Thiên Sân Một Đôi

Chương 22




Hôm nay Quý Như Sân đã có thể hỏi Quý Trì Nhu mấy câu bài học, thậm chí có thể chỉ một hai, sáng sớm nghe phòng thu chi báo cáo xong thì đi tìm Quý Trì Nhu, Quý Tiểu Thiên dĩ nhiên ở trong nha môn.

Quý Trì Nhu đang trong giờ học, Quý Như Sân ngồi ở một bên nghe, Quý Trì Nhu có chút không tình nguyện, từ khi mình có phu tử tới nay, thật vất vả có thể cùng biểu ca biểu tỷ khoe khoang, ai ngờ không phải cùng mẹ học chính là cùng cha học, bị bọn họ cười. Nhưng lại không tốt đuổi các nàng đi, bất quá so với trước kia mẹ thích kéo đi chơi thì khá hơn một chút, nàng không phải không thích chơi, chẳng qua cả ngày lẫn đêm cùng mẹ chơi đùa, bài học theo không kịp biểu ca biểu tỷ,sẽ bị giễu cợt, trong nhà không thể dựa vào cha mẹ, không trách còn nhỏ tuổi vì mình lo liệu.

Nhưng dù sao cũng là đứa bé, có thể ở cùng cha nương chung một chỗ ai không muốn chứ, nương lại mang thai, không quấn mình hỏi lung tung này kia, vẫn tình nguyện đi theo nàng, không phải khoe khoang gì, cha nương cưng chìu mình nên mới cùng nhau học.

" Nhu nhi, con cảm thấy nương có thay đổi gì không? " Quý Như Sân dần dần bắt đầu kêu Quý Trì Nhu ' Nhu nhi ', cảm thấy tên Thiên Thiên đối với một cô nương mà nói, quả thực có chút không tiện.

" Đương nhiên là có a! Cha nói nương trở nên xinh đẹp hơn! " Quý Trì Nhu không chút nghĩ ngợi nói.

" Cha còn nói gì không? " Quý Như Sân nghe trong lòng không khỏi ngọt ngào, đứa nhỏ này miệng giống Quý Tiểu Thiên ngọt như vậy.

" Tất nhiên có, cha nói thật là nhiều. Nói nương trưởng thành, thông minh hơn, muốn ta học hỏi mẹ một chút, phải giống nương tìm lang quân tốt lấy về, cha thật ngốc, muốn đọc một bài thơ phải đọc mấy ngày mới được, vẫn là Nhu nhi lợi hại " Quý Như Sân cảm thấy Quý Trì Nhu vừa nói vừa khen mình, thật sự học rất nhanh.

Hôm nay mọi người trong Thương huyện đều biết Quý Như Sân khôi phục thần trí, người người cảm thán Quý Tiểu Thiên nhặt đại tiện nghi, mà trong đó chua xót chỉ có Quý Tiểu Thiên một người mới biết, ôn nhu thể thiếp xác thực là có, trêu chọc làm tức giận, hành hạ nàng, so sánh trước kia chỉ có hơn chứ không kém, nhất là lúc mang thai, trước kia vừa đảm nhiệm nũng nịu cùng trêu chọc, bây giờ tốt lắm, mới vừa ôn nhu đút cho nàng trứng gà, còn chưa kịp nuốt xuống lại đột nhiên sắc mặt thay đổi, Quý Tiểu Thiên ngốc, quả thực không rõ tâm tình bất định của nàng, cuộc sống mỗi ngày như trong dầu sôi lửa bỏng.

Nửa đêm Quý Tiểu Thiên thường xuyên thức giấc bưng trà đưa nước cho Quý Như Sân, quanh quẩn một hồi suy nghĩ, đây là một cái bẫy! Đây là Quý Như Sân bố trí cái bẫy! Giả bộ đem nàng lừa gạt, để cho mình làm trâu làm ngựa, ngay cả tiền bán người không đưa, còn lấy lại, nếu không phải nhớ tới Quý Trì Nhu bộ dáng khôn khéo, nhớ tới Quý Như Sân khoảng khắc ôm bụng cùng lúc ôn nhu, thì cầm khăn tay lau lệ rơi chua xót. Mình đây là tạo nghiệt gì a, sinh đứa bé khổ như vậy.

Thật ra thì Quý Như Sân nào có tức giận như vậy, chẳng qua trước kia bị chọc tức giận giờ có thể xuất ra, suy nghĩ làm cho hả giận, nàng thích Quý Tiểu Thiên đối với nàng làm theo ý mà bộ dáng giận không dám nói, cảm giác cưng chìu lên tận trời, làm cho nàng cảm thấy mỗi ngày nửa đêm đắp chăn cho Tiểu Thiên cả đời cũng có thể.

Thân thể dày vò không tính làm gì, tóm lại Quý Tiểu Thiên không cần thời khắc đề phòng nàng ăn cái gì không nên ăn, điều Quý Tiểu Thiên không chịu được, chính là Quý Như Sân thường xuyên khiêu khích nàng không nhịn được, rồi để cho Quý Trì Nhu tới ngủ chung, nàng lại không đành lòng, ánh mắt oán hận nhìn con gái, nghiến răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng.

Quý Tiểu Thiên thành tâm cầu nguyện, đứa bé lại sinh sớm, Quý Tiểu Thiên cảm động một phen nước mắt nước mũi, ôm con gái nhỏ cảm thán, Quý Trì Nhu muốn ôm, Quý Tiểu Thiên không yên tâm, nàng ôm sợ rớt xuống đất. Bởi vì sinh sớm, con gái nhỏ vẫn chưa thể mở mắt ra, nằm ở trong ngực tỷ tỷ ngủ an ổn.

" Cha, muội muội giống hệt ngươi " Quý Trì Nhu nhìn một hồi, có kết luận.

" Phải không phải không? " Quý Tiểu Thiên nghe mặt đầy hưng phấn.

" Khó nhìn như vậy không thể nào giống như nương " Quý Trì Nhu lại nghiêm túc nhìn một chút Quý Tiểu Thiên cùng Quý Như Sân, càng khẳng định gật đầu.

" Ngươi con gái bất hiếu, ngươi đứng cách xa ta một chút " Quý Tiểu Thiên trong nháy mắt xụ mặt xuống, ôm con gái nhỏ lại ngồi vào một bên.

" Đứa nhỏ này giống Như Nhi, Nhu nhi giống Tiểu Thiên " Lúc này Quý Phu Nhân cũng đã chạy tới, ôm cháu ngoại nhỏ cười rạng rỡ.

" Ha ha ha, nghe không, dáng dấp ngươi giống như ta " Quý Tiểu Thiên nghe ngửa mặt lên trời cười to, ngón tay đẩy Quý Trì Nhu.

" Hắc, vẻ mặt ngươi là ý gì a, giống như ta thì thế nào? Cha ngươi chỗ nào khó coi! Ngươi ra phố xem, ngươi đừng nhìn ông ngoại ngươi nha, ngươi ra bên ngoài nhìn! Nghĩ lúc đó nương ngươi nhìn trúng ta, quấn ta muốn ta cưới nàng, ta đẩy không ra " Quý Trì Nhu mặt đầy không vui, Quý Tiểu Thiên thiếu chút nữa thì hụt hơi.

Quý Tiểu Thiên bị con gái chê như vậy rất không vui, không nhịn được khoe khoang năm đó, gương mặt này, lối ăn mặc này đi thanh lâu có thể lẫn vào *phong sinh thủy khởi*, sao có thể chịu được bị chê như vậy.

( phong sinh thủy khởi: là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.)

" Thật sự sao? " Quý Trì Nhu nghe quả nhiên vui vẻ không ít.

" Đương nhiên là thật rồi, nếu ai nói ngươi khó coi, đó là mắt hắn bị mù, không nên cùng loại người mù đó làm bạn " Trẻ con dễ dụ, Quý Trì Nhu bị Quý Tiểu Thiên lừa bịp tin sái cổ.

" Tiểu Thiên, nàng xem nên gọi con tên gì được a " Quý Như Sân ôm con gái nhỏ ôn nhu không ít.

" Thiên Thiên gọi là Thiên Thiên, nàng dĩ nhiên gọi là Nho Nhỏ a, viết dễ lại dễ nghe " Quý Tiểu Thiên hận không thể trên người nữ nhi treo tấm bảng hiệu, chứng tỏ con gái mình.

" Ta xem tên Quý Trì Tiểu tốt lắm " Quý Như Sân nhất thời hiểu tâm tình của cha, làm bộ như không có nghe.

" Tên nàng đặt có thể, nhưng nàng phải đáp ứng ta, nàng không thể chỉnh ta, đã lâu như vậy, cái gì khí phách đều biến mất " Quý Tiểu Thiên suy nghĩ vô luận như thế nào, mình không làm chủ được, dứt khoát cùng nàng nói điều kiện.

" Ta nào có chỉnh nàng. Nàng có phải chê ta hay không, không thích ta " Quý Như Sân lập tức bỉu môi bộ dáng ủy khuất. Bộ dáng kia thật giống như tùy thời có thể khóc lên.

" A, không có không có. Ta nói bậy bạ. Thích nàng còn không kịp, nào có chê nàng " Quý Tiểu Thiên chê ngươi ngồi vào bên cạnh, đem nàng ôm vào trong ngực.

" Vậy nàng nói đứa bé tên gì? Ta cũng đem tên nàng đặt mang vào, Tiểu Tiểu gọi không phải giống như Nho Nhỏ a " Quý Như Sân tựa vào trong ngực Quý Tiểu Thiên, một bộ dáng bị thương.

" Tên này thì tên này, nghe tốt lắm " Quý Tiểu Thiên vội vàng dỗ.

" Vậy nàng còn nói ta như vậy sao? " Quý Như Sân một tay ôm cổ Quý Tiểu Thiên, ở đầu vai Quý Tiểu Thiên nhẹ nhàng cọ một cái.

" Không nói không nói " Quý Như Sân cuối cùng không nói gì nữa, Quý Tiểu Thiên mới phản ứng được, không thể nói gì.

" Nàng nói nàng, bây giờ còn muốn cùng ta nói điều kiện. Nàng không suy nghĩ một chút, mỗi lần nói cái gì, ta nói lại nàng liền bế tắc, hoặc là bị ta lượn quanh làm hôn mê, tuy nhìn giống như nàng quyết định, những chuyện khác ta không phải không nghe " Quý Như Sân đột nhiên cười lên.

Quý Tiểu Thiên nghe nàng vừa nhắc cái này, mới nhớ tới, trước kia đúng là như vậy, mới vừa rồi vậy, Quý Như Sân đều như trước kia, vừa nũng nịu vừa nói, không mấy cái liền đem lượn quanh làm hôn mê, đúng là ngốc, vậy mình là cái gì a, mình đường đường tiểu bá vương, lại không trốn thoát năm ngón tay một cô nương ngốc, không nhịn được buông Quý Như Sân, nhìn nàng nói. . truyện kiếm hiệp hay

" Quá đáng sợ! "

" Đáng sợ sao? " Quý Như Sân cười hôn Quý Tiểu Thiên.

" Đáng sợ a " Quý Tiểu Thiên gật đầu một cái.

" Đáng sợ sao? " Quý Như Sân hôn lâu một tí, lại hỏi.

" Đáng sợ " Quý Tiểu Thiên vẫn gật đầu nói.

Hai người một hỏi một đáp, cho đến không người nói nữa.

Hôm sau, Quý Tiểu Thiên đang tìm quần áo, chợt nghe Quý Như Sân kêu nàng, nàng nói đã xảy ra chuyện gì, chạy mau đến.

" Làm sao? " Quý Như Sân nhắm mắt lại tỏ ý Quý Tiểu Thiên nằm vào chăn, Quý Tiểu Thiên mới vừa nằm xuống, Quý Như Sân bò tới, ôm lấy Quý Tiểu Thiên mới mở mắt ra.

" Ta còn chưa dậy, Nàng làm sao có thể đi trước ".

" Ta không đi, ta tìm quần áo " Quý Tiểu Thiên biết Quý Như Sân vừa tỉnh lại có thói quen sờ xem có mình ở đó hay không, nàng vốn cầm quần áo cất xong, rồi nằm xuống lại, Quý Như Sân đứng lên không bị lạnh.

" Ta giúp nàng tìm " Quý Như Sân vừa nghe quần áo như là nhớ tới cái gì, lập tức xuống giường đi tìm quần áo, Quý Tiểu Thiên nhặt lên quần áo ném qua một bên phủ thêm cho nàng, Quý Như Sân rất nhanh từ trong tủ treo quần áo lấy ra bộ quần áo mới.

" Đây là ở đâu có? " Quý Tiểu Thiên cầm quần áo thay, lớn nhỏ vừa vặn, nhưng chưa thấy qua.

" Dĩ nhiên là ta làm, chẳng lẽ là trộm " Quý Như Sân giúp nàng sửa sang lại quần áo, đem chỗ nhăn vuốt thẳng, lui về phía sau, xem Quý Tiểu Thiên, hài lòng gật đầu.

" Nàng làm lúc nào, những ngày này nàng không làm quần áo cho hài tử sao " Quý Tiểu Thiên tràn đầy thích thú, nàng có ý định nói Quý Như Sân muốn một bộ, nhìn hai đứa bé đều mặc quần áo do Quý Như Sân làm, mình không ngừng hâm mộ, lại sợ nàng quá mệt mỏi không tiện mở miệng.

" Mấy ngày trước nàng không để ý tới ta, thiếu chút nữa làm ta tự mình xé đi " Quý Như Sân nói tới mấy ngày đó, giọng nói đầy bất mãn, Quý Tiểu Thiên lấy lòng ôm nàng.

" Phải nói cưới nương tử giống như nàng vậy rất tốt a, tức giận còn có thể làm quần áo cho ta "

" Miệng thật là ngọt " Quý Như Sân nhéo nhéo mặt Quý Tiểu Thiên.

" Nàng không thích? " Quý Tiểu Thiên mặt bị nhéo,cười toe toét, nói chuyện ra gió, chọc cho Quý Như Sân cười không ngừng.

" Thích " Quý Như Sân buông ra tay Quý Tiểu Thiên, ở trên mặt Quý Tiểu Thiên hôn một cái.

" Miệng này là của ta, nàng phải coi trọng, không thể khen nữ nhân khác, càng không thể hôn "

" Ta mới không hôn đâu, ta hận không thể miệng kéo xuống dính tới trên người nàng " Quý Như Sân lúc này mới hài lòng nhéo rái tai Quý Tiểu Thiên. Quý Tiểu Thiên suy nghĩ một lát, nói.

" Ta cảm thấy bây giờ nàng thông minh hơn, chẳng qua là quản ta càng nghiêm, những thứ khác không có thay đổi gì "

" Phải không? Ta còn tưởng rằng ta trở nên ôn nhu hòa nhã "

" Nàng trước kia cũng ôn nhu hòa nhã nha " Vẻ mặt Quý Tiểu Thiên thành thật, Quý Như Sân xấu hổ, không nhịn được hỏi.

" Nàng có phải từ nhỏ đều không cùng nữ nhân tiếp xúc qua? " Thấy Quý Tiểu Thiên có chút mờ mịt gật đầu, Quý Như Sân mới hiểu rõ.

" Rất tốt, ánh mắt không tệ. Ta cũng cảm thấy ta vốn là ôn nhu hòa nhã "

Quý Như Sân suy nghĩ, ý nghĩ Quý Tiểu Thiên không giống người khác, trong sách chỉ viết quan hệ tình cảm giữa nam nữ, trực tiếp hỏi:

" Vậy nàng thích người như thế nào? "

" Giống nàng như vậy " Quý Tiểu Thiên ngồi ở trước gương lấy lược chải đầu.

" Vậy giống ta là như thế nào " Quý Như Sân hướng dẫn từng bước.

" Đẹp, đáng yêu, ôn nhu, thông minh, thích ta, đối với ta rất tốt " Quý Tiểu Thiên đếm kỹ ưu điểm Quý Như Sân.

" Vậy nàng thích ta thời điểm nào nhất? " Quý Như Sân đắc ý cười.

" Quấn ta làm nũng cùng lúc câu dẫn ta " Quý Tiểu Thiên lại đỏ mặt cúi thấp đầu.

Quý Như Sân nhìn Quý Tiểu Thiên ánhmắt thích thú, hóa ra người này đối với ôn nhu hay không ôn nhu không có hề gì, thích mình dínhnàng, cũng không ngại phiền, tự bản thân phải làm một hiền thê lương mẫu.