Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 87: Thất bại rồi sao?





“Phì"

'Sau một phút, đột nhiên giữa hai thần văn hơi dao động, sau đó trực tiếp sụp đổ. Dược dịch mà Lý Phong đã khắc hoạ cũng hơi dao động, linh lực trên đó trong nháy mắt biến mất hoàn toàn. Sau đó giống như một

giọt nước, rơi thẳng xuống.

“Thất bại rồi sao?”

Lý Phong kiểm tra một chút, sau đó bất lực lắc đầu,

Hắn nhìn một nửa dược dịch đã hoàn toàn mất đi linh lực.

Một khi Thăn Văn sư khắc hoạ không thành công, thì những linh dịch đó sẽ hoàn toàn biến thành phế dịch. Nói cách khác, một lọ linh dược, một bông hoa Vô Yên cùng mấy loại linh dược hạ phẩm vừa rồi cũng đều biến thành phế dược.

Cho nên, nếu một Thần Văn sư muốn trưởng thành, thì cần tài nguyên tuyệt đối khủng! Cấp độ càng cao, linh dược tiêu thụ càng đáng sợ!

Đương nhiên là hiện tại Lý Phong chưa đạt đến cấp độ này, vì thế tạm thời không cần nghĩ nhiều.

“Vừa rồi nơi dung hợp giữa hai thần văn xuất hiện một chút thiếu sót” Trong lòng Lý Phong suy nghĩ chỗ không thoả đáng của mình.

Thần văn Vô Yên cần dùng đến hai thần văn cơ bản. Chuẩn xác mà nói thì là căn dùng đến mỗi bộ phận của hai thần văn cơ bản.

Một trăm linh tám thần văn cơ bản dung hợp với nhau, không biết có bao nhiêu loại thăn văn có tác dụng kỳ diệu ra đời.

“Tiếp tục!"

Lý Phong suy nghĩ chỗ mình thất bại, sau đó lại tiếp tục thử vẽ.

Nhưng một phút sau, hẳn lại thất bại.

Sau hai lần, một lọ linh dược, cỏ Vô Yên sáu năm mới chín đã bị lãng phí rồi

Nhưng trước đó Lý Phong đạt được rất nhiều điểm cống hiến từ gia tộc. Hắn biết lúc mình khắc hoạ thăn văn sẽ dùng rất nhiều linh dược, cho nên đã đổi

lấy một ít. Những thứ này đủ để hắn khắc hoạ trong thời gian dài

"Thời gian trôi qua rất nhanh. Thời gian sau đó, Lý Phong tiếp tục khắc họa. Từng gốc cỏ Vô Yên không ngừng biến mất một cách vô ích.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã lãng phí hơn chục gốc. Nếu là lúc bình thường, Lý Phong có lẽ sẽ không nguyện ý lãng phí như vậy.

Ba tháng trước, một lọ linh dược là vô cùng trân quý đối với hẳn.

Nhưng bây giờ không phải là lúc không nỡ lãng phí. Hiện tại, thoát khỏi hai người nhà họ Triệu mới là chuyện quan trọng nhất.

"Tuy rằng ta liên tục thất bại, nhưng cũng đang không ngừng tích lũy kinh nghiệm. Với tốc độ này, nhất định ta có thể khắc họa ra Thần văn Vô Yên!!

Lại thất bại một lần nữa, Lý Phong lau mồ hôi trên trán, nghỉ ngơi một lát

Khắc họa thần văn là một đảm nhiệm rất lớn đối với tinh thần, Lý Phong cảm thấy linh hồn của mình vô cùng mệt mỏi.

Trên thực tế, trước đây Lý Phong không dành nhiều thời gian cho việc khắc họa thăn văn. Hắn chủ yếu tập trung vào tu luyện, khắc họa thần văn là một việc phụ.

Trong nháy mắt, đã hơn một giờ trôi qua.

...

Nhìn dược dịch trước mặt, Lý Phong vung vẩy ngón tay, chấm lên dược dịch, sau đó không ngừng khắc họa trong không trung. Dưới sự khống chế linh hồn của Lý Phong, cứ như thế, từng vệt dược dịch dừng lại ở trong không khí một cách thần kỷ.

Dần dần, một bức đồ án hoàn toàn được khắc họa ra từ dược dịch.

Đồ án này trông rất kỳ lạ, nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn.

“Bước cuối cùng!” Lý Phong giống như ngừng thở, tiếp tục dùng ngón tay làm bút phác họa hình vẽ.

Cuối cùng, hắn đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng.

Vù...

Trong không trung, một đõ án kỳ quái đang dao động, sau đó thực sự hoàn toàn ngưng đọng lại.

“Thành công rồi!"

Nhìn thấy đồ án này, trong mắt Lý Phong nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc không gì sánh được.

Đồ án kỳ dị khế dao động trong không khí. Người khác có lẽ chỉ có thể nhìn thấy đồ án này, nhưng ở trong mắt Lý Phong, bức đồ án này dường như có chút liên hệ với trời đất.

“Nhìn một chút hiệu quả xem sao!"

Lý Phong hít một hơi thật sâu, nhìn vào đồ án.

Toàn bộ đồ án hơi dao động. Dưới sự khống chế của Lý Phong, nó nhanh chóng đến bên cạnh hắn, rồi dung nhập vào trong cơ thể hẳn.

Vù.

Sau khi dung hợp, dường như có một tia sáng kỳ dị tỏa ra, bao phủ lấy thân thể Lý Phong từ trong ra ngoài, giống như một tấm lá chắn.

Một tia sáng đột nhiên phóng ra từ trên người Lý Phong. Nó dường như tẩy sạch hết tất cả mọi thứ trên người Lý Phong, nhưng chỉ một giây, tia sáng liền biến mất.

Sau khi tia sáng tiêu tán, Lý Phong không chút do dự, cả người nhanh chóng lao về một hướng.

Thực lực Luyện thể cảnh tầng thứ tám hoàn toàn được bạo phát, Lý Phong giống như mũi tên bay khỏi dây. Vài giây sau đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của hẳn.

...

“Khi nào Triệu Võ đại nhân tới đây?” Ở một chỗ khác, Triệu Nham nhìn Triệu Lãng Nguyên, lại hỏi.

"Ngươi đã hỏi mấy lần rồi” Triệu Lãng Nguyên lắc đầu, bất đắc đĩ nói: "Nhưng dọc đường chúng ta có để lại ám hiệu tương ứng, nếu Triệu Võ đại nhân ra ngoài, nhất định sẽ tới rất nhanh”

Bọn họ hiện tại đã xác định Lý Phong là người đã giết chết Triệu Thiên Vũ và Triệu Thiên Hổ, nhưng hiện tại bọn họ không thể quay về báo án, chỉ có thể đi theo Lý Phong, ngăn cản hắn chạy trốn.

Trên thực tế, khoảng cách cảm ứng của Ngọc bài Thần văn cũng có hạn, không thể cảm nhận được từ một nơi rất xa

"Ta càng nghĩ càng cảm thấy, sự uy hiếp của Lý Phong quá lớn, tuyệt đối không được giữ lại hẳn! Nếu không, nhất định sẽ tạo thành uy hiếp lớn đối với nhà họ Triệu chúng ta!" Triệu Nham trầm giọng nói, trong mắt chứa đầy sát khí.