Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 27




"Phụ hoàng, Hán Lệ thành rất giàu có." Thiên Nguyệt Triệt kéo Thiên Nguyệt Thần đi trên đường, nhìn y phục của những người lui qua lại, dù không phải cái nào cũng là tơ lụa thượng đẳng, nhưng đều mới, hơn nữa phong cách ở đây khác với những thành trấn kia.

"Bởi vì nơi này gần hiệp hội ma pháp, hiệp hội ma pháp nằm giữa Mạn La đế quốc và Sắc Vi đế quốc, mà nhìn khắp Mạn La đế quốc, Hán Lệ thành có nhiều ma pháp sư nhất, thành dân bình thường đi bên cạnh Triệt nhi cũng có thể là ma pháp sư cao cấp." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

"Thật sao?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng, có chút phấn khích.

"Đừng gây chuyện thị phi." Nhìn bộ dáng của hắn, Thiên Nguyệt Thần cũng biết hắn đang nghĩ gì, kéo tai hắn thấp giọng cảnh cáo.

"Ta không gây chuyện thị phi, chỉ muốn luận bàn một chút." Thiên Nguyệt Triệt "Hừ" một tiếng, tránh khỏi tay Thiên Nguyệt Triệt, sải bước về phía trước.

"Các ngươi tìm khách điếm, Minh Nhất, ngươi truyền tin đến đế đô cho Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, bảo hắn điều tra về thân phận người đứng đầu kháo thí tám năm trước, và mọi thứ có liên quan."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Minh Nhất gật đầu, chuyện càng ngày càng hảo ngoạn.

Thiên Nguyệt Triệt tởi một tiểu sạp, tò mò cầm mặt nạ, đùa giỡn một chút, sau đó để xuống, rồi đi tới một hàng mua mứt quả, cầm lấy một chuỗi, há mồm cắn.

Rất ngọt, nhưng hắn thích, Nặc Kiệt ở phía sau vội vàng trả tiền, đột nhiên, có hai người đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, đánh giá Thiên Nguyệt Triệt từ trên xuống dưới một lần.

"Giản, hắn không phải người chúng ta muốn tìm, đi thôi." Một nam tử kéo nam tử kia, nói.

"Nhưng vừa rồi... ." Nam tử được gọi là Giản có chút nghi ngờ: "Ta quả thật cảm thấy trên thân người này một cỗ ma pháp cường đại lưu động."

"Tiểu thiếu gia, đồ quá ngọt, không tốt cho răng." Nặc Kiệt theo bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, mở miệng, bởi vì Nặc Kiệt lên tiếng, tầm mắt hai nam tử tập trung trên người Nặc Kiệt.

"Giản, là hắn." Nam tử chỉ vào Nặc Kiệt nói, hóa ra ma pháp vừa lưu động là do Nặc Kiệt đuổi theo mà hơi thở không yên.

"Nhưng không giống." Giản mở miệng: "Người béo đô đô, thấy thế nào cũng không giống."

Béo đô đô? Phạm vào cấm kỵ của Nặc Kiệt một cách nghiêm trọng, Nặc Kiệt vén tay áo, nắm chặt quả đấm: "Các ngươi nói cái gì đó? Ta là khỏe mạnh, khỏe mạnh có hiểu không."

Dám nói hắn béo đô đô, Nặc Kiệt cảm thấy vô cùng ủy khuất, vạn nhất bệ hạ cũng ngại hắn béo đô đô không muốn hắn hầu hạ thì sao?

"Nói ngươi thì thế nào?" Giản nhìn người đang kích động, thấy Nặc Kiệt vươn quả đấm như muốn đánh nhau, nhất thời hung ác.

"Ngươi... Ngươi... ." Nặc Kiệt không phải người biết cãi nhau, trong hoàng cung có ai dám nói như vậy với Nặc đại tổng quản: "Ngươi thật quá đáng, tiểu thiếu gia, ngài làm chủ cho nô tài a, ngài phải chủ trì công đạo cho nô tài."

Dù Nặc Kiệt đơn thuần nhưng lại là người lý trí, không có Thiên Nguyệt Thần hay Thiên Nguyệt Triệt phân phó, hắn sẽ không tự ý động thủ.

"Nga? Vậy ngươi nghĩ nên làm gì bây giờ?" Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc nhìn Nặc Kiệt: "Đem hắn nấu, kho, hay là chưng thang?"

"Cái này... Cái này có quá tàn nhẫn không?" Nặc Kiệt sợ hãi hỏi.

"Này, tiểu tử, chỉ bằng ngươi?" Giản khinh thường nói: "Chỉ là một oa nhi mà dám nói chuyện như vậy với ta, không nghĩ đây là đâu, bọn ta là người của hiệp hội ma pháp, ngươi cũng dám chọc."

Cư nhiên bị một cái tiểu hài tử xem thường.

"Chỉ bằng tiểu thiếu gia nhà ta." Nặc Kiệt chống eo, có Thiên Nguyệt Triệt hậu thuẫn, nói chuyện thêm can đảm.

"Chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần phân phó minh vệ xong, đi tới, thấy Nặc Kiệt như vậy, thiếu chút nữa cười to.

"Phụ thân, Nặc Kiệt cãi nhau với người nọ." Thiên Nguyệt Triệt như bảo bảo đáng yêu, kéo tay Thiên Nguyệt Thần.

"Bệ... Chủ tử, là bọn hắn ức hiếp ta." Nặc Kiệt khóc lóc kể lể, tại sao kẻ bị ức hiếp luôn là hắn.

"Vậy sao? Ức hiếp ngươi thế nào?" Thiên Nguyệt Thần trêu ghẹo.

"Bọn họ nói ta mập mạp, ức hiếp ta, còn... Ức hiếp tiểu thiếu gia." Lúc này Nặc Kiệt thực thông minh, hắn biết Thiên Nguyệt Triệt mới là người Thiên Nguyệt Thần để ý, cho nên đánh vào điểm trọng yếu.

Quả nhiên Nặc Kiệt vừa nói xong, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần chợt lóe, nhưng chỉ trong chớp mắt, nhanh tới mức người khác nhìn không ra, Triệt nhi của y mà cũng có người dám ức hiếp?

"Bọn họ ức hiếp Triệt nhi thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Bọn họ mắng tiểu thiếu gia là tiểu tử, mắng tiểu thiếu gia là oa nhi." Nặc Kiệt nói mấy chữ này đặc biệt nhấn mạnh, chứng minh độ tin cậy.

"Mập mạp... Ngươi... ." Giản muốn mở miệng lần nữa, bị nam tử bên cạnh kéo.

"Xin lỗi, tính cách sư đệ của ta dễ kích động." Nam tử kia hữu lễ: "Cũng không cố ý mạo phạm hai vị, xin tha thứ."

"Sư huynh." Giản còn muốn mở miệng, bị nam tử kéo ra.

"Hừ, đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không ta đánh cho các ngươi hoa rơi nước chảy." Nặc Kiệt thổ bỉ phun nước bọt.

Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần nhìn nhau cười, "Phụ hoàng, đó gọi là cáo mượn oai hùm."

"Ý của Triệt nhi là ngươi và ta đều thành lão hổ?" Thiên Nguyệt Thần kéo hắn đi về phía trước, như dạo phố bình thường, số lần hai người đi dạo phố thực sự rất ít.

"Miễn cưỡng là như vậy." Thiên Nguyệt Triệt không để ý: "Nhưng hai người kia không đơn giản."

"Triệt nhi cũng cảm thấy?" Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên đồng ý với quan điểm của hắn: "Dù bọn họ mặc như thành dân bình thường, nhưng hơi thở lưu động bị đè nén, bọn họ quên thu liễm bản năng, song hơi thở có thể khống chế dễ dàng, chứng tỏ cấp bậc của bọn họ rất cao."

"Ma pháp sư cấp cao?" Thiên Nguyệt Triệt vẫn không hiểu nhiều về ma pháp.

"Không, hẳn là ở giữa ma pháp sư cấp cao và đại ma pháp sư." Có thể rõ ràng nhận thấy một người là ma pháp sư cấp cao tu vi chưa hoàn thiện, một người đã tới điểm giới hạn.

"Bọn họ rất lợi hại?" Thiên Nguyệt Triệt có chút ngứa tay, muốn lãnh giáo một phen.

"Không lợi hại bằng Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nói thật, không phải nịnh Thiên Nguyệt Triệt.

"Phụ hoàng nói ngọt với ta sao?" Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, dù hắn tin tưởng năng lực của mình, nhưng hắn cũng tin nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

"Triệt nhi của ta là giỏi nhất." Nửa thật nửa giả nói, "Kỳ thật ma pháp sư giống như đại ma đạo sư, rất khó lên cao, đến điểm giới hạn thì dừng, chỉ có ba loại người mới có thể tiếp tục, một là thiên tài, trời sinh thích hợp tu luyện ma pháp, một là người điên, quá chấp niệm với ma pháp, còn một loại là vận khí tốt, nhặt được bảo vật.

Ngoại trừ những ma pháp sư này, còn có ma pháp sư triệu hồi, có lẽ tu vi ma pháp của bọn họ không cao, nhưng bọn họ cũng có thể triệu hồi một số ma thú, còn phần lớn rất khó trèo cao."

"Ví như con cóc?" Thiên Nguyệt Triệt cười nói, nhớ lúc nhỏ, lúc ấy hắn thích xem phim hoạt hình, đối với chuyện hoàng tử cóc còn nhớ một chút.

"Con cóc?" Thiên Nguyệt Thần không nghĩ ra đây là dạng ma thú gì? Hình như nơi này đâu có ma thú tên là con cóc.

"Ồ? Phụ hoàng không biết?" Thực kỳ lạ, lại có thứ phụ hoàng không biết, hắn luôn cho rằng không gì có thể làm khó nam nhân này.

Hóa ra...

Nghĩ đến đây, Thiên Nguyệt Triệt đắc ý.

"Ngươi lại nghĩ loạn thất bát tao gì?" Thiên Nguyệt Thần gõ đầu Nguyệt Triệt: "Đi thôi, đi xung quanh thăm thú."

"Xung quanh có gì đẹp mắt?" Thiên Nguyệt Triệt xoa xoa đầu bị gõ đau.

"Lúc trước ở trong mã xa, ngươi ngại nhàm chán cơ mà? Mới vào một lát, Triệt nhi không phát hiện thành dân đều chạy tới nơi nào đó sao?" Thiên Nguyệt Thần hảo tâm nhắc nhở, đồng thời ý bảo tiểu đông tây có thể đi xem náo nhiệt.

"Di? Đúng thật? Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thiếu gia, nghe nói thủ phủ nơi này ném tú cầu chọn rể." Nặc Kiệt không hổ là bát quái chi vương, nhanh như vậy đã biết nguyên do.

"Ném tú cầu chọn rể có vẻ rất vui." Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ, kéo Thiên Nguyệt Thần chạy vào đám người.

Oa oa...

"Người thật nhiều." Nặc Kiệt thất thanh hô to: "Tiểu thiếu gia, ngài nên chú ý, không cẩn thận bị người dẫm lên."

"Yên tâm, thiếu gia ta có núi dựa, ngươi coi chừng bị giẫm thành bánh thịt." Thiên Nguyệt Triệt mới không sợ, hắn chỉ cần đứng bên cạnh xem là được rồi. "Nhưng đúng là náo nhiệt."

"Phải xem là nhà ai ném tú cầu chứ, Bỉ gia giống như hoàng đế ngầm ở chỗ chúng ta." Đại nương bên cạnh nói.