Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 2 - Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ hai, hai người theo giao hẹn lại đi đến đại học Gia Hoài, sau khi Cúc Thành Thanh nghe điện thoại của bọn họ xong liền mời hai người đến kí túc xá mình đang ở.

Cúc Thanh Thanh là một nữ sinh cực kì xinh đẹp, dáng cao, cô mặc một cái áo bó với quần jean càng tôn lên dáng vẻ mảnh mai thon thả. Lúc cô mở cửa đón Niếp Hành Phong với Trương Huyền vào phòng, hai người đều sững người, không hẹn mà gặp cùng nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa đỏ trên cổ cô.

Màu đỏ diễm lệ rực rỡ giống với chiếc khăn hôm qua tìm thấy ở câu lạc bộ một cách dị thường.

“Tôi ghét màu đỏ.” Trương Huyền lẩm bẩm trong mồm.

Từ trước cậu đã không cảm thấy màu đỏ tốt đẹp gì, loại màu đỏ đấy chỉ khiến cậu liên tưởng đến màu của máu tanh, tràn đầy bạo lực, giết chóc, nhân tố tử vong.

Cúc Thanh Thanh lại hiểu nhầm sự sững sờ của hai người, hiển nhiên vị mĩ nữ này đã quen bị người khác nhìn chăm chú như thế, nhất là đối tượng còn là hai người nam nhân xuất sắc tương đương thế này.

Cầm lấy danh thiếp Trương Huyền đưa cho, cô cười hỏi: “Tại sao bây giờ thám tử đều đẹp trai như vậy chứ?”

“Mọi người cũng đều nói vậy cả.” mặt Trương Huyền vẽ ra một nụ cười mỉm hoàn mỹ, nhưng ngay sau đó đầu gối liền bị Niếp Hành Phong bất động thanh sắc mà đẩy một cái.

“Thực ra em có thể không giúp được gì cho các anh cả, cái gì nên nói đều đã nói cho anh thám tử đẹp trai lần trước rồi.” Cúc Thanh Thanh mời hai người ngồi xuống, rót trà nói: “Mặc dù em rất thân với La Kỳ, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cô ấy nói có bạn trai,em cảm thấy đó có thể là do lúc cô ấy cãi nhau nên nói bừa, tính của La Kỳ rất lãnh đạm, căn bản không hứng thú với người khác giới.”

“Lãnh cảm?” Trương Huyền tưởng tượng dáng vẻ La Kỳ trong bức ảnh, nụ cười ngọt ngào đó nhìn thế nào cũng không giống người lãnh cảm.

Cúc Thanh Thanh hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Có một bí mật, trước khi cô ấy xảy ra chuyện em chưa nói ra bao giờ. Cô ấy là thạch nữ(1) a, vậy nên sao có thể làm ra việc hoang đường là bỏ trốn theo bạn trai được.

(1)  “Thạch nữ” bẩm sinh không có âm đ*o và tử cung, nhưng buồng trứng, bầu vú và cơ quan sinh dục ngoài phát triển bình thường. 

“Thạch nữ!” một đáp án bất ngờ khiến Trương Huyền rất kinh ngạc: “Em khẳng định?”

“Việc này sao có thể nhầm được chứ? Bọn em đã là bạn học từ trung học, em có nói với cảnh sát rồi nhưng bọn họ không nghe.”

Niếp Hành Phong hỏi: “Em vừa nói là trước khi xảy ra chuyện, lẽ nào em cho rằng La Kỳ đã gặp chuyện bất trắc sao?”

Mắt Cúc Thanh Thanh phủ một tầng lo lắng, “Đại sư nói cô ấy có nạn chỉ được ở trong nhà, ngày cô ấy mất tích lúc em nói chuyện điện thoại với cô ấy cũng khuyên cô ấy sớm quay về nhà nhưng cô ấy nói vừa cãi nhau với người nhà nên không muốn quay về, một mình ở sân đánh golf giết thời gian, lúc đó em liền có một cảm giác không tốt, sau đó thì nghe thấy tin cô ấy mất tích, em rất sợ, còn cố ý giúp cô ấy đi xem bói, là quẻ tử.”

Không nghĩ đến sinh viên trường cao đẳng cũng tôn sùng bói toán như thế, Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền không biết đối với tiểu thần côn mà nói có phải là chuyện tốt hay không.

“Các em rất hay đến câu lạc bộ Kim Thạch đánh golf sao?”

“Đúng a, còn là thành viên VIP nữa, nhưng gần đây em đang bận cuộc thi người mẫu nên không đi.”

Một ngọn gió thổi qua, thổi bay giấy chú thích ở trên bàn xuống đất, Cúc Thanh Thanh cúi xuống nhặt, một mặt dây chuyền lộ ra khỏi áo của cô, một màu vàng lấp lánh cũng lại là đồ trang sức quan tài.

“Dây chuyền em đeo cũng là đại sư đưa cho hay sao?”

Mặt dây chuyền bị phát hiện, Cúc Thanh Thanh có chút khó xử.

“Sau khi La Kỳ mất tích, em giúp cô ấy đi bốc quẻ, thuận tiện cầu cứu đại sư, nghe bảo chỉ cần mang theo cái này bên người thì có thể vạn sự thuận lợi, các anh có phải cảm thấy tin tưởng loại thuyết pháp mê tín này rất buồn cười?”

“Không a, rất tốt đẹp.” Trương Huyền ngay lập tức tâng bốc rồi hỏi: “Có thể nói cho anh biết tên vị đại sư đấy không? Trùng hợp anh cũng là người thích xem bói, nếu có thời gian cũng muốn tự mình đi một chuyến.”

“Đại sư tên là Mộc Thanh Phong, ở ngoài ngoại ô, nhưng tính cách của ông ấy rất kỳ quái, không phải ai cũng chịu gặp phải có duyên mới được.” Cúc Thanh Thanh nói địa chỉ của Mộc Thanh Phong cho Trương Huyền, đúng là chỗ tối qua hai người đã đến.

“Từ đâu mà em biết được chuyện có quan hệ đến vị đại sư ấy?”

Tối qua cậu ở trên mạng tìm kiếm lâu như vậy cũng chỉ tìm thấy mấy chuyện ngoài lề, Trương Huyền rất buồn bực, xem ra kỹ thuật hack của mình còn phải tăng cường thêm.

“Là La Kỳ nói cho em. Hơn một tháng trước khi cô ấy xảy ra chuyện vẫn luôn thần thần bí bí, sau đó em phải truy hỏi mấy lần, cô ấy mới nói cho em là đi đến chỗ của Mộc đại sư.”

Vụ mất tích của La Kỳ có quan hệ gì với Mộc Thanh Phong không ? Nhưng bản thân không tính ra được hành tung của cô, chứng minh là có người đã đụng tay đụng chân vào, là một người tu đạo, Mộc Thanh Phong có bản lĩnh này ?

“Có thể cho anh xem mặt dây chuyền đó của em không ?”

Cúc Thanh Thanh lấy mặt quan tài xuống đưa cho Trương Huyền. Đó là một đồ trang sức rất tinh xảo, giống hệt với cái ở trên bộ hài cốt, cậu đang muốn mở nắp quan tài ra thì bị Cúc Thanh Thanh ngăn lại.

“Không thể xem, là bí mật a.”

Niếp Hành Phong nhớ đến chữ R được viết bên trong quan tài của hài cốt, trong lòng khẽ động hỏi: “La Kỳ cũng có một mặt dây chuyền như thế này sao?”

“Có a, cũng là màu vàng như thế này, là do em phát hiện ra mặt dây chuyền này, truy hỏi ra mới biết chuyện của Mộc đại sư, nhưng cô ấy cũng không chịu nói cho em biết bên trong mặt dây chuyền có để cái gì.”

“Có phải là viết nguyện vọng vào bên trong thì có thể thành hiện thực?”

“Đại sư không nói, nhưng hẳn là như thế, sau khi em đeo nó lên thì tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, ngay cả vòng đấu loại người mẫu vô cùng nghiêm ngặt ngày hôm qua cũng đã thông qua rồi, quả là không mất tiền oan.”

“Mất tiền?” đối với chữ này đặc biệt mẫn cảm, Trương Huyền lập tức truy hỏi.

“Đương nhiên phải mất tiền rồi, như vậy mới chứng tỏ lòng thành.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Đại sư vốn không muốn đưa, em cầu rất lâu mới mua được, mất năm vạn.”

“Năm vạn!” Trương Huyền hét lớn.

Ai ya, một vật trang sức nhỏ liền mất năm vạn, không biết còn cho rằng nó là vàng nguyên chất. Người tên Mộc Thanh Phong kia ăn cướp sao?

Niếp Hành Phong trợn trừng mắt nhìn Trương Huyền, đắt thì có đắt một chút nhưng cũng không nên ngạc nhiên đến vậy chứ?

“Những việc này em có nói với Tây Môn Tuyết không?”

“Đương nhiên không, người đó vừa nhìn liền biết là loại cứng như thép, làm sao có thể tin những chuyện kia chứ? Các anh cũng ngàn vạn lần không nên nói ra ngoài, đại sư đã dặn dò qua là không thể nói cho người ngoài biết.”

Tây Môn Tuyết không hỏi Cúc Thanh Thanh chuyện xem bói, xem ra anh ta là thông qua đường khác mà tra ra được Mộc Thanh Phong, như vậy việc anh ta đột nhiên ngất xỉu có phải có quan hệ với Mộc Thanh Phong không?

Trương Huyền bắt đầu cảm thấy con đường làm thám tử của bản thân có thêm gách nặng.

Lại nói chuyện thêm một lúc, Cúc Thanh Thanh hiển nhiên rất có thiện cảm với hai vị nam tử anh tuấn này, chủ động nói: “Em sẽ giúp hai anh liên hệ các bạn bè khác của La Kỳ xem có thể hỏi ra gì nữa không.”

Cô gọi điện thoại cho mấy bạn học, hẹn gặp ở phòng nghỉ dưới lầu, không lâu sau, bạn học đều lần lượt chạy đến. Từ Hựu Niên cũng đến, khí chất của cậu ta rất tốt, lại thêm một phần cá tính thoải mái, xem ra rất được chào đón ở trường, trong lúc nói chuyện còn không ngừng có nữ sinh đi qua chào hỏi cậu ta.

Bất luận lúc nào, mọi người vĩnh viễn không có sức chống cự với diện mạo xuất chúng, điều này khiến cho việc đặt câu hỏi của Trương Huyền rất thuận lợi, mọi người đều hỏi một đáp mười, bầu không khí rất sôi nổi, nhưng đáng tiếc không có đầu mối nào đáng truy xét cả, Tây Môn Tuyết là một thám tử giỏi, chuyện gì nên tra đều đã tra qua rồi, lớn nhỏ đều ghi hết ở trong tài liệu.

Đang nói chuyện, một cô nữ sinh đi ngang qua cửa phòng nghỉ, nhìn thấy bọn họ liền lập tức dừng chân rồi đi vào, sau đó kéo lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Từ Hựu Niên, cười hỏi: “Các anh ghé vào đây nói chuyện gì vây?”

Sắc mặt Từ Hựu Niến đột nhiên có chút khó coi, không trả lời, Cúc Thanh Thanh rất có năng lực bắt đầu giảng hòa, giới thiệu Trương Huyền với Niếp Hành Phong cho cô, rồi nói: “Cô ấy là Vệ Tiểu Huệ, cùng với La Kỳ đều là thành viên của ban âm nhạc, kéo vi ô lông rất cừ.”

Trương Huyền lại ngây người, cậu phát hiện Vệ Tiểu Huệ đúng là cô nữ sinh tối qua xuất hiện ở trước cửa Mộc gia, nhưng Vệ Tiểu Huệ dường như không nhận hai hai người, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như là chào hỏi, lực chú ý rất rõ ràng đều đặt ở trên người Từ Hựu Niên.

Vóc dáng Vệ Tiểu Huệ không cao, hơi béo một chút, tướng mạo không tính là xuất chúng, mặc dù quần áo khá là xa xỉ, nhưng mặc trên người cô, bởi vì phối hợp không hài hòa nên khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tiếc, nước hoa cũng xức hơi nồng, xem ra cô ta cũng không quá hiểu cách trang điểm cho bản thân.

Trương Huyền vốn đang ngồi ngay cạnh Từ Hựu Niên, bởi vì Vệ Tiểu Huệ cố chen vào nên cậu phải tận lực dịch ghế sang bên cạnh, một loại khí tức quái dị theo đó truyền đến, cậu nhíu mày, cũng không phải là âm khí nhưng tuyệt đối không phải cảm giác cậu thích, cũng may khí tức đó rất nhanh đã biến mất, là bị mùi nước hoa ngọt ngào che lại.

Hiểu nhầm cái nhíu mày của Trương Huyền, Từ Hựu Niên cười xin lỗi cậu, Trương Huyền cũng cười lại, hoàn toàn đồng cảm với tính cảnh của Từ Hựu Niên – quả nhiên, có lúc quá đẹp trai cũng là một chuyện thật phiền phức a.

Nghe giải thích của Cúc Thanh Thanh, Vệ Tiểu Huệ kì quái hỏi: “Lần trước không phải cảnh sát đã đến điều tra qua rồi sao? Tại sao lại đến tra tiếp?”

“Muốn xem xem có dấu vết nào lưu lại nữa không.” Trương Huyền trả lời.

“Cứ cho là có cũng không thể ở trong trường được, gia thế La Kỳ rất tốt, có lẽ các anh nên tra ở đấy.”

Vệ Tiểu Huệ nói rất chân thành nhưng Trương Huyền lại thấy trong lời đó có chút vị chua, cậu nhìn nữ sinh này, đích xác, so với La Kỳ và Cúc Thanh Thanh, Vệ Tiểu Huệ thực sự quá bình thường.

“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước.”

Cắt ngang đoạn hội thoại của hai người, Từ Hựu Niên vội vã từ biệt rời đi. Cả người cậu ta dường như rất hoảng loạn, ngay cả áo khoác vắt lên ghế cũng quên mang đi, Cúc Thanh Thanh cầm lấy đuổi theo đưa cho cậu ta, vóc người hai người đều cao gầy, tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau đặc biệt chói mắt.

“Trông bọn họ rất xứng đôi nha, có phải là người yêu không?” nhìn Vệ Tiểu Huệ, Trương Huyền cố ý chỉ.

Sắc mặt Vệ Tiểu Huệ lập tức trầm xuống, các bạn học khác cười nói: “Mới không phải, người theo đuổi Thanh Thanh rất nhiều.”

Lại tán gẫu thêm một lúc nữa, thấy không hỏi thêm được gì nữa, hai người cáo từ rời đi, đi theo con đường rợp đầy bóng cây trong vườn trường, Niếp Hành Phong cười nói: “Xem ra Vệ Tiểu Huệ rất thích Từ Hựu Niên, nhưng khả năng là sẽ không có kết quả gì.”

Anh luôn cảm thấy Từ Hựu Niên dường như rất sợ Vệ Tiểu Huệ, lúc một nam tử sợ nữ nhân như một tai họa ghê gớm, vậy có thể chứng minh, Vệ Tiểu Huệ thực sự không có chút hi vọng nào.

Trương Huyền không nói chỉ cúi thấp đầu không biết là đang nghĩ gì.

Niếp Hành Phong ngừng nói đùa, vẻ mặt nghiêm túc lại, “Sao vậy?”

“Vừa rồi Vệ Tiểu Huệ đem đến cho tôi một cảm giác rất kì quái.”

Đó là loại khí tràng quái dị không cách nào giải thích được, Trương Huyền nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cái gì. Chuyện liên quan đến Vệ Tiểu Huệ, trên tài liệu của Tây Môn Tuyết cũng không có quá nhiều ghi chép, dường như chỉ có thành tích ưu tú, những việc không liên quan nhiều lắm đến La Kỳ các loại mà thôi.

“Cậu sẽ không nói cô gái đó là quỷ nha?” Niếp Hành Phong đùa.

Đôi lam quang lập tức sáng lên, Trương Huyền cười lạnh: “Chủ tịch, anh sẽ không cho là tôi thân là thiên sư môn hạ đệ tử mà ngay cả người với quỷ đều không phân biệt được?”

Được rồi, coi thường truyền nhân thiên sư chính tông, là anh không đúng, Niếp Hành Phong ngừng phê bình mà giơ hai tay lên, chứng minh bản thân có lỗi, sau đó rất thông minh chuyển sang chủ để khác.

“Tại sao Vệ Tiểu Huệ cũng biết nhà của Mộc Thành Phong? Cô ta cũng muốn cầu cái gì?”

“Nếu là cô ta, việc muốn đi cầu khá là nhiều đó.”

Gia thế bình thường, vóc dáng bình thường, tướng mạo bình thường, nếu muốn thay đổi bản thân chắc hẳn cần rất nhiều tinh lực? Trương Huyền không để ý vấn đề này, bây giờ cậu rất uể oải, bộ hài cốt ở sân golf kia không phải là La Kỳ, thân là thạch nữ, cô ấy căn bản không thể có thai, cũng chính là nói bản thân đã nối hai điểm không liên quan thành một đường, suy nghĩ muốn tìm thêm manh mối đã thất bại.

“Vậy, vậy khăn lụa đỏ anh thấy như thế nào? Cúc Thanh Thanh trùng hợp cũng có một cái.”

“Năm nay màu đỏ đang mốt.”

Mặc dù nói như vậy nhưng nghĩ đến mảnh khăn lụa đỏ tươi, Niếp Hành Phong liền có cảm giác không thoải mái, dường như đó là manh mối, thông qua màu sắc đỏ tươi muốn nói cho anh cái gì đó.

Nhưng, cho dù mảnh khăn lụa ở câu lạc bộ là do La Kỳ lưu lại cũng không thể nói lên điều gì cả. La Kỳ là sau khi rời khỏi câu lạc bộ mới xảy ra chuyện, hơn nữa, bọn họ cũng biết bộ hài cốt đó không phải là La Kỳ rồi, không phải sao?

“Tôi mãi mãi không hiểu được cách nghĩ của nữ sinh.” một lúc lâu sau, Trương Huyền lầm bầm: “Mùa đông lạnh thì mặc loại váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn được nữa, còn giữa trời nóng nực lại thích quàng khăn quanh cổ, anh nói đây là mốt hay là có bệnh?”

Trên trán Niếp Hành Phong lập tức nổi lên ba đường hắc tuyến hoàn mỹ, anh đang cố gắng suy đoán đủ loại khả năng, tiểu thần côn lại đảo quanh nữ sinh với thời trang.

“Cậu vĩnh viễn không cần phải hiểu.” anh tức giận nói.

Bởi vì bản thân sẽ không cho cậu cơ hội đó.

“Còn có a, chủ tịch, anh nói Cúc Thanh Thanh viết gì trong quan tài đó? Nữ sinh giống như cô gái đó cũng cần gửi gắm hi vọng vào quan tài hay sao?”

Gia thế Cúc Thanh Thanh rất tốt, từ cá tính với cách ăn nói của cô ấy có thể thấy, nam sinh theo đuổi nhất định không ít, cuộc sống của cô dường như đã rất hoàn mỹ rồi, Trương Huyền không nghĩ ra cô còn truy cầu cái gì nữa.

“So với cô gái ấy, cậu hẳn là càng nên quan tâm xem tại sao La Kỳ hay đi xem bói như vậy? Cô ấy mới là nhân vật chính của vụ này.”

“Nói cũng phải.” Trương Huyền đột nhiên kéo kéo Niếp Hành Phong, ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Có người đang theo dõi chúng ta.”

Niếp Hành Phong thực ra sớm đã chú ý thấy rồi, hai người còn chưa ra khỏi sân trường, sinh viên đi lại rất nhiều nhưng người theo dõi kia hiển nhiên không thành thạo, bị phát hiện rất dễ dàng. Niếp Hành Phong cầm lấy miếng gương nhỏ Trương Huyền đưa cho, muốn đưa lên trên vai để nhìn ra sau, đó là đạo cụ nhỏ Trương Huyền hay dùng, không nghĩ đến ở đây lại dùng tới.

Người theo dõi bọn họ là một nam sinh cao cao gầy gầy, tướng mạo thanh tú đơn thuần, cậu ta bây giờ nói là theo dõi không bằng nói là theo đuôi, chưa bao giờ nhìn thấy người nào theo đuôi ngu ngốc đến vậy, Trương Huyền cười nói: “Có cần bắt cậu ta qua đây hỏi không?”

“Thôi đi, chúng ta còn có việc, lần sau nói tiếp.”

Cũng đã biết diện mạo của nam sinh đó, muốn tra ra cậu ta cũng không khó khăn gì, sắp đến giữa trưa rồi, bọn họ còn phải đến Mộc gia, không có thời gian nán lại ở đây, Niếp Hành Phong nghĩ một chút, đột nhiên quay người, thấy bản thân bị phát hiện, nam sinh sợ đến mức quay người vội chạy đi.

“Chủ tịch, không nghĩ đến anh cũng có thể đùa dai như vậy.” Trương Huyền ở bên cạnh phì cười.

“Gần mực thì đen.” Cả ngày ở cùng với tiểu thần côn, Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ phát hiện bản thân đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Lúc đến nhà Mộc Thanh Phong thì mặt trời đang chiếu những tia nắng chói chang rồi, xung quanh cửa không có một chút dấu vết của âm hồn, thấy tình cảnh này, Niếp Hành Phong mới rõ ràng nguyên nhân vì sao tối qua đối phương từ chối gặp mặt.

Trương Huyền đập then cửa, cửa chỉ khép hờ nên két một tiếng liền mở ra, bên trong lộ ra một con đường rải sỏi rất dài. Cuối con đường là một cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm đang mở, mái cong ngói đỏ, như chim trĩ sải cánh bay(2), chính là kiểu kết cấu kiến trúc của trăm năm trước; trong sân cây liễu rủ xuống, cho dù có ánh nắng tươi đẹp của mặt trời chiếu xuống vẫn không xóa hết được sự âm hàn trong sân, khiến Niếp Hành Phong không khỏi rùng mình một cái.

(2)

chapter content



“Mời theo tôi.”

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau dọa hai người sợ nhảy dựng lên, quay đầu lại thì nhìn thấy một chàng trai trẻ đang đứng ở chỗ râm mát trước tường,nhưng do ngược sáng nên không thể nhìn rõ gương mặt của cậu ta, chỉ biết hình dáng ngũ quan rất thanh tú, một cỗ khí tức đặc biệt lạnh giá theo từng bước chân tiến gần của cậu ta mà kéo đến bọn họ.

Nghe giọng nói là người tối hôm qua nhưng Trương Huyền rất nghi hoặc, tên này là từ chỗ nào bốc lên vậy?

Chàng trai trực tiếp đi đến phía trước, cả sân dường như là xây theo một kiểu bố cục kì dị nào đó, chín khúc vòng quanh đậm chất cổ điển. Lúc đi qua một căn phòng, mặt Trương Huyền đảo qua cửa sổ khép hờ thấy bên trong đặt rất nhiều bình gốm giống như bình đựng tro cốt bên trên còn dán những mảnh hoàng phù phong ấn.

“Cậu chính là Mộc đại sư?” Trương Huyền hỏi.

“Không, đó là sư phụ của tôi Mộc Thanh Phong, tôi chỉ là người hầu thôi, gọi là Nhã Diệp Trường Không(3), các anh cứ gọi tôi là Nhã Diệp.” chàng trai trả lời rất khách khí, cũng rất xa cách, giọng nói dường như là ướp trong ngăn đá tủ lạnh ra mang theo lãnh ý thâm trầm.

(3) cái này không chắc lắm tại chữ 若 có hai âm hán việt một là Nhã hai là Nhược ( thích chữ Nhã hơn nên tạm thời để thế:p)

Tên rất kì lạ a. Trương Huyền nghiêng đầu nghĩ, không nhớ trong trăm họ của Trung Quốc có họ nào là họ Nhã Diệp cả, nhưng nhìn vẻ lãnh đạm của đối phương thì liền xóa đi ý nghĩ muốn hỏi.

Đến phòng khách, Nhã Diệp mời hai người ngồi xuống xong liền quay người rời đi. Cửa lớn đóng lại, dường như cũng đem âm quang ở bên ngoài chặn lại, bên trong phòng rất tối, còn có mùi vị ẩm thấp nhàn nhạt. Thấy phía sau ghế chủ tọa có một tấm mành, Trương Huyền đi đến xốc lên, bên trong là một gian phòng rất lớn, âm khí ngút trời, bày song song dựa vào tường mấy cái quan tài, bên trên dán một vài đạo phù màu trắng, bùa chú không giống với những cái bình thường cậu hay viết nên cậu không hiểu được ỹ nghĩa trong đó.

“Tại sao lại có cảm giác chúng ta giống như đi vào cửa hàng quan tài vậy?” Trương Huyền cười tự giễu, đi đến trước một cái quan tài gỗ, đẩy nắp quan tài nói: “Chủ tịch, anh nói trong này có thể nào sẽ đặt một bộ xương khô không?”

“Đừng càn quấy.”

Niếp Hành Phong cũng bị màn quỷ dị này làm kinh động, theo trực giác muốn bắt Trương Huyền ngừng lại, nhưng Trương Huyền hoàn toàn không coi cảnh cáo của anh ra gì, trong nháy mắt đã gõ gõ nắp quan tài, vô tư cười: “Quan tài làm từ gỗ lim thượng đẳng, có thể nằm được ở trong này cũng tính là chết có ý nghĩa.”

“Không được nói nữa!”

Cái miệng quạ đen này, cái gì khó nghe nhất thì cậu ta nói cái đó, lúc này, Niếp Hành Phong đột nhiên rất ghét ngữ điệu coi thường sinh mệnh của Trương Huyền, dường như có loại điềm báo không may vậy.

“Không được làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi!”

Một tiếng hét nhỏ truyền đến từ sau lưng hai người, tiếng nói chói tai trong không gian âm u đặc biệt kinh người. Hai người quay đầu, phát hiện là một cô gái trẻ tuổi tóc dài qua vai, cô ta không biết bước vào phòng từ khi nào lại còn đứng ngay sát sau lưng hai bọn họ, sắc mặt trắng bệch, hai con mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai người.

Trong lòng Niếp Hành Phong đột nhiên nảy lên một cỗ âm lãnh. Anh luyện võ từ nhỏ, không có khả năng người khác đến gần như vậy cũng không có cảm giác gì, thậm chí là cách nhau trong gang tấc, anh cũng không nghe thấy tiếng hít thở của cô gái đó.

Trương Huyền đi đến, cùng cô gái nhìn chằm chằm nhau, xuyên qua người cô gái dường như có thể nhìn thấy bên trong trống không, thần sắc đờ đẫn, mang theo khí tức thối rữa. Mắt cậu liếc xuống bên dưới, nhìn thấy rất rõ ràng chân của cô gái thực ra không hề chạm xuống đất, một hồn ba phách quá nhẹ, không giữ được thân thể của cô.

Niếp Hành Phong đứng bên cạnh, thấy Trương Huyền không nói gì liền đùa: “Tại sao người trong này đi đường đều giống hệt quỷ, không có chút âm thanh nào hết?”

“Ra ngoài!” không hề có phản ứng với lời của anh, cô gái kia chỉ đờ đẫn lặp lại.

“Cô thật không có phép tắc gì hết, nói thế nào chúng tôi cũng là khách của chủ nhân cô.”

Trương Huyền vừa dứt lời, đầu vai đã bị cô gái nắm lấy, sức lực của cô ta rất lớn, chỉ dùng một tay trái liền có thể kéo ngã Trương Huyền.

“Không được vô lễ.”

Đúng lúc đó một thanh âm nhàn nhạt vang lên, cô gái lập tức buông lỏng tay, đờ đẫn lùi về…nên nói là bay về bên cạnh mới phải. Không gian truyền đến tiếng ma sát kỳ dị, Trương Huyền nhìn đến chỗ âm thanh phát ra liền thấy nắp quan tài ở gần nhất bị mở ra, một lão nhân tóc bạc chậm rãi ngồi dậy.

Xác chết bật dậy?

“Cậu thanh niên này, ta vẫn sống rất tốt, đây chỉ là cách nghỉ ngơi của ta mà thôi.” Cảm thấy được nghi hoặc của  Trương Huyền, lão nhân cười nhẹ nói.

“Ngủ trong quan tài? Đông ấm hè mát, ý tưởng rất hay.”

Trương Huyền bật cười, cậu rất muốn đề nghị lão nhân mặc thêm một bộ áo liệm cho hợp với khung cảnh chứ không phải là quần áo bình thường như thế này.

“Ta có thói quen ngủ trong này, hi vọng không dọa dến hai cậu, hơn nữa chỗ này là nơi cuối cùng ai cũng phải vào, không phải sao?”

Lão nhân ra khỏi quan tài, dẫn bọn họ ra ngoài phòng khách. Vóc dáng của ông ta rất cao, râu tóc bạc trắng, ánh mắt nhìn qua có chút đục, nhìn dáng vẻ dường như cũng tám mười chín mươi tuổi, nhưng vẻ mặt lại hồng nhuận, bước đi vững vàng giống một người vẫn đang tráng niên. Sau khi ngồi xuống ngoài phòng khách, Nhã Diệp bê trà lên, tay trái của Nhã Diệp dường như có tật, lúc châm trà chỉ dùng mỗi tay phải.

Hai người tự giới thiệu trước, nghe thấy tên của Niếp Hành Phong, đầu mày lão nhân hơi nhướn lên, hiện ra mấy phần thất vọng, lẩm bẩm nói: “Họ Niếp a.”

Lẽ nào ông già quái dị này nhìn ra cái gì? Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, cố ý nói: “Thực ra chúng tôi đều rất nghèo, muốn đến hỏi ông cách phát tài.”

“Vậy sao?”

Lão nhân nhàn nhạt nói một câu, cũng không nói tiếp mà có chút nhàm chán, Trương Huyền đành phải cúi đầu uống trà, phát hiện cô gái vừa rồi không biết từ lúc nào đã biến mất, cậu đột nhiên rất muốn biết cái người nói là cường thi thì không phải, nói là quỷ cũng không đúng kia rốt cuộc là cái gì? Người có thể dưỡng ra một vật kì quái như thế nhất định không phải là người tu đạo bình thường.

“Xin lỗi, mắt của ngài dường như không quá thuận tiện?”

Vừa rồi lúc đối mặt Niếp Hành Phong liền nhìn ra mắt Mộc Thanh Phong có tật, nhưng thấy hành động của ông ta giống hệt với người bình thường nên không khỏi có chút kì quái.

“Ta sinh ra mắt đã bị mù rồi, chỉ có thể nhìn thấy những thứ mọi người không thể nhìn thấy.” Lão nhân cười nhẹ nói, trong đôi mắt đờ đẫn lộ ra một tia cơ trí.

“Nhìn thấy được những thứ mọi người không thấy? Ví dụ như?”

“Ví dụ hai người gần đây huyết quang rất mạnh, mỗi ngày quỷ hồn xuất hiện bên cạnh hai người nhiều hơn so với người khác, hai người không có mệnh cách lại hết lần này đến lần khác sống ở thế gian, một người chí canh chí dương, một người chí âm chí tà, hai người ở với nhau, về sau nhất định phong ba bão táp không ngừng, tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”

Mày Trương Huyền nhíu chặt vào.

Lại có một người nói cậu có tà khí, cậu là nội tức không đủ, nhưng tốt xấu gì cũng tính là thiên sư môn hạ, tại sao liền thành tà đạo? Phong ba không ngừng câu này thì đoán đúng rồi, nhưng cậu tuyệt đối không vì điều này mà rời xa chiêu tài miêu đâu!

“Quên mất nói cho ông, lão tiên sinh, tôi là thiên sư, nói ra cũng tính là người đồng đạo với ông, loại thuật ngữ bói toán này tôi cũng quá quen rồi!” ý nói là lời của Mộc Thành Phong cậu căn bản không hề tin.

“Ta không phải đồng đạo với cậu, ta cũng không phải thiên sư gì cả.”

Không phải thiên sư còn đoán mệnh cho người khác, lại còn bán vật trang sức quan tài với giá cắt cổ? Trương Huyền lẩm bẩm, đang muốn phản bác thì Niếp Hành Phong đã ra nháy mắt ra hiệu bảo cậu bình tĩnh, sau đó mới nói với Mộc Thanh Phong: “Thực ra hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi thăm hành tung của một người. La Kỳ ông còn nhớ không? Cô ấy hai tuần trước đã mất tích rồi, nghe nói trước khi mất tích đã đến chỗ này của ông rất nhiều lần.”

Thần sắc Mộc Thanh Phong ngây ra, trầm mặc một lúc rồi nói: “Là Cúc Thanh Thanh nói cho các cậu phải không? Cô ta cuối cùng cũng không nghe lời khuyến cáo của ta. La Kỳ rất tốt, cô ấy có thể bình an rời đi, các cậu đừng tiếp tục quản chuyện này, cũng đừng đến chỗ này nữa.”

Một câu nói liền ngăn cản tất cả, Trương Huyền rất không cam tâm, cười hì hì hỏi: “Nghe nói vật trang sức quan tài các ông bán rất linh nghiệm a, có thể cho bọn tôi mở mang kiến thức một chút không?”

“Đó chỉ là Nhã Diệp làm lúc giết thời gian, trên bàn bên cạnh cậu cũng có một cái, thích thì có thể mang về.”

Trương Huyền quay đầu, quả nhiên phát hiện trên góc bàn có một mặt trang sức hình quan tài mày đỏ sậm, vòng dây màu đen, giống hệt với cái của Tây Môn Tuyết. Cậu cầm lấy, cho dù dưới ánh nắng chói chang, mặt trang sức vẫn khiến cậu cảm thấy âm trầm.

Đang nhìn trước mắt đột nhiên có một bóng người nhoáng lên, nữ quỷ bay đến trước mặt cậu, nhìn chằm chằm cậu, còn ngửi ngửi không ngừng, Trương Huyền bị nhìn đến hơi hoảng, trong lòng nghĩ cô ta không phải quá đói nên muốn ăn người?

Đổi lại là bình thường, nếu bị nữ quỷ quấy rầy một cách lộ liễu như vậy, nắm tay đuổi quỷ của Trương Huyền sớm đã vung ra, nhưng bây giờ đang ở chỗ của người ta, không thể phát uy mà chỉ có thể rời mắt, coi nữ quỷ như vô hình mà cười ha ha nói: “Tận năm vạn tệ, tôi cũng không có nhiều tiền như vậy để mua.”

“Tặng cho cậu đấy, khí tức của cậu rất kém, đủ các loại hỗn độn bám lên người, hi vọng vật nhỏ này có thể giúp cậu ngăn cản tai họa.”

Khóe miệng Trương Huyền giật giật, những lời này đều là lúc đoán mệnh bình thường cậu hay dùng, một chút sáng tạo cũng không có, nghe thì hay đấy nhưng ngay cả đồ mạ vàng cũng không nỡ tặng chỉ tặng mỗi cái đồ bằng gỗ này.

“Cảm tạ.”

Dù sao cũng là miễn phí, cho thì lấy. Trương Huyền bỏ quan tài nhỏ vào túi áo, lại hỏi: “Cầm cái này thực sự có thể thăng quan phát tài sao?”

“Cậu nói xem?” Mộc Thanh Phong không nói đúng hay sai chỉ cười nhẹ rồi trả lời.

Thực sự là một lão hồ ly, quá mức cẩn thận, không thể hỏi ra cái gì được. Trương Huyền tức giận đứng dậy cáo từ, nữ quỷ lập tức cũng bay đuổi theo, Nhã Diệp thấy thế vội vàng quát cô ta lui ra, nhưng nữ quỷ lùi ra rồi nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hai người khiến Trương Huyền có một loại cảm giác bất an không yên.