Thiện Nam Tín Nữ

Chương 39




Bọn họ ngồi khoang VIP trên thuyền.

Mĩ Nhược kinh ngạc: "Tôi nghe anh nói anh có thể cho tôi cả mỏ dầu, tôi cho rằng anh có ít nhất sáu chiếc thuyền tư nhân cơ."

"Tạm thời không cần phải có."

"Truyền thống của người Trung Quốc là cần kiệm." Nàng tự nói.

Người như hắn sẽ không mang tài sản của mình cho không ai. Hắn giờ cho nàng, tương lai hắn đòi lại, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhà trọ của Chiêm Tuấn Thần ở số nhà mười 16 khu Phúc Húc, sân thượng hướng về phía thành phố.

"Trên lầu mẹ tôi mới nuôi một con chó." Hắn nói, "Căn phòng sát vách có thể trông thấy nhà Grace Kelly."

Grace Kelly là thần tượng của mẹ hắn.

Mĩ Nhược phát hiện, lâu rồi mình không nhớ về chuyện xưa người cũ.

Ở Paris ba ngày, lần đầu tiên bọn họ nói chuyện thoải mái với nhau ở vườn nho nhà bạn hắn.

Chiêm Tuấn Thần quả thật là nghỉ phép, hắn mặc một bộ quần áo vô cùng bẩn, mang một cái mũ làm ruộng, cùng nàng đi câu cá ở bờ sông, leo núi, gặp gỡ các tu sĩ.

Mĩ Nhược rất thích pho mát sữa dê và rượu trắng.

"Tôi cảm thấy tôi béo lên rất nhiều." Nàng phàn nàn.

"Khung xương em nhỏ, nhiều thịt cũng không sao." Hắn an ủi.

Có trời mới biết hắn đặc biệt thích những cô nàng có thân hình cân đối, bộ ngực lớn và chân dài.

Buổi chiều tại sơn cốc, hắn nhìn nàng, vươn tay vuốt ve môi dưới nàng làm cho thân thể Mĩ Nhược cứng đờ.

"Tôi đi gọi điện thoại." Dứt lời hắn đem ngon tay dính mẩu vụn pho mát bỏ vào miệng, đứng dậy rời đi.

Sau khi trở lại, hắn cùng nàng im lặng ngắm nhìn hoàng hôn.

Đêm cuối cùng, nửa đêm Chiêm Tuấn Thần gõ cửa phòng Mĩ Nhược.

Mĩ Nhược lấy hết dũng khí mới dám mở cửa.

Hắn dựa khung cửa, đầu tóc rối bời, thoạt nhìn trẻ ra chút ít.

"Tôi không ngủ được." Ánh mắt hắn dừng lại trên môi Mĩ Nhược, "Chúng ta đi uống rượu nhé."

Mĩ Nhược ngạc nhiên, lập tức cười: "Anh chờ tôi một chút, tôi thay áo."

"Như vậy cũng được."

Hắn dắt tay nàng đi xuyên qua hành lang. Lúc xuống cầu thang, váy ngủ xoa mu bàn chân, Mĩ Nhược thấy rất buồn.

Xuống dưới lòng đất, hắn dùng sức đẩy cửa hầm rượu, Mĩ Nhược ở bên cạnh giúp hắn, nàng cười nhẹ.

"Xuỵt." Hắn cảnh cáo.

Bọn họ đi vào, Chiêm Tuấn Thần lấy một cốc thủy tinh lớn, vặn mở thùng gỗ cao su. Theo trí nhớ, Mĩ Nhước tới một hướng khác bắt chiếc hắn.

Hai người bọn họ uống xong một li, lại đổi rượu cho nhau.

"Tôi thích Martin, hương vị mềm mại."

"Tôi không tin."

"Không tin anh thử xem."

"Không thử tôi cũng biết." Hắn buông li, nắm eo nàng. "Tôi không tin có cái gì mềm hơn môi em."

Mĩ Nhược biết rõ sẽ phát sinh cái gì, nàng nín thở.

Môi của hắn lướt qua môi nàng. Nàng nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng, Mĩ Nhược hít sâu, đưa tay đặt lên vai hắn cổ vũ.

Chiêm Tuấn Thần hôn cằm nàng, lẩm bẩm nói: "Vì sao không sợ hãi? Vì sao không lùi bước?"

Môi của hắn thu về, bối hồi, đầu lưỡi phác họa môi nàng.

"Anh muốn cái gì? Giống như tôi đây, cô gái ngọt ngào đáng yêu sao, tại sao phải biến mình thành quả táo vàng lăn đến chân tôi?"

Tay hắn vuốt nhẹ bên hông nàng, khó khăn nói: "Mĩ Nhược? Chiêm Mĩ Nhược?"

Mĩ Nhược dùng sức đẩy ra hắn. Ánh mắt u ám của nàng muốn phun ra lửa.

"Em muốn cái gì?"

Nàng hé miệng, sau một hồi trả lời: "Tôi hiếu kỳ."

"Những ngày hôm nay, bất kì một tối nào, tôi cũng có khả năng bò lên trên giường của anh. Cậu quan hệ với cháu gái, anh nguyện ý chơi trò này?"

"Tôi hiếu kì, sau khi biết chúng ta quan hệ thân thích, anh còn có thể bày ra gương mặt đạo mạo không?"

"Có thể có. Có khả năng lớn tôi sẽ làm nhiều hơn nữa."

"Tôi rất bẩn, không sợ dính bẩn hơn nữa."

Chiêm Tuấn Thần vuốt ve cằm nàng, Mĩ Nhược đẩy hắn ra.

"Em muốn báo thù. Vốn là con cháu Chiêm gia, em cũng có thể giống Charles, vô ưu vô lo, chăm chỉ học hành, yêu đương. Nhưng đáng tiếc, Chiêm gia suy tàn, mẹ của em đi làm ở hộp đêm, bị đàn ông vứt bỏ, người đàn ông khác lại xâm phạm em lúc em mới mười lăm tuổi. Mười sáu tuổi, người đàn ông đó trở thành cha dượng em. Em bỏ trốn tới đây vì muốn thoát khỏi tất cả những chuyện đó. Sau đó... Tôi hiểu, em nhìn thấy Charles đơn thuần, hạnh phúc, em ghen tị."

Tiếng của hắn mỗi lúc một thấp hơn, từng chữ cũng giống như búa tá, nện vào lòng nàng.

Mĩ Nhược hít sâu, "Thế thì sao? Tôi không có sức uy hiếp, tôi không có xâm phạm đến sự cao quý của các người, cũng không nói tới tài sản. Anh thì sao? Anh có nhớ tới những lời buôn nôn anh nói lần đầu chúng ta gặp nhau không, anh nói cái gì nhỉ? 'Tôi có khả năng hơn Phương Gia Hạo.' 'Tôi có nhà trọ trên cầu Warrior, có thể cho cô tiền sinh hoạt gấp đôi, chỉ cần cùng tôi lên giường.' 'Người đàn bà dám dòm ngó tài sản của Chiêm gia, tôi có thể lập tức đuổi cô ra khỏi Oxford'? Chúng ta năm mươi bước cùng năm trăm bước, anh so với tôi không sạch sẽ hơn!"

Hắn trầm mặc.

"Tôi là kẻ yếu, không có năng lực cùng các người đùa giỡn." Nàng oán hận. "Trò chơi tới đây kết thúc được rồi."

Ngày thứ hai, Chiêm Tiếu Đường kéo nàng lên máy bay.

Mĩ Nhược ở góc hẻo lánh. Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, hỏi. "Ai làm cho cô gái xinh đẹp thương tâm thế?"

"Đừng gọi tôi như vậy, thật buồn nôn."

"Được rồi, tiểu công chúa thất lạc của Chiêm gia."

"Công chúa thất lạc, cho phép tôi là kị sĩ của em." Đinh Duy cũng từng nói lời như vậy, nhưng ánh mắt của hắn ấm áp, ngữ khí dịu dàng.

"Đừng diễu cợt nhục nhã tôi."

"Em bây giờ giống như đứa trẻ được chiều quá sinh hư, không đạt được mục đích, vì vậy thẹn quá hóa giận."

"Tôi vốn hoài nghi, em có quá nhiều sơ hở, không biết Việt Nam ở đâu, lại rất hiếu kì về Chiêm gia. Sau bữa tối ở khách sạn, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Em ở Tứ Phúc Cửu Hỉ làm việc."

Mĩ Nhược nghiến răng. A Hương ngu ngốc!

"Tôi tìm tới Hồng Kông, ngoài ý phát hiện ra tình cảnh thảm hại của chú Lục. Tôi còn có một cháu ngoại, là em."

"Trước cuộc gọi đó, anh vừa mới quệt vụn pho mát trên môi cháu gái bỏ vào miệng, lúc trước nữa, thậm chí còn muốn bao dưỡng cô ta."

"Em chỉ muốn giễu cợt nhục nhã tôi." Hắn lặp lại lời nói của nàng.

Mĩ Nhược không có chút vui sướng vì thắng lợi.

"Chuyện này quá..." Hắn nói một chữ rồi im lặng, không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình hiện tại của hắn.

"Ngừng chiến nhé?" Hắn hỏi.

Nàng suy tư một hồi, gật đầu: "Ngừng chiến."

Hắn phiền muộn thở dài.

"Chiêm gia, nơi anh ở mấy phòng?"

"Những ngày này em đã hỏi tôi quá nhiều việc riêng tư của Chiêm gia."

"Nhưng anh trả lời cái gì? Tôi chỉ biết anh mất mẹ từ nhỏ, chị dâu giống như mẹ ruột, còn chị cả li hôn, hiện ở Thụy Sĩ. Còn có gia đình Charles, anh cùng cha hắn, đối với anh, chị hai không có khen ngợi nhiều. Tất quả đều sơ sài."

Phụ nữ và tiểu nhân là thứ khó nuôi nhất trên đời. Hắn quyết định không so đo với tính trẻ con của Mĩ Nhược, trả lời: "Chúng tôi là con vợ lẽ. Mẹ cả năm đó ở quê hương, ba mẹ còn lại qua Boston, mẹ tư nghe nói đã qua đời."

"Nghe nói?"

"Người lớn ở riêng, năm đó hẳn có chút khó khăn."

Mĩ Nhược cười xấu xa, "Năm đó sau khi ông ngoại rời đi, các người bỏ đi mang theo tài sản Chiêm gia, trở mặt thành thù với những người ở lại?"

"Không phải em, mẹ con em, đó là những ông bác." Hắn nhìn nàng. "Tôi cũng là trưởng bối của em."

Nàng ừ qua loa.

"Chuyện này quá..." Hắn cảm khái.

Quả là kinh hỉ. Phương Gia Hạo ở trước cửa kí túc xá đợi nàng, mắt đầy tơ máu, Mĩ Nhược nhìn thấy lại cảm thấy có chút hả hê vui sướng.

Hai tay Phương Gia Hạo nắm chặt, sự thật bày trước mắt, quá khó tin. "Hai người... nghỉ phép? Sau lưng tôi?" Hắn muốn khóc, nhìn cậu hắn. "Milan là của con, rõ ràng con thấy cô ấy trước."

Chiêm Tuấn Thần nghiêng đầu hỏi Mĩ Nhược, "Tôi hay em?"

"Đương nhiên là anh." Nàng không cần ứng phó với người tự cho là mình thất tình, người đầy mùi rượu.

Nàng đẩy Phương Gia Hạo qua một bên. "Tôi mệt, đi nghỉ trước."

"Milan." Hắn đuổi theo nàng, lại bị Chiêm Tuấn Thần giữ lại.

"Charles, chúng ta cùng đi uống một chén."

Buổi tối, Phương Gia Hạo ngồi trước cửa phòng kí túc của Mĩ Nhược thút thít.

May là nửa đêm, nếu không hắn to lớn như vậy, khóc giống như một đứa trẻ, Mĩ Nhược sẽ vì hắn ngượng ngùng.

Nàng mở cửa sổ ra.

Hắn khóc. "Em là em họ tôi? Em họ... vì sao vận mệnh tàn khốc như vậy, đùa cợt tôi?"

Vận mệnh buồn cười.

Mĩ Nhược đưa khăn tay cho hắn lau nước mắt.

"Chẳng lẽ em không thấy bi thương? Hôm nay giống như tận thế, bốn phía đen kịt, tình yêu như sao băng xẹt qua chân trời, trút xuống cho tôi hi vọng, sau đó quay về bóng tối. Em không cảm thấy buồn bã khó nhịn, giống như anh khóc ở đây."

Nàng thở dài. "Charles, tương lai anh định đội tóc giả, ngồi tòa án hướng bồi thẩm đoàn đọc diễn cảm câu chuyện của Victor Hugo?"

Hắn lau mũi. "Em nhắc nhở tôi, tôi có ý đổi ngành học."

Lại hỏi. "Em thật sự là em họ tôi?"

Mĩ Nhược gật đầu. "Charles, xung quanh anh có rất nhiều cô gái tốt."

"Em là mối tình đầu thứ hai của tôi..." Phương Gia Hạo loạng choạng đứng dậy, hắn nhìn mặt cỏ, cuối cùng lắc đầu. "Tôi đi đây, em họ."

Hắn khoác vai một người trên đường. "Tôi nhìn em, tình yêu ngủ say của tôi, tôi chìm đắm. Tôi không biết vì sao lại thích em, không có người nói với tôi..."

Mĩ Nhược từ chối lời hẹn của Chiêm Tuấn Thần.

"Tôi không có hứng thú tới Chiêm gia thăm quan, nghe các người đặt câu hỏi."

Bọn họ tới nông trường của Shirley, Shirley nói: "Hôm nay có món rất ngon."

Chiêm Tuấn Thần rất vui vẻ.

Sau đó hắn quay qua, lạnh nhạt nói với Mĩ Nhược. "Chúng ta là người thân."

"Đúng, trước đây không gặp qua. Đừng cùng tôi nói đến huyết thông, môi của anh rất mỏng, không phải người bác ái."

Hắn mở đôi môi bị nàng khinh bỉ, "Mĩ Nhược, không có ai dạy dỗ em sao?"

"Bởi vì tôi thường xuyên làm anh tức giận? Xin lỗi, loại đời sau sa cơ thất thế như tôi, vũ khí sinh tồn chỉ có vậy."

Hắn dẹp nộ khí. "Chúng ta là người thân. Chiêm gia có thể cho em cuộc sống khá hơn, tương lai cũng sẽ tốt hơn. Mĩ Nhược, em là người thông minh, đừng cự tuyệt. Nghiêm túc suy nghĩ, em muốn cái gì."

Nhiều năm trước, nếu người nhà Chiêm gia xuất hiện, nguyện ý duỗi tay cứu dỗi, Mĩ Nhược cam tâm quỳ xuống, cầu xin họ thương xót.

Nhưng hiện tại, không cần nữa.

"Tôi khát khao yên ổn." Nàng thành khẩn.

"Tôi vốn tưởng rằng em là người thông minh." Hắn thất vọng. "Tôi cho em thời gian cân nhắc, Chiêm gia đợi em. Không là công chúa, cũng không kém hơn là bao nhiêu đâu."

Mĩ Nhược nhìn hắn, xác định hắn muốn nàng phụ thuộc vào hắn.

Nàng lắc đầu: "Không cần. Tôi có cha nuôi cho tôi tiền, sinh hoạt không thiếu."

Chiêm Tuấn Thần hậm hực, sau bữa cơm chiều liền rời đi.