Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 1 - Chương 8




Chương trình tin tức buổi tối đưa tin Phùng Dũng xảy ra chuyện, kết luận là thiết kế sân khấu thiếu an toàn dẫn đến phát sinh tai nạn, lại dông dài một đống lớn cách trang bị phòng ngừa tai nạn, tổng thể mà nói, vụ tai nạn này đã bị coi như là sự cố ngoài ý muốn.

” Có thể nào là do Cố Tử Triều làm không? Hôm nay ông ta vui vẻ như vậy, nói không chừng là do nhìn thấy tin Phùng Dũng xảy ra chuyện.”

Phùng Dũng vừa mới uy hiếp được Cố Tử Triều, ngay sau đó lại bỏ mạng ngoài ý muốn, nhìn như thế nào cũng không giống ngẫu nhiên, nhưng chỉ vì điểm yếu đi Gay bar chơi bị phát hiện mà giết người, thì lại có chút không tưởng tượng được.

Trương Huyền gọi điện thoại cho Hỉ Duyệt Lai, nhờ y giúp kiểm tra một chút lịch trình trước khi xảy ra tai nạn của Phùng Dũng, Hỷ Duyệt Lai lầm bầm nói vụ này không phải do tổ trọng án phụ trách, muốn tìm rất phiền toái vân vân, nhưng vẫn phải chịu khuất phục trước sổ ghi nợ của Trương Huyền, không tình nguyện đáp ứng.

Trương Huyền lại nhấc điện thoại gọi đến nhà Tần gia, Tần Chiếu rất lãnh đạm nói cho cậu biết trạng thái tinh thần của Hứa Khả Chân rất không xong, không cách nào cùng người khác nói chuyện, lại nói tiếp ông ta đã thanh toán xong tiền công, giao dịch với văn phòng thám tử đã hoàn toàn kết thúc, mời Trương Huyền không làm phiền ông ta nữa.

Tự rước lấy mất mặt, Trương Huyền cúp điện thoại, phái Nghệ đến Tần gia theo dõi. Độ đáng tin trong lời của Tần Chiều còn cần phải xem xét, thời điểm mấu chốt chính là vẫn cần thức thần ra tay.

” Mặc dù lúc Phùng Dũng xảy ra chuyện Cố Tử Triều không ở hiện trường, nhưng động cơ giết người của ông ta là lớn nhất…”

” Có thể là thôi miên giết người, bác sĩ tâm lý nghiên cứu thuật thôi miên không ít, chỉ số thông minh của Cố Tử Triều cao như vậy, nhất định cũng có thể…”

” A, tư liệu nói lúc học đại học Cố Tử Triều không thề đăng khí môn thôi miên, nhưng ông ta đi du học Mỹ năm năm, có thể là học ở đấy. Đáng chết, cả trang đều là thuật ngữ chuyên môn tiếng Anh, đọc không hiểu…”

Trương Huyền vừa tìm tư liệu vừa lảm nhảm một mình, cuối cùng cũng không chịu được quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, người đằng sau đang ngồi xem phim truyền hình, làm như không thấy mấy câu lẩm bẩm của cậu.

” Chủ tịch anh cũng quá quá đáng rồi, tôi giúp anh tìm kiếm manh mối, anh lại nhàn nhã thản nhiên ngồi xem ti vi ở đấy!”

Bị quát, Niếp Hành Phong hồi thần, nhìn chằm chằm Trương Huyền. Trương Huyền bị nhìn đến kì lạ, sờ lên mặt, lại quay đầu nhìn vào gương. Mặt mũi rất sạch sẽ nha, chiêu tài miêu đang nhìn cái gì chứ?

” Đưa tôi xem tư liệu của Cố Tử Triều tối qua cậu tra.”

” Anh không phải đều xem qua rồi sao?” Trương Huyền mở ra tài liệu cũ, ” Trừ mấy tấm ảnh không rõ ra thì chẳng còn cái gì hết, nếu không cậu sớm đã giống Phùng Dũng đi uy hiếp ông ta rồi.”

Niếp Hành Phong không trả lời, chỉ di chuột, nhìn chằm chằm màn hình không biết là đang nghĩ gì. Trương Huyền cảm thấy rất nhàm chán, ngáp một cái, dựa vào vai anh, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

” Trương Huyền, tôi tìm ra có vấn đề ở đâu rồi!”

” Oh…”

Vấn đề cũng không quan trọng bằng cơn buồn ngủ, Trương Huyền tùy tiện hừ một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ, Niếp Hành Phong dịch vai, bị mất đi điểm tựa, đầu Trương Huyền trượt xuống ngực anh.

” Chủ tịch anh làm cái gì thế!”

Con sâu ngủ trong nháy mắt bị đánh bay, Trương Huyền trợn mắt hét lớn, Niếp Hành Phong cười kéo cậu lên.

” Đừng nháo nữa, cậu xem hai tấm ảnh này có phải có vấn đề không?”

” Vấn đề?”

Trương Huyền tò mò nhìn hai bức ảnh trên màn hình, một tấm dường như là ở quảng trường trung tâm, tấm còn lại thì là ở cửa hàng kẹo kia, cậu nhìn một lúc lâu cũng không nhìn thấy có vấn đề gì.

” Không có a, anh đang chơi trò thử nhãn lực hay sao?”

” Nhìn ở đây.”

Niếp Hành Phong chỉ một bên cửa trong cửa hàng kẹo, một cái đồng hồ điện tử sát đất ở chỗ ra vào cửa hàng, lại chỉ góc phải của một tấm ảnh, tấm đó là do máy giám sát giao thông chụp được, phía dưới còn có thời gian chụp, Trương Huyền so sánh nhìn một lúc, đột nhiên “A!” reo lên một tiếng.

” Tại sao có thể như vậy!”

Giờ trên đồng hồ điện tử mặc dù không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra thời gian ngày tháng đại khái, cùng với tấm ảnh ở quảng trường kém không quá mười mấy phút, xem xét từ khoảng cách khá xa nhau của hai địa điểm, Cố Tử Triều không thể cùng lúc xuất hiện ở hai nơi khác biệt như vậy được.

” Ông ta có phát thuật? Khinh công? Di chuyển trong nháy mắt?”

” Tôi nghiêng về việc – đây là hai người khác nhau.”

Trước lúc Trương Huyền tìm tư liệu, Niếp Hành Phong đã cảm thấy có chỗ nào đó khong đúng, nhưng lại nhìn không ra điểm không đúng là ở đâu, bây giờ mới phát hiện, hóa ra là bản thân đã sơ suất bỏ qua thời gian.

” Cố Tử Triều có anh em sinh đôi?”

Trương Huyền lập tức lên mạng tìm kiếm, nhưng rất đáng tiếc là không tìm thấy bất kì tư liệu nào liên quan, vội vàng lấy máy nghe trộm đặt trên người Cố Tử Triều, chăm chú nghe lại một lần, đáng tiếc từ đầu đến cuối, trừ tiếng xẹt xẹt ra thì không nghe được cái gì.

” Lão đáng chết này thay quần áo rồi!”

Thật sự là lợi bất cập hại, máy vừa mới mua xong, còn chưa phát huy tác dũng đã ngỏm tại chỗ rồi, Trương Huyền tức đến nhíu chặt mày, đoán trước được bản thân sẽ bị ông chủ bóp chết K(1) mạng.

(1) Cái này t cũng k chắc:p…search baidu thì thấy một cái nó bảo K = 1000:p

“Có lẽ nếu chúng ta sớm chút ý đến Cố Tử Triều, thì Phùng Dũng đã không chết.” Niếp Hành Phong nói.

” Anh cũng cho rằng cái chết của Phùng Dũng có liên quan đến Cố Tử Triều?”

” Là do tôi sơ sót, cái Phùng Dũng uy hiếp Cố Tử Triều tuyệt đối không phải là mấy tấm ảnh chụp háo sắc.”

Tiếp xúc mấy lần với Cố Tử Triều, Niếp Hành Phong cho rằng ông ta không phải là một người vì sợ bị phơi bày đời tư mà đi giết người, hơn nữa Cố Tử Triều vẫn ôm hứng thú rất lớn với Trương Huyền, nếu ông ta thực sự muốn giấu kín tin tức bị Gay thì không thể không chú ý giữ gìn như vậy.

” Nếu những cái đó không phải ảnh chụp háo sắc thì có thể là gì được?”

” Chứng cứ ông ta…giết người.”

” Giết người!”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang đối thoại của hai người, là điện thoại của Hỷ Duyệt Lai, y nói với Trương Huyền nội dung vừa tra được.

Hôm qua buổi sáng Phùng Dũng vẫn luôn ở công ty, buổi chiều đã từng đi tìm Cố Tử Triều, ở trong văn phòng của ông ta đợi gần một tiếng, buổi tối lại cùng bạn đi uống rượu tới gần sáng mới tan. Cảnh viên phụ trách án tử nói say rượu là lý do chủ yếu khiến Phùng Dũng bị ngã, bởi vì là sự cố ngoài ý muốn nên cảnh sát cũng không gọi Cố Tử Triều đến thẩm vấn lấy lệ.

“Cho dù có hỏi, Cố Tử Triều cũng có lý do chính đáng.” nghe xong điện, Trương Huyền căm hận nói.

Niếp Hành Phong lật xem trang mạng tiếng Anh Trương Huyền mới tìm ra, anh xem rất nhanh, từ ngữ trên đó cũng không quá phức tạp, Trương Huyền theo không kịp đành hỏi: “Anh tra được cái gì?”

” Trong thời gian du học Cố Tử Triều không học chuyên khoa thôi miên, nhưng ông ta có một vị thầy giáo hướng dẫn là chuyên gia chuyên nghiên cứu thôi miên học, tôi đang xem báo cáo chuyên đề trên mạng của người này.”

” Trên đấy có nói đến thôi miên thực sự có thể giết người không?”

“Thôi miên tại một mức độ nào đó có thể khống chế suy nghĩ hành động của con người, nhất là lúc người bị thôi miên cảm thấy bản thân đối mặt với nguy hiểm hay uy hiếp nào đó, phản ứng của anh ra có thể càng thêm mãnh liệt, chỉ cần người thôi miên tại một hoàn cảnh nhất định hoặc dưới một loại kích thích nào đó khiến cho người bị thôi miên cảm thấy mình đang bị hại, anh ta có thể vô thức làm ra hành vi thương tổn người khác hoặc tự tổn thương chính mình.” Niếp Hành Phong đọc từng câu văn trên trang mạng, giải thích cho Trương Huyền hiểu.

“Giống như trên tiết mục trên ti vi hay dùng con lắc để thôi miên, chỉ khác cái Cố Tử Triều dùng là tiếng chuông điện thoại, chính là điện thoại của Hứa Khả Chân, vì vậy, sau khi Phùng Dũng nhận điện thoại của Hứa Khả Chân xong, bị gợi lại thôi miên trở nên điên cuồng, dẫn đến trượt chân ngã khỏi sân khấu.”

Chiêu này thực độc, hơn nữa lại không hề có chút sơ hở, Hứa Khả Chân chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Phùng Dũng, vì vậy, cái chết của Phùng Dũng chỉ là vấn đề sớm muộn, mà Cố Tử Triều không ở tại hiện trường sẽ không bao giờ bị ngoài nghi đến.

” Nhưng ai có thể chứng minh tất cả mọi việc đều do Cố Tử Triều làm?” Trương Huyền khổ sở vò đầu, “Cả đêm trước khi xảy ra chuyện Phùng Dũng  đã từng chè chén say sưa, lúc ngã xuống khỏi sân khấu còn đang nghe điện thoại, tất cả đều đủ để tạo nên một nguyên nhân tử vong hoàn mỹ. Chủ tịch, nếu anh nói không được động cơ giết người của Cố Tử Triều, đừng nói là cảnh sát, ngay cả tôi cũng khó mà tin được ông ta là hung thủ, ảnh ông ta xuất hiện ở hai nơi khác nhau trong cùng một thời điểm không nói rõ được điều gì cả.”

“Thực ra, ngày đó ở trong phòng làm việc của Cố Tử Triều có một người khác bị thương té xỉu hoặc có thể đã chết, một người cực kì giống với Cố Tử Triều.”

Thực ra là vì ở trong phòng làm việc của Cố Tử Triều, anh lại nghe thấy tiếng kêu cứu của Cố Tử Triều, lúc nhìn thấy một người tương tự Cố Tử Triều nằm trên mặt đất, đã rất tự nhiên mà nghĩ rằng đó là ông ta. Nhưng lần trước Niếp Hành Phong đi thăm dò manh mối, Cố Tử Triều mang một mùi đặc biệt khiến anh nhớ đến bản thân lúc bị đánh ngất cũng đã ngửi thấy mùi này, cảm giác cũng y như vậy, còn có sức mạnh dẫn đến bản thân bị ngất xỉu, đều là từ vị bác sĩ tâm lý này với ngân khí kia.

Niếp Hành Phong không nói chuyện, nhưng vẻ mặt u ám khiến Trương Huyền dường như nghĩ đến cái gì, hồi lâu cậu mới nói: “Anh không cần nói cho tôi, thi thể bị phá hủy hoàn mỹ không xót lại một chút nào chính là do Cố Tử Triều làm? Lúc ông ta vận chuyển thi thể bị Phùng Dũng chụp được, lấy đó làm thứ uy hiếp?”

“Cậu cũng nghĩ như vậy chứng minh suy đoán của tôi không sai.”

Phùng Dũng từng nói với Hứa Khả Chân có đi theo dõi Cố Tử Triều, lại không chụp được ảnh tình cảm của ông ta, có lẽ trong lúc vô ý đã chụp được ảnh Cố Tử Triều đi vứt thi thể, chỉ là lúc đó hắn không để ý, thẳng đến lúc ti vi đưa tin về vụ án, hiện trường xuất hiện va li da trong có chưa thi thể, hắn mới liên tưởng thấy Cố Tử Triều có điều cổ quái, vì vậy mới đi uy hiếp.

“Đợi chút, đợi một chút…” mạch suy nghĩ bị Niếp Hành Phong dẫn dắt có chút hỗn loạn, Trương Huyền lắc lắc tay nói: “Nếu Cố Tử Triều là hung thủ vậy người bị hại là ai? Tại sao ở hiện trường cảnh sát không tìm ra được bất kì dấu vân tay nào khác?Cố Tử Triều ra tay như thế nào mới có thể che giấu khỏi khứu giác của cảnh khuyển? Quan trọng nhất nhất là, vì sao ông ta phải giết người?”

” Tôi không biết, nhưng tôi tin vào trực giác của bản thân.”

Đối mặt với khuôn mặt tràn đầy tò mò của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cảm thấy bản thân không cách nào giải thích rõ ràng thực sự là một loại tội lỗi.

Nhưng, có thể khẳng định là Cố Tử Triều tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với sự việc. Chứng tâm thần sau khi mọi chuyện phát sinh của ông ta, khí tức cổ quái trên người ông ta, còn có cát trong vành bánh xe ô tô của ông ta, đó có thể là do lúc ném thi thể xuống dưới biển không cẩn thận dính vào, đó chính là chỗ sơ hở, hơn nữa cho dù lúc xử lý thi thể có che giấu kĩ bao nhiêu nhất định sẽ vẫn lưu lại dấu vết, nếu có thể xin được lệnh khám xét, vậy là có thể xử lý rồi.

“Anh cho rằng sở cảnh sát là do nhà anh mở sao, muốn xin lệnh khám liền xin được? Lại nói, đây đều là suy đoán của anh, án băm thây ấy có thể chỉ là vừa đúng lúc ấy thì phát sinh, không hề có liên hệ với Cố Tử Triều.” Trương Huyền coi thường ý kiến của Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn cậu, “Nếu chúng ta có thể tìm ra chứng cứ, vậy kết quả sẽ không như vậy rồi.”

Phía sau một luồng khí lạnh thổi đến, Trương Huyền cảnh giác đối mặt với anh, “Tìm chứng cứ thì tìm chứng cứ, anh dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi để làm gì?”

“Tôi còn nhớ, hình như cậu có nói với ông ta tối mai sẽ đi đến nơi hẹn?”

“Tôi chỉ nói thế mà thôi, quỷ mới cùng ông ta hẹn…” câu nói đang nói giữa chừng thì dừng lại, Trương Huyền lập tức gạt bỏ: “Anh đừng hi vọng lợi dụng lúc tôi bán sắc quấn lấy ông ta đi điều tra! Nếu muốn đi điều tra thì tất cả cùng đi!”

Tâm tư của anh đơn giản như vậy đã bị nhìn ra sao? Hay là…giữa bọn họ có một loại thần giao cách cảm nào đó?

Niếp Hành Phong cười, nhìn khuôn mặt vì bất bình mà đỏ ửng lên, anh thong thả nói: “Nếu không, cậu thử nghĩ xem có cách nào khả thi hơn không?”

Thiếu niên tố y tố pha(2) lạnh lẽo, khuôn mặt tinh tế sâu sắc lạnh lùng, mi mắt nhàn nhạt cụp xuống, che khuất vẻ kiêu ngạo âm ngoan bên trong, tay hải lại cầm hai thanh đoản đao hình trăng lưỡi liềm dài hơn nửa thước, lưỡi dao âm lạnh, dưới ánh sáng đèn lại mang sát khí âm u mãnh liệt, tóc trắng buông xuống, dùng một sợ dây màu xanh tùy ý buộc lại ở sau lưng, lộ ra ba phần thoải mái, hai phần tà khí, còn có ba phần bá khí khiến người ta ngưỡng mộ lại vừa ngần ngại.

(2) tóc trắng quần áo trắng

” Ngươi là…Nghệ?” Niếp Hành Phong với Trương Huyền đứng ở trước mặt đồng thời do dự hỏi.

“Như thế nào? Tạo hình này không tồi nhỉ? Nghiêng người, bốn lăm độ có thể biểu hiện rõ nhất phong thái của tôi, các anh phải nhìn từ bên cạnh, như thế này.”

Vừa mở mồm nói, tạo hình băng sơn lạnh lùng kiên định trầm ổn kia trong nháy mắt sụp đổ, Nghệ cong mày cười, hai tay cầm dao, chuẩn bị lại đổi một tạo hình khác, Trương Huyền búng tay một cái, ngay lập tức, thiếu niên biến mất trong không trung, chỉ lưu lại một con dơi nhỏ đang không ngừng vỗ cánh loạn xạ.

“Biến tôi trở lại a, hình dạng vừa rồi tôi rất thích, tối muốn! Tôi muốn!”

Nghệ không cam tâm lao vào Trương Huyền, Trương Huyền xoay người, con dơi nhỏ phanh không kịp đâm thẳng vào bức tường đằng sau cậu, sao vàng bay quang đầu, nó cạch một tiếng rơi xuống đất.

” Hình dạng vừa rồi của Nghệ rất được, cậu cho nó bảo trì hình người đi.” Niếp Hành Phong không nhịn được cười nói.

Hình người của Nghệ mặc dù thực khốc, nhưng thành thật mà nói là vượt ra ngoài ý liệu của Niếp Hành Phong, đương nhiên, đó là lúc nó không nói chuyện. Nhưng, phần tà khí đó cũng khiến anh có một chút bất an, anh không thích loại khí tức đó, mang vẻ kiêu ngạo âm u tà ác.

“Chủ tịch, anh cũng không phải không biết, pháp thuật của tôi…”

Nếu có thể liên tục giúp Nghệ duy trì hình người, Trương Huyền đương nhiên cầu còn không được, ít nhất sau này việc nhà không cần bận tâm nữa rồi, vấn đề là pháp thuật của cậu chống đỡ không được bao lâu, vừa mới giúp Nghệ biến thân cũng chẳng qua là không biết tại sao mèo mù lại vớ được con dơi chết, cậu vốn là muốn biến Nghệ thành hình dạng bản thân, khiến nó thay thế mình đi đến nơi hẹn ở bar.

Đương nhiên, pháp thuật không linh điểm này Trương Huyền có chết cũng không bao giờ thừa nhận: “Ý của tôi là – pháp thuật thường dùng có thể đại thương nguyên khí, vì vậy nếu không cần dùng liền không dùng.”

Nói xong, miệng lẩm bẩm, sau đó gập đầu ngón tay nhẹ búng, một cái vòng bạc bao lấy Nghệ, thân thể nó nhoáng một cái, ngân quang đảo quanh, mặt đất đột nhiên xuất hiện một người giống hệt Trương Huyền.

Trương Huyền huýt sáo, không tồi, lần này pháp thuật dùng đúng rồi, không quá mất mặt trước chiêu tài miêu, bây giờ chỉ mong con vật này có thể diễn kịch được hết cả buổi tối.

“Để Nghệ đi cuốn lấy Cố Tử Triều, Chủ tịch, anh nói xem cách này của tôi có khả thi không?”

“Tôi đi! Tôi đi!” nghe thấy đi quán bar, Nghệ vui sướng gật đầu liên tục.

Gần như là đồ dởm được khắc ra theo nguyên mẫu Trương Huyền, đương nhiên, chỉ là gần như, bởi vì cho dù Nghệ không nói chuyện, Niếp Hành Phong cũng có thể dễ dàng nhìn ra điểm bất đồng của hai người. Thời gian anh ở chung với Trương Huyền thực ra cũng không lâu, lại có thể nhớ được bất kì động tác nào của cậu, cho dù chỉ là một thói quen nhỏ vô thức.

Đột nhiên, một ý niệm nổi lên trong đầu, nếu Cố Tử Triều cũng biết loại pháp thuật này, vậy cũng có thể biến ra một người giống hệt, sau đó, sự tình phát triển tách khỏi quỹ đạo vốn có của nó, giống như cái ông ta đã viết trong nhật kí…

Ngày thứ hai Trương Huyền gọi điện thoại đến văn phòng thám tử, trong lúc vô ý nghe được một tin không hay. Hứa Khả Chân vì chịu kích thích quá độ, dần đến trạng thái tinh thần hỗn loạn, cầm dao chém lung tung trong nhà, bị Tần Chiếu lỡ tay đẩy xuống cầu thang, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nghe nói tình trạng dường như không quá lạc quan. Trương Huyền nghe xong, rất bình tĩnh cúp điện thoại.

Trong lúc xử lý án, loại chuyện này thường xuyên xảy ra, bị vạch trần gian tình, vợ chồng hai bên có người cũng đánh đập nhau, lúc nhìn Hứa Khả Chân sau khi biết tin người tình chết dáng dấp vô cùng bi thương, phàm là người chồng có chút chính trực đều không có cách nào chịu được, về phần bị đẩy từ trên tầng xuống là Tần Chiếu lỡ tay hay cố ý, vậy chỉ có đương sự mới biết được.

“Chủ tịch, nghĩ thoáng chút, tử vong như phim chiếu hàng ngày, quen là được.” Nhìn sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt, cậu thuận miệng khuyên.

“Việc này cũng có thể quen hay sao?” Niếp Hành Phong cười khổ.

Khuôn mặt Trương Huyền tinh xảo gần như đến mức lãnh đạm, người này với ai cũng thân thuộc phía sau lại có loại xa cách người khác không cách nào lại gần, nhìn cậu, Niếp Hành Phong nghĩ, thế giới này rốt cuộc việc gì hay người nào có thể có may mắn có chỗ ở trong tâm của cậu?

Buổi tối, Nghệ theo nhiệm vụ vui vẻ rời đi, trước lúc xuất phát, Trương Huyền cảnh cáo nó: “Không được uống rượu, nếu mày vì thích uống rượu mà làm hỏng việc, sau này tao sẽ không bao giờ cho mày một giọt rượu nào nữa!”

“YES SIR!”

Sau khi con dơi nhỏ dời đi, Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong đến tòa nhà làm việc của Cố Tử Triều, từ ánh đèn trên lầu có thể thấy, Cố Tử Triều đã tan ca rồi.

Hai người vào thang máy đi lên tầng có phòng làm việc của Cố Tử Triều, khóa cửa là khóa điện tử tinh thể lỏng, Trương Huyền móc ra kẹp nam châm đã chuẩn bị sẵn, soạt một cái liền dễ dàng mở cửa, xem vẻ mặt cổ quái của Niếp Hành Phong, cậu tâm đắc truyền thụ: ” Bài học ở đây là nói cho chúng ta – càng là đồ vật tiên tiến thì càng dễ phá, nếu đây là khóa cửa bình thường, có lẽ tôi còn phải mất một chút thời gian, chủ tịch biện pháp bảo vệ an toàn của công ty các anh là như thế nào? Có cần tôi kiếm tra giúp không?”

“Trương thiên sư, cậu không cảm thấy hành vi bây giờ của cậu đã cấu thành phạm tội sao?”

“Hành vi lên kế hoạch kiêm đồng phạm của anh có tư cách gì mà nói tôi?”

Trương Huyền đẩy cửa bước vào, thuận tiện liếc Niếp Hành Phong một cái, nhưng lúc quay đầu nhìn lại dáng vẻ kiêu ngạo đã biến thành một thứ khác. Tim Niếp Hành Phong đập thình thịch, rất muốn nói loại ánh mắt phong tình vạn chủng này tốt nhất là nên ít ném ra, đặc biệt là lúc bọn họ đang làm kẻ trộm!

Gian phòng một mảng đen kịt, Trương Huyền bật đèn, rèm của đều đóng rất kín, người bên ngoài không nhìn thấy được ánh đèn bên trong, lại nói, tên bác sĩ tâm lý biến thái kia đang ở bar phóng đãng, không thể quay về nơi làm việc.

Đi vào phòng sách, cũng là gian phòng phát sinh sự việc, Trương Huyền đeo găng tay bắt đầu xoay mật mã két sắt. Lần trước lúc Cố Tử Triều mở két sắt Niếp Hành Phong cũng nhìn thấy, theo hướng dẫn của anh, Trương Huyền xoay mấy cái, rất nhẹ nhàng liền mở được cửa két.

“Chủ tịch, trí nhớ của anh thật quá siêu, không làm thám tử thực sự quá đáng tiếc.”

Trương Huyền vừa ca tụng vừa chậm rãi mở két sắt. Đồ vật bên trong không nhiều, ngoài tiền mặt với một số trang sức bằng vàng ra, chỉ có một ngân khí cổ, lấy được không mất chút công phu nào, cậu cười hì hì lấy ra.

Ánh sáng bạc rực rỡ chạy trên cổ khí bán nguyệt, cùng lúc Niếp Hành Phong nhìn thấy nó, nháy mắt chợt ngã xuống, Trương Huyền kịp thời đỡ lấy anh, lại đem ngân khí cầm đến chỗ cách anh xa hơn một chút, nói: “Vật này thực sự rất cổ quái, nỗi lần đều khiến anh khó chịu.”

Cũng không phải là khó chịu mà là tiềm tức tự bài xích nó. Niếp Hành Phong bóp trán, vươn tay cầm lấy mảnh ngân khí, phát hiện đường vân chạm khắc trên ngân khí thực ra càng giống với thần chú, như dấu ấn hoa mai lại như cuồng thảo, không có cách nào đọc giải.

“Có thể nào là bùa chú?”

Anh hỏi Trương Huyền, người phía sau nhíu cặp mày thanh tú, cầm lấy ngân khí loay hoay xem xét, “Tôi càng cho rằng đó là mấy chữ nguệch ngoạc hơn.”

Niếp Hành Phong từ bỏ việc quấn quýt với ngân khí cổ quái, chuyển mục tiêu sang nơi khác.

Trong phòng sách có một cửa nhỏ bên sườn, anh đẩy của bước vào, bên trong là phòng nghỉ, còn có buồng tắnm, xem ra Cố Tử Triều vì muốn thuận tiện nghỉ ngơi nên đã lắp đặt như vậy. Anh đi vào phòng tắm, nếu bản thân đoán không nhầm, thi thể bị chia cắt chỉ có thể làm ở trong này, hi vọng còn lưu lại manh mối.

Niếp Hành Phong tắt đèn, cầm lấy Luminol(3) và dung dịch kích phát. Luminol có thể tìm ra vết máu, cái này thuộc về công lao của Trương Huyền, tại một tầm quan trọng nào đó, Niếp Hành Phong vẫn là rất kính phục Trương Huyền, văn phòng thám tử của cậu thật sự là anh tài tụ họp, ngay cả loại  dược vật chuyên nghiệp dùng để giám định chứng cứ pháp y này cũng có thể dễ dàng lấy được.

(3) Luminol: là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.Đây là tinh thể rắn là một màu trắng hơi vàng có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng không tan trong nước.

Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin.

Niếp Hành Phong cầm lấy dung dịch thuốc phun khắp trong phòng tắm, đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát, rất đáng tiếc, một phút trôi qua cũng  chỉ nhìn thấy huỳnh quang, mà không phải là ánh sáng xanh lam phát quang xuất hiện khi tiếp xúc với máu.

Là dùng thuốc tẩy xử lý triệt để phòng tắm rồi sao?Khiến Luminol phát ra huỳnh quang mạnh mẽ che khuất đi vết máu tồn tại, đây là nhược điểm lớn nhất của Luminol, hợp kim chứa đồng hoặc một chút dung dịch tẩy trắng có thể hạn chế ứng dụng của nó, xem ra Cố Tử Triều không chỉ tinh thông y học, còn là một tên tâm tư rất thận trọng.

“Chủ tịch mau đến đây!”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Trương Huyền, Niếp Hành Phong còn chưa đáp lại, cậu đã chạy vội vào, lại bị không gian tối đen một mảng trong buồng dọa sợ, “Anh thật đúng là đang chơi truy tìm bằng chứng a?”

Anh chơi chỗ nào chứ, anh vốn đang tra án mà!

Trương Huyền không cho Niếp Hành Phong cơ hội phản bác, kéo tay anh ra ngoài, “Đừng chơi nữa, tôi ở ngoài này có phát hiện, đi theo tôi.”

Giá sách bày cao ở gian ngoài bị dời đi, lộ ra một không gian nhỏ, bên trong dường như là nơi để đặt tư liệu cùng vật phẩm quan trọng. Trương Huyền làm mẫu cho Niếp Hành Phong biết cách đóng mở ô vuông bí mật sau giá sách, cơ quan đóng mở đặt ở sau các loại sách, rất bí mật, vậy mà Trương Huyền nhanh như vậy đã tìm ra.

” Khoảng không gian này, muốn đặt một người vào còn rộng.”

Niếp Hành Phong phát hiện cảnh sát với anh đều phạm phải một lỗi lấy ấn tượng ban đầu làm chủ, chú trọng điều tra cách thoát khỏi hiện trường của tội phạm, mà bỏ qua không gian trong phòng làm việc.

Anh quay đầu nhìn Trương Huyền.

“Cậu không phải muốn hỏi tôi tại sao Cố Tử Triều lại muốn giết người? Bây giờ tôi có thể trả lời cậu, bởi vì ông ta không phải là Cố Tử Triều nên ông ta không thể không giết người.”