Thiên Niên Túy

Thiên Niên Túy - Quyển 1 Chương 1: - Người trong tranh




Ánh đèn leo lét yếu ớt..

Trong bóng tối, một cô bé đang giơ cao ngọn nến, ngước nhìn lên cánh cổng bằng đá Bạch Ngọc* cao gần gấp ba cô.

Nhìn cô bé không quá mười bốn, mười lăm tuổi, lông mày như lá liễu, mắt sáng long lanh như ánh sao, chiếc mũi thon dài mảnh mai, đôi môi căng mọng hài hòa như củ ấu, giữa chân mày còn mang theo đôi nét trẻ con, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân.

Chỉ là bây giờ đôi môi cô đang mím chặt, trên gương mặt trái xoan xinh xắn có mấy vết trầy xước, tóc tai thì rối bù, trông hết sức nhếch nhác.

"Cuối cùng cũng tới rồi" cô khẽ thở phào một hơi, trong giọng nói có phần nhẹ nhõm.

Trải qua bao gian khổ, mấy lần bước qua lằn ranh sinh tử, xem như cuối cùng cô cũng đã đến được cổng lớn của mộ thất chính rồi.

Cô bé tên Lam Túy, tính theo tuổi mụ thì năm nay không quá mười lăm. Nhưng bây giờ, chuyện cô đang làm lại không phải là chuyện mà một cô bé mười lăm tuổi bình thường sẽ làm.

Đúng vậy, cô đang đảo đấu.

Đảo đấu chỉ là cách nói của người trong nghề, nói thẳng ra thì, cô đang trộm mộ.

Lam Túy là con gái của dòng dõi trộm mộ danh tiếng, chuyến đi này là thử thách để lựa chọn ra người kế thừa của gia tộc dành cho cô.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Lam Túy chui xuống đất một mình. Mục tiêu của cô là phải lấy được vật bồi táng giá trị nhất trong mộ để chứng mình năng lực của mình.

Trên cánh cổng bằng đá Bạch Ngọc được chạm trổ rải rác các hoa văn hình đám mây, khi chạm tay vào mát lạnh. Lam Túy tỉ mỉ tìm kiếm khe hỡ giữa hai cánh cửa, thông thường mà nói, chủ nhân ngôi mộ sẽ không bố trí cơ quan trên cổng của mộ thất chính, cánh cổng này cũng không khép chặt kín kẽ như những cánh cổng tầng tầng lớp lớp ở gian ngoài. Thọt xà beng vào khe cửa, Lam Túy nhíu chặt đôi mày thanh tú, cổ tay dùng lực đẩy, "kịch" một cái, cửa đá Bạch Ngọc bên trái từ từ xê dịch vào trong, hé ra một khe hở nhỏ.

Bên trong khe cửa tối đen như hũ nút, chính là nơi an nghỉ ngàn năm tĩnh mịch của người chết.

"Thình thịch, thình thịch"

Lam Túy vừa hưng phấn vừa có phần thấp thỏm không yên, dường như cô có thể nghe thấy cả tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ngực của chính mình. Chờ đợi một hồi, cô thả vào bên trong một con chim sẻ đã được cột dây, nhìn thấy nó vẫn sống sót mà nhảy nhót loạn xa, Lam Túy mới nghiêng mình bước vào mộ thất, đi thẳng đến góc Đông Nam của căn phòng.

Cô bước vào góc phòng thắp đèn lên, đây là quy tắc trong nghề, một khi đèn tắt thì phải trả về nguyên trạng như ban đầu. Tuy Lam Túy biết cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc ở đây, nhưng đã là quy tắc của tổ tông thì nhất định có lý do của nó.

Ánh nến yếu ớt chiếu sáng một khoảng, có thể lờ mờ nhìn thấy cái quách* nằm ở giữa phòng, trầm mặc bảo vệ chủ nhân ngôi mộ.

[Quách là hòm bọc ngoài áo quan]

Mục đích chuyến đi này của Lam Túy không phải là tiền tài, vì vậy cô bỏ qua Nhĩ thất*, bước đến bên cạnh cái quách.

[Thông thường hầm mộ ngày xưa được phân bố làm ba gian, một gian lớn ở giữa gọi là mộ thất chính, là nơi đặt quan tài, hai bên gian chính bố trí hai gian nhỏ, gọi là Nhĩ thất. Nhĩ thất thường là nơi cất giữ vật phẩm của chủ nhân ngôi mộ lúc còn sinh thời cùng với vật bồi táng]

Cái quách làm bằng gỗ, được bảo quản hoàn hảo, dù đã trải qua ngàn năm nhưng dưới ánh nến, bề mặt của nó vẫn hơi ánh lên ánh sáng.

Cô chêm đồ vào cạy nắp ra, bên trong quách là một cỗ quan tài cùng màu. Khi Lam Túy chuẩn bị tiếp tục mở quan tài thì ánh mắt của cô bị hấp dẫn bởi một cái tráp thon dài nằm bên dưới quách.

Cái tráp được làm bằng gỗ lim vân vàng*, trên nắp được khắc rỗng* hình con dơi, dựa vào kĩ thuật chế tác và chất gỗ mà nói thì quả thật nó có giá trị liên thành.

[Gỗ lim vân vàng là một loại gỗ quý chỉ TQ mới có, thớ gỗ ánh lên các đường vân mỏng như tơ vàng. Chủ yếu phân bố ở vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Vân Nam, Quý Châu...trong đó loại ở Tứ Xuyên là cực phẩm. Loại gỗ này hiện nằm trong danh sách bảo vệ cấp độ 2 của TQ. Gỗ có mùi thơm, rất khó giãn nỡ cong vênh hay bị nứt, thời xưa chỉ có cung điện sử dụng.

Lam Túy dừng động tác mở quan tài, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô thò tay lấy cái tráp từ trong quách ra.

Cái tráp không có khóa, cô chỉ khẩy một cái là mở được, trong tráp chỉ có duy nhất một cuộn tranh lụa. Lam Túy nghiêng người để lấy ánh sáng từ ánh nến, bàn tay cô run rẩy mở tranh ra.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, đây không phải là tác phẩm của bậc thầy nổi tiếng nào, mà chỉ là một bức tranh vẽ một bữa yến tiệc cung đình, chỉ có tranh không có chữ, các nhân vật trong tranh tóc đều được vấn cao, thân mặc y phục cổ đại, tất cả đều ăn mặc như các Quý Nhân* trong cung, xem ra có lẽ là yến hội của giới quý tộc. Ước chừng trong tranh có khoảng mười người, có người cúi đầu uống rượu, có người nghiêng đầu nói cười. Chủ nhân yến tiệc là một nữ tử đang ngồi một mình, dáng ngồi ngay ngắn, còn một nữ tử khác xoay lưng lại nhóm nữ tử đang đua nhau khoe sắc ở phía sau, nàng khom mình kéo váy, đang nâng bình muốn kính rượu vị chủ nhân của yến tiệc.

[Quý Nhân: là một cấp bậc, danh phận của phi tần trong Hậu cung Hoàng đế. Từ thời nhà Tống đến nhà Thanh, Quý nhân là cấp bậc cao nhất có thể được chỉ định cho một Tú nữ mới vào cung. Nếu được sủng ái hoặc sinh con cho vua, các Quý nhân có thể lần lượt tấn phong lên Tần, Phi, Quý phi, Hoàng quý phi, hoặc thậm chí Hoàng Hậu]

Số người ở trong tranh không ít chút nào, nhìn vào rất rối rắm, nhưng ánh mắt của Lam Túy ngay lập tức bị thu hút bởi hai nữ tử này. Bức họa này hẳn là có xuất xứ từ họa sư cung đình, nét vẽ cực kỳ sống động. Nữ tử kính rượu chỉ thấy được bóng lưng, nhưng đôi mắt phượng của vị nữ chủ nhân khẽ nâng lên, môi nàng nở nụ cười hàm tiếu, từ nét mặt có thể thấy được nàng có quan hệ cực kỳ thân thiết với nữ tử đang kính rượu.

[Mắt phượng: là đôi mắt to tròn có độ sâu vừa phải và dài hơn so với bình thường, đuôi mắt hơi nhọn và xếch. Mắt có hai mí rõ rệt, tròng đen nhiều và sáng, tròng trắng ít, và tròng đen trắng phân minh. Người có đôi mắt này thường giàu khả năng tư duy, trí tuệ hơn người và có nội tâm rất sâu sắc]

Tóc của vị nữ chủ nhân được vấn kiểu Triều Thiên*, cài trâm ngũ Phụng*, địa vị có lẽ là bậc Vương phi. Thời điểm vẽ nàng, dường như nàng đã chếnh choáng say, đôi môi hồng hé mở, hai má hây hây ửng hồng. Tuy chỉ qua vài nét bút phác thảo, nhưng vẫn toát lên được khí chất cao quý và dung mạo tuyệt thế của nàng.

Đẹp quá...

Lam Túy thẫn thờ nhìn bức tranh, một giọt nước mắt bất giác rơi ra từ khóe mắt cô, từ từ chảy xuống gò má.

Nước mắt rơi lên tay, tựa như lửa nóng làm Lam Túy hoảng sợ đến run rẩy, cô lập tức hoàn hồn.

Chuyện này là sao vậy!

Lam Túy lấy lại tinh thần, tay cô cuộn bức tranh lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào vị nữ tử ngồi ở vị trí chủ tọa. Trước khi cuộn bức tranh lại hoàn toàn, trong lòng cô lại dấy lên cảm giác quyến luyến, dâng tràn một nỗi đau đớn chua xót tựa như da thịt co rút lại.

"Chắc không phải là không khí trong mộ thất này có vấn đề chứ!" Lam Túy ngẫm nghĩ, trong lòng hơi run rẩy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung làm chính sự.

Cô mở áo quan ra hoàn toàn thuận lợi, chủ nhân ngôi mộ là một nữ tử, trải qua ngàn năm đã sớm trở thành một cái xác khô. Vật bồi táng quý giá nhất trong quan tài thông thường đều nằm trong tay chủ nhân ngôi mộ. Lam Túy mở lòng bàn tay của cái xác, lấy ra một khối ngọc hoàn hảo, gồm hai miếng ghép lại, có màu trắng đục như xương, cô đóng lại nắp áo quan, giơ nến muốn rời đi. Khi vừa đi được một bước, bỗng thấy do dự trong lòng, tầm mắt lại một lần nữa quay về cái tráp gỗ bên trong quách.

"Mỹ nữ, em gái rất thích bức tranh này, chắc chị không ngại em đem đi đâu ha?" Lam Túy giơ nến lên, làm bộ làm tịch khom xuống hỏi một câu, người trong quan tài dĩ nhiên là không trả lời. Lam Túy khẽ cười một tiếng, thò tay vào trong quách lấy cái tráp ra, rồi nhanh như một làn khói, cô chuồn ra khỏi cánh cổng đá Bạch Ngọc.

Mộ thất lại khôi phục vẻ tĩnh mịch và u tối vĩnh hằng, dường như một màn vừa mới đây chưa từng xảy ra, chỉ có khe cửa hé mở cho thấy Lam Túy đã từng đến đây rồi rời đi.

Khi Lam Túy bò ra khỏi đường hầm, bên ngoài trời vẫn còn tối.

Bầu trời trong vắt đầy sao, như cả dải Ngân Hà đang trải dài, Lam Túy hít thật sâu một hơi, không khí mang theo hương thơm tươi mát của cây cỏ, tâm tình bị không khí ngột ngạt trong ngôi mộ làm cho chùng xuống, bỗng chốc chuyển biến tốt lên không ít.

Cái lều vải vẫn y nguyên như trước khi cô xuống đất. Ở nơi núi sâu hoang vắng này, ngay cả việc giấu đi dấu vết của mình Lam Túy cũng chẳng buồn làm, cứ thế cô quẳng hết đồ đạc lộp độp xuống đất.

"Mẹ mà biết chắc chắn mình sẽ bị mắng một trận cho coi" cô tinh nghịch lè lưỡi, nhưng được cái tiện ở chỗ là cô không cần phải dựng lều lại, cứ chui vào trong là có thể ngủ ngay. Dù sao cũng là lần đầu tiên cô xuống đất, lại ở dưới đó một ngày hai đêm, dù chỉ một giây cô cũng không dám chợp mắt, đã sớm mệt đến tắt thở rồi. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Lam Túy ở trong lều lăn hết một vòng, thật là thoải mái dễ chịu đến không nói nên lời.

Cô cất khối ngọc màu trắng đục gian khổ lắm mới lấy được vào trong hộp bảo quản, sau đó quăng đại qua một bên. Dù sao bức tranh trong tráp gỗ mới là thứ cô yêu thích không nỡ rời tay, nằm trên mặt đất, cô mượn ánh sáng của đèn cầy mở ra xem kĩ một lần nữa.

Cuối cùng mí mắt cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, Lam Túy cầm bức tranh bất tri bất giác mà ngủ mê man.

Đây là đâu?

Lam Túy nghi hoặc xem xét xung quanh, dường như cô đang ở trong một vườn hoa, khắp nơi trên mặt đất đầy kỳ hoa dị thảo, xa xa là một màn sương mù trắng mênh mông, nhập nhòa mơ hồ.

Khi bất chợt cảm thấy bên cạnh có dị vật, Lam Túy thất kinh nhìn qua, chỉ thấy một con hạc trắng đang nghển cổ nhìn cô, không hề có vẻ gì là sợ sệt con người.

Đây là vườn bách thú sao? Hay là chim nuôi hoang dã?

Lam Túy nhìn hết xung quanh lại một lượt, ngay khi cô đang thắc mắc vì sao bản thân đột nhiên từ trong núi sâu lại chạy tới vườn bách thú, thì trong màn sương mù mờ mịt phía xa dội tới một tràng tiếng la hét.

Từ nhỏ đã trải qua những chuyện không giống với người thường, khiến cho lá gan của Lam Túy cũng đặc biệt to hơn người khác, cô lại đang ở lứa tuổi hiếu kỳ nhất, bây giờ khi vừa đến một nơi xa lạ lại nghe thấy âm thanh đó, Lam Túy chẳng những không sợ, mà còn lập tức cất bước chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh.

Con đường được lát đá, bằng phẳng dễ đi, Lam Túy men theo con đường nhỏ đi về phía trước, lối đi trong sân uốn lượn ngoằn ngoèo, cô cũng không biết đã đi bao lâu mới nhìn thấy bóng người qua khe hở giữa những hàng cây.

Vừa nhìn thấy, Lam Túy liền sợ đến ngây dại.

Bên kia cây đại thụ là một khoảnh sân cỏ được cắt tỉa bằng phẳng. Giữa sân có một cái đình nhỏ. Lúc này trước sau cái đình, trên mặt sân cỏ, vô số nữ tử thân mặc nhu quần*, tóc vấn kiểu bán nguyệt*, hấp tấp chạy đi chạy lại, dường như đang cực kỳ hoảng sợ.

[Bán nguyệt: nửa vầng trắng, kiểu tóc tương tự bên dưới, nhưng không bao gồm phục sức]

[Nhu quần: một loại Hán phục thời xưa, phần phía trên là áo ngắn, thường dài không quá đầu gối, ở dưới là váy dài. Nhu quần được chia làm nhiều loại, mình sẽ đăng hình 3 loại phổ biến như bên dưới]

Bị ngăn cách bởi lớp sương mù dày đặc, Lam Túy chỉ lờ mờ thấy được những nữ tử từ khắp nơi chạy lại đều tập trung lại ở ba nơi. Nhưng sương mù quá dày, bóng người lại mập mờ, Lam Túy muốn nhìn rõ ba nơi đó có chỗ nào khác nhau, nhưng làm thế nào cô cũng không nhìn rõ được.

Sau lưng bất chợt có động tĩnh, Lam Túy phản ứng lanh lẹ, lập tức nghiêng người giơ khuỷu tay lên, vào thế phòng bị. Đồng thời, một cô gái ăn mặc giống như những nữ tử đang chạy loạn kia, cũng vén váy vội vã chạy lướt qua bên cạnh cô, men theo đường nhỏ chạy băng băng về phía cái đình.

"Ê đợi đã, xin hỏi đây là đâu?"

Lam Túy giơ tay ra muốn kéo cô gái ăn mặc kỳ quái đó lại, nhưng chậm một bước. Lúc này vì đang đứng rất gần, Lam Túy mới nhìn được rõ hơn, cảm thấy quần áo của cô gái này trông rất quen mắt, cô định thần suy nghĩ đoạn bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đây không phải là khung cảnh cô vừa nhìn thấy trong bức tranh sao, cô thị nữ này ăn mặc cũng đâu khác mấy so với cung nữ đi bên cạnh mấy vị Quý Nhân đâu?

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đầu óc Lam Túy bất chợt trống rỗng, lẽ nào vừa ngủ một giấc thì xuyên không đến hiện trường luôn?

Suy nghĩ một lát, Lam Túy quyết định đi theo qua đó xem xét. Không ngờ mới đi được vài bước, lớp sương mù trước mặt giống như tạo thành một bức tường vô hình, chắn Lam Túy đứng yên tại chỗ, nửa bước cũng không thể bước nữa.

Lam Túy rất buồn bực, cô gái đó có thể dễ dàng băng qua lối nhỏ đó, còn cô bất luận thế nào cũng không có cách tiếp cận. Bực bội đạp một cái lên bức tường vô hình, Lam Túy chỉ có thể cắn môi tiếp tục chăm chú quan sát, hy vọng có thể nhìn ra được manh mối gì đó.

Không biết vì sao, Lam Túy càng nhìn cảnh tượng này lại càng cảm thấy quen thuộc, dường như đã thấy qua ở đâu đó, khiến lòng cô trào dâng một loại xúc động rất muốn khóc.

Bóng người trong đình hoảng hốt, một cung nữ đang chắn trên bậc thềm lui ra, hé ra một khe hở. Lam Túy liền tập trung nhìn chằm chằm, cũng chỉ có thể nhìn thấy một búi tóc rối tung, phía trên cài một cây trâm ngũ Phụng.

Trước ngực Lam Túy bỗng chốc như bị ai đó đập mạnh, trâm ngũ Phụng...trâm ngũ Phụng! Cây trâm cài trên đầu vị nữ chủ nhân trong bức tranh không phải cũng là trâm ngũ Phụng sao?

Lẽ nào...là nàng?

Nhưng mà, nàng là ai?

Rốt cuộc là ai?

Đầu Lam Túy đột nhiên đau đớn như muốn nứt ra, hai tay không kềm được ôm lấy đầu, la lên một tiếng rồi khuỵu xuống. Màn sương mù trắng nhạt từ xa nhanh chóng tràn đến gần, lan qua đình nhỏ, bao phủ lấy nữ tử đó và nhóm người, cuối cùng cuốn Lam Túy vào trong.

"Ahhhhh!"

Lam Túy hoảng sợ la lên một tiếng, từ đệm ngủ bật người ngồi dậy, đầu cô va vào giá đỡ trên đỉnh lều "bụp" một cái, Lam Túy sờ đầu rên rỉ thành tiếng.

Cô mở đèn pha, mở cửa lều rồi thẫn thờ ngồi giữa lều, nhìn cái hộp vừa bị vứt qua một bên và cái tráp, đờ đẫn giây lát.

Thì ra chỉ là mơ.

Trên má lành lạnh, Lam Túy đưa tay lên lau, chợt thấy ẩm ướt.

Không còn buồn ngủ nữa, cô ngồi một hồi thì quyết định bò ra khỏi lều, nhóm lửa ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Lẽ nào là do nhìn thấy bức tranh mà lòng say đắm, mới mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy? Nhưng giấc mơ lúc nãy lại chân thật như thế, mà nữ tử trong đình đó có phải là nàng ấy không? Mà nàng thực sự là ai?

Lồng ngực đau đớn khó chịu, Lam Túy ôm lấy ngực, cho dù xung quanh tràn ngập hương thơm của cây cỏ cũng không thể xoa dịu được nỗi khó chịu trong lòng cô.

Năm đó, Lam Túy mười lăm tuổi.