Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào




Hậu hoa viên phủ Tả kiêu Vệ tướng quân bị một tầng sương bao phủ, trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương, lại là một buổi sáng đẹp trời.

"Hạ Lỗ, ngủ ngon không?" Vệ Tử Quân vừa thức dậy, đi ra hậu hoa viên, liền thấy thân ảnh vừa sáng sớm đã dậy tập võ kia.

"Không ngon." Hạ Lỗ dừng lại đi tới cạnh nàng.

"Hả?" Vệ Tử Quân không nghĩ tới Hạ Lỗ lại trả lời như thế, lập tức nói: "Ta biết ngươi rời xa quê hương, trong lòng rất tịch mịch, ngươi cũng thật là, tội gì phải như vậy? Về sau ngươi không có bộ tộc của mình, không có trách nhiệm để gánh vác, sẽ càng thêm tịch mịch. Hạ Lỗ, trở về đi."

Hạ Lỗ không đáp lời nàng, lại hỏi: "Lúc ấy, ta đi đầu hàng hắn không tốt sao? Ngươi vì sao phải lôi ta đi?"

Vệ Tử Quân bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, mới thở dài nói: "Ta sao có thể để ngươi chịu nhục nhã. Ngươi cho là hắn sẽ đối đãi với ngươi hào phóng như những người khác sao?"

Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Lỗ có một tia nhu hòa, "Hắn cho phép ngươi mang một vạn tinh binh tới Đại Dục, ngươi vì sao lại bảo bọn họ trở về? Ở nơi này, trên tay có quân đội của mình, không tốt sao?"

"Tốt thì tốt, nhưng vợ con bọn họ đều ở Tây Đột Quyết, ta sao có thể nhẫn tâm để bọn họ đi tha hương. Bọn họ vẫn còn quê hương, mặc dù Tây Đột Quyết đất đai cằn cỗi, nhưng cũng là quê hương của bọn họ. Chỉ là ngươi, ở chỗ này, phải vứt bỏ rất nhiều thứ, tội gì phải như vậy chứ?"

Hạ Lỗ không nói, chỉ đạm cười, cúi đầu nắm tay Vệ Tử Quân.

"A, hừ —— khụ khụ —— " trùng hợp đúng lúc, Vệ Thúc Lan đi tới, nhìn thấy Hạ Lỗ cầm tay nữ nhi của hắn, bèn ho khan hai tiếng.

Tiểu tử này gan thật lớn, dám cầm tay nữ nhi bảo bối của hắn? Tiểu tử này sao lại nhìn không vừa mắt như thế, đã là một đại nam nhân trưởng thành không ở lại Tây Đột Quyết, còn luôn kề cận Quân nhi của hắn, thật là không vừa mắt!

"Tử Quân, đến đây cùng phụ thân chơi cờ. Ôi chao, trước kia lúc con ở nhà, mỗi ngày chúng ta đều phải chơi vài ván."

Vệ Tử Quân câu môi cười: "Ha ha, cha, không được đi lại nha. Cha hiện tại nhất định không thắng được con đâu."

"Có thắng được không phải thử mới biết." Vệ Thúc Lan cười, đi một nước cờ, "Trước kia ta còn cho con một quân mã đó."

"Đó là trước kia, Quân nhi hiện tại há lại vẫn không có tiền đồ như vậy." Dứt lời, giống như nhớ tới cái gì, "Cha, vì sao lại gọi Tử Quân là Vệ Phong?"

"Vệ Phong là tên gọi của con, Tử Quân là tên chữ của con, vốn chờ khi con cập quan sẽ đưa cho con, nhưng lại bị chúng ta dùng làm nhũ danh nên vẫn gọi như vậy." Tiếp theo trên mặt lại hiện lên một tia cô đơn, "Con tháng mười năm nay là cập quan, sau cập quan là đã trưởng thành, đến lúc đó người cầu hôn sẽ đạp nát cửa nhà ta."

Nghe câu cuối cùng, tay Hạ Lỗ khẽ run lên một cái.

Nước cờ hạ xuống, Vệ Tử Quân lại cong môi cười, nói: "Cha, con cho cha đi lại một lần đó."

Vệ Thúc Lan đỏ mặt, "Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, cha sao có thể vô lại như vậy." Tuy nói như thế, nhưng trong mắt vẫn có một tia cô đơn, mình cũng không thể thắng nổi nữ nhi.

Vừa ngẩng đầu, nhìn Hạ Lỗ gương mặt vẫn đạm cười, "Đều tại ngươi ở một bên khiến ta tâm thần không yên."

Hạ Lỗ vẫn cười như trước, cũng không lên tiếng.

"Cha —— cha đừng khi dễ hắn, người ta làm gì ảnh hưởng cha chứ, từ đầu tới cuối cũng chưa nói một câu." Vệ Tử Quân cười, liếc Hạ Lỗ một cái, hắn đúng là đủ thành thật, nhìn bàn cờ, không nhúc nhích một cái.

"Chơi đã bao lâu rồi? Ông đến cái tuổi này rồi, còn bắt Quân nhi phải dỗ ông?" Một giọng nữ tử nhu hòa từ sau lưng vang lên, Mục Tiểu Nhã đi tới, thu bàn cờ lại, "Đi ăn cơm thôi."

"Ai, ta già rồi." Vệ Thúc Lan buông tiếng thở dài, đứng lên "Tiểu Nhã, bà không phải chê ta già, muốn hồng hạnh vượt tường chứ."

Vệ Tử Quân nghe vậy cười ha ha, trong lòng lại có một tia đau xót, đúng vậy, cha già đi, cần nàng dỗ cha chơi, giống như trước đây cha luôn dỗ nàng chơi.

Nháy mắt, hai mắt giăng kín một tầng lệ ý, lấy tay lau lau khóe mắt, đứng lên bước đi.

Giữa trưa hè, mặt trời chói chang, nóng bức, nhánh cây cao lớn không hề nhúc nhích, tiếng ve kêu râm ran, cây cỏ sum sê, ánh mặt trời rọi lên mặt đất bóng cây dày đặc.

Nhiều bóng cây khiến cho phủ Tả kiêu Vệ tướng quân giữa mùa hạ, trở lên thanh lương, dễ chịu hơn.

"Ừm, quả là một nơi tốt." Lúc Lý Thiên Kỳ đi vào tướng quân phủ không tiếc lời khen.

Thủ vệ ở cửa thấy Lý Thiên Kỳ đi vào, hoảng hốt ngay cả quỳ lạy cũng quên, liền muốn đi vào thông báo, lại bị Lý Thiên Kỳ nâng tay ngăn lại.

Trực tiếp đi vào trong phủ, xuyên qua núi giả trong hoa viên, hành lang gấp khúc, đụng phải một gia nô thanh tú còn trẻ, Lý Thiên Kỳ liền ngừng lại.

Gia nô kia trong tay cầm một đĩa dưa hấu, đột nhiên gặp hắn, hoảng hốt đến tay run lên, dưa hấu rơi xuống đất, nơm nớp lo sợ quỳ xuống dập đầu.

Hắn từng gặp qua Lý Thiên Kỳ lúc Lý Thien Kỳ tới phủ một lần. "Bệ hạ, nô tài lập tức đi thông báo cho tướng quân."

"Không cần, Tam công tử nhà ngươi ở đâu?" Lý Thiên Kỳ hỏi về Vệ Tử Quân.

"Bệ hạ, Tam công tử ở trong phòng cùng với phu nhân." Gia nô hoảng sợ đáp.

"Ừ, đứng lên rồi nói." Lý Thiên Kỳ nâng tay ý bảo gia nô đứng dậy, "Đi thế nào?"

"Hồi bệ hạ, từ hành lang gấp khúc kia đi lên, ở chính sảnh phía tây."

Lý Thiên Kỳ nhìn phía rừng trúc thấp thoáng. "Người nào hầu hạ Tam công tử của các ngươi?"

"Hồi bệ hạ, là tiểu nô, còn có một tiểu tạp tỳ."

Lý Thiên Kỳ thu hồi tầm mắt đang nhìn ra xa, ánh mắt đánh giá người trước mặt, "Ngươi tên gì?"

"Bệ hạ, nô tài tên Quý An."

"A, giống như nội thị trong cung của ta, trong nhà ngươi còn thân nhân nào không?" Lý Thiên Kỳ ôn hòa hỏi.

Quý An có chút thụ sủng nhược kinh, "Bệ hạ, nô tài còn có nhị ca, tên là Trọng An, cũng đang làm việc trong phủ."

"Như vậy rất tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tam công tử của các ngươi bình thường thích làm cái gì?"

"Hồi bệ hạ, Tam công tử bình thường thích đọc sách, đánh đàn, làm thơ, chơi cờ, tướng quân thích nhất cùng Tam công tử chơi cờ, mỗi lần đều chơi cả nửa ngày. Tam công tử thích đi Giang Nam du ngoạn, thích cưỡi ngựa ra ngoại ô, thích buôn bán, thích cùng tri kỷ ngâm thơ làm văn, còn rất thích bố thí cho người nghèo. Bình thường cũng thích dạo phố phường, thích dạo các hội quán, thích đoán đố đèn, thích sạch sẽ. Tam công tử thích nhất đón năm mới, thích hội đố đèn tết Thượng Nguyên. Công tử ngẫu nhiên cũng chơi xúc cúc (bóng đá), còn thích đi ra phố ăn các loại đồ ăn vặt."

"Tiểu tử này thật thông minh, hỏi một câu lại nói nhiều như vậy. Ban thưởng." Từ trong tay áo lấy ra một đĩnh vàng, "Thưởng cho ngươi, lui xuống đi, không cần tiết lộ việc ta đến."

"Tạ bệ hạ." Quý An nhận lấy đĩnh vàng, lui xuống.

Cây cổ thụ cao lớn ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt tản ra bóng mát, trong không khí có một chút gió nhẹ, dưới bóng cây có một cái ghế đệm mỏng, trên ghế đệm có hai mẹ con một ngồi một nằm.

Mặt trời nắng chói, gió nhẹ khẽ đưa, Vệ Tử Quân gối đầu lên đùi mẹ, khẽ nhắm hai mắt, hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

Trong mơ, mưa phùn bay tán loạn, trong mơ, hoàng hôn buông xuống, trong mơ có tiếng cười của trẻ nhỏ, cậu bé con cầm ngọc lưu ly thất thải... Tiếng còi ô tô kêu inh ỏi, người xe lần lượt đi qua ngã tư đường, dần dần đi xa cho đến nhìn không nhìn thấy thân ảnh... Giấc mơ này là những trí nhớ của kiếp trước...

Lúc Lý Thiên Kỳ đến liền nhìn thấy một cảnh như vậy.

Cái thân ảnh tinh tế lại quật cường kia, lúc này lại như một con mèo nhỏ, trút đi một thân ngạo khí, ôn nhu khiến cho người ta muốn ôm lấy. Khuôn mặt ngọc bạch nhẹ nhàng khoan khoái, ôn nhu như nước, lông mi dài, đôi mắt vẫn trong suốt cơ trí, làm cho người ta mê hãm. 'Hắn' điềm đạm ngủ, gối lên đùi mẹ 'hắn', khóe môi hơi cong lên vì hạnh phúc, ngón tay gắt gao nắm lấy quần của mẹ, giống như sợ chỉ hơi buông lỏng tay, giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này liền như giấc mộng trôi đi.

Lý Thiên Kỳ nhìn thật lâu, nhìn gần như ngây ngốc đi, thẳng đến khi dưới chân lơ đãng gây ra một tiếng vang nhỏ, kinh động tới người mẹ vẫn đang nhìn con ngủ kia.

Mục Tiểu Nhã ngước mắt nhìn, trong nháy mắt, cả kinh định đứng lên.

"Đừng nhúc nhích! Để cho hắn ngủ đi." Lý Thiên Kỳ ngăn nàng lại, thân hình mẹ 'hắn' vừa mới động, cái người đang ngủ kia đã bất an nắm chặt lấy quần của mẹ 'hắn'.

"Bệ hạ, thiếp thân sao có thể thất lễ." Lập tức cúi đầu gọi, "Tử Quân, tỉnh lại đi, Tử Quân, mau tỉnh lại." Kêu hai tiếng, người đang ngủ kia chỉ "Ừ" một tiếng, lại tiếp tục ngủ.

Mục Tiểu Nhã lúng túng nói: "Thiếp thân cũng không biết đứa nhỏ này sao lại ngủ say như vậy, cho dù có ôm nó đi nó cũng không tỉnh."

Lý Thiên Kỳ cười to một tiếng, quả thực, 'hắn' ngủ giống như chết vậy, nhớ tới ngày đó, ngã sấp xuống trên đùi hắn còn có thể tiếp tục ngủ. Hoàn toàn không giống tác phong của người luyện võ.

Hẳn là tiếng cười to này kích thích đến người đang ngủ say, Vệ Tử Quân rốt cục cũng tỉnh lại.

Mục Tiểu Nhã cuống quít đứng dậy chào, lại kêu: "Tử Quân, còn chưa thỉnh an bệ hạ."

"Được rồi, không cần đa lễ, Tử Quân nếu tỉnh rồi, liền bồi ta đi dạo đi." Lý Thiên Kỳ buồn cười nhìn Vệ Tử Quân vẫn còn đang dụi mắt, xoay người đi về phía trước.

Hai người vừa đi, vừa nói chuyện, "Tử Quân, cũng nghỉ ngơi đã lâu rồi, nên vào triều đi."

"Sao vẫn còn dây dưa chuyện đó? Lúc trước không phải nói xong rồi sao?" Nàng đã cự tuyệt rồi mà.

Lý Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn nàng, "Phận làm thần tử, há lại không cùng thiên tử phân ưu? Phận làm tướng soái, há lại không vì nước ra sức?"

Vệ Tử Quân cũng nghiêng đầu nhìn hắn, "Nếu nói phân ưu, Tây Đột Quyết ta cùng ngươi chung sống hoà bình, hai bên không xâm phạm, đó đã là phân nỗi ưu lớn nhất của ngươi. Nếu nói vì nước ra sức, ta đem toàn bộ Tây Đột Quyết hiến cho ngươi, còn không tính là vì nước ra sức?"

Lý Thiên Kỳ khoát tay chặn lại, "Thôi, nếu đã vì nước ra sức, hẳn là nên nhận phong thưởng, ngươi lúc đó cũng không cự tuyệt nhận gia phong."

"Nhưng mà ta cũng không đồng ý." Bảo nàng là người đứng đầu một quốc gia, phải nhận phong thưởng của người khác, thật sự là rất nhục nhã.

"Hay cho một tên Vệ Tử Quân, ngươi lại dám tính kế ta như vậy, nếu đã như thế, ta sẽ cho phụ thân ngươi lãnh binh đi chiến trường." Lý Thiên Kỳ uy hiếp.

Vệ Tử Quân nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, đoán xem lời nói của hắn có mấy phần thật giả, đợi khi cảm thấy thật sự đoán không ra, liền tươi cười một cái, "Phong thưởng là chuyện tốt, có tiện nghi ai lại không lấy chứ? Ta cũng là tục nhân." Trong lòng tức giận hắn lấy phụ thân ra để uy hiếp, nhưng lại sợ phụ thân thực bị hắn làm khó dễ, phụ thân trung thành, tận tâm, lại nợ hắn nhân tình, đối với hắn tuyệt đối thuận theo.

Lý Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi!" Đi đến trước rừng trúc lại nói: "Tử Quân muốn có phong hào gì?"

"Tử Quân đã có phong hào, không phải Ất Bì Bắn Quỹ khả hãn sao?"

"Đó là phong hào của Tây Đột Quyết, ta muốn cho ngươi phong hào của Đại Dục."

"Nhưng Tử Quân chỉ muốn làm khả hãn Tây Đột Quyết, những cái khác, ta không muốn làm."

"Như vậy sao được, Tây Đột Quyết khả hãn phải làm, cái khác cũng phải làm."

"Những cái khác tùy bệ hạ đi, cái gì Huyện thừa, cửu phẩm tòng quân cũng được, bằng không phong ta là tú tài cũng được. Ta còn chưa từng làm tú tài đâu." Vệ Tử Quân càng nghĩ càng buồn cười, môi khẽ cười, "Làm tú tài, ha ha —— thật thú vị đó."

Lý Thiên Kỳ tức giận đến mức tay run lên. "Ngươi khinh thường thiên tử ta đây sao?"

Vệ Tử Quân câu môi cười yếu ớt, "Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta không phải khinh thường bệ hạ, mà là khinh thường chính mình, Vệ Phong tự thấy mình làm tú tài, ngâm hai ba câu thơ thì có thể. Còn những cái khác, chỉ sợ không gánh nổi trọng trách."

Lý Thiên Kỳ nghiến răng, "Được rồi, vậy liền cho ngươi làm tú tài."

"Đa tạ bệ hạ."

"Vệ tú tài, ngươi xem ánh mặt trời này vừa vặn thích hợp, hoa nở diễm lệ, ngươi thử ngâm hai câu thơ để biểu đạt niềm vui sướng của ngươi khi được thụ phong xem?"

"Bệ hạ, ta tuy là một tú tài, nhưng bị bệ hạ nhục nhã, thì có gì sung sướng chứ?"

"Vệ Tử Quân —— " Lý Thiên Kỳ nhìn về Vệ Tử Quân, hận tới nghiến răng, lại không thể đánh, mắng lại mắng không ra, gần sát lại khuôn mặt nàng, thật là muốn hung hăng cắn một phát, nhưng không thể cắn, rốt cục giận quá, không khống chế được nắm cánh tay Vệ Tử Quân, xốc ống tay áo lên, hướng về phía cánh tay tuyết trắng kia. Cắn một ngụm.

"A ——" Vệ Tử Quân hét một tiếng thê lương.

Hai hàm răng khắc thật sâu ở trên cánh tay.

"Ngươi... ngươi.... ngươi cắn ta?" Vệ Tử Quân không thể tin, Lý Thiên Kỳ nhã nhặn này lại làm ra chuyện không hợp thân phận như thế.

"Cắn! Thì thế nào?" Tâm tình Lý Thiên Kỳ thư thái hơn một chút.

Vệ Tử Quân nháy mắt mấy cái, "Thì phải làm thế nào đây? Lần sau bệ hạ ngứa miệng, ta bảo Quý An chuẩn bị cho ngài một khối xương."

"Ngươi —— nói gì —— " Lý Thiên Kỳ đi một bước lại gần Vệ Tử Quân. "Ta tính cho lệnh tôn đi trấn thủ biên quan."

"A?" Vệ Tử Quân vội vàng mỉm cười, "Ý của ta là nói, xương... Xương tốt, xương so với thịt mềm cắn tốt hơn."

Lý Thiên Kỳ tiếp tục bước về phía trước, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi lưng nàng dựa vào cây trúc không có chỗ thối lui.

Đột nhiên gương mặt kéo gần, cước bộ của Lý Thiên Kỳ ngừng lại, hơi thở thản nhiên của nàng phun lên mặt hắn. Nhìn gương mặt ở trong gang tấc trước mặt, Lý Thiên Kỳ đột nhiên hít một hơi thật sâu, xoay người, đi nhanh về phía trước, "Ta quyết định cho lệnh tôn đi trấn thủ quận Càng Tung!"

Vệ Tử Quân nghe vậy nhất thời tức giận không hề nhẹ, "Đợi chút, ngươi đợi chút, Lý Thiên Kỳ —— ngươi đứng lại đó cho ta, nếu ngươi dám làm khó cha ta..."

Lời còn chưa dứt, Lý Thiên Kỳ xoay người lại, "Thì như thế nào?" Dứt lời, đột nhiên nắm cánh tay nàng, lại xốc ống tay áo lên, hung hăng cắn.

"A ——" Vệ Tử Quân lại kêu lên một tiếng vì đau. "Ngươi sao lại thích cắn người như thế."

"Ngày mai ngoan ngoãn lên triều sớm cho ta." Dứt lời, ném tay Vệ Tử Quân, lại đi về phía trước, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, "Ngươi để hắn ở nơi này sao?"

Vệ Tử Quân nhìn theo hướng hắn, là Hạ Lỗ vừa đi tới.

Hạ Lỗ nhìn thấy bọn họ, hơi sửng sốt, lập tức đi tới, đi đến trước mặt bọn họ.

Lý Thiên Kỳ nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một tia lạnh như băng, "Diệp Hộ cũng là một tướng soái có tài, há có thể không vì nước ra sức, trẫm sẽ ban cho Diệp Hộ một phong hào."

"Đa tạ bệ hạ, Hạ Lỗ không cần phong hào, Hạ Lỗ chỉ là thủ hạ, một người hầu của khả hãn, không cần phong hào." Mặt Hạ Lỗ không chút thay đổi cự tuyệt.

"Vậy làm sao có thể, ngày mai các ngươi nhất định phải cùng lên triều nghe phong." Lại liếc hai người một cái, rồi bước đi.