Thiên Niên Túy

Thiên Niên Túy - Quyển 2 Chương 37: - Thiếp mời




*Biên tái: đây là một từ cũ, hiện giờ ít khi sử dụng trong văn bản hiện đại. Chỉ vùng đất ranh giới, vùng đất dọc theo đường ranh phân chia hai quốc gia, hay còn có các từ đồng nghĩa như biên thùy, biên cương, biên giới.
Người làm của Dung gia chở thẳng bọn họ vào một khách sạn cao cấp, trong phòng đã có bác sĩ chờ sẵn, người vừa đến liền lập tức bắt tay vào kiểm tra.
Chuyện Dung gia và Lam gia đang làm đều không phải là nghề nghiệp bình thường gì nên thương thế cũng đủ loại đủ kiểu, nếu có bị thương thì tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hai nhà bình thường đều có bác sĩ riêng, nếu gặp phải vết thương không bắt buột phải nhập viện thì họ đều tự mình giải quyết. Mấy người bọn họ tuy bị thương không nhẹ nhưng đều là ngoại thương phần cơ còn nội thương lại không nghiêm trọng, sau khi băng bó khử trùng rồi bồi bổ thêm thì xem như không có chuyện gì nữa.
Nhưng tuy nói vậy, cả bọn vẫn ở lại khách sạn hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, xem như làm heo mấy ngày, ăn uống bồi bổ để bù đắp lại lượng máu và sức lực đã tiêu hao. Quân Y Hoàng thì vẫn luôn hôn mê không chịu tỉnh lại, Lam Túy vô cùng buồn chán, cô ăn no rồi cầm con búp bê giấy lắc qua lắc lại chơi đùa. Bạch Tố Hà chỉ bàng quan đứng bên ngoài cảm thấy cô quá ấu trĩ. Thế là Lam Túy từ việc nhàm chán cầm con búp bê chơi đùa đã chuyển thành vừa lay con búp bê vừa cãi nhau với Bạch Tố Hà. Giờ đây cũng không phải chui xuống đất làm việc nên cũng không phải làm người hòa giải khi hai bên cãi nhau, Dung Thập Tam chỉ ngồi xổm trên ghế vừa ăn anh đào vừa xem náo nhiệt, thỉnh thoảng anh lại chêm cái miệng quạ đế vào mấy câu đổ thêm dầu vào lửa, cả căn phòng khách sạn thường xuyên ầm ĩ trong cảnh gà bay chó chạy, trở thành đối tượng bị gõ cửa cảnh cáo của nhân viên phục vụ phòng
Nhưng những ngày nhàn nhã cuối cùng cũng phải kết thúc, đầu tiên Trần Dật Phi tỉnh lại rồi Cố Phán cũng được hoàn hồn, Dung Thiên Mạch cảm tạ ba người xong thì đưa hai người kia về nhà, bọn họ lấy lý do tiễn biệt nên mời Dung Thiên Mạch một bữa thịnh soạn. Qua ba ngày sau thì Bạch Tố Hà nhận được điện thoại của Bạch gia, mà chuyện của Dung Thiên Mạch bên này cũng đã xử lý xong, Lam Túy lại kiên quyết bày tỏ phải hành hạ Quân Y Hoàng để phục thù, sống chết cũng không chịu giao lại con búp bê giấy nên Bạch Tố Hà tức giận dứt khoát đặt vé máy bay, giũ áo rời đi. Bạch Tố Hà vừa đi, căn phòng liền trở nên thật yên tĩnh, Lam Túy cảm thấy buồn chán muốn chết, mỗi ngày cô lại ăn nhiều hơn gấp bội, cũng hành hạ con búp bê tròn trịa xấu xí kia gấp bội, ngay cả Dung Thập Tam cũng không khỏi đồng cảm với Quân đại mỹ nhân vẫn còn đang hôn mê. Lại bốn ngày nữa trôi qua, người bên Lam gia không chờ được nữa, quyết định đến thẳng khách sạn bắt bà chủ của họ về, Lam Túy ngàn vạn lần không muốn đi nhưng trách nhiệm thì vẫn phải gánh, chỉ đành lưu luyến bịn rịn từ biệt cái tên nhà giàu tiêu xài hoang phí lại thích khoe khoang Dung Thập Tam.
Mà không ai nghĩ tới, lần từ biệt này, đến khi gặp lại đã là mấy năm sau.
Giấc mộng của Lam Túy vẫn chỉ dừng lại ở cảnh khi cô bị Mông Tranh đánh thức, lòng cô ngứa ngáy nôn nóng muốn biết trên tờ giấy Tô Linh Vũ mở ra có viết gì trên đó, nhưng làm thế nào Tô Linh Vũ cũng không chịu trở lại vào giấc mộng của cô nữa. Còn Quân Y Hoàng thì ngủ mãi không chịu tỉnh. Hành vi bẻ tay bẻ chân lắc lư ngược đãi con búp bê của Lam Túy từ chuyện làm thường nhật chuyển thành hằng tuần, rồi từ hằng tuần trở thành hằng tháng. Khi Lam Túy cảm thấy thất vọng cùng cực ngỡ rằng Quân Y Hoàng sẽ không tỉnh lại nữa, thì vào một đêm nọ nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, khi đó đã là chuyện của nửa năm sau kể từ khi bọn họ rời khỏi bãi chứa xác.
Thái độ của Quân Y Hoàng đối với Lam Túy trước khi hôn mê và sau khi tỉnh dậy cũng không có gì khác biệt, vẫn là lúc lạnh lúc nóng, lúc tốt lúc xấu, khác biệt duy nhất có lẽ là con búp bê nàng nhập hồn vào đã bị Bạch Tố Hà động tay động chân dùng bùa áp chế lại nên nàng không thể tùy tiện khống chế ý thức của người sống, lại càng đừng nói tới việc triệu hồi gió đao ma quỷ dũng mãnh ngày đó. Trước khi Bạch Tố Hà rời đi có nói với Lam Túy chuyện cô đã dùng bùa để áp chế Quân Y Hoàng, Lam Túy khi ấy bán tin bán nghi, sau đó cô mới thử thăm dò, từ cẩn thận hầu hạ dần dần chuyển sang cẩn thận ức hiếp, cuối cùng là không còn kiêng nể gì nữa mà chọc ghẹo đủ kiểu, nhìn con búp bê nổi giận xung thiên nhưng chỉ có thể bất lực giậm chân khắp phòng là khoảnh khắc vui vẻ nhất của Lam Túy sau một ngày làm việc bận rộn.
Quân Y Hoàng cảm thấy thật hối hận vì đã hứa với mấy người Lam Túy, nhưng hối hận thì cũng đã muộn, giờ đây nàng chỉ có thể trông cậy vào Lam Túy tìm kiếm một hồn hai vía đã thất lạc, nên đối với hành vi của Lam Túy cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cũng may Lam Túy cũng biết chừng mực, chọc ghẹo thì chọc ghẹo, nhưng chuyện tìm kiếm linh hồn của Quân Y Hoàng vẫn vô cùng tích cực, chỉ là linh hồn là thứ mơ hồ vô hình, lại đã thất lạc cả ngàn năm, bảo Lam Túy phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?
Quân Y Hoàng thì chỉ có thể cảm nhận được phương hướng đại để của linh hồn nàng, nhưng cứ một lúc bên đông, một lúc bên tây rồi lại mất phương hướng, còn lại cái gì cũng không chịu nói. Mà chuyện này lỡ sai một ly là đi một dặm nên Lam Túy căn bản không thể dựa theo phương hướng của Quân Y Hoàng để tìm kiếm, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian rỗi không phải trông coi cửa tiệm mà chạy đi hỏi han khắp nơi.
Thời gian thấm thoát trôi qua thêm một năm, mà một chút tin tức cũng không có, ngay cả bản thân Quân Y Hoàng cũng có chút nản lòng, lại thêm Lam Túy đi đâu cũng mang nàng theo, không giống như lúc còn ở trong cổ mộ buồn chán phiền não, nên Quân Y Hoàng cũng không còn ngày ngày dồn dập hối thúc Lam Túy nữa.
Lam Túy đang ngồi trên ghế tựa nhìn vào mấy con số và biểu đồ của bảng tính excel trên màn hình đối diện mà thở dài thườn thượt. Mấy cái cột màu xanh lam cứ ngày một thấp hơn so với cái trước, ngày càng tiệm cận với đường kẻ màu đỏ nằm cắt ngang các cây cột, điều này có nghĩa là lợi nhuận của Lam gia sắp giảm bằng với các khoản phải chi ra, nếu còn tiếp tục như vậy, khi mấy cái cột đó thấp hơn đường kẻ màu đỏ cũng là lúc Lam gia xong đời.
Hai năm nay tình hình của Lam gia cực kỳ bết bát, nói chính xác hơn là ngành nghề của họ. Lam Túy không mò được thứ gì trong mộ Quân Y Hoàng, vừa nghe nói có người ở miền Bắc phát hiện được một cái đấu lớn, khi cô chuẩn bị qua đó muốn kiếm chút lợi ích vơ vét mấy món đồ tốt thì lại truyền tới tin tức mất hàng.
Mất hàng chính là ám chỉ đã có chuyện xảy ra, bị ở trên lần ra manh mối, ngay cả người chuyển hàng cũng bị bắt. Tin tức xuống đất lần này e là có ai đó đã để lộ ra ngoài, nên ở trên mới ra tay nhanh như vậy, trừ một tên may mắn lọt lưới ra căn bản không có ai trốn thoát. Chuyện vừa xảy ra, tin tức tứ phía cũng tạm thời im bặt, ở trên lại tra xét kĩ càng từng đối tượng tình nghi một lượt, khiến đám người bên dưới ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động đậy.
Qua thời gian hai năm thì cơn phong ba bị truy quét này mới lắng xuống, khoan nói tới trong đám người bị bắt có mấy tay lão làng trong nghề khiến tổn thất không nhỏ, mà đám người may mắn còn lại cũng không dám động thủ, hàng hóa trên thị trường ngày càng cung không đủ cầu, sau đó thì ngay cả mấy món lặt vặt cũng mua không được.
"Chừng nào nàng mới gọi Bạch Tố Hà qua đây?" con búp bê giấy với gương mặt lấm lem ngồi trước màn hình máy tính, đôi chân một dài một ngắn đung đưa lắc lư trước màn hình
Câu hỏi rập khuôn muôn thuở này Lam Túy bị hỏi đến mức cái trán vốn đang sưng của cô lại tiếp tục đau nhức, Lam Túy cau mày nheo mắt nhìn con búp bê: "Cô bây giờ rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ?"
"Vậy nàng nói cho ta biết, tốt ở chỗ nào?" Quân Y Hoàng theo Lam Túy ra ngoài đi khắp nơi cũng đã được một năm, nên lời nói cũng trở nên bình dân hơn, giọng điệu cũng không còn trưởng giả, kẻ cả như lúc trước.
"......" Lam Túy thừa nhận, thật là có chút xấu xí, thôi được rồi, không chỉ một chút, mà là cực kỳ xấu. Đổi lại nếu là cô bị mắc kẹt bên trong một con búp bê giấy bé nhỏ như vậy, có lẽ cô cũng đã nổi điên mất rồi.
Nhưng vấn đề là hình như bên Bạch gia xảy ra chút chuyện, Bạch Tố Hà bận tối mắt tối mũi. Lam Túy mấy hôm nay cũng có chuyện phải xử lý, không hề rảnh rỗi, căn bản là không có thời gian dẫn Quân Y Hoàng qua đó tìm Bạch Tố Hà.
Trên góc bàn làm việc của cô có một tấm thiếp mời nho nhỏ, to không tới lòng bàn tay, trên tấm thiếp màu xanh lơ được ép nhiệt hoa văn chìm màu bạc. Thời buổi này thông tin phát triển đủ loại hình thức đa dạng, còn rất ít người còn sử dụng thiếp mời giấy. Không chỉ có vậy mà chữ bên trong cũng được người ta dùng bút viết tay đều đặn ngay ngắn bằng kiểu chữ Khải, mỗi nét mỗi vạch đều mạnh mẽ thẳng tắp, đủ lực, trên đó chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ: Lam Túy, hai người, ngày 13 tháng 9, Hoài Viễn Các.
[Các: chỉ lầu các, gác, một dạng công trình kiến trúc cổ và có lầu cao]
"Chờ tôi xử lý xong chuyện này rồi sẽ dẫn cô đi tìm Bạch Tố Hà, được không?" Lam Túy giơ tay ra định xoa đầu con búp bê ngồi trước màn hình muốn an ủi, nào ngờ con búp bê nghiêng đầu một cái làm Lam Túy hụt tay.
Cô cũng không quá để ý, ánh mắt từ những số liệu trên màn hình dời qua tấm thiếp mời, trong lòng đầy phiền muộn.