Thiện Nam Tín Nữ

Chương 46




"Mang Phi, tôi không thể tin được."

Mang Phi vẫn chơi với con chuột giả màu xám, con chuột đó là quà năm mới của Đinh Duy cho nó.

Rất khó tin.

Tháng tư, Mĩ Nhược vẫn cảm giác tất cả là mộng.

Sương mù màu tím bao phủ lòng sông Wales, trong không khí ẩm ướt có mùi thơm nhàn nhạt của cây dương sỉ.

"A Như."

Mĩ Nhược bừng tỉnh, nhìn người bên cạnh, nàng tươi cười.

"Em vừa mới nói gì đấy?" Đinh Duy hỏi.

"Đẹp quá, đẹp tới khó tin."

"Đúng vậy."

"Mỗi năm tới đây, em đều lo lắng sẽ bỏ qua cảnh này."

Hắn cười, tán đồng.

Mười phút sau, sương mù dần tan. Bên bờ bên kia, vườn cây trong nhà kính phản chiếu ánh ban mai, hoa chuông khoe sắc, hoa hồng tím ngẩng cổ đón mặt trời.

"Quá ngắn ngủi." Mĩ Nhược thở dài. "Đẹp như vậy, luôn khiến người ta có cảm giác tiếc nuối."

"Không tiếc nuối, ngày mai còn có, sang năm cũng có."

"Nhưng Charles sắp tốt nghiệp rồi, còn anh nữa." Nàng thở dài. "Em biết anh tới Luân Đôn kiểm tra sức khỏe, tháng tư, anh phải về."

"Charles nói cho anh biết, hàng năm rằm tháng năm, ở đây có lễ hội, có người nhảy Morris, ở trên cầu nhảy xuống sông Wales. Charles từng nói anh ta cũng đã nhảy qua."

Mĩ Nhược ngẩn ngơ, Đinh Duy vui vẻ.

Nàng cười. "Anh chắc chắn?"

Hắn xấu hổ, "Anh phải hỏi ông nội. Anh nghĩ ông sẽ đồng ý thôi, khí hậu ẩm ướt tốt với tim phổi."

Rằm tháng năm, Phương Gia Hạo cởi áo, nhảy xuống sông gào thét. Mĩ Nhược và Đinh Duy đứng trên cầu, nhìn hắn và bạn bè bơi qua bên kia cầu.


Nhớ tới năm đó, hắn ở trong sông hô "Khang... Khang..." Mĩ Nhược cười. "Anh ta như vậy em khó tưởng tượng có ngày anh ta đứng trên tòa án."

"Anh cũng vậy, một ngày kia lên tòa án, Charles đội tóc giả màu bạch kim, đối mặt vời quan tòa, dùng lời nói của Hamlet kết án. 'Chết là ngủ! Chẳng có gì hơn!'"

Mĩ Nhược ôm bụng cười.

Đinh Duy đánh trống lảng: "Anh không có thiên phú hài hước, nhưng có thể chọc em cười, cũng không tệ."

Nàng dựa vào lan can, nghiêng đầu. So với hồi tháng 11, khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc, trong mắt có thần. Nàng mặc một chiếc áo màu trắng rộng thùng thình, quần màu đen, lộ ra thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo. Nàng cười, lông mi dài khẽ rung động, một giọt nước nhỏ bám trên đó.

"Mưa rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn trời, giúp nàng dựng cổ áo lên. Do dự một chút, lấy dũng khí, dắt tay nàng đi.

Mĩ Nhược không có cự tuyệt.

"Hôm nay không đi học được không? Chúng ta trở về ăn cơm."

Bọn họ tới phố mua thức ăn, sau đó quay về thôn Oxford nơi đinh Duy đang ở.

Sau khi ăn xong, cả hai ngồi ở nhà sau uống trà.

Mĩ Nhược nhấp một ngụm, khen: "Rất thơm."

"Trà búp Minh Tiền hay chè xuân, anh cũng không biết." Đinh Duy nhìn nàng. "Ông nội tới, anh trộm một nửa đó."

"Ông nội Đinh tới đây?"

"A, nửa năm nay, ông nội thường xuyên tới."

Mĩ Nhược chần chờ: "Ông không bảo anh về?"

"Tháng sáu có lễ hội chèo thuyền đôi, tháng tám có hội chèo thuyền hoàng gia, ..." Chưa nói xong, Đinh Duy đã bật cười. "A Như, bệnh của anh khiến anh rất ít hoạt động, vui chơi một hai lần, ông nội sẽ không tức giận."

Lộ Vi từng nói qua, Đinh Duy là người được yêu thương nhât nhà. "Em quá ích kỉ, anh ở lại nhiều một ngày em bớt một ngày cô đơn, nhưng em đã đồng ý với Lộ Vi, không tìm anh."

"Là anh tìm em."

Mùa đông, hoa hồng nở rộ, có mùi thơm cổ điển. Hộ sĩ đưa thuốc tới cho Đinh Duy, hắn giống như ăn điểm tâm, nuốt hết.

Mĩ Nhược hiếu kì: "Đó là thuốc gì?"

"Vitamin."

"Duy, anh cũng rất xấu tính đấy."

Hắn thẹn thùng: "Bị em phát hiện rồi."

"Em lầm rồi, em từng nghĩ anh và Lộ Vi giống nhau, đều ở trong lồng kính hết."

"Lộ Vi là con gái, ở Đinh gia, nam nữ không tiếp nhận cùng phương pháp giáo dục."

Nàng suy nghĩ. "Em rất hâm mộ cô ấy. Không phải là gia thế, mà là gia đình."

Hắn trầm mặc, chậm rãi nói: "Đừng nói những chuyện này, anh không muốn làm em mất vui."

Mĩ Nhược cười. "Không có, em đã quen rồi. Hơn nữa, lúc nhỏ em rất hi vọng rời khỏi gia đình kia, hiện tại nguyên vọng cũng đã thành."

"Tương lai thì sao? Tương lai em có nguyện vọng gì?"

"Tương lai em hi vọng có công việc, làm người thuyết minh ở bảo tàng, viên chức ở hành lang triển lãm, nuôi Mang Phi, mua một chiếc Second-hand, ngày nghỉ tới Châu Âu, thăm quan bảo tàng. Anh thì sao? Chỉ nói mỗi em không công bằng."

"Cùng em nuôi Mang Phi, làm em vui vẻ, cho tới khi em phiền chán mới thôi."

"Duy."

"Anh rất vui vẻ, chỉ cần không làm em mệt mỏi."

Tháng sáu, Phương Gia Hạo tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp, Mĩ Nhược nhìn thấy bà con họ hàng xa.

Phương Gia Hạo giống cha hắn. Phương Chí Viễn rất khôi ngô, chất phác, mặc bộ đồ Chanel, đầu mang mũ, cùng người vợ xinh đẹp như mới ba mươi tuổi đứng một chỗ. Ba người chụp ảnh lưu niệm, là một gia đình ưu tú điển hình.

Mĩ Nhược nhìn Phương phu nhân và Chiêm Tuấn Thần có đôi môi rất giống nhau, bà ta rất giống phu nhân Đinh Hạ, ánh mắt cao ngạo.

Bác cả, góa chồng ở một mình thì dễ thân hơn, kéo tay Mĩ Nhược, hỏi nàng vì sao không đoàn tụ với Chiêm gia, hỏi nàng sinh hoạt tốt không, rảnh thì đi tới Thụy Sĩ thăm bác.

Một lúc sau, Chiêm Tuấn Thần xuất hiện bên cạnh nàng.

"Cậu, tôi muốn rời kí túc xa."

"Đi cùng tôi một lát."

Rạp hát Hilton ở phía giữa quảng trường có rất nhiều người, đi qua đó, mới tới con đường dành cho người đi bộ.

Mĩ Nhược cho là hắn muốn nói gì đó, sắc mặt Chiêm Tuấn Thần trầm mặc, cho tới khi tới thánh đường Mike, ngọn tháp Saarland ẩn mình trong mây, phía chân trời âm u, giống như muốn mư.

Hắn nói: "Vào đây ngồi một chút."

Vào giáo đường, mưa to như trút nước, nước mưa chảy qua mái vòm chảy xuống. Trong giáo đường đèn đuốc sáng trưng. Trên bục, tượng Christ chìm trong ánh nến.

Chiêm Tuấn Thần ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn mái nhà.

"Trước đây, chỗ này là bảo tàng. Tôi thích nơi này, có bầu không khí thời trung cổ."

Mĩ Nhược gật đầu.

"Dục vọng là thứ rất phức tạp. Có người cả đời mang dục vọng tranh đấu, có người thắng có người thua."

Mĩ Nhược lẳng lặng lắng nghe.

Có du khách tiến vào tránh mưa, Chiêm Tuấn Thần dò xét bọn họ, ánh mắt dường như muốn bao quát chúng sinh. "Ví dụ như họ, kìm chế dục vọng, khiêm tốn ngồi xuống, rất khó để bọn họ hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này."

Các du khách đang thảo luận kiến trúc trong giáo đường, muốn trả giá mười bảng Anh để leo lên đỉnh tháp, ngắm toàn bộ phong cảnh Oxford.

Mĩ Nhược cười, "Yêu cầu tất cả mọi người giống anh, cái này quá hà khắc rồi."

Chiêm Tuấn Thần nhìn nàng. "Đúng vậy, tôi cũng không dễ dàng được như bây giờ. Đặc biệt đối mặt với thời gian."

Mĩ Nhược thu nụ cười.

Sau một hồi nàng phá vỡ trầm mặc. "Tôi nghĩ, anh đã bỏ đi."

"Hành động của em vượt dự liệu của tôi, tôi cần thời gian thay đổi quan điểm. Mĩ Nhược, tôi chán ghét tên ác ôn kia, nhưng cũng đồng cảm với hắn."

Nàng biết hắn nói ai.

"Nói buông tha cho em không hề dễ dàng. Tôi cũng cảm nhận được tâm tình của hắn."

Hắn cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên môi nàng. Có một khắc, Mĩ Nhược căng thẳng, cho rằng hắn muốn hôn nàng.

Chiêm Tuấn Thần lắc đầu, lẩm bẩm: "Tôi làm sao có thể buông tha cho em như hắn?"

Mĩ Nhược mỉm cười, nhắc nhở: "Hôm nay mợ có tới lễ tốt nghiệp không?"

Hắn rất nhanh bị nàng thức tỉnh bởi nụ cười khinh bỉ, trầm ngâm hồi lâu, hắn nói: "Tính cách cô ấy quái gỡ, không thích tham gia mấy thứ này, một mình ở phố Hoa, có lẽ còn có người đàn ông đẹp trai thăm hỏi."

"Có lẽ?"

"Ai biết được, tôi đã hơn nửa năm chưa gặp cô ấy."

A, lại một cái đặc sắc của gia đình ưu tú điển hình. "Hai người từng yêu nhau chưa?"

"Chưa từng. Mĩ Nhược, tôi không muốn nói chuyện khác, em đang yêu Đinh Duy?"

Mĩ Nhược nghiêm túc, lắc đầu: "Tôi không muốn cùng anh nói về Duy."

"Không có thì ánh mắt của em không như vậy." Hắn cười lạnh nhạt.

Mĩ Nhược hít sâu. "Anh nhìn lầm rồi."

"Chúng ta đều rõ." Hắn phủ tay lên má nàng, vuốt sợi tóc dính trên bó. "Em còn trẻ, xinh đẹp, ngọt ngào như độc dược, đã định trước sẽ gặp rất nhiều đàn ông. Tôi không có khả năng đuổi từng tên đi, em cũng không cần tôi làm vậy. Nhưng tôi biết, tôi có đủ kiên nhẫn, chờ em mất hứng thú, chán ghét tất cả bọn họ."

"Vì sao lại tới đây, anh có thể nói ra loại lời lẽ này? Tôi nhớ trước kia anh nói toàn ngữ khí giao dịch."

Hắn cười. "Khi đó và bây giờ không giống nhau."

Nàng ngẩng đầu nhìn cửa sổ. "Hết mưa rồi."

Chiêm Tuấn Thần đứng dậy. "Đừng quên, tôi ở Wales chờ em."

Lúc trước Mĩ Nhược quên mất ý đồ và động cơ của Chiêm Tuấn Thần.

Nàng có đầy đủ học phí, một chút tiền gửi ngân hàng, tháng mười nàng bắt đầu học thạc sĩ, một năm nữa, mục tiêu của nàng là tới sở nghiên cứu Phương Đông. Tất cả đều không liên quan tới Chiêm Tuấn Thần.

Nàng chỉ cần cảm ơn cha nuôi và chú Tứ Cửu.

Phương Gia Hạo tốt nghiệp, Mĩ Nhược không muốn ở lại nhà Chiêm Tuấn Thần, nàng trả tiền phòng rồi thu tất cả quần áo và đồ dùng. "Mang Phi, chúng ta chuyển nhà."

Ngoài cửa sổ có tiếng gõ cửa, Mĩ Nhược thò đầu ra.

Đinh Duy mặc một bộ quần áo màu vàng, vẫy tay với Mĩ Nhược. "A Như, anh mới nấu một bữa rất ngon, chúng ta ăn nó rồi đi nhé."

Đúng vậy, phải ăn cơm xong mới bắt đầu mọi việc được.