Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng

Chương 43: giông bão




Bão tố một lần nữa đổ lên đầu Trương gia. Trình Vĩ Phong phát hiện Vân Tưởng Lâm đã bỏ trốn.

"Cái gì?!!!"

Trương Cảnh Bách đang ngủ thì cũng phải bật dậy khi nghe tin, Hồ Tịnh Nghi cũng bị làm cho thức giấc. Cô nhanh chóng hỏi han

"Anh, chuyện gì vậy?"

Bên kia đầu dây giọng Trình Vĩ Phong hớt hả

" Tôi đang đến chỗ của Tĩnh Hương, tôi nghĩ em ấy vẫn an toàn. Anh cẩn thận, bọn chúng sẽ đánh úp đó"

" Biết rồi"

Hồ Tịnh Nghi sốt ruột nhìn Trương Cảnh Bách

" Rốt cuộc là sao thế?"

"Em ở yên đây, đừng đi ra ngoài. Anh cần đi kiểm tra an ninh"

"Anh"

Trương Cảnh Bách đứng dậy bước ra ngoài không có thời gian quay đầu nói chuyện với cô. Hồ Tịnh Nghi cảm thấy lo lắng khi nhìn theo bóng dáng Trương Cảnh Bách rời đi, tim cô đập mạnh, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô tự nhủ rằng có lẽ tốt nhất là nên nghe lời anh, nhưng cảm giác bất an càng lớn dần trong lòng. Cô bước tới bên cửa số, nhìn ra ngoài đêm khuya, ánh đèn thành phố lấp lánh nhưng hoàn toàn yên tĩnh, trái ngược với cơn bão đang cuộn lên bên trong cô.

Ở phía ngoài dinh thự, Nguy. Hàn Thủ đang âm thầm quan sát tình hình. Vệ sĩ luôn đi tuần 24/24, xung quanh là bức tường chắn cao khó mà vượt qua được, hệ thống camera an ninh dày đặc. Nếu đã như thế thì không thể ám sát tại nhà riêng được rồi.



Hồ Tịnh Nghi là điểm yếu duy nhất của Trương Cảnh Bách...vậy thì chỉ còn cách đặt boom tại nhà hát nơi mà Hồ

Tịnh Nghi biểu diễn thôi. Nếu thành công thì cả hai cùng chết còn không thì xem như Hồ Tịnh Nghi là người mở màn.

Cô chậm rãi rút điện thoại ra, ánh sáng màn hình lóe lên trong bóng tối. Một cuộc gọi ngắn, lời dặn dò cụ thể và đầy lạnh lùng. Mọi thứ đã được lên kế hoạch, không cần vội vã, chỉ cần chờ đợi đúng thời cơ để hành động.

"Ván cờ đã bắt đầu"

Ngụy Hàn Thủ mỉm cười mờ nhạt, quay lưng đi khỏi khu dinh thự để lại một đêm mất ngủ giành cho Hồ Tịnh Nghi và đặc biệt là Trương Cảnh Bách.

Trương Tĩnh Hương đang ngủ tại nhà riêng, nghe thấy tiếng xe cô bừng tỉnh bước ra ngoài kiểm tra. Nhìn thấy

Trình Vĩ Phong đầu tóc rũ rượi chạy đến ôm chầm lấy cô

"Em không sao chứ?"

"Anh, nửa đêm rồi. Sao anh đến đây lúc này thế?"

" Anh lo cho em. Vân Tưởng Lâm biến mất rồi, anh lo bọn họ sẽ làm hại em, anh không thể để mất em nữa"

Nhìn Trình Vĩ Phong mếu máo, Trương Tĩnh Hương phì cười

"Em không sao cả mà, khu biệt thự này được bảo vệ rất nghiêm. Sẽ không sao cả"

Trương Tĩnh Hương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi Trình Vĩ Phong bất ngờ hôn cô. Khoảnh khắc đó dường như kéo dài mãi trong sự tĩnh lặng của màn đêm, và cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ anh lan tỏa. Cô đứng im, không chống cự nhưng cũng không hẳn đáp lại, chỉ để mặc mình lạc trong dòng cảm xúc bất ngờ. Khi Trình Vĩ Phong từ từ buông cô ra, ánh mắt anh dường như chất chứa nỗi sợ hãi và lo lắng mà cô chưa bao giờ thấy ở anh trước đây.

"Anh sợ mất em" Trình Vĩ Phong khẽ nói, giọng anh như một lời thú nhận yếu đuối nhưng chân thành.



"Sau tất cả những gì đã xảy ra, em là người duy nhất anh có thể tin tưởng."

Trương Tĩnh Hương nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của anh, nhưng cô không thể nào dễ dàng bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng. Đôi khi, tình cảm từ phía Trình Vĩ Phong quá mãnh liệt khiến cô cảm thấy bị cuốn đi mà không thể kiểm soát. Cô vốn là người mạnh mẽ, không muốn bị lệ thuộc vào ai, nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại thấy mình

luong lu.

"Anh thật sự không cần lo quá nhiều đâu" cô lên tiếng, cố gắng trấn an anh, dù trong lòng vẫn có chút xao động.

"Em đã tự bảo vệ mình từ khi còn bé. Chuyện này em xử lý được."

Trình Vĩ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, bước lại gần hơn, như thể muốn khẳng định sự hiện diện của mình bên cạnh cô.

"Hương, anh biết em mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ không có nghĩa là em phải đối mặt với mọi thứ một mình. Để anh ở bên em, được không?"

Lời nói của anh làm Trương Tĩnh Hương cảm thấy trái tim mình dường như mềm yếu hơn một chút. Dù bề ngoài cô luôn tỏ ra độc lập và không muốn ai giúp đỡ, nhưng sâu thằm trong lòng, cô cũng khát khao sự an toàn mà anh đang cố gắng mang lại.

Cô thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi lại quay về phía anh.

"Anh thật cứng đầu, biết không?"

Trình Vĩ Phong mỉm cười yếu ớt, nét mệt mỏi trên khuôn mặt dần tan biến.

"Nếu vì em, anh sẽ mãi cứng đầu."

Trương Tĩnh Hương không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dựa vào vai anh một chút, cho phép mình yếu đuối trong giây lát mà không biết răng giông bão đã ở trên đầu.