Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng

Chương 39




Buổi sáng sớm trong căn phòng ngập tràn ánh nắng dịu dàng, Trương Cảnh Bách vừa mở mắt đã thấy Hồ Tịnh Nghi đang chuẩn bị cho buổi casting. Tiếng máy sấy tóc vang lên đều đều, nhưng những suy nghĩ trong đầu anh không thể giữ bình tĩnh trước khung cảnh trước mắt.

Cô mặc một chiếc váy hai dây mỏng nhẹ, hương hoa lài từ cơ thể cô thoảng lên theo làn tóc dài vừa được gội sạch. Mái tóc ướt đầm chảy xuống vai, những giọt nước còn vương trên làn da mịn màng. Trong giây phút ấy, mọi cảm xúc của Trương Cảnh Bách đột nhiên dâng trào.

Anh đứng dậy, bước lại gần cô từ phía sau. Hồ Tịnh Nghi giật mình khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh gần sát bên tai.

"Em đẹp quá" giọng anh trầm ấm, ánh mắt không rời khỏi cô.

Hồ Tịnh Nghi nhìn anh qua gương, đôi mắt long lanh.

"Anh dậy rồi à? Em làm ồn sao?"

Trương Cảnh Bách khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cô, ánh mắt anh hiện lên sự dịu dàng lẫn chút thèm khát.

"Không phải. Anh chỉ không thể ngừng nhìn em."

Hồ Tịnh Nghi bậy cười thành tiếng

" Nhìn em làm gì?"

" Thì tại em đẹp...hôm nay đi đâu à?"

" Đi casting, anh đưa em đi nhé. Hết tiền đi taxi rồi"

" Nhà chúng ta có tài xế mà..."

"Ơ, thế anh không đưa em đi à?"

" Không, anh đưa em đi"

" Vậy thì tắm rửa thay đồ đi, đừng có ôm em nữa, nhột quá"

Trương Cảnh Bách khẽ cười trước phản ứng của Hồ Tịnh Nghi, nhưng vẫn không buông tay cô. Anh cúi người ghé sát tai cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da mỏng manh.

"Anh ôm chút nữa có được không? Em khiến anh không muốn rời đi."

Hồ Tịnh Nghi đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh qua tấm gương. Cô cảm nhận được trái tim mình đang đập nhanh hơn khi Trương Cảnh Bách tỏ ra quá gần gũi và dịu dàng.

"Thôi nào"" cô khẽ nói, cười một cách bối rối. "Anh mà không tắm nhanh thì em trễ giờ mất."



Trương Cảnh Bách cuối cùng cũng nhún vai, rời khỏi cô, nhưng đôi mắt vẫn không rời. "Được rồi, anh tắm nhanh rồi đưa em đi. Nhưng nhớ kỹ nhé, hôm nay chỉ cần tập trung casting, mọi chuyện khác để anh lo."

Hồ Tịnh Nghi bật cười, cô nhìn theo bóng lưng Trương Cảnh Bách đi vào phòng tắm. Trái tim cô bất giác nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng không rõ ràng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự hiện diện của Trương Cảnh Bách khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Trương Cảnh Bách bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước còn đọng lại trên làn da rám nắng. Anh nhìn thấy

Hồ Tịnh Nghi đang loay hoay với chiếc khoa kéo váy. Nhìn thấy anh cô vui như cá gặp nước

"Anh, giúp em kéo khóa lên với"

Trương Cảnh Bách nhìn thoáng qua, đôi mắt anh ánh lên chút bất ngờ nhưng rồi nụ cười thoáng hiện trên gương mặt. Anh bước đến gần Hồ Tịnh Nghi, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Hơi ấm từ bàn tay anh khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Anh vòng tay qua eo Hồ Tịnh Nghi, cúi xuống tham lam ngửi lấy mùi hương của cô.

"Đừng, nhột"

"Tịnh Nghi, chúng ta còn chưa làm chuyện đó..."

" Hôm sau đi, em đi casting mà"

Trương Cảnh Bách khẽ cười, giọng anh trầm ấm pha chút trêu chọc khi cúi xuống sát mặt cô.

"Casting cũng đâu quan trọng bằng anh?"

Hồ Tịnh Nghi cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể che giấu nụ cười thoáng qua khi nhìn thấy sự tinh nghịch trong mắt anh.

"Anh đừng có làm loạn lên nữa, em phải tập trung cho buổi casting"

Trương Cảnh Bách hơi nhướn mày, không rời ánh mắt khỏi cô.

"Thế thì, anh sẽ đợi. Nhưng nhớ đấy, nợ này không nhỏ đâu."

Hồ Tịnh Nghi cười nhẹ, đẩy anh ra một chút nhưng vẫn để anh giữ tay quanh eo mình.

"Anh đúng là..."

Trương Cảnh Bách nhìn sâu vào mắt cô, nụ cười trở nên dịu dàng hơn.

"Anh chỉ muốn em nhớ rằng dù có chuyện gì, anh vẫn ở đây bên em."



Câu nói của anh khiến Hồ Tịnh Nghi cảm thấy an tâm, nhưng đồng thời cũng làm cô thêm bối rối. Cô biết trái tim mình đã bị rung động bởi sự ấm áp của anh, nhưng vẫn còn điều gì đó trong lòng khiến cô chần chừ...

Tư dinh Lý gia, Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao mới sáng sớm đầu tuần đi làm. Trình Tú Dao mệt mỏi, cô là bác sĩ, đêm qua còn phải đi cấp cứu đến 3h sáng mới về mà mới 7h sáng lại phải đến bệnh viện nữa.

Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao đang đi bộ xuống dưới sườn đồi để lấy xe. Lý Cảnh Thiên nhìn thấy vợ mình có chút mệt mỏi vì đêm qua.

"Dao Dao, ai chạy xuống ngọn đồi này trước thì sẽ không phải rửa chén trong một tuần"

Trình Tú Dao nghe thấy thế liền chạy đi, Lý Cảnh Thiên thích thú đuổi theo cô.

" Anh không biết sao? Em từng là người chiến thắng huy chương vàng đại hội thể thao khi còn học đại học đó"

" Đợi anh, em chạy nhanh như nai vậy"

"Đúng là không tự lượng sức mình"

"Em chạy trước anh mà, không công bằng"

Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao vui vẻ chạy đuối nhau dưới ngọn đồi, tiếng cười của họ vang vọng khắp không gian yên tĩnh của biệt thự Lý gia. Trình Tú Dao có lợi thể rõ ràng, bước chân cô nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một chú nai nhỏ. Cô quay lại, nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đang cố hết sức để theo kịp mình, miệng cười rạng rỡ:

"Anh sẽ không bao giờ thắng được đâu!"

Lý Cảnh Thiên vừa thở dốc vừa cười, vẫn không chịu thua. Anh rõ ràng là đang nhường cô thôi, anh còn chưa chạy hết sức mà.

"Chờ đấy! Nếu thắng, anh sẽ bắt em phải nấu bữa tối cả tuần luôn."

"Anh mơ à!"

Trình Tú Dao là người chạy xuống sườn đồi đầu tiên, cô vui vẻ quay lại nhìn Lý Cảnh Thiên. Anh mĩm cười rồi lao đến bế xốc cô lên. Trình Tú Dao thuận thế ôm lấy cổ Lý Cảnh Thiên

" Anh thua rồi, rửa chén đi"

" Được! anh rửa chén cho em cả đời"

" Nau com nua, em muon an com anh ทลิน"

" Anh làm hết"

Cả hai người Trương Cảnh Bách và Trình Tú Dao hiện tại đều rất hạnh phúc. Được sống cùng người mình yêu, được yêu... Trình Tú Dao làm sao không biết tình cảm Trương Cảnh Bách giành cho mình chứ, chỉ là bây giờ họ đã đi quá xa. Đến lúc cô quay đầu lại thì họ đã cách xa nhau đến không thể cứu vãn được nữa. Vậy nên cách tốt nhất là im lặng, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc mà thôi.