Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 6 - Chương 14




"Sao tự nhiên nhiều quỷ vầy nè?" Ngụy Chính Nghĩa rú theo bản năng.

Giovanni không trả lời, nói chính xác hơn là không có thời gian trả lời bởi vì bóng đen

đó chỉ một khắc sau đã mạnh bạo chui vào phòng tạm giam, đưa tay muốn tóm lấy cậu

ta. Thấy móng tay sắc bén thâm đen, Giovanni vội vàng né qua một bên, quỷ ảnh nhào

vào khoảng không, lại tấn công một lần nữa, Giovanni lập tức chắp tay thành thủ ấn,

miệng niệm chú đuổi quý, ai ngờ đòn tấn công của lũ ác quỷ quá nhanh, không đợi cậu

ta bắt ấn xong đã dồn dập đến bên cạnh cậu ta, cậu ta chỉ cảm thấy đầu vai đau nói,

may mà không trúng chỗ hiểm trước ngực, nhưng vẫn trúng bả vai, bị móng tay bén

nhọn rạch ra mấy vết.

"Mấy con quỷ chết tiệt này!"

Giovanni khẽ mắng, thấy những con quỷ khác cũng đã xông lên, không dám coi thường,

lập tức lấy đạo phù trong túi ra, ném vào không trung. Ác quỷ bị đánh trúng hét lên một

tiếng thân hình tan biến, nhưng hồn phách vặn vẹo trên không trung rồi lại quay về

nguyên trạng, tiếp tục tấn công, Giovanni chỉ có thể ném đạo phù thêm lần nữa, tuy

rằng không thể hoàn toàn diệt được quỷ hồn nhưng ít ra có thể chống đỡ một lúc.

Ngụy Chính Nghĩa không may mắn như Giovanni, anh ta không có đạo phù, chỉ quyết

không có tác dụng gì mấy tới bọn ác quỷ, quá lắm là có thể đẩy lùi chúng nó được một

chút, may mà Giovanni kịp thời đưa đạo phù cho anh ta, nhưng trị ngọn không trị được

gốc, nhất thời dưới sự công kích mãnh liệt của ác quỷ hai người như trứng chọi đá, chỉ

chốc lát sau trên người đã trúng mấy chiêu, vết máu loang lổ.

"Mấy con quỷ này lợi hại quá." Giovanni thở phì phò miễn cưỡng nói.

Ngoại trừ lần trước chống chọi với quỷ ảnh, đây là lần đầu tiên sau khi Giovanni học

đạo thuật có cơ hội tiếp xúc với quỷ. Thực chiến rốt cuộc cũng chẳng giống huấn luyện,

tình huống bây giờ so với lần trước còn nguy hiểm hơn, dù sao thì ảnh quỷ có thể

khống chế thân thể người ta để tấn công, phản ứng vẫn là ở mức độ người bình

thường nhưng ác quỷ lại không giống vậy, căn bản là có thể tùy lúc bay tới bay lui, tùy

thời biến mất. Trên người hai người đều nhiễm đỏ, ác quỷ ngửi được mùi máu càng

thêm hưng phấn, bộc phát những đòn đánh mãnh liệt, Giovanni liên tiếp thất thế, lòng

thầm hối hận vừa rồi bao nhiêu sức lực đều đặt vào trận đánh với Ngụy Chính Nghĩa

không thì bây giờ đâu đến nỗi chật vật thế này.

Ngụy Chính Nghĩa hiển nhiên nghĩ đến cùng một việc với Giovanni, phương diện pháp

thuật không bằng Giovanni nhưng thân là cảnh sát đã có sẵn sát khí tiềm ẩn, cho nên

ác quỷ vẫn có chút kiêng dè anh ta, bởi vậy ban đầu tấn công không hiểm độc lắm

nhưng theo thương tích càng ngày càng nặng của hai người, ác quỷ chẳng còn chút nể

nang nào nữa, hơi thở tối tăm lạnh lẽo chứng tỏ sát khí lúc này của bọn nó đã nặng

đến thế nào. Ngụy Chính Nghĩa rất muốn gọi Trương Huyền, nhưng tử khí ác liệt làm

anh ta nói không ra lời, âm thanh tiếng gió trong quyền cước hai người bị tử khí hoàn

toàn nuốt gọn, như xuất hiện một tấm lưới vô hình chầm chậm thắt lại, kìm hãm tay

chân của bọn họ, không gian thật yên tĩnh, đó chính là sự vắng vẻ gần kề bên bờ vực

cái chết.

"Cậu cản bọn đó đi!" Giovanni ở bên cạnh rống.

Không biết dụng ý của Giovanni là gì, nhưng mà lúc này Ngụy Chính Nghĩa đã bất chấp

hết không thèm nghĩ nhiều, dùng bản năng nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt,

dùng chỉ quyết đầy lui âm hồn. Trái lại càng kích thích lệ khí của bọn ác quỷ, tấn công

càng thêm hung hãn, rất nhanh, vật cản đường mang tên Ngụy Chính Nghĩa bị hất

văng, hai âm hồn tru tréo bay đến trước ngực anh ta, hơi thở lạnh như băng làm anh ta

khẽ run rẩy, lập tức cảm thấy trước mắt choáng váng, sức lực từng chút từng chút một

bị hút ra khỏi cơ thể, tập trung lên người ác quỷ, anh ta hốt hoảng phát hiện hồn phách

vốn mờ mờ ảo ảo càng ngày càng trở nên rõ ràng, ngưng tụ lại thành thực thể, nhe

răng trợn mắt, mang theo sự hung ác của lệ quỷ.

"Bằng!"

Tiếng súng nặng về vang bên tai ngụy Chính Nghĩa, màng nhĩ bị chấn động tạo thành

tiếng ong ong trong tai, chỉ thấy âm hồn đang phát ra những tiếng hú thê thảm, trong

nháy mắt tan biến vào không khí, ngay sau đó cũng là âm thanh tiếng súng này đã bắn

hạ tất cả ác quỷ dữ tợn cản đường cản lối, rất nhanh tất cả hồn phách đều trở về cát

bụi.

Ngụy Chính Nghĩa quay đầu lại, Giovanni đang đứng trước giường, trong tay cầm một

khẩu súng bạc, đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm đảo khắp bốn phía, bọn âm hồn dường

như đã bị đánh cho tan tác, nhưng cậu ta không dám khinh địch, vẫn như trước duy trì

tư thế cầm súng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

"Anh không sao chứ?" Ngụy Chính Nghĩa chưa kịp hoàn hồn, ngọ nguậy đứng dậy, đi

tới, nói một câu thoại kinh điển của các nhân vật chính trong phim truyền hình sau khi

sống sót khỏi tai nạn thảm khốc.

"Tôi ổn." Giovanni trả lời, đôi mắt vẫn đề phòng nhìn chung quanh.

Nhìn khẩu súng tinh tế trên tay Giovanni, chân mày Ngụy Chính Nghĩa nhíu chặt.

Không cần biết ai bị tạm giam thì trước đó đều bị kiểm tra, nhất là với Giovanni, việc

kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, anh ta thật hiếu kỳ làm thế nào mà cậu ta có thể mang

một khẩu súng cùng với đạo phù vào, không lẽ trong cục có nội ứng? Xem ra súng vốn

đã được giấu dưới nệm giường từ trước, cho nên cậu ta mới để cho mình cản đường,

nhân cơ hội đó nổ súng.

"Súng làm sao có tác dụng với ác quỷ vậy?" Ngụy Chính Nghĩa suy nghĩ một lúc, vẫn

hỏi vấn đề thiết thực trước, về phần nội ứng, anh biết cho dù mình hỏi Giovanni cũng

không trả lời nên thôi đừng hỏi cho khỏi mất mặt.

"Đạn ngâm trong máu chó mực trộn với nước bùa."

"Anh lo xa ghê nha, cách này là học được từ sư phụ sao?"

"Tự mình nghĩ ra, không ngờ là cũng cần dùng đến."

Âm khí trong phòng bị tiếng súng xua tan, không còn nồng nặc như vừa rồi, mưa xối xả

đập vào cửa sổ, như tiếng trống giục giã làm nền cho trận đấu kịch liệt, nhịp điệu nhanh

mà có lực, kích thích tinh thần mọi người trở nên hăng hái, đồng thời lại mang theo áp

lực phải quyết chiến nơi tiền tuyến. Tay cầm súng của Giovanni run run, không muốn

Ngụy Chính Nghĩa nhìn thấy vẻ bối rối của mình, cậu ta bỏ súng xuống.

Vừa rồi rất nguy hiểm, nhưng trong lòng thế mà lại không có cảm giác sợ sệt, có thể do

bọn ác quỷ đó căn bản không cho mình thời gian để sợ, mà bây giờ sau khi nhịp độ đã

chậm lại, trái tim bùng phát đập nhanh dữ dội, không thể nói rõ cảm giác này là loại

cảm giác gì, có lẽ là sợ, có lẽ là hưng phấn, cũng có thể là... vì hai người có nhau.

Ngụy Chính Nghĩa thật ra có thấy, nhưng mà rất thông minh chọn không nhìn, nói: "Vừa

rồi thật đúng là giật gân, tôi thấy không ít quỷ, bọn quỷ lần này tầm thường nhất nhưng

cũng bạo lực nhất."

"Mắng yêu là cún không cắn."

Lời này hình như dùng sai chỗ rồi phải không? Ngụy Chính Nghĩa liếc mắt, nhưng mà

sau khi một trận sinh tử trút xuống đầu, toàn thân đều cảm thấy đau nhức, lười nói

nhiều, bước đến cửa phòng tạm giam nhìn chiếc chìa khóa trên mặt đất, chìa khóa

cách song sắt không xa, nhưng cũng không gần, vừa vặn nằm ở khoảng cách vươn tay

không tới.

Ngụy Chính Nghĩa đã từng thử qua, cố sức rướn ra xa hơn, lúc đang ra sức, chợt nghe

phía sau có gió lạnh thổi qua, Giovanni khẽ hô. Anh ta vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy

một quỷ ảnh khư khư bám dính trên người Giovanni, sự xuất hiện của nó quá đột ngột,

Giovanni không đề phòng, súng lục bị âm phong thổi rơi dưới mặt đất, âm hồn bóp cổ

Giovanni, bắt cậu ta phải ngưỡng cổ, Ngụy Chính Nghĩa thấy một luồng khí màu xanh

bay ra từ miệng Giovanni, nhập vào âm hồn.

Thì ra vừa rồi ác quỷ đã hút dương khí của mình như thế. Tình thế nguy cấp, Ngụy

Chính Nghĩa vội vàng nhoài người chụp lấy khẩu súng nhắm thẳng vào âm hồn, nhưng

không dám nổ súng, âm hồn quấn rất chặt, gần như hòa làm một thể với Giovanni, ra

tay trong trạng thái này căn bản chính là lưỡng bại câu thương.

Đang lúc quẫn bách, chợt nghe phía sau có tiếng hét: "Tránh ra!"

Là tiếng của Trương Huyền, Ngụy Chính Nghĩa vô điều kiện tránh ra rất nhanh, hầu

như cùng lúc, trước mắt có một luồng sáng bạc xẹt qua, tác hồn ti như rồng lượn bay

vào, kéo âm hồn ra khỏi phòng giam. Âm hồn bị cương khí cuốn lấy, ở giữa không

trung phát ra một tiếng thét chói tai, vùng vẫy hòng thoát khỏi ràng buộc của tác hồn ti,

Trương Huyền căn bản không xem ra gì, đạo phù từ trong hai lòng bàn tay đang chắp

bay ra, kim quang bao phủ lấy âm hồn, nháy mắt đã đốt sạch nó.

"Sư phụ, quá đẹp trai!" Ngụy Chính Nghĩa tung hô.

Bắt quỷ đuổi quỷ, một chuỗi các hành động được làm như nước chảy mây trôi, lửa

mạnh bốc lên, chiếu sáng nửa khuôn mặt của Trương Huyền, vẻ mặt trầm tĩnh, mang

theo khí phách lạnh lùng bình thường rất khó bắt gặp, không cần Ngụy Chính Nghĩa

phải nói, đến Giovanni cũng rất ngạc nhiên, trong tiềm thức cảm thấy người này không

phải Trương Huyền mà mình biết.

Lúc đó cậu ta muốn báo thù, tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng dám thử, thật ra chưa từng kì

vọng vào bản lĩnh của Trương Huyền, nhưng mà bây giờ cậu ta mới phát hiện ra mình

đã nhìn lầm, trên người của người này ẩn chứa một luồng sức mạnh không cách nào

tưởng tượng được, chỉ nhìn một phần khí thế vừa nãy đã đủ để làm sư phụ mình rồi.

"Bắt ma đuổi quỷ không phải chỉ cần nhớ rõ khẩu quyết, vẽ vời đạo phù là được, chỉ lý

luận suông thì chẳng có tí công dụng nào." Trương Huyền thu hồi tác hồn ti, bình thản

nói.

"Cho nên sư phụ mới để chúng tôi tiếp cận, trải nghiệm thực tế đúng không?" Giovanni

cười nhạt.

Trương Huyền đuổi quỷ ngầu thì ngầu thiệt, nhưng mà không thể chỉ mới vậy đã tha

thứ cho cậu, biết rõ ràng bọn họ vừa đối mặt với tình huống nguy hiểm lại chỉ đứng

cạnh chế giễu, càng nghĩ càng thấy ghét.

Ngụy Chính Nghĩa không ngốc, được Giovanni gợi ý, lập tức hiểu ra, kêu to với Trương

Huyền: "Đúng vậy, sư phụ thật quá đáng! Sao có thể đem tính mạng của bọn tôi ra làm

vật thí nghiệm như vậy chứ?"

"Sao tôi có thể mất nhân tính thế được?" Trương Huyền cười hi hi, rất vô trách nhiệm

mà rằng: "Tôi mới rồi có đến đó chứ, muốn nhắc hai người phải cẩn thận một chút mà

mấy người cứ đánh nhau miết, cho nên tôi chỉ đi ra ngoài chờ hai người đánh xong, kết

quả là đang chờ thì ngủ gục luôn."

Cái này có quỷ mới tin! Hai cặp mắt bi phẫn đồng loạt trừng Trương Huyền, Trương

Huyền nghiêm túc trừng lại: "Bây giờ thì biết cùng thù một mối rồi sao? Vừa nãy không

phải đánh bán sống bán chết ư? Chỉ mấy con tiểu quỷ đã làm các anh chật vật như vậy,

chính là do học nghệ không tinh, còn dám nói rằng tôi quá đáng!"

Sự thật chứng minh, không nên đấu khẩu với Trương Huyền, đó chính là tự rước lấy

nhục, thế là Giovanni thông minh rời khỏi vòng chiến, ngửa mặt lên trời không nói,

Ngụy Chính Nghĩa cũng cười làm lành: "Sư phụ, có thể mở cửa giúp chúng tôi không?

Trước hãy thả bọn tôi ra đi mà."

"Cậu có chắc cái này mở được khóa không?"

Trương Huyền lượm chìa khóa lên đem cho Ngụy Chính Nghĩa xem, chìa khóa ban nãy

bị lệ khí của âm hồn giày xéo, đoạn chìa dùng để tra vào ổ đã biến dạng, Ngụy Chính

Nghĩa há hốc, ngẫm nghĩ rồi nói: "Sư phụ hãy đi tìm đồng nghiệp của tôi mượn chìa

khóa dự phòng ấy."

"Anh ta bị tôi làm cho hôn mê rồi, nếu không tôi có thể tản bộ trong này sao?"

Trương Huyền sờ túi, hi vọng có thể tìm được cây kim hoặc thanh sắt vân vân và mây

mây, tóm lại là có thể mở khóa, đang lục lọi chợt nghe một tiếng vang nhỏ, ổ khóa trúng

đạn nhẹ nhàng rụng xuống như lá mùa thu. Cậu và Ngụy Chính Nghĩa đồng loạt nhìn

nguồn gốc của âm thanh đó, chỉ thấy trong tay Giovanni là một khẩu súng đen tuyền

như mực, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, cậu ta nhún nhún vai: "Như thế nhanh

hơn."

"Trên người anh rốt cuộc có mấy khẩu súng?"

"Hai khẩu, một cái giết người, một cái giết quỷ."

Ngụy Chính Nghĩa phát điên: "Người anh em, anh không cảm thấy diễn trò vượt ngục

trước mặt một cảnh sát là rất khiêu khích tôn nghiêm của cảnh sát à?"

Giovanni hất hàm nhìn anh ta, bộ dạng "khiêu khích đó rồi sao".

Ngụy Chính Nghĩa tức muốn ói máu, Trương Huyền tốt bụng đề nghị: "Nếu không thì

hai người chui vào lần nữa đánh cho đã ha?"

Vừa dứt lời, hai người cùng vọt ra, vừa rồi suýt tí nữa đã bị ác quỷ lấy mạng, bây giờ ai

cũng không muốn nán lại cái chỗ quái quỷ này nữa.

"Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cậu biết tối nay sẽ xảy ra chuyện?"

Theo chân Trương Huyền ra khỏi phòng tạm giam, Ngụy Chính Nghĩa hỏi.

"Giác quan thứ sáu thông linh đó." Trương Huyền làm mặt thần bí nói.

Hai vị đồ đệ đồng loạt lắc đầu không tin, lòng nghĩ nói rằng trùng hợp còn có khả năng

xảy ra cao hơn.

"Những âm hồn đó là chuyện gì đây?"

"Là có người đã thao túng những hồn phách chết oan uổng." Nói đến vấn đề trong yếu,

đôi mày thanh tú của Trương Huyền khẽ cau: "Tôi đoán cái này không khỏi liên quan

đến Lý Hưởng, nhưng không nghĩ ra tại sao hắn phải làm vậy."

"Tôi biết." Nói đến Lý Hưởng, Giovanni chán ghét nói: "Hắn muốn tôi, thông qua tôi

khống chế sản nghiệp của gia tộc Borgia, nhưng lúc bình thường bên cạnh tôi có rất

nhiều vệ sĩ, hắn không có cách nào ra tay, chỉ có thể lợi dụng cách này."

"Thế *** nào cũng đi hãm hại cả tôi?" Trương Huyền rất không vui hỏi.

"Bởi vì hắn đang chán, thấy người khác bị kẹp đầu vào cửa hắn mới thấy thỏa mãn, thế

thôi."

Ngụy Chính Nghĩa rất kinh ngạc nhìn Giovanni: "Anh dường như rất hiểu Lý Hưởng."

"Tôi phải hiểu kẻ thù của mình như vậy mới có thể nắm chắc được mạng của hắn trong

tay." Giovanni sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Tôi vốn đang tìm hắn, bây giờ xem ra

không cần nữa, không cần tôi tìm, hắn cũng sẽ tự động mò đến cửa!"

Ba người đi tới cuối hành lang, nơi quản giáo trực ban, nhưng rất kỳ lạ, bên trong

không có ai, trong không khí lan tỏa một mùi thối rữa, Ngụy Chính Nghĩa thấy có gì đó

không ổn: "Đêm nay sao quá tĩnh lặng thế này?"

Xem như là cuối tuần, là khoảng thời gian tính lười của mọi người được dịp phát huy

nhưng trong cảnh sát vẫn có không ít người trực, nhất là công việc canh phòng tạm

giam, mặc dù rất ung dung nhưng cũng không thể tùy tiện rời khỏi vị trí công tác. Ngụy

Chính Nghĩa nhận thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt Trương Huyền cũng nghiêm túc lại,

lấy đạo phù ra, đưa cho mỗi người một tấm, đây là cậu mới vừa tiện tay vẽ, về phần có

tác dụng hay không thì còn phải xem ở vận mệnh của mọi người.

"Không ổn lắm, chúng ta lập tức rời khỏi đây."

"Gì? Cậu bảo tôi thả hai người bị tình nghi các cậu đi?"

Ngụy Chính Nghĩa vừa rống xong chỉ thấy bốn cột ánh sáng mạnh mẽ bắn đến, anh ta

lập tức thông minh im lặng, dẫn bọn họ ra ngoài.

Hành lang tiếp giáp giữa khu phòng tạm giam đại sảnh của cục cảnh sát có lắp đặt cửa

điện tử, muốn mở cửa này cần phải có dấu vân tay và thẻ ID cảnh viên, trừ người phụ

trách, chỉ có cảnh sát ở cấp bậc nhất định mới mở được, Ngụy Chính Nghĩa sờ trước

ngực, may thay mình có mang thẻ cảnh sát, cấp bậc thì vừa mới thăng chức lên bằng

với tiêu chuẩn, bằng không muốn ra khỏi cửa này cũng là một vấn đề nhức óc.

"Tự ý thả kẻ tình nghi, cha tôi mà biết thế nào cũng đạp chết tôi." Anh ta sờ thẻ ID trước

ngực, buồn bực nói.

Cổ bị kéo một cái, thẻ cảnh sát đang đeo trên đó bị Giovanni giật xuống, "Để tôi."

"Có khác gì nhau đâu?"

"Cậu mở, không làm tròn trách nhiệm; tôi mở, vượt ngục." Giovanni giải thích: "Hai

phạm trù khác nhau."

Bất quá tình hình hiện thời không cho bọn họ thời gian do dự xem phải chọn không làm

tròn trách nhiệm hay là vượt nhục, lúc bọn họ đang đến gần cửa sắt, cửa đã mở ra

trước, quản giáo đang trong phiên trực đi tới, thời gian trùng khớp đến mức khiến

người ta xấu hổ, thấy vẻ mặt đồng nghiệp thay đổi, Ngụy Chính Nghĩa cái khó ló cái

khôn, nói: "Tình hình có biến chuyển, tôi muốn đưa bọn họ đi thẩm vấn suốt đêm."

Không có tình huống gì đặc biệt thì không thể thẩm vấn thâu đêm, nhưng dưới sức ép

thời gian Ngụy Chính Nghĩa chỉ có thể nghĩ ra cớ này, quản giáo hơi ngờ ngợ, nhưng

lập tức đã móc súng ra chỉa vào bọn họ, quát lớn: "Không được nhúc nhích, lui về phía

sau!"

Coi như là hành vi của mình không ổn đi, nhưng cũng không đến mức phải móc súng

ra chứ? Bất quá trong lòng Ngụy Chính Nghĩa có trá, thế là theo bản năng lệnh cho hai

bước lui về phía sau, vốn đang muốn gọi cả Trương Huyền, lại phát hiện cậu không

những không lùi ngược lại còn tiến hai bước, nhây nhây: "Anh nói chuyện thật là mâu

thuẫn, rốt cuộc là không cho chúng tôi nhúc nhích hay là bắt chúng tôi lùi?"

"Bớt nói nhảm đi, mau lùi lại!" Quản giáo tiếp tục rống to hơn, họng súng cố gắng

giương thẳng, như đang ám chỉ nếu bọn họ không nghe theo sẽ lập tức nổ súng.

Thấy Trương Huyền vẫn bất động như trước, trán Ngụy Chính Nghĩa nổi đầy sọc đen,

nhỏ giọng nói: "Sư phụ cậu mau lùi hai bước đi, mọi việc phải từ từ thương lượng, cậu

không sợ chết cũng đừng khiến đồng nghiệp của tôi mắc tội."

"Cậu nghĩ hắn ta vẫn là đồng nghiệp của cậu sao?" Trương Huyền nghiêng đầu hỏi anh

ta.

Gần như cùng lúc, tiếng súng nặng nề vang lên, ba người vội vàng né ra, đạn ghim vào

bức tường đối diện, oanh tạc thành một cái hang.

"Chết tiệt, anh dám nổ súng thật à!"

Trương Huyền bùng cháy, lúc quản giáo chuẩn bị nổ phát súng thứ hai cậu tung ra một

đạo phù, đánh vào cổ tay hắn, đánh rớt khẩu súng xuống đất. Đạo phù sắc bén để lại

một vết rạch trên cánh tay quản giáo, nhưng hắn ta giống như không cảm nhận được

đau đớn, cúi đầu nhặt súng lên, xông lên trước, tiếp tục chỉa vào hai người bọn họ mà

bóp cò.

Khoảng cách rút ngắn, Ngụy Chính Nghĩa thấy được hai mắt đờ đẫn của quản giáo,

biết hắn ta đã xảy ra chuyện, vội hỏi: "Anh ta bị âm hồn bám vào người sao?"

"Không phải, nếu là âm hồn thì đạo phù vừa rồi đủ để ép nó xuất ra, anh ta chỉ là bị một

loại ảo thuật nào đó khống chế."

Mùi thối rữa nhàn nhạt từ trên người quản giáo làm Trương Huyền nhíu mày, mùi này

người thường không thể phát hiện nhưng đối với người có giác quan thông linh cực

nhạy như cậu thì nồng nặc đến phát ghét. Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập đang

đến gần, rất nhanh cánh cửa đáng thương bị đạp xuống một lần nữa, một đám cảnh

sát cầm súng vọt vào, nhìn qua cỡ mười mấy người, người nào cũng ánh mắt dại ra vô

hồn, nhìn thấy bọn họ như thấy kẻ thù, gào thét nổ súng đuổi theo.

"Không phải chứ!"

Theo số người đang tăng nhanh, mùi thối rữa phát ra ngày càng nồng nặc, thấy phong

cảnh "hùng vĩ" này, vẻ mặt Trương Huyền đơ ra giây lát.

Cậu chẳng qua chỉ cảm thấy phong thủy chỗ này không tốt, sợ để một mình Giovanni

lại sẽ xảy ra chuyện nên mới xin ở lại một đêm nữa. Lúc đến tìm Giovanni, quản giáo

đang nằm sấp trên bàn làm việc ngủ, cậu không coi ra gì, tiện tay tặng thêm cho quả

chú ru ngủ, còn tưởng việc lần này rất suôn sẻ, bây giờ nghĩ lại có thể lúc đó quản giáo

đã trúng chiêu trước rồi, tệ hơn nữa là trúng tà thuật không chỉ có quản giáo mà còn có

các cảnh sát khác, xem tình hình này, đêm nay e là có một trận đánh ác liệt đang chờ.

Bây giờ lo cho một mình mình thoát thân có được không? Ý định này lượn vài vòng

trong đầu Trương Huyền liền bị đá văng, xem ra thu nhận đồ đệ ngoại trừ có thể kiếm

tiền còn phải giúp bọn họ giải quyết phiền phức, mặc kệ là phiền phức đến mức nào.

Trương Huyền trầm giọng dặn dò: "Cố gắng chống đỡ, tìm cơ hội rời khỏi đây."

Sắc mặt của Giovanni trầm xuống. Tình cảnh này thật giống với việc chém giết của xã

hội đen mà cậu ta đã quen thuộc từ lâu, thấy kẻ địch xông vào không nói hai lời liền nổ

súng, cậu ta quả thật không nói hai lời, giơ súng lên định bóp cò lại bị Ngụy Chính

Nghĩa cản lại.

"Không thể bắn được, bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi đó!"

"Dám bắn tôi thì kẻ đó là địch!"

Giovanni tuy rằng nói vậy, nhưng vẫn nghiêng cổ tay, đạn sượt qua tay của đám cảnh

sát, làm bọn họ không thể bắn được nữa, giảm lực công kích của bọn họ. Súng đã rơi,

những người đó vẫn không để ý đến cơn đau vẫn như cũ xông lên tấn công, xáp lá cà,

súng Giovanni mất đi lợi thế, chỉ có thể tiếp chiêu, nhưng bọn cảnh sát không biết bị

trúng bùa chú gì, lực tấn công và chống cự đều rất lớn, vừa rồi Giovanni và Ngụy Chính

Nghĩa đánh nhau hai hiệp, thể lực dần cạn kiệt không chống cự nổi, dần dần bị dồn vào

góc tường.

"Cậu không đem súng?" Thấy Ngụy Chính Nghĩa chật vật đối phó, Giovanni hỏi.

"Không phải vừa rồi anh mới lục soát người tôi sao? Vậy mà còn hỏi!" Ngụy Chính

Nghĩa cho tới bây giờ chưa từng hối hận vì quyết định của mình như thế.

Ngụy Chính Nghĩa luôn có thói quen đem hai khẩu súng nhưng đêm nay để có được

lòng tin của Giovanni, súng và điện thoại đều để lại trong phòng làm việc của tổ trọng

án, vốn tưởng rằng trong cục cảnh sát suy cho cùng cũng chẳng có nguy hiểm gì, ai

ngờ người tính không bằng trời tính, sự thật chứng mình ở sân nhà của mình cũng vẫn

sẽ có hiểm nguy.

Hành lang ngoài cửa có tiếng bước chân, Trương Huyền thấy những người vẻ mặt

ngây dại liền biết bọn họ cũng bị không chế, không dám hiếu chiến, xông lên vung đấm,

đánh bật bọn cảnh sát đang vây quanh Ngụy Chính Nghĩa và Giovanni, quát: "Các anh

đi trước đi." Ngụy Chính Nghĩa nhân cơ hội kéo Giovanni bỏ chạy, Trương Huyền bọc

hậu, một tiếng "lẻng kẻng" do cánh cửa bị đá văng tạo ra sau khi đã ra khỏi cửa, lập tức

một đạo phù cấp tốc vẽ ra trên cửa, tạm thời chia cách bên trong và bên ngoài phòng

tạm giam thành hai thế giới.

Ba người chạy không bao xa đã thấy trên hành lang đối diện có người đang cầm súng

chạy tới, Giovanni lập tức nổ súng phản kích, Ngụy Chính Nghĩa muốn ngăn cản thì đã

không kịp nữa, tiếng súng trầm đục vang lên, trước mặt hai người có một đám khói gào

thét tan vào không trung, Giovanni liếc mắt nhìn Ngụy Chính Nghĩa.

"Yên tâm, tôi không đến mức không phân biệt nổi là người hay quỷ."

Sắc mặt Ngụy Chính Nghĩa hơi khó coi, quay đầu nhìn Trương Huyền. Lúc này đây

không có có người còn có quỷ đang tác quái, quỷ thì còn đỡ, bọn họ không dám ra tay

với người thường, tòa nhà này trên dưới có hơn mười tầng, nếu như tất cả đồng

nghiệp đều biến thành thể loại quỷ dị này, hậu quả nghĩ mà rùng mình không tiếp thu

nổi.

"Tôi có xem hoàng lịch, hôm nay rõ là ngày lành mà, thế nào tối lại thành bách quỷ dạ

hành vậy trời?" Tâm tư của Trương Huyền dường như vẫn không đặt vào tình hình

trước mắt, vân vê ngón tay thuận miệng nói.

Ngụy Chính Nghĩa tức giận đến mắt trợn trắng, đột nhiên cảm thấy hơi thông cảm với

chủ tịch một chút, có thể thích nghi với một tên người yêu thần kinh thô thế này cần

không biết bao nhiêu nhẫn nại và kềm chế đó!

Lại có người đuổi đến, hơn nữa số lượng không ít, có vài người Ngụy Chính Nghĩa rất

thân quen, đều là đồng nghiệp trong tổ trọng án, có thể là ở lại trực ban; gọn họ giương

súng, mặt đằng đằng sát khi, Giovanni lập tức cũng giơ súng lên, nhưng do dự một

chút vẫn không bóp cò. Lần này khá nhiều người, ai là người ai là quỷ cậu ta không có

cách nào phân biệt được, nếu như đổi thành địa điểm khác, mặc kệ là người hay quỷ,

trước hết cứ giết sạch rồi tính, nhưng đây là cục cảnh sát, bên cạnh còn có hai giám

sát viên phiền toái, cho nên Giovanni chỉ có thể nhắm vào cổ tay của bọn họ.

"Cẩn thận!"

Đạn bắn ra cản lại đường đạn của đối phương nhưng một giây kế tiếp, kẻ kia đã biến

dạng thành quỷ ảnh hung ác nhào tới chặn đầu Giovanni. Quỷ hồn hành động quá

nhanh làm Giovanni trở tay không kịp, may mà Trương Huyền đã sớm có đề phòng,

làm một chỉ quyết tung vào không trung, kim quang trong nháy mắt đã đánh tan hồn

phách kia không để lại chút dấu vết.

"Vẫn là sư phụ lợi hại nhất."

Ngụy Chính Nghĩa đứng gần đó hơn Trương Huyền lại không phản ứng nhanh nhạy

bằng cậu, bây giờ chỉ có thể ca ngợi cậu thật xuất sắc, tuy rằng động tác giống Trương

Huyền, pháp thuật cũng giống Trương Huyền, nhưng chung quy vẫn không thể phát

huy được tiểu vũ trụ như cậu trong tình huống thế này.

"Case nhỏ thôi mà, lần sau nhớ cho kỹ, mặc kệ kẻ đó là người hay là quỷ, đánh trước

rồi tính, bọn họ chết vẫn hơn là chúng ta chết."

Nguyên tắc làm thiên sư của Trương Huyền làm sắc mặt Ngụy Chính Nghĩa sầm lại,

Giovanni lại liên tục gật đầu, cái này rất hợp với ý mình.

Nhưng khi thấy không ít cảnh sát tiếp tục xông tới, Trương Huyền hơi há hốc, vẫy đạo

phù, nhân lúc bọn họ đang hoảng loạn thì xoay người bỏ chạy, Ngụy Chính Nghĩa và

Giovanni theo bản năng nối đuôi chạy theo.

Là loại pháp chú nào đã không chế thần trí tất cả mọi người đây? Trương Huyền vừa

chạy vừa nghĩ, lại không nghĩ ra. Cảnh sát khác người bình thường, đã trải qua huấn

luyện chuyên nghiệp, tố chất tâm lý và ý chí mạnh hơn người thường nhiều, rất khó

khống chế tất cả bằng pháp thuật, hơn nữa trên người bọn họ còn bốc mùi thối rữa,

đạo thuật của Lý Hưởng cao cường vậy sao? Cậu rất hoài nghi nghĩ.

Ngụy Chính Nghĩa quen thuộc chỗ này nhất, dẫn bọn họ trốn theo lối vắng vẻ nhất, quả

nhiên số lượng cảnh sát bị tà thuật khống chế ít đi nhiều, nhưng mà quỷ hồn chỉ tăng

không giảm, Trương Huyền rất chán ghét nghĩ tên khốn kiếp Lý Hưởng kia có phải đã

phái toàn bộ âm hồn bắt được đến đây không?

Ba người tránh né khỏi sự tấn công của quỷ hồn, chạy xuống lầu, thế nhưng khu vực

mới xây giống như là quỷ đánh tường vậy, làm thế nào cũng không ra được. Trương

Huyền nghĩ cái này khá giống tá linh thuật của Mộc Thanh Phong, chỉ là không phải

phong ấn toàn bộ không gian, mà là dùng thật thật giả giả xoay như dế một trận làm

cho mọi người khó phân biệt thực hư, bị ác quỷ quấn thân cả một buổi, ba người đều

mệt mỏi, Trương Huyền thật vất vả dùng cương lực đánh lên, phá được một phần

phong ấn xuống được lầu hai, lại phát hiện có vài cảnh sát ngã trên hành lang thẳng

tắp.

Trương Huyền vội vàng chạy tới, chỉ thấy tất cả mọi người đều bị một dao ngang cổ,

miệng vết thương không có máu, hồn phách đều biến mất.

"Là Lý Hưởng làm?" Ngụy Chính Nghĩa hỏi.

Anh ta Lý Hưởng chưa từng đụng mặt, nhưng mà đối với anh ta hai chữ "biến thái" đó

như sấm bên tai, thấy Trương Huyền và Giovanni bị hãm hại, tình trạng tử vong của

đồng nghiệp lại quá quỷ dị, tức giận đến mức muốn đi tìm hắn ngay.

Trương Huyền không đáp, trực giác cảm nhận được còn những người khác đang ẩn

nấp trong tòa nhà này. Lý Hưởng thần thông cách mấy cũng không thể vừa giết người

đồng thời còn dư sức khống chế người khác tấn công bọn họ, mà Lý Úy Nhiên ngồi xe

lăn, tay chân đương nhiên không thể linh hoạt như thế, nhìn vết thương cong cong như

trăng rằm kia, chân mày cậu khẽ nhíu.

"Hung thủ vóc người không cao, thuận tay phải, thể lực không tốt lắm." Ngụy Chính

Nghĩa sau khi kiểm tra vết thương trên người nạn nhân nói.

Vết thương nông dần từ dưới lên trên từ trái qua phải, vết thương trí mệnh của từng

người có độ sâu không giống nhau, đây là do sức lực cuối cùng để kết liễu của hung

thủ không đủ, nghe Ngụy Chính Nghĩa giải thích xong, Trương Huyền và Giovanni đồng

loạt lắc đầu, những đặc điểm này hoàn toàn không giống với Lý Hưởng.

Giữa hai chân mày cau lại, đột nhiên cắn ngón trỏ, dùng ngón tay đầy máu vẽ vào

không trung. Ngụy Chính Nghĩa giật mình nhìn cậu ta, Trương Huyền cũng ngây ngẩn

cả người, sau khi nhìn rõ được phù chú cậu ta vẻ, mặt biến sắc, lớn tiếng quát hỏi:

"Sao lại vẽ huyết chú? Cậu đã định huyết khế với ai?"

Giovanni không trả lời, vẫn tiếp tục vẽ, chỉ thấy một lớp huyết chú màu máu lơ lửng trên

không trung, như một lớp lụa mỏng màu đỏ thẫm phấp phới trên không, Giovanni khẽ

đọc chú ngữ, đáng tiếc qua thời gian rất lâu mà cũng không ai đáp lại.

"Khỏi phí công, Lý Hưởng đã bố trí kết giới bên ngoài tòa nhà này, đồng minh của cậu

không vào được đâu." Trương Huyền bên cạnh thờ ơ nói.

Nếu như xài được thuật triệu hồi thì cậu đã sớm gọi tiểu sủng vật nhà mình đến giúp rồi,

sao còn có thể liều mạng thế này chứ!

Nghe Trương Huyền nói xong, Giovanni liên tiếp thử nhưng cũng liên tiếp thất bại phẫn

nộ từ bỏ, Ngụy Chính Nghĩa giọng như cơm nguội: "Anh ngại mình dư máu quá hả?

Trên người còn chỗ nào không bị thương đâu, vậy mà còn cắn đầu ngón tay lấy máu

vẽ bùa?"

Thuật triệu hồi là khi Giovanni đọc trong sách đã học được, cộng thêm tự mình lĩnh ngộ,

cho rằng nhất định phải cắn ngón tay mới triệu hồi được, nghe Ngụy Chính Nghĩa nói

xong, cậu ta nghi ngờ nhìn Trương Huyền, Trương Huyền không giải đáp thắc mắc của

cậu ta, mặt lạnh tanh hỏi: "Là con âm ưng kia chứ gì?"

Giovanni biết Trương Huyền sau khi biết chuyện nhất định sẽ rất tức giận, không dám

lấy cứng chọi cứng nói: "Xin lỗi, nhưng tôi cần sức mạnh của âm ưng giúp tôi tìm người,

hơn nữa tôi tin lấy công lực của mình có thể chống chọi với âm khí của âm ưng."

"Về nhà tôi làm thịt cái con vẹt đó!" Trương Huyền oán hận nói.

Âm ưng không cần ăn uống nhưng lại khát máu, nhất là máu tươi của con người, hút

máu có thể giúp nó khôi phục công lực, cái này Trương Huyền nghĩ Giovanni nhất định

không biết, cho nên chỉ có thể là Hamburger rẻ tiền kia nói cho cậu ta biết. Định huyết

khế không có chỗ nào tốt cho Giovanni, âm ưng chỉ là đang lợi dụng cậu ta, đợi nó hút

đủ máu rồi, có đủ sức mạnh để bứt khỏi phù chú ràng buộc rồi, chắc chắn sẽ tự động

hủy bỏ khế ước. Pháp thuật của Giovanni không bằng âm ưng, dù bị đơn phương giải

trừ huyết khế cũng phải bó tay, đạo lí này cũng có thể áp dụng lên cậu và Nghệ, cậu có

thể tùy lúc hủy khế ước nhưng Nghệ không có cái quyền đó.

"Cậu định huyết khế bao lâu?"

"Đến khi nó giúp tôi tìm được Lý Hưởng mới thôi." Sắc mặt Trương Huyền làm

Giovanni hơi bất an, nói: "Sư phụ yên tâm đi, tôi không điên đến mức giết tên khốn nạn

đó rồi bù mạng mình vào."

Chỉ cần ký huyết khế với âm ưng, liên tục cho nó hút máu, thế cũng đã đủ điên rồi hé,

Trương Huyền tức giận nghĩ.

"Sư phụ, chúng ta trước hãy nghĩ cách thoát ra trước đi, về nhà rồi hẵng thanh lý môn

hộ được không?" Ngụy Chính Nghĩa dè dặt nhắc một câu.

Có thể là e sợ hơi thở không cần nổi giận đã rất cường đại của Trương Huyền, bọn quỷ

hồn vốn vẫn đang tấn công đã không thấy bóng dáng, không gian rộng lớn làm lòng

người sợ hãi sự tĩnh mịch của tử vong. Sợ bọn họ tiếp tục ở đây xoắn xuýt mãi, Ngụy

Chính Nghĩa nhắc nhở xong chủ động đi ra, Giovanni tiếp bước, Trương Huyền lại

không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào máy nước uống cuối hành lang, như có

điều phải suy nghĩ.

"Có vấn đề gì sao?" Giovanni cũng nhìn máy nước uống, lại không thấy có chỗ nào kì

lạ.

Trương Huyền cầm súng của cậu ta đi qua, bước nhanh về phía cuối hành lang, bắn

liên tiếp vào máy nước uống. Bình đựng nước bị bắn thủng, theo dòng nước tuôn ra,

dưới đáy bình còn lại một lớp bột xám, Ngụy Chính Nghĩa vội hỏi: "Đây là gì?"

"Tro cốt, tro cốt có yểm thêm tà thuật." Uống nước có bỏ tro cốt, thể chất của con người

trong một khoảng thời gian sẽ trở nên cực âm, đến lúc đó chỉ cần làm phép một chút là

có thể khống chế tư duy của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân mọi người bị điều khiển.

Ngụy Chính Nghĩa rùng mình một cái, thể loại người có thể nghĩ ra biện pháp này để

hại người quả nhiên là biến thái, nhìn cặn bột xám còn lại không nhiều trong bình, đột

nhiên cảm thấy buồn nôn.

"Cậu không uống đó chứ?" Giovanni thấy sắc mặt Ngụy Chính Nghĩa khác thường, vội

hỏi.

"Khôg có, tôi có thói quen mua nước ở ngoài." Ngụy Chính Nghĩa chưa từng cảm ơn

thói quen xa xỉ may mắn của mình như bây giờ.

Gia cảnh nhà họ Ngụy rất khá giả, Ngụy Chính Nghĩa từ nhỏ đã thích xài tiền, nhìn thức

uống đóng lon rơi ra từ máy bán nước ở ngoài rất thi thú, sau này lớn lên thói quen đó

ngày càng nặng thêm, tiền lẻ trong túi chính là để mua nước uống, Thường Thanh hay

nói với anh ta rằng uống mấy loại nước chế biến công nghiệp này không tốt cho cơ thể,

bây giờ xem ra uống nước từ máy nước uống còn kinh khủng hơn.

"Hay là những người này chính bởi vì không uống nước nên mới bị giết." Trương

Huyền nhàn nhạt nói.

Cả một cục cảnh sát lớn như vậy, khẳng định có không ít người có thói quen như Ngụy

Chính Nghĩa, sau khi phát hiện bọn họ không bị không chế, hung thủ chỉ cần đơn giản

trực tiếp giết sạch là xong, Ngụy Chính Nghĩa nếu không phải đến phòng tạm giam e là

cũng đã lành ít dữ nhiều...À không, nhìn đại đệ tử hơi ngây ngốc bên cạnh, Trương

Huyền cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng, công phu của Ngụy Chính Nghĩa không

tính là đỉnh, kỹ thuật bắn súng cũng thường thôi, đến phá án cũng chẳng ưu tú gì,

nhưng anh ta có một ưu điểm lớn nhất chính là vận khí rất tốt, cái này giống mình, xem

ra mình quả nhiên không nhận lầm đệ tử.

Nghĩ đến đây, mặt Trương Huyền lộ rõ nét vui mừng, vỗ vai Ngụy Chính Nghĩa, dạt dào

cảm xúc nói: "Tốt quá là tốt."

Gì?

Trên đời này không phải ai cũng có thể giống như Niếp Hành Phong theo kịp logic

không bình thường của Trương Huyền, Ngụy Chính Nghĩa bây giờ đúng là không hiểu

nổi - là uống phải nước tro cốt tốt? Hay là không uống rồi bị giết tốt?

"Vận khí của cậu rất tốt, cái này quan trọng lắm." Trương Huyền cũng không trông

mong vào việc có thể tâm ý tương thông với cái đầu ít não nhiều cơ bắp của đệ tử, thế

là bèn giải thích.

"Chưa chắc đâu nha!"

Ngụy Chính Nghĩa vẫn chưa trả lời, đã có một giọng nói biếng nhác đột ngột vang vọng

trong không gian, giọng nam trung hơi khàn, có một cảm giác quái dị âm hiểm, làm cho

người ta vừa nghe đã cảm thấy lạnh sống lưng.