Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 4 - Chương 10




Chuyến về quê tế tổ cứ như vậy bắt đầu từ sự hưng phấn khi đi du lịch kết thúc bằng sự mỏi mệt sau khi giao tranh. Lần xuất hành này có thêm một thành viên mới là Nhã Diệp, ít đi một thành viên cũ là Tiểu Bạch, trên đường về nhà Hoắc Ly vẫn cứ buồn rầu, ngay đến cả Nghệ đi trêu đùa cho nó vui nó cũng không hề phản ứng, điều này khiến Niếp Hành Phong rất lo lắng, vì vậy sau khi về nhà liền bảo Hoắc Ly tới biệt thự ở, trong này ít nhất còn có Nghệ ở cùng nó, tiểu hồ ly không đến mức quá cô đơn.

“Tiểu Ly, Tiểu Ly, ngươi đừng buồn nữa, mặc dù Tiểu Bạch đi rồi nhưng ngươi vẫn còn có ta mà.”

Tối đến, trong lúc Niếp Hành Phong và Trương Huyền đang bận rộn làm cơm trong bếp thì Nghệ lại ở phòng khách trêu đùa Hoắc Ly.

“Nhưng ngươi không phải là Tiểu Bạch.”

“Ngươi có thể coi ta như Tiểu Bạch nha.”

“Sao có thể? Hai người các ngươi một thuộc họ mèo, một thuộc họ chuột, căn bản không cùng một loại.”

Lạch cạch! Nghệ ngã xuống sàn nhà, tức giận hét: “Không được đem ta với bọn chuột trộn chung với nhau, ngươi đã nhìn thấy loại chuột nào đáng yêu như ta chưa?”

Niếp Hành Phong lắc đầu, mặc dù đối thoại giữa hai tên nhóc này có vấn đề nhưng ít nhất vẫn tốt hơn để Hoắc Ly cô đơn một mình, nhìn Nhã Diệp đang ngồi ở sô pha hờ hững nhìn ti vi, thực ra y mới là người cô đơn nhất ở đây.

“Đừng lo, tôi sẽ cố gắng tìm ra lão Mộc, mọi việc đã rất tệ rồi, sẽ không thể tệ hơn được nữa đâu.” Trương Huyền an ủi Niếp Hành Phong.

“Tôi lại nghĩ người lão Mộc lo lắng chính là Nhã Diệp bởi vậy mới để chúng ta chăm lo cho cậu ta.” Niếp Hành Phong trầm ngâm, đột nhiên ánh mắt chuyển tới bàn tay đang không ngừng cho thêm gia vị vào nồi của Trương Huyền, mặt cảnh giác: “Cậu cho cái gì vào đấy?”

“Đường nha.” Trương Huyền kì quái nhìn anh, “Cá chép chua ngọt, đương nhiên phải bỏ nhiều đường vào rồi.”

Vẻ mặt vô cùng đương nhiên khiến Niếp Hành Phong vô lực, bình tĩnh bảo cậu: “Đó là muối, Trương Huyền.”

“Á, sao giờ?”

Đừng có hỏi anh, anh cũng không biết được.

“Để đấy cho em.” Hoắc Ly từ ngoài chạy vào.

“Không cần, chuyện nhỏ này ta có thể đối phó được…”

Trương Huyền vừa nói xong liền bị khuỷu tay Niếp Hành Phong huých một cái, mặc dù đây là chuyện nhỏ nhưng anh dám khẳng định tiểu thần côn tuyệt đối không làm được.

“Hai người không phải lo lắng cho em như vậy đâu, Nho Chua nói đúng, Tiểu Bạch với Tiểu Mãn có thể đi luân hồi là chuyện tốt. Là bạn bè với nhau bọn em nên vì họ mà vui mừng mới đúng.”

Vẻ mặt tiểu hồ ly rất nghiêm túc ngược lại lại khiến Trương Huyền không biết nói gì, đang cố gắng tìm đủ các loại từ ngữ để an ủi nó thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng hét của Nghệ truyền tới.

“Con sủng vật đó lại phát điên gì rồi.”

Không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều chạy bổ ra ngoài, ngay lập tức liền nhìn thấy cửa lớn mở rộng, một con mèo đen ưu nhã từ ngoài thong thả bước vào. Đương nhiên ưu nhã chỉ là để hình dung tư thái của nó mà thôi, còn thật sự thì con mèo rất nhếch nhác, toàn thân dính đầy đất cát bụi bặm, giống như bị giội nước bẩn lên người vậy, màu lông đen vốn có đã biến thành màu xám, mèo hoang bình thường xem ra còn sạch sẽ hơn nó.

“Tiểu Bạch!”

Sau khoảng ba mươi giây sững sờ, Hoắc Ly lập tức xông lên, nhưng liền bị bàn chân mèo đẩy ra, Tiểu Bạch mắng: “Con hồ ly ngu ngốc, ta còn chưa chết ngươi đã chôn sống ta!”

“Nhưng mà, không phải ngươi đã đi luân rồi rồi sao?”

“Khụ khụ, cái đó, bị người chen ngang mất, ta chỉ có thể chờ chuyến sau.”

“Vậy khi nào mới đi?”

“Chuyện này sao ta biết được?”  con mèo nhỏ tức giận đập móng lên sàn nhà: “Đều do ngươi ngu ngốc nên ta mới bẩn thỉu như thế này, ta muốn đi tắm, đi bật nước ngay đi!”

“Có ngay!” Hoắc Ly vui mừng chạy về phía nhà tắm nhưng đột nhiên lại dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Mùi gì vậy? Kì kì…”

“A, cá của tôi!” Trương Huyền hét lên.

Mùi khét lẹt lan tới, Niếp Hành Phong biết hôm nay chắc chắn không được ăn cá chép chua ngọt rồi.

Ba mươi phút sau, Tiểu Bạch tắm xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi vào phòng khách, trong nhà rất yên tĩnh, Trương Huyền và Nhã Diệp đang ra ngoài mua cơm, Nghệ cũng đi theo giúp vui, Hoắc Ly ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, trong phòng khách chỉ có mỗi mình Niếp Hành Phong.

Tiểu Bạch nhảy lên sô pha, cuộn tròn người lại chuẩn bị đánh một giấc, đột nhiên nghe thấy Niếp Hành Phong hỏi: “Ngươi không đi luân hồi, là do không buông bỏ được Hoắc Ly có phải không?”

Mắt mèo của Tiểu Bạch chớp chớp, một lúc sau mới nói: “Cũng không hoàn toàn là như vậy. Loại người giống như chúng ta, sau khi trải qua vô số lần luân hồi, cái còn lại chỉ có hồi ức, nếu đi đầu thai chuyển thế, vậy ngay cả chút hồi ức ấy cũng không còn nữa rồi.”

Niếp Hành Phong không biết Tiểu Bạch làm như vậy có đúng không, có lẽ cùng một con đường nhưng người khác đi sẽ trở thành một cuộc sống hoàn toàn khác, không có gì là hoàn toàn đúng hay sai, chỉ cần bọn họ không hối hận vì những quyết định của mình là được.

“Ngày đó sao lại gọi ta là Hình?”

“A, là vì anh trông giống một vị thiên thần bạn tôi, lúc đó trong lòng tôi đang loạn nên liền nhìn anh thành anh ta.” Tiểu Bạch lười biếng đáp.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi?”

“Nếu không anh nghĩ sao?” Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt mèo lấp lánh tia giảo hoạt, “Hay là nói anh muốn nghe thấy đáp án gì?”

Niếp Hành Phong không biết, anh thậm chí không muốn vạch trần lời nói dối của Tiểu Bạch, không phải ai cũng giống nó cần phải dựa vào hồi ức để tạo nên cuộc sống, hiện tại anh đang sống rất tốt, vậy là đủ rồi.

Bữa tối vô cùng phong phú, đều là do công lao của Hoắc Ly, Tiểu Bạch quay về khiến nó rất vui, làm một bàn lớn thức ăn, đây là lần đầu tiên sau một chuỗi phong ba cả nhà được tụ lại ăn một bữa tối đầy ắp thế này, Trương Huyền còn đặc biệt thắp ba nén nhan cho tổ sư gia, cung kính bày đồ cúng lên bàn thờ.

“Khó thấy Trương Huyền thành kính như vậy.” Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn Hoắc Ly.

“Đó là vì đại ca gặp được thiên thần ở thời viễn cổ cho nên liền tin tưởng có sự tồn tại của thần linh.”

“Thiên thần?” nhớ tới chuyện Niếp Hành Phong hỏi mình về Hình, Tiểu Bạch cảnh giác vẫy vẫy tai, ngửi thấy mùi vị không bình thường ở đây.

Sự việc liên quan tới chuyện Trương Huyền và Niếp Hành Phong quay về thời viễn cổ, Hoắc Ly chỉ nghe Tiểu Mãn nhắc qua, nhưng lúc đó Tiểu Mãn vẫn luôn ngủ bên trong Trương Huyền, bởi vậy cũng không rõ ràng lắm, bị Tiểu Bạch hỏi, Hoắc Ly nghiêng nghiêng đâu, không trả lời được.

“Chính là một thiên thần gọi là Hình, trông rất giống chủ tịch, vô cùng đẹp trai, pháp lực cũng rất cao thâm. Đúng rồi, hai người là bạn, kể cho ta nghe một chút chiến tích anh hùng của vị thần đó đi, mấy ngày nay ta lật tìm tất cả các sách cổ mà không tìm thấy được cái gì có liên quan cả.”

Trương Huyền thắp hương xong, ngồi xuống bàn cơm, đem chuyện đi về viễn cổ tỉ mỉ kể lại một lần, Tiểu Bạch càng nghe càng tức giận, đến cuối cùng không nhịn được dùng móng gõ liên tục lên mặt bàn.

“Trước khi đi Nhã Diệp đã dặn dò, trừ việc sửa mệnh ra không được dính dáng tới bất kì chuyện gì ở viễn cổ, ngươi không chỉ làm mất Sách Thiên Thu còn dám hồ ngôn loạn ngữ với thiên thần!”

“Ta chỉ tặng cho Hình một ngôi sao may mắn mà thôi, tới cuối cùng còn thành tạo phúc cho các ngươi, hơn nữa, trừ sừng tê giác ra, ra đều không nói gì hết.” Trương Huyền cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự giận dữ của Tiểu Bạch: “Truyền thuyết sừng tê giác, người tu đạo nào cũng biết cả, nói ra cũng không có vấn đề gì chứ?”

Nhìn mười mấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm, rồi cùng nhau lắc đầu, Trương Huyền đột nhiên nhớ ra Hình thực sự không biết những chuyện liên quan tới sừng tê giác, cậu sợ hãi thất thanh nói: “Không phải chứ? Lẽ nào truyền thuyết sừng tê giác thời thượng cổ là do tôi lưu truyền sao?”

Mọi người đồng loạt gật đầu, Trương Huyền hơi chột dạ, ấp úng: “Lúc đó tôi nhìn thiên thần vì trừ hại mà buồn phiền vì vậy mới nói ra, hẳn là không xảy ra vấn đề gì lớn đâu phải không? Dù sao người người đó muốn giết cũng là người xấu.”

Tiểu Bạch tức tới mức trợn trắng mắt, xúi giục kiếp trước của người yêu đi giết kiếp trước của mình, trên đời này sao lại có một tên ngu ngốc như vậy, nhưng nếu giờ Trương Huyền và chủ tịch đều có thể ở đây vậy chứng minh ít nhất lịch sử không có vì những lời hồ ngôn loạn ngữ của Trương Huyền mà thay đổi, bởi vậy cứ cho qua đi.

Hoắc Ly cũng suy nghĩ như Tiểu Bạch, lắc lắc đầu không nói gì, Nhã Diệp cũng không quan tâm lắm tới chuyện không liên quan tới mình, chỉ có Nghệ, từ đối thoại của mọi người mà nghe ra được một ẩn tình khác, nó rút giấy bút từ trong túi bảo bối ra, viết: “Bí mật viễn cổ, có liên quan tới lão đại, đợi điều tra.”

Bầu không khí có chút cứng ngắc, Niếp Hành Phong nhấc chén rượu lên bảo mọi người cạn chén, thản nhiên chuyển đề tài, quả nhiên, sau mấy chén rượu, mọi người đều quên hết đề tài sừng tê giác viễn cổ, bầu không khí lại nóng trở lại.

Nhã Diệp vẫn không nói gì, qua mấy ngày tiếp xúc, Niếp Hành Phong phát hiện, Nhã Diệp không giống với Nhan Khai, Nhan Khai trầm mặc vì trời sinh đã kiệm lời còn Nhã Diệp rõ ràng là không quen giao lưu với người ngoài, có lẽ cuộc sống trước đây của y quá cô độc, thấy quỷ còn nhiều hơn thấy người nên nhất thời không thích ứng được với bầu không khí náo nhiệt thế này.

Ăn cơm xong, Niếp Hành Phong gọi Nghê qua một bên, bảo nó chú ý nhiều hơn tới Nhã Diệp, trong nhà có hoạt động gì nhớ phải gọi y, đừng để y quá cô độc. Chủ tịch đã phân phó như vậy đương nhiên phải giúp đỡ nhiệt tình, Nghệ ôm chai rượu XO lớn trong lòng, vui vẻ đồng ý.

Hôm sau, công ty chuyển phát nhanh đưa tới một hộp quà lớn, người gửi là Tây Môn Đình, bên trong còn có một phong thư cảm ơn, Trương Huyền mở hộp quà ra, phân phát điểm tâm bên trong cho mọi người, bản thân cũng tự lấy một miếng nhét vào mồm, than thở: “Đi tế tổ lại gặp sóng gió, còn phải đi du lịch về thời viễn cổ một chuyến, đổi lại chỉ được mỗi một hộp điểm tâm.”

“Tây Môn Tuyết không phải đã đáp ứng viết chi phiếu sao? Sao lại đổi thành điểm tâm thế này?”

“Nước sôi rồi, tôi đi rót trà.” Trương Huyền chạy vào phòng bếp, ném câu hỏi của Niếp Hành Phong qua một bên.

Niếp Hành Phong đi vào phong bếp với cậu, đóng cửa lại hỏi: “Vẫn còn không vui vì không lấy được châu ngọc sao?”

“Anh cho rằng tôi có thể vui vẻ sao?” Trương Huyền ngâm trà, tức giận nói: “Châu ngọc ở trong bốn túi lớn đều rơi mất trong lốc xoáy không gian, cho dù lưu lại một viên làm kỉ niệm cũng được mà!”

Một viên hồng ngọc lấp lánh xuất hiện ngay trước mặt cậu, Niếp Hành Phong mỉm cười nhìn cậu: “Ai nói không có đồ lưu niệm?”

“Đây…hình như là kim cương nha?” Trương Huyền cầm lấy, đặt dưới ánh đèn nhìn ngắm, theo chuyển động, kim cương không ngừng khúc xạ ra những tia sáng màu đỏ vô cùng xinh đẹp, màu đỏ sẫm chói mắt, thuộc về ánh sáng của bảo thạch tự nhiên.

“Hơn nữa còn là kim cương đỏ quý giá nhất nữa, chủ tịch sao anh có thể mang về được?”

Viên kim cương to chừng hai ca-ra, cho dù hoàn toàn không hiểu biết gì về châu ngọc, Trương Huyền cũng biết giá trị của nó nhất định là xa xỉ, cậu nhìn Niếp Hành Phong, ánh sáng lấp lánh trong mắt tuyệt đối không thua kém ánh sáng của viên kim cương đỏ.

“Lúc đó nắm trong tay nên mang về được, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện nên tôi quên nói.”

“Vậy mới nói anh là chiêu tài miêu nha, tùy tiện cầm lấy liền cầm được tinh phẩm.” Trương Huyền hào hứng chơi đùa với viên hồng ngọc thiên nhiên, “Dùng nó làm gì bây giờ? Đồ vật quý giá như vậy, làm đồ lưu niệm thì quá đáng tiếc rồi, làm mặt nhẫn thì lại quá lớn…”

“Đồ tặng cho cậu, cậu thích dùng thế nào cũng được.”

“Vậy tôi đi hỏi chuyên gia đá quý xem nên làm gì thì tốt.”

Có kim cương trong tay, Trương Huỳen cũng không còn tâm tư uống trà nữa, vội vàng chạy ra ngoài, đợi sau khi cậu ra ngoài, Niếp Hành Phong quay về thư phòng, rút một quyển sách kiểm định kim cương tự nhiên từ trong ngăn kéo ra rồi châm lửa, rất nhanh tất cả các trang giấy đã biến thành tro bụi rơi vào trong thùng rác.

Viên kim cương đó cuối cùng được làm thành mặt dây chuyền hình thoi, dùng dây bạc xuyên qua đeo vào cổ Trương Huyền, theo từng động tác của cậu mà không ngừng tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, cậu vô cùng đắc ý với thu hoạch ngoài ý muốn này, nhưng vẫn oán trách Niếp Hành Phong lúc đầu sao không cầm lấy hai viên, như vậy có thể làm thành mặt dây chuyền đôi, Niếp Hành Phong mặc kệ lời oai oán của cậu, trong lòng nghĩ nếu tiểu thần côn biết viên kim cương đó đủ để mua được một công ty nhỏ không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào.

Nửa tháng sau, một gói hàng lớn được chuyển tới từ thôn Thập Lý, người gửi là Nho Chua, trong túi đựng đầy hoa quả khô, rượu trái cây ủ lâu năm, dược thảo quý hiếm, ngoài ra còn có một vali nhỏ chứa đầy các loại châu ngọc, kèm theo là một bức thư do chính Nho Chua viết. Phía trên nói A Khải và tiểu hồ tiên rất tốt, mọi người không phải lo lắng, tinh quái trong núi Ly Sơn đều đã xuất quan, ông nội tộc trưởng rất cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ vì vậy tặng quà để tỏ lòng biết ơn.

Hoa quả khô và rượu được đưa cho Hoắc Ly, Tiểu Bạch và Nghê, dược thảo đưa cho Nhã Diệp, châu ngọc là Nho Chua đích thân tặng Trương Huyền, cảm ơn cậu giúp nó tìm ra chỗ Tiểu Mãn đầu thai, bởi vậy nó đã đặc biệt đi tới địa giới trước đây của quỷ hồ, nhặt đủ các loại đá nhỏ xinh đẹp cho cậu; chủ tịch đại nhân cũng không thiếu phần, tinh quái trong Ly Sơn không tặng quà nhưng sau này chỉ cần có việc mọi người nhất định sẽ bất chấp gian nguy nghe anh sai bảo.

“Thật không ngờ tới, con hồ ly ngay đến hình người cũng không biến ra được mà lại có thể viết chữ, nhưng nhiều châu ngọc thế này mà đến một viên kim cương cũng không có, có phải nó mù màu rồi không?”

Trương Huyền cố gắng bới châu ngọc trong va li nhỏ, hi vọng có thể tìm thấy một viên kim cương đỏ giống như viên chủ tịch đưa cho mình, căn bản không chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn là Nghệ không nhịn được hỏi: “Lão đại, anh tìm ra chỗ đầu thai của Tiểu Mãn từ lúc nào vậy?”

“Trước khi quay về đã tìm ra rồi, Nho Chua nói nếu tìm được chỗ đầu thai của Tiểu Mãn thì sẽ dùng châu ngọc để cảm ơn bởi vậy ta liền đi tìm, dù sao cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.”

“Không phải anh nói tra nơi đầu thai thì sẽ làm trái với nguyên tắc thiên sư hay sao?”

“Nguyên tắc của thiên sư cũng có thể tùy tình hình để điểu chỉnh mà.” Ngẩng đầu nhìn mọi người, Trương Huyền cười hì hì: “Đặc biệt là có tiền dẫn đường.”

Mọi người đều hiểu, quả nhiên, không có tiền là tuyệt đối không thể mời Trương Huyền làm việc.

Tối đến, Niếp Hành Phong tắm xong, quay về phong ngủ, Trương Huyền đã ngủ trước nên hoàn toàn không biết anh đi vào. Quần áo khoác hờ trên người, dưới cổ cậu là viên kim cương đỏ sáng bóng. Niếp Hành Phong vẫn cho rằng Trương Huyền hợp với màu lam, màu lam thẫm giống như nước biển, nhưng sau khi nhìn thấy khí thế đối đầu với thiên lôi của cậu, đột nhiên lại cảm thấy màu đỏ thực ra càng hợp với Trương Huyền, tính cách cho dù đối mặt với bất cứ hiểm trở nào đều tuyệt đối không lùi bước, giống như liệt hỏa, chưa cháy thành tro bụi thì chưa ngừng lại.

“Dáng vẻ này của cậu rõ ràng là đang muốn quyến rũ tôi!”

Đi đến cạnh giường, cúi người dựa sát vào Trương Huyền, hôn lên khóe môi cậu, Trương Huyền ngủ rất say, hoàn toàn không biết tới sự tiếp xúc của anh, vì vậy Niếp Hành Phong càng tăng thêm lực, nâng gáy Trương Huyền dậy, để nụ hôn càng trở nên nhiệt tình, tay trượt xuống tháo bỏ đai lưng áo ngủ, suồng sã luồn vào trong.

Từ sau khi đi tế tổ cứ hết chuyện này tới chuyện khác kéo đến, trong cơ thể này lại vẫn luôn tồn tại Tiểu Mãn, anh căn bản không dám thân mật với Trương Huyền, sau đó Trương Huyền lại bị thương, mặc dù có tiên dược nhưng Niếp Hành Phong vẫn lo rằng cơ thể cậu không chịu được, bởi vậy thời gian này không chạm vào cậu, nhưng nhìn sắc mặt cậu bây giờ hẳn đã hồi phục rồi, mỹ sắc đang ở trước mặt không cần thiết phải cấm dục nữa.

“Thực muốn ngay lập tức ôm cậu.” nụ hôn kéo từ khóe miệng ra vành tai, Niếp Hành Phong ngậm lấy vành tai Trương Huyền.

Trong từng đợt liếm láp phiếm tình, Trương Huyền cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở to mắt chớp chớp, mắt gợi lên sóng nước chưa tỉnh táo hẳn, màu lam thẫm khiến tim Niếp Hành Phong đập như trống trận, nhưng ngay lập tức liền phát hiện có gì đó không đúng, trong con ngươi không thấy có ý cười nhạt tiêu sái mà là thần sắc ngây thơ không hiểu chuyện, nhìn chằm chằm anh, “Anh Niếp, sao anh lại muốn hôn em?”

Nghe giọng trẻ con đáng yêu mềm nhuyễn, ý cười trên mặt Niếp Hành Phong cứng lại, triệt để sững người tại chỗ.

Trông thấy anh ngây người, khóe miệng Trương Huyền dần dần cong lên, lộ ra nụ cười giảo quyệt thực hiện được tội ác, sau đó liền nằm úp sấp xuống, tay dùng lực đập lên đệm, cười lớn.

“Cuối cùng đã lừa được anh rồi, lâu lắm rồi không lừa nổi anh, lần này rột cuộc cũng thành công rồi!”

“Trương Huyền!”

“Chỉ là đùa thôi mà, chủ tịch anh sẽ không tức giận đúng không?”

Trương Huyền cười một lúc lâu xong mới phát hiện sắc mặt Niếp Hành Phong không được tốt, vì vậy liền ngừng cười, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, tay giơ lên dường như muốn ngậm lấy ngón tay nhưng lập tức phản ứng lại đó là động tác của Tiểu Mãn liền vội vàng bỏ xuống.

“Thực ra tôi đang đợi anh nhưng đợi lâu quá lại ngủ quên mất.”

“Đợi tôi?” tâm tình Niếp Hành Phong lập tức tốt lên rất nhiều.

“Có chuyện muốn nói với anh.”

Trương Huyền nằm sấp trên giường nhoài người về đuôi giường lấy một đồ vật gì đó, đai áo ngủ vừa bị Niếp Hành Phong kéo ra, nên lúc vươn người cả nửa người đều lộ ra ngoài, Niếp Hành Phong nhìn xong, đột nhiên cảm thấy giờ không có việc gì quan trọng bằng việc ăn sạch cậu cả.

Đồ vật được cầm tới, là hộp nhỏ Nho Chua gửi tới, nắp hộp được mở ra, bên trong là một va li nhỏ đầy châu ngọc. Nhìn Trương Huyền ôm chặt hộp, mắt cười cong lên, Niếp Hành Phong bó tay, tiểu thần côn nhất định phải biểu hiện rõ ràng độ ham tài của mình thế sao?

Hộp châu ngọc được đưa tới trước mặt anh, Niếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Trương Huyền, thấy cậu cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lại còn mang theo chút xấu hổ.

“Tặng tôi?” quá rộng rãi rồi, rộng rãi tới mức anh không dám nhận nữa.

“Cũng không phải là tặng.” mắt Trương Huyền chớp chớp, đôi mắt xanh màu biển xao động, lộ ra vẻ mặt vô cùng chờ mong nhìn Niếp Hành Phong, trịnh trọng hỏi: “Tôi muốn hỏi anh, hòm châu ngọc này mua đêm đầu tiên của anh có đủ không?”

Dây cung lý trí trong đầu Niếp Hành Phong trong nháy mắt đứt phựt.

“Sao anh lại trưng ra vẻ mặt như vậy?” Niếp Hành Phong trầm mặc khiến Trương Huyền rất không vui, nụ cười buông xuống, đôi mi thanh tú híp vào, hoài nghi nhìn anh, “Anh đừng nói với tôi, đêm đầu tiên của anh đã không còn rồi đi? Sao có thể như vậy? Người đó là ai? Tôi còn cho rằng anh luôn giữ mình trong sạch, nào ngờ anh…”

Cổ tay bị nắm chặt, Niếp Hành Phong kéo lấy cậu áp lên giường, hòm châu ngọc lăn xuống đất, trong nháy mắt cả gian phong tràn ngập tia sáng.

“Trương Huyền!” Niếp Hành Phong từ trên cao nhìn xuống, nói từng chữ: “Tối nay tôi không làm cho cậu phải cầu xin tôi không mang họ Niếp!”

“Anh sớm đã không còn là họ Niếp nữa rồi, anh là chiêu tài miêu của Trương gia tôi!”

Còn dám hồ ngôn loạn ngữ!

Niếp Hành Phong trực tiếp hạ môi xuống, chặn lấy lời của Trương Huyền, hôn tới khi cậu thở không ra hơi mới ghé sát tai cậu nói: “Muốn đêm đầu tiên của tôi sao, đợi bao giờ cậu có bản lĩnh đó rồi hẵng nói tiếp!”

Hòm châu ngọc cuối cùng cũng không được việc, bị lăn qua lăn lại cả một đêm, ngày hôm sau quả nhiên Trương Huyền không dậy nổi, một hơi đưa hết cho bọn Hoắc Ly, nhưng mấy con động vật cũng không dùng tới bởi vậy mỗi người chọn vài hạt mang đi làm đồ trang sức còn lại đều ném vào bể cá trong phòng khách giả làm đá, những viên đá đủ màu sắc vô cùng xinh đẹp, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.

Nhận được rất nhiều rượu trái cây và mứt hoa quả, Tiểu Bạch đề nghị mở party, party tối đó chơi vô cùng náo nhiệt, mọi người rất nhanh đều say mèm, hi hi ha ha tụ lại cùng viết thư cảm ơn Nho Chua, Nhã Diệp đã bắt đầu quen tụ lại với mọi người, y rất thích mấy dược thảo kia, lại là người viết chữ tốt nhất trong bốn người vì vậy liền cầm bút giúp mọi người viết thư.

“Nếu có Tiểu Mãn ở đây thì tốt rồi.” Hoắc Ly tiếc nuối nói.

“YES.” Nghệ tán thành, Trương Huyền phiên bản nhỏ tuổi thật sự đáng yêu hơn.

Quan trọng nhất là sẽ không ức hiếp nó, cứ nhớ tới cái xe bị mình đâm hỏng, Nghệ lại cảm thấy kinh hoàng, mặc dù xe có bảo hiểm nhưng nó tin chủ nhân nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ làm thức thần thêm mấy đời nữa cũng không đền nổi.

“Ít nhất Tiểu Mãn sẽ không ham tài như vậy.” Tiẻu Bạch tổng kết.

Niếp Hành Phong tắm xong đi vào phòng khách, thấy mọi người đang bàn tán nhưng lại không thấy Trương Huyền ở đó, anh xoay người đi ra ban công biệt thự.

Gió đêm hiu hiu thôi, Trương Huyền đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, nhạc phát ra từ loa nhỏ bên cạnh, tất cả đều yên tĩnh an bình, nhưng nhân vật chính ở đây là Trương Huyền lại khiến anh cảm thấy thương cảm một cách vô cớ, anh biết Trương Huyền không phải là người thích yên tĩnh.

“Party không vui sao? Tại sao lại chốn ở đây một mình?”

“Không có gì.” Trương Huyền không mở mắt, thuận miệng đáp.

Niếp Hành Phong nằm xuống cái ghế bên cạnh cậu, ngẩng mặt lên trời nói: “Tiểu Mãn đích thực ra rất đáng yêu.”

Khóe mắt nhìn thấy thân người Trương Huyền hơi rụt lại, Niếp Hành Phong tiếp tục: “Nó chịu khó, hiểu chuyện, thiện lương, nhưng cho dù tốt thế nào cũng chỉ là Tiểu Mãn mà thôi, sẽ không bao giờ thay thế được người khác.”

Trương Huyền là người thế nào anh rõ hơn bất kì ai, có lẽ người khác cho rằng Tiểu Mãn tốt nhưng với anh mà nói, Trương Huyền mới là hoàn mĩ.

“Anh từng hôn nó.” Mãi lâu sau, gió đêm đem giọng nói rầu rĩ của Trương Huyền truyền tới.

Giọng nói rất thấp nhưng tuyệt đối có thể ngửi thấy được mùi chua bên trong, Niếp Hành Phong cười, rất muốn nói với Trương Huyền đấy chỉ là nụ hôn cưng chiều yêu thương giữa anh em trai mà thôi, không hề có phong nguyệt gì cả.

“Trương Huyền.” nhìn những ngôi sao rực rỡ đầy trời, Niếp Hành Phong hỏi: “Cậu biết sự khác nhau giữa thích và yêu không?”

“Sao?”

“Tôi thích Tiểu Mãn, thích Nho Chua, thích Tiểu Ly, Tiểu Bạch còn có bạn bè của tôi nữa, nhưng yêu thì cả đời này tôi chỉ yêu một người thôi.”

Khóe miệng Trương Huyền dần cong lên, một chút buồn bực lúc đầu đã bị nụ cười đẩy lui, cậu mở mắt nhìn Niếp Hành Phong, lười biếng nói: “Hóa ra chỉ có kiếp này mà thôi.”

Quả nhiên là tiểu thần côn tham lam, Niếp Hành Phong cũng mỉm cười nhìn cậu, “Nếu cậu muốn hẹn ước cho kiếp sau nữa tôi cũng không phản đối.”

Trương Huyền không nói gì, quay đầu nhìn lên bầu trời cao mênh mông, không cần hẹn ước, bởi vì cậu biết, cho dù thế nào cậu cùng sẽ gặp Niếp Hành Phong, điều này cậu có thể tự tin khẳng định.

“Thực ra tối đó cậu tính được ra Nho Chua có thiên kiếp nên mới cố ý phong ấn nó ở trong giếng có phải không?”

Đầu mày Trương Huyền hơi cau lại nhưng không trả lời, vì vậy Niếp Hành Phong tiếp tục: “Thực ra cậu có thể đuổi Tiểu Mãn ra khỏi cơ thể mình nhưng cậu lại không làm vậy, đó là hi vọng giúp nó có thể nhìn được thế giới bên ngoài; cậu nhờ Tây Môn Tuyết tìm anh của Tiểu Mãn, tiền nhờ cậy chính là tiền thù lao hắn phải trả cho cậu; còn có, là cậu giúp Nho Chua trước rồi nó mới tặng châu ngọc cho cậu có phải không?”

“Tôi không tốt như anh nghĩ đâu, đều là trùng hợp mà thôi, đừng quên pháp thuật của tôi chỉ xếp hạng một trong đám làng nhàng thôi.” Trương Huyền lười biếng trả lời.

Đúng là cái tên bụng dạ nhỏ nhen, Niếp Hành Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Không phải tôi nghĩ vậy đâu.”

Là dùng tâm để cảm nhận, người nhìn qua có vẻ lười biếng xa cách thực ra bên trong lại có rất nhiều điểm khiến anh cảm động, Trương Huyền có kiêu ngạo của riêng cậu, một vài chuyện căn bản khinh thường không thèm nói ra, nhưng Niếp Hành Phong biết mình có thể cảm nhận được, tên đó chỉ có anh mới có thể nhìn thấu được, điều này khiến anh rất vui và thỏa mãn.

Niếp Hành Phong ấn nút, chuyển sang một bài khác.

“Sói đang kêu, tuyết đang bay, trăng như tấm gương phản chiếu lớn trên trời, đường thật dài, bình rượu đong đưa, đốt cháy hết mọi cô đơn trong lòng, tình đã qua, yêu đã hết, kiêu ngạo nhìn trăng cười, nếu như nghe được lời của tôi, nguyện để cho những tâm sự cùng say theo…(1)”

(1)   OMG =.=…lời bài hát ạ. Bài này là “Trăng rằm” của Trương Học Hữu. Cơ mà Mỳ k tìm được bản dịch hay ho nào nên đành tự mình biên soạn thành tiếng Việt như vậy >”<…sợ nhất là dịch 2 thứ lời bài hát vs thơ @@.

Bài hát trong vắt nhưng lại mang theo ưu thương vang vọng ở ban công, Trương Huyền nhướn mày, “Chủ tịch, hình như gần đây anh rất thích nghe những bài hoài cổ nha, không phải là bước vào tuổi trung niên sớm đó chứ?”

“Không,” Niếp Hành Phong trầm ngâm suy nghĩ nói: “Tôi chỉ cảm thấy có một vài thứ giống như rượu vậy, càng ủ càng thơm.”

“Ví dụ như?” Trương Huyền nghiêng đầu nhìn anh.

“Ví dụ như…trước đây chúng ta có lẽ có quen biết nhau, kiếp trước, kiếp trước nữa, còn có nghìn vạn năm trước thời hồng hoang.”

“Ai biết?” Trương Huyền nhún vai, lại mỉm cười: “Cái này có quan trọng không?”

“Không quan trọng, bởi vì cái quan trọng nhất là, giờ chúng ta đang ở cùng nhau.”

Trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh đứt quãng, rất hỗn loạn, không thể xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, anh cũng không muốn cố nhớ ra những chuyện đã trôi qua, trước mắt đột nhiên xuất hiện hình ảnh của thiên thần Hình, khuôn mặt giống nhau, cảm giác cũng vô cùng thân thiết quen thuộc, giống như bọn họ là cùng một người, nhưng anh biết không phải vậy, anh là Niếp Hành Phong, thiên thần với khí phách ngạo nghễ kia, chắc chắn sẽ không thể là anh được.

Rất muốn hỏi Trương Huyền chuyện cậu nhắc tới sừng tê giác với Hình là vô tình hay cô ý nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, một số chuyện không nhất thiết phải hỏi ra, anh chỉ biết, bất cứ lúc nào, Trương Huyền, mãi mãi sẽ luôn ở bên cạnh mình.

Niếp Hành Phong mỉm cười, nhìn thấy nụ cười của anh, Trương Huyền quay đầu lại, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.

Vẫn luôn có cảm giác, cậu và Niếp Hành Phong đã từng quen biết, là từ rất lâu rất lâu trước đó rồi, hơn nữa không chỉ là quen biết mà còn vô cùng thân quen, tới mức tâm ý tương thông.

Nhưng sau đó sao lại quên đi anh? Người quan trọng như vậy, sao có thể dễ dàng quên mất chứ? Nhớ lại khi đi tới thời kì hồng hoang, lúc chịu đựng thiên lôi giáng xuống Niếp Hành Phong liều mình bảo vệ cậu, trong lòng Trương Huyền đột nhiên đau thắt lại, cậu xoa xoa ngực, đột nhiên bật cười.

Quên đi, thực ra cũng không có gì đáng sợ, có lẽ cậu đã từng quên mất anh, nhưng tình cảm yêu thích đó cho dù luân lồi ngàn vạn kiếp, cậu cũng tuyệt đối không thể quên được!

<Hoàn>