Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 1 - Chương 4




Một người một quỷ lăn lộn trên bãi cỏ vì kết quả của việc theo dõi đối tượng mà tạm ngừng, nghe thấy bên kia bọn họ đã thân mật xong, bắt đầu nói chuyện, Trương Huyền ra dấu tay ý bảo Niếp Hành Phong tạm thời ngừng chơi đùa lại, cậu còn phải làm việc.

Nội dung nói chuyện rất vô vị, đều là những lời âu yếm thì thầm chua xót, Trương Huyền nghe cũng không chịu nổi nữa thì chợt nghe thấy Hứa Khả Chân hỏi: ” Anh thật sự không nhìn nhầm? Ông ta thật sự đi đến loại quán ăn đêm đó sao? ”

” Đương nhiền, đáng tiếc lúc ấy không mang theo máy ảnh,. Tối qua anh cố tình mang theo máy ảnh, ai biết chờ đến nửa ngày cũng không thấy ông ta đến. ”

” Ông ta vừa bị cướp, còn có tâm trạng đâu mà đi đến đó? Anh nhớ có cơ hội, nhất định phải chụp lại, nếu có ảnh, không cần sợ ông ta không nói cho chúng ta biết tin tức nữa. “

” Em quan tâm đến lão chồng em vậy sao? ” là giọng hỏi mang vị dấm chua của nam nhân kia.

” Em quan tâm đến bệnh tình của ông ta còn không phải là vì anh, anh ghen cái gì chứ? ”

Hai người lại cười đùa một lúc mới trước sau rời khỏi khách sạn. Hứa Khả Chân gọi taxi rời đi, Trương Huyền thu thập xong gia tài của cậu, tiếp tục bám theo.

” Tư liệu đều thu thập đủ cả rồi, cậu còn theo dõi làm gì? ” Niếp Hành Phong ngồi phía sau hỏi.

” Xem xem còn có phát hiện gì khác không, lần này tiền công khá cao, dù sao cũng phải cho người thuê thấy tiền mình bỏ ra là đáng giá.”

Taxi lái rất nhanh, Trương Huyền cũng tăng tốc, đuổi theo một lúc, đột nhiên xe phanh lại, Niếp Hành Phong không phòng bị, cả người lao về phía trước, sau một hồi linh thể với cơ thể của Trương Huyền dính sát vào nhau mới bắt đầu chầm chậm tách ra, nhìn đèn đỏ phía trước, anh nghiến răng nghiến lợi: ” Cậu cố ý! ”

” Không. ” vuốt vuốt áo Niếp Hành Phong, Trương Huyền rất vui vẻ, cười tủm tỉm: ” Tôi cố tình! ”

Theo dõi rất nhàm chán, Hứa Khả Chân đầu tiên là cùng bạn bè hẹn nhau đi uống trà chiều, sau đó cùng nhau đi mua sắm, đợi đến giờ cơm tối, cô ta một mình đi vào một quán trà được trang trí rất thanh nhã, Trương Huyền đi đằng sau, nghe cô ta nói chuyện với nhân viên phục vụ, như là đã hẹn sẵn với ai đó.

Trương Huyền ngồi ở gian phòng ngay bên cạnh, cầm thực đơn nhìn lướt qua nói: ” Cho tôi một ly nước lọc. ”

Nhìn thấy nhân viên phục vụ một bộ mặt cổ quái lùi ra, Niếp Hành Phong chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này vì không ai nhìn thấy mình.

” Trương Huyền, cậu quá ki bo rồi. ” Anh cười khổ.

” Một cốc nước lọc đã ba mươi tệ, nước của nhà tôi uống một tháng cũng không mất đến ba mươi tệ! ”

Trương Huyền từng ngụm nhỏ thưởng thức như nước này từ suối nước khoáng nào đó thông qua một chu trình tinh chế kĩ lương mới cất ra được, cố gắng tìm ra nước này với nước lọc bình thường có chỗ nào không giống, rốt cuộc thu được kết luận – quán trà này quả nhiên là hắc điếm! (*)

(*) hắc điếm: quán trọ giết người cướp của

Máy nghe lén truyền đến tiếng sột soạt, có tín hiệu nối, Trương Huyền vội vàng vẫy tay gọi Niếp Hành Phong đến gần, cuộc đối thoại không rõ lắm, nhưng nghe thấy dường như nói chuyện không vui vẻ gì.

” Tôi chỉ là muốn hiểu thêm về bệnh tình của chồng tôi, không có gì làm khó anh cả. ” Hứa Khả Chân nói.

” Chỉ có một điều làm tôi rất khó xử, đây là việc làm trái lương tâm nghề nghiệp, bà Tần. ” Đây là giọng của một nam nhân.

” Vậy, số tiền này? Ông hẳn là vừa lòng chứ? ”

” Đây…”

” Thực ra tôi làm như vậy đều là vì quan tâm tới ông ấy, ông châm chước một chút đi. Gần đây tâm tình của ông ấy rất nóng nảy, hỉ nộ vô thường, như thành một người khác vậy, tôi rất lo lắng a.”

” Ông ấy thực ra khó khuynh hướng muốn tự sát. ” Nam nhân nghĩ một lúc nói: ” Để tôi kiểu tra lại rồi sẽ trả lời cho bà, lần tới hẹn ở chỗ làm việc đi, gần đây tôi có chút việc bận, không thể ra ngoài nhiều. ”

” Tôi biết tôi biết, ông vừa bị cướp, cần chú ý an toàn một chút, vậy ông nhất định phải liên lạc với tôi nha. ”

Nghe thấy nam nhân tính tiền rời đi, Trương Huyền lảm bẩm: ” Vừa hẹn hò với người tình, vừa quan tâm đến bệnh tình của chồng, người phụ nữ này thật bận rộn. ”

Hứa Khả Chân vẫn chưa đi mà lại gọi điện thoại, nghe giọng điệu nũng nịu của cô ta, đối phương hẳn là Phùng Dũng.

” Ông ta nói phải kiểm tra một chút, nhưng nghe giọng điệu, cần phải hỗ trợ. ”

Bên kia không biết nói cái gì, Hứa Khả Chân lại nói: ” Đương nhiên cần chụp, lo trước khỏi họa, nói không chừng chúng ta còn nên nhân cơ hội kiếm một món. Vừa rồi ông ta nói lão chồng em có khuynh hướng muốn tự tử, có thể thấy bệnh thực sự không nhẹ, yên tâm, em có chừng mực. ”

” Người phụ nữ này không phải muốn mưu sát chồng đó chứ, tranh đoạt gia sản  nha…chủ tịch, anh bóp đau tôi! ” Cổ tay bị Niếp Hành Phong gắt gao bóp chặt, Trương Huyền lấy lại tinh thần, không nhịn được cười oán trách: ” Anh còn lại gần thêm chút nữa, tôi sẽ kêu có người phi lễ a. ”

Câu nói đùa bị làm ngơ, Niếp Hành Phong hơi hơi nhíu mày nói: ” Tôi biết người vừa gặp Hứa Khả Chân. ”

” Anh biết? ”

” Cố Tử Triều, vị bác sĩ tâm lý kia.”

Con ngươi đen của Niếp Hành Phong lộ ra thần sắc phức tập. Thế giới này thật nhỏ, ít nhất là lúc này, anh cho là vậy.

” Không nghĩ đến làm bác sĩ tâm lý lại kiếm nhiều tiền như vậy, xe riêng của Cố Tử Triều có ba chiếc, rất 3C a. ”

Ở bên ngoài chạy một lúc lâu mới về nhà, Trương Huyền để nhiệm vụ nấu cơm nặng nề giao cho Niếp Hành Phong, bản thân dựa vào sô pha lên mạng tìm kiếm dữ liệu về Cố Tử Triều.

” 3C? ” Niếp Hành Phong nhất thời không hiểu.

” Chủ tịch, anh có phải là người trái đất không vậy, CAR, CASH, CREDIT CARD, đây chính là 3C.” Trương Huyền rất xem thường nói.

Không tính toán với tiểu thần côn, Niếp Hành Phong thành thục nấu xong cơm tối, bưng lên bàn, mỉm cười nói: ” Nói như vậy cậu cũng là 3C a. Thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng cậu đều có, xe Sheep mặc dù nhỏ cũng là CAR nha. ”

Trù nghệ của Niếp Hành Phong không phải rất xuất sắc, nhưng so với Trương Huyền, thì không biết đẳng cấp hơn bao nhiêu nữa, sung sướng ăn cơm rang, Trương Huyền cảm thấy cuộc sống từ trước tới nay không gì đẹp bằng.

Hứa Khả Chân cũng đã về nhà, từ máy nghe lén có thể nghe thấy, quan hệ giữa vợ chồng họ rất không tốt, đối thoại nhạt nhẽo qua quýt, sau đó Hứa Khả Chân đi vào buồng tắm, rất nhanh máy nghe lén đã hoàn thành sứ mệnh ngắn ngủi của nó, mất tín hiệu.

” Tôi lần đầu tiên biết máy nghe lén là đồ dùng một lần. ” Ăn cơm, Niếp Hành Phong trêu đùa.

” Chỉ dùng trong trường hợp rất cấp bách. ”

Trương Huyền đoán có thể Hứa Khả Chân đem thay quần áo, máy nghe lén tự nhiên không còn cách nào phát huy công năng, người hầu giặt quần áo hoặc có thể đem nó vứt nào thùng rác, nhưng cũng may tư liệu hôm nay thu về, đủ để bù vào thiệt hại, nên cậu cũng không để ý lắm. Ăn cơm xong, Trương Huyền tiếp tục lên mạng tìm kiếm tin tức về công ty của Cố Tử Triều, đáng tiếc tìm rất lâu cũng chỉ thấy trang web cố vấn tâm lý của ông ta, tư liệu có liên quan đến bệnh nhân nửa điểm cũng không thấy.

” Người này rõ ràng là người trong nghề, bảo mật trang mạng của bệnh viện lớn cũng không kiên cố bằng của ông ta, đáng ghét, tôi không tin không phá được! ”

” Chỉ số thông minh của Cố Tử Triều rất cao. ”

Đây là lúc Niếp Duệ Đình giới thiệu cho anh đi xem bệnh nói. Thành thật mà nói, mấy lần cùng Cố Tử Triều tiếp xúc, Niếp Hành Phong cũng thấy được ông ta ứng biến rất nhanh nhạy, hơn nữa đến chỗ ông ta xem bệnh cũng toàn là người có thân phận, mức độ bảo vệ riêng tư mà nói nhất định cũng rất cao, Niếp Hành Phong thậm chí còn phỏng đoán rằng mục đích tên trộm tối đó thâm nhập vào văn phòng không phải là cướp tiền, mà là muốn tìm tư liệu về một người nào đó.

” Tên trộm ấy liệu có phải do Hứa Khả Chân thuê không? Không tìm thấy tài liệu, đành phải xuất tiền? ” bảo mật mạng chết tiệt không thể phá được, Trương Huyền rất tức giận hỏi.

” Cô ta không to gan tới mức ấy, lại nói, chỉ là dò hỏi bệnh tình, không đến mức phải giết người cướp của.” Tên trộm tối đó đánh anh một cái trí mạng, không mảy may lưu tình, điểm này khiến Niếp Hành Phong cảm thấy rất kì lạ. Tên trộm che mặt, không sợ bị nhìn thấy mặt thật, nhưng lại vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt anh, chỉ có thể nói, phần hung ác ấy là do sự táo tợn của hung thủ.

” Thật may hai chuyện gộp làm một, tôi giúp anh kiểm tra, anh cũng không muốn không minh bạch bị trúng một gậy đúng không? ” Trương Huyền cầm điện thoại gọi điện.

” Tiểu Hỉ Tử, việc bên cậu xong chưa? Giúp tôi một chút, có liên quan đến phần án của Cố Tử Triều, có thể cho tôi một ít tư liệu nội bộ được không? Càng chi tiết càng tốt, tôi cần dùng, tối nay cậu đem đến cho tôi. ”

Tiểu Hỉ Tử chính là Hỉ Duyệt Lai, cậu ta ở văn phòng thám tử chủ yếu phụ trách án hình sự, vừa là thực tập sinh của sở giám định tư liệu, vì vậy bên trong quen biết rất rộng, nếu Hỉ Duyệt Lai không kiếm được một chút tư liệu nội bộ, vậy thì hẳn không có ai có thể lấy được.

Niếp Hành Phong không nghe thấy trả lời của bên kia, nhưng nhìn đôi mày thanh tú của Trương Huyền rất nhanh nhíu vào, hét lớn: ” Trưa mai! Trước trưa mai nếu cậu không mang tới, tiền nợ đánh bài lần trước tôi tăng lên gấp đôi! ”

Hiệu ứng hoàn mỹ của tiền bạc, Niếp Hành Phong lập tức thấy đôi mày nhíu chặt của Trương Huyền giãn ra, sau đó vừa lòng cúp máy.

” Cậu lúc nào cũng uy hiếp đồng nghiệp như vậy sao? ” anh bật cười.

” Không, lúc tôi thua tiền bọn họ thì không thể dùng chiêu này được. ”

Đôi bạn tình sát vách hình như bị chí khí nam nhi của Trương Huyền dọa sợ, buổi tối lại không có động tĩnh gì, dĩ hòa vi quý. Niếp Hành Phong trước khi ngủ còn nghe thấy Trương Huyền ở phòng khách cố gắng phá vỡ bảo mật trang web của Cố Tử Triều, tiếng bàn phím gõ bồm bộp theo anh vào mộng đẹp.

Sáng sớm tỉnh lại, Niếp Hành Phong cảm thấy ngực bị đè rất khó chịu, anh di chuyển thân thể, mới nhớ ra đây là giường của Trương Huyền, mà lúc này, chủ nhân của chiếc giường đang lộ liễu quấy rối anh – đầu gối lên ngực anh, tay nắm thắt lưng anh, một cái chân còn cố gắng len vào giữa hai chân anh, chăn bông sớm đã bị đá bay, hiện tại Trương Huyền chính là chăn bông của anh.

Giống hệt động tác sáng ngày hôm qua, Niếp Hành Phong nằm ngửa không động – toàn thân đều rã rời, chỉ có một nơi cứng rắn đến lợi hại, muốn đụng cũng không dám đụng.

Qua một lúc lâu, nhiệt cảm mới bắt đầu chầm chậm ổn định, không thể nghi ngờ đây thực sự là một quá trình rất khó khăn. Vẻ đẹp thanh tú của Trương Huyền có lúc khiến người ta quên mất giới tính của cậu, Niếp Hành Phong không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không thể hoang đường đem người bạn mới quen trở thành đối tượng phát tiết, vừa mắng chửi thần kinh đại thô của tiểu thần côn, vừa nhẹ nhàng đẩy cậu ra, rời giường chuẩn bị bữa sáng, trong lúc nấu còn suy nghĩ xem sau này có nên ngủ ngoài sô pha, mỗi ngày đều phải kiềm chế bản thân như vậy thật không tốt, cho dù bây giờ anh chỉ là linh thể.

Đồng hồ sinh học của Trương Huyền rất đúng giờ, Niếp Hành Phong vừa bê bữa sáng lên bàn, cậu lập tức đã chạy đến trình diện, nhìn thấy đôi lam mâu có chút đỏ, Niếp Hành Phong nhíu mày hỏi: ” Tối qua có phải cậu làm việc rất muộn? ”

” Ba giờ, tôi phá xong bảo vệ mạng của Cố Tử Triều rồi mới đi ngủ. ” Mặt Trương Huyền một chút mệt mỏi cũng không có, mà còn vì phá được bảo vệ kiên cố kia mà rất phấn khởi.

” Không tìm được tư liệu có thể nghĩ biện pháp khác, ngủ quá muộn không tốt cho sức khỏe. ” Niếp đại tiên sinh thích dặn dò người đã quên mất trước đây anh cũng thuộc bộ tộc cú mèo.

” Yên tâm đi, không chết được. ”

Trương Huyền nói xong, đột nhiên như nhớ ra điều gì, vươn người tới gần Niếp Hành Phong, rất nghiêm túc hỏi: ” Chủ tịch, nếu như tôi nói, tôi là người bất tử, anh có tin không? ”

” Bất tử!? ”

Niếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Trương Huyền, câu nói như vậy dường như đã nghe qua ở đâu đó, nội dung không thể tưởng tượng nổi lại tuyệt đối đáng tin, bởi vì cậu là Trương Huyền.

” Lừa anh đó, đồ ngốc! ” thu được hiểu quả thị giác hài lòng, Trương Huyền cười một tiếng, nằm úp sấp lên mặt bàn.

Hộp giấy phía trước mặt bay đến, trùng điệp nện vào cảnh cửa phía sau cậu.

Ăn xong, Trương Huyền đem tư liệu có liên quan đến việc chữa trị của Tần Chiếu tra được tối qua cho Niếp Hành Phong xem, tư liệu ít đến đáng thương, tuyệt đối không đáng công sức cậu thức đến hơn nửa đêm.

Tần Chiếu tổng cộng đi đến bác sĩ tâm lý năm lần, tư liệu nói ông ta nát rượu, bi quan cố chấp, hoạt động xã giao rất ít, có hiện tượng hoang tưởng, thậm chí có khuynh hướng tự sát

” Hứa Khả Chân vội vàng muốn biết bệnh tình của ông chồng như vậy, cũng không phải tốt đẹp gì, nếu như Tần Chiếu chết đi, gia sản đều là của cô ta, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người ta phạm tội rồi. ” Trương Huyền nhún nhún vai.

” Nhìn một chút nhưng bệnh nhân khác xem.”

” Hôm qua tôi đã xem rất nhiều, đều là những người nổi tiếng trong xã hội, nếu bị tuồn ra ngoài, ai da, tuyệt đối là một nét bút kiếm được một khoản lớn…”

Đối với ánh mắt sắc bén của Niếp Hành Phong hướng đến, Trương Huyền dù đang vì kiếm tiền mà hoang tưởng tâm can cũng nảy lên hai cái. Chiêu tài miêu lạnh mặt, tuyệt đối có hiệu quả kinh người, cậu cũng không dám tiếp tục ba hoa, cười hì hì nói: ” Tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà. ”

Máy tính hiện lên một chuỗi dài danh sách bệnh nhân, quả nhiên như lời Trương Huyền nói, người nổi tiếng rất nhiều, nhưng Niếp Hành Phong chú ý không phải điều này mà là những ghi chép về bệnh tình của bọn họ, nội dung đều được miêu tả rất tỉ mỉ, không như Tần Chiếu, chỉ qua loa vài nét bút.

” Đây không giống tác phong của Cố Tử Triều, hoặc có lẽ, số liệu lúc đầu được nhập vào máy tính đã bị cắt bớt. ”

Suy nghĩ của Trương Huyền với Niếp Hành Phong không hẹn mà gặp, cả hai người nhìn nhau, cùng bật cười – hóa ra suy nghĩ thông mình sắc xảo có lúc lại dùng để suy đoán việc này.

Sáng nay Trương Huyền không đi làm, chỉ gọi điện báo tiếp tục theo dõi Hứa Khả Chân, nhưng Niếp Hành Phong biết đều là mượn cớ. Hôm qua bọn họ đã tra ra rất rõ ràng lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hứa Khả Chân, người phụ nữ này sau khi đi mua sắp, nhất định sẽ ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, cũng tức là Trương Huyền cũng có thể ở nhà lười biếng cả ngày.

Ti vi đang chiếu phim truyền hình rất nhàm chán, hai người đều không có chút hứng thú nào, Trương Huyền tùy tiện chuyển kênh, lúc chuyển đến kênh tin tức, vừa đúng lúc đang có tin tức mới cập nhật.

Quang cảnh là ở gần vịnh, xung quanh đứng đầy cảnh sát, bản tin đưa vào lúc sáng sớm đã kinh hoàng phát hiện một thi thể bị phá hủy gần như hoàn toàn, nghi ngờ là bị đánh dạt vào bờ. Ống kính room lại gần, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc của chiếc va li du lịch rất lớn, cảnh sát hình sự đang khám nghiệm hiện trường, Ngụy Chính Nghĩa và Sở Phong đều ở trong đó, bọn họ đều thuộc tổ trọng án, nhìn biểu hiện của bọn họ, Niếp Hành Phong biết lần này lại là đại án.

” Ngày nào cũng có án giết người a. ” Tử vong với Trương Huyền mà nói là chuyện vô vị nhất, lại lẩm bẩm chuyển kênh.

Gần trưa, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, một người ăn mặc như sinh viên chạy vào, mặt mày rất xinh đẹp, bộ dạng vui mừng, đương nhiên nếu bỏ qua một thân ướt như chuột lột của cậu ta.

Trương Huyền cười lớn: ” Tại dính chưởng rồi? Tôi nói với cậu mấy lần rồi, đến nhà tôi, nếu cậu không thể thần hành trăm bước thì cũng nhất định nhớ được phải mai theo ô. ”

” Không có lần sau, tôi lần sau nhất định sẽ không đến nữa!”

Hỷ Duyệt Lai chạy vào buồng tắm lấy ra khăn mặt, vừa lau mặt vừa đưa đĩa CD cho cậu, ” Tư liệu đều ở hết trong này, xem xong liền hủy đi, tôi còn có việc, lần sau gặp.”

” Cậu đang theo án gì lại vội như thế?”

Nhìn thấy Niếp Hành Phong bưng trà đến, Trương Huyền nhanh tay nhanh mắt, lùi người lấy thân che đi, cầm lấy cốc trà, cũng may Hỷ Duyệt Lai đang mải lau mặt, không để ý đến cốc trà lơ lửng giữa không trung.

Cầm lấy cốc trà Trương Huyền đưa đến, một ngụm uống hết, nói: ” Không phải việc của văn phòng thám tử, là án thi thể biến dạng, tôi đang hỗ trợ khám nghiệm tử thi, lão đội trưởng chết cũng không tha người, tôi là trộm chạy đến đây, nếu mà bị ông ta phát hiện, chắc chắn sẽ lột da tôi ra. ”

” Có phải là cỗ tử thi sáng nay phát hiện ở vinh không? ”

” Chính nó a. Hung thủ thật tàn nhẫn, nhưng cũng rất chuyên nghiệp, sắp xếp hủy đi danh tính của xác chết, ngay cả răng, dấu vân tay cũng bị hủy không còn một mảnh, đừng mong có thể tìm ra…A, có phải tôi lại tiết lộ tình tiết vụ án?”

Trương Huyền liếc nhìn người đồng nghiệp hậu tri hậu giác(**), cầm lại cốc trà, đẩy cậu ta ra ngoài cửa,” Vậy thì nhanh trở về làm việc đi, tôi nghĩ ngoài cậu ra, không có ai cảm thấy hứng thú với xác chết đâu. ”

(**) hậu tri hậu giác: nói xong mới hiểu, kiểu như máu lên não chậm đó

Sau khi Hỷ Duyệt Lai dời đi, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, ” Các cậu đều làm nghề phụ, có phải ông chủ trả tiền lương không đủ? ”

” Không, chúng tôi chỉ là có chung một sở thích – tiền trận như chiến trận, chết cũng không để lại cho quân địch. ”

Trương Huyền nhét đĩa vào máy tính, mở tài liệu lên. Tự liệu Hỷ Duyệt Lai mang đến quả nhiên rất đầy đủ, bao gồm vóc dáng đặc thù của hung thủ, kết quả khám nghiệm hiện trường cùng suy luận.

Theo như miêu tả của Cố Tử Triều, thân hình kẻ trộm rất cao to lực lưỡng, lúc bị phát hiện hắn không nói hai lời liền xông đến tập kích ông ta, trong lúc vật lộn ót Cố Tử Triều bị đụng vào cạnh bàn dẫn đến ngất xỉu, tên trộm sau khi tiếp túc đả thương Niếp Hành Phong xong liền hoảng sợ chạy trốn. Từ dấu vết phòng sách bị lục lọi đảo lộn, ban đầu kết luận mục đích của tên trộm là tiền mặt hoặc tư liệu khách hàng, nhưng Cố Tử Triều đã chứng thực tài liệu không hề bị lấy mất, vì vậy khả năng đầu tiên là lớn hơn, nhưng bởi vì hiện trường không để lại bất cứ dấu vân tay hay đầu mối gì nên việc điều tra tạm thời không có tiến triển gì.

” Hung thủ đã cùng Cố Tử Triều vật lộn rất kịch liệt, lại không để lại một chút dấu vết nào, thậm chí ngay cả cảnh khuyển cũng không đánh hơi được khí tức của hắn, cậu không cảm thấy rất kì lạ sao?” nhìn tài liệu, Niếp Hành Phong có vẻ đăm chiêu.

” Rất nhiều mùi có thể đánh lạc hướng khứu giác của cảnh khuyển, huống hồ hung thủ là có chuẩn bị mà tới. ”

” Có chuẩn bị mà tới…”

Từ việc tên trộm thuận tay dùng gậy đánh golf đánh anh có thể thấy, hắn ta hành hung giết người là đột phát, không phải là có chuẩn bị mà tới. Nhưng, ngay cả như vậy, hiện trường cũng không lưu lại nửa điểm dấu vết, chứng minh hắn ta cực kì bình tĩnh và hung ác, mà bản thân, đơn thuần chỉ là yếu tố phụ đúng lúc gặp đen đủi mà thôi.

Nhưng, Cố Tử Triều vì sao lại muốn xóa bớt những ghi chép trong máy tính?

” Hiện trường hoàn toàn không lưu lại chút dấu vết nào, chứng minh chỉ số thông minh của  hung thủ cũng rất cao a. ” nhìn Niếp Hành Phong, Trương Huyền duỗi thắt lưng mỏi nhừ, cười nói: ” Nhưng, nghĩ vạn chuyện, không bằng đi nghìn dặm đường, dù sao chiều nay tôi cũng muốn đi tìm bác sĩ tâm lý, chủ tịch, anh có câu hỏi thắc mắc, đến lúc đó liền từ từ hỏi a. ”

Nhìn đôi con ngươi màu lam lóe ra tia giảo hoạt, sau lưng Niếp Hành Phong chợt lạnh, có loại ảo giác bị đánh bẫy.

Gian phòng tĩnh mịch tao nhã, nhạc khúc du dương chậm rãi truyền ra, chủ tịch tập đoàn Niếp Thị lúc này đang ở trong gian phòng vừa thưởng thức giai điệu đẹp đẽ, vừa…làm kẻ trộm!

Nếu loại hành vi này bị người khác phát hiện, anh thề, nhất định sẽ giết tên tiểu thần côn khiến anh cùng quá hóa liều!

Biết rõ bản thân hiện tại là linh thể, không có khả năng bị phát hiện, tim vẫn không nghe lời đập thình thịch, kịch liệt tới độ anh không cách nào khống chế. Không còn cách nào khác, lớn đến như vậy, anh đừng nói là rình coi nhà người khác, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, hoảng hốt là điều đương nhiên, Niếp chủ tịch tự an ủi bản thân, lại không cẩn thận đụng rơi ống đựng bút ở trên bàn, may mà anh nhanh tay nhanh mắt, ngay trước lúc ống đựng bút đáp đất anh liền đỡ được, kết quả hữu kinh vô hiểm(***) là – trên người toát ra một thân mồ hôi lạnh.

(***) hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Bên ngoài phòng sách truyền đến tiếng nói chuyện giữa Trương Huyền và Cố Tử Triều, hai người dường như nói đến rất vui vẻ, nhưng tình cảnh của Niếp Hành Phong lại không hề vui vẻ như vậy. Rèm cửa sổ được kéo kín lại, tại nơi ánh sánh cực ít tìm kiếm tư liệu trong các tủ hồ sơ đối với anh mà nói tuyệt đối là nhiệm vụ quá sức, càng đáng ghét là cái tên đầu têu giao cho anh nhiệm vụ này thì đang ở bên ngoài nhàn nhã tự đắc nói chuyện phiếm!

Niếp Hành Phong không biết Trương Huyền đã hẹn trước với Cố Tử Triều từ lúc nào, càng đoán không ra Trương Huyền sao lại có khả năng hẹn trước, anh chỉ biết bản thân lúc đó nhất định là bị mê hoặc mới có thể đồng ý với cậu đi tìm tài liệu.

Anh là linh hồn mà, hoàn toàn có thể thừa dịp đêm hôm vắng người tự do đi vào tìm kiếm, căn bản không cần trong lúc làm việc của Cố Tử Triều mà mạo hiểm, đáng tiếc Trương Huyền một câu liền gạt đi đề nghị của anh.

” Thức đêm không tốt cho da dẻ, tôi ghét nhất là canh ba nửa đêm làm việc! ”

Là vị tiên sinh nào đêm qua vì phá bảo vệ trang mạng mà lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm? Lẽ nào là quỷ!

” Chủ tịch…”

Đôi quang mâu so với ngọc bích còn sáng hơn, lại mang theo giọng mũi năn nỉ, Niếp Hành Phong thần trí lập tức bay lên, những lời phản bác quên sạch sành sanh, ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của Trương Huyền, theo cậu đi đến bác sĩ.

Nhưng mà anh ở phòng sách tìm kiếm hơn nửa tiếng, lại hoàn toàn không có thu hoạch gì. Bản thảo tài liệu lật không ít, nhưng không tìm ra tư liệu gì liên quan đến Tần Chiếu, sách trên giá bày sin sít thành từng đoàn khiến Niếp Hành Phong từ bỏ ý niệm muốn tìm kiếm, trọng điểm hướng đến ngăn kéo ở bàn làm việc. Tất cả các ngăn kéo đều bị khóa, nhưng không làm khó được anh, móc ra chìa khóa vạn năng lúc trước Trương Huyền đưa cho mình mở ngăn kéo, trong lòng oán giận nghĩ, tiểu thần côn thực sự đã trang bị đầy đủ hết rồi cơ đấy.

Trong ngăn kéo đặt đầy các loại văn kiện hợp đồng, Niếp Hành Phong xoay người một cái, ánh mắt rơi xuống một quyển sổ ghi chép bằng da màu đỏ, màu sắc rất bắt mắt, anh không nhịn được liền cầm lên.

Là sổ ghi chép hàng ngày, ghi lại một chút ca bệnh tâm đắc, Niếp Hành Phong tùy tiện lật xem, phát hiện mấy trang cuối có mấy nét bút viết ngoáy, cho thấy lúc viết ra tâm tình Cố Tử Triều có bao nhiêu gay go.

– Vì chứng minh bản thân không nói dối, hôm nay Tần Chiếu mang đồ đến tặng, ông ta nói đây là thứ khiến thần trí bản thân rối loạn, nhưng tôi nhìn đó chỉ là đồ trang sức bằng bạc bình thường, nhiều nhất là trên đó có mấy đường vân chạm khắc cổ quái mà thôi.

– Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này? Thật khó có thể tin được!

– Tôi nghĩ tôi có chút hiểu tâm tình của Tần Chiếu rồi. Nhưng ngân khí kia cổ như vậy, chắc là bên trong có trộn lẫn nguyên tố phóng xạ nào đó ảnh hưởng đến tư duy của đại não, có lẽ tôi nên tìm mấy người bạn giám định một chút.

– Nên làm sao bây giờ, lòng hiếu kì không nên mãnh liệt như vậy, tôi nên trả nó về, không, phải hủy diệt nó!

Càng về sau chữ viết càng ngoáy, Niếp Hành Phong nhìn không ra, muốn dựa vào bên cạnh cửa sổ, lại không cẩn thận đụng vào mắc áo bên cạnh, phát ra tiếng vang nặng nề.

Không xong!

Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng lại, Niếp Hành Phong vội vàng đặt quyển nhật kí vào trong ngăn kéo, cũng nhanh chóng khóa lại, trong nháy mắt lúc anh bỏ chìa khóa vào túi áo, của phòng mở ra, đèn bật lên, Cố Tử Triều bước vào, nhìn xung quanh phòng sách, một mặt cảnh giác.

Không phải là ảo giác, trong nháy mắt đó, Niếp Hành Phgong từ trong mắt đối phương nhìn thấy khẩn trương với âm ngoan. Cố Tử Triều quan sát xung quanh một lúc, sau đó đi đến chỗ Niếp Hành Phong; biết rõ ông ta không thể nhìn thấy bản thân, Niếp Hành Phong vô thức tránh qua một bên.

” Xảy ra chuyện gì vậy? ”

Trương Huyền đúng lúc xuất hiện, nhìn thấy cậu, sắc mặt Cố Tử Triều ôn hòa trở lại, quay người cười nói: ” Không có gì, có thể tôi nghe nhầm. ”

” Vậy chúng ta hôm nay nói đến đây thôi, cảm ơn ông đã giúp tôi giải thích nghi hoặc. ” Trương Huyền nghĩ muốn ra ngoài phòng khác, ai biết vừa quay người, tay bị Cố Tử Triều kéo lại.

” Hãy để lại phương thức liên hệ, cậu vẫn chưa cho tôi số điện thoại, có phải trong lòng còn có lo lắng gì? Áp lực như vậy đối với sức khỏe cậu không tốt chút nào. ” giọng nói Cố Tử Triều có chút kì quái.

Trương Huyền thoát khỏi lôi kéo của ông ta, ” Không cần a, haha, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn thích nữ nhân…”

” Rất nhiều người không hiểu tính hướng của bản thân, vì vậy cậu nên thử xem. ”

Cố Tử Triều vừa mở cửa cho Trương Huyền tiễn khách, đồng thời lấy tay giữ cửa, giữ cậu ở giữa bản thân mình với cánh cửa, đưa tay hung hăng bóp mông cậu một cái.

Không phòng bị, Trương Huyền kêu to một tiếng, Cố Tử Triều bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, nhìn cậu ôn nhu nói: ” Khuôn mặt này của cậu thật mê hoặc người nha.”

Niếp Hành Phong nhìn đến trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Trương Huyền có thể thuận lợi hẹn trước. Nghìn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ được Cố Tử Triều thích nam nhân, càng thú vị khi nhìn thấy Trương Huyền kinh ngạc, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện bản thân cũng có chút xấu tính.

” Nếu lần này ông miễn phí, vậy lần sau tôi sẽ đến…” chịu đựng bàn tay trên mặt mình càn rỡ vuốt ve, Trương Huyền nói ra điều kiện.

Tốt rồi, vì lần này là lão chuyên gia sắc lang, bị phi lễ cậu liền chịu thiệt thòi, bằng không, cậu lấy tư cách thiên sư thề, tuần sau của vị bác sĩ tâm lý háo sắc này tuyệt đối sẽ trôi qua ở trên giường bệnh.

” Được, tôi đợi cậu lần sau đến. ” rất may mắn, Cố Tử Triều chọn một con đường khác.

Nhìn thấy Trương Huyền hốt hoảng rời đi, ông ta cũng không đi theo mà đóng cửa lại, quay người ngồi xuống ghế. Niếp Hành Phong chuyển đến cửa, đáng tiếc lúc anh khó khăn lắm mới đến thì cửa đã đóng mất rồi.

Gian phòng rất yên tĩnh, có một loại lãnh ý rất áp lực, Cố Tử Triều ngồi dựa vào ghế ông chủ, mặt đầy ý cười. Băng gạc ở trên đầu ông ta đã được gỡ xuống hết, nhưng nhìn qua dường như vẫn rất mệt mỏi, một lúc lâu sau, thở phào một cái, mở tủ bảo hiểm ở bên cạnh, lấy ra một đồ vật, yên lặng ngồi nhìn chăm chú.

Đó chỉ là một ngân khí nửa hình tròn, đường kính khoảng mười mấy cm, có những vân kì quái nào đó quấn thành hình cung, ngân quang tỏa ra, nhìn đến nó, Niếp Hành Phong đột nhiên bị một trận choáng váng, hốt hoảng nhìn thấy khung cảnh buổi tối hôm đó – có người cầm cây gậy đánh golf ở góc phòng, hướng ót của anh hung hăng đánh vào…

Một đồ vật bay vút lên, rơi xuống trước mặt Niếp Hành Phong, đánh thức hồi ức của anh, là chiếc dép của Cố Tử Triều, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì mội chiếc khác lại đập đến.

” Tao biết mày đang ở đây! ” Cố Tử Triều căm hận nhìn đến vị trí Niếp Hành Phong đang đứng, thấp giọng quát: ” Đừng tưởng có thể hù dọa tao, tao không sợ đâu! ”

Trán Niếp Hành Phong toát ra mồ hôi lạnh. Anh không biết Cố Tử Triều có phải thật sự có thể nhìn thấy anh không, nhưng đôi mâu quang kia khiến anh phát lạnh, không như Cố Tử Triều tao nhã bình thường. Từ hành động ném dép của ông ta có thể thấy, tâm tình hiện tại của ông ta khá kích động, thậm chí đạt đến mức độ của bệnh tâm thần.

Một chiếc dép rất hài hước nằm ở trước mặt Niếp Hành Phong, trên đế dép bám một vết màu nâu, Niếp Hành Phong cau mày, ngẩng đầu nhìn Cố Tử Triều. Ông ta đã đặt ngân khí kia vào lại tủ bảo hiểm, dựa trên ghế ông chủ nhắm mắt dưỡng thần rất lâu mới lại khôi phục được vẻ mặt tao nhã bình thường.

” Là tao tự lo sợ không đâu có phải không? Rõ ràng mày không ở nữa, với lại cho dù có ở, mày cũng đã mất hết hi vọng rồi!” Ông ta thản nhiên nói: ” Trên thế giới này không thể có khả năng có vật hoàn toàn giống nhau cùng tồn tại, mày chẳng qua chỉ là nhạn phẩm, không phải sao? ”

Lúc Cố Tử Triều mở cửa ra ngoài, Niếp Hành Phong vội đuổi theo, trong nháy mắt lại gần, anh cảm thấy khí tức âm lãnh quỷ dị trên người đối phương, thuộc về thứ ánh sáng của ngân khí khiến thần trí Niếp Hành Phong mê man trong chốc lát, sau ánh sáng đó, cảnh bị cây gậy đánh golf đánh xuống lại nhanh chóng hiện lên trước mắt.