Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 106: Quanh co




Không gian trong Kiếm Tâm Kính sắp sụp đổ.

Thời gian của mảnh vỡ Thiên Đạo và Đỗ Thanh Quang cũng không còn nhiều, Đỗ Thanh Quang chợt cảm thấy dung hợp với mảnh vỡ có hơi qua loa, ông ta quen chủ động khống chế mọi việc hơn.

“Có đạo nguyên, ngươi có thể dễ dàng có sức mạnh ngang ngửa U Lan đại đế, còn do dự gì nữa?”

Đỗ Thanh Quang chậm rãi nói: “Thế lỡ cuối cùng Đỗ Thánh Lan phát hiện sự tồn tại của đạo nguyên, sau đó lợi dụng nó thì sao?”

“Vậy thì cũng phải có sự phối hợp của ta.”

Đạo nguyên thuộc sở hữu của mảnh vỡ Thiên Đạo, muốn sử dụng phải dung hợp với nó. Mảnh vỡ Thiên Đạo tự nhiên nổi giận, thiên thời, địa lợi, nhân hoà, vốn U Lan đại đế đã chiếm được tất cả nhưng lại cố ý chọn một con đường chết.

“Trước tiên kiếm chỗ trốn, sau đó ta dẫn lực Thiên Đạo, Đỗ Thánh Lan chắc chắn phải chết. Hắn vừa chết, đạo nguyên sẽ tự động rời khỏi linh hồn.” Mảnh vỡ Thiên Đạo nôn nóng: “Chúng ta chỉ cần ngư ông đắc lợi.”

Nó và Đỗ Thanh Quang đang nằm trên một điểm cân bằng yếu ớt.

Lực Thiên Đạo của mảnh vỡ càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, người đầu tiên nó cần cắn nuốt chính là Đỗ Thanh Quang, tuy nhiên nó không thể làm như vậy, chỉ có sinh mệnh được đất trời thừa nhận mới có thể tiếp tục phi thăng, mảnh vỡ không nằm trong phạm vi này.

Đỗ Thanh Quang hấp thu đạo nguyên, sau khi một bước lên trời cũng có thể kìm hãm mảnh vỡ, đây là hai bên cùng thắng.

Theo lý thuyết thì không có gì sai sót, chỉ là Đỗ Thanh Quang không thích đặt tất cả tài sản vào một mảnh vỡ.

Mảnh vỡ rề rà không nhắc tới cái giá phải trả khi thất bại, có lẽ sẽ rất kinh khủng.

Đỗ Thanh Quang lạnh lùng nói: “Đỗ Thánh Lan vừa chết, mấy người bên cạnh hắn sẽ nổi điên, chúng ta sẽ bị trả thù điên cuồng.”

Mảnh vỡ cũng nghĩ đến việc này, con rối chính là một phiền phức nhưng nó không hề quan tâm: “Sau khi dung hợp đạo nguyên sẽ thoát khỏi thế giới này, mặc kệ lũ lớn ngập trời đi.”



Nhạn Kiếp Kiếm bị rút ra, Kiếm Tâm Kính một lần nữa biến thành vỏ kiếm.

Kim giáp binh và núi sông lập tức bị nén thành vô số viên bi nhỏ bay vào tường kép Kiếm Tâm Kính.

“Đi mau!” Có người hét lên.

Khe hở trên bầu trời càng ngày càng lớn, vết rách bị cuốn vào gió lốc không gian. Những người vừa rồi còn tranh giành bảo vật chung tay cố gắng mở rộng vết rách này.

Cố Nhai Mộc đột nhiên nắm tay Đỗ Thánh Lan: “Ngươi đang lừa ta đúng không?”

Đỗ Thánh Lan bật cười, đang định trêu chọc vài câu thì phát hiện ánh mắt của y đang nhìn eo của hắn.

Bảo kiếm hắn thường dùng vẫn chưa được thu hồi, ngón tay đang đặt trên vỏ kiếm, đây là động tác chỉ xảy ra khi gặp nguy hiểm.

“Nếu là bình thường, bây giờ ngươi sẽ dùng Nhạn Kiếp Kiếm cùng họ phá vỡ không gian.” Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan: “Nói cho ta biết, ngươi đang đề phòng cái gì?”

Đỗ Thánh Lan im lặng.

Mục đích để Nhạn Kiếp Kiếm nhận nhầm chuyển thế của U Lan tôn giả đã thành công, Kiếm Tâm Kính hẳn là nước cờ cuối cùng của Thiên Cơ đạo nhân. Mà người hồ ly muốn lừa gạt có được câu trả lời như mong muốn, có lẽ sẽ nhanh chóng ra tay.

“Xin lỗi.”

Lòng Cố Nhai Mộc nặng trĩu, đột nhiên có dự cảm xấu.

“Ta rất, rất xin lỗi…” Bị Cố Nhai Mộc tra hỏi, Đỗ Thánh Lan đột nhiên trở nên bình tĩnh, chủ động lựa chọn vẫn tốt hơn bị động tiếp nhận. Từ trước đến nay, hắn luôn có thể kịp thời biết được sự thật và tự quyết định nên làm gì, vốn cũng là một loại may mắn.

Một khi gặp chuyện bất trắc, Đỗ Thánh Lan không cần phải đối mặt với hậu sự của chính mình.

So ra thì con rồng này không may mắn như vậy.

Cuối cùng vết rách trên bầu trời cũng bị mọi người chung tay xé toạc, ánh sáng tường kép giới bích biến mất, không gian trong và ngoài dần hợp lại thành một. Đỗ Thánh Lan không muốn nói thì chẳng ai có thể ép hắn nói, Cố Nhai Mộc bỏ cuộc, im lặng che trước mặt hắn.

Cây hoa cuối cùng trong không gian trở nên mờ ảo, từ phiến lá đến cánh hoa dần mờ nhạt cho đến khi hoàn toàn biến mất. Một đám tu sĩ đứng trong không gian tường kép, bí cảnh sụp đổ không phải là chuyện nhỏ, từ trước đến nay có rất nhiều người vì chuyện này mà thịt nát xương tan.

So ra thì không gian Kiếm Tâm Bích sụp đổ đã ôn hoà lắm rồi, dù sao nó không bị huỷ diệt mà chỉ quay về làm vỏ kiếm.

“Đ.ụ m.ẹ ông trời!” Tên cơ bắp chửi thề, dạo này gã liên tục vào bí cảnh, lần nào cũng về tay trắng.

Ầm —

Tiếng sấm ngột ngạt và áp lực vang lên trong không trung.

Gã rụt cổ, chột dạ nghĩ gã chửi thề không biết bao nhiêu lần, tại sao lần này lại không cho chửi? Ngay sau đó, đôi mắt nhỏ của gã đảo sang nhìn Đỗ Thánh Lan, theo thói quen chửi một tiếng ‘Đ.ụ’: “Ngươi lại độ kiếp hả?”

Đỗ Thánh Lan không để ý tới gã, ngửa đầu nhìn trời.

Thật ra bầu trời trong giới bích còn tối hơn Minh Đô, sau khi bị đốm sáng tràn vào giống như những vì sao trên bầu trời đêm.

Đỗ Thánh Lan mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang phong toả hắn, bây giờ bỏ chạy chưa chắc có thể thoát thân. Bởi vì khoảng cách quá gần, hắn có thể cảm nhận được cơ bắp trên người Cố Nhai Mộc căng cứng, ánh mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ tiếng động nào xung quanh.

Đỗ Thánh Lan đứng bất động, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh, hắn nghĩ rốt cuộc kiếp nạn là gì?

Kiếp nạn không thể nào là đọ sức bằng vũ lực, nếu có thể dựa vào sức mạnh để giết người thì họ sẽ không chờ tới bây giờ. Chú sát? Đỗ Thánh Lan không chắc chắn lắm, có thể là tương tự chú sát, mượn cách nào đó để áp chế.

Có lẽ cách này chỉ có thể dùng một lần. Đến lúc này, Đỗ Thánh Lan còn có thể tự tìm niềm vui cho chính mình, dù sao thì suất quý giá này chắc chắn sẽ bị phí phạm trên người hắn.

Nếu như mảnh vỡ Thiên Đạo biết hắn đã sắp chạm đến sự thật, có lẽ nó sẽ đánh giá lại đối thủ, sau đó cân nhắc có nên làm ngay bây giờ hay không.

Đáng tiếc là trên đời này không có chữ nếu.

Trên bầu trời xuất hiện vô số đốm sáng, có tu sĩ nhận ra bất thường chuẩn bị rút lui.

Đốm sáng màu xanh lam hăng hái tách ra rồi đột nhiên phát nổ như pháo hoa, ánh sáng trải rộng làm khe hở không gian sáng như ban ngày, áp lực lớn đến mức khiến tu sĩ muốn bay đi phải dừng lại.

Trời sắp sập hả?

Rất nhiều người đều có suy nghĩ này.

Hơi thở khủng bố ngập tràn trong không gian.

Cổ hơi thở này xuyên qua giới bích, tràn đến những nơi heo hút trong Minh Đô. Họ không biết đây là cái gì nhưng đạo sư lập tức sắp xếp học viên di chuyển ra ngoài cửa thành, sinh linh trong Minh Đô đều trật tự rút lui, còn Cửu Nô thì chạy đến giới bích trước tiên.

Sau đó Âm Khuyển cũng đến.

Ban lãnh đạo Minh Đô đương nhiên cũng tới, nam tử âm nhu nói: “Có lẽ chỉ là độ kiếp.”

Sắc mặt Cửu Nô nghiêm trọng: “Cho dù là chứng đạo kiếp cũng không nên có khí thế kinh người như vậy.”

Khi không gian trong Kiếm Tâm Kính sụp đổ, tình hình sát hạch trong gương cũng sụp đổ theo. Mặc dù Cửu Nô không nhìn thấy hình ảnh cuối cùng là gì nhưng khi mọi người hợp sức phá vỡ không gian, hình như Cố Nhai Mộc đang nghiêm túc hỏi Đỗ Thánh Lan điều gì đó, từ lúc đó nàng đã bắt đầu cảm thấy bất thường.

So với kiếp quang khủng bố gấp trăm lần chứng đạo kiếp đang hiện lên, đốm sáng như mặt trời, vầng sáng ở giữa khoá chặt Đỗ Thánh Lan. Đừng nói bây giờ hắn chỉ là tinh quân, cho dù là đạo quân cũng không thể tạo ra lôi kiếp như vậy.

Trước khi đốm sáng trở nên kinh khủng hơn, một lớp kết giới chợt xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan. La Sát đạo quân nhìn chằm chằm vầng sáng trên cao, giọng trầm thấp: “Đánh tan vầng sáng, có lẽ có thể ngăn cản kiếp quang giáng xuống.”

Điểm nối của vầng sáng đều nằm trên người Đỗ Thánh Lan, rất dễ nhận ra vầng sáng đang nhắm vào ai.

La Sát đạo quân nhiều lần cố gắng bay lên phá tan vầng sáng, song bị áp lực vô hình đè nặng, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách giống Cố Nhai Mộc là đứng bên cạnh Đỗ Thánh Lan.

La Sát đạo quân nói: “Đừng lo lắng, dù trời có sập sư huynh cũng chống đỡ cho đệ.”

Trong lòng Đỗ Thánh Lan biết rõ không ai có thể ngăn cản giúp hắn, nếu như kiếp quang này có thể giết chết mọi người thì chẳng cần phí sức xác nhận người chuyển thế làm gì, cho nên hắn không khuyên họ ngừng che chắn cho mình. Hắn biết khuyên không được, hắn cũng biết ngăn cản không được.

Cuối cùng ánh sáng càng lúc càng dày.

Trong kiếp quang mênh mông, con người có vẻ rất nhỏ bé. Kiếp quang không lao thẳng xuống toàn bộ mà chỉ có vòng ngoài rơi xuống. Ánh sáng mãnh liệt tạo thành công kích cực lớn, mấy trăm tu sĩ bị đánh bay ra ngoài.

Họ không bị sét đánh bị thương mà chỉ bị sức mạnh khổng lồ đánh bay.

La Sát đạo quân và Cố Nhai Mộc cũng không thể chống lại sức mạnh tuyệt đối này.

Một tiếng rồng gầm vang lên, Cố Nhai Mộc hoá thành ngân long dài ngàn trượng, bảo đảm có thể che chắn vùng trời trên đầu Đỗ Thánh Lan.

Trong đợt tấn công mạnh mẽ đầu tiên, Đỗ Thánh Lan là người duy nhất không bị ảnh hưởng, giống như là bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, trước khi kiếp nạn thật sự buông xuống, những người không liên quan sẽ bị đưa đi.

Đỗ Thánh Lan lạnh cả người, nghĩ đến hai chữ: Trời phạt.

Đỗ Thánh Lan không làm chuyện gì táng tận lương tâm, chắc chắn là có ai đó nhắm vào hắn dẫn đến trời phạt.

Bầu trời rực rỡ sắc màu, xung quanh có một mùi tanh nhạt như hoá thành một dòng máu sền sệt dính vào người hắn, loại cảm giác này rất giống lần đầu Đỗ Thánh Lan thò tay vào trống con của mục đồng, sức mạnh không tên muốn kéo hắn đến tận sâu trong địa ngục.

Ánh sáng vẫn đang xua đuổi Cố Nhai Mộc, ngân long phun ra một đốm lửa, lúc đốm lửa bay ra không thể đốt cháy ánh sáng như mong muốn, chỉ còn lại không khí nóng rực chứng tỏ cường độ toả nhiệt của ngọn lửa.

“Là trời phạt.” Đỗ Thánh Lan chậm chạp nói: “Không cản được.”

Ngay khi vừa dứt lời, kiếp quang nổ đùng đùng cùng gió bão gào thét kéo tới, ánh sáng hung tàn của sự tử vong xuyên qua Cố Nhai Mộc và La Sát đạo quân không tạo ra bất kỳ tổn thương nào, song khi xuyên qua cơ thể Đỗ Thánh Lan thì ngay lập tức chuyển thành màu đen.

Cơ thể Đỗ Thánh Lan cứng còng, dưới sự áp chế tuyệt đối ngay cả sức rút kiếm cũng không có, tuy nhiên hắn là người không bao giờ từ bỏ hy vọng, không thể rút kiếm thì lập tức hoá thành tia chớp.

Mầm non tia chớp vất vả chạy trong kiếp quang trời phạt, cố gắng tìm kiếm bất kỳ nguyên tố có điện, tiến hành đoạt xá lần hai.

Nhưng kiếp quang này chỉ có ánh sáng, chói mắt và mang lại cảm giác tuyệt vọng vô tận, có thể nghe thấy tiếng sấm nhưng lại không tìm được bất kỳ tia chớp nào.

“Tụ.”

Đỗ Thánh Lan phóng điện, bận rộn kết ấn giữa không trung để rút ra sét mới được ngưng tụ.

Có trọng thưởng ắt có người dũng cảm, ngay khi Đỗ Thánh Lan liên tục thất bại, Cửu Nô không biết tìm đâu ra một vị tu sĩ sắp độ kiếp. Tu sĩ nghĩ đến lợi ích Cửu Nô đã hứa, chủ động phóng hơi thở, ai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của tu sĩ này liên tục tăng cao, đây chính là dấu hiệu sắp độ kiếp, tuy nhiên thiên lôi lại chậm chạp không đánh xuống.

Sắc mặt Cửu Nô tái nhợt.

“Tại sao lại như vậy?” Tu sĩ kia cũng mơ mơ hồ hồ.



“Vùng vẫy giãy chết.” Mảnh vỡ Thiên Đạo trốn trong một góc an toàn, kính nể Đỗ Thánh Lan bị như vậy mà vẫn có thể kiên trì. Song sự khâm phục đã nhanh chóng hoá thành hả hê: “Có lực Thiên Đạo dẫn dắt, cho dù là lôi kiếp cũng chỉ đánh xuống sau khi hoàn thành trời phạt.”

Đỗ Thánh Lan đã là nỏ mạnh hết đà, lúc sắp chiến thắng vốn là thời điểm phách lối nhất nhưng Đỗ Thanh Quang lại thừa dịp mảnh vỡ Thiên Đạo suy yếu do phóng lực Thiên Đạo, âm thầm bao bọc thức hải.

Cho dù cuối cùng có xảy ra sai sót gì, ông ta vẫn có thể hấp thu một phần sức mạnh của mảnh vỡ, bảo vệ thức hải.

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.” Mảnh vỡ không phát hiện hành vi lén lút của Đỗ Thanh Quang, nó liên tục run lên như con người đang cười ha hả.

Bị trấn áp mấy ngàn năm, U Lan đại đế tự nguyện hy sinh thì thế nào? Chẳng phải chuyển kiếp xong tự may áo cưới cho chính mình nhưng phí công vô ích à.



Từ Tôi Thể Pháp đến công pháp Hợp Hoan, biện pháp nào có thể sử dụng Đỗ Thánh Lan đều thử qua.

Chân khí của tâm pháp U Lan tích trữ có lẽ đã cạn sạch.

Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, dường như cảm thấy có một luồng sức mạnh áp đảo ý chí Thiên Đạo đang khống chế trận trời phạt này.

Hắn hít sâu một hơi, bây giờ chỉ còn một biện pháp cuối cùng, song tỷ lệ thành công cực kỳ thấp.

Xung quanh tia chớp xuất hiện vô số ảo ảnh, Phân Thân Pháp được phát huy đến mức cao nhất. Đỗ Thánh Lan dựa vào sự cảm ngộ pháp tắc hư thực để mỗi phân thân đều trở nên chân thật.

Hắn biến thành một viên bi điện bình thường nhất, trốn trong các phân thân để tránh trời phạt xác định vị trí.

Có ít nhất một trăm ngàn phân thân cùng xuất hiện.

Chúng bay đi bốn phương tám hướng, tuy bị uy áp đè nặng, tốc độ không nhanh nhưng hơi thở cùng chung một nhịp. Các phân thân còn chưa kịp bay xa đã như kíp nổ nổ tung, nhanh chóng bị chôn vùi trong tiếng đùng đùng như tiếng pháo.

Khi phân thân cuối cùng biến mất, kiếp quang như diều hâu có móng vuốt sắc bén bắt lấy chính xác viên bi nhỏ như hạt bụi trong không khí.

Cơn đau xé ruột xé gan ập đến, viên bi hoá thành luồng điện, nguyên thần người tí hon bên trong dần dần vỡ vụn.

Tôi Thể Pháp không ngừng chữa trị nhưng hiệu quả rất thấp.

Trước khi linh hồn hoàn toàn vỡ vụn, Đỗ Thánh Lan cười mỉa mai, quả nhiên không phải ai cũng có thể che đậy thiên cơ.

“Đỗ Thánh Lan!”

“Con trai!”



Hai giọng nói khác nhau cùng vang lên, tiếng thét khàn khàn như họ mới là người phải nhận đau đớn.

Đỗ Thánh Lan rất muốn nói lời từ biệt, song mở miệng cũng rất khó khăn.

“Ta…”

Hắn có tiếc nuối nhưng không hối hận.

Cánh môi cử động vất vả, khó khăn lắm mới có thể phát ra âm thanh thì lại ngửi thấy mùi máu.

Nguyên thần người tí hon chăm chú nhìn cơ thể rách nát đang dần biến mất trong nỗi kinh hoàng gần như im lặng, hoàn toàn không có cơ hội chảy máu.

Vậy mùi máu tươi ở đâu ra?

Nguyên thần người tí hon chợt ngẩng đầu, ngân long biến mất, Cố Nhai Mộc đứng đưa lưng về phía hắn, cơ thể yếu đi rất nhiều.

“Ngươi cố gắng thêm chút nữa.” Ngay cả giọng nói cũng yếu ớt.

Đỗ Thánh Lan nhìn thấy dưới chân Cố Nhai Mộc có máu, từng giọt máu rơi thẳng xuống đất. Đỗ Thánh Lan không biết lấy sức ở đâu gọi tên ‘Cố Nhai Mộc’.

Y không quay đầu mà chỉ lặp lại: “Cố gắng thêm chút nữa.”

Đỗ Thánh Lan vất vả vòng tới trước mặt y, con ngươi co rút.

Cặp sừng lạnh lẽo xinh đẹp kia không biết đã bị bẻ gãy từ khi nào, máu từ chỗ gãy chảy xuống đất.

Cố Nhai Mộc cúi đầu, lòng bàn tay cũng có vết thương và vết rạn.

Đỗ Thánh Lan nghẹn ngào, lúc trời phạt buông xuống hắn vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, song khi nhìn cặp sừng bị gãy của Cố Nhai Mộc, trong lòng hắn chỉ còn lại sự chua xót.

“Cố Nhai Mộc.” Đỗ Thánh Lan tiếp tục gọi tên y.

Khoé môi Cố Nhai Mộc nhếch cao, bởi vì trọng thương nên giọng khàn khàn: “Lúc không đánh lại thì độ kiếp, chẳng phải chúng ta luôn làm như vậy sao?”

Y trêu đùa cứ như đây không phải chuyện gì lớn.

Thiên kiếp bình thường không chen vào được, tuy nhiên vẫn có một số loại kiếp cấp bậc cao hơn thiên kiếp bình thường.

Sừng rồng là nhược điểm trí mạng của Long tộc, một khi sừng bị gãy, long châu bị nứt sẽ bị giáng làm giao long. Không còn sừng rồng, cơ thể mạnh mẽ cũng trở nên yếu ớt, đau đớn không làm rối loạn ý thức của Cố Nhai Mộc, y vẫn rất bình tĩnh tính toán thời gian.

Lúc linh hồn Đỗ Thánh Lan bắt đầu vỡ vụn, sức mạnh của trời phạt sẽ trở nên yếu đuối, đây chính là thời cơ tốt nhất để dẫn sét.

“Cá chép đỏ!”

Sau một tiếng quát của Cố Nhai Mộc, ngay khi cơ thể Đỗ Thánh Lan bắt đầu tan rã, cá chép đỏ số mệnh thoát ra liều mạng bơi tới. Cá chép đỏ bẹp bẹp hai tiếng, máu mang theo năng lượng tinh khiết lập tức bay ra. Đây đều là máu của Cố Nhai Mộc từng đút cho nó.

Nếu cá chép đỏ số mệnh không tu luyện vạn năm thì không thể vượt vũ môn, tuy nhiên giao long thì có thể.

Được số mệnh tẩm bổ, máu rồng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, đã sớm không còn là máu rồng bình thường.

Từng giọt máu bay vào cơ thể Cố Nhai Mộc. Sau khi cưỡng ép giáng làm giao long, y phải dựa vào mấy giọt máu rồng số mệnh này để độ Hoá Long Kiếp.

Sau khi nhận ra y định làm gì, Đỗ Thánh Lan nhìn cả người Cố Nhai Mộc toàn là máu, nhìn còn thê thảm hơn hắn. Hắn rất muốn dùng vỏ kiếm đập cho y tỉnh ra.

Hai bên đều đang trong tình trạng suy yếu, cho dù là Cố Nhai Mộc độ Hoá Long Kiếp hay hắn cố gắng đoạt xá thiên lôi đều rất khó thành công.

Một tiếng cười phá tan cơn giận của Đỗ Thánh Lan.

“Hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết.” Cố Nhai Mộc nheo mắt nhìn lên trên, giọng nói vô cùng kiên quyết.

Nhận thấy đã đến lúc, y hoá thành nguyên hình bay vòng vòng trên bầu trời.

Vảy rồng chói mắt trở nên tối màu, móng vuốt không còn sắc bén như xưa, sau khi sừng gãy, hoa văn kỳ diệu trên móng vuốt cũng hoàn toàn biến mất.

Y nắm thời cơ rất chuẩn, long châu chỉ bị nứt, còn một thời gian nữa mới hoàn toàn vỡ vụn. Máu rồng số mệnh không ngừng vận chuyển số mệnh được hấp thu trong thời gian dài, một khắc sau, tiếng sấm nổ quen thuộc vang vọng trên bầu trời.

Cố Nhai Mộc thành công dẫn tới Hoá Long Kiếp.

Lôi kiếp thanh thế lớn, bầu trời chấn động liên hồi. Hoá Long Kiếp đối đầu với kiếp quang, lực Thiên Đạo cưỡng ép tạo ra trời phạt đã bị hao tổn một phần, dần dần rơi vào thế yếu.

Qua tối đa mười hơi thở, lôi kiếp sẽ có thể phá tan trời phạt đang yếu dần.

Kiếp quang làm loá mắt, phải cố gắng lắm mới có thể thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Tiên nhân bị đánh bay không thể xuống hạ giới cũng không dám ở khe hở không gian quá lâu, người hiểu chuyện đứng sát cửa ra giới bích tiên giới, thỉnh thoảng ló đầu ra quan sát. Lúc ló đầu ra, tu sĩ bị một cái quạt đánh bay. Người nọ nổi giận định xông lên đánh nhau, tuy nhiên khi nhìn thấy Phi Tuyết đạo quân đến thì lập tức ỉu xìu.

“Tiểu sư đệ của ta ở bên trong đúng không?”

Tu sĩ gật đầu trong vô thức.

Phi Tuyết đạo quân lập tức chen vào trong kiếp quang. Hắn có thần lực bẩm sinh nhưng nắm đấm như đánh vào bông, hoàn toàn không thể đánh tan kiếp quang.

“Chết tiệt.”

Phi Tuyết chửi thầm nhìn xung quanh, trong đôi mắt ánh lên sát khí mãnh liệt. Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ: Bắt lấy tên giở trò phía sau.

“Minh Đô, nổi sương.”

Trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn khe hở không gian, nam tử âm nhu ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhìn lên thì thấy trên bầu trời Minh Đô có một lớp sương máu mờ ảo. Sương máu như một mảnh khăn lụa mỏng như cánh ve, gió thổi sương bay về một hướng.

Nam tử âm nhu vô thức lui một bước.

Một bóng trắng lướt qua hắn, vọt thẳng về phía sương máu.

“Tiểu điện hạ?” Nam tử âm nhu hoảng hốt.

Sư tử Tuyết Hoa nhảy lên ngậm sương mù đã hoá thành khăn lụa. Nó không kêu ‘ngao ô’ như bình thường, tuy không mở miệng nhưng vẫn có tiếng ngâm xướng truyền ra.

Vô số cấm chú bao trùm bên ngoài sương máu, màn sương trôi lững lờ ngưng tụ thành một tờ giấy đỏ độc nhất vô nhị.

Trên người sư tử Tuyết Hoa toả ra nguyền rủa ngập trời, thậm chí người ngoài cũng không dám nhìn quá lâu, cứ như sẽ có máu văng vào mắt.

Nam tử âm nhu ngây người, đây mới là thiên phú thật sự của Tiểu Âm Khuyển à?

Nhiều đời Âm Khuyển đều có thể tạo ra người giấy, trừ Yểm có thiên phú sống lại. Ban lãnh đạo Minh Đô luôn nghi ngờ vì sao Tiểu Âm Khuyển không có thiên phú, xem ra không phải là không có mà là thiên phú chưa lộ.

Giấy đỏ toả ra hơi thở tà ác, đây được xem là một vật dẫn hoàn hảo. Cho dù là người thống trị Minh Đô hiện giờ cũng chưa chắc có thể luyện ra.

Âm Khuyển nhìn chằm chằm sư tử Tuyết Hoa.

Trong lòng có oán hận mới có thể tạo ra giấy đỏ. Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan đang trên bờ vực tử vong, đứa nhỏ này đã sinh lòng oán hận Thiên Đạo.

Nguyền rủa biến thành kéo, giấy đỏ bị cắt thành hình người tí hon.

Sau một tiếng gầm trầm thấp, người tí hon bay về phía Đỗ Thánh Lan.

“Chủ nhân! Bám, bám vào.”

Cùng lúc đó, một dòng sông vàng óng chảy về phía Đỗ Thánh Lan. Trong dòng sông như có vô số bóng người, song khi nhìn kỹ thì chỉ thấy bọt sóng bình thường.

Bọt sóng đập lên mặt nước, vô số bóng mờ sinh linh như phù dung sớm nở tối tàn.

Nam nữ già trẻ, súc vật hoa cỏ… Chúng sinh cùng mê sảng trong sự sung sướng hoặc đau đớn.

Giọng nói của hoà thượng Ngũ Uẩn vang lên bên tai Đỗ Thánh Lan: “Luân hồi tan vỡ, lấy chúng sinh nguyện lót đường. Đỗ thí chủ, bước vào bên trong có thể giúp ngươi luân hồi.”

Dòng sông vàng óng nhấn chìm nhẫn trữ vật bị rơi xuống đất của Đỗ Thánh Lan.

Nhẫn trữ vật rung rung, một quyển sách nhỏ bay ra.

Xoạt! Xoạt!

Như có một đôi tay vô hình đang xé giấy, thời khắc tất cả trang giấy nát vụn, chúng tự sắp xếp thành một đại trận. Ngay khi trận pháp xuất hiện, tốc độ tan rã linh hồn của Đỗ Thánh Lan bắt đầu chậm lại.

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc nhìn quyển sách này, hai mắt mở to nhìn trận pháp bay lên. Trận pháp như một cây dù khổng lồ chống chọi áp lực của thiên kiếp.

Đây mới thật sự là món quà xin lỗi mục đồng để lại. Khi bị dồn vào đường cùng, không có gì sánh bằng đại trận phòng ngự.

Trận pháp này rất lợi hại nhưng không phải là vô địch. Nếu đối mặt với công kích huỷ diệt thì không thành vấn đề, đáng tiếc là khi bị trời phạt, đại trận lập tức bị bào mỏng như tờ giấy.

“Không nên tới…”

Một tiếng thở dài từ xa bay đến.

Không biết mục đồng cưỡi con bò già bị què xuất hiện ở giới bích từ khi nào, nhìn trận pháp trên trời sắp bị trời phạt phá nát, lắc đầu nói: “Không ngờ lại phát huy tác dụng nhanh như vậy.”

Trong sách có lưu ấn ký của mục đồng, một khi trận pháp bị kích hoạt, mục đồng sẽ cảm nhận được trước tiên.

Mục đồng ngó lơ Đỗ Thánh Lan, hít sâu một hơi rồi vươn tay vẽ trên không trung. Khác với sự nghiêm ngặt của những trận pháp bình thường, mục đồng vẽ trận rất vất vả, đến lúc trận pháp hoàn thành, nó càng có xu thế tản ra.

“Đây là Tụ Hồn Trận.”

“Tỷ lệ giữ được nguyên thần là ba phần, có vào hay không tự ngươi cân nhắc đi.”

Đúng lúc này, Hoá Long Kiếp của Cố Nhai Mộc cuối cùng cũng phá tan kiếp quang trời phạt, vô số tia lửa điện quen thuộc bơi trong không khí, thành công ngưng tụ Hoá Long Kiếp lượt thứ nhất rồi lao thẳng xuống dưới.

Trên có lôi kiếp có thể đoạt xá, bên trái có Tụ Hồn Trận, bên phải là chúng sinh nguyện biến thành dòng sông vàng óng và người giấy màu máu lắc lư trước mặt. Đỗ Thánh Lan dùng mọi thủ đoạn vẫn không thể thoát khỏi trời phạt, vừa rồi còn rưng rưng nghĩ làm thế nào để từ biệt, đột nhiên… Mắc bệnh khó lựa chọn.