể đến vậy, bọn họ… toàn thân mặc áo giáp, hình như tất cả đã không còn dấu hiệu của sự sống, xác chết lớp lớp đè lên nhau, một vài thi thể còn đang chảy máu ồ ạt, mà nàng đang ngồi ở phía trên mấy cổ xác chết.
Cũng không có thét chói tai như vẫn tưởng, nàng cố gắng bình phục cảm xúc của chính mình, thân thể run run bò lên. Lại phát hiện trên vai phải mình bị cắm một mũi tên, này tên từ mặt sau bắn vào, xuyên qua người nàng, đuôi tên bị bẻ gãy khi thân thể ngã xuống đất, mũi tên từ trước ngực lộ ra.
Ngoài ra nàng không thể chấp nhận là, bụng của nàng còn cắm một phen kiếm, này thân kiếm lướt qua miếng hộ tâm trước ngực, đâm vào bụng bên trái.
Đợi chút, miếng hộ tâm!
Nàng, thế nhưng cùng mấy thi thể này mặc áo giáp giống nhau!
Trời ạ, không, không, nhất định là có vấn đề gì đó .Là tại sao? Tại sao xảy ra vấn đề?
Mới vừa rồi rõ ràng là buổi tối, đúng, là buổi tối có mưa to.
Nàng cùng mấy người bạn ăn mừng sinh nhật của mình. Lúc thổi nến, bất giác lại nghĩ tới cha mẹ, nhiều điểm trong ánh nến lay động giống như thấy được khuôn mặt mỉm cười của ba mẹ.
Nàng đột nhiên cảm thấy cô đơn, âm thanh ồn ào bên tai như xa dần, ngực từng trận phiền muộn.
Cũng không nói cho ai biết ,nàng bước ra khỏi cửa gắn đầy những dải ruy băng lộng lẫy , nàng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Trời tạnh mưa bầu không khí tươi mát làm cho tinh thần người khác phấn chấn. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, đã chẳng còn lấy một gợn mây đen nào, mặt trăng tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, thưa thớt vài ngôi sao bạc lấp lánh.
Ban đêm đẹp như vậy, làm cho nàng rất muốn lái xe cao tốc rong ruổi, cảm nhận được cảm giác vô cùng sảng khoái đó.
Vì thế ra bãi đổ xe, tay phải nắm chìa khóa nhẹ nhàng giương lên, cửa xe “Thu” mở.
Sở thích về xe cộ của nàng lại khá giống với đám đán ông, nàng chung quy trước sau chỉ thích xe số bằng tay, bởi vì nàng cảm giác cài số tay có động lực hơn nhiều xe cài số tự động. Lúc thêm lúc giảm , thú vị vô cùng.
Nàng vuốt ve sửa chữa kính xe trước mặt ,cúi người hôn một chút nó là bảo bối của nàng, là tình nhân duy nhất của nàng a.
Một đường nhấn ga, vẫn để ở số 5 , kim đồng hồ đo chỉ đến 180.
Rong ruổi ở quốc lộ không người, gió đêm thổi, cảm giác làm như bay trong vũ trụ khiến người ta sợ hãi. Dưới chân không có mặt đất, hai bên trống không, nhưng vẫn là muốn đón nhận sợ hãi, giống như chính mình phải dung nhập bên trong vũ trụ này.
Nàng thích ban đêm, bởi vì nó hội phụ trợ cô tịch của nàng càng thêm rõ ràng.
Đèn xe bắn ra trước mặt một vũng nước, nàng không có thả chân ga giảm tốc, ngược lại thêm trơn tru vọt đi qua, thân xe đem nước bắn tung tóe cao cao hướng hai bên, giống như một đạo lực lượng đem xe bảo vệ, lực lượng đó được ánh trăng chiếu rọi, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Vũng nước này cũng thật dài a, lực lượng kia cũng có vẻ liên miên vô tận… Đúng rồi, chính là kia lực lược, chính là nơi đó xảy ra vấn đề, kia lực lượng không chỉ có kéo dài vô tận, hơn nữa càng ngày càng cao, càng ngày càng dài, không có điểm cuối…
Dần dần, nàng mơ hồ ý thức…
“Tướng quân, nơi này còn có một người còn sống.” Xa xa truyền đến tiếng nói chuyện
“A ——” tiếp theo là một tiếng kêu thảm.
Kia tiếng kêu thảm làm cho Vệ Tử Quân bỗng nhiên theo trầm tư trung bừng tỉnh, ý thức muốn sống làm cho nàng gian nan bò lên. Thông minh bình tĩnh như nàng, hiển nhiên hiểu được trên người mình đã xảy ra cái gì, tuy có rung động, không hề cam chịu, cũng không tin, nhưng hiện tại không phải thời điểm tìm hiểu.
Đối phương là địch là bạn, kia thanh kêu thảm đã là chứng minh tốt nhất. Nàng trước hết trốn đi.
“Tướng quân, nhiều thi thể như vậy, khuôn mặt đều bị hủy, như thế nào tìm a.” Thanh âm gần.
“Đừng nhiều lời! Phải tìm được, nếu không, như thế nào báo với tướng quân. Việc này ai cũng không thể lộ ra. Ai lộ một chữ… Hừ!”
“Dạ!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng hai chân lại gian nan ,bất động.
Nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể tìm được chỗ ẩn thân.
Trước mặt hình như là vực thẳm, vách đá dài mãn loạn thụ, tựa hồ có thể đến dưới tàng cây nhất trốn, chính là không thể phán đoán này nhai sâu cạn.
Này thanh âm theo bên trái phía dưới truyền đến, đang hướng phía này đi lên.
Nghe nói, trường kiếm đâm vào thân không nên kéo, rút, người cũng sẽ chết . Nhưng kiếm này, thật sự là chướng mắt a.
Liền bởi vì chướng mắt nên người không thèm để ý chết sống rút kiếm, như vậy tùy tính, như vậy quyết tuyệt. Nhìn máu ồ ồ chảy ra, nở nụ cười một chút. Vẫn là kia phó tính tình.
Kiên cường ý chí lực chống không nổi thân mình bị tàn phá đến mực này, tay phải chống kiếm, đi từng bước hướng tới sát vách đá. Na đến vách đá, người cũng mệt mỏi, giống như máu trong người đã chảy hết rồi vậy.
Tựa vào trên cây thở dốc, đầu bắt đầu choáng váng. Liếc mắt nhìn lại, phía sau đã lộ ra mấy cái đầu.
Mấy cái đầu đó giương mắt nhìn lại, ngây ngẩn cả người.
Trong hoảng hốt lại như có tiếc nuối rơi vào trái tim, nhìn trường kiếm chống đỡ cái kia bóng dáng, cô lập đứng ở nhai thượng, dù mặc áo giáp, cũng là dị thường đơn bạc. Như vậy đơn bạc thân hình, mặc dù đã kiệt lực, lại tuyệt nhiên đứng thẳng như trước. Khuông mặt thấp thoáng trắng bạch không một chút máu phiếm như ngọc sáng bóng, môi đỏ mọng nhếch, tiêm mi nhíu lại, ánh mắt như trước giống như muốn tan rã lại hắc bạch phân minh, lạnh lùng quang mang. Kia thần sắc giống như nghi hoặc, giống như mờ mịt, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng không cách nào che lấp kia chói mắt hào quang. Ngân giáp như sương, áo như tuyết trắng sớm bị máu tươi sũng nước, giống như một cái đẫm máu phượng hoàng sẽ giương cánh bay đi.
Người sắp chết, như thế nào lại tao nhã như vậy. Một cái liếc mắt kinh Aễm, một cái chớp mắt rung động, khắc vào trái tim của bao người, nhiều năm sau hồi tưởng lai vẫn khiến người thổn thức không thôi.
Mà Vệ Tử Quân nếu cũng chỉ là lẳng lặng hậu ở nơi nào chờ người tới, như vậy của nàng hai tay cũng tất thiếu dính một ít vô tội máu tươi.
Nhưng giờ phút này tâm trí nàng đã tan rã, ánh mắt mê mang cũng cố nhìn rõ một chút, cố gắng nhìn trang phục người tới, nhưng kết quả này khẳng định ý nghĩ của chính mình. Thật là bất đồng a. Cùng chính mình bất đồng, cũng cùng người trên bất đồng.
Trước mắt đen một mảnh, dưới chân mềm nhũn, không khỏi lui về phía sau từng bước. Mà chính là từng bước này. Làm cho người của nàng, thật sự giống như phượng hoàng đẫm máu, phiêu nhiên bay đi.
Thân thể rơi xuống cực nhanh, phía trên truyền đến tiếng la.
Nghe nói người trước khi chết, sẽ có vài giây giống vậy, đem cảnh lúc trước còn sống, hiện ra hết một lần.
Quả nhiên, giống phim ảnh được chiếu lại, trước mắt nháy mắt hiện lên vô số cảnh tượng.
Thực xin lỗi tỷ tỷ, ngươi nhất định thống khổ đi.
Thực xin lỗi ca ca, cả đời này đối đãi ngươi quá mức nghiêm khắc, nếu ngươi thích sống vô ưu vô lo , có gì là không tốt đâu.
Thực xin lỗi cháu, đáp ứng dạy ngươi lái xe , đáp ứng ngươi thi đỗ đại học liền mua xe cho ngươi, bác thất hứa .
Ta yêu nhất cha mẹ, Tử Quân tìm các ngươi đến đây, Tử Quân hảo vui vẻ, đây là Tử Quân thiệt nhiều năm tâm nguyện đâu.
Thân thể tiếp tục không ngừng rơi xuống, tại đây cao cao đoạn nhai trung, giống như một mảnh phiêu linh lá rụng.
Gió gào thét bên tai, Làm tay áo nhuộm sắc máu bay lên cao. Như tiên hạ phàm.
Đi thôi, làm cho linh hồn rời khỏi thân thể trói buộc, tự do bay đi.
Thân thể chợt một chút, lâm vào không gian vô tận.