Nông trường ở thôn Oxford sau một tuần lễ đã trở lại yên bình, sau đó Mĩ Nhược phải tiếp nhận điều trị tâm lí.
Không lâu sau, bác sĩ đó đã gọi cho trợ lí của Chiêm Tuấn Thần: "Chiêm tiểu thư không phối hợp, mời anh nói với Chiêm tiên sinh, xin lỗi, tôi đã cố hết sức."
Phương Gia Hạo xin nghỉ học cho Mĩ Nhược, mỗi ngày nàng ngồi trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm sàn nhà, trong đầu tưởng tượng người kia nằm trong vũng máu.
"Milan." Phương Gia Hạo gọi đồ ăn Trung Quốc ở nông trường Shirley cho nàng.
Mĩ Nhược không để ý tới.
Ban ngày, Đinh Duy tới, ngồi cạnh nàng, cùng nàng nhìn sàn nhà.
"Đêm qua tuyết rơi, sáng nay, anh thấy cây hoa hồ điệp anh gieo đã nảy mầm."
"Một tháng nữa là tới tết âm lịch rồi. Anh có ý tới phố người Hoa, mua đồ tết. Xin chữ phúc, làm sủi cảo. Đồ ăn trời nam đất bắc, mỗi nơi đều chuyển bị một chút. A Như, em muốn ăn gì?"
"Vài ngày trước ông nội gọi điện tới, mắng anh vì trộm chạy tới đây. Anh nói cho ông biết anh rất khỏe, ông rất vui."
"Thật ra không phải chỉ có em cho rằng anh là người khỏe mạnh, còn có ông nội. Khi đó, cả nhà phản đối anh đi làm phẫu thuật, chỉ có ông nội ủng hộ. Ông nội nói: 'Nếu như bây giờ thì chỉ có thể níu giữ hơi tàn, không bằng thử xem. Cả đời đàn ông, ít nhất phải có một lần dũng cảm.'"
"A Như, em so với tôi dũng cảm hơn nhiều."
Nàng cuối cùng cũng quay đầu, ánh mắt thay đổi.
Hắn cười, "Em làm cho tất cả kinh ngạc, mọi người ai cũng rất tức giận. Mọi người muốn bảo vệ em, thế nhưng em lại một mình đối mặt. A Như, em không cần Maria Madalena, em sẽ là thần của chính em."
Hắn nói nhỏ: "Xuống ăn cơm được không? Tôi hầm gà cho em rồi. Bà Wendy kì kèo mãi mới bán cho anh đấy, nếu bà ấy không bán, anh còn định đêm nay ăn trộm cơ."
Mĩ Nhược cười.
"Đi nào." Đinh Duy dắt tay nàng. "Chúng ta đi ăn cơm."
"Tại sao anh lại nấu canh gà?" Mĩ Nhược cầm bát canh, muốn rơi lệ.
Phương Gia Hạo lại khóc trước. "Ngon quá. Nhà chúng ta toàn đầu bếp hàng đầu nhưng không nấu được món này, tôi sẽ bảo mẹ sa thải tất."
Đinh Duy nhìn Mĩ Nhược. "Không thể vận động nhiều, không thể đọc sách nhiều, anh chỉ có thể lấy nấu nướng làm trò tiêu khiển."
Mĩ Nhược uống canh, bỗng nhiên nói: "Em rất nhớ cô Bảy."
Cô Bảy nhận điện thoại, giọng nghi hoặc: "Ai vậy?"
Mĩ Nhược khóc nức nở.
"Cô nhỏ?" Tiếng cô bảy run rẩy. "Cô nhỏ?"
"Cô Bảy."
Mĩ Nhược lau nước mắt, kể lể ba năm qua sống như thế nào, cô Bảy nghe, nước mắt chảy dài trên má. Cuối cùng hỏi: "Cô chủ đã... Con có trở lại không?"
"Mẹ chôn ở đâu ạ?"
"Chôn ở bãi tha ma người Hoa, ông chủ Cận chọn vị trí rất tốt, có thể nhìn thấy biển."
"Con không quay về được, cô Bảy."
"Người chết như đèn đã tắt, những chuyện kia, con đừng oán hận mẹ con." Cô Bảy thở dài.
"Con không oán. Không oán mẹ."
"Ông chủ Cận không biết đi đâu, sau khi hạ táng mẹ con liền rời đi, vài người trước là Bình An giúp chúng ta. Nhưng mấy hôm nay, cũng không thấy Bình An nữa."
Hà Bình An xuất hiện ở thôn Oxford.
Hắn nói rõ ý đồ đến, người hầu bên cạnh Phương Gia Hạo xắn tay áo đuổi người.
Mĩ Nhược nói: "Anh Bình An, anh vào đây."
Hắn ngồi xuống. "Chị dâu."
Mĩ Nhược nâng mắt nhìn hắn.
Hà Bình An đổi giọng: "A Như."
Hắn thở dài, khó khăn mở miệng: "Đại Khuyên Ca sau khi tỉnh dậy, không chịu ở bệnh viên Chiêm gia an bài, đã rời đi."
Mĩ Nhược im lặng.
"Anh ấy, anh ấy rất yên lặng. Chúng tôi không biết anh ấy sẽ tính thế nào, có ý kiến gì." Hà Bình An nâng chén trà, cân nhắc từ ngữ. "Hỏi tới chuyện xảy ra, Đại Khuyên Ca không nói một lời. A Như, chúng ta cũng biết, Đại Khuyên Ca đối với cô... Mặc dù tổn thương cô, nhưng chúng tôi cũng biết lòng anh ấy đặt đâu. Ai cũng không muốn nhìn thấy cục diện như thế này, A Như, không bằng cô dành chút thời gian, đi xem anh ấy một chút?"
"Hắn đã khỏe hẳn chưa?"
Hà Bình An gật đầu. "Viên đại xuyên qua vai phải, tổn thương đến phổi, khí quản bị hao tổn. Cũng may có người cấp cứu kịp thời, bằng không máu tràn lồng ngực, Đại Khuyên Ca sẽ chết." Hắn ngữ khí khô khan, giống như không biết ai là người nổ súng.
Nàng nhắm trái tim, không thể tưởng tượng hắn phản ứng nhanh hơn. Mĩ Nhược hối hận, nàng nhắm mắt lại, có lẽ lúc nàng nhắm mắt đã làm cho hắn cảnh giác.
"Nếu như hắn đã khỏe, tôi không cần nhìn làm gì."
"A Như!"
"Anh Bình An, mười mấy tuổi tôi đã quen anh, anh biết tất cả. Anh cho rằng tôi sẽ đi gặp hắn?"
"Hai người lúc ban đâu... Rất vui vẻ mà. Tôi nhớ rõ, Đại Khuyên Ca ăn dấm chua, đem thư tình ném ra cửa sổ, cô tức giận."
"Anh đi đi."
"A Như..."
"Anh đi đi."
Hà Bình An đi hai bước quay đầu lại, thở dài, nuốt những lời muốn nói xuống.
Nửa tháng sau, Chiêm Tuấn Thần nói: "Cha dượng em muốn gặp em, thái độ của hắn là, gặp em một lần, sau đó sẽ rời khỏi Anh."
Hắn tức giận đi lại. "Lần đầu tiên trong đời tôi bị người khác áp chế."
Mĩ Nhược ngạc nhiên.
"Hắn còn muốn gặp Đinh Duy."
Phương Gia Hạo ngẩng đầu. "Không có con? Con bỏ lỡ chuyện gì à?"
Mĩ Nhược nói nhỏ: "Hắn chịu buông tha tôi? Chịu trở về? Về sau không tìm tôi nữa? Cũng không báo cảnh sát..."
"Mĩ Nhược!" Chiêm Tuấn Thần dừng lại, nghiêm khắc nhìn nàng. "Loại ác ôn này, em có thể tin?"
Nàng im lặng.
Chiêm Tuấn Thần suy nghĩ, cuối cùng tức giận nói: "Đồ ác ôn!"
Nơi gặp là nhà trọ Chiêm Tuấn Thần.
Mĩ Nhược ngồi một mình trên ghế, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.