Thiên Long Hãm Tình

Thiên Long Hãm Tình - Chương 7




Trong dục trì chuyên dụng của long vương, nước phun ra từ tám cái miệng rồng bằng thủy tinh, mặt nước trong suốt nổi lên vạn đóa hoa bách hợp, hơi nước ngút trời, hương thơm lan tỏa tứ phía.

Cung nữ phụ trách trong dục trì tất thảy đều xinh đẹp, đồng loạt sắn ống tay áo lên, vươn bàn tay trắng nõn ngọc ngà, chà lau thân thể cho người bên trong dục trì.

Thả lỏng thân mình, ngửa đầu tựa gáy vào phần vải mềm lót ở thành ao, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bị tỳ nữ vây quanh hầu hạ tắm rửa cũng không nửa phần mất tự nhiên, y xuất thân là Hầu gia, từ nhỏ luôn có người phục vụ cuộc sống hằng ngày, loại sự tình này đã sớm xem như tầm thường.

Hạ thấp mi mắt, bàn tay vô thức gảy gảy đóa hoa nổi trên mặt nước, sau khi y tỉnh lại, câu đầu tiên nói là: “Ngao Quảng, thuỷ tinh cung. Ngươi là Đông hải long vương Ngao Quảng, thật sự sao?”

Ngao Quảng an vị trên ghế thủy tinh ở một bên, thưởng thức thân hình Hoàng Phủ Thanh Cuồng lõa lồ trong nước, tóc dài buông thả đang được cung nữ hầu hạ, nghe vậy, nhẹ phẩy ống tay áo nói, “Ngươi hiện tại mới biết được?”

Ngữ khí mang theo trêu chọc khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng cảm thấy ngượng ngùng, bị hơi nước bao phủ lại làm mặt y càng đỏ hơn.

Lấysự thông minh thường ngày của mình, chỉ cần nghe được 3 chữ “Thuỷ tinh cung” liền đoán ra hết thảy, chính là, ngày hôm qua tâm thần đại loạn, trong óc loạn thành một đoàn, đến nỗi cái gì cũng nghĩ không thông.

Lúc này sau khi đã ngủ xong, người cũng tỉnh táo trở lại, y mới nhịn không được lên tiếng xác nhận.

Nghe Ngao Quảng thẳng thắn thừa nhận, y liền lập tức trợn mắt đánh giá một phen.

Long, thần thú trong truyền thuyết, đứng đầu thiên hạ đại dương mênh mông, có thể đằng vân giá vũ, biến ảo tùy tâm.

Long vương mà phàm nhân cung phụng, long vương mà người ta lập miếu thờ khắp nơi, mới trước đây, y cũng từng theo mẫu thân đi lễ cúng bái.

Chính là bộ dáng của Ngao Quảng, vô luận tả xem, hữu xem, so với tượng thần vẽ lung tung trong miếu, vẻ mặt vênh váo tự đắc, hoàn toàn bất đồng.

Ngửa đầu nhìn lại xem, trong mắt lóe ra tia hoài nghi,Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghĩ nghĩ, nói.

“Ngươi chứng minh cho ta xem.”

Ngữ khí kinh người, cung nữ đang chải đầu cho y sợ tới mức hai tay phát run, một phen đánh rơi lược ngọc xuống sàn, vỡ nát.

“Thỉnh vương thứ tội.” Thanh âm ngọc vỡ vừa vang lên, vài cung nữ đang hầu hạ đều quỳ xuống thỉnh tội.

Lạnh lùng coi thường, Ngao Quảng không có trách cứ, ngược lại Hoàng Phủ Thanh Cuồng liếc mắt nhìn mảnh vỡ ngọc trên sàn, nhẹ giọng nói, “Chuyện xưa nói, tiên nữ trên thiên đình lỡ tay làm bể ngọc tỉ, đã bị Ngọc Đế phạt đánh tám trăm, đày xuống thế gian...... Nàng cũng đánh vỡ đồ vật như vậy, nếu ngươi thật là một Long vương, vì cái gì không phạt nàng?”

Nói vài câu, cũng không nhìn ai, tựa như chỉ lầm bầm một mình, nhưng đủ để cung nữ kia sợ đến mức hoa dung thất sắc.

Nghe xong lời của y, Ngao Quảng thần sắc không thay đổi, mở miệng nói.

“Đi ra ngoài, lĩnh tám mươi gậy.”

Cung nữ kia lập tức vẻ mặt cầu xin, cũng không dám cầu xin tha thứ, hành lễ xong,chân run rẩy, đi ra ngoài.

Nhìn thân ảnh nàng tập tễnh,trong đồng tử đen nhánh của Hoàng Phủ Thanh Cuồng chợt lóe lên tinh quang.

Y đương nhiên không phải cùng cung nữ kia có ân oán gì, chẳng qua là thử một chút thái độ của hắn đối với y mà thôi.

Y tuy rằng trời sanh tính kiêu ngạo, nhưng là mới tới nơi xa lạ, bên người toàn là ngoại tộc, cũng khó tránh khỏi lòng không yên.

Ở trong này y duy nhất có thể dựa vào chỉ có Ngao Quảng, y nhất định phải biết rõ ràng, Ngao Quảng có phải thật tâm thương yêu y hay không, nói một không nói hai.

Ngao Quảng xử phạt cung nữ kia chính là một chuyện nhỏ, lại làm y có thể yên lòng.

Đương nhiên, nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc của cung nữ kia, trong lòng nhiều ít có điểm bất an, bất quá khi nghĩ lại, nếu Ngao Quảng nói nơi này là thuỷ tinh cung, người kia không phải tiên nữ, chính là long nữ, yêu tinh, tám mươi gậy kia, hẳn cũng không đáng là bao.

Nhếch khóe môi, cười tươi như hoa, Hoàng Phủ Thanh Cuồng từ dục trì đứng lên, phủ thêm một lớp y tuyết trắng.

Cung nữ mặc áo cho y tay cũng run nhè nhẹ.

Đây đúng là hiệu quả y mọng đợi, có đòn ra oai phủ đầu này, sẽ không sợ ngày sau bị hạ nhân khinh thị.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng trộm làm một cái mặt quỷ, vừa rồi lúc tắm rửa cho y, các nàng đều dùng ánh mắt cao thấp đánh giá y, hừ! Xem các nàng về sau còn dám không?

Nhìn động tác nhỏ của y, ánh mắt tinh tường của Ngao Quảng đã hiểu ra hết thảy.

Đột nhiên bước vào nơi xa lạ, cảm thấy bất an là đương nhiên, là hắn dung túng phép thử nho nhỏ mà tùy hứng này của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, cũng nguyện ý đáp ứng Hoàng Phủ Thanh Cuồng đem sủng ái biểu hiện ra ngoài.

Ngao Quảng đi qua, nắm tay y ra khỏi dục trì, đi về tẩm cung.

Một cung nữ dùng chim trả đem mái tóc đen nhánh của y búi thành một búi trên đỉnh đầu, một cung nữ khác quỳ trên mặt đất mang vào chân y đôi hài trắng.

Phất tay, hai cung nữ thối lui, Ngao Quảng cầm lấy xiêm y trên bàn, tự tay mặc vào cho Hoàng Phủ Thanh Cuồng.

Trường bào trắng thêu thúy trúc, trung y cũng thêu hoa, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn vui mừng tự nhiên dang hay tay ra, chỉ khi Ngao Quảng thắt đai lưng cho y, y mới co rúm lại.

“Ngô! Đừng đụng...... Nóng.” Nhăn mày, thanh âm Hoàng Phủ Thanh Cuồng mềm yếu.

Trong cơ thể nhiều ngày nay tồn tại một tầng nhiệt khí cổ quái, vốn đã muốn dần dần quen, bất quá, ngày hôm qua, bị Ngao Quảng  nhẹ tay khinh phất một cái, lại tái phát, hơn nữa càng thêm sâu sắc.

Ngao Quảng đầu ngón tay chỉ cần ở trên bụng xẹt qua, Hoàng Phủ Thanh Cuồng liền cảm thấy nóng cháy, tựa như có cái gì đang ở trong cơ thể nhảy lên, kêu la.

“Ngươi nói, trong bụng ta rốt cuộc có cái gì cổ quái?” Vấn đề này y tò mò đã lâu, chính là lúc trước mọi việc ưu phiền, không rảnh suy nghĩ, lúc này, thật sự là không thể không hỏi.

Lặng yên sau một lúc lâu, Ngao Quảng thả đai lưng trong tay ra, thản nhiên đáp.

“Cũng không tính là cổ quái.”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng truy vấn, “Thế nó là gì?”

“Chính là.....” Ngao Quảng đang muốn trả lời, một cung nữ vội vàng đi tới.

“Vương, Tử long, Tông long cùng vài vị tướng quân mới từ ngoại hải trở về, đang cầu kiến.”

Nghiêng đầu, Ngao Quảng âm thanh lạnh lùng nói, “Tuyên!”

Tám ngàn năm trước, Đông hải long vương Ngao Quảng mới đăng ngai vàng,sắc phong năm tên chiến tướng — tử, tông, bạch, hồng, hắc.

Hiện tại, trừ bỏ Hắc long không kịp trở về, bốn vị tướng quân khác, Tử long, Tông long, Bạch long, Hồng long, đều đã quỳ ở trước mặt.

Mà phía sau bọn họ, lớn nhỏ quản sự quan viên cũng quỳ, chật ních tẩm cung.

Trong tẩm cung, chỉ có hai người không quỳ — Ngao Quảng đứng, cùng Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngồi.

Ý thức được trước mắt sẽ xảy ra một cuộc bàn luận không liên quan tới mình, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cố ý lảng tránh, lại bị Ngao Quảng ấn ngồi trên ghế thủy tinh.

Cẩn thận suy tính an toàn, giơ mi nhìn, có thể đánh giá được vài tên đang quỳ trên mặt đất, Bạch long cùng Hồng long ngày hôm qua đã vội vàng gặp qua, hiện tại cẩn thận nhìn lại,cảm thấy hai người này bộ dạng thật là tuấn tú hiên ngang, không giống bình thường.

Mà Tông long mới gặp thân hình khôi ngô như núi, cho dù quỳ trên mặt đất nhưng cũng cao như người bình thường đang đứng, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên người tản mát khí chất của thiên binh thần tướng.

Điều khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngạc nhiên chính là Tử long quỳ ở chính giữa, là một thanh xuân nữ tử, một thân áo giáp màu tím che phủ dáng người lả lướt, áo tím da trắng, mỹ mạo như hoa.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng ánh mắt không khỏi lưu lại trên người nàng, ngược lại, Ngao Quảng nên có phản ứng thì vẫn mắt lạnh lùng nhìn lưu kim bình phong bên cạnh, không nói gì, thậm chí ngay cả một cái khóe mắt cũng không liếc sang.

Chỉ có một áp lực vô hình tản ra, khiến không khí thật ngưng trọng.

Từng giọt mồ hôi chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, mọi người cố gắng đem đầu cúi xuống thấp hơn, đầu tiên chịu không nổi áp lực chính là Tử long.

“Mạt tướng tự tiện rời cương vị công tác, tự biết có tội, thỉnh Vương trừng trị.”

Bạch long vội không ngừng chen vào nói, “Vương, là mạt tướng gọi bọn họ về, Vương nếu phải trách cứ, xin trị tội mạt tướng.”

Ngao Quảng rốt cục mở miệng, lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Lý do.”

Âm tiết lạnh như băng vô tình, Bạch long chân thì quỳ nhưng hai tay run rẩy liên hồi.

Dùng sức ôm sát hai tay, miễn cưỡng đem run rẩy áp chế, hắn biết rõ thiên uy nan phạm, cũng không dám xảo ngôn biện giải, lập tức  nói.

“Là bởi vì thần nghe nói Vương cố ý lập phi, đây là Long tộc đại sự, thật không thể quá mức qua loa, này đây......”

Bạch long hơi hơi do dự, không biết nên như thế nào nói tiếp, có điều,Hồng long nhất thời xúc động đã cướp lời nói tiếp.

“Quân Vương phải lập một nhân loại, hơn nữa, là nam nhân ở nhân loại làm phi, Long tộc sẽ bị thiên hạ chê cười!”

Thanh âm thốt ra, lập tức vang lên tiếng đồng tình.

“Hồng long tướng quân nói có lý!”

“Tướng quân nói đúng, Vương tuyệt đối không thể lập một người nam nhân làm phi!”

“Vì uy danh long tộc, thỉnh Vương nghĩ lại!”

Lời khán nghị lan tràn, hứng chịu ánh mắt không thiện ý, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn ngồi đó bình tĩnh, chính là sắc mặt đã muốn trắng bệch.

Thân thủ, lắc lắc ống tay áo Ngao Quảng, run rẩy môi, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nghĩ nghĩ, vẫn là khép miệng.

Cái gọi là Long vương phi, y hứng không thú, thậm chí, không cảm thấy cao hứng, bất quá...... Chỉ sợ y không có khả năng để định đoạt.

Từ trong vườn đào, bắt đầu từ một khắc y đưa tay cho Ngao Quảng, hết thảy mọi chuyện đã vuột khỏi tầm tay y.

Thuỷ tinh cung, tại vương quốc thần thánh này, y chỉ có thể tin tưởng, dựa vào Ngao Quảng.

Cảm thấy bất an trong lòng y, Ngao Quảng nhẹ nhàng vỗ về trên tay y, quay đầu, lạnh lùng nhìn thần tử trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Các ngươi nói xong, cút ngay.”

Lời nói bao hàm tức giận khiến chúng Long tộc câm như hến, ngay cả Hồng long từ trước đến nay tự cho là lá gan lớn nhất cũng không dám hừ một tiếng, ngược lại, Tông long nãy giờ không nói gì lại vào lúc này góp lời.

“Vương, người không thể khư khư cố chấp......”

Hai chữ “cố chấp” vừa thốt ra, không khí bốn phía đột nhiên giảm xuống, ánh mắt bén nhọn lạnh lẽo của Đông hải long vương lãnh duệ đã muốn định ở trên người hắn.

Lãnh ý rót vào lỗ chân lông, Tông long không tự chủ được bắt đầu lạnh run, lại vẫn như cũ nói tiếp, “Vương phải lập phi, cho dù không phải  nữ tử trong long tộc, ít nhất, cũng không có thể là một nhân loại nam tử, y không có tư cách lên ngai vàng của Vương phi.”

Long tộc không thể không bội phục dũng khí của hắn, Ngao Quảng nhìn tướng quân dũng mãnh nhất của hắn một lúc lâu, ngay tại lúc Tông long cho rằng mình sắp bị đông lạnh thành “Băng long”,  Ngao Quảng mới chậm rãi nói,

“Tư cách, y có. Phải nói,y đã làVương phi, hiện tại chỉ thiếu một cái nghi thức.”

Lời vừa nói ra, bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, Đông hải long vương cũng không nói, chính là, chính là một nhân loại, làm sao có thể có tư cách của một Vương phi?

Ngao Quảng không cần phải nhiều lời nữa, thân thủ, hướng một lóng tay đến Hoàng Phủ Thanh Cuồng.

Mọi ánh mắt dừng trên người Hoàng Phủ Thanh Cuồng, trên bụng y, một đoàn kim quang xuất hiện.

“A......” Hào quang chói mắt,Hoàng Phủ Thanh Cuồng cả kinh lui về phía sau, ngã ngửa, Ngao Quảng đưa tay từ phía sau ôm chặt y.

Ngay tại một khắc tay hắn chạm đến đầu vai, Hoàng Phủ Thanh Cuồng chỉ cảm thấy trong cơ thể nhiệt khí bốc lên, khó chịu đến cực điểm,đoàn hào quang kia, lại biến thành kim long nhỏ bằng bàn tay, từ trong bụng y lao ra.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng sợ đến mức nín thở, lại phát hiện kim long chính là ảo ảnh từ kim quang biến thành, giống như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức ngay tại giữa không trung tan biến.

Khi định thần lại, đang muốn hướng Ngao Quảng tìm lý do, ánh mắt đảo qua, lại phát giác chúng long tộc trên mặt đất còn ngạc nhiên hơn y,  trong miệng lại thì thào tự nói.

“Long tự...... Long tự......”

Thanh âm dần dần to lớn, trở nên khẳng định mà tràn ngập hỉ nhạc.

“Long tộc có kế thừa! Việc vui! Việc vui! Là việc vui khắp thiên hạ!”

Vài tiền bối Long tộc hưng phấn vừa kêu to vừa ôm nhau, Đông hải long vương Ngao Quảng đăng cơ đến nay hơn tám ngàn năm, không có con nối dõi, không ít long tộc đều âm thầm lo lắng, hiện giờ rốt cục có thể thở dài một hơi.

Từ xưa đến nay, bất cứ sinh vật nào đều coi trọng đời sau, cho dù có được  sinh mệnh vĩnh hằng, nếu không thể lưu lại con nối dõi, chính là uổng một kiếp.

Ngao Quảng lạnh như băng vô tình, mấy ngàn năm không gần nữ sắc, ai trên thiên giới cũng biết điều này, hiện nay có Long tự, thật sự là kinh hỉ lớn nhất của cao thấp long tộc.

“Thật tốt quá! Việc này nhất định phải truyền khắp tam giới! Thiên địa cùng vui!”

Thanh âm hoan hô vui sướng vang vọng thuỷ tinh cung, Ngao Quảng hơi cảm thấy phiền chán giơ tay, đưa bọn họ đuổi ra tẩm cung.

Yên tĩnh xong, Ngao Quảng cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng, y rất im lặng, im lặng đến không tầm thường.

Nhìn kỹ, mới phát hiện Hoàng Phủ Thanh Cuồng không phải im lặng, mà là căn bản đã sợ ngây người.

Mắt phượng mở thật to nhìn bụng mình, thật lâu sau, mới chuyển động cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu, nhìn Ngao Quảng.

“Ta là nam nhân.”

“Ta biết.” Ngao Quảng gật đầu, chuyện này vừa nhìn là biết mà.

“Nam nhân sao có thể có đứa nhỏ?”Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhịn xuống xúc động muốn chửi rủa, trừng lớn mắt, dùng loại ánh mắt đang nhìn kẻ điên mà nhìn Ngao Quảng.

Ngao Quảng sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh.

“『 cô âm không lâu, độc dương không sinh 』thiên địa vạn vật, đều là âm dương giao hợp mà sinh, nhưng mà, ta là rồng, lại là Long vương huyết thống thuần chánh nhất, cửu cửu chí dương, tạo ra long phải có tinh nguyên dương khí của long, mà không cần âm nguyên của giống cái.”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng liều mạng lắc đầu, dùng sức nói, “Ta không hiểu.”

“Ngày đó, ta nhất thời vong tình, ở trong cơ thể ngươi tiết ra tinh nguyên, lúc đó tâm tình của ta mãnh liệt, long khí cũng đặc biệt tràn đầy, hình thành một cỗ long khí ở trong cơ thể ngươi xoay quanh không tiêu tan, hơn nữa ngươi thân cũng là nam tử, dương khí tràn đầy, long khí hấp thu vào trong cơ thể là dương khí, mà càng thêm lớn mạnh, là điều kiện tiên quyết để tạo thành long.”

Ngao Quảng không phiền giải thích một phen, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhớ lại mình ngày đó khó chịu đến nỗi bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, nhiệt khí cổ quái kia làm y cả người khó chịu..

“Như vậy...... Cũng chỉ là như thế này thôi sao?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng bán tín bán nghi vuốt bụng mình.

Nhìn biểu tình nghi hoặc của y, sau một lúc trầm mặc, Ngao Quảng mới tiếp tục nói.

“Ngươi không phải giống cái, khuyết thiếu thư khí để tạo ra đứa nhỏ, cổ long khí kia tuy rằng tập kết ở trong cơ thể ngươi, nhưng vốn không thể thành hình, bất quá...... Ngươi ăn vào kim đan ta đưa cho ngươi.”

Ngày đó, long khí chiếm cứ khắp nơi  trong cơ thể bởi vì không có chỗ giải thoát, liền không ngừng đánh sâu vào thân thể y,muốn phá cơ thể ra ngoài, cho nên, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mới cảm thấy quặn đau khó chịu.

Ngao Quảng dùng linh lực hóa thành kim đan cho Hoàng Phủ Thanh Cuồng ăn vào, chính là muốn áp chế long khí, từ long khí hình thành sơ phôi.

Nguyên nhân trong đó, Hoàng Phủ Thanh Cuồng dĩ nhiên không biết, nhưng là, có một việc, đã quá rõ ràng trước mắt.

“Ngươi — Ngao Quảng! Nguyên lai là ngươi hại ta!”

Đôi mắt mở lớn nhìn Ngao Quảng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng đã tức giận đến nỗi cả mặt đều tái xanh đi.

Ngao Quảng không giải thích, chỉ đứng đó im lặng nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng.

Kỳ thật, chỉ cần hắn muốn, ngày hôm đó có thể tùy ý đánh tan long khí trong cơ thể của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, nhưng mà hắn cố tình làm người lựa chọn.

Cũng có thể nói là nhất thời xúc động, cũng có thể nói là nguyện vọng chất chứa trong xương tủy hắn — cùng người mình yêu, vì mình sinh con.

Trừng mắt nhìn Ngao Quảng đứng đó không chút phản ứng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nắm chặt tay, đang định chửi ầm lên, đã thấy Ngao Quảng bỗng nhiên cử động, tiến tới trước ôm lấy bờ vai y.

“Sinh đứa nhỏ này cho ta.”

Dùng sức đẩy hắn ra, Hoàng Phủ Thanh Cuồng gần như gào thét la lên,

“Đây là chuyện chỉ có nữ nhân mới có thể làm! Hơn nữa, ta lại không thương ngươi!”

Ngay lập tức, y vì lời nói mình vừa thốt ra mà cảm thấy hối hận.

Bởi vì y nhìn thấy con ngươi đen băng lãnh của Ngao Quảng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

Chỉ là thoáng qua,một cái ảm đạm như chớp mắt, y cho rằng mình đã nhìn lầm.

Đôi tay ôm lấy đầu vai y càng dùng sức, mạnh đến nỗi lông mày Hoàng Phủ Thanh Cuồng phải nhíu lại.

Ánh mắt lạnh lùng theo dõi y cứ như mũi tên nhọn rét lạnh, khiến cho người khác phải sợ hãi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cắn răng cố nén sự sợ hãi, đôi tay mạnh mẽ của Ngao Quảng cũng dần trở nên ôn nhu hơn.

“Còn nhiều thời gian, ngươi nhất định sẽ yêu thương ta.”

Một câu nói thản nhiên truyền vào bên tai, lại khiến cho Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi xúc động.

Ngước mắt nhìn lên, đôi mắt lạnh băng của Ngao Quảng hình như trở nên thâm thúy dị thường, một loại sợ hãi bất an đột nhiên lan tràn trong lòng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không biết phải làm sao liền lui về phía sau vài bước, lại bị một cái ôm đầy ôn nhu giữ lấy, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Còn nhiều thời gian là có bao nhiêu dài, một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm?

Ở tại thủy tinh cung đã rất nhiều ngày, Hoàng Phủ Thanh Cuồng hầu như luôn nghĩ tới vấn đề này.

Mỗi ngày thức dậy  mở to mắt suy nghĩ, mãi cho đến khi nhắm mắt ngủ vẫn mãi suy nghĩ về vấn đề đó.

Hôm kia, y hỏi thị nữ xinh đẹp chải đầu cho mình, nàng nói nàng chẳng qua chỉ có một ngàn hai trăm tuổi.

Hôm trước, y hỏi một cặp tôm binh canh giữ ở cạnh cửa, bọn họ nói đã gần ba trăm tuổi.

Hôm nay, y hỏi đang người gác thư, một lão nhân lưng rùa, hắn vuốt râu nói: “Có thể một vạn, cũng có thể mấy ngàn đi! Chuyện lâu như vậy ai có thể nhớ rõ được?

Sau khi nghi thức sắc lập Vương phi làm tốt, sẽ xin ý kiến đưa y vào long tộc ── đây là lời Ngao Quảng nói.

Đến lúc đó tánh mạng y sẽ dài hơn sao?

Tại Trugn nhăn mày, nhớ tới lời nói của Ngao Quảng ngày đó, thuỷ tinh cung là một nơi thật sự tịch mịch, mỗi ngày sau khi ăn no liền ngủ, sau khi ngủ dậy lại tiếp tục ăn no, cuộc sống cứ như thế, y thật không dám tưởng tượng chính mình sẽ sống như vậy hơn một ngàn vạn năm.

Ngày đó tùy ý để Ngao Quảng dẫn tới đây, là một quyết định vội vàng, hiện tại y đã cảm thấy hối hận.

Một cung điện lạnh như băng, một ngoại tộc xa lạ….. Cũng không phải y không biết dựa vào ai, mà là tối trọng yếu chính là......

Cắn môi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng đặt tay lên bụng mình.

Cho đến bây giờ thắt lưng đã có chút to ra, y thậm chí không biết là bởi vì ăn nhiều, ngủ nhiều, hay là bởi vì『 đồ vật này nọ 』trong bụng.

Ycó thể khẳng định trong bụng đích xác có”Đồ vật này nọ”, bình thường  cảm giác không được, nhưng mà mỗi lần Ngao Quảng chạm y hay ôm lấy y, một loại cảm giác nóng rực bên trong cơ thể ngay lập tức xuất hiện.

Quả thực tựa như hưng phấn nhảy nhót! Hoàng Phủ Thanh Cuồng oán hận nghĩ.

Y cũng không phải người hay mềm lòng, mấy ngày nay, khi Ngao Quảng không ở bên cạnh, y dùng tay đấm vào, dùng bàn sừng gõ vào, cũng chưa có tác dụng.

Đau, đương nhiên là đau, nhưng là, đau xong, thân thể lại không có nửa phần khác thường.

Không lẽ y cứ việc hận nghiến răng nghiến lợi, thủy chung không hề có biện pháp, chẳng lẽ thật sự phải sinh quái vật trong bụng ra sao?

Nghĩ đến đây,Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi lạnh run, nghiêng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn tên đầu sỏ.

Ngao Quảng liền ngồi lên ghế bên giường, đem tấm thiếp vàng bên cạnh ra đọc.

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cáu giận đến cực điểm, mấy ngày liên tiếp, nói cũng không chịu nói với hắn một câu, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến hắn,trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là một bộ dạng lãnh tĩnh, cử chỉ cũng vẫn như cũ thong dong tự nhiên.

Lúc này, cảm nhận được ánh mắt ảo não của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hắn cũng chỉ là giơ giơ thiếp vàng trên tay, thản nhiên hỏi, “Muốn xem sao?”

Đẩy cái gối trên người ra, bước đi cố tình giẫm thật mạnh, Hoàng Phủ Thanh Cuồng chính là xem liếc mắt một cái từ ngũ vui mừng viết trên đó, trong lòng đột nhiên có một cổ hỏa lực vô danh hừng thực thiêu đốt.

Chính là, mỗi khi nhìn đến cặp mắt lạnh lùng của Ngao Quảng, y ngay cả một chút khí lực mắng chửi cũng không có. Cặp mắt đen thâm trầm giống như một đáy hồ sâu, cho dù y có phẫn uất nhiều hơn nữa thì toàn bộ lửa giận cũng đều bị thu hết vào trong đó, tiêu tan thành mây khói.

Tức giận với Ngao Quảng cũng giống như là dùng chân đá một khối hàn băng ngàn năm , người đá cảm thấy đau, mà người bị đá một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Toản nắm tay, đem lửa giận áp chế đi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng hơi hé hé môi muốn nói gì đó, nhưng tiếp theo lại gắt gao giữ im lặng không nói.

Bộ dạng muốn nói lại thôi của y đã sớm lọt vào mắt Ngao Quảng, hắn nhếch khóe môi,vươn cánh tay dài nắm  lấy tay Hoàng Phủ Thanh Cuồng, để y ngồi bên cạnh mình.

“Có chuyện gì?”

Quật cường cắn  cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Phủ Thanh Cuồng rốt cục nhịn không được hỏi, “Hôm nay là ngày mấy?”

Thuỷ tinh cung, một nơi không ngày không đêm, y chỉ có thể theo số lần ăn cơm, ngủ  mà suy đoán ra thời gian, nhưng không cách nào khẳng định chính xác được.

Ngao Quảng trầm mặc, lập tức liền hiểu được.

Mặt lạnh như băng, một chữ một chữ đáp, “Nhân gian, hai mươi tám tháng hai .”

Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng là người thông minh, lập tức biết ý niệm trong lòng y đã sớm bị Ngao Quảng nhìn thấu, y tự biết đuối lý, cắn cắn môi, quay mặt qua chỗ khác.

Phất ống tay áo một cái, Ngao Quảng không nói tiếng nào, rời khỏi tẩm cung.

Đứng lên, nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong tâm Hoàng Phủ Thanh Cuồng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác kỳ diệu, cứ như một mũi tên đâm vào trái tim, tràn ngập lạnh lẽo cô tịch.

Nhịn không được muốn mở miệng gọi hắn, con ngươi lại vô thức nhìn đến bụng mình bên dưới lớp áo hơi to ra, hình như càng lúc càng nặng.