Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 5 - Chương 20




Không gian nhất thời trở nên vắng vẻ, lát sau Nghệ lôi giấy bút từ trong túi bảo bối ra,

nhanh chóng ghi lại: Level năng lực của lão đại - không thể xác định, giới hạn lý trí cuối

cùng - chủ tịch, người đằng trước đợi điều tra thêm, người đằng sau có chết cũng

không nên đụng đến.

Giovanni run rẩy về đến phòng, khóa cửa, cậu ta dùng sức lực rất lớn, như thể dồn hết

toàn bộ lực lượng vào ổ khóa, đây là không gian thuộc về mình cậu ta, không cho phép

bất luận kẻ nào tới gần.

Đóng cửa lại, cậu ta cũng bởi đã dùng hết hơi sức của mình mà mệt lử người dựa vào

cánh cửa từ từ trượt xuống. Ngoài cửa sổ ánh trăng lạnh lùng hắt vào, trong lúc hoảng

hốt nhận thấy một thân ảnh quỷ dị âm u hiện ra từ phía sau mình, bóng ma dưới ánh

trăng đu đưa qua lại thoắt ẩn thoát hiện, càng ngày càng to hơn, như muốn nuốt chửng

cả bản thân mình.

Giovanni thuận tay cầm bình hoa trang trí bày trên đất ném về phía bóng ma. Bình hoa

tan nát, cái bóng lắc lư vẫn cứ lắc lư, như đánh vào mặt nước, có sóng gợn lăn tăn

nhưng rất nhanh đã tĩnh lặng tập hợp trở lại.

"Vì sao không chịu tha cho ta? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?"

Dường như từ lúc cậu tỉnh lại, bóng ma quái dị đó vẫn luôn đi theo cậu, bất kể cậu tấn

công nó kiểu gì đều không thể thoát khỏi. Giovanni suýt nữa suy sụp hoàn toàn, hai tay

che mặt, khẽ rên rỉ: "Chỉ khi chết đi mới có thể thoát khỏi ngươi đúng không?"

"Ngươi rất muốn báo thù phải không? Nhưng dựa vào năng lực của ngươi thì cả đời

này cũng không thể báo được thù."

Giọng nói ôn hòa đầy mê hoặc, tạo cho Giovanni một loại ảo giác rằng là Niếp Hành

Phong đang nói chuyện với mình, trong trí nhớ, chỉ có mình Niếp Hành Phong trước

sau như một đều đối xử với cậu ta bằng thái độ ôn hòa như thế. Cậu ta nhíu mày, gầm

nhẹ: "Ngươi không phải Niếp!"

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp ngươi báo thù, giết kẻ nọ giúp

ngươi thoát khỏi sự đau khổ phiền toái kia." Giọng nói ấy truyền đến từ bốn phương

tám hướng, ngược lại không cách nào biết rõ nó xuất phát từ đâu, có lẽ tiếng nói ấy

căn bản ngay từ đầu đã tồn tại trong trí óc cậu ta, thông qua bóng ma nói cho cậu ta

nghe.

Giovanni thả tay xuống, ngây người nhìn cái bóng đang vặn vẹo trước mặt mình, nó

dường như đã to lên rất nhiều, gần như lấp đầy toàn bộ không gian, làm cậu ta cảm

nhận được một sức ép vô hình, khiến cậu nhận ra mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi

bóng ma đó.

"Ta phải làm sao?" Cậu ta thì thào hỏi.

"Chết đi. Chết rồi đau khổ gì cũng hết, những chuyện còn lại ta sẽ giúp ngươi giải

quyết."

Tiếng nói ôn hòa vào lúc này nghe thật độc ác, xúi giục cậu ta phải đi con đường nào

kế tiếp, không muốn bước nhưng lại không có cách nào khống chế suy nghĩ đột nhiên

xâm chiếm tâm trí mình.

"Không..." Giovanni ra sức lắc đầu, muốn gạt đi ý nghĩ hoang đường này, là con cháu

của gia tộc Borgia, tự sát sẽ vĩnh viễn không được tha thứ.

"Lẽ nào ngươi tình nguyện sau này cả đời đều ở đây để người khác nhìn bằng ánh mắt

thương hại và khinh bỉ sao? Đừng do dự nữa, ngươi chỉ có cơ hội ngay bây giờ mà

thôi..."

Giovanni liều chết che hai tai lại, muốn ngăn không cho mình nghe thấy thế nhưng âm

thanh đó như thể đang ẩn náu bên trong lồng ngực, như thể lời kêu gọi của ác ma,

từng chút từng chút kiên nhẫn thì thầm.

Sau một lúc lắc đầu kịch liệt, Giovanni đột nhiên ngừng lại, hai mắt mạnh mẽ mở ra,

ánh mắt rơi trên sàn nhà, dao cạo râu phản chiếu ánh sáng của mặt trăng, ánh sáng ấy

thậm chí còn lạnh hơn cả cái chết.

Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong quay về phòng ngủ, đóng cửa lại, cầm lấy cánh

tay bị thương của anh.

Vết thương rất sâu, nhưng ngạc nhiên là máu đã ngừng chảy. Trương Huyền dùng

khăn giấy lau vết máu, thấy vết thương không bị mảnh thủy tinh vỡ ghim lại, hơi thả

lỏng, miệng niệm chú trị thương, bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau, rất nhanh

vết thương đã khép miệng, chỉ để lại một cái sẹo mờ mờ.

"Mấy ngày nữa sẹo sẽ biến mất." Trương Huyền buông tay ra, chú trị thương hình như

tiêu tốn rất nhiều công lực, cậu hơi khó chịu, đôi mi thanh tú khẽ cau.

"Sau này đừng sử dụng công lực mạnh như thế nữa, cái này cũng đâu phải vết thương

to tát gì."

Thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt, Niếp Hành Phong yêu thương vô hạn, vốn còn

muốn trách vết thương bé tẹo thế này đã dùng pháp chú, vậy nếu là trọng thương thì

phải làm thế nào bây giờ? Nhưng do dự một chút, rốt cuộc cũng không dám nói mấy lời

này.

"Thấy trên tay anh có thương tích trong lòng tôi sẽ khó chịu." Trương Huyền rũ mi,

nhàn nhạt nói.

Cơ thể khó chịu nghỉ ngơi một chút là khỏe lại, nhưng trái tim khó chịu thì không có

thuốc nào chữa được, có lẽ bản thân sự tồn tại của Niếp Hành Phong đã là một chén

thuốc độc thơm ngon, vô thức thâm nhập vào trái tim của cậu, loại tình cảm tuyệt vọng

này không thể nào trốn tránh được, nhưng vẫn như trước không hề hối hận.

Cằm bị nâng lên, con ngươi xinh đẹp của Niếp Hành Phong bình tĩnh nhìn cậu, sau đó

cúi đầu hôn lên môi cậu, giống như muốn trấn an cậu vậy. Trên môi mềm mại, sự triền

miên ấy đã hóa giải đi lệ khí trong lòng cậu.

"Bây giờ trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?" Lúc hai đôi môi đang quyện vào nhau cậu

nghe thấy Niếp Hành Phong nhẹ giọng hỏi, eo bị siết rất chặt, trong vô hình đã làm cậu

cảm thấy an tĩnh lại.

Tâm tình quả nhiên đã khá lên, nhưng hiếm khi chủ tịch chủ động dâng lên đôi môi của

mình, Trương Huyền đương nhiên không chịu buông tha, đưa chiếc lưỡi mềm mại ra

câu dẫn, trêu chọc lưỡi của Niếp Hành Phong, làm cho nụ hôn càng thêm nóng bỏng.

"Chưa đủ đâu, phải an ủi tôi cho tốt vào." Cậu tùy hứng nói.

"Tôi không phải đang an ủi em đây sao?"

Giọng nói bình tĩnh chứng tỏ cơn giận của Trương Huyền đã lắng xuống, Niếp Hành

Phong mỉm cười, ôm lấy thân thể cậu đặt lên cái bàn bên cạnh, hai người quấn lấy

nhau tiếp tục nụ hôn nhiệt tình ban nãy.

"Vết thương trên ngực em đã hoàn toàn khỏi chưa?" Niếp Hành Phong hỏi.

Anh hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác khổ sở của Trương Huyền mới vừa rồi,

giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy vết thương trên ngực cậu vậy, cảm nhận được

sự đau khổ và tức giận, nếu như cho anh biết được hung thủ là ai, anh tin mình nhất

định sẽ không nương tình mà giết kẻ đó, anh không cho phép ai thương tổn đến

Trương Huyền, dù chỉ là vết thương cỏn con.

"Anh có muốn kiểm tra chút không?" Trương Huyền cười khẽ.

Từ khi Niếp Hành Phong lần đầu tiên nhìn thấy vết thương đó, anh cũng cảm nhận

được rằng Trương Huyền hình như không muốn lại bị nhìn thấy lần nữa, cho nên ngay

cả lúc thân thiết cũng như có như không né đi vị trí vết thương. Biết cậu sợ mình lo

lắng thế là Niếp Hành Phong cũng không cố ý nhìn cho bằng được, vừa rồi buộc miệng

hỏi bởi vì thấy Trương Huyền nổi giận khi mình bị thương, nên trong lòng dâng lên cảm

xúc, nhất thời hỏi mà thôi.

Niếp Hành Phong buông lỏng vòng tay đang ôm Trương Huyền, hơi lui về sau một chút,

nhìn thấy cậu ngồi trên bàn, vẻ mặt cười mà như không cười, áo sơ mi trên người vì

hành vi quá khích vừa rồi xuất hiện vài nếp nhăn, ngược lại tô điểm nên dáng vẻ đặc

biệt phong tình, mắt xanh lưu chuyển, chính là sự mê hoặc tuyệt vời nhất.

Tình ý trong lòng vô thức bị nhẹ nhàng khơi dậy, Niếp Hành Phong vươn tay cởi nút áo

sơ mi của Trương Huyền, cơ ngực mềm dẻo dưới ánh đèn nhẹ nhàng toát ra vẻ đẹp

rực rỡ, phần da thịt giữa ngực rất bằng phẳng, không hề có dấu vết nào. Niếp Hành

Phong dùng ngón tay chạm lên ngực cậu, nhẹ nhàng di chuyển, như thể muốn chắc

chắn rằng vết sẹo kia thực sự đã biến mất. Bị đụng chạm rất nhẹ nhàng, thân thể

Trương Huyền không nhịn được mà căng thẳng, hai đầu nhũ hồng hào trước ngực

cương lên, mang theo ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc.

"Kết quả kiểm tra thế nào?" Cậu trêu,

"Em rất là mẫn cảm." Niếp Hành Phong đưa tay ôm lấy hông cậu, cúi đầu nhẹ nhàng

hôn lên đầu ngực hồng hồng, mỉm cười: "Chúng ta hình như lâu rồi chưa có làm."

Mấy ngày nay bởi vì Giovanni phá rối, lúc Niếp Hành Phong chuẩn bị đi ngủ thì đã

khuya, chờ anh về tới phòng Trương Huyền đã ngủ từ sớm, không có thời gian "nói

chuyện thân mật" mà mấy cặp tình nhân vẫn hay làm. Hiếm hoi mới được đêm nay

được yên tĩnh như vậy, hôn Trương Huyền, Niếp Hành Phong cảm thấy bữa ăn khuya

tối nay nhất định sẽ rất ngon miệng. (Bà cha nhà anh:v Nghe như mấy thằng biến thái

cuồng giết người ăn thịt =]]])

Vừa mút vừa hôn, quyến luyến nơi nhạy cảm trước ngực. Sắc mặt Trương Huyền dần

dần chuyển sang đỏ ửng, cảm giác được tay của Niếp Hành Phong từ bên hông mình

di chuyển sang bụng dưới, cậu cười: "Chủ tịch, đừng nói anh muốn đốt cháy giai đoạn

đến mức tiết kiệm cả thời gian leo lên giường nha?"

"Như thế không tốt sao?"

"Tùy anh."

Thỉnh thoảng thay đổi cách thức cũng không tồi, Trương Huyền đưa tay đến chỗ thắt

lưng Niếp Hành Phong, kéo phần áo bên hông ra, đưa tay vào. Trong lúc hai người ôm

hôn đến là nồng nhiệt, đang chuẩn bị tiến tới những động tác thân mật hơn thì đột

nhiên nghe tiếng chít chít òa òa, ngay lập tức có một cái gì đó màu trắng cắm đầu bay

từ ngoài cửa vào.

"Lão đại, lão đại, không hay rồi!" Dơi nhỏ vừa xông vào liền thấy một cặp tình nhân

đang quấn nhau xà nẹo trên bàn, quần áo xốc xếch, bản năng mách bảo cái này không

xong rồi, bèn lấy cánh che mắt, "Ta không thấy cái gì hết! Cái gì cũng không thấy!"

"Chết tiệt, ngươi không thể gõ cửa trước khi vào dù chỉ một lần sao? Có biết phá đám

chuyện tốt của người ta sẽ bị ngựa đá hay không!"

Tình ý đang lúc nồng nàn lại bị con thức thần này đạp đổ, Trương Huyền lửa giận ngút

trời, giơ tay lên, tung ra một đạo phù. Biết đạo phù này lợi hại, Nghệ sợ đến mức ôm

đầu bỏ chạy, gào to: "Chuyện này không liên quan đến ta, xảy ra chuyện lớn rồi,

Trường Không bảo ta đến gọi hai người."

"Cút!"

Không cần Trương Huyền nhiều lời, bị đạo phù đuổi giết, Nghệ ôm đầu cút đi thật xa.

Trương Huyền còn chưa hết giận, định móc ra hai tờ đạo phù nữa, chuẩn bị trực tiếp

diệt nó, Niếp Hành Phong ngăn cậu lại.

"Đi xem chuyện gì xảy ra."

Nghệ có mọc thêm một cái đầu nữa cũng không dám chạy đến phòng ngủ của bọn họ

quấy rầy, nhất là Nhược Diệp bảo nó tới, Niếp Hành Phong nghĩ chắc chắn đã phát

sinh chuyện ngoài ý muốn.

Hai người vội vàng chạy đến chỗ hành lang, thấy đám Nhược Diệp và Tiểu Bạch đều

đang đứng trước cửa phòng ngủ của Giovanni. Nhược Diệp gõ cửa, cố sức vặn tay

nắm, nhưng cửa bị khóa trái, không mở ra được, bên trong cũng không có ai trả lời.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Niếp Hành Phong hỏi.

"Nhược Diệp đại ca nói rằng cảm giác được Giovanni có chuyện, cho nên mới tới thăm,

nhưng mà cửa khóa không vào được." Hoắc Ly trả lời.

"Mọi người không phải ai cũng có pháp thuật sao? Mở có cái cửa thôi làm gì phiền

phức đến như thế." Trương Huyền túc giận hỏi.

"Vừa nãy bọn ta nghĩ với trạng thái tinh thần của Giovanni thì miễn cưỡng xông vào

không tốt lắm." Tiểu Bạch nói: "Bất quá bây giờ không cần nữa, bởi vì ta ngửi thấy cái

mùi hư bột hư đường."

Là mùi máu tanh.

Đối với Trương Huyền và Niếp Hành Phong đã trải qua nhều sự kiện kì dị thì loại mùi

này không hề xa lạ, thậm chí bọn họ còn có thể cảm nhận được ngọn nguồn phát ra

mùi tanh đó. Ánh mắt Trương Huyền di chuyển sang cánh cửa kia, không nói lời nào,

đẩy Nhược Diệp ra, đạp một phát.

Cánh cửa dễ dàng bị đá văng, ánh sáng từ ngọn đèn hành lang liêu xiêu chiếu vào

trong phòng ngủ, chiếu đến thân người đang nằm thẳng trên sàn nhà. Cơ thể Giovanni

hơi co lại, ngay bên cạnh cánh tay buông thõng là một vũng máu lênh láng mùi tanh

nồng nặc.

"Vừa rồi tôi cảm nhận được hơi thở tử vong, nhưng không dám khẳng định liệu có phải

là ảo giác của mình hay không." Nhược Diệp ở phía sau khẽ nói.

"Quỷ tha ma bắt!"

Trương Huyền vọt vào, bật đèn lên. Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của

Giovanni, trên cổ tay phải là một vết dao rạch rất sâu, làm người ta phải hoài nghi tại

sao lại có người nhẫn tâm đến mức có thể cắt một dao sâu đến thế trên cổ tay mình.

Thấy tay trái Giovanni cầm dao cạo râu, đôi mi thanh tú của Trương Huyền cau lại, xem

ra thằng nhóc này thật sự có ý định chết quách đi, tay trái không phải tay thuận, sức lực

chắc chắn không chừng mực (linh hoạt) được như dùng tay phải lúc cảm thấy đau thì

có thể theo bản năng thu hồi lực cắt xuống. Chính vì vậy Giovanni mới cầm dao bằng

tay trái. Thằng nhóc này rất thông minh, đáng tiếc lại dùng không đúng chỗ.

Trương Huyền ngồi xổm xuống, đầu tiên đặt một đạo phù cầm máu lên vết thương trên

cổ tay Giovanni, tạm thời cầm máu lại, rồi phân phó: "Nghệ, lập tức đưa cậu ta tới bệnh

viện gần nhất."

"Không gọi xe cứu thương à?"

"Chờ xe cứu thương tới nơi cậu ta đã đến chỗ Diêm Vương trình diện rồi."

Nghệ vội vàng biến thành hình dáng thiếu niên, cõng Giovanni lên, xoay vài vòng liền

biến mất. Niếp Hành Phong cũng đi theo ra ngoài, Trương Huyền đuổi theo, suy nghĩ

một hồi, lại xoay người nói với Hoắc Ly: "Hiện trường trong phòng không cần dọn dẹp

đâu."

Thấy sắc mặt Trương Huyền khó coi, Hoắc Ly không dám nói nhiều, liên tục gật đầu.

Nhược Diệp thở dài: "Hi vọng Giovanni không xảy ra chuyện gì."

"Đụng ngay ngòi nổ của Trương Huyền làm sao có thể không có việc gì chứ?" Tiểu

Bạch xoay người đi xuống lầu, thuận miệng nói.

Hoắc Ly vội vàng đuổi theo, hỏi: "Chúng ta có cần đi xem thử không?"

"Không cần, ở bệnh viện có ba người họ là đủ rồi."

Trong thời điểm then chốt, Nghệ làm việc còn hơn cả chữ "sấm rền gió cuốn", khi Niếp

Hành Phong và Trương Huyền gần tới bệnh viện thì Giovanni đã được đưa đi cấp cứu.

Thấy bọn họ đến, Nghệ từ hàng ghế dài trên hành lang nhảy ra hỏi: "Các ngươi có đem

tiền không? Cấp cứu tốn nhiều tiền lắm."

"Để tôi giải quyết."

Trước khi đi Niếp Hành Phong vỗ vai Trương Huyền, ý bảo cậu đừng quá nóng nảy.

Biết rõ tâm tư của anh, Trương Huyền gật đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Niếp Hành Phong đi rồi, trên hành lang chỉ còn lại hai chủ tớ, Nghệ dòm dòm đèn đỏ

trên cửa phòng cấp cứu, hỏi: "Giovanni có chết hay không?"

"Dám gây phiền phức lớn như vậy cho ta, cậu ta mà chết ta cũng phải lôi cậu ta từ địa

ngục trở về."

Nụ cười khẩy mang theo gió lạnh ào ào, Nghệ run rẩy, lập tức biến về hình dáng dơi

nhỏ, dùng móng trước vẽ dấu chữ thập trước ngực, mặc niệm vài giây cho cuộc sống

sắp sửa đau khổ của Giovanni.

Sau hai tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở, bác sĩ chịu trách nhiệm bước ra, nói cho

bọn họ biết Giovanni tạm thời không có chuyện gì, nhưng vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ

nguy hiểm, bệnh nhân đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ cần một người ở

lại trông nom là được.

"Chủ tịch về nghỉ đi, tôi ở lại cho."

Đã là nửa đêm, ngày mai Niếp Hành Phong còn phải đi làm, Trương Huyền không

muốn anh phải lao lực, nói cho cùng thì cậu cũng mới vừa hoàn thành một vụ án lớn,

đang trong kỳ nghỉ phép, thức trắng đêm cũng không thành vấn đề.

Niếp Hành Phong vẫn cố chấp, Nghệ vội nói: "Không sao đâu, còn có ta đây mà, có

chuyện gì ta sẽ thông báo cho ngươi."

"Ngày mai tôi xử lý xong mọi việc sẽ tới đây ngay."

Sau khi Niếp Hành Phong đi khỏi, Trương Huyền tới phòng chăm sóc đặc biệt của

Giovanni lúc đi ngang qua chỗ phòng hộ lý thì nghe mấy y tá thì thầm: "Cậu trai kia

không biết có khúc mắc gì trong lòng mà một hai phải tự sát, mất hết gần hai lít máu,

cứu được cậu ta đúng là kỳ tích."

Trương Huyền nhíu mày, vào phòng bệnh, thấy Giovanni đang lâm vào hôn mê, đầu

hơi lệch khỏi gối, túi huyết tương chậm rãi nhỏ giọt truyền vào người cậu ta. Cô y tá sợ

cơ thể cậu ta không thể tiếp nhận được lưu lượng quá lớn nên điều chỉnh nước biển

nhỏ rất chậm, căn phòng yên tĩnh đến dị thường, có lẽ là sự vắng lặng trước giông bão.

Trương Huyền ngồi xuống ghế sa lon đối diện, hỏi Nghệ: "Có đem tơ hồng theo

không?"

Nghệ lục trong túi bảo bối cả một buổi, không tìm thấy, vì vậy nói: "Để ta ra ngoài tìm

xem."

Nó bèn đi đường tắt bay ra bằng cửa sổ, không lâu sau đó đã quay lại, cầm sợi tơ hồng

đưa cho Trương Huyền. Trương Huyền quấn tơ hồng lại với đạo phù được đặc chế rất

tinh tế, tạo thành một sợi dây mảnh, bước qua, cột lên cổ tay trái của Giovanni. Tình

hình của Giovanni rất gay go, hi vọng tơ hồng này có thể tiếp thêm sức cho cậu ta tiếp

tục chống đỡ.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi có muốn báo cho Ngao Kiếm không?" Nghệ hỏi.

"Tên kia chắc đã đánh hơi được rồi, nếu hắn giả vờ không biết thì cũng không cần phải

nói. Đợi chừng nào Giovanni chết thì báo tang luôn cũng không muộn." Nhìn con dơi ăn

không ngồi rồi bên cạnh, Trương Huyền nói: "Ngươi ngủ đi, ở đây đã có ta trông coi."

Nghệ cũng mệt lử rồi, được chủ nhân ra lệnh, lập tức bay lên phía trên rèm cửa sổ,

chổng ngược lại mà ngủ. Trương Huyền tựa vào ghế sa lon nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, cảm giác được có âm khí kéo đến, Trương

Huyền lập tức mở mắt ra, chỉ thấy hồn phách của Giovanni đang rời khỏi thân thể, yếu

ớt đong đưa, quanh quẩn bên giường bệnh.

Trương Huyền quay đầu nhìn máy ghi điện tâm đồ bên cạnh, dấu hiệu tim đập rất yếu,

dường như càng lúc càng có xu hướng biến thành một đường thẳng.

Hồn phách của Giovanni hơi ngây ngốc, phiêu phiêu một hồi lại im lặng đợi ở đầu

giường không nhúc nhích, nhưng cũng không quay về thân thể, cứ như vậy mà đờ ra

một chỗ.

Người phiền phức, đến hồn phách cũng phiền phức nốt. Trương Huyền giơ tay lên,

đang định giúp Giovanni hồi hồn lại cảm giác được một luồng gió lạnh thổi tới, không

khí trong phòng bệnh đột nhiên lạnh xuống. Cậu đảo mắt quanh phòng, một người đàn

ông chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở đó, âu phục trắng toát nguyên con, đến giày cũng

trắng, tóc dài tung bay, mặt mày tuấn tú, đang cười hì hì nhìn cậu.

"Ở đây không có người chết, đi chỗ khác câu hồn đi." Cái phong cách ăn vận với cả

đầu tóc này làm người ta muốn nhận ra cũng khó, Trương Huyền lạnh lùng nói.

"Lão bằng hữu, đã lâu không gặp, đừng có mới gặp nhau đã phũ phàng như vậy chứ."

Đối với sự lãnh đạm của Trương Huyền, Bạch Vô Thường không thèm để ý chút nào,

cười hì hì bay tới bên cạnh.

"Lão bằng hữu gì ở đây? Bình thường ta biếu xén ngươi đâu có ít, lúc gọi hồn đuổi quỷ

thì ngươi chẳng ủng hộ lấy một lần, giờ lại tới làm bộ hoa hậu thân thiện hả?"

"Đó là tại vì pháp thuật của ngươi mất linh, niệm sai bùa chú chứ bộ." Bạch Vô Thương

nhỏ giọng phản bác, bất quá thấy đôi mắt màu lam kia đang trừng hắn, hắn lập tức giơ

tay đầu hàng, "Được rồi, được rồi, là ta sai, ngươi cũng biết chúng ta bận rộn nhiều

việc, tuy rằng ta không tự mình ra tay nhưng lần nào cũng có phái huynh đệ tới giúp

mà."

"Bận mà ngươi còn rảnh tới đây dạo chơi?"

"Gần đây lại tự nhiên được rảnh rang á." Bạch Vô Thường ngồi xuống ghế sa lon đối

diện, nhún nhún vai: "Mỗi ngày đều có người chết, mà chả khi nào câu được hồn, làm

cho mấy má ở dưới đó nổi cáu, bảo ra lên xem thử có chuyện gì xảy ra hay không.

Ngươi cũng biết mà, câu hồn là nhiệm vụ của chúng ta, không làm xong sẽ rất không

hay, vừa rồi các huynh đệ nói ta biết rằng ở đây đang có hi vọng nên ta mới tới."

"Cậu ta còn chưa có chết nha."

"Không ngay bây giờ thì cũng là lát nữa đúng không?" Bạch Vô Thường nhìn du hồn

đang lơ lửng bên giường bệnh, cười dài nói: "Ta không vội đâu, chờ cậu ta tắt thở cái

đã."

Trương Huyền xoa trán, đột nhiên phát hiện cái nghề thiên sư này chẳng ngon ăn chút

nào, muốn giữ người lại còn phải tranh giành với Vô Thường, nhưng Bạch Vô Thường

xuất hiện đã nhắc cho cậu nhớ rằng tình trạng của Giovanni quả thật không xong, nếu

không có hơi thở tử vong hấp dẫn Bạch Vô Thường sẽ không cố ý mò tới.

Nhìn Bạch Vô Thường tựa ở ghế salon, vẫy tay với hồn phách của Giovanni, ánh mắt

Trương Huyền lạnh lẽo: "Đừng có canh me thằng nhóc này, cậu ta nhất định phải

sống."

Âm mưu bị phát hiện, Bạch Vô Thường không thể làm gì hơn là buông tay, nhàm chán

nhún vai: "Từ sau vụ việc kia ngươi thay đổi nhiều thật, trước đây ngươi đến chết cũng

đâu có đối xử cứng nhắc thế với ta."

"Tên này là người chủ tịch nhà ta muốn giữ lại." Trương Huyền thờ ơ nói.