Thiên Nghịch

Quyển 2 - Chương 1




Vị tráng hán lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt mờ mịt, ngã xuống đất.

Vương Lâm không có giết hắn, nhưng khiến cho hắn sống còn khó chịu hơn chết. Xương cốt toàn thân đều bị nguyên lực của Vương Lâm đánh gãy, ngay cả kinh mạch tay phải cũng hoàn toàn bị phế bỏ.

Ở trong mắt Vương Lâm, vị tráng hán này mặc dù mạnh hơn so với Mộc Hải, nhưng cũng chỉ là cá mè một lứa, không biết khống chế nguyên lực, chỉ biết cậy mạnh đánh ra.

“Người kế tiếp là ai?” Vương Lâm thuận tay lấy ra trữ vật thẻ từ trên người tráng hán, sau khi để vào trong ngực, hắn tiện tay phủi bay giọt máu vừa rồi rơi ở trên người, nhìn mọi người một cái.

Mọi người, trừ vị thanh niên mặt áo xám, lộ vẻ khiếp sợ. Ở Mẫu Hoàng đại lục, cường giả luôn được người khác tôn kính. Vương Lâm mới vừa rồi xuất một kích, để cho bọn họ khắc sâu trong tâm khảm thực lực của hắn, trong mắt mặc dù còn là âm trầm, nhưng lại có vẻ tôn kính. Nam tử áo xám híp cặp mắt lại, trong mắt dâng lên một tia chiến ý.

Một lúc lâu sau, một cô gái mới bước ra, dung mạo bình thường, mặc khôi giáp thị vệ. Nàng đối với Vương Lâm hơi ôm quyền, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, nói, “Vương Lâm, xin chỉ giáo!”

Nói xong, cũng không chờ đối phương phản ứng, cô gái trong tay lập tức xuất hiện một cây trường thương, mũi thương run lên, hóa thành thương ảnh như giao long đâm ra.

Vương Lâm hai mắt khép hờ, cũng không thèm nhìn trường thương đâm tới, tay phải tùy ý duỗi một cái, lập tức nhẹ nhàng bắt được thân thương, trong mắt lộ ra một tia cổ quái như có như không.

Cô gái không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt càng lộ ra thêm một tia độc ác, lập tức buông cây thương đang cầm trong tay phải, lớn tiếng giễu cợt nói, “ Vương Lâm, ngươi trúng kế! Bạo!”

Trường thương nhất thời chấn động, vỡ vụn ra, một làn khói màu tím đen lập tức khuếch tán.

“Phải không? Chưa chắc!” trong mắt Vương Lâm thoáng qua vẻ châm chọc, thân thể chuyển động một cái, lập tức khiến đám khói đen đó lui ra khỏi phạm vi của hắn. Lúc mới vừa cầm trường thương, trong chớp mắt, hắn cũng cảm giác có chút không đúng, trường thương này nhìn như rất nặng nhưng thực tế lại hơi nhẹ, hắn liền có lòng cảnh giác há có thể để trúng độc sao?

Cô gái cả kinh, trong tay lập tức xuất hiện một cây chủy thủ được bao bọc bởi một hào quang màu lam, hiển nhiên là có bôi kịch độc.

“Ngươi, sẽ là người thứ ba ta giết chết!” Vương Lâm trong mắt hàn quang lóe lên, hắn thấy cây cỏ trên mặt đất bị khói đen bao trùm đều chết đen, trong lòng biết đây là chất kịch độc vô cùng, nếu không giết cô gái am hiểu dùng độc này, ngày sau sẽ là một phiền toái lớn. Đem hết thảy mọi nguy hiểm đến mình đều bóp chết từ trong trứng nước chính là tính tình của Vương Lâm.

Ý định muốn giết người chợt lóe, đúng lúc này vị thanh niên áo xám chăm chú đứng bên cạnh nhìn vừa nghe đựơc những lời nói của Vương Lâm, mặt liền biến sắc gấp giọng nói, “ Vương Lâm, ngươi không thể giết nàng!”

Vừa nói hắn vừa cất bước, một quyền đánh về phía trước Vương Lâm, cố gắng ngăn cản đối phương giết người. Thanh niên áo xám vừa ra tay, Vương Lâm liền phát hiện người này cùng những người khác bất đồng, đối phương một quyền giống như cá trong nước xoáy khóa hết mọi hành động của mình, một quyền này nhìn như đánh về phía trứơc của mình, nhưng thực tế bên trong lại có nhiều biến hóa, nếu mình như cũ đi tới, vô luận lùi hay tiến đều nằm bên trong vòng công kích của đối phương. Hơn nữa điều trọng yếu nhất chính là một quyền này của đối phương, nguyên lực lãng phí cực ít! Đây là người thứ nhất Vương Lâm thấy biết cách khống chế nguyên lực của chính mình.

Trong mắt Vương Lâm lập tức hiện lên một tia chiến ý, trước mắt người thanh niên mặt áo xám này vừa đúng có thể làm đối thủ để thử một chút cực hạn của mình.

Vương Lâm biết cho dù có hết sức cũng chỉ có tới cấp hai, nhưng trên thực tế bởi vì luyện tập khống chế nguyên lực, bản thân nếu liều mạng cũng có thể chống lại nguyên lực cấp ba, cấp bốn. Coi như đối phương biết cách khống chế nguyên lực, nhưng bây giờ mặt mạnh nhất của mình không phải là nguyên lực, mà là tốc độ!

Đối với tốc độ, Vương Lâm rất có tự tin, bản thân đã huấn luyện hết nửa năm, tuyệt đối tốc độ tăng lên tới một độ cao khó có thể tưởng tượng, nhất là sau khi tiến hành huấn luyện né tránh, nếu như cởi bỏ hết khối sắt nặng trên người, mặc dù không sánh bằng Tư Đồ Nam, nhưng những người ở đây không cần nói tới.

Loading...

Thực lực cường đại mang đến cho hắn tràn đầy tự tin khi giao chiến với thanh niên áo xám, chỉ bất quá trước hết, Vương Lâm cần giải quyết một người!

Nhất là sau khi nhìn thấy vẻ độc ác trong mắt của cô gái khi dụng độc, Vương Lâm tâm ý thêm kiên định, hắn không nói hai lời, thân thể thối lui thóat khỏi phạm vi kiềm khóa của thanh niên áo xám, đồng thời ngưng tụ nguyên lực ở tay phải, thật nhanh nguyên lực đựơc bắn ra!

“Ta muốn giết người, ngươi không cản đựơc!”

Một giọt huyết dịch chứa đựng một phần ba nguyên lực của Vương Lâm, phảng phất một đạo tia chớp màu đỏ, mang theo một tia quỹ tích màu đỏ tươi xuyên thấu mi tâm cô gái dụng độc, hiện ra một chút diễm sắc kinh tâm động phách.

Cô gái vừa chết, những người còn lại đều ngây người, trừ bốn cô gái bên ngoài ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, sáu nam tử khác thì hút một ngụm khí lạnh, không dám tin nổi vào mắt mình nhìn về phía Vương Lâm.

Thanh niên áo xám kinh ngạc nhìn thi thể cô gái dụng độc, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, sắc mặt phức tạp nhìn Vương Lâm một cái, cười khổ nói, “ Vương huynh, chính là sợ ngươi thật sự giết cô gái này, nhưng vẫn không thể thành công ngăn cản...... Vương huynh, chuyện hôm nay, ta bất kể, nếu ngươi không chết, ngày khác Hàn mỗ sẽ đến tìm ngươi. Ta với ngươi, hai người đánh một trận.”

Nói xong, thanh niên áo xám vẻ mặt mệt mỏi, mắt lộ ra vẻ đáng tiếc, thật sâu nhìn Vương Lâm một cái, ống tay áo vung lên, xoay người đi ra ngoài cửa.

Đúng vào lúc này, một trong bốn nữ nhân kia giận dữ nói, “Xuân Thủy đế quốc luật pháp điều thứ hai, nam nhân giết chết nữ nhân, chém! Xuân Thủy đế quốc luật pháp điều thứ sáu, người thấy nam nhân giết chết nữ nhân, nếu không bắt giết hung thủ, chém! Hàn Hạo, coi như ngươi là chiến sĩ đầu tiên dưới chân của Tam tiểu thư, nếu không xuất thủ cũng khó trốn thóat chế tài của Xuân Thủy luật pháp, chính ngươi suy tính đi.”

Một cỗ sát khí lập tức tràn ngập ra, thanh niên áo xám xoay người cười lạnh nói, “Hàn mỗ không muốn xuất thủ, coi như Tam tiểu thư có bức tới, cũng không thể cưỡng bách ta!” Nói xong, hắn tùy ý nhìn gian phòng Vương Lâm một cái, cất bước rời đi.

Vương Lâm sau khi nghe những lời nói của thanh niên áo xám, nội tâm vừa động, nhìn lướt qua gian phòng của mình cửa phòng đã đóng chặt. Thu hồi ánh mắt, thần sắc hắn như thường, bình thản nói, “Như vậy, các ngươi đồng lọat ra tay đi.”

Mười người còn lại do dự một chút, cuối cùng cắn răng rút vũ khí của mình ra, nhanh chóng phân tán thành hình cung đem Vương Lâm bao vây ở bên trong, không biết người nào lên tiếng trước, lập tức toàn bộ xong về phía Vương Lâm.

Trong mắt Vương Lâm tinh quang nhanh chóng hiện lên, cũng không nói nhiều lời tiến vào hỗn chiến với tâm tư cẩn thận, nhanh chóng đem khối sắt bốn mươi kg trên người bỏ xuống, thân thể hắn lập tức di động. Bởi vì thể trọng nhẹ đi bốn mươi kg nên tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh vượt bậc, nhanh chóng đi xuyên qua mười người. Nguyên lực lưu chuyển toàn thân, hầu như không lãng phí. Tay ra quyền đánh vỡ vụn cổ họng của một cô gái. Vừa chỉ một cái, mi tâm một nam nhân bị xuyên thấu. Hết thảy xảy ra với tốc độ quá nhanh. Trong vòng mấy nhịp thở, mười người chỉ còn lại tám người.