Thiên Niên Túy

Thiên Niên Túy - Chương 12: - Hợp Môn




"Dung Thập Tam không ngốc như cô" Bạch Tố Hà lẩm bẩm: "Lấy lửa đốt chết rồi, chỉ là lúc đốt không dám kéo nó ra, còn một ít thi độc theo miệng vết thương vào cơ thể rồi"

Cô mới ngốc! Cả nhà cô đều ngốc đó!

Lời của Bạch Tố Hà đúng là chẳng có câu nào nghe lọt tai, Lam Túy rất muốn mắng lại nhưng thời điểm lại không thích hợp, chỉ đành tự rủa xả trong lòng.

Thi độc nhập thể, nhẹ thì bệnh nặng giảm thọ, nặng thì tử vong.

Khi thi độc mới vừa xâm nhập vào cơ thể, nếu nhanh chóng cắt bỏ chỗ thịt bị cắn thì xem như không sao. Mà bây giờ vết cắn lại ngay mắt cá chân, một nhát là thấu xương. Tuy rằng Dung Thập Tam đã lấy gạo nếp hút ra phần lớn thi độc, nhưng e là rất khó khử hết được hoàn toàn.

"Anh Thập Tam, không được rồi, chúng ta leo lên trước đi, xử lý thi độc xong rồi hãy quay trở xuống. Oán linh đó rất sợ Bạch Tố Hà, để cô ấy trông chừng ở lối vào là được rồi"

"Không quay lên được" Dung Thập Tam lắc đầu: "Thi trùng đang chắn trên đường rồi, bây giờ quay về chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp"

"Trong cái động đó đâu có cái xác..." Lam Túy vừa nói ra liền nghẹn lại: "Xác trăn nước!"

"Đúng thế, anh vẫn luôn thắc mắc trong động không có thức ăn sao con trăn đó có thể sống lâu như vậy, nhìn thấy thi trùng mới hiểu ra. Chắc chắn bầy thi trùng đó thỉnh thoảng đem xác người hay xác động vật đến cho con trăn, tương truyền thi trùng rất thích ăn vảy rồng, vảy rồng chính là mấy cái vảy nhỏ nhỏ trên bụng con trăn nước, chỉ là trao đổi lợi ích thôi."

Lam Túy nghe xong thì nhớ lại bóng mờ đen thui cô nhìn thấy dưới nước lúc nãy, bỗng nhiên hiểu ra.

Nếu số lượng đủ nhiều, chỉ cần phân nửa thân thể của thi trùng chui vào trong xác quả thật là có thể làm cho xác người hoặc xác động vật cử động. Trong đầu vừa tưởng tưởng ra cảnh tượng đó, Lam Túy không kềm được che miệng "ọe" một tiếng rồi lập tức nôn ra.

"Con trăn nước đó đủ cho bọn chúng ăn nửa tháng, thực phẩm của chúng ta tối đa cũng chỉ cầm cự được ba ngày, trừ việc tìm lối ra khác, không còn cách nào nữa"

Bãi chứa xác, âm khí bức người, người vào trong rồi không nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn sẽ chết. So ra thì ngôi cổ mộ này có lẽ là đường thoát duy nhất của ba người bọn họ.

"Đừng nôn nữa, tiết kiệm chút đi, thực phẩm ít, cô có muốn thu dọn một ít lại làm lương thực dự trữ không?" Bạch Tố Hà vỗ vỗ lên Lam Túy còn đang nôn ói bên cạnh, nói xong Lam Túy càng nôn dữ dội hơn.

Một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu Lam Túy: Bạch Tố Hà, kiếp trước chúng ta nhất định, nhất định, nhất định là có thù với nhau phải không! Dù có chết, ngàn vạn lần tôi cũng không muốn chết chung với cô gái này đó!

Vì để không chết chung mộ với cái người tên Bạch Tố Hà này, có nói cái gì cũng thây kệ đi!

"Hợp môn là cái gì? Sao phải chia ra hai cái?" ăn uống no say, nghỉ ngơi thoải mái rồi, Bạch Tố Hà đi tới đi lui giữa hai cánh cửa, sờ sờ cằm nghiên cứu.

"Kiến thức nông cạn" Lam Túy được dịp đắc ý: "Hợp môn chia làm cửa thực và cửa giả, một trong một ngoài. Cửa nằm bên trong sẽ thông thẳng vào mộ đạo, cũng chính là cửa giả, chủ yếu chỉ có tác dụng trang trí, cấu tạo cũng gần giống như các loại cửa bình thường khác. Cửa thực là cửa nằm phía ngoài, các thợ xây thời cổ sau khi tạo khuôn cửa sẽ chuyển đá chẻ* từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất ốp thẳng vào khuôn, sau đó lại đổ chì lỏng vào các khe hở bít chết lại. Như vậy nếu đào hầm từ chính diện thì sẽ dễ dàng đào trúng cửa thực, cũng chính là một cách để phòng tránh trộm mộ. Chỉ là thông thường kẻ trộm có kinh nghiệm đều đào đường hầm thẳng vào mộ đạo hoặc vào trong mộ thất chính, cửa thực chỉ có thể ngăn cản mấy tên trộm vặt, đối với người lành nghề thì không mấy hiệu quả. Hơn nữa, công nghệ lại rườm rà, rất dễ tiết lộ vị trí của cổ mộ, sau này dần dà cũng không còn ai sử dụng phương pháp này nữa. Nói như vậy tức là ngôi mộ này có tuổi thọ ít nhất đã một nghìn năm, hơn nữa còn chi tiêu rất lớn nữa"

"Cửa nhà cô dày như vậy? Dùng đá để trang trí?" Bạch Tố Hà gõ gõ lên cánh cửa giả nằm phía trong, nhướn mày

"Trên dưới cửa giả đều có đường rãnh, làm cửa vừa dày vừa nặng hơn. Dùng gỗ cũng có thể chống đỡ được mấy trăm mấy nghìn năm vậy? Cô cho là tự nhiên khi không mà gỗ âm trầm* lại giá trị như vậy sao? Hơn nữa, có trang trí cũng phải trang trí bên trong cửa, cổ mộ là nơi dành cho người chết ở, nhà cô lại trang trí bên ngoài vách đá, cô dán decal cho người khác ngắm hả?"

[Gỗ âm trầm hay còn có nhiều tên gọi khác là gỗ cổ trầm, gỗ ô long...là một loại gỗ cực kỳ hiếm và đắt, được đưa vào danh sách bảo vệ của TQ. Đây là vật liệu đắt tiền để chế tác hòm thời cổ đại. Loại gỗ này được hình thành qua nhiều ngàn năm, khi cây dưới tác động của các thiên tai trong tự nhiên như động đất, lũ lụt, đất đá trôi...mà bị chôn vùi dưới lòng sông, dưới đáy đại dương. Phần rễ cây này bị chôn trong bùn lắng, do thiếu ô xy và dưới tác động của các loại vi khuẩn, thông qua quá trình carbon hóa từ một ngàn đến mười ngàn năm mà hình thành. Tính chất của gỗ là chống côn trùng, chống mục, tùy loại sẽ có mùi thơm]

"Hai vị chị gái xinh đẹp, có thể làm phiền hai chị đừng cãi nhau nữa được không!" Dung Thập Tam ngồi trên mặt đất dở khóc dở cười, hai cô gái này có biết bây giờ đang ở trong tình cảnh gì không mà còn ở đó hung hăng đấu võ mồm nữa.

"Hừ" Lam Túy đi tới bên cánh cửa: "Lại đây đẩy cửa với tôi"

Lần này Bạch Tố Hà lại rất nghe lời, tuy hai người chả ưa gì nhau, nhưng ít ra vẫn có chung một mục tiêu. Dung Thập Tam cũng đứng lên, ba người bán mạng dùng trọng lượng cơ thể mà đẩy cửa đá vô phía trong.

Dùng hết sức bình sinh mà đẩy, thỉnh thoảng trên đầu lại rớt xuống mấy cục đá dăm, vậy mà cửa cũng chỉ hé ra được một cái khe rất nhỏ, rộng không tới nửa centimét.

"Sao em cứ cảm thấy lành lạnh thế nào ấy?" Lam Túy đứng bên khe cửa rùng mình ớn lạnh. Theo lý mà nói, trong cổ mộ không thể nào có gió được, nhưng không hiểu sao cô cứ thấy từng trận từng trận gió lạnh từ khe cửa thổi lên người, mà khu vực họ đang đứng là ở giữa hợp môn, nhiệt độ dường như cũng đang nhanh chóng giảm xuống.

"Ngu ngốc, tránh ra!" Bạch Tố Hà đẩy Lam Túy còn đang đứng bên khe cửa tránh ra, người cô lùi về sau hai bước, hai tay kết ấn: "Đạo Thiên Cang*, ánh sáng huyền diệu, soi chiếu nơi đây, tất cả quỷ thần, theo đường quay về, cấp bách nghe lệnh!"

[Thiên Cang: chỉ 36 sao Thiên Cang trong chòm sao Bắc Đẩu, mỗi vì sao có một vị Thần tướng chiếu mệnh. Trong Đạo giáo, thông thường các đạo sĩ thường mời các vị Thần này hạ phàm để xua đuổi ma quỷ. Tên của 36 vì sao là tên của 36 vị trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong bộ truyện Thủy Hử. Còn 72 vị khác thuộc sao Địa Sát, cũng thuộc chòm sao Bắc Đẩu.

Cái này mình chú thích thêm xem cho vui: 108 vị tinh tú trên trời còn tương thông với 108 huyệt đạo trên thân thể. Nếu 108 huyệt này được khai thông thì sẽ có phép thuật. Trư Bát Giới có 36 phép Thiên Cang, Tôn Ngộ Không thì có 72 phép địa sát, cụ thể là những phép gì thì mọi người google nhé, dài quá mình không đăng ở đây sẽ loãng.

Mấy câu lệnh mà Bạch Tố Hà đọc, mình vốn muốn giữ nguyên Hán Việt mà sợ mọi người đọc không hiểu, nên sẽ dịch theo thiển ý của mình, không hẳn là chính xác hoàn toàn nhé, vì thực sự không hiểu gì về Đạo giáo cả T.T ]

Lam Túy ngồi trên mặt đất, mờ mịt nhìn hai tay Bạch Tố Hà đang liên tục vẽ gì đó trong không khí, miệng vừa niệm xong, hai bàn tay liền đẩy về phía trước, chân lùi về sau hai bước như gặp kẻ thù.

Cách một hồi lâu, Bạch Tố Hà mới buông lỏng tư thế: "Cũng may chỉ hé ra một khe nhỏ. Vừa rồi chúng ta mà xông vào thì có kịch hay xem rồi"

"Con oán linh đó đang ở trỏng?"

"Không giống lắm, nhưng âm khí rất nặng"

Lam Túy phủi phủi mông bò dậy: "Không lẽ chúng ta đào đường hầm lại không đào trúng mộ đạo, mà lại đào vào hầm của người bồi táng theo? Nhưng nếu chỉ là hầm của người bồi táng thì không thể nào lại có tư cách để sử dụng hợp môn được"

"Bây giờ còn quản nhiều như vậy làm gì, chúng ta chỉ có con đường này là có thể đi thôi" Bạch Tố Hà lạnh lùng nói: "Bị gió âm thổi còn không biết tránh đi, nếu không phải lúc nãy dưới thủy đạo tôi đã vẽ bùa trấn quỷ cho cô, xem như cô nằm luôn ở đây rồi"

Trong lòng Lam Túy chợt nghi ngờ, ngôi mộ cô xuống hồi mười lăm tuổi cũng không có nhiều thứ như vậy. Xem ra quả nhiên lúc đó ở nhà đã giở trò qua mặt cô rồi.

Bạch Tố Hà cũng vẽ cho Dung Thập Tam và bản thân một cái bùa, rồi mới tiếp tục đẩy cửa.

Tất cả tạm thời nín thở tập trung hoàn toàn, khe hở nằm giữa cửa từ từ mở rộng, lúc này có thể nghe càng rõ ràng, sau cửa dường như có ai đang thì thà thì thầm không ngừng nói gì đó nhưng lại nghe không hiểu rốt cuộc là đang nói cái gì. Tiếng gió rít nức nở chói tai, tựa như một trận cuồng phong đang cuồn cuộn nổi lên chờ đợi sau cửa Phật, so với sự yên tĩnh giữa hợp môn như hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Trên trán Lam Túy và Dung Thập Tam chảy đầy mồ hôi, khe hở trên cửa giả rộng cỡ hai nắm tay, Lam Túy ngẩng đầu lén liếc nhìn vào bên trong, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời cô không bao giờ quên.

Sau cánh cửa lấp lánh đầy những vệt sáng màu xanh lá đang bay lơ lửng dập dờn, chiếm hết cả tầm nhìn của cô. Mỗi một vệt sáng đều tựa như một bóng người, mờ mờ ảo ảo nên không biết thực sự có bao nhiêu người, có người ngồi hoặc đứng, hoặc bám lên trên trần, hoặc vịn vào tường, mà số lượng nhiều hơn đều đang ào ào kéo đến khe hở bọn họ vừa mở ra, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào quanh quẩn rất gần sau khe cửa, chỉ là dường như còn sợ điều gì đó nên chưa xông thẳng ra mà thôi.

"...anh Thập Tam...cái này..." dù sao Lam Túy tuổi cũng còn trẻ, chưa từng trải nhiều, có thể tiếp tục ra vẻ bình tĩnh nhìn cảnh tượng khó bề tưởng tượng trước mắt thì cô cũng đờ ra.

"Đất trời huyền diệu, cội nguồn vạn khí. Tu trăm triệu kiếp, ta chứng thần thông. Trong ngoài tam giới, con đường duy nhất, chỉ có Thần Tôn. Thân tỏa sắc vàng, soi chiếu thân ta. Thấy như không thấy, nghe như không nghe. Chứa hết đất trời, dưỡng dục quần sinh. Thọ nhận vạn lần, thân mang ánh sáng..." môi Bạch Tố Hà rì rà rì rầm niệm chú, nét mặt nghiêm trang, giọng nói càng ngày càng lớn, dường như muốn áp chế tiếng gió rít gào, tiếng thổn thức đằng sau cánh cửa.

Các vệt sáng xanh dần dần thoái lui, bay đi tứ tán, Bạch Tố Hà niệm xong câu cuối cùng, đôi mày nhíu chặt lại, nhắm mắt, đầu ngón tay múa lượn, không biết là cái gì nhóm lên ánh lửa, theo khe cửa bay vào bên trong, uyển chuyển như chim tung cánh bay trong bóng tối, đuổi theo ánh sáng xanh.

Tiếng nức nở, tiếng gió, tiếng niệm chú của Bạch Tố Hà lại vang lên lần nữa, trong mộ đạo chật hẹp, vang vọng đến mức màng nhĩ của Lam Túy và Dung Thập Tam đều đau nhức, đột nhiên Lam Túy cảm thấy cửa đá nặng nề dưới tay đột nhiên nhẹ hẫng, không còn lực cản. Bên kia Dung Thập Tam có lẽ cũng thấy như vậy, hai cánh cửa đá liền bị đẩy mạnh vào trong, va vào vách đá kêu ầm một tiếng, một đống đá vụn trên đầu rơi xuống. Cửa đá vừa mở ra, ba người và ánh sáng xanh không còn gì cản trở, đối diện với nhau.