"Người nhà Lương Thất." Y tá cao giọng gọi.
Người hầu đang ngủ gà ngủ gật trên ghế đứng lên, dùng tiếng Quảng Đông chưa sõi trả lời: "Cô Bảy đi vệ sinh."
Y tá tức giận: "Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, tại sao lại cho cô ấy đi lại?"
Người hầu lúng túng: "Ở đây đi vệ sinh không tiện."
Y tá nhíu mày, mắng nhỏ một câu, thả thuốc xuống tủ đầu giường.
Trong nhà vệ sinh có tiếng la: "Giúp chúng tôi với!"
Trong nhà vệ sinh, cô Bảy té xỉu ở bên cạnh bồn cầu, miệng sùi bọt mép. Mĩ Nhược gấp tới độ hai gò má phiếm hồng, một bên sửa sang quần áo cô Bảy, một bên cao giọng cầu cứu.
Ngay lập tức, ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, nàng nhìn thoáng qua ống quần hai người đàn ông, bắt đầu liều mạng lay cô Bảy: "Cô Bảy, tỉnh lại đi! Cô Bảy!"
Y tá và bác sĩ xông vào, nhìn thấy cảnh này, quát mắng: "Đàn ông vào làm gì? Ra ngoài!" Lại tìm cáng cứu thương, khiêng cô Bảy lên, chạy vào thang máy.
Tay chân của Cận Chính Lôi chạy tới.
Mĩ Nhược bị bác sĩ truy hỏi, chỉ biết lắc đầu: "Buổi tối cô Bảy ăn cơm xong vẫn tốt, lúc đi vệ sinh nói váng đầu, sau đó liền ngã sấp xuống."
Vào phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra tim cô Bảy.
Cô Bảy từ từ mở mắt, "Cô nhỏ."
Mĩ Nhược rơi lệ, "Cô Bảy." Nàng nắm chặt ngón tay thô ngắn của cô, quả thật nàng không bỏ được.
"Đi đi." Ánh mắt cô Bảy mông lung, gạt lệ nói.
Mĩ Nhược gật đầu. Dậm chân một cái, lớn tiếng bảo bác sĩ: "Bác sĩ, tôi đi vệ sinh. Tôi sẽ quay lại ngay."
Bên cạnh y tá nói thầm: "Trông người bệnh cũng không tốt!"
"Lương Bảy." Bác sĩ nhẹ nhàng giữ xương chậu cô Bảy.
Cô Bảy liên tục kêu đau.
Mĩ Nhược chạy ra khỏi phòng, tay chân của Cận Chính Lôi chia ra, một theo nàng tới nhà vệ sinh, một chờ ở cửa phòng bệnh.
Trong nhà vệ sinh có một y tá cùng vóc người như nàng đã đợi hồi lâu, thấy Mĩ Nhược tới, vội nói: "Mau mau cởi quần áo."
Mĩ Nhược vội vàng đổi quần áo. "Cảm ơn."
Y tá kia mặc quần áo của nàng, đội mũ y tá cho nàng, trả lời: "Đinh tiểu thư và Đinh tiên sinh ở cửa sau bệnh viện chờ cô." Dứt lời bắt chước Mĩ Nhược lúc tới, chạy ra ngoài.
Mĩ Nhược nghe thấy tay chân của Cận Chính Lôi theo đi xa, lúc này mới ra khỏi nhà vệ sinh, vội vàng xuống lầu.
Lên xe liền trông thấy gương mặt lo lắng của Đinh Lộ Vi, nước mắt dâng lên vành mắt nàng.
"Bạn thay đồ đi." Đinh Lộ Vi đưa quần áo nhân viên trên thuyền cho nàng.
Mĩ Nhược bất chấp Đinh Linh Khang ngồi trước, cởi quần áo. Nàng hỏi: "Y tá kia sẽ không sao chứ?"
"Không đâu, cô ta sẽ đổi về trang phục y tá." Lộ Vi quay về. "Bạn nên lo lắng cho cô Bảy."
Mĩ Nhược im lặng, nhìn Đinh Lộ Vi: "Lộ Vi, nhờ bạn nhé."
"Yên tâm, tôi sẽ giúp bạn chăm sóc cô. Đinh gia lớn lắm, chăm sóc thêm một người già cũng không sao." Lộ Vi cười nói, bên cạnh lấy kéo, giúp Mĩ Nhược cắt tóc ngắn, đội mũ cho nàng.
Diêu Linh Khang quay đầu nói: "Một lát nữa người lái thuyền sẽ tới, nhớ kĩ ít nói một chút, đi theo hắn, hắn có hỏi thẻ nhân viên thì mang thẻ cho hắn coi."
Mĩ Nhược ghi nhớ.
Diêu Linh Khang thúc giục lái xe, nói: "Lên thuyền nhớ cẩn thận, bất quá nếu lộ cũng không phải lo lắng, Trần Nghệ Huy sẽ an bài tốt cho cô."
"Cảm ơn anh."
"Quan trọng là nơi xuất cảng, có xe ở bên ngoài đợi sẵn, đừng lộ ra sơ hở gì."
"Cảm ơn anh."
Diêu Linh Khang nhìn đồng hồ, "Lúc này hẳn là hắn cũng đã chạy tới. Bến tàu Qùy Sung và Thanh Y cách nhau không xa." Hắn mắng lái xe. "Lão hứa, phải nhanh lên."
Cận Chính Lôi chạy tới bệnh viện, tay chân hắn đưa cho hắn nhẫn của Mĩ Nhược. Hắn nhấc chân đạp tên đó một cước, mở cửa phòng bệnh.
Cô Bảy nằm trên giường, hai mắt nhìn lên trời.
"Cô Bảy, cô ấy đi đâu rồi?"
Cô Bảy im lặng.
"Ông chủ Cận, cô Bảy sống hơn năm mươi năm, thấy đủ rồi."
Máu dồn lên não hắn, Cận Chính Lôi đạp vào thành giường, túm mái tóc bạc của cô Bảy, quát: "Bà muốn giết cô ấy phải không? Cô Bảy, thân thể A Như yếu ớt, cô ấy nhập cư trái phép, một ngày cũng khó qua."
Nước mắt theo khóe mắt cô Bảy trượt xuống. "Cô nhỏ đáng thương, lúc sinh ra chỉ bằng nửa cánh tay, môi trắng bệch. Tôi cho con bé uống sữa bột, nó há mồm ngậm núm vú cao su, dùng sức hút, gương mặt nho nhỏ nhăn lại, đỏ bừng. Lúc nhỏ như thế, cuộc đời không thoát khỏi khốn khổ."
Ánh mắt của Cận Chính Lôi tóe lửa, oán hận nghiến răng, muốn bóp cổ bà, nhưng hắn thu tay lại. "Cô Bảy, nói cho tôi biết cô ấy đi đâu, tôi tìm cô ấy về, bà ở đây chờ cô ấy."
"Ông chủ Cận, đừng gạt tôi." Cô Bảy nhìn hắn. "Trước kia cô nhỏ không vui cũng có thể cười, làm nũng với cô Bảy. Từ khi cậu cưỡng bức con bé, nó nào đã khi nào cười một cái chưa?"
Đôi môi của hắn giống như gân xanh trên trán hơi run run, hắn há miệng, dùng sức kìm chế.
"Đừng nhìn tôi như thế." Cô Bảy thở dài. "Tôi nuôi con bé lớn, so với cậu, tôi cũng không buông bỏ được. Con bé là tâm can, là bảo bối của tôi." Dứt lời, bà nhắm mắt rơi lệ, không nói nữa.
"Đại Khuyên Ca." Hà Bình An vào cửa, nhỏ giọng, "Hôm nay, chuyến tàu số 31, hình như chị dâu và Đản gia hẹn nhau hôm nay ra cảng."
"Lão Đại Đản còn có thể ra biển?" Cận Chính Lôi cười lạnh. "Được, tôi muốn xem hắn tài giỏi thế nào!"
Hà Bình An triệu tập tay chân, "Ra bến tàu Qùy Sung."
Bến tàu Thanh Y, Lộ Vi xuống xe, Diêu Linh Khang đưa túi du lịch cho Mĩ Nhược.
"A Như, mọi chuyện nhớ cẩn thận."
Mĩ Nhược gật đầu, "Cảm ơn mọi người."
"Còn có..." Lộ Vi do dự một lát mới nói, "Tôi không nói chuyện này cho anh hai."
Đó là bản năng bảo vệ người thân. Là bạn tốt của nhau, có thể đồng tình yêu mến, nhưng chắc chắn cũng không muốn có ràng buộc với nàng. Mĩ Nhược cười, "Tôi biết, tôi sẽ không tìm anh ấy."
"A Như, bạn đừng trách tôi, anh hai tôi rất khó khăn mới có thể hồi phục."
"Lộ Vi, bạn đã giúp tôi rất nhiều rồi." Mĩ Nhược ôm nàng, "Cảm ơn bạn."
"Bạn nhớ cẩn thận." Lộ Vi không kìm nén nổi nữa, bật khóc.
"Nín đi, khóc cái gì?" Diêu Linh Khang ôm Đinh Lộ Vi. "A Như, đi đi. Trần Nghệ Huy, toàn bộ dựa vào anh rồi."