Cô Bảy hỏi: "Làm cái gì đây?"
"Tôi có một bạn học." Mĩ Nhược đảo mắt, "Cô ấy không cẩn thận mang thai."
Cô Bảy lắp bắp sợ hãi.
"Rất đáng thương, không dám nói với cha mẹ, đành phải hẹn tôi cùng nàng đi phá bỏ. Cô Bảy, cô biết đấy."
"Đó cũng là một mạng người."
"Còn chưa thành hình, không tính."
"Nghiệp chướng, đúng là thói đời. Cô nhỏ, cũng may cô học trường khác, cùng học với người như vậy, không tốt." Cô Bảy quở trách xong mới nhớ, "Con mượn quần áo của cô làm gì?"
"Cô ấy mập." Mĩ Nhược khoa chân múa tay, "Mặc quần áo của cô để người quen không thấy."
Cô Bảy chán ghét, "Không cần đem về, dùng sau vứt bỏ."
"Được. Cô Bảy, lát nữa con ra ngoài, mẹ con có hỏi, đừng nói chuyện này ra."
"Loại chuyện này, cô Bảy sẽ không nói."
Một lát sau, Mĩ Nhược mặc xong quần áo, lặng lẽ mở cửa sau chuồn đi.
Trong phòng bếp, Sophie kỳ quái hỏi: "Ồ? Cô Bảy, tại sao cô ở phòng bếp? Tôi vừa mới gặp cô đi cửa sau ra ngoài?"
Cô Bảy không hiểu: "Tôi ở trong bếp suốt mà."
"Chắc là tôi hoa mắt."
Nhiều năm trước, Cửu Long là nơi quân Thanh đóng quân, sau đó không ai quản lí khu vực này, khiến nó biến thành xóm nghèo.
Theo như truyền thuyết, chỗ đó con ruồi bay vào cũng khó bay ra. Mỗi ngõ hẻm đều có thi thể, bị cướp, bị giết, bị cưỡng gian, hút thuốc phiện tới chết. Bên cạnh các thi thể thường là khách điếm, đánh bạc, buôn lậu thuốc viện, gái gọi, cướp bóc.
Tóm lại, nơi này là nơi tội phạm ở.
Mĩ Nhược hồi nghe rất nghịch, cô Bảy tức giận, thường dọa: "Sẽ ném con vào thành Cửu Long."
Hôm nay, rốt cuộc cũng đến nơi bị thượng đế vứt bỏ này, ngoài sợ hãi, Mĩ Nhược còn có một tia hưng phấn.
Một phụ nữ thấp bé, có thai, xanh xao vàng vọt, bụng lớn như vậy, quần áo rộng cũng không che được. Vô luận cướp bóc, tội phạm cưỡng gian, có lẽ sẽ không hứng thú với nàng.
Mĩ Nhược bình tĩnh đi vào.
Thỉnh thoảng có người đi qua, mỗi lần nàng nếu tránh sang bên tường. Gạch đá lở vỡ, lâu năm không tu sửa, chỗ lồi lõm tích đầy nước mưa, đỉnh đầu dây điện dính toàn mạng nhện. Không khí hư thối, nàng lách qua một chỗ lõm đầy nước, từng đồng gạch bỏ đi. Càng đi vào trong, đường phố càng khó đi, vô số lối rẽ. Kiến trúc vi phạm luật lệ ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, che khuất mặt trời, ban ngày mà nhìn như hoàng hôn.
Bỗng, tay ai đó túm mắt cá chân nàng, Mĩ Nhược ôm bụng, thét lên, tàn nhẫn đạp lên mặt người nọ. Bộ dạng người đó sắp chết, tay vô lực, hậm hực quay về nơi hẻo lánh.
Nàng lo lắng tiến lên, đi hết cả con đường cũng không thấy phòng khám, vì vậy ghé khách điếm nhỏ, hỏi chủ quán.
Chủ quán hơi giương mắt, ánh mắt đảo qua bụng nàng, không biểu cảm nói: "Đi vào ngõ hẻm kia, rẽ trái, năm mươi bước."
Tại ánh mắt hắn, bụng nàng suýt rơi xuống, nàng nói cảm tạ rồi quay người, đi vào chỗ hẻo lánh trộm lồng lại bụng bầu.
Phòng khám không lớn, biển báo bị lật ngược, bị thương, đau bụng, tiêu chảy, cảm mạo, sốt đều vào một khoa. Cuối hẻm là một chỗ chơi mạt chược, bốn năm tên đàn ông cởi trần dùng ánh mắt hèn mọn, bỉ ổi hướng nàng dò xét, Mĩ Nhược sợ hãi, chạy vào phòng khám.
Bên trong có người đi ra, thấy nàng, lại đi vào.
Người ở đây đều mang bộ dạng hờ hững, tựa hồ tươi cười nhiều sẽ gặp phải phiền toái.
Tình thế cấp bách, Mĩ Nhược hô to: "Tôi là A Như, tôi tìm A Tôm."
Tay Độc tên là Chu Thiếu Hoa, còn có nhũ danh cực ít người biết. Mĩ Nhược cũng chỉ nghe Hoa Lão Hổ kêu một hai lần mà thôi.
Mĩ Nhược đợi, người nọ đi ra, hỏi nàng: "Sanh non? Một trăm. Trả tiền trước làm sau."
Tiếp theo lại giận nói: "Cô gái, cô chơi tôi? Không phải có bầu sao giả bụng lớn?"
"Tôi tìm người. Tôi tìm A Tôm, tôi là A Như."
Người nọ phất tay đuổi: "Tôi không biết A Tôm A Cẩu gì."
"Ở gần đây còn phòng khám bệnh nào không?"
"Không biết."
So sánh với ông chủ khách điếm thân mật một trời một vực, Mĩ Nhược quay về chỗ cũ.
"Em gái, Cửu Long phòng khám bệnh không đến một trăm, cũng có hơn mười, có nhiều loại, mà người như cô... " Ông chủ vuốt cằm, chỉ bụng nào. "Tùy tiện một chỗ nào làm là được."
Hơn mười phòng khám bệnh?! Mĩ Nhược muốn khóc. "Tôi muốn tìm người."
Nói đến tìm người, ông chủ kia không nói nhiều, chỉ hướng khác.
Mĩ Nhược lần nữa đi tiếp.
Qua bảy tám nhà, nàng dần dần vô vọng, nàng quyết định sáng mai lại tới.
Bất quá, nàng lạc đường.
Lúc trước còn có thể chật vật tìm đường theo hướng ánh mặt trời, thời gian trôi qua, bốn phía bị hoàng hôn bao phủ. Chim bồ câu bay về gác, qua các ô cửa gỗ, mùi rau xào bay ra. Mĩ Nhược vài vòng không tìm được đường ra, trong lòng nảy ra ý định.
Ngày mai nhớ mang phấn đánh dấu. Nàng nhắc nhở bản thân.
Dậm chân một cái, tùy tiện chọn một con đường đi thử, nào ngờ cánh tay bị kéo lấy. Mĩ Nhược há mồm kêu cứu, lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Đây là gương mặt hung ác nhất nàng từng gặp.
Cận Chính Lôi túm tay nàng, kéo đi.
Mĩ Nhược thất tha thất thểu đi sau hắn.
Nơi này với hắn giống như rất quen thuộc, mỗi ngõ hẻm đều giống như trong lòng bàn tya, chỉ chốc lát Mĩ Nhược liền nhìn thấy đường lớn bên ngoài Cửu Long Thành.
Hắn đem nàng ném vào trong xe, lúc ngã xuống, cái bụng bầu giả liền rơi xuống, hắn nhặt lên, làm bộ muốn cười, đột nhiên lại nhíu mày, đem gối đầu ném lên người nàng.
Hắn nói với người bên cạnh: "Đi xuống bảo Bình An, rút về."
Hắn vào xe, kéo Mĩ Nhược lại gần, thò tay quệt thứ dính trên mặt nàng. "Đây là cái gì?" Giống như tro bếp vậy.
"Tro bếp."
Hắn kéo sợi dây thừng cuốn eo nàng, "Cái này lá gì?"
"Dây buộc gối." Mĩ Nhược dùng sức kéo lại, "Đừng kéo."
Nàng khẩn cầu: "Tôi mượn quần áo của cô Bảy, quá rộng, dùng dây lưng này cột lại mới mặc được, anh lại kéo, quần quần..."
Hắn đương nhiên không thể để cái mông nàng lộ ra trước mặt người khác. Cận Chính Lôi hừ lạnh: "Em chuẩn bị rất đầy đủ đấy."
Nàng không dám trả lời.
Chỉ chốc lát, đám tay chân trở về, khởi động xe.