Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 6 - Chương 4




Sau khi ăn xong, Trương Huyền gọi Nhược Diệp qua một góc, dặn dò vài câu, Nhược

Diệp gật đầu ưng thuận. Lúc anh quay về tầng hầm, Hamburger cũng đi theo, thân là

âm ưng, nó rất thích mấy không gian âm u, hơn nữa nó không còn ôm giấc mơ hão

huyền rằng Trương Huyền có thể giúp mình giải lời nguyền, cho nên chuyển dời mong

muốn đó sang đặt trên người Nhược Diệp.

Hoắc Ly và Tiểu Bạch xen vào giúp vui, cũng cùng đi. Hoắc Ly tò mò hỏi Hamburger:

"Cõi âm bây giờ có biến động gì không?"

"Chuyện này thuộc về bí mật nội bộ, không thể trả lời." Sau khi Hamburger trịnh trọng

tuyên bố, thoắt một cái đã trở mặt, rất hưng phấn nói: "Nhưng nếu các ngươi đồng ý

rằng sẽ không truyền ra ngoài, cũng không phải không thể buôn một ít dưa lê."

Tiểu hồ ly rất sùng bái nịnh hót: "Đúng rồi, ngươi đi lại giữa hai giới âm dương, hiểu

biết chắc chắn rất rộng."

Được ngưỡng mộ, nỗi khuất nhục bị Trương Huyền đùa bỡn của Hamburger biến mất

tăm, nói: "Dĩ nhiên rồi, các ngươi biết không, chức vị của âm ưng ở cõi âm rất cao đó,

nhiều chuyện một chút kể cho các ngươi nghe một chuyện gần đây xảy ra ở dưới đó, ở

dưới dạo này không yên ổn..."

Cả đám vừa đi vừa tán phét, Trương Huyền không có hứng thú với chủ đề tám nhảm

này, nhân lúc Niếp Hành Phong đi tắm, cậu đi tới trước bàn thờ tổ sư gia Trương thiên

sư, đem một ít tiền âm phủ ra đốt, niệm chú dẫn quỷ, tiếc thay niệm cả một buổi cũng

không thấy Bạch Vô Thường xuất hiện.

Nhìn tiền âm phủ hoàn toàn hóa thành tro bụi, tốn tiền lót đường lại hóa ra vô ích,

Trương Huyền tức giận đến mức mắng thẳng vào mặt tên Bạch Vô Thường chỉ biết

tiền mà không biết đến người kia. Đương lúc mắng đến hăng say, có một tên tiểu quỷ

đến điểm danh, nhưng mới vừa hiện ra đã bị khí tràng mạnh mẽ của Trương Huyền

đang bực tức đánh bay, lượn qua lượn lại thật lâu mà không dám đến quá gần, dùng ý

niệm khẩn khoản nói: "Thiên sư đại nhân, thủ lĩnh của chúng ta không phải không đến

mà là gần đây ngài ấy bận quá không đến được, có gì sai bảo xin hãy phân phó cho ta

đi."

"Ta có việc nhất định phải nói với hắn, hắn lúc nào mới rảnh?"

"Thủ lĩnh rất khó nhín ra được thời gian rảnh, nếu không để ta chuyển lời giúp ngài?"

"Là chuyện về âm ưng đó."

"A, Thụy Âm Ưng là người đưa tin của Bắc Đế Âm Quân đại nhân, chức vị so ra cao

hơn ta, chuyện của nó ta không làm chủ được đâu."

"Vậy thì tìm ai đó làm chủ được tới đây."

Tiểu quỷ nhanh chóng biến mất, mấy phút sau vụt một cái quay trở lại, xem sắc mặt

Trương Huyền, nhỏ giọng nói: "Người làm chủ được cũng không có ở đây, nếu không

ngài hãy chờ thủ lĩnh của bọn ta đến nhé?"

"Cút!"

Không cần Trương Huyền nói, tiểu quỷ cũng có thể cảm thấy mọi việc không ổn từ

trong khí tràng mạnh mẽ mà không hề vui vẻ của cậu, nhưng rất thức thời ôm đầu cuốn

gói cút xéo. Trương Huyền thu lại chú dẫn hồn, oán hận nghĩ, lần sau gặp Bạch Vô

Thường nhất định phải nhìn rõ dung nhan tiều tụy của hắn một lần cho hả dạ mới được.

Tiền âm phủ mất trắng, quỷ thì không thấy đâu, Trương Huyền không thể làm gì khác

hơn là buồn bực đi xả một bồn đầy nước ngâm mình. Trở về phòng ngủ, Niếp Hành

Phong đang tựa ở đầu giường đọc tạp chí, thấy cậu, liền đưa tạp chí sang.

Là tạp chí trang sức, Trương Huyền tùy ý lật mấy trang, trên đó đăng rất nhiều hình vẽ

đồ trang sức, hai bên là từng hàng giá tiền cao đến dọa người, cậu ngẩng đầu nghi ngờ

nhìn Niếp Hành Phong.

Trong ấn tượng của mình chiêu tài miêu rất ít khi xem mấy loại tạp chí tiêu khiển này,

sao đột nhiên lại có hứng thú với nó?

"Em nghĩ thế nào?" Niếp Hành Phong lật tới một trang trong đó, hỏi Trương Huyền.

"Cái gì thế nào?"

Trang tạp chí có hình nhiều kiểu dáng nhẫn sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, tinh xảo, giản

dị hoặc cao quý, sang trọng, thứ nào cũng có, nhưng Trương Huyền vẫn không rõ Niếp

Hành Phong muốn nói gì.

Hiếm khi thấy được lỗ tai con mèo này nhuộm màu hồng ám muội, tim Trương Huyền

thót một cái, hơi hơi hiểu ra ý của Niếp Hành Phong.

Quả nhiên, im lặng một hồi, Niếp Hành Phong nói: "Trương Huyền, chúng ta kết hôn

đi." (Editor đã chết ngay tại đây, xin đừng tìm kiếm)

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng mà được cầu hôn ngay trước mặt khiến

Trương Huyền ngây ngốc trong chốc lát. Niếp Hành Phong cười cười, còn nói: "Thực

ra trước đó tôi có liên lạc với La Phong, nhà thiết kế đoạt giải thưởng quốc tế lớn kia đó,

nhờ anh ta giúp thiết kế nhẫn. Về phần thủ tục kết hôn, chúng ta có thể ra nước ngoài

đăng kí, em thấy thế nào?"

Trương Huyền không nói, nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong.

Không có hoa hồng tỏa hương thơm ngát, không có đàn violon đệm nhạc cho bầu

không khí thêm phần lãng mạn, thậm chí không có lễ phục để thể hiện sự trang trọng,

Niếp Hành Phong cứ vỏn vẹn nói ra ý định của mình như thế. Trương Huyền nở nụ

cười, cái cách này không hề có chỗ nào lãng mạn, nhưng điều cậu muốn chưa bao giờ

là sự lãng mạn cả, mà là sự tin cậy và chỗ dựa.

"Anh thế nào lại đột nhiên nghĩ đến việc kết hôn?" Cậu xấu xa hỏi.

"Không phải đột nhiên, mà là đã nghĩ đến từ rất lâu rồi."

Chính lúc còn đang ở Italia, Trương Huyền cầm chiếc nhẫn giả mỉm cười nhìn anh,

trong nháy mắt đã làm cho ý nghĩ này trong đầu anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sau đó mớ bòng bong của Giovanni lại càng làm ý định này sâu sắc hơn trong anh.

Đúng vậy, chỉ cần kết hôn, Trương Huyền sẽ trở thành bạn đời danh chính ngôn thuận

của mình. Anh sẽ không để kẻ khác có cơ hội chia rẽ bọn họ nữa, cho nên mới liên lạc

với La Phong, nhờ anh ta thiết kế mẫu. Nhẫn cầu hôn của anh đương nhiên phải đẹp

nhất, chỉ có thứ tốt đẹp nhất mới xứng với Trương Huyền.

"Người ta nói cầu hôn là biểu hiện khi người đàn ông không có lòng tin với chính mình,

nhưng mà..." Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, mỉm cười nói: "Để tăng cường

chút lòng tin cho anh, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."

Cái cách "từ chối" kiểu "mẹ thiên hạ" này, mặt Niếp Hành Phong nổi sọc đen, được cầu

hôn tên này rõ ràng vui đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, vậy mà còn

nói nhăng nói cuội cho được.

"Anh thích loại nhẫn kim cương thế nào, không cần quá xa xỉ, nhưng phải nam tính một

chút."

Trương Huyền ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn hăng hái bừng bừng lật

tạp chí trang sức ra xem. Nhìn mặt mày cậu rạng rỡ, nơi nào đó trong lòng Niếp Hành

Phong thật mềm mại, thò tay ôm lấy cậu, hôn vành tai cậu, nói: "Tôi cũng nói y như vậy

với La Phong, anh ta về nước rồi đấy, hôm nào sang thăm hỏi một chút, xem anh ta

thiết kế ra sao, nếu như thấy không đẹp thì đổi mẫu khác."

"Khó trách hôm nay anh nhìn chằm chằm vào màn hình, hóa ra là đang nhìn nhẫn."

Trương Huyền bừng tỉnh ngộ ra.

"Tôi có thể xem đó là ghen tị chứ?" Niếp Hành Phong tiếp tục vừa hôn vừa nói.

"Một chút."

Bị hôn đến nhột, Trương Huyền vặn vẹo, Niếp Hành Phong lại không chịu buông, từng

bước tiến tới, từ vành tai dần dần di chuyển đến đôi môi, chầm chậm liếm, hỏi: "Chỉ một

chút thôi sao?"

Trương Huyền đương lúc đáp lại nhiệt tình của Niếp Hành Phong, nhoài người một cái,

đẩy anh ngã xuống giường. Hai người vẫn quấn vào nhau, Trương Huyền cười hỏi:

"Bệnh cảm của anh còn chưa có khỏi, nhiệt tình thế này, có lẽ sẽ lây sang cho tôi đó."

Tuy là nói vậy, động tác lại không hề ngơi nghỉ, ngược lại sức nóng thiêu đốt lại càng

thêm kịch liệt. Hai thân thể thon dài rất nhanh đã quyện vào nhau. Ôm chặt lấy Trương

Huyền, Niếp Hành Phong nói: "Vậy chúng ta hãy có phúc cùng hưởng có họa cùng chia

đi, Trương thiên sư."

Hậu quả của một đêm xuân nồng nhiệt là sáng ngày thứ hai thức dậy bệnh cảm của

Niếp Hành Phong càng nặng thêm. Ban sáng sắc mặt Niếp Hành Phong rất kém,

Trương Huyền có chút hối hận đêm qua đã chẳng biết tiết chế, chạy đi nấu canh cho

anh. Niếp Hành Phong húp canh, cũng chịu uống thuốc đó nhưng đương nhiên là từ

chối lời đề nghị uống nước bùa của Trương Huyền.

"Anh phũ phàng như vậy làm người ta đau lòng lắm đó, chủ tịch à."

Niếp Hành Phong chẳng hồi đáp sự ai oán của Trương Huyền, nguyên tắc này của anh

tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Anh uống thuốc xong, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, bệnh tình tốt lên được một chút.

Trương Huyền cùng anh chơi cờ nhảy giết thời gian, buổi chiều thuận tiện gọi cho Đỗ

Vi Vi hỏi xem bệnh mắt của cô thế nào, cô nói rằng hình như đã đỡ hơn nhiều. Trương

Huyền nghĩ mang Hamburger đi đã tản bớt đi âm khí xung quanh, hơn nữa có thêm

phù chú, cô rất nhanh là có thể khỏi hẳn. Thể chất âm đồng chỉ là tạm thời, rốt cục

không cần lấy cô nàng hung dữ đó về nhà nữa, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Ly không đến quán gà rán, sẩm tối đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị cơm cho cả nhà.

Cuối tuần liên hoan, làm ăn khấm khá thì ăn uống cũng phong phú, những người không

có nhiệm vụ đều vào nhà bếp phụ giúp, chỉ có Trương Huyền lấy cớ chăm sóc chủ tịch

trắng trợn lười biếng trốn việc.

Ngay lúc cơm nước đã xong thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Trương Huyền

đang đánh cờ với Niếp Hành Phong, sợ anh nhân lúc mình không có mặt đổi nước cờ,

kêu to: "Dơi mén đi mở cửa đi."

"Ta cũng đang bận mà, Trường Không đi đi."

Nhược Diệp cũng đang bận thế là bảo Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch giục Hoắc Ly ra, trong

lúc người trong nhà cứ đẩy cho nhau, cửa đã mở, giọng nói của Ngụy Chính Nghĩa

oang oang vọng vào.

"Tất cả mọi người đều ở nhà sao không ai mở cửa hết vậy?"

Mọi người nghe tiếng chạy ra phòng khách, đồng loạt đứng hình.

Ngụy Chính Nghĩa xuất hiện chẳng có gì kì quái, thỉnh thoảng anh ta không có việc gì

làm sẽ chạy đến ăn chực cơm, điều kỳ quái là bên cạnh anh ta...không, nói chính xác là

người đứng phía trước anh ta - Giovanni, đang đứng trước mặt cả bọn, âu phục thẳng

thớm, đầy khí chất khôn khéo tài ba của thiếu chủ xã hội đen, mái tóc vàng óng tự

nhiên lấp lấp dưới ánh đèn, vừa thấp thoáng nét hòa dịu lại vẫn mang chút ngoan lệ,

mắt bạc dịu dàng, không hề cố tình mà vẫn tỏa ra sự sắc sảo, rồi lại khiến người ta

phải kính sợ; Ngụy Chính Nghĩa theo sau Giovanni, trang phục ăn chơi đổi thành đồng

phục vốn có, trong tay cầm một cái hộp lớn, quắc mắt lạnh lùng trừng cậu ta.

Mọi người hiểu ra, Giovanni có chìa khóa nhà này, vào cửa chẳng cần nhấn chuông,

vừa rồi chỉ là vì lễ phép.

Hoắc Ly rất niềm nở: "Giovanni, anh đã trở về rồi à? Đúng giờ ăn cơm chiều luôn nha."

Giovanni mỉm cười gật đầu với mọi người, chào hỏi, Trương Huyền hỏi: "Tại sao lại đột

nhiên quay về vậy? Cũng chẳng chịu báo trước cho một tiếng để mọi người ra sân bay

đón."

"Sư phụ không cần lo, tôi ra đón đây này." Ngụy Chính Nghĩa đứng bên cạnh buồn bực

nói. Không chỉ nhận cuộc gọi, còn bị người ta xem là ô sin mà sai bảo, trực ban một

ngày một đêm về còn phải hầu hạ vị tiểu tổ tông này, đến thời gian làm việc riêng cũng

chẳng có, cuối cùng còn bị ép phải kè kè đi theo, nghĩ lại thấy không phiền cũng uổng.

"Đồ đệ, cậu thật là tận tâm." Trương Huyền vỗ vai Ngụy Chính Nghĩa, cười hì hì hỏi

Giovanni: "Lần này quay về định ở bao lâu? Ở chỗ Ngụy Chính Nghĩa rất được, tốt hơn

khách sạn nhiều, cả hai là sư huynh đệ, chẳng cần phải phí tiền đưa người ngoài."

Ngụy Chính Nghĩa hừ một tiếng, liếc Giovanni, Giovanni xem như không thấy, mỉm

cười với Trương Huyền: "Sư phụ, thật ra tôi định ở lại đây."

Mặt Trương Huyền cứng đờ, khiến Giovanni mỉm cười, ánh mắt không ngừng phóng về

phía Niếp Hành Phong. Cậu nhịn không được rủa thầm cái tên đồ đệ vô dụng không

biết tôn sư trọng đạo là gì, nhưng phô ra không được, có vẻ khá hẹp hòi, cười tủm tỉm

nói: "Cũng được, nhưng không ở lại lâu lắm đúng không? Việc làm ăn ở Italia mà

không có người coi sóc họa may có thể bị các thế lực xã hội đen khác nuốt mất đúng

không?"

"Lần này tôi về đây là chuẩn bị ở lại lâu dài." Giovanni đến bên ghế sa lon ngồi xuống,

nói: "Ngao Kiếm đã chuyển phần lớn công việc làm ăn sang đây, thấy hợp ý ở chỗ nơi

này có nhiều tài nguyên cung cấp, chẳng có lý do nào chuyện kiếm ra tiền mà chỉ có

mình hắn hưởng lợi. Về phần bên Italia, đã có người giúp trông coi rồi, muốn nuốt gọn

cũng phải xem xem có thể nuốt trôi được hay không đã. Tôi nghĩ kỹ rồi, bên cạnh việc

làm ăn, có thể kiếm được tiền, còn có thể học pháp thuật, một hòn đá nhiều con chim

mà. Xin hãy thu nhận tôi."

Trương Huyền hiện tại không có tâm trạng sửa lại thành ngữ Giovanni vừa dùng cho

đúng, trong bụng nghĩ có nên đem tên chướng mắt này ra ngưỡng cửa đạp một phát

văng đi hay không.

Cậu đương nhiên không lo việc Giovanni sẽ chen vào phá hoại chuyện tình cảm giữa

mình và chủ tịch, nhưng không ai hi vọng có một cái bóng đèn cứ chớp chớp bên cạnh,

đặc biệt cái bòng đèn này còn có ý đồ xấu xa với chủ tịch.

"Đây cũng là nhà của cậu, nếu cậu muốn ở lại thì cứ ở đi." Niếp Hành Phong thay

Trương Huyền trả lời.

"Ở đi ở đi." Không có cách, chủ tịch đại nhân đã lên tiếng thì Trương Huyền chẳng thể

làm gì khác hơn ngoài phụ họa.

Giovanni hài lòng nhìn cơn mưa nước bọt tung bay, phì cười: "Tôi giỡn với mọi người

chút ấy mà, tôi làm sao lại có thể không biết xấu hổ quấy rầy thế giới hai người của sư

phụ và Niếp được? Thật ra tôi đã mua căn biệt thự sát bên, từ rày về sau chúng ta là

hàng xóm rồi. Xin được giúp đỡ."

Cậu ta lại cầm hộp điểm tâm trong tay Ngụy Chính Nghĩa đặt lên bàn, xem như là lễ vật

ra mắt.

"Thì ra hàng xóm mới dọn vào là anh." Hoắc Ly rất ngạc nhiên nói: "Sau này phải sang

đây tâm sự nhiều nhiều nhé, muốn ăn món Ý cũng tới đây luôn."

"Chuyện này khỏi cần nhắc nhở." Ngụy Chính Nghĩa bên cạnh lầm bầm.

Lần này anh ta thành công thu hút được sự chí ý của Giovanni. Đôi mắt bạc đảo qua

chỗ anh, tuyên bố với mọi người: "Nói chính xác thì hàng xóm mới không phải là tôi, mà

là chúng tôi, căn phòng kia của Ngụy Chính Nghĩa quá nhỏ cho nên dọn sang đây ở

cùng tôi."

"Cái phòng diện tích hai trăm bình(1) mà anh còn bảo nhỏ?" Rốt cuộc nhịn hết nổi,

Ngụy Chính Nghĩa hét vào mặt cậu ta: "Cho đến giờ tôi chưa từng nghĩ nhà tôi quá

nhỏ!"

(1) Bình: Đây là một đơn vị đo của Nhật Bản, 1 bình = 3,357 mét vuông, 200 bình tầm

tầm 671 mét vuông.

"Vậy sao cậu dọn ra nhanh thế? Còn rất khoái chí chạy trước chạy sau sắp xếp nhà

mới?"

Đó là bởi vì mi không nói câu nào đã bán phứt đi căn phòng của ta. Hơn nữa tiền bán

nhà giờ ở nơi đâu anh cũng không biết, không dọn sang đây thì biết ngủ nghỉ chỗ nào?

Anh ta nào có khoái chí sắp xếp nhà mới? Đụng phải một tên trùm mafia chỉ biết hùng

biện chứ không biết động tay, anh không dọn chẳng lẽ bắt vệ sĩ dọn à? Anh chẳng

muốn chung đụng với bọn họ để lại tiếng xấu muôn đời.

Ngụy Chính Nghĩa cảm thấy mình không thể chấp nhặt với Giovanni, bằng không sẽ

tức chết không ai kêu oan giúp, thế là mỉm cười, một lần nữa nói với toàn thể các thành

viên trong nhà: "Xin được giúp đỡ."

Thực ra phải nói Ngụy Chính Nghĩa cũng là con nhà quyền quý, cha mẹ đều là cán bộ

nhà nước cấp cao, nếu không cũng không thể mới khi tuổi còn rất trẻ như vậy đã mua

được một căn hộ lớn đến thế ngay tại một khu vực phồn hoa, nhưng mà so với xuất

thân của Giovanni thì không biết thấp hơn bao nhiêu bậc.

Xí.

Trương Huyền nhìn đại đệ tử bị bắt nạt mà không cứng lên được chút nào của mình,

đột nhiên thấy thật hổ thẹn, lúc ăn cơm mới vỗ vai Ngụy Chính Nghĩa, thoải mái nói:

"Khổ cực cho cậu rồi, nếu thật sự không chịu được thì qua một thời gian ngắn lại dọn ra

ngoài."

"Không cần đâu."

Tuy rằng biết vênh mặt hất hàm ra lệnh cho người ta sẽ có lúc nhân thần cộng phẫn nổi

dậy, nhưng Ngụy Chính Nghĩa cũng có nghe ít nhiều về lịch sử trước kia của tên đó.

Một người sống ở đất khách quê người, không có ai bên cạnh chăm sóc, rất khốn khổ.

Mấy tên lâu la của Giovanni kia tuy rằng Ngụy Chính Nghĩa chưa bao giờ coi họ là bạn

bè, thường hay tranh cãi om sòm, thật lòng mà nói thì nếu bảo anh ta mặc kệ anh ta

không làm được, hơn nữa, ở cùng Giovanni cũng không tệ, chí ít có thể giám sát ngăn

ngừa Giovanni làm chuyện xấu, như vừa rồi Giovanni nói một hòn đá nhiều con chim,

ngẫm lại thấy cũng không sai.

Nghe Ngụy Chính Nghĩa nói vậy, Trương Huyền thôi khuyên nhủ, cậu biết tính tình

Ngụy Chính Nghĩa, chuyện đã quyết tâm thì đem bò ra kéo cũng không quay lại, nhìn

dáng vẻ kia của anh ta, rành rành là ngọn lửa chính đang bừng bừng, thôi cứ để cho

cháy tự nhiên.

Lúc ăn cơm, Hamburger một mình trong góc tường đối mặt với dĩa đồ ăn thịnh soạn,

ngửi. Thân là âm ưng, nó không cần ăn, quá lắm thì ngửi một cái. Trương Huyền sợ đồ

ăn trên bàn bị nó ngửi sẽ mất hết hương vị, không còn cách nào khách đành treo lồng

chim ra xa.

Giovanni rất hứng thú với Hamburger, ăn cơm xong chạy tới đùa giỡn với nó. Con chim

vẹt xanh biếc nhưng vẫn còn ngạo khí của một vị âm sử, căn bản là chẳng phản ứng gì

lại, nhưng có điều nó rất nhanh đã phát hiện ra lệ khí trên người Giovanni rất nặng, nó

thích nhất loại hơi thở đầy mùi tanh của máu này, bèn tráo trở thay đổi thái độ, nhìn

Giovanni, trong ánh mắt lập lòe tỏa sáng vẻ toan tính.

"Sư phụ, cậu tặng cho tôi con họa mi này nhé."

Hamburger dưới chân lảo đảo, suýt tí nữa đã té từ trên thanh gỗ xuống. Trương Huyền

bình tĩnh sửa lại cho đúng: "Con này là con vẹt, không phải họa mi."

Nhưng mà hiển nhiên điều Giovanni quan tâm không phải giống loài, mà là quyền sở

hữu nó, nên Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là nói: "Bây giờ vẫn chưa được,

đợi cậu luyện pháp thuật tốt hơn nữa mới có thể nuôi nó."

"Mấy thứ Ngụy dạy tôi đã lĩnh hội được rồi, cậu dạy tôi thứ khác được không?"

Trương Huyền suy nghĩ một chút, vốn liếng của Ngụy Chính Nghĩa không nhiều lắm, tư

chất của Giovanni cao hơn anh ta, Ngụy Chính Nghĩa không còn cách nào dạy cho cậu

ta các loại pháp thuật khác cũng chẳng kỳ quái, may mà có dự tính trước, thế là đưa

Giovanni đến thư phòng, lấy một quyển bút ký đưa cho cậu ta, bảo cậu ta và Ngụy

Chính Nghĩa lúc rảnh rỗi hãy cùng nhau tập luyện.

Giovanni liếc nhìn bút kí, hỏi Trương Huyền, "Cái này là do sư phụ viết?"

"Đúng vậy, để viết cái này tôi thức trắng hết mấy đêm liền, ai mượn tôi thu phí bái sư

của cậu làm chi." Trương Huyền buồn bực nói.

Lúc đó là vì sợ Ngụy Chính Nghĩa gặp khó khăn trong quá trình giảng dạy, cậu đã vô

cùng chịu khó ngồi viết lại những khẩu quyết của các loại pháp thuật thường dùng ra

giấy, chuẩn bị giao cho Giovanni, thế nhưng sau đó Giovanni lại quay về Italia, bút ký

này không có chỗ xài, bây giờ cuối cùng cũng phát huy được công dụng của nó.

Trương Huyền còn tìm thêm mấy quyển sách pháp thuật đóng lại thành một tập đưa

cho Giovanni, bảo cậu ta đọc đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi Ngụy Chính Nghĩa.

Giovanni nhìn quyển bút kí thấy nội dung được ghi rất kỹ càng tỉ mỉ, nhiều chỗ còn đính

kèm chú thích, có thể thấy được Trương Huyền khi viết bút kí này đã vô cùng tận tâm,

cậu ta nói: "Cảm ơn?"

"Không cần cảm ơn, không có tiền thì mọi chuyện miễn bàn." Trương Huyền đưa

Giovanni ra khỏi thư phòng, nói: "Từ từ mà luyện, phải tránh tư tưởng chỉ thấy cái trước

mắt, ngược lại dục tốc bất đạt, cậu có hiểu được ý nghĩa của những lời này không?"

"Tôi hiểu, sư phụ muốn tôi đừng đặt nặng lợi ích và hiếu thắng."

"Còn cả lòng báo thù nữa." Trương Huyền liếc Giovanni một cái, "Có vài người đáng để

cậu ghi nhớ cả đời, có vài người đến một giây cũng chẳng đáng lãng phí để cậu nhớ lại,

tôi không muốn ngày nào đó phải giúp cậu dọn rắm đâu."

Giovanni thu hồi nụ cười treo trên khóe môi.

Nguyện vọng lần này cậu ta trở về, xét cho cùng vẫn là vì không cách nào quên quá

khứ không chịu nổi đó.

Khoảng thời gian ở nơi này, tuy rằng lúc đầu rất đau khổ, cả đêm đều bị những cơn ác

mộng dày vò, nhưng sau đó cũng từ từ quen mất rồi, cũng chẳng còn cảm thấy thế nào

nữa; sau thì sang ở cùng Ngụy Chính Nghĩa, luyện công, bắt đầu xử lí những công việc

trong gia tộc, chầm chậm điều chỉnh lại tâm tình của mình; ác mộng dần ít đi, không

cần tác dụng của thuốc cũng có thể ngủ ngon, cậu cho rằng mình đã khỏi bệnh, ai ngờ

đợi đến khi quay về Italia mới biết đây chẳng qua là một loại tự thôi miên, vết thương

vẫn tồn tại như trước, trong góc khuất mà cậu ta không nhìn thấy được.

Cho nên cậu ta mới quay về, ép Ngụy Chính Nghĩa ở cùng mình, có vài người trời sinh

có loại hơi thở khiến người ta thả lỏng thậm chí tin cậy, anh ta không cần nói những lời

dễ nghe, chỉ cần anh ta ở bên cạnh đã xua đi sự lo lắng sợ hãi của chính mình.

Cảm xúc tiêu cực toàn bộ bị chặn đứng, mà không thể nghi ngờ, Ngụy Chính Nghĩa

chính là loại người này.

"Tôi có chừng mực." Giovanni nói: "Tôi sẽ không chôn vùi cuộc sống của mình trong tay

một kẻ ác ôn đâu."

Hai người quay lại phòng khách dưới lầu, thấy mọi người đang quay quần thưởng thức

trà. Hoắc Ly hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Tạo hình khi trước của Ngụy đại ca cá tính miễn

chê, sao tự nhiên lại đổi lại?"

"Anh gần đây đang giải quyết mấy vụ án lớn, ăn mặc kiểu đó mà đi tìm nhân chứng

người ta có tin không? Không còn cách nào khác phải thay quần áo thôi."

Tiểu Bạch thấy hơi kì lạ: "Gần đây tin tức đâu có tường thuật vụ án nào lớn."

"Đó là bởi vì cảnh sát phong tỏa tin tức rồi." Đối với Ngụy Chính Nghĩa, ở đây không có

người ngoài, ngược lại đều là những cộng tác viên phá án cực kì xuất sắc, thế là rất

yên tâm to gan tiết lộ ra: "Mấy ngày nay ở vùng ngoại thành gần núi và khu vực gần

biển liên tiếp phát hiện được đến mấy xác người không rõ danh tín, cấp trên hoảng hốt,

thế là phong tỏa báo chí hết."

Trương Huyền đột nhiên cảm thấy hứng thú, chạy tới hỏi: "Là những người như thế

nào?"

"Hiện thời vẫn chưa có đầu mối. Người chết đều từ hai mươi tới ba mươi lăm, trong đó

có nữ có nam, trên người không có vết thương trí mạng rõ ràng, lúc thi thể được phát

hiện thì đã chết được hai, ba tháng. Thi thể thối rữa nghiêm trọng, rất khó nhìn khuôn

mặt để tìm đầu mối, hơn nữa gần đây không có vụ án mất tích nào được ghi nhận cho

nên việc điều tra rơi vào bế tắc. Nhưng nghi ngờ là gây án liên hoàn có mục đích."

"Thật kỳ quái, người nhà mất tích sao lại không ai báo cảnh sát?" Hoắc Ly hỏi.

"Bọn anh nghi ngờ hung thủ đặc biệt tìm người độc thân để ra tay, như vậy sau khi nạn

nhân chết đi cũng sẽ không nhanh chóng bị chú ý, cho nên bọn anh hiện giờ đang tập

trung vào những người độc thân làm nghề tự do, hoặc là những người làm hành nghề

buổi tối tại hộp đêm, bất quá tạm thời vẫn chưa có một manh mối nào."

Ngụy Chính Nghĩa ngôn từ sắc bén chỉ ra đúng điểm quan trọng của vấn đề chứng tỏ

anh ta còn trẻ như vậy đã thăng tiến cũng không hoàn toàn dựa vào quan hệ của cha

mẹ. Nghe anh ta kể xong, hứng thú của Trương Huyền bộc phát, cười hì hì hỏi: "Có

muốn tôi giúp hay không? Tôi rất quen thuộc mấy chỗ như quán bar đó, nói không

chừng có thể tìm được hung thủ dễ như trở bàn tay."

"Thôi đi, sư phụ, tiền thù lao cho anh tôi không trả nổi đâu, tự tôi điều tra là được rồi."

Ngụy Chính Nghĩa tặng cho lòng nhiệt tình của Trương Huyền một cái nhãn "thứ lỗi cho

kẻ hèn bất tài", tiền thù lao là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vị sư phụ Trương

Huyền quyền cao chức trọng này anh ta không mời nổi, nhìn cái từ trường hút quỷ cực

mạnh của cậu và chủ tịch mà xem, Ngụy Chính Nghĩa e nếu giao vụ án cho bọn họ

điều tra, thế nào sau rốt trong báo cáo cũng phải có chuyện ma ca quỷ xướng lúc nửa

đêm.

Yêu cầu bị từ chối, Trương Huyền có xíu buồn bực, nhưng nhìn sắc mặt Niếp Hành

Phong cũng đành bỏ qua. Thân thể của chiêu tài miêu mấy hôm nay không khỏe, mình

cứ một lòng chăm sóc con mèo này vậy, suy cho cùng nếu như gặp phải vụ án nan giải

thì đồ đệ tự động sẽ đến cầu cứu thôi.

Nghe thấy vụ án mọi người đang thảo luận, Giovanni khẽ nhíu mày, tìm một lí do nào

đó rời đi trước, Ngụy Chính Nghĩa cũng bị cậu ta lôi theo. Bọn họ đi rồi mọi người cũng

tản ra, lúc Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong đi, Niếp Hành Phong hỏi: "Em có phát

hiện ra ban nãy biểu tình của Giovanni khác thường không?"

"Không có, Giovanni tuy rằng là xã hội đen nhưng đâu có đến mức đụng người nào giết

người đó đúng khôg?" Trương Huyền khua môi múa mép nói: "Bất quá khoảng thời

gian này đồ đệ phải cực khổ rồi, đột nhiên nhảy ra mấy vụ án mạng, áp lực của cậu ta

nhất định không nhỏ."

Niếp Hành Phong thật ra không phải nghi ngờ Giovanni giết người mà là vẻ mặt của

cậu ta rất kỳ quái, như đang e ngại chuyện gì đó, hay là...vẫn chưa thể thực sự thoát ra

khỏi giấc mộng ma quỷ đó.

Chuông điện thoại reo, Trương Huyền bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói oang oang

của Niếp Duệ Đình: "Xem ti vi đi, đính hôn kìa! Nhanh lên!"

"Đính hôn?" Trương Huyền nhìn mic sững sờ, "Làm sao em biết?" Anh và chủ tịch đã

đính hôn...Ế không phải, kết hôn, vẫn chưa nói cho ai biết hết mà?

"Em đương nhiên là biết, bây giờ những người trong thương giới đều biết cả rồi."

"Không phải chứ, là ai truyền tin bọn anh kết hôn ra ngoài thế? Bọn anh cũng có quyền

riêng tư mà!"

"Ai nói là các anh thế? Em đang nói Phùng Tình Tình, thiên kim đại tiểu thư nhà họ

Phùng cơ!"

"A!"

Niếp Hành Phong mở ti ti, chuyển sang kênh giải trí, quả nhiên trên đó đang phát tin

thiên kim của Phùng Bỉnh Thành và con trai độc đinh nhà họ Phó - Phó Nguyệt Kỳ, sắp

đính hôn.

Nhà họ Phó kinh doanh lĩnh vực dược liệu, ở khu vực Châu Á có quy mô khá lớn, các

chi nhánh ở nơi khác thì vô số kể. Phó Nguyệt Kỳ vừa qua ba mươi, tướng mạo bình

thường, vóc người cũng không cao lắm, đứng cạnh Phùng Tình Tình so về nhan sắc

thì hơi kém hơn, bất quá anh ta thắng ở phần khí chất không hề tệ, hơn nữa gia thế hai

người tương đương, bằng không đám nhà báo sẽ bắt ngay thóp "dòm ngó gia thế tiền

tài của người kia" mà sáng tác văn chương.

Khi thấy gia trưởng hai nhà Phùng Phó đã chấp thuận ra mặt, vài ngày nữa sẽ cử hành

tiệc đính hôn thông báo với giới báo chí, Trương Huyền giật mình, "Tình Tình còn đang

học đại học mà đúng không? Thế nào lại vội vàng lập gia đình vậy?"

Đầu bên kia Niếp Duệ Đình đã hoàn hồn, hỏi: "Trương Huyền, anh mới nói gì đó? Anh

với anh hai muốn kết hôn á?"

Trương Huyền trước tiên xê điện thoại ra xa, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt

vô tội: "Chủ tịch, chỉ là lỡ mồm thôi không liên quan đến tôi nha."

Niếp Hành Phong không để ý, suy cho cùng thì chuyện bọn họ kết hôn sớm muộn gì

cũng phải nói cho mọi người biết. Anh đi tới, cầm lấy cái điện thoại đang không ngừng

phát ra tiếng la hét ầm ĩ nói: "Hai người muốn kết hôn rồi sao, chúc mừng, chúc mừng.

Định ngày nào thì cưới? Em nhất định sẽ tặng quà hậu hĩnh luôn, còn nữa..."

Niếp Hành Phong cắt lời em trai, rất tỉnh táo hỏi: "Niếp Duệ Đình, anh nhớ rất rõ bây

giờ em hẳn phải ở Italia, làm sao biết được chuyện Tình Tình đính hôn?"

Vừa nghe thấy giọng nói của anh hai, volumn của Niếp Duệ Đình lập tức hạ xuống tám

quãng, lúng túng: "Chuyện đó...Internet là không biên giới mà, ha ha, à, anh hai, em

còn có công chuyện, hẹn gặp lại..."

Cúp điện thoại. Bất quá câu trả lời không có tí sức lực đó cũng đã chứng minh cho ý

nghĩ của Niếp Hành Phong, tên em trai ngu ngốc kia đã lén trở về. Nghĩ đến việc bắt

cậu ở Italia cũng khá lâu rồi, Niếp Hành Phong không truy hỏi nữa, lại nhìn sang ti vi,

cứ cảm thấy trong lòng nao nao, cho nên mới gọi điện thoại cho ông nội, hỏi ông nội

một số chuyện liên quan đến việc đính hôn của hai nhà Phó Phùng.

Ông cụ phản ứng rất bình thản, "Chuyện này Bỉnh Thành có nói cho ông nghe, ông đã

gặp thằng bé nhà họ Phó kia, cũng không tệ lắm. Gần đây con bề bộn nhiều việc, ông

định không nói, thiệp mời tiệc đính hôn cũng gửi đi rồi, các con lập tức sẽ nhận được

thôi."

Niếp Hành Phong hơi chột dạ. Không thể trách ông nội không nói, mà là do bọn họ gần

đây gặp quá nhiều chuyện phiền toái cứ ập tới không ngừng, đầu tiên là về quê tế tổ

gặp phiền phức, nghỉ ngơi được một tí lại phải chạy sang giải quyết vấn đề bên Italia,

sau đó lại bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh của gia tộc Borgia, sau khi về nước thì bận

việc giải quyết chuyện của Giovanni, tính kĩ lại, số lần anh quay về Niếp trạch lác đác

không là bao, đừng nói chi là hỏi thăm chuyện đính hôn của hai nhà Phó Phùng.

"Sao vậy? Thấy cô gái thanh mai trúc mã của mình thành hôn với người khác con hối

hận à? Chỉ là đính hôn thôi mà, nếu con muốn đuổi theo thì vẫn còn kịp." Ông cụ nói rất

ngắn gọn, mặt khác còn chế nhạo anh.

Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ: "Ông nội!"

Ông cụ cười, "Xem ra là không thể nào, thôi được rồi. Nhưng mà nghi thức kết hôn của

con với Trương Huyền không được làm qua loa, áng chừng đại khái ngày tổ chức rồi

nói cho ông biết, ông giúp các con xem hoàng lịch."

Điện thoại đang bật chế độ loa ngoài, hai người đều nghe được rõ ràng, nhìn nhau,

cùng lúc mắng to - cái tên phản bội đó.

Tội nhân Niếp Duệ Đình!

"Chuyện của chúng con không cần nôn nóng, ông nội thích lúc nào thì làm lúc đó."

Thật ra đối với Niếp Hành Phong, ông nội có thể bằng lòng cho mình và Trương Huyền

ở bên nhau đã là sự tha thứ to lớn nhất rồi, không cách nào nghĩ ra ông nội còn đồng ý

hôn sự của bọn họ dễ dàng như vậy, anh biết đối với một cụ già đã cao tuổi, đây là sự

tán thành.

Không biết thế nào, hốc mắt hơi nóng lên, khẽ nói: "Cảm ơn ông nội."

Ông cụ sảng khoải cười: "Ông đúng là hồ đồ mà, lại có thể nói chuyện hoàng lịch trước

mặt thiên sư chính quy chứ, việc chọn ngày tự các con quyết định đi, chỉ cần cuối cùng

đừng quên nói cho lão già này biết là được rồi."

Cúp máy, Niếp Hành Phong nhìn điện thoại trầm ngâm. Trương Huyền huơ huơ tay

trước mặt anh, "Chủ tịch không sao chứ? Xuất hồn cũng đừng quá nhanh như thế

được không?"

Lời còn chưa dứt đã bị Niếp Hành Phong kéo vào trong biển tình, đè cậu lên ghế sa lon

bên cạnh mà hôn. Quá nhiệt tình, Trương Huyền choáng ngợp, sau một nụ hôn đến đất

trời mù mịt, cậu oán hận nói: "Chiêu tài miêu, anh quyết tâm lây bệnh cảm sang cho tôi

hả?

"Phải thì sao?" Niếp Hành Phong mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt tự dưng lại hiện ra vẻ

phong tình hiếm thấy.

Nhịp tim của Trương Huyền càng ngày càng nhanh, được lắm, còn dám trắng trợn

khiêu khích, cậu há có thể không ứng chiến? Đêm nay nếu đến cả một con mèo bệnh

mà cũng đè không được, từ rày về sau cậu sẽ cùng họ với con mèo này!