Thiện Nam Tín Nữ

Chương 48




"A Như." Đinh Duy từ trong tuyết bước tới. "Tới trường không thấy em, anh đoán em ở đây chờ anh."

Hắn cảm thấy nàng và hắn tâm ý tương thông nên dáng cười rất đáng yêu.

Mĩ Nhược giúp hắn lau đi bông tuyết đang tan trên tóc, hỏi: "Anh mang dù mà còn dính tuyết? Em đi gọi điện, nói anh ra ngoài trời lạnh."

"Không sao, anh không thấy lạnh." Hắn cầm tay Mĩ Nhược. "Rất ấm áp."

Trông thấy trên bàn hai li cà phê, hắn hỏi: "Em ngồi với ai thế? Bạn học à?"

Mĩ Nhược gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác. "Chúng ta về đi, tuyết lớn rồi."

Ra ngoài, Mĩ Nhược quay đầu lại, thả xuống mũ tên ăn mày một đồng xu, Đinh Duy nói: "Anh cũng có mấy đồng lẻ."

Đinh Duy mở dù, hắn ôm lấy eo Mĩ Nhược, bước về phía trước. Tiếng sáo trúc u oán, buồn bã, lạnh lẽo truyền tới, Mĩ Nhược quay đầu nhìn qua cửa thủy tinh, không có một bóng người, nàng ôm Đinh Duy chặt hơn.

"Em lạnh à?" Đinh Duy hỏi.

Mĩ Nhược lắc đầu. "Duy, anh, anh có từng hôn ai chưa?"

Đinh Duy dừng lại, nghiêm túc nhìn nàng, hai gò má trắng bệch lại đỏ ửng. "Anh... anh chưa từng."

"Hôn em đi."

"Ở đây?" Đinh Duy quẫn bách nhìn bốn phía. "Có rất nhiều người."

"Thời tiết như vậy rất lãng mạng, em muốn hôn." Nàng nhìn hắn năn nỉ, ánh mắt nàng như vậy, làm cho lòng người mềm mại.

Đinh Duy không thể kháng cự, nhìn xung quanh, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Mĩ Nhược kiễng chân, chạm vào môi hắn.

"A Như."

Nàng mở mắt ra, cả hai nhìn nhau cười. "Đố ngốc, đây mới là hôn."

Sắc mặt Đinh Duy hơi thay đổi, hắn hít sâu, lần nữa cúi đầu xuống.

Mĩ Nhược nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn. Môi hắn lạnh buốt, tươi mát, cẩn thận chạm vào môi nàng, Mĩ Nhược ôm cổ hắn, đáp lại nhiệt tình, cho tới khi đầu lưỡi của hắn tham lam tiến vào, nàng trêu chọc hắn, cho tới khi trong cổ họng hắn bật ra một tiếng thở dài.

"A Như." Đinh Duy thở gấp, ôm chặt nàng, mặt chôn ở cần cổ nàng. "Anh thích em, thích tới mức không biết làm sao cho phải."


"Cứ như bây giờ là tốt rồi." Mĩ Nhược nắm tay hắn.

Lễ giáng sinh, Mĩ Nhược dọn tới vùng ngoại ô Oxford, sống chung với Đinh Duy.

Phương Gia Hạo phiền muộn: "A Như, em làm tôi rất thất vọng."

"Charles, tục ngữ nói ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay, anh đã ăn qua rất nhiều đồ ăn của Duy nấu."

"Tôi thừa nhận, hắn là đầu bếp giỏi. Nhưng không phải người yêu tốt." Phương Gia Hạo hạ giọng. "Các người rất hòa thuận?"

"Chúng tôi thuần khiết như mối tình đầu năm mười ba tuổi của anh."

Phương Gia Hạo nói: "Tôi rất kiên định, hắn không phải người yêu tốt."

"Người yêu tốt nhất định phải là trên giường? Không thể có tâm tình trò chuyện, tâm tình sung sướng?"

"Milan, em là người ở Berlin? Không hưởng thụ vui vẻ thân thể, còn không bằng đem mình kính dâng cho Chúa, hà tất dâng cho một người đàn ông?"

"Ở đây không chào đón anh."

Phương Gia Hạo nén giận nói: "Tôi không muốn nói chuyện cùng đàn bà, các người đem trí tuệ của con người đi chà đạp. Anh hỏi em, tết âm lịch em có muốn quay về Luân Đon không? Cậu nói em phải trở về, tất cả người nhà đều phải về."

Mĩ Nhược nâng trán. "Tôi nghĩ tôi và họ không có quan hệ."

Tết âm lịch, nàng về nhà chú Tứ Cửu chúc tết, sau đó lại theo Phương Gia Hạo tới Chiêm gia hội họp.

Chiêm gia rất sung túc, bác lớn và dì cả đã có con trai con gái, Mĩ Nhược không nhận ra tất cả anh em bà con và chị em họ, không nói tới trẻ con đời thứ hai thứ ba, may có Đinh Duy trước đó vì nàng chuẩn bị tiền lì xì, mỗi người một phong bao là xong việc.

Lúc này, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy mợ.

Mẹ của Phương Gia Hạo mặc một bộ váy khổng tước, ngón tay đeo nhẫn vàng, gương mặt tươi cười. So sánh với người mợ ăn mặc không phô trương, lạnh nhạt. Nàng ta là người có khuôn mặt dài điển hình, mắt một mí, phù hợp với tiêu chuẩn phụ nữ Phương Đông trong suy nghĩ của người Phương Tây.

Dáng người nàng ta cao gầy, mặc quần tây đen, hai đùi thon dài, thẳng tắp, ngồi cạnh Mĩ Nhược. "Học sinh ở Oxford rất tài giỏi."

Nếu như đây là lời đám chị em họ nói Mĩ Nhược sẽ cho là châm chọc, nàng là người cao ngạo, nhưng trước mặt vợ của Chiêm Tuấn Thần, nàng khiêm tốn cúi đầu. "Không dám, tôi chỉ cố gắng lấy bằng cấp thôi."

"Bằng cấp là của hồi môn quý giá, cô còn nhỏ, mà rất am hiểu."

Mĩ Nhược cười.

"Thu năm nay sao không tới Wales nghỉ ngơi? Tôi một mực mong gặp cô, kết quả chỉ thấy được Hi Vọng trong chuồng ngựa."

"Mùa thu là mùa yêu đương." Mĩ Nhược hiểu rõ ý đồ đối phương. "Mùa thu có một người đàn ông đáng yêu làm bánh ngọt cho tôi, chúc mừng sinh nhật tôi, mời tôi khiêu vũ. Wales quá lạnh, gió lớn, không giống như thôn Oxford có ánh trăng xinh đẹp."

Chiêm phu nhân cười: "Tuấn Thần khen cô thông minh, quả nhiên là vậy, hiểu được cái gì nên giữ cái gì nên bỏ."

Mĩ Nhược gật đầu: "Thói quen khó bỏ, mọi thứ nên tự chọn là tốt nhất."

Lúc rời đi, Chiêm Tuấn Thần đợi nàng ở dưới lầu.

Lái xe mở cửa cho nàng. Mĩ Nhược tức giận, nói với Chiêm Tuấn Thần: "Anh khiến tôi rất khó xử."

"Không gặp, em càng khó xử." Hắn hạ thấp người, duỗi tay ra.

Mĩ Nhược cự tuyệt, tự mình lên xe.

"Cô ấy nói gì với em?" Hắn hỏi.

"Anh nói gì với cô ấy? Chiêm tiên sinh, Chiêm phu nhân nói bóng gió đấy, cơ hồ khiến tôi cho là giữa chúng ta có cái gì đó vượt qua mối quan hệ thân thích."

"Đàn bà với đàn bà, bẩm sinh có tính cảnh giác." Hắn lạnh nhạt. "Có lẽ lúc nói chuyện tôi không tự chủ toát ra cảm giác."

"Anh nên nhớ, anh là trưởng bối của tôi."

"Mĩ Nhược, tôi không muốn thấy bộ dạng tức giận của em. Lần cuối chúng ta gặp mặt, đã là gần nửa năm rồi."

Mĩ Nhược không nói gì.

"Em vội quay về Oxford? Tôi có thể tới đó ở một đêm, sáng mai lại đi."

"Nhà trọ Khẳng Tấn Đốn còn đấy, tới chỗ chú Tứ Cửu mà ở. Tôi cho dù không có xe lửa, cũng có thể qua đó ở một đêm."

Hắn trầm mặc. "Tôi thật lòng muốn biết, nếu như trước kia em biết thân thích Chiêm gia còn, lúc em cần trợ giúp xuất hiện, em sẽ như thế nào."

Nàng sẽ cam chịu số phận. "Như vậy tôi sẽ bị anh làm phiền chết, bị tên kia hút máu, không thì anh đem tôi hút khô."

Hắn cười ra tiếng. "Mĩ Nhược, em gần đây tốt chứ? Ở chung sinh hoạt rất vui vẻ?"

"Duy đối xử với tôi rất tốt."

Chiêm Tuấn Thần gật đầu. "Đinh gia tuy rằng chỉ là dòng nước nhỏ, nhưng Đinh lão tiên sinh không phải người bình thường. Đinh Duy được giáo dục rất tốt."

"Anh biết ông ấy? Đinh tước sĩ?"

"Đinh thị mấy năm trước kết thân với Diêu gia, mua tập đoàn xí nghiệp Anh, có 30% cổ phần, sau đó tập đoàn tư nhân Anh lại thu mua ngược lại cổ phiếu. Cuối cùng, Đinh Hỉ Sinh dùng hai mươi lăm triệu bảng thu mua được 49% cổ phần, đánh thắng trận chiến. Chỉ trong ba ngày, ông ta lấy đâu hai mươi lăm triệu bảng?"

Mĩ Nhược trừng mắt. "Anh không chỉ bán kim cương? Còn mở ngân hàng?"

Chiêm Tuấn Thần thò tay, tựa hồ muốn bóp má nàng, lại buông tay, trách móc: "Chiêm gia có rất nhiều, nếu không dựa vào cái gì tặng em mỏ dầu?"

"Tôi nghĩ anh nói khoác."

Hắn tức giận. "Bây giờ hối hận còn kịp đấy."

Mĩ Nhược lắc đầu.

"Anh vì Duy giúp Đinh gia à?"

"Dù gì cũng cùng chủng tộc, giúp họ không có gì không tốt. Tôi nhìn sắc mặt người phương Tây khó chịu đã lâu." Hắn bỗng nhiên dừng lại, nói: "Tôi cùng vì em. Người nhà Chiêm gia không thể bị người khác khinh thường."

Mĩ Nhược trầm mặc, nhìn ánh mắt hắn, xác định thật giả.

Hắn nhìn nàng: "Em cảm động?"

"Anh là người làm ăn, tôi không tin anh bỏ ra không thu lại. Hơn nữa, mợ khen tôi biết giữ biết bỏ."

Sắc mặt Chiêm Tuấn Thần tối sầm, hắn hừ một tiếng, đẩy cửa xe. "Tới rồi." Lại giữ nàng. "Đinh gia sẽ không chấp nhận em, vì vậy, rảnh nhớ tới tôi."

Mĩ Nhược ở ngoài cửa nói: "Tôi thật sự không hiểu anh đang bàn tính cái gì."

Hắn cười, "Mĩ Nhược, Đinh Duy tuy phẫu thuật thành công, nhưng thân thể hắn không thể làm người đàn ông bình thường được."

Trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo, sắc mặt Mĩ Nhược trắng nhợt: "Anh có ý gì?"

Hắn không đáp. Chỉ nói: "Trên đường cẩn thận, trở về gọi cho tôi."

Đinh Duy ở nhà ga đón nàng, Mĩ Nhược duỗi người: "Giống như vừa đánh trận vậy."

"Gia tộc đông người phiền thế đấy."

"Duy, Đinh gia cũng như thế này?"

Hắn gật đầu. "Ông nội có em trai một em gái, sinh sôi nảy nở tới giờ, không biết đã là bao nhiêu."

"Em không nhận ra ai là ai, phụ nữ ở Chiêm gia rất quái dị, thẩm mĩ rất giống nhau, phàm là trên dưới hai mươi tuổi, đều mặc váy dài tới gối, đeo giày màu xanh."

"Đó là theo trào lưu, ngày hôm qua trên báo thời trang, Diana mặc trang phục như vậy."

"Hóa ra là vậy, thảo nào trong mắt họ, em là một đứa quê mùa."

Hắn cười to. "Anh cũng không nhận ra hết tất cả họ hàng của Đinh gia, cũng may anh có thượng phuowg bảo kiếm, nhiều lúc mẹ lấy cớ không khí không tốt, miễn cho anh đi ra xã giao."

"Duy, anh lâu vậy không về nhà, giải thích với gia đình thế nào?"

Hắn nhìn nàng, "Anh đã gọi điện thoại. Sau tết âm lịch quay về."

Nàng chần chờ: "Anh có phải quay về Mĩ gặp bác sĩ không?"

"Luân Đôn cũng có bác sĩ nổi tiếng. A Như, em không cần lo lắng."

Nàng miễn cưỡng cười cười.

Buổi tối cả hai nằm cạnh lò sưởi, Mĩ Nhược ngã trên ghế sô pha, Đinh Duy hầu như muốn đem nàng nuốt hết vào bụng, hắn ôm nàng, hôn nàng cuồng nhiệt, nước bọt giao hòa, đầu lưỡi cuốn lấy nhau.

Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng hồi lâu, lại cúi xuống, hôn lên cằm và cổ nàng.

"A Như."

Nàng đứng dậy, cởi bỏ cúc áo, áo lót viền hoa lộ ra.

Hô hấp của hắn dồn dập, ánh mắt hắn dừng trên ngực nàng.

"Duy." Nàng cổ vũ.

Gương mặt hắn đỏ lên, cụp mặt xuống, đưa tay giúp nàng cài cúc áo. "A Như, anh..." Hắn ngập ngừng. "Quá sớm, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu."

Mĩ Nhược suy nghĩ, cài lại cúc áo. "Là em không đúng, em quá nhanh. Mỗi giai đoạn đều tốt đẹp là chính, chúng ta nên hưởng thụ từng khoảnh khắc."