Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 3 - Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan hệ tình nhân cứ đơn giản vậy liền được xác lập, đối với tính cách rộng rãi của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không biết là nên vui hay buồn, nói chung là tạm thời đã nhốt được người vào chuồng rồi. Tranh thủ lúc Trương Huyền đi tắm, Niếp Hành Phong chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng, lật chân giò hun khói với trứng ốp trong chảo rán, trong lòng nghĩ, có lẽ bản thân nên thỉnh giáo Tiểu Ly một ít trù nghệ mới được.

Ăn xong, Niếp Hành Phong đưa Trương Huyền vào phòng đựng đồ chọn áo khoác, bộ quần áo hôm qua Trương Huyền mặc lúc làm một số chuyện mờ ám đã bị vò nát rồi, không thể tiếp tục mặc nữa.

Trong phòng đựng đồ có một vài tủ quần áo, được sắp xếp theo từng kiểu loại trang phục, Trương Huyền mở cửa tủ ra, nhìn thấy bên trong từng hàng từng hàng quần áo, hóa đá luôn ba mươi giây.

Ặc, cửa hàng quần áo cũng không nhiều quần áo bằng nhà của chiêu tài miêu, hơn nữa, dường như đều là chưa từng mặc đến, thật quá xa xỉ, xem ra, làm thiên sư kiếm tiền thế nào cũng không bằng làm người nhà chủ tịch a.

Con ngươi màu lam quét qua, hung hăng trừng Niếp Hành Phong, “Anh quá quá đáng rồi, quần áo chưa mặc nhiều như vậy lại đem cho tôi mặc bộ quần áo cũ!”

Lúc sáng Niếp Hành Phong đưa nội y cho Trương Huyền quả thực là đồ cũ, nhưng đó là anh cố ý vì nhìn tình nhân mặc đồ mình đã từng mặc qua có một cảm giác tiếp xúc rất thân thiết.

Tự động bỏ qua lời lên án của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói: “Quần áo trong này cậu có thể tùy ý chọn, nếu cậu có quần áo cũ cũng có thể mang đến đây, tôi cũng sẽ sẵn sàng mặc nó.”

Thật sao? Câu nói cuối cùng không hề nghi ngờ gì đã đánh trúng tâm lý của Trương Huyền, lửa giận hoàn toàn biến mất, vui vẻ cầm lấy bộ áo khoác thể thao Niếp Hành Phong chọn cho mình.

“Hôm nay cậu có tiết mục gì?”

Niếp Hành Phong dựa vào bên cạnh trắng trợn thưởng thức màn thay quần áo của người yêu, Trương Huyền không xấu hổ, Niếp Hành Phong lại càng không biết xấu hổ là gì, đứng trước mặt người mình thích anh cũng không phải muốn làm quân tử.

“Đem tin tình báo cho ông chủ.”

“Nghỉ ngơi trước đã, buổi chiều hẵng đi.”

Một đêm vận động, Niếp Hành Phong cũng không muốn để Trương Huyền sáng sớm đã đi chạy án vất vả, Trương Huyền cũng đồng ý, đi vào phòng khách, ngồi uống ca cao Niếp Hành Phong pha cho cậu, thuận tiện đem USB bên trong có tài liệu mới thu được cắm vào máy tính, bên trong USB là hình ảnh các kiểu dây chuyền kim cương được làm thủ công rất độc đáo, bên dưới còn có một loạt bản vẽ thiết kế có liên quan, xem ra đó là các kiểu đồ trang sức Mạch Lan mới thiết kế xong.

Niếp Hành Phong nhíu mày. Ăn trộm ảnh thiết kế, việc này vượt quá phạm vi nghiệp vụ của văn phòng thám tử, chính xác mà nói, đây là phạm tội, anh không để ý Trương Huyền theo mấy án thông dâm vô vị, nhưng không hề muốn cậu nhúng tay vào những loại việc nguy hiểm như này.

“Sau này đừng có làm mấy loại chuyện này nữa, nếu bị phát hiện sẽ phải ngồi tù.”

“Yên tâm, bọn tôi đã điều tra rồi, một vài danh hiệu khen thưởng thiết kế của Mạch Lan có vấn đề, cho dù bị phát hiện, cô ta cũng không dám đi báo án đâu.”

“Có vấn đề?”

“Chính là có khả năng cô ta nhờ người khác làm hộ. Anh nhìn xem, phong cách các tác phẩm của cô ta rất khác nhau, thiết kế loại đồ vật này có lẽ phải không ngừng sáng tạo nhưng phong cách thì không thể thay đổi được.”

Trương Huyền mở vài tấm hình thiết kế trước đây của Mạch Lan cho Niếp Hành Phong xem, quả nhiên so với những thiết kế dây chuyền kim cương bây giờ kém rất xa, Tả Thiên thực ra cũng vì biết được điểm này mới nhận án, vừa đúng lúc Trương Huyền cũng là loại hình Mạch Lan thích nên liền để cậu theo án, án trước đó của cậu đem cho Hỷ Duyệt Lai làm.

Đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến mấy âm thanh chít chít, hai người quay đầu nhìn, bên ngoài cửa kính thủy tinh xẹt qua bóng hình của Nghệ, sau đó vụt một cái lại đâm thẳng vào trong phòng, vỗ cánh lượn vòng thấp xung quanh phòng khách, thuận tiện không quên quan sát bố cục của căn nhà.

“Không phải chứ? Toà nhà cao mấy chục tầng nó cũng có thể bay lên sao?” Trương Huyền khó tin nói.

“Nó là thức thần.”

Niếp Hành Phong nhịn cười, đi vào nhà bếp lấy ra một chai bia lạnh, Tiểu Biên Bức nói cảm ơn rồi rất không khách khí cầm ngay lấy, lượn vòng vòng hưng phấn nói: “Căn nhà này thiết kế rất được, là nhà của chủ tịch sao? Lão đại, đêm qua cậu không về, tôi còn lo lắng cậu đã xảy ra chuyện gì mới đi tìm cậu, hóa ra là cậu ở đây a.”

Không ai đáp lại, Nghệ rất kì quái nhìn hai người, gãi gãi đầu, cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó rất cổ quái.

“Lão đại, cậu không sao chứ?”

“Không sao, tao đang thảo luận tình hình án với chủ tịch, đừng có ồn ào.”

Bị rống, Tiểu Biên Bức tự giác chạy vào góc tường uống bia, nhưng rất nhanh liền phát hiện việc càng không hợp lý, một màu hồng phấn bao trùm khắp không gian phòng khách, nơi bắt nguồn không hề nghi ngờ chính là từ hai người đang thảo luận tình hình án phát ra. Nó dựng thẳng đứng hai tai, rất không quân tử mà nghe trộm một chút, sau đó…

“Tối qua, các các các các cậu không phải là đã giao phối rồi chứ?” phấn hồng phấp phới kết hợp với nội dung nghe được, Nghệ đột nhiên tỉnh ngộ, thét lên một tiếng: “Con người vẫn nói làm làm làm…”

Đôi mắt thanh tú của Trương Huyền quyét qua mang theo sát khí nồng đậm, Nghệ tự biết là không tốt liền cuống quít đem móng nhét vào mồm, nhưng lời đã nói ra không thể quay lại, vì vậy chỉ đành ba mươi sáu kế, vỗ cánh bay vọt lên trần nhà, nấp trên chùm đèn thủy tinh.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Sách Hồn Ti phóng vụt ra, đem Tiểu Biên Bức tự cho là mình đã ẩn núp rất kĩ trói lại, tay Trương Huyền vung lên, nó liền giống như con diều bị kéo về, ném đến trên bàn trước mặt hai người, còn rất đen đủi ngã lộn nhào hai cái.

“Tôi thề sẽ tuyệt đối không tiết lộ!”

Sinh tử trong chớp mắt, Nghệ lập tức giơ chân xin thề, cũng may chân không bị Sách Hồn Ti trói nên lập tức có thể vươn ra.

“Mày, tự phong bế cho tao!”

Đôi con ngươi màu xanh của Trương Huyền hơi híp lại, Sách Hồn Ti lại vung lên khiến Nghệ lại bị ném đi, lộp bộp đập ngay vào bức tường thủy tinh trước mặt, Nghệ không dám nhiều lời nữa chỉ đành ôm chai bia ngoan ngoãn chạy đến góc tường tự bế.

Sao cậu lại có thể thu nhận loại thức thần ngu ngốc như vậy a, Trương Huyền rất muốn thổ huyết, rất muốn giải trừ huyết khế với nó, nhưng đánh tiếc chú ngữ giải trừ đã quên mất tiêu rồi, sau này nhất định phải tra lại, mau chóng giải trừ quan hệ chủ tớ, đóng gói nó tặng cho người khác.

Cũng may còn được nhận sự chăm sóc từ tình nhân chiêu tài miêu, vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của chủ tịch đại nhân, tâm Trương Huyền nở hoa, cảm thấy làm thiên sư thực ra cũng không phải không tốt, chỉ cần tìm được một tình nhân là chủ tịch, đồng thời có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc chủ tịch.

Chiều đến, Niếp Hành Phong lái xe chở Trương Huyền đến văn phòng thám tử, Tiểu Biên Bức không chịu cô đơn cũng chạy theo muốn đi nhờ xe nhưng lại bị Trương Huyền búng sang một bên, thế giới của hai người, sao có thể để cho một con vật chui vào chứ? Bị đối đã bằng vũ lực, Nghệ đành phải ôm chai bia nhịn đau thương chạy vào ngồi chồm hỗm trong một góc nhà.

Đi được nửa đường, điện thoại của Trương Huyền vang lên, là Tả Thiên, nghe thấy cậu định đến văn phòng liền vội vàng nói: “Tôi đang ở nhà người thuê, có người bị bắt cóc rồi, cậu lập tức qua đây ngay.”

Trương Huyền hỏi rõ ràng địa chỉ xong gác máy, Niếp Hành Phong hỏi: “Là người thuê các cậu đánh cắp tư liệu bị bắt cóc sao?”

“Không biết, đi xem rồi nói.”

Vì thời gian gấp rút mà kỹ thuật lái xe của Niếp Hành Phong được phát huy, rất nhanh đã đi đến địa điểm Tả Thiên nói – một khu nhà xa hoa ở lưng trừng núi. Mày của anh nhướn lên, một tuần trước anh đã từng qua đây để đưa Nguyễn Hồng Lăng về nhà.

Xe đỗ ở trước một căn nhà có vườn hoa, sau khi bọn họ xuống xe, người hầu rất kính cẩn mời bọn họ vào, thuận tiện hiếu kì quan sát chiếc xe đua của Niếp Hành Phong, thám tử đi siêu xe, thật lợi hại!

Bày biện trong phòng rất xa hoa, nhưng khoảng thời gian này dưới ảnh hưởng của Niếp Hành Phong, Trương Huyền cũng được tính là khá quen thuộc với cách bài trí phô trương này nên chỉ tùy tiện quét mắt một cái rồi liền đem ánh mắt đặt vào ba người đang ở trong phòng khách.

Ông chủ của mình, không quan trọng, trực tiếp bỏ qua, vị nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh ông chủ, mày kiếm sắc bén, không giận mà uy, vừa nhìn là biết là người không dễ chọc, cũng bỏ qua; lại tiếp tục nhìn sang bên cạnh, là một người đàn ông  tuổi tác hơi lớn, dáng vẻ đường đường chính chính, đáng tiếc ấn đường ảm đạm, khuôn mặt lo lắng, một bộ dạng đen đủi bị quỷ triền lâu ngày, nếu trong này xảy ra án bắt cóc, vị này chắc chắn là người nhà của người bị hại.

“Đến thật nhanh!”

Tả Thiên khen ngợi sự thần tốc của Trương Huyền, lập tức nhìn qua Niếp Hành Phong ở bên cạnh. Tuyệt đối không bỏ qua bất kì cơ hội nào,Tả Thiên lập tức rút ra danh thiếp chuẩn bị giới thiệu bản thân, nhưng lại bị nam nhân bên cạnh kéo lại.

“Đều là bạn cả cậu không cần làm mấy trò uổng công đó.” Trình Duệ cười nhìn Tả Thiên, “Cậu thật giỏi, lại có thể lôi kéo được tình nhân của Niếp tổng dưới trướng mình.”

Tình nhân?

Tả Thiên không hiểu, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong với Trương Huyền. Hai người này có gian tình sao? Ý niệm vừa trồi lên đã lập tức được khẳng định, nếu không phải là gian tình, vậy người đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính sao có thể làm tài xế miễn phí cho một tiểu thám tử chứ. Nhưng tin tình báo này sao Trình Duệ lại có thể biết được?

“Hai người biết nhau sao?” Tả Thiên kì quái hỏi Trình Duệ.

“Đương nhiên là biết a, lần trước chúng tôi đã cùng nhau…”

Nhìn thấy Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền đều trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, lời Trình Duệ nói được một nửa lập tức ngừng lại, mọi người đều có phản ứng quái dị kiến anh ý thức được có một số lời có lẽ không nên nói.

“Mắt của anh thật độc…”

Trương Huyền nhỏ giọng rên rỉ, chuyện tối qua mới xảy ra, hôm nay liền bị người khác nói toạc ra, hơn nữa còn là người lần đầu tiên gặp mặt, lẽ nào mối quan hệ giữa cậu với chủ tịch thực sự rất rõ ràng sao?

“Nếu mọi người đều đã quen biết, vậy thì không cần nói nhiều nữa.”

Tả Thiên chỉ người đàn ông mặt mày lo âu nói: “Vị này là ngài Dương Di, bà nhà của ông ấy chiều qua sau khi ra ngoài thì bị người ta bắt cóc, bọn bắt cóc không cho ông ấy báo cảnh sát nên anh Trình đây mới mời chúng ta đến.”

Nhà Trình Duệ với Dương Di có quan hệ nhiều đời với nhau, lại cũng có giao tình tương đối lớn, nên sau khi Dương Di nhận được điện thoại của bọn bắt cóc xong liền nghĩ ngay đến tìm y giúp đỡ; vì để đảm bảo sự bình an của vợ, ông từ chối báo cảnh sát vì vậy Trình Duệ mới liên lạc với Tả Thiên, sau đó liền gọi cho Trương Huyền.

Sao cậu lại có cảm tưởng cả văn phòng thám trử này chỉ có mình cậu là nhân công, tìm người lấy cắp, theo dõi chuyện thần quái, toàn bộ đều giao cho cậu làm, cậu có thể sẽ vì làm việc quá độ mà đứt mất.

Nhìn thấy Trương Huyền không vui, Tả Thiên nhỏ giọng nói: “Mấy tên kia đều có công vụ ở xa, giờ chỉ có thể liên lạc với cậu, yên tâm, cuối tháng…”

Trương Huyền lập tức giơ lên ba ngón tay, Tả Thiên nắm chặt tay, mặt đầy đau khổ nói: “Được, ba cái thì ba cái.”

Tiểu thần côn thực sự là bất kì lúc nào cũng không quên kiếm chác a. Niếp Hành Phong nhìn đến tức cười, anh biết Trương Huyền nói là muốn có hồng bao chẳng bằng nói là thích thú bắt nạt người khác thì đúng hơn.

Giao dịch xong, Trương Huyền không nhiều lời, lập tức bắt đầu làm việc. Tả Thiên đã đem máy nghe lén lắp đặt xong hết rồi, vừa rồi bọn bắt cóc có gọi điện đến một lần, yêu cầu một nghìn vạn tiền chuộc, Dương Di đáp ứng lập tức chuẩn bị, điều kiện là bọn họ phải bảo đảm an toàn cho vợ ông ta, bọn bắt cóc cũng đã đồng ý.

“Bọn bắt cóc là mấy tay mơ, nhưng ngài Dương tốt nhất là nên hạn chế hành động của người hầu.” nghe Dương Di nói vợ ông ta bị bắt cóc lúc đi ra ngoài mua sắm, Trương Huyền liền kiến nghị.

Bọn bắt cóc có kinh nghiệm sẽ không chọn bắt cóc vào cuối tuần, nhất là còn yêu cầu một nghìn vạn tiền chuộc, bởi vậy đối phó với bọn chúng, Trương Huyền cũng không quá lo lăng, nhưng loại chuyện này sợ nhất là có nội gián, bọn bắt cóc hiểu rất rõ hành tung của bà Dương bởi vậy chú ý đến hành động của người hầu là chuyện rất quan trọng.

Dương Di ra ngoài phân phó, Trương Huyền thừa cơ hỏi thăm gia thế Dương gia từ Tả Thiên. Trình Duệ bói cho bọn họ bết Dương Di là bác sĩ tâm lý, danh tiếng rất lớn, hơn nữa đất đai gia sản tổ tiên của Dương gia cũng rất nhiều, lại đều là ở những khu vực hot, chỉ riêng thu nhập từ cho thuê mỗi tháng cũng đã gần trăm vạn, bởi vậy số tiền chuộc một ngàn vạn bọn bắt cóc đòi ông ta cũng không phải là quá nhiều.

Vợ của Dương Di ít tuổi hơn ông ta rất nhiều, hai người không có con, nhưng tình cảm rất tốt, từ sau khi vợ ông ta bị bắt cóc sự lo lắng của ông ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Trình Duệ còn đem ảnh chụp người vợ cho bọn họ xem, nói bọn họ có bao nhiêu ân ái hòa thuận.

“Đây là vợ của ông ta sao?”

Nhìn thấy ảnh, Niếp Hành Phong rất ngạc nhiên, người phụ nữ trên bức anh chính xác là Nguyễn Hồng Lăng anh gặp tối hôm trước.

Có lúc thế giới thực sự quá nhỏ bé, nhưng đồng thời cũng nói cho anh biết, nếu Nguyễn Hồng Lăng chính là bà Dương, vậy cái gọi là ân ái hòa hợp đều là giả hết, tối đó biểu hiện của Nguyễn Hồng Lăng rất cô đơn, thậm chí còn phát sinh mời gọi với người lần đầu quen biết.

Dương Di rất nhanh liền quay trở lại, người hầu vì chứng minh sự trong sạch của bản thân nên cũng đều rất hợp tác, tiền chuộc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, vốn cuối tuần muốn điều động tiền cũng không dễ dàng nhưng cũng may sắp cuối tháng, thu nhập từ tiền cho thuê bất động sản đã giúp được rất nhiều. Nghe được tin tình báo, Trương Huyền nhíu nhíu mày, nhưng lại không nói gì hết mà chỉ đính máy theo dõi tung tích lên vali đựng tiền, chuẩn bị sẵn sàng theo dõi.

Tả Thiên phụ trách an ủi Dương Di, nói theo kinh nghiệm thì bọn bắt cóc chỉ vì tiền thôi, sau khi nhận được tiền sẽ không làm khó vợ của ông vân vân, Trình Duệ thì ngồi ở bên cạnh nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt dường như có chút đăm chiêu.

“Anh Trình này, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?” cuối cùng Niếp Hành Phong không nhịn được hỏi.

Mặc dù cùng ở trong thương giới, nhưng Niếp Hành Phong chưa tiếp xúc trực tiếp với Trình Nghệ bao giờ, nhưng vừa rồi lại phát hiện ánh mắt lúc y nhìn mình với Trương Huyền rất kì quái, giống như là rất thân quen với bọn họ vậy.

“Không, chưa gặp bao giờ, có thể gặp mặt Niếp tổng ở đây, thực sự là hạnh ngộ.”

Sau một hồi thăm do ý tứ qua lời nói và sắc mặt, Trình Duệ phát hiện Niếp Hành Phong với Trương Huyền rất không bình thường, bọn họ dường như đã quên mất một vài chuyện, bởi vậy, dưới tình huống không rõ ràng, y vẫn là nên bảo trì trầm mặc thì tốt hơn.

Thấy Trình Duệ không nói, Niếp Hành Phong cũng không hỏi thêm, vì đối với anh mà nói, chuyện đó cũng không phải quá quan trọng.

Rất nhanh bọn bắt cóc lại gọi điện thoại đến, nói cho bọn họ địa điểm và thời gian giao tiền, lại cảnh cáo bọn họ đừng có giở thủ đoạn nếu không sẽ lập tức giết chết con tin vân vân.

Tả Thiên đem vali nhét đầy tiền chuộc đưa cho Trương Huyền, căn dặn cậu phải cẩn thận. Hắn vốn muốn đi cùng Trương Huyền nhưng lại bị Trình Duệ kéo lại, có Niếp Hành Phong ở bên cạnh Trương Huyền, y tin bọn họ có thể ứng phó với tất cả mọi chuyện, Tả Thiên lưu lại ngồi chỉ đạo là được rồi.

Lúc xuất phát Trương Huyền muốn lấy chìa khóa xe của Tả Thiên, xe thể thao của chủ tịch chơi thì được chứ đi theo dõi thì không thể dùng được rồi, vẫn là nên sử dụng xe cũ của ông chủ thì hơn.

Sau khi ra ngoài, Trương Huyền đưa chìa khóa cho Niếp Hành Phong, về kĩ thuật lái xe, Niếp Hành Phong tuyệt đối có ưu thế, nhưng vẫn là căn dặn một câu: “Chỉ là đi theo dõi thôi, đừng có chơi đua xe đấy.”

“Tôi có chừng mực.”

Đến một bách hóa tổng hợp khá lớn trong một khu dân cư dưới núi mà bọn bắt cóc đã chỉ định, đặt vali vào ngăn tủ gửi đồ như yêu cầu của bọn chúng, chìa khóa tủ gửi đồ thì đặt ở bên cạnh một gian hàng, sau khi tất cả đều được sắp xếp xong, Trương Huyền dựa vào góc phòng cách đó khá xa tự giễu: “Nhờ phúc của bọn bắt cóc, tôi cuối cùng cũng hiểu được một nghìn vạn nặng như thế nào.”

Rất nhanh, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi đến mở tủ gửi đồ ra, cầm lấy vali rồi vội vàng ra khỏi cửa hàng; Trương Huyền với Niếp Hành Phong theo sát phía sau, nhìn thấy hắn đi một mạch xuống bãi gửi xe ngầm rồi ngồi vào trong một chiếc xe bánh mì(1) nhỏ.

(1) Là xe này này, bn k biết rõ về các loại xe nên vẫn để nguyên là xe bánh mì như  raw ^^

chapter content



Niếp Hành Phong để Trương Huyền theo dõi còn mình thì đi lái xe đến, vừa đúng lúc chiếc xe bánh mì cũng bắt đầu khởi động, Trương Huyền nhảy lên xe của Niếp Hành Phong, hai chiếc xe một trước một sau bắt đầu ra khỏi bãi đậu xe.

Xe bánh mì đi rất chậm, vì không muốn bị phát hiện, Niếp Hành Phong cũng không dám theo quá sát, nhưng chiếc xe kia giống như là cố ý lượn lờ, lòng vòng trên đường cầu trong khu phố náo nhiệt.

“Trương Huyền, chiếc xe kia có vấn đề.”

“Không thể a, máy theo dõi báo vali vẫn đang ở trên xe.”

Trương Huyền cũng cảm thấy hành vi của bọn bắt cóc rất cổ quái, nhưng lại không đoán được dụng ý của bọn chúng, nhưng ít nhất bọn họ vẫn chưa lạc mất tiền.

Lại đi theo thêm mười phút nữa, trực giác Niếp Hành Phong cảm thấy rất không bình thường, vì vậy liền từ bỏ việc theo dõi, trực tiếp đạp ga phóng lên trước mặt chiếc xe kia, cắt ngang đầu nó, người lái xe không phòng bị, sợ đến mức vội vàng phanh xe lại.

“Các các ngươi muốn ăn cướp sao?”

Không thèm quan tâm đến tên lái xe lắp bắp, Trương Huyền trực tiếp mở cửa xe, nhưng nhìn khắp mọi ngóc ngách của chiếc xe cũng không thấy vali ở đâu.

Cậu lập tức cảm thấy việc lớn không ổn liền vươn người ra tóm lấy tên tài xế, hét lớn: “Tiền đâu? Cái vali mày lấy được từ bách hóa đâu rồi?”

“Tôi không biết gì cả, có người đưa cho tôi tiền, bảo tôi đi lấy…” bị đối đãi thô bạo, tên tài xế hoang mang luống cuống giải thích.

Người này vẫn luôn ngồi trên xe của hắn, đợi hắn lên xe xong liền lấy hết đồ bên trong vali ra rồi nhét vào túi vải của y, sau đó liền xuống xe, hắn cũng biết đó không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng lại không chống đỡ được trước sức mê hoặc của tập tiền đối phương trả.

Trương Huyền lấy ra máy theo dõi trong túi áo của tài xế rồi quay ra nhìn Niếp Hành Phong, bọn họ đều biết đã bị bọn bắt cóc chơi rồi.

Hình dáng của xe bánh mì khá cao, xe ở bãi đỗ xe ngầm cũng rất nhiều, nếu tên bắt cóc đi xuống từ ghế phó lái, sau đó trốn vào sau một chiếc xe khác, bọn họ ở khoảng cách khá xa căn bảo là không thể nhìn thấy được, đối phương còn rất thông minh lưu lại máy theo dõi, thừa dịp bọn họ đang bị quay vòng vòng thì bỏ chốn mất dạng.

“Chết tiệt!”

Sớm biết vậy thì đã mang Nghệ theo rồi, để Biên Bức đi theo dõi tuyệt đối tốt hơn nhiều so với máy theo dõi. Nhìn người đàn ông trước mặt đã sợ đến mức run lẩy bẩy, nhìn thế nào cũng không giống là tên bắt cóc. Làm mất dấu vết, Trương Huyền cực kì tức giận, nắm tay đấm lên thành xe.

Một nghìn vạn a, ngay đến cơ hội sờ qua cũng không có liền bị người khác tráo mất rồi lấy đi, sao cam tâm chứ!

“Giờ không phải lúc tức giận, nghĩ xem chúng ra còn có cách nào khác không?”

Không biết Trương Huyền thực ra là vì đánh mất tiền mà tức giận, Niếp Hành Phong an ủi cậu, bây giờ quan trọng nhất là mau chóng tìm ra người để phòng bọn bắt cóc sẽ giết con tin.

“Có!” Trương Huyền lầm bầm cười lạnh, lấy ra máy theo dõi bọn bắt cóc bỏ lại.

Chú tìm người mới học được còn chưa thử bao giờ, vậy nhân cơ hội này thử thử xem. Trên máy theo dõi có lưu lại khí tức của tên bắt cóc, cậu không tin làm vậy còn không tìm được người, đúng rồi, còn có Nghệ, thức thần của cậu, lúc này không dùng thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Chạng vạng, ngoại thành, trong một tòa biệt thự rộng lớn.

Nắng chiều chiếu vào trong nhà, chiều sáng bốn bức tường bằng một màu đỏ thẫm kì dị, hai người bên trong phòng đang khẩn trương đi lại. Đây không phải là lần đầu đi bắt cóc nhưng không biết vì sao, lần nay trong lòng luôn có một sự sợ hãi không nói ra được, không khí âm lạnh trong phòng lại càng gia tăng phần bất an đó.

“Mẹ nó, căn nhà này nhất định có vấn đề, ngày nóng như thế mà lại thấy thật lạnh.”

Tên râu quai nón lầm bầm quan sát xung quanh, gian phòng trang trí sa hoa, lại luôn cảm thấy có chút âm u, nếu không phải là nhà có vấn đề, căn biệt thự ở vị trí tốt như thế này sao lại bán đi với giá thấp như thế?

“Lão đại vẫn chưa về, có cần đi tiếp ứng hay không?”

“Đợi thêm chút nữa. Tên kia không có báo cảnh sát mà chỉ nhờ hai tên thám tử, lão đại muốn cắt đuôi bọn chúng là rất dễ dàng.” một tên tướng mạo trắng nõn trấn an.

Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ, hai người đã đợi đến sốt ruột đồng loạt chạy đến trước cửa sổ, liền nhìn thấy một chiếc xe nhỏ đỗ vào trước biệt thự, sau đó, lão đại cầm một túi vải lớn đi xuống xe. Hai người vui mừng vội vàng mở cửa chờ đón.

“Thành rồi?” tên râu quai nón hỏi.

Lão đại không nói gì chỉ vứt túi đến trước mặt bọn chúng.

Tên râu quai nón mở ra, nhìn thấy từng cục tiền mặt bên trong, hắn vui sướng lấy ra một tập, sau khi xác nhận liền cười lớn: “Không phải tiền giả, bà nó, một nghìn vạn lấy được thật dễ.”

Tiền chuộc không hề ít, lúc lên kế hoạch bọn chúng đều không nhìn đến có thể lấy về một cách thuận lợi như vậy, bây giờ nhìn cả bao tiền, rồi lại nhìn nhau, tên râu quai nón chỉ chỉ lên tầng, hỏi: “Sao giờ?”

“Xử lý.” Tên mặt trắng nõn lật đi lật lại đống tiền, nhàn nhạt nói.

“Không giống với kế hoạch, nếu truyền ra ngoài…”

“Người chết không thể nói gì cả.” lão đại nói.

Kế hoạch không phải do bọn chúng định nhưng người thực hiện là bọn chúng, dựa vào cái gì mệt nhọc một phen, bọn chúng lại chỉ nhận được ba phần?

Lão đại nói xong, tên râu quai nói cũng không tiếp tục phản bác, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng: “Có lẽ trước khi động thủ còn có thể tận dụng một phen.”

“Thằng này, chỉ nhớ được mỗi việc đấy.”

Tiền đã thuận lợi lấy được, trong biệt thự ở nơi hẻo lánh này, chờ đợi bọn họ chính là một bữa thịnh yến tuyệt vời, tưởng tượng đến cảnh đó, ba người đều trắng trợn bật cười lớn, không ai chú ý đến một bóng đen bay vào từ cánh cửa đang được mở rộng.

Nắng chiều kéo dài hình bóng khiến cho gian phòng càng trở nên âm u, gió lạnh thổi qua, phiến đá màu trắng nhạt ngoài cửa nổi lên màu đỏ sẫm, rồi tràn ra xung quanh giống như bị một thứ chất lỏng nào đó làm bẩn, mặc dù đã được lau chùi tỉ mỉ nhưng vẫn không thể tẩy sạch hoàn toàn dấu vết lưu lại.

Nghĩ đến mỹ thực thanh tú sắp được ăn, bọn đàn ông tạm thời bỏ qua việc chia chác tiền chuộc mà xông lên trên lầu. Rất nhanh, trên lầu đã truyền đến tiếng hét của phụ nữa, ngay sau đó là tiếng đồ dùng bị đập, bóng đen lờ mờ vốn đang đứng ở cửa lập tức biến thành màu đỏ, theo tiếng hét của nữ nhân quỷ ảnh run rẩy dữ dội, sau đó rít lên rồi bay lên trên lầu.

Vừa vặn đúng lúc Nguyễn Hồng Lăng chạy ra ngoài hành lang, nhưng lập tức liền bị tên râu quai nón đuổi kịp ném xuống đất. Lúc cô ngã xuống đất theo bản năng dùng tay che lại bụng dưới, đầu đập xuống sàn nhà, rồi lại bị tên đàn ông kéo lại hung hăng tát một cái, hai người kia cũng theo sát phía sau, giữ lấy hai tay đang vùng vẫy, xé hết quần áo trên người cô xuống.

“Xin các người bỏ qua cho tôi, tôi không cần gì hết…”

“Tiểu mỹ nữ, bây giờ nói gì cũng đều đã muộn rồi.” lão đại cười khà khà.

Hắn thích nhất là thưởng thức cảnh kẻ yếu bị lăng nhục mà không thể phản kháng, mang đến cho hắn một khoái cảm vô biên. Vươn tay ra lại tát Nguyễn Hồng Lăng một cái, nhìn cô ta đã bị đánh đến nửa tỉnh nửa mê, đang định tiếp tục thì chợt thấy hai bên mặt lạnh đi, hàn phong thổi đến, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, không khỏi giật mình run lên.

Tất cả cửa sổ đều đóng chặt, cơn gió kia thổi đến thật cổ quái, hắn ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện cả không gian âm u đến phát sợ, không trung phía trước còn có một quỷ ảnh màu huyết đỏ bay lơ lửng, không phải là ảo giác, mắt quỷ ảnh màu đỏ trừng lên dữ tợn giống như ác quỷ từ địa ngục chui lên, hung ác nhìn chằm chằm mình.

“Có quỷ!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão đại, hai người kia buông Nguyễn Hồng Lăng ra, quay đầu nhìn, ngay lập tức liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu đột ngột xuất hiện trước mặt, gió lạnh âm lãnh kéo đến, tên râu quai nón đứng mũi chịu sào, bị kéo lên không trung rồi hung hăng ném xuống dưới tầng.

“Mọi chuyện đều có thể thương lượng, không cần dùng vũ lực giải quyết a…”

Người nói không phải là bọn bắt cóc mà là Nghệ mới vừa chạy đến. Nhận được triệu hoán của Trương Huyền, dựa theo trực giác của động vật, nó tìm đến đây đầu tiên, vừa mới xông vào từ cửa sổ thủy tinh đã nhìn thấy một màn ngoan lệ này, trơ mặt nhìn đầu đại hán trực tiếp đập xuống nền nhà, nó muốn giúp đỡ nhưng lại hữu tâm vô lực, xung quanh nữ quỷ tràn đầy khí tức oán hận bạo lưc, nó thực sự không dám tiến đến quá gần.

Nhìn thấy người bị hại là người xấu, Tiểu Biên Bức cũng yên tâm, may mà đó không phải là Nguyễn Hồng Lăng. Trương Huyền chỉ bảo nó cứu trợ Nguyễn Hồng Lăng, không có nói phải cứu cả người xấu, bởi vậy, bây giờ tối đa là dùng đầu lưỡi nói giúp thôi a.

“Giết người sẽ chỉ tăng thêm nghiệp chướng của cô, sau này sẽ không thể thuận lợi đầu thai được.”

Lời khuyên bảo gần như chẳng có chút tác động nào, trong lúc Tiểu Biên Bức đang dong dài, tên mặt trắng nõn đã kêu lên thảm thiết, hai cánh tay bị bẻ gãy trực tiếp, tiếp đó cổ cũng bị bẻ tới một góc độ kì dị; lão đại nhìn thấy huyết quang bắn tung tóe trước mắt, quỷ ảnh dữ tợn, sợ đến mức mất luôn cảm giác, muốn chạy nhưng chân sớm đã không còn khí lưc, gắng gượng bò lên mấy bước, chân liền bị túm lại rồi quăng đi, cả người đập vào cửa sổ tầng hai rồi ngã ra ngoài.

“Không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết.”

Nghệ lấy cánh che mắt lại, tự thôi miên bản thân, nhưng động tác tiếp theo của nữ quỷ khiến nó không thể làm lơ được nữa. Âm phong cuồn cuộn, tiếp cận Nguyễn Hồng Lăng đã ngất đi, quỷ ảnh thò tay ra, Nghệ nhìn thấy âm khí theo đầu ngón tay của cô ta truyền vào người của Nguyễn Hồng Lăng.

“Không được!” không thể tiếp tục giả chết, Nghệ hét lớn rồi xông đến, “Cô giết đám người xấu thì được, còn người này chính là cái lồng của tôi, nếu không rời khỏi, tôi sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán!”

Nữ quỷ trừng mắt nhìn, thoáng chốc hàn quang băng lãnh, oán niệm truyền đến khiến Nghệ không kìm được rùng mình, nhưng cũng không thể lùi bước. Khẩu quyết tâm pháp, ngân quang đột nhiên lan ra, thân hình Biên Bức đã hóa thành thiếu niên tóc trắng, hai thanh đoản đao nắm ở hai bên, thủ thế chuẩn bị ra tay.

“Nếu còn không rời đi, tôi sẽ thực sự động thủ!”

Nữ quỷ đột nhiên trợn trừng mắt, trong con ngươi huyết sắc tràn đầy nộ khí lẫn sát khí, Nghệ sợ đến mức liên tiếp lùi lại phía sau, lúc đang lo sợ bất an nghĩ bản thân có thể đánh thắng được đối phương không thì liền nghe thấy có người cao giọng quát: “Dừng tay!”

Một đạo kim quang của bùa chú bay đến, thoáng chốc đã chiếu sáng không gian vốn đang u ám, thân hình nữ quỷ nhất thời tiếu thất không còn dấu vết. Nghệ quay đầu nhìn thấy Trương Huyền đang vất cả chạy vào, mặt trầm như nước, giữa ngón tay vẫn còn kẹp một tấm đạo phù.

Khí tức chí tà ngoan lệ trong nháy mắt đã chặn lại âm khí trong phòng, Nghệ lại run lên một cái, lập tức biến về hình dạng con dơi nhỏ, ôm lấy chai bia chui vào góc tường. Nó thích khí tràng của Trương Huyền nhưng phần tà khí lúc này thực sự quá lớn khiến nó không thể không tránh đi.

Thuận lợi đánh tan oán linh, Trương Huyền âm thầm thở phào. Đạo hạnh của cậu theo đồ thị hình sin, mạnh mạnh yếu yếu hoàn toàn không do bản thân khống chế, vừa rồi nhìn thấy tình hình khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều liền ra tay, cũng may còn có chủ tịch đi theo bên cạnh, mặc dù bản lĩnh chiêu tài của chiêu tài miêu không ra gì nhưng phần cương khí trên người thì không phải nói, nếu không có anh ta ở bên cạnh, công lực của bản thân tuyệt đối không thể phát huy một cách mạnh mẽ như vậy được.

Trương Huyền là chạy theo chú tìm người đến đây, do tắc đường mà đến chậm hơn Nghệ, vừa mới bước chân vào biệt thự liền ngừng thở.

Oán khí mãnh liệt tràn ngập mỗi ngóc ngách trong biệt thự, có người từng chết ở trong này, oán niệm không thể hóa giải dẫn đến càng dồn càng nặng, đến mức chỉ mới chạng vạng tối trong này đã âm u lạnh lẽo, nếu không bật đèn thì hầu như là không thể nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Sắc mặt Niếp Hành Phong cũng không tốt hơn Trương Huyền là bao. Anh không tu luyện đạo gia tâm pháp như Trương Huyền, rất nhanh đã có thể chuyển dời sự khó chịu đi, mặc dù âm khí không thể tạo thành ảnh hưởng gì không tốt với anh nhưng tâm tình vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, cũng may Trương Huyền kịp thời vươn tay ra, hai bàn tay nắm lấy nhau, vô hình trung đã giúp anh giảm bớt sự khó chịu.

Đi qua cầu thang đầy máu lên tầng hai, cảnh tượng lại càng đẫm máu, hai cánh tay bị cắt đứt, còn có cơ thể người chết, rải rác thể thảm trên mặt đất. Niếp Hành Phong không dám nhìn tiếp, liền đi lên trước nâng Nguyễn Hồng Lăng dậy, âm khí trên người cô rất nặng, hai tay ôm bụng dưới, đã hoàn toàn ngất đi.

“Xem ra chúng ta bắt buộc phải gọi điện cho đồ đệ rồi.” bật đèn lên, nhìn máu tanh đầy đất, Trương Huyền nói.

Tiếp được điện thoại báo án, Ngụy Chính Nghĩa rất nhanh đã dẫn người chạy đến, phía sau còn có cả xe cấp cứu.

Hiện trường quá đẫm máu khiến cho mấy vị cảnh sát mời vào nghề vừa vào liền nôn đến thất điên bát đảo, nhưng công việc của cấp cứu lại rất đơn giản, trừ Nguyễn Hồng Lăng chỉ là quá kinh hãi mà ngất xỉu, ba tên bắt cóc đều đã chết, nhân viên y tế trước tiên đem Nguyễn Hồng Lăng nâng vào phòng ngủ kiểm tra đơn giản, ba cỗ thi thể thì tự động phân đến công việc của tổ trọng án.

Ngụy Chính Nghĩa sau khi nhìn thấy hiện trường toàn máu, thần sắc bình tĩnh đi đến trước mặt Niếp Hành Phong với Trương Huyền.

Sau một hồi nhìn chăm chú đầy thâm tình, Ngụy Chính Nghĩa đột nhiên ôm lấy Trương Huyền khóc lớn: “Con biết rồi, chủ tịch, sư phụ, hai người hợp lại với nhau nhất định là muốn gieo rắc tai họa cho nhân gian, tiền lương của đồ đệ thực sự không cao, hai người xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng có ba ngày thì hai ngày gây ra huyết án có được không?”

“Tôi thề tôi chỉ là truy án bắt cóc thôi.” Trương Huyền cũng trưng ra vẻ mặt muốn khóc.

Mặc dù cậu là thiên sư, nhưng cũng không hề có khát vọng nhìn thấy quỷ như vậy a! Nghề nghiệp này thực sự không dễ làm, chỉ nhìn qua khí tràng ngoan lệ của nữ quỷ lúc nãy liền biết, nếu như sớm biết truy án bắt cóc cũng có thể truy ra quỷ, cậu ngay từ đầu nhất định sẽ đem án này giao cho Hỷ Duyệt Lai.

“Con cũng thề, hai người kiếp trước nhất định có cừu oán với con!”

Cũng may, một nhân viên y tế kịp thời xuất hiện ngăn lại màn thổ lộ của sư đồ hai người, Ngụy Chính Nghĩa nghe xong, sắc mặc liền biến đổi, nói với bác sĩ: “Lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Niếp Hành Phong hỏi.

“Nguyễn Hồng Lăng đang có thai, bác sĩ lo rằng va chạm với kích thích lúc nãy có thể dẫn đến sinh non.”

Dương Di theo Tả Thiên với Trình Duệ chạy đến biệt thự, vừa vào liền nhìn thấy Nguyễn Hồng Lăng nằm trên cáng cứu thương, không hề để ý đến túi đầy tiền chuộc; lúc nghe thấy bác sĩ nói Nguyễn Hồng Lăng có thai hơn hai tháng, ông ta ngây người, khóe miệng không ngừng co giật, nói không ra là khóc hay cười.

“Trông ông ta như bị động kinh ý.”

Tiểu Biên Bức bay đến bên cạnh Nguyễn Hồng Lăng, quan sát cô lại quay ra nhìn vị chuẩn bị được làm cha, rất hảo tâm nhắc nhở: “Đừng lo, mặc dù trên người vợ ông âm khí hơi năng, nhưng sẽ không chết được đâu, có điều tôi thấy hình như ông già hơn vợ rất nhiều, vẫn là nên chiếu cố bản thân trước tiên, cẩn thận đừng để đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ a…”

“Nghệ, mày tự phong bế cho tao!”

Rõ ràng là dơi, tại sao trời sinh ra một cái miệng quạ đen? Mắt Trương Huyền như đao xẹt qua, Tiểu Biên Bức lập tức rất tự giác vỗ cánh trốn mất dạng.

Nguyễn Hồng Lăng được đưa đến bệnh viện, Trương Huyền và Niếp Hành Phong ở lại chờ rồi theo Ngụy Chính Nghĩa đi đến cảnh cục lấy khẩu cung.

Thân phận ba tên bắt cóc rất nhanh dã được tra ra, đều là trong một bang phái hắc đạo khá vô danh nào đó, đã từng ngồi tù vì tội trộm cướp, cưỡng hiếp vân vân. Từ dụng cụ giám sát được bố trí trong xe có thể suy đoán, lần này là hợp tác bắt cóc tống tiền có kế hoạch, nhưng sau khi lấy được tiền chuộc xong lại có dục vọng muốn cường bạo cô gái, nhưng, về cái chết li kì của ba người sau đó, Ngụy Chính Nghĩa có chút không nắm được đầu mối.

Một người ngã từ tầng hai xuống cổ gãy đứt lìa, một người hai cánh tay và cổ bị bẻ gãy, người còn lại thì bay ra khỏi biệt thự, đầu đập vào góc cạnh của bồn hoa, xương sọ vỡ vụn mà chết, hiện trường đó nhìn thế nào cũng không phải là người bình thường có thể làm được, Nguyễn Hồng Lăng đang có thai lại càng không thể đột nhiên bạo phát tiểu vũ trụ, giết chết ba người sau đó thì ngất xỉu.

Quả nhiên, có chủ tịch với sự phụ tham gia vào án mạng, báo cáo tuyệt đối không dễ viết.

Một trận tiếng hàm răng va vào nhau vang lên, Ngụy Chính Nghĩa nhìn theo âm thanh phát ra, là Thường Thành đến giao tài liệu.

“Có quỷ, nhất định là có quỷ! Tôi vừa điều tra qua, nữ chủ nhân trước đây của tòa biệt thự chính là bệnh chết trong này, sau đó biệt thự vẫn luôn để không, hai năm trước mới được người khác mua, nữ chủ nhân mới mua nhà hơn tháng trước cũng nhảy lầu tự sát trong biệt thự lại còn ôm theo cả đứa con.”

Nếu nói trong sở cảnh sát gan ai nhỏ nhất, không ai khác chính là Thường Thanh Mạc, nhưng lời của cậu ta cũng khiến cho Niếp Hành Phong chú ý.

Trước khi cảnh sát đến, anh cũng nhìn qua hiện trường một lượt, nhớ rõ phiến đá trên mặt đất trước huyền quan có dấu vết màu nâu tối, đó hẳn là nơi nữ chủ nhân đã rơi xuống, có khả năng cùng là vì nguyên nhân này mà biệt thự mới có thể bán với giá thấp như vậy, sau đó lại bị bọn bắt cóc nhìn trúng, lợi dụng căn nhà trống làm cứ điểm bắt cóc.

Khẩu cung lấy xong, Ngụy Chính Nghĩa quyết định trực tiếp viết ba tên bắt cóc sau khi lấy được tiền chuộc vì chia tiền dẫn đến xung đột rồi cùng đồng vu quỵ tận. Bản báo cáo này rất kịch nhưng so với oán quỷ thì hẳn là có sức thuyết phục hơn, dù sao mấy lời mượn cớ như vậy cũng không phải là viết lần đầu, hẳn là có thể lừa gạt trót lọt.

Sau khi Nguyễn Hồng Lăng được đưa đến bệnh viện, rất nhanh đã tỉnh lại, cũng may là không bị động thai nhưng Dương Di vẫn từ chối không để vợ mình tiếp nhận điều tra.

Hiểu được lo lắng của ông ta, Ngụy Chính Nghĩa cũng không miễn cưỡng, chuẩn bị cứ như vậy kết thúc án, với tư cách là bên bị hại, sau này lời chứng của bọn họ tùy tiện viết một phần là được rồi.

“Đây cũng coi là khổ tận cam lai, Dương Di đã sắp bốn mươi vợ mới có thai lần đầu, sao có thể không quý đây? Xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể ép xuống sự hưng phấn của ông ta đâu, tôi nói cho cậu, cậu có thể mượn cơ hội đòi một khoản khá khá, ông ta sẽ tuyệt đối sẽ coi tiền như rác mà đồng ý” ra khỏi sở cảnh sát, Trình Duệ cười nói với Tả Thiên. Là bạn của Dương Di, nhưng lại cho Tả Thiên chủ ý xấu, Niếp Hành Phong có chút buồn cười, anh đoán Tả Thiên vì trả cho Trương Huyền ba hồng bao nhất định sẽ không chút do dự đi lừa đảo một phen.

Mọi người chia tay trước cửa sở cảnh sát, Trình Duệ muốn đến bệnh viện thăm Nguyễn Hồng Lăng, Tả Thiên cũng bị y cứng rắn lôi đi, Trương Huyền đem tin tình báo lấy được tối qua đưa cho Tả Thiên rồi thuận tay đưa cho anh hai miếng phù bình an, để anh đưa cho Dương Di.

“Người này gần đây bị quỷ triền, vận khí rất kém, bảo ông ta mang theo bên người, có lẽ lúc quan trọng có thể giúp ông ta ngăn trở một kiếp.”

“Nói như thật.” Tả Thiên hoàn toàn không tin vào đạo thuật của Trương Huyền, lầm bầm nhận lấy.

Sau khi chia tay, Trương Huyền trước tiên về Dương gia lấy xe. Trên đường lái xe về nhà, Niếp Hành Phong nói: “Cũng may Nguyễn Hồng Lăng không làm sao.”

Kĩ thuật theo dõi của Trương Huyền quá kém, mình có đi lấy xe một xíu vậy mà cũng làm mất dấu bọn bắt cóc được, cũng may mặc dù quá trình hơi kinh sợ một chút nhưng vẫn tính là có kết cục trọn vẹn.

Trương Huyền không đáp lại, chỉ nghiêng đầu liếc anh, “Chủ tịch, anh biết Nguyễn Hồng Lăng có đúng không?”

Vô-lăng trong tay Niếp Hành Phong hơi trượt. Không thể phủ nhận, giác quan thứ sáu của Trương Huyền rất mạnh trong một số chuyện, anh đều không biết tại sao Trương Huyền lại chú ý được đến.

“Lần trước bị cậu lừa đi đến quán bar theo dõi, đã từng gặp cô ấy.”

Nghe xong lời nói của Niếp Hành Phong, mày Trương Huyền hơi nhíu lại: “Chuyện này anh chưa hề nhắc đến với tôi.”

Không phải ảo giác, trong xe tràn đầy một loại khí chua nồng đậm, Niếp Hành Phong cười khổ. Anh không phải cố ý không nhắc mà là cảm thấy căn bản không hề quan trong, nếu không phải do án bắt cóc lần này, anh với Nguyễn Hồng Lăng tuyệt đối sẽ không gặp lại nhau, nhất là chuyện Nguyễn Hồng Lăng muốn hôn anh, có giết chết anh cũng không dám nói cho Trương Huyền.

Sẽ bị đánh sao? Từ độ chua trong xe lúc này có thể phỏng đoán.

Cũng may Trương Huyền không để ý đến hành vi giấu diếm của anh, chỉ nói: “Nghe anh nói như vậy, tình cảm của vợ chồng bọn họ dường như cũng không tốt lắm, nhưng tôi thấy Dương Di rất để ý đến cô ta, biểu hiện hôm nay của Dương Di không giống đang làm trò, mà cũng không cần thiết phải làm trò.”

Vấn đề tình cảm của hai vợ chồng cũng chẳng liên quan gì đến văn phòng thám tử, Niếp Hành Phong hỏi: “Nữ quỷ xuất hiện trong biệt thự đó có phải chính là nữ chủ nhân một tháng trước nhảy lầu tự sát hay không?”

Lúc anh đi vào quỷ ảnh đã bị kim quang từ đạo phù của Trương Huyền đánh tan, không nhìn thấy rõ, nhưng Trương Huyền lại không hề hứng thú với vấn đề này: “Có thể đi, kể ra cô ta cũng cứu Nguyễn Hồng Lăng một mạng, âm khí trên người Nguyễn Hồng Lăng là do nữ quỷ giúp cô ta trấn kinh mà lưu lại, có thể cô ta muốn giúp Nguyễn Hồng Lăng bảo vệ thai nhi.”

“Nói như vậy, cô ta cũng coi như là quỷ tốt.”

Trương Huyền nhún vai, “Không thể nói là tốt hay xấu được, chỉ là có duyên phận mà thôi.”

Nộ khí của nữ quỷ rất nặng, nếu không phải là quỷ hồn chưa chết được trăm ngày sẽ không có được sức mạnh cường đại như vậy.

Oán khí nặng như vậy là không thể đi đầu thai, có lẽ là không cẩn thận mà hóa thành oán linh, nhưng, điều thiên sư cậu đặt ra và tin theo là quỷ không phạm mình thì mình cũng không phạm quỷ, nếu người ta nhìn thấy cậu xuất hiện đã nhường đường, vậy cậu hà tất phải tiếp tục đuổi cùng giết tận?

Hai ngươi ăn cơm ở ngoài xong lại quay về căn hộ của Niếp Hành Phong, đã là mười giờ tối rồi, Tiểu Biên Bức giống như là đoán được Trương Huyền nhất định sẽ về đây nghỉ đã quay về trước, đang ngáy ngủ trên chùm đèn thủy tinh treo trên trần.

Nhìn thấy chai bia trong lòng Nghệ đã được đổi, Niếp Hành Phong hỏi: “Không biết nó đã ăn gì chưa?”

“Anh thấy nó sẽ để bản thân chịu đói sao?” Trương Huyền cười lạnh.

Tên thức thần đang chìm vào giấc mộng trên đỉnh đầu bị ngó lơ, Niếp Hành Phong kéo Trương Huyền lên phòng tắm ở tầng hai, nói: “Đi tắm trước đã, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trương Huyền dựa vào cánh cửa không hề nhúc nhích nhìn anh, ý cười nổi lên trong con ngươi màu lam: “Chủ tịch, tôi có thể coi đó là lời mời gọi không?”

Niếp Hành Phong thực ra không có ý sâu sa như vậy, một đêm phong tình tối qua, hôm nay lại đụng phải đại án, anh lo thân thể Trương Huyền không trụ nổi, nhưng bây giờ nhìn, lo lắng của bản thần là hoàn toàn không cần thiết rồi, tinh thần của Trương Huyền rất rất tốt, mày hơi nhướn lên, sóng mắt dập dờn, lộ ra phong tình khó thấy.

Tim trong nháy mắt chậm đi nửa nhịp, lực kiềm chế bị vắt cạn, tay vươn ra kéo Trương Huyền sát lại, dựa vào trên cánh cửa thủy tinh của phòng tắm, cùng cậu dán sát vào nhau.

“Có lẽ, tắm uyên ương cũng là một sự lựa chọn không tồi.” ghé vào bên tai Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhẹ giọng nói.