*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, một thân hình nhỏ bé mặc quần áo thể thao đang chạy bộ trên đường. Sắc trời còn sớm, đường phố rất vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của nó truyền đến từ xa đến gần, bên cạnh còn có một con mèo đen nhỏ, khuyên pha lê trên tai con mèo lấp lánh trong ánh nắng ban mai.
“Tiểu Bạch, ngươi không thấy chúng ta chạy bộ đến nhà đại ca là rất ngu ngốc hay sao? Cũng phải đến mấy cây số liền đó.” Rốt cuộc chạy mệt rồi, Hoắc Ly mặc kệ sự đốc thúc của Tiểu Bạch, dừng lại đứng ở bên đường, rút khăn mặt đang vắt trên cổ ra lau mồ hôi.
So với Hoắc Ly, Tiểu Bạch rõ ràng dễ dàng hơn rất nhiều, dừng ở bên cạnh nó, bình tĩnh nói: “Chúng ta là chạy bộ sáng, thuận tiện đi đến nhà chủ tịch luôn.”
(1) cái này thực ra bn k biết thở hổn hển thì ntn nên để tạm, ai biết bảo để bn sửa nhé ^^
Con hồ ly này thực sự quá ngu đi! Tiểu Bạch không vui nhíu đôi mắt mèo lại: “Ba tuần nay ngươi đã béo lên hai vòng rồi, nếu không chạy bộ sáng luyện tập không lâu nữa ngươi sẽ biến thành quả bóng cho coi! Có mấy cây số ta là mèo còn chưa kêu, ngươi lại dám luôn miệng kêu khổ hả!”
“Đó là vì ngươi có pháp thuật súc địa thành thốn(2) a.” bị mắng, tiểu hồ ly rụt cổ, nhỏ giọng thanh minh.
(2) Súc địa thành thốn: tạm dịch là rút ngắn quãng đường lại
“Như vậy, tại sao ngươi không biết?”
Sợ nhất là kiểu tức giận một cách bình tĩnh như thế này của Tiểu Bạch, Hoắc Ly rất tự biết mình nhỏ giọng nói: “Bởi vì ta ngốc.”
Coi như vừa lòng với đáp án này, vì vậy Tiểu Bạch giơ giơ nắm tay: “Không sợ ngươi ngu, chỉ sợ ngươi là trư, trước khi chưa thuộc súc địa thành thốn,hoặc giảm béo thành công, ngươi vẫn phải chạy bộ sáng cho đến cùng.”
Hoắc Ly bóp bóp mặt, cảm thấy căn bản không béo như lời Tiểu Bạch nói, nhưng để chứng mình bản thân không phải là heo lười vận động, nó đành phải tiếp tục chạy nhưng trong mồm vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Bạch còn nghiêm khắc hơn cả cha nữa.”
Ít nhất cha chỉ đốc thúc nó luyện công, sẽ không ngay cả giảm béo cũng quản.
Sau khi Xích Viêm bị trọng thương liền ở bên cạnh Hoắc Ly dưỡng thương, nhưng hắn thân là tộc trưởng tộc Hỏa Hồ, rời khỏi tộc lâu vẫn là cảm thấy bất an, bởi vậy thương thế vừa mới tốt lên một chút liền quay về tộc, nhưng trước khi đi đã kịp giao phó tiểu hồ ly cho Tiểu Bạch, bắt nó nghiêm khắc huấn luyện, vì vậy Hoắc Ly liền bắt đầu cuộc đời Hỏa Hồ bi thảm của nó.
Tiểu Bạch đuổi theo, chậm rãi nói: “Tiểu hồ ly, hình như có người đang mắng ta.”
“Làm gì có, ai dám mắng ngươi chứ?” bây giời Tiểu Bạch đang nắm giữ quyền quyết định sinh tử của nó, Hoắc Ly sao dám phản kháng, vội vàng sải bước chạy nhanh về phía trước, mồm hô lớn: “Giảm béo giảm béo, ta phải giảm béo!”
Tiểu Bạch đi theo phía sau, chớp chớp đôi mắt mèo lộ ra ý cười nhẹ đặc biệt thuộc về loài mèo.
Nghìn dặm dựng buồm nhưng không có bữa tiệc nào mà không tàn, đây là câu nói nó nghĩ đến nhiều nhất gần đây.
Đoạn thời gian này tinh thần luôn có chút bất an, ngay đến lúc ngủ cũng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy, trong đầu luôn lượn lờ những chuyện xảy ra trong quá khứ lúc hồng hoang. Nó thân là thiên thần nhưng phạm phải lỗi sai tày trời nên đã rơi vào vòng luân hồi vĩnh viễn, cho đến tận kiếp này biến thành một con mèo, gặp được Trương Huyền và Niếp Hành Phong, đây là bước ngoặt trong sinh mạng của nó, nhưng, có lẽ cũng là một dấu chấm câu.
Nó không để ý sinh tử luân hồi gì, nhưng điều duy nhất không buông bỏ được chính là con hồ ly nhỏ ngu ngốc này, bởi vậy mới đột nhiên nổi lên tâm huyết muốn huấn luyện Hoắc Ly, hi vọng một ngày nếu bản thân rời khỏi, nó có thể tự mình đối mặt được với mọi chuyện. Mặc dù nhìn qua đây dường như là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng trong phái thiên sư không bao giờ tồn tại điều gì là không thể, cứ nhìn Trương Huyền và chủ tịch là biết, bởi vậy, Tiểu Bạch, cố lên!
Tự cổ vũ bản thân xong, Tiểu Bạch niệm chú ngữ, trong nháy mắt liền chạy đến cạnh Hoắc Ly.
Mười phút sau, dưới nỗ lực sử dụng pháp thuật của Hoắc Ly, bọn chúng cũng đến biệt thự của Trương Huyền sớm hơn so với thời gian dự tính. Sắc trời vẫn còn rất sớm, xung quanh khu nhà rất yên tĩnh, trên bậc thềm trước cửa biệt thự có một người nằm sấp, Hoắc Ly dụi mắt: “Ơ, đại ca cãi nhau với Niếp đại ca rồi bị vứt ra ngoài sao?”
“Chủ tịch sẽ không cãi nhau với Trương Huyền.”
Mũi Tiểu Bạch ngửi ngửi liền ngửi thấy một mùi rất đáng ghét, chính là mùi máu tanh nồng đậm, theo làn gió nhẹ, truyền đến từ trên người đang nằm rạp xuống kia. Nó chạy đến liền nhìn thấy cả người y toàn là máu, tóc tai rối bù buông xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, Tiểu Bạch dùng móng gạt tóc của y ra, phát hiện đó là một chàng trai trẻ không quen.
Mặt đất trước cửa rải đầy vết máu, càng gần bậc cửa giọt máu càng nhiều, dường như sau khi y bị thương đã ra sức chạy đến đây nhưng vì thể lực không chống đỡ được nữa nên đã té xỉu. Nhưng điều quỷ dị là, vết máu chỉ kéo dài hơn chục bước chân, xa hơn nữa thì hoàn toàn không có, giống như người này rơi từ trên trời xuống vậy.
“Y bị thương nặng quá.” Nhìn thấy trán người thanh niên cũng dính đầy máu, Hoắc Ly nói.
“Dìu hắn vào trong trước đã.”
Hoắc Ly rút thẻ từ ra mở cửa rồi lại dùng pháp thuật dìu người thành niên vào phòng khách, biệt thự rất yên tĩnh, dường như chủ nhân của nó vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Bạch đành phải gọi: “Nghệ, ngươi có ở đây không?”
Rèm cửa sổ được kéo kín, ngăn hết ánh sáng từ bên ngoài vào, Hoắc Ly đi đến kéo rèm ra rồi ngẩng đầu lên nhìn chùm đèn thủy tinh, Nghệ đang treo trên đó ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện sự xuất hiện của bọn chúng.
“Pháp thuật của Nghệ cũng kém chẳng khác gì tôi.” Hơn nữa đều cùng trì độn, thật khó tưởng tượng con dơi như vậy mà cũng có thể làm được thức thần.
Hoắc Ly giơ hai tay lên bắc thành hình loa, nhỏ giọng gọi: “Nghệ, dậy đi!”
Gọi liền mấy tiếng, Tiểu Biên Bức cuối cùng cũng bị gọi tỉnh, cạch một tiếng ngã bẹp xuống đất, rồi mới dụi dụi mắt ngồi dậy, hai mắt nhập nhèm nhìn bọn chúng: “Là các ngươi a, dậy sớm vậy, là đặc biệt tới đây giúp ta làm bữa sáng sao?”
Tiểu hồ ly cũng không phải là không biết làm gì, việc duy nhất để nó tới đây vào buổi sáng chính là phụ trách làm bữa sáng, Nghệ đều đã quen rồi, nhưng…
“Hôm nay không cần nữa, lão đại và chủ tịch…”
“Đi lấy hòm thuốc qua đây, người này bị thương rất nặng.” Tiểu Bạch cắt đứt lời nói của nó.
Tiểu Biên Bức vỗ cánh đi lấy hòm thuốc, Tiểu Bạch tiến lên kiểm tra vết thương của cậu thanh niên. Dường như cậu ta đã bị thương rất nghiêm trọng, quần áo bị vũ khí sắc cắt đến thảm thương, toàn thân trên dưới trừ vết thương lớn nhỏ ra, cánh tay phải còn bị bẻ trật khớp, buông thõng xuống, cổ họng cũng bị dao sắc làm bị thương, nhìn vết máu khô bên trên giống như là cả cổ họng đều đã bị cắt đứt.
Hoắc Ly bê chậu nước sạch đến, vò ướt khăn mặt, lau sạch vết máu trên mặt cậu thanh niên. Lúc lau đến cổ, phát hiện vết thương trên cổ đã khép lại, nhưng từ độ sâu của vết thương có thể thấy tuyệt đối là một đao chí mạng.
Hoắc Ly theo bản năng sờ tới ngực trái của cậu thanh niên, dừng lại một lúc rồi đột nhiên kêu lên: “Tiểu Bạch, không thấy tim y đập, có phải là đã chết rồi không?”
“Người chết rồi sẽ không thể hít thở.” Tiểu Bạch vươn vuốt thăm dò hơi thở của cậu thanh niên, hơi thở mặc dù yếu ớt nhưng rất bình ổn, có điều sờ đến nơi chứa trái tim lại phát hiện tiểu hồ ly nói không sai, tim y thực sự không có đập.
Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên nghi hoặc, dặn dò Hoắc Ly: “Trước tiên giúp y nối xương vai đã.”
Hoắc Ly gãi đầu, nó không biết nối xương, cố gắng nghĩ xem có pháp thuật nào có liên quan không nhưng đáp án là không có, cũng nay Nghệ kịp thời bay đến, xung phong: “Để tôi làm cho.”
Nó đặt hòm thuốc xuống, niệm chú ngữ, thân hình hóa thành hình dạng thiếu niên. Trong ba người,pháp thuật của Nghệ cũng được tính là cao minh, tiến lên kéo lấy cánh tay của người thanh niên, ấn đầu vai xuống, vừa vặn vừa dời, chỗ trật khớp liền được nối lại, vốn còn muốn làm phép giúp y giải phù tiêu đau, nhưng nhất thời không nghĩ ra nên đành phải từ bỏ.
“Mạng người này cũng thật cường, cổ bị cắt một nhát mà vẫn không có việc gì.” Lúc giúp người thanh niên băng bó vết thương, thời gian pháp thuật của Nghệ cũng hết liền biến lại trở về hình dạng con dơi nhỏ, đứng ở bên cạnh vừa cắn móng tay quan sát người thanh niên, vừa lẩm bẩm: “Nhưng mệnh cách của y rất âm, sát khí trên người cũng rất nặng, sợ là muốn chết cũng không thể chết dễ dàng được đi?”
“Ngươi biết y sao? Y ngã ở ngoài cửa đấy.” Tiểu Bạch hỏi, trúng một đao chí mạng còn có thể sống được, có thể thấy người thanh niên này cũng không tầm thường, nhưng nó không nhớ Trương Huyền có quen người nào như thế này.
Nghệ rất kinh ngạc: “Ngã trước cửa nhà tôi sao? Xem bộ dạng đen đủi của y, lẽ nào là đến thỉnh lão đại đi đuổi quỷ sao? Nhưng mà lão đại…”
“Ơ, y tỉnh rồi kìa!” trong tiếng hoan hô của tiểu hồ ly, lời của Nghệ một lần nữa bị cắt đứt.
Người thanh niên mở mắt, ánh mắt hơi mờ mịt, dưới sự giúp đỡ của Hoắc Ly mới miễn cưỡng ngồi được dậy xong liền nhìn bọn chúng, hỏi: “Đây là nhà của Trương Huyền đúng không?”
Ba người gật đầu, Nghệ bồi thêm: “Chính xác mà nói, là nhà của chủ tịch.”
Mặt chàng trai lộ ra vẻ kích động, vội vàng nói: “Bọn họ đang ở đâu? Tôi rất muốn gặp bọn họ!”
Hoắc Ly quan sát y, cẩn thận hỏi: “Ngươi có mang tiền theo không?” thu tiền mới làm việc là tác phong từ trước đến nay của Trương Huyền, nhưng mà chàng trai này nhìn có vẻ không giống với người có khả năng trả tiền, nói không chừng còn phải đưa cho y tiền để trợ giúp.
Cẳng chân nhỏ bị Tiểu Bạch đạp cho một cái, sau đó hỏi chàng trai: “Ngươi gặp phải phiền phức gì, nhất định phải tìm Trương Huyền sao?” nó đã nhìn ra chàng trai này không phải người bình thường cũng không sợ bản thân nói chuyện sẽ làm y hoảng sợ.
Chàng trai quả nhiên không hề tỏ ra kì quái trước việc một con mèo có thể nói chuyện, đáp lại: “Sư phụ gặp nạn, bảo tôi đến đây nhờ vả bọn họ.”
Hoắc Ly và Tiểu Bạch đồng loạt quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường rồi lại nhìn Nghệ. Đã hơn sáu giờ rồi, Trương Huyền hẳn cũng nên dậy rồi chứ, nhiệm vụ làm morning call đương nhiên không ai khác ngoài thức thần làm rồi.
Bị nhìn chằm chằm, Nghệ liên tục lắc đầu, Hoắc Ly vỗ vỗ nó an ủi: “Đừng lo, đại ca sẽ không vì bị gọi dậy mà truy sát cậu đâu.”
“Không phải tôi lo điều đó a, mà là…” Nghệ khó xử nói: “Trong thời gian ngắn các ngươi không gặp được lão đại với chủ tịch đâu, vì bọn họ đã về quê tế tổ rồi, hơn nữa vì đề phòng bị làm phiền nên điện thoại cũng tắt luôn rồi.”
Haizz, câu này từ đầu nó đã muốn nói nhưng cứ bị cắt ngang liên tục, giờ cuối cùng cũng có thể nói hết ra.
“Tế tổ!?” mọi người đồng loạt lớn tiếng hỏi.
“YES!” Tiểu Biên Bức gật đầu, “Nửa đêm liền xuất phát, bây giờ có thể đang trên đường thưởng thức quang cảnh nông thôn rồi.”
“Anh không thể quên được em, không cần tới chân trời góc biển, chỉ cần ở cạnh bên anh là được rồi, nếu như những lời hứa hoàn toàn không thể tin tưởng được, thì cái gì có thể khiến chúng ta ở bên nhau…”
Niếp Hành Phong bị tiếng nhạc ầm ĩ đột nhiên vang lên làm giật mình, xoa xoa mắt ngồi thẳng người lại, nhìn thấy Trương Huyền đang gật gù theo nhịp, âm thanh vượt quá mức đề-xi-ben bình thường trong nháy mắt đã bị ném lại phía sau chiếc mini cooper đang chạy điên cuồng.
Thấy anh tỉnh, trên mặt Trương Huyền lộ ra nụ cười đắc ý vì đã thực hiện được trò đùa dai: “Morning, chủ tịch.”
“Gu thưởng thức âm nhạc của cậu cũng thật độc.” Niếp Hành Phong cười nhạo, sau đó vươn tay vặn nhỏ âm lượng.
“Mọi người đều nói vậy.” Trương Huyền vẫn vô tư vươn tay vặn to âm lượng: “Mới sáng sớm, chủ tịch anh nên có sinh lực chút, nào, hát cùng tôi đi.”
Nửa đêm bị kéo đi hóng gió, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không có tinh thần nổi đi? Niếp Hành Phong trừng mắt nhìn tiểu thần côn, lại vặn nhỏ âm lượng đi.
Trương Huyền vẫn đang lải nhải: “Mỗi lần làm xong anh đều trưng ra bộ dạng như thận hư vậy, nên đi chữa trị xem thế nào đi.”
“Tôi rất bình thường, người có vấn đề là cậu đó.” Người bình thường sau khi làm tình xong, việc cần làm là nghỉ ngơi chứ không phải là canh ba nửa đêm lái xe lên đường cao tốc hóng gió.
“Nhưng nếu nửa đêm mà đi ra ngoài thì tương đối dễ gặp quỷ a.”
Gặp quỷ? Mặc dù Trương Huyền là thiên sư, nhưng Niếp Hành Phong chưa bao giờ cho là lòng nhiệt tình của cậu đạt đến trình độ tự nguyện đi giúp mọi người đuổi quỷ.
“Chủ tịch, anh không nên làm gì cũng để ý đến tiền, có lúc cũng phải để ý đến tình cảm.”
Được thôi, để ý đến tình cảm, hi vọng lần này về quê tế tổ, tiểu thần côn có thể vui vẻ mà ngồi nói chuyện tình cảm với quỷ.
Âm lượng lại bị vặn to lên, Trương Huyền bắt đầu hát theo, lần này Niếp Hành Phong đành từ bỏ việc tranh chấp với cậu, dựa lưng vào ghế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa tiếng sau, xe ra khỏi đường cao tốc, nhìn thấy bên đường có một trạm xăng tự phục vụ, Trương Huyền lái xe vào. Xe vừa mới mua xong, đáng tiếc xăng không còn nhiều, kim chỉ của đồng hồ xăng đã chỉ xuống mức thấp nhất, theo tình hình này, nếu không đổ xăng, bọn họ chắc chắn sẽ không chạy được về đến quê của chiêu tài miêu.
Trương Huyền dừng xe lại rồi nói với Niếp Hành Phong: “Lần sau nhớ phải đổ đầy xăng đấy.”
“Đây hình như là xe của cậu mà.”
“Là xe anh mua cho tôi!”
Hóa ra tặng xe còn phải tặng kèm cả xăng nữa, lời nói vô cùng có khí thế khiến Niếp Hành Phong cảm giác như đó chính là lỗi của mình, vì vậy liền gật đầu: “OK, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ.”
Anh đang định đi đổ xăng thì bị Trương Huyền kéo lại, cười híp mắt nói: “Đổ xăng không phải phiền đến anh, bảo bối của tôi cứ để tôi tự chăm sóc.”
Niếp Hành Phong đi mua hai chai nước ở máy bán hàng tự động gần đó, Trương Huyền đổ xăng xong, cầm lấy đồ uống anh đưa, uống được vài ngụm đột nhiên dừng lại. Niếp Hành Phong quay đầu nhìn theo tầm mắt của Trương Huyền thì thấy một chiếc xe việt dã đỗ ở phía trước, người đang đổ xăng cũng nhìn thấy bọn họ, vẫy tay cười.
“Ơ, thật khéo nha, lại gặp hai người ở đây, không phải đến đuổi quỷ chứ?” thật bất ngờ lại có thể gặp được người quen ở nơi này, Tây Môn Đình lớn tiếng chào hỏi.
Tây Môn Đình là bạn bọn họ quen được trong vụ quan tài lần trước, gia tộc Tây Môn chuyên làm thám tử, việc làm ăn cũng rất lớn, Niếp Hành Phong với Trương Huyền đi qua thì thấy cửa sổ xe hạ dần xuống, anh họ kiêm đồng sự của cậu ta Tây Môn Tuyết đang ngồi trên ghế phó lái.
“Anh, là Niếp tiên sinh và Trương Huyền, lần trước mọi người đã gặp nhau rồi nhưng lúc đó anh đang hôn mê nên không biết họ cũng phải thôi.” Tây Môn Đình nhiệt tình giới thiệu, đáng tiếc bầu không khí không len vào được bên trong xe, Tây Môn Tuyết chỉ hơi gật nhẹ đầu với Niếp Hành Phong và Trương Huyền rồi mỉm cười đầy lễ độ.
Trương Huyền không để ý đến sự lạnh nhạt của đối phương mà chỉ quay sang hỏi Tây Môn Đình: “Hai người đi tra án sao?”
“Uhm, bọn tôi đến trấn Thập Lí phía trước tra một vụ án mất tích.” Tây Môn Đình rút ra một tấm ảnh từ trong túi áo đưa cho bọn họ xem: “Anh ta là Lưu Gia Sinh, là con ông chủ của một công ty nước ngoài, một tháng trước đến trấn Thập Lí du lịch, đột nhiên mất tích, cảnh sát địa phương đã tìm rất lâu mà vẫn không thấy, bởi vậy bố anh ta mới thuê bọn tôi đi điều tra, nếu hai người có phát hiện gì nhớ phải liên lạc với tôi ngay đó.”
Trương Huyền nhìn bức ảnh rồi ngẩng đầu nhìn Tây Môn Đình, “Hai người hơi hơi giống nhau nha.”
Người con trai trong hình tầm hơn hai mươi tuổi, mặt mũi sáng sủa, tóc tai bù xù lại thêm mấy sợi phẩy light màu xanh lá quái dị, thoáng nhìn qua thì thực sự có hơi giống Tây Môn Đình nhưng Tây Môn Đình anh khí hơn tên này và cũng không khác người như vậy.
“Vậy sao? Tôi chưa bao giờ chú ý tới.”
Dường như không muốn Tây Môn Đình nói về vụ án với người ngoài, Tây Môn Tuyết ho hai tiếng, Tây Môn Đình lập tức lấy lại ảnh. Trương Huyền nhìn hai anh em, có ý tứ là điều kiện hợp tác không thể thiếu, cậu gật đầu: “Được, dù sao chúng tôi cũng đi đến chỗ trấn Thập Lí đó chơi, sẽ giúp hai người chú ý một chút.”
Sau khi chia tay lên đường, Trương Huyền than thở: “Tây Môn Tuyết thật ít nói, nếu là gặp ở bệnh viện chắc tôi sẽ cho là hắn ta lại bị thương nặng hôn mê rồi đi.”
Không phải người ta ít nói mà rõ ràng là cậu nhiều lời! Niếp Hành Phong điều chỉnh âm lượng loa trong xe, trả lời bằng cách im lặng.
Nửa tiếng sau, xe đi vào trấn Thập Lí, tiếp tục đi men theo rìa trấn nhỏ khoảng mấy cây nữa là đến địa giới Li Sơn, từ đường tổ tiên của Niếp gia được xây ở chính Li Sơn trong thôn Thập Lí.
Tiến vào trong núi, đường bắt đầu hẹp lại, phía trước đều là rừng cây rậm rạp, núi non trùng điệp, trời xanh mây trắng, khiến tâm tình con người tự nhiên thả lỏng đi rất nhiều, Trương Huyền không ngừng tặc lưỡi tán thưởng: “Phong thủy Li Sơn thực sự không tồi, ông nội xây từ đường tổ tiên ở đây thực sự là rất tinh tường.”
Nguyên quán Niếp gia bọn họ là ở đây, căn bản không phải cố tình xem phong thủy mà xây từ đường tổ tiên, Niếp Hành Phong hỏi: “Trương thiên sư, cậu có thể một ngày không nói về thần phật được không?”
Tiếp tục đi về phía trước, đường núi bắt đầu quanh co ngoằn ngoèo, đường rất nhiều sương nhưng lại không hề có cảm giác ẩm thấp u tối, rừng trúc xanh mướt, chim sẻ bay nhảy khiến con người ta có thể cảm nhận được rõ ràng quanh cảnh thanh tú của đất trời thiên nhiên, Trương Huyền oán giận: “Không ngờ bây giờ còn có chốn bồng lai tiên cảnh như thế này, chủ tịch anh sớm nên đưa tôi đến đây mới phải.”
“Nơi này quả thực rất đẹp.” đáng tiếc ông nội nói khí tràng của anh không hợp với nơi này, đến một lần bệnh một lần, bởi vậy trừ hồi nhỏ về với ông nội mấy lần ra thì không còn đặt chân về thêm lần nào.
Lúc đi đến một cái ngã ba, Trương Huyền giảm tốc độ, hỏi Niếp Hành Phong, “Đi đường nào đây?”
Niếp Hành Phong cũng không biết, quay ra nhìn GPS trong xe, không biết có phải là do trong núi tín hiệu không tốt không mà màn hình GPS không hề hiển thị gì cả.
“Anh không phải cũng không biết đó chứ?” đôi con ngươi màu lam của Trương Huyền trừng anh.
Niếp Hành Phong xấu hổ, vội vàng quay người lấy ba lô du lịch tìm bản đồ, thì nghe thấy Trương Huyền nói một cách từ tốn: “Tôi không mang bản đồ đâu.”
“Sao cậu lại không mang bản đồ?”
“Vì tôi không ngờ một người anh minh uy vũ như chủ tịch ngài đây lại không biết đường.”
Niếp Hành Phong nghẹn lời, móc di động ra muốn gọi điện thoại hỏi đường nhưng lại thấy Trương Huyền hạ cửa sổ xe xuống, hét lớn ra ngoài: “Này, mỹ nữ, xin hỏi đi đến thôn Thập Lí thì đi như thế nào?”
Niếp Hành Phong nhìn ra ngoài, bên đường không biết từ lúc nào đã có một cô gái đeo gùi cỏ sau lưng đứng ở đó.
Nghe được tiếng gọi, cô gái quay đầu lại, là một cô bé cực kì xinh xắn, Trương Huyền lái xe chầm chậm đến bên cạnh, cô bé nhìn bọn họ rồi lại nhìn con đường hai người vừa mới đi qua, nhưng không nói gì cả mà chỉ dùng ngón tay chỉ về con đường phía bên phải.
Trương Huyền cảm ơn rồi lái xe đi hướng bên phải, Niếp Hành Phong nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện cô bé đã biến mất, anh lập tức quay đầu trừng Trương Huyền: “Cậu hỏi quỷ đường sao?”
“Không phải quỷ, là yêu tinh thảo mộc a.” Trương Huyền vừa lái xe vừa cực kì hiểu biết trả lời.
Chính xác mà nói là một loài yêu quái của cây trúc, tính cách lương thiện, pháp thuật lại yếu, không hề có nguy hiểm gì với người, nhưng nó lại dám xuất hiện ở nơi con người sống, điều này khiến Trương Huyền cực kì kinh ngạc.
Xe tiếp tục đi tiếp, lại gặp được lác đác vài vị du khách vừa từ núi trở ra, còn có một vài người không biết là do tinh quái nào biến thành, xem ra phong thủy Li Sơn đẹp đến mức ngay cả tinh quái cũng đều tụ lại đây để tu luyện đạo hạnh, có rất nhiều loại, hơn nữa còn không hề sợ người, mấy lần đi qua bọn chúng Trương Huyền có cảm giác lần hồi hương này sẽ không trôi qua một cách yên bình như vậy.
Haizzz, cậu chỉ hồi hương tế tổ thôi, đừng có xuất hiện mấy vụ khó khăn rồi bắt cậu giải quyết có được không? Cầu tổ sư gia phù hộ, cho dù chỉ phù hộ một lần thôi cũng được.
“Chủ tịch, anh quả nhiên là nam châm hút âm khí trời sinh, đi đến đâu hút đến đó, mau nhìn xem trong ba lô du lịch của tôi có bao nhiêu đạo phù?”
“Hả?”
“Tôi muốn xem xem đạo phù có đủ dùng hay không, đây gọi là phòng trước vẫn hơn.”
Niếp Hành Phong nhìn “món tiền tiết kiệm” trong ba lô của Trương Huyền, “Có khoảng ba mươi mấy tấm.”
“Ặc, tuyệt đối không đủ, tôi phải bảo Tiểu Biên Bức mau mang đến một ít mới được.” Trương Huyền rút điện thoại chuẩn bị gọi đi, sau khi ấn xong mới phát hiện không có tín hiệu, không còn cách nào khác đành phải dùng ý niệm liên lạc với Nghệ, đáng tiếc bên kia hoàn toàn không có phản ứng gì khiến cậu tức đến nghiến răng kèn kẹt.
“Chủ tịch anh nói xem, thức thần có phải là tên sau khi anh giải quyết xong xuôi hết mọi phiền phức thì mới xuất hiện hay không?”
“Người cậu nói hẳn là cảnh sát mới phải.” Niếp Hành Phong nói xong liền nhìn thấy Trương Huyền đang trợn tròn mắt nhìn anh, “Tôi nói sai sao?”
“Không, tôi phát hiện anh không hổ là chủ tịch, nói lời nào trúng lời đó, thực sự khiến tôi vô cùng kính phục.”
Niếp Hành Phong nắm lấy cằm Trương Huyền chỉnh cho cậu nhìn về phía trước, “Lo mà nhìn đường đi!”
Rất nhanh đã tới thôn Thập Lí, phía trước con đường, thôn nhỏ chỉ có khoảng trăm hộ gia đình nằm ở giữa rừng cây rậm rạp khiến con người ta có lỗi giác rằng đang được đi vào bồng lai tiên cảnh.
Tiếp đón bọn họ là trưởng thôn Niếp Thảo, một ông cụ già cả gầy yếu, nghe nói bọn họ tới liền cầm tẩu thuốc chạy đến, cười lớn mời bọn họ vào trong.
“Niếp Dực gọi điện thoại cho ta nói hai cháu muốn đến nên ta vẫn luôn chờ, đây là Hành Phong đúng không, lần trước lúc cháu đến mới cao có từng này, không ngờ chớp mắt đã lớn như vậy rồi.” ông lão hơi bị lãng tai nên nói chuyện rất lớn, nhưng tinh thần thì cực kì tốt, ông giơ tay miêu tả chiều cao của Niếp Hành Phong lúc bé rồi quay sang nhìn Trương Huyền, “Đây là tài xế của cháu à?”
Chân Trương Huyền hơi lảo đảo, đang muốn giải thích thì Niếp Hành Phong lại ngăn cậu, cười nhẹ nói: “Vâng ạ.”
“Vậy mấy thứ đồ cứ để đứa trẻ đó cầm là được rồi.”
Ông cụ kéo Niếp Hành Phong vào sân một cách thân thiết, Trương Huyền quay đầu nhìn lễ vật đủ để chất thành một ngọn núi nhỏ ở trong xe, bĩu môi: “Không phải chứ? Bắt một mình mình bê sao?”
“Để tôi giúp cậu.” một người con trai đi đến, nhiệt tình chào hỏi: “Tôi là A Khải, là cháu trai của trưởng thôn.”
“Không cần đâu.”
Trên người cậu ta mang theo mùi hương nhàn nhạt, nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi, mắt trái bị che bằng một miếng vải, chân phải dường như cũng không bình thường, đi đường có hơi khập khiễng, Trương Huyền sao dám để cậu ta giúp, chắc chắn sẽ bị coi là ức hiếp người tàn tật.
“Không sao.” A Khải chồng các thứ đồ lên nhau, sau khi ôm chắc liền đem vào nhà, nhìn đống cậu ta ôm còn to hơn gấp hai lần mình nhưng lại hoàn toàn không thấy khó khăn gì, Trương Huyền sững lại một lúc lâu rồi mới bật ra hai chữ.
“Cảm ơn.”
Nhà của Niếp Thảo mang kiến trúc cổ xưa rất lịch sự tao nhã, phía trong rất sáng sủa, sau khi cả chủ cả khách đều ngồi xuống, Niếp Hành Phong đưa lễ vật mang đến ra, ông lão khách khí mấy câu rồi cũng nhận. Ông rút tẩu thuốc ra, hỏi thăm tình hình gần đây của Niếp Dực rồi lại nói liên miên một vài chuyện xưa trong thôn, hóa ra con trai con dâu của ông đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn ông cháu hai người, A Khải bị khuyết tật bẩm sinh, sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, nói đến đây ông lão không ngừng thở dài.”
Trương Huyền ngồi trên bậc cửa uống trà, nghe thấy những lời này liền nhìn A Khải đang chẻ củi trong sân, thật khó tin người nhìn qua chưa đến hai mươi này lại lớn tuổi như vậy, hơn nữa anh ta làm việc cũng rất tháo vát, hoàn toàn không thua gì người bình thường.
Ăn cơm trưa ở nhà Niếp Thảo, một bàn đồ ăn cực kì phong phú, đều là do một mình A Khải làm, ông lão xấu hổ nói với hai người: “Ở quê chẳng có gì để tiếp đãi, hai cháu ăn tạm vậy.”
Thực ra lời của ông lão chỉ là lời nói khách khí vì thức ăn thực sự là rất ngon, Trương Huyền ăn cơm, thiện cảm với A Khải lại tăng thêm mấy phần, cảm thấy anh ta không tìm được vợ quả là quá đáng tiếc.
Ăn cơm xong, ông lão bảo A Khải đưa bọn họ đến chỗ ở cũ của Niếp gia, sau khi sắp xếp hành lí xong thì đưa hai người đi dạo xung quanh. Vừa nghe thấy đi dạo, Trương Huyền vội vàng hỏi: “Trong núi có chỗ nào thăm quan được không ạ?”
“Không có phong cảnh gì đặc biệt, xung quanh toàn núi là núi, nhưng trong núi có một thác nước, chất nước ở đó rất tốt, nếu thích có thể nói A Khải dẫn hai cháu đi xem. Đúng rồi, trong núi tín hiệu không tốt, điện thoại đem vào đấy cũng không có tác dụng gì, nếu hai cháu muốn gọi điện thoại thì cứ đến nhà ông.”
Niếp Hành Phong hỏi: “Trong nhà cũ không lắp điện thoại sao ạ?”
“Có lắp nhưng không dùng được. Máy điện thoại có thể dùng được trong thôn không nhiều, lúc mới phổ biến, mọi người đều tranh nhau lắp điện thoại nhưng phần lớn là không dùng được, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải bỏ đi.”
Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, “Không sao ạ, cháu nghĩ bọn cháu hẳn là cũng không dùng đến đâu.”
Lần này hồi hương tế tổ vốn chính là muốn cùng ở trong thế giới hai người với chiêu tài miêu, điện thoại di động không dùng được càng tốt, không cần cố ý tắt máy sợ bị bọn động vật không thức thời làm ầm ĩ.
Có A Khải dẫn đường, Trương Huyền lái xe đến cuối thôn, phía trước có một cây phú quý cành lá xum xuê, bên cạnh là từ đường Niếp gia, căn nhà cũ mà bọn họ muốn nghỉ lại chính là trong cái sân nhỏ gần từ đường.
Trường Huyền dừng xe trước cửa căn nhà cũ, xuống xe rồi quan sát xung quanh. Từ đường được xây theo phong cách cổ xưa trang nhã, hướng Tây Bắc đỉnh núi nối tiếp nhau, giống như một đường vòng cung, phía xa có một hồ nước nhỏ, phía Tây hơi trũng, địa hình dựa vào sao Kim, tụ phúc thu tài, phong cảnh hữu tình, phong thủy tự sinh, khó trách việc làm ăn của Niếp thị lại hưng thịnh đến vậy.
Nhà cửa được quét dọn rất sạch sẽ, lúc đi qua hành lang, Niếp Hành Phong nghe thấy tiếng động từ phía sau, anh quay người nhìn thấy một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi đang ghé vào sau cửa nhìn bọn họ, đôi mắt rất to, tràn đầy linh khí, thấy bị phát hiện, đứa bé sợ hãi quay người chạy đi.
Mùi hương nhàn nhạt bay đến, Niếp Hành Phong liếc qua chỗ trước cửa, nắng lên rực rỡ, trên mặt đất xuất hiện mấy bóng đổ, anh đột nhiên nhớ ra chỗ đứa bé đứng vừa rồi không có bóng.
“Chủ tịch anh đang làm gì thế? Mau đến giúp một tay đi.”
Tiếng gọi của Trương Huyền làm Niếp Hành Phong thoát khỏi suy tư, anh cười cười cho qua, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, loại chuyện này quen là được rồi.
Lần này bọn họ về quê tế tổ, đồ đạc mang theo thực sự không ít, nhưng chín chín phần trăm trong số đó là của Trương Huyền.
A Khải giúp bọn họ chuyển hành lí vào nhà, nhìn thấy nhìn thấy Trương Huyền rút ra một cái chảo điện(chú thích), vội vàng hỏi: “Cái này không phải rất tốn điện sao? Lượng điện trong thôn không đủ, dùng điện quá nhiều sẽ bị đứt cầu dao.”
“Bọn tôi sẽ không dùng đến đâu.”
Niếp Hành Phong lấy chảo điện trong tay Trương Huyền, đặt lại vào trong vali hành lí, ai ngờ cậu lại lôi ra trong một cái vali khác một giá để nướng và đống than củi, còn có các loại thịt đã tẩm sẵn hương liệu cùng nhiều loại rau củ.
“Không sao cả, vậy thì nướng thịt ngoài trời cũng được, tôi có mang rượu theo, A Khải tối nay đến ăn cùng cho vui.”
Tên này rốt cuộc là đến tế tổ hay là đi cắm trại dã ngoại vậy? Niếp Hành Phong day day trán, trong lòng cầu khấn tổ tiên các đời Niếp gia đứng chấp nhặt với tiểu thần côn.
“Trong sân còn có giếng nước hả?” sắp xếp xong quần áo, Trương Huyền ra bắt chuyện với A Khải.
“Là giếng cạn, trong nhà có nước máy, nên không dùng đến nó, nhưng phòng tắm không có vòi hoa sen, phải đun nước để tắm nên có thể hơi phiền phức một chút.”
“Không sao, thùng gỗ cũng không tệ.” Trương Huyền chạy qua nhìn phòng tắm, trông thấy bồn ngâm là thùng gỗ, trong đầu lập tức tưởng tượng cảnh bản thân ngâm trong đó rồi có chiêu tài miêu phục vụ, hài lòng gật đầu.
Ba người sắp xếp đồ đạc tàm tạm rồi cầm đồ cúng đến từ đường Niếp gia. Từ đường được quét dọn rất gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một chút bụi, chính giữa là nơi thờ phụng tổ tiên các đời Niếp gia, lư hương vừa mới cháy hết nên trong gian vẫn còn quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt.
Gió thổi qua gian phòng, Trương Huyền ngửi ngửi, nghi hoặc nói: “Mùi thơm quá.”
Niếp Hành Phong cũng ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt giống như mùi hương đốt trong từ đường, nhưng lại dường như không phải, không khỏi nhớ đến mùi hương nhẹ lúc cậu bé xuất hiện bay tới.
“Là lư hương.” A Khải giải thích: “Lúc tôi đến dọn dẹp đều sẽ thắp hương, trước đây là ông nội làm nhưng về sau do sức khỏe không tốt nên chuyển thành tôi làm.”
Khó trách trên người A Khải lại mang theo mùi nhan hương, Niếp Hành Phong rất cảm động: “Cảm ơn anh.”
A Khải có chút xấu hổ, cười một cách thật thà: “Không có gì a, dù sao mỗi ngày tôi lên núi đều phải đi qua đây, dọn dẹp một chút cũng là thuận đường thôi.”
Hai người mang trái cây đồ cúng dâng lên, rồi cung kính thắp hương, sau khí bái lạy tổ tiên xong, Trương Huyền đề nghị đi ngắm thác nước, Niếp Hành Phong đồng ý, quay về lấy ba lô du lịch rồi cùng A Khải đi vào núi.
Lúc xuất phát, Niếp Hành Phong nhìn thấy mấy đứa bé đang đứng bên cạnh chiếc mini cooper, vô cùng hưng phấn thảo luận. Thôn Thập Lí mặc dù khá xa xôi, nhưng vì phong cảnh Li Sơn rất đẹp nên khách du lịch đến đây leo núi ở lại cũng không ít, bởi vậy người trong thôn cũng không thấy ngạc nhiên khi xuất hiện khách từ nơi khác đến, nhiều nhất là mấy đứa trẻ hiếu kì nhìn chiếc xe nhỏ đang yêu của Trương Huyền.
Không nhìn thấy tiểu quỷ đáng yêu mắt to kia, Niếp Hành Phong nghĩ, quỷ dù sao cũng vẫn sợ hơi người, nơi quá nhiều người bọn chúng sẽ không dám đến gần.
Chú thích: là một loại máy dùng để nướng bánh nướng thịt ( chú thích là của tác giả còn ảnh là của bn nhá ^^)