Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 7 - Chương 11




Trời xui đất khiến Trương Huyền không có cơ hội thể hiện tài nghệ nấu nướng, bọn họ

mua thức ăn về đến nhà, vừa bước vào cửa đã nghe bên trong có tiếng nói, không lâu

sau, một con mèo mun dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra phòng khách, ngay sau đó là

Hoắc Ly, thấy bọn họ, cưỡi gió đạp mây lao đến, tặng Trương Huyền một cái ôm nồng

cháy, hai tay Trương Huyền đều bận xách mấy túi đồ, bị tiểu hồ ly đụng trúng phải lùi

về sau mấy bước.

"Mấy đứa sao lại về đây?" Lúc trước ông nội bảo muốn ở cạnh Hoắc Ly, thế là Hoắc Ly

đắt theo Tiểu Bạch về Niếp trạch ở, vốn định ở luôn bên ấy đến qua Tết.

"Ông nội nói các anh gặp phiền phức, bảo chúng em về xem giúp được gì thì giúp?"

"Giúp đỡ? Em á?"

Trương Huyền đặt túi đựng đồ xuống, nhấc cổ áo của Hoắc Ly lên cười to, không phải

là cậu coi thường Hoắc Ly, thật sự là con tiểu hồ ly này trừ tài nấu nướng ra, cái gì

cũng ở mức thường thường bậc trung, Niếp Hành Phong lại hết sức cảm động, ông nội

sợ mình gặp chuyện gì ngoài ý muốn, lập đức bảo bọn Tiểu Bạch về giúp đỡ, hoàn

toàn không để tâm đến an nguy của bản thân, hi vọng Nhan Khai ở lại có thể chăm sóc

thật tốt cho ông nội và Duệ Đình.

"Đại ca anh coi thường người ta quá đáng!" Bị xem thường, Hoắc Ly trừng đôi mắt to,

rất uất ức nhìn cậu.

"Động vật cũng có nhân quyền đó Trương Huyền." Tiểu Bạch ở bên cạnh ung dung

thong thả bước đi trên móng mèo, nhắc nhở: "Ít ra tiều hồ ly biết nấu cơm."

Được rồi, cậu thừa nhận về mặt này thì mình không bằng tiểu hồ ly, Trương Huyền véo

véo khuôn mặt tức giận của Hoắc Ly, cậu chỉ ghẹo tiểu hồ ly chút thôi mà, đùng có giận

thật chứ.

Hoắc Ly đương nhiên không hẹp hòi như vậy, sự chú ý của nó rất nhanh đã chuyển

sang mấy túi đựng thức ăn trên đất, cảm thấy kì lạ: "Sao các anh mua nhiều đồ ăn

vậy?"

"Anh định tối nay sẽ vì chủ tịch nấu vài món ăn tràn đầy tình yêu."

Sau khi nghe phát ngôn của Trương Huyền, trong mắt mèo của Tiểu Bạch lộ vẻ châm

biếm thấy rõ: "Ta đã nghe qua chuyện của các ngươi, thiệt là không hay ho gì mấy."

Chiều nay xem tivi tiết mục tin tức công bố những thông tin liên quan đến việc đột ngột

thay đổi lãnh đạo của Niếp thị, xem xong, Tiểu Bạch mới biết việc Niếp Dực bảo bọn nó

quay về là có ý tứ, trong lòng nó rất kính phục ông cụ nhìn xa trông rộng.

"Anh đột nhiên nghĩ nếu xảy ra chuyện gì, các em chắc có thể sẽ giúp được." Nhìn bọn

họ, Niếp Hành Phong như có điều suy nghĩ.

Hoắc Ly lập tức vỗ lồng ngực nhỏ bé, "Yên tâm đi, cơm tối nay cứ trông cậy vào em."

"Không phải nấu cơm, ý anh là muốn các em giúp trông nom một người."

"Chủ tịch, anh đang nói đến Bùi Thiểu Ngôn sao?" Trương Huyền có thần giao cách

cảm với Niếp Hành Phong, lập tức hiểu ý anh là gì.

"Bùi Thiểu Ngôn là ai vậy?" Hoắc Ly thắc mắc.

Niếp Hành Phong kể sơ qua chuyện của nhà họ Bùi, kết giới quanh biệt thự của nhà họ

Bùi có thể cản được Nho Chua, nhưng không chắc có thể ngăn được Tiểu Bạch, dù

sao nó vẫn là thiên thần chuyển thế, thứ hai, không ai lại đi chú ý một con mèo, để bọn

nó đi theo dõi, cho dù không phá được kết giới cũng có thể âm thầm điều tra manh mối,

Tiểu Bạch làm việc trầm ổn thận trọng, điểm này Nho Chua và Hoắc Ly cộng lại cũng

không bằng được nó.

Đạo thuật của Hoắc Ly thì bảy nổi ba chìm, lại thích chơi trò mạo hiểm, lập tức đồng ý

ngay, thế là Niếp Hành Phong gọi cho Nho Chua, thông báo với nó rằng Tiểu Bạch và

Hoắc Ly sắp đến, bảo nó kiếm cớ gì đó để Hoắc Ly ở lại, Hoắc Ly hiểu chuyện lại

ngoan ngoãn đáng yêu, Niếp Hành Phong tin rằng nó muốn ở lại cũng rất đơn giản.

Nghe nói Hoắc Ly và Tiểu Bạch đến, Nho Chua rất vui vẻ gật đầu đồng ý, nó với người

nhà họ Bùi không thở ra nổi lời nào, nếu không phải Tết nhất, nhất định phải ở lại nhà

này, nó đã đi từ lâu rồi, bây giờ có bạn bè đến chơi cùng, vô cùng vui vẻ, hối tụi nó tới

liền ngay và luôn đi, càng nhanh càng tốt.

Sau khi nói xong, Hoắc Ly vốn định chuẩn bị cơm nước cho bọn họ, Trương Huyền đã

lập tức đóng gói hành ly đuổi tiểu hồ ly đi, lấy cớ đến gõ cửa nhà người ta quá muộn dễ

bị từ chối lắm, nhưng thật ra là muốn hưởng thụ bữa tối lãng mạn trong thế giới hai

người với Niếp Hành Phong, nên đương nhiên không muốn có một cái bóng đèn nào

xuất hiện ở đây cả.

Hoắc Ly và Tiểu Bạch đi rồi, Trương Huyền bắt đầu chuẩn bị cơm, hãy còn sớm,

nhưng mà cậu cũng biết mình làm ăn chậm chạp lắm, cho nên chỉ có thể khởi động

sớm, Niếp Hành Phong vốn định giúp cậu một tay lại bị cậu hất ra, một mình trong

phòng bếp chiến đấu với rau quả thịt cá trái cây.

Nhá nhem, bữa cơm do Trương Huyền đứng bếp rốt cuộc cũng ra lò, đi ra gọi Niếp

Hành Phong vào ăn thì thấy anh đang tựa vào ghế sa lon đọc báo, báo giải trí chiều

nay, vừa rồi anh mới gọi điện bảo người ta giao tới.

"Có tin gì giật gân không? Trương Huyền bày chén đũa, thuận miệng hỏi.

"Niếp thị đột nhiên thay lãnh đạo, nghi ngờ sắp tới nội bộ phải đối mặt với cuộc đại cải

tổ, cựu chủ tịch cam chịu, đành phóng túng với người yêu đồng tính trong thang máy,

hết thảy người trong công ty bàng hoàng..." Niếp Hành Phong đọc ra, đột nhiên phá lên

cười, thật không hổ danh là báo giải trí buổi chiều, nội dung phong phú đến mức đương

sự là anh đây cũng không biết từ đâu ra.

Trương Huyền lấy báo qua, thấy trên trang bìa chễm chệ nội dung về tình hình tập

đoàn tài chính Niếp thị vô cùng cụ thể và tỉ mỉ, còn rất chu đáo bonus thêm tấm hình,

khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn có cả tấm hình tình cảm mãnh liệt trong thang máy kia,

nhưng mà vì lí do góc độ, chỉ thấy gò má của Niếp Hành Phong, còn Trương Huyền thì

hầu như bị che toàn bộ, cậu xem xong, cười nói: "Tòa soạn này trung thành với tinh

thần giải trí dễ sợ, nắm bắt góc độ thu sáng thật là chuẩn không cần chỉnh."

Đó là do cậu cố ý làm vậy thôi, không ai lại muốn hình ảnh riêng tư thân mật của mình

lại chiếm vị trí to oạch trên trang nhất các báo cả, nhưng mà mấy tay nhà báo này còn

có tâm hơn cậu tưởng tượng, Niếp Hành Phong định ném tờ báo đi, lại bị Trương

Huyền ngăn lại, giật qua, cắt cái tấm hình trong thang máy ra, pô hình này đẹp xuất sắc,

thể hiện đầy đủ độ mãnh liệt, tự mình chụp lại không đạt được hiệu quả như vậy, chỉ

tiếc là độ phân giải không cao, cái nhược điểm này hi vọng bọn họ có thể khắc phục

nhanh nhanh.

"Nói đi cũng phải nói lại, chủ tịch, bị tờ báo lớn thổi phòng như vậy có ảnh hưởng gì

đến công ty hay không?"

Ảnh hưởng thì chắc chắn có, nhưng thương giới là chính là chìm chìm nổi nổi như vậy

mà, cái này Niếp Hành Phong hiểu quá rồi: "Đừng lo, có ông nội trấn thủ, không có

chuyện gì là không giải quyết được."

Trên thực tế, sự tình lại phát triển theo hướng tệ hơn Niếp Hành Phong nghĩ.

Sáng hôm sau, Niếp Hành Phong mỗi ngày đều đọc báo nhìn thấy nhật báo tài chính

kinh tế cũng đăng tin nội chiến Niếp thị, mặc dù không có khuếch đại như mấy tờ báo

giải trí nhưng nội dung bên trong lại có sức nặng đáng sợ hơn báo giải trí nhiều.

Có chuyên gia bình luận nói rằng việc làm ăn tệ hại của Niếp thi có liên quan đến năng

lực của chủ tịch tiền nhiệm, nhìn động thái cải cách kia, lão chủ tịch sẽ thu hồi hoàn

toàn quyền điều hành của chủ tịch Niếp Hành Phong, phân tích đến sự phát triển hiện

nay của công ty và xu hướng phát triển của cổ phiếu, tỷ lệ lần thứ hai ông ấy trực tiếp

can thiệp vào là rất thấp, chỉ đứng một bên xem cho dù hiểu hết mọi nội tình, không có

ý nói rằng ông đã thất thế, mà lão chủ tịch sẽ bồi dưỡng chủ tịch mới thêm một thời

gian nữa.

Tệ hơn là, chỉ số thị trường chứng khoán của Niếp thị hôm nay lại lao dốc thêm lần nữa,

Niếp Hành Phong nhíu mày, trong thời gian ngắn công ty sa sút thì còn có thể miễn

cưỡng chống đỡ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì quá không ổn, tình hình suy giảm

này thật quá quái dị, rõ ràng là có người âm thầm thao túng, xem ra Ngao Kiếm vì

chuyện mình rút khỏi nên mới giận cá chém thớt lên công ty.

Anh suy nghĩ hồi lâu, lập tức lấy điện thoại ra gọi, chuông reo cả một buổi bên kia mới

chịu bắt máy.

"Tôi là Niếp Hành Phong."

『Tôi biết.』 Lạc Dương nói: 『Cho nên ban nãy tôi do dự có nên tiếp hay không.』

"Việc lần trước cảm ơn anh nhé."

『Thì ra anh cũng đoán được.』 Lạc Dương cười, lần trước vì anh ta gửi tin nhắn cảnh

báo cho Niếp Hành Phong, bị Ngao Kiếm trả đũa một trận, cho nên khi nhìn thấy số

Niếp Hành Phong gọi đến, anh ta đã đoán được dụng ý của anh, định không nhận.

『Xin lỗi, bởi vì lập trường của tôi, tôi không cách nào giúp anh được.』 Lạc Dương nói

thẳng.

"Tôi không phải nhờ anh giúp tôi, tôi chỉ mong anh biết rằng, tôi không muốn mâu thuẫn

giữa tôi và Ngao Kiếm liên lụy đến người khác, giết người không phải là cách duy nhất,

gây khủng hoảng tài chính còn tàn nhẫn hơn dùng một dao đâm người khác."

Lạc Dương trầm mặc, anh ta đương nhiên hiểu lời Niếp Hành Phong nói, nhưng anh ta

đã ước định với Ngao Kiếm rằng chỉ cần hắn không giết người bừa bãi, cái này không

vi phạm ước định của bọn họ, khủng hoảng tài chính quả thật là do Ngao Kiếm đang

âm thầm thao túng. Cái thói của Ngao Kiếm chính là sợ thiên hạ không loạn, hắn làm

như vậy Lạc Dương chẳng thấy kỳ lạ, hơn nữa cuộc chiến thương trường tạo thành tổn

thất cũng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của Ngao Kiếm, hắn chỉ kích thích tham

lam và dục vọng của con người dâng lên cao, những con người ngu ngốc kia mới chính

là thiêu thân lao đầu vào lửa.

『Tôi nhớ rồi.』Lạc Dương nói.

"Cảm ơn."

Niếp Hành Phong cúp điện thoại, chỉ nhắc nhở đôi lời như vậy là đủ rồi, căn cứ theo

tính tình của Lạc Dương, ít nhiều cũng sẽ kềm chế Ngao Kiếm lại một chút. Anh có thể

nhìn ra được, Ngao Kiếm cực kì tôn trọng vị bác sĩ này, thậm chí còn rất để ý người ta,

đó cũng là nhược điểm của hắn.

Lạc Dương cúp máy, tựa vào khung cửa sổ dài chấm đất, mắt tím khép lại trầm tư, anh

hiện đang đứng trong phòng khách nhà Ngao Kiếm, vốn đang chuẩn bị đến bệnh viện,

lại bị cú điện thoại vừa nãy của Niếp Hành Phong cầm chân.

Ngao Kiếm là một người thích gì làm nấy, hắn làm việc luôn chỉ chăm chăm vào mục

đích, không từ thủ đoạn, lần này đồng ý rằng sẽ cố hết sức không hi sinh mạng người

đã là một nhượng bộ rất lớn, tính Lạc Dương thì không thích nói nhiều, tránh cho hắn e

ngại anh vượt quyền, nhưng không thể nghi ngờ, những lời vừa nãy của Niếp Hành

Phong đã có tác động đến anh.

Thật là một con người xảo quyệt mà, Lạc Dương nghĩ, nếu trong trường hợp Niếp

Hành Phong thật sự muốn tranh với Ngao Kiếm, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu,

muốn thắng anh, vậy chỉ có thể lợi dụng Trương Huyền.

"Đang nghĩ gì đó, mỹ nhân?" Lời nói ngả ngớn, Lý Hưởng chẳng biết từ lúc nào đã đến

gần anh.

Lạc Dương nghiêng mình tránh ra xa, không hề che giấu sự ghét bỏ đối với Lý Hưởng,

bây giờ cùng làm việc dưới trướng Ngao Kiếm, anh chẳng cần phải bận tâm giữ quan

hệ tốt với Lý Hưởng làm gì, Lý Hưởng thật ra đã đến từ lâu, chỉ là thấy Lạc Dương

đang nói chuyện điện thoại nên không quấy rầy anh, nhìn mỗi một nụ cười mỗi một cái

nhíu mày của anh, trong lòng suýt chút nữa không kềm được gọi một tiếng bảo bối(1),

bây giờ bị anh lạnh lùng trừng mắt nhìn, đương nhiên là thấy đắng lòng rồi, nhưng

không biểu hiện ra mặt, cười dài nói: "Cậu thật là xảo trá, trước kia xoay ta vòng vòng

như một con dế."

(1) Nguyên văn là "vưu vật", tức là vật quý, từ này thường dùng để gọi mấy cô gái đẹp,

nhưng nó ít hơi xa lạ nên Lạc thay thành từ này gần gũi với người Việt hơn.

Lạc Dương không muốn để ý đến hắn, lập tức ngoảnh mặt đi ngay, tay lại bị kéo lại, Lý

Hưởng gắt gao siết lấy, mỉm cười nói: "Cần gì phải tự cho mình thanh cao, đừng cho là

ta không biết, cậu có thể sống lâu như vậy, cái giá phải trả chắc cũng giống ta?"

Lạc Dương không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Lý Hưởng đột nhiên cảm thấy cánh tay

rét buốt, khí lạnh theo cánh tay của hắn xâm nhập toàn thân, hắn vội vàng nơi lỏng tay

ra, hắn không thấy được khi Lạc Dương ra chiêu, chẳng ngờ pháp thuật anh thế mà lại

cao minh như vậy, không suy nghĩ thấu đáo, suýt chút nữa đã sứt họng gãy gọng rồi.

"Ta biết cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai." Lý Hưởng ngoài mạnh trong yếu vờ cười

nhạt: "Nếu chủ nhân biết cậu liên lạc với Niếp Hành Phong, cậu nói xem sẽ thế nào?"

"Ngài ấy là chủ nhân của ngươi, không phải của ta."

Lạc Dương nói xong, xoay người bỏ đi, Lý Hưởng giật mình, thấy anh không hề bị mình

uy hiếp, không khỏi phẫn nộ hừ một tiếng, ngẫm nghĩ làm sao để người kia ngoan

ngoãn nghe lời, hắn rành nhất chính là cách để đối phó với những món đồ chơi tính

tình không tốt, cùng lắm thì mất chút thời gian thôi, bắt được nhược điểm của cậu ta rồi,

để xem cậu ta còn dám phách lối vậy không.

Phía sau có tiếng bước chân, Vô Ảnh đi tới bảo với hắn rằng chủ nhân đang tìm hắn có

việc cần giao phó, đi theo Vô Ảnh vào thư phòng, Lý Hưởng hỏi: "Chủ nhân thật cưng

chìu Lạc Dương, công phu trên giường của cậu ta cao siêu lắm đúng không?"

Lý Hưởng theo Ngao Kiếm một thời gian, thái độ của Ngao Kiếm đối với Lạc Dương

không giống người thường hắn đương nhiên có thể nhìn ra, cho nên mới không dám

quấn lấy anh, nhưng mà một bảo bối quý giá như vậy, không chiếm được thì trong lòng

cứ khó chịu mãi, dạo này mỗi khi hắn tìm người lên giường trong đầu đều huyễn tưởng

đến dáng dấp của Lạc Dương, chỉ muốn một ngày nào đó có thể chơi anh một lần cho

thỏa, chỉ cần có sự cho phép của Ngao Kiếm là được, mà điều kiện tiên quyết là mình

phải hoàn thành trọn vẹn mọi công việc Ngao Kiếm giao cho.

Có thể thấy được sự tham lam và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, Vô Ảnh ghét bỏ nhíu

mày, so với Lý Hưởng, Lạc Dương quả thật tốt hơn rất nhiều, à không, Vô Ảnh nghĩ lại

nếu đánh đồng hắn với Lạc Dương thì căn bản chính là khinh nhờn Lạc Dương rồi.

"Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối ta sẽ không chọc đến anh ta." Gã lạnh lùng nói.

Lạc Dương cũng chẳng nhu nhược như vẻ ngoài, đến Vô Ảnh cũng chưa từng tự tin có

thể thắng được anh chứ đừng nói là Lý Hưởng, Vô Ảnh nghĩ nếu không phải lo cho thể

diện của chủ nhân, Lạc Dương chắc đã giết tên này từ đời nào rồi.

Lý Hưởng bĩu môi, hiển nhiên là không tin lời Vô Ảnh.

Niếp Hành Phong cúp máy, liền thấy Trương Huyền đang cười hắc hắc bên cạnh: "Chủ

tịch thật là thâm hiểm."

"Nào có nào có."

Ngao Kiếm muốn lợi dụng sự tồn vong của công ty để kềm chế anh, vậy anh lợi dụng

Lạc Dương để kềm chế Ngao Kiếm không thể gọi là thâm hiểm được, chỉ là một loại

sách lược mà thôi, thật ra anh không dám chắc thuyết phục được Lạc Dương giúp bọn

họ, trên thực tế, Lạc Dương cũng không thân thiết gì với họ, anh làm vậy, chẳng qua là

đang đánh cuộc vào sự lương thiện của Lạc Dương.

Người đàn ông đó thật ra cũng không quá sắt đá như vẻ bề ngoài nhỉ?

"Em đang xem gì đấy?" Không muốn quanh quẩn ở đề tài không vui vẻ này, Niếp Hành

Phong đánh trống lảng sang Trương Huyền.

Trương Huyền đang ngồi trước máy vi tính, hai mắt sáng rỡ nhìn vào màn hình, Niếp

Hành Phong đi tới, ngồi xuống cạnh cậu xem cùng.

"Đang tra xem ở đây có bao nhiêu bệnh viện tâm thần hoặc viện an dưỡng, Ngụy

Chính Nghĩa nói không tra được gì, có lẽ còn bỏ sót."

Niếp Hành Phong liếc qua cái bảng liệt kê hàng dài tên các bệnh viện tâm thần trên

màn hình, ngẫm nghĩ thấy nếu muốn đi tra từng chỗ một, đó quả thật là một quá trình

gian khổ trường kỳ kháng chiến tự tìm ngược mà không chắc có thắng lợi hay không,

Trương Huyền hiển nhiên cũng hiểu được điều này, cậu hơi ngả người ra sau, rồi dựa

hẳn ra ghế, chán nản nói: "Không ngờ bây giờ người đầu óc có vấn đề lại nhiều như

vậy, muốn lần theo đó điều tra cũng khó, không bằng chúng ta hỏi thăm Ngụy Chính

Nghĩa thử xem những chỗ nào bọn họ đã đi qua, chúng ta sàng lọc những chỗ còn lại."

Niếp Hành Phong vốn định đến xưởng rượu nằm ở ngoại ô kia xem xét một chút, còn

hơn mò kim trong biển người tâm thần ở mấy bệnh viện kia, đến hiện trường nhặt được

xác không chừng còn thu hoạch được nhiều hơn, nhưng thôi không muốn làm tụt sĩ khí

của quân ta, đắng đo một lúc, bảo cậu thu hẹp khu vực lại đến khu phía Tây, tìm lại lần

nữa.

Hợp tác với Niếp Hành Phong đã lâu, Trương Huyền biết đằng sau mỗi câu nói của anh

đều có thâm ý trong đó, không hỏi thêm, chỉ quán triệt tư tưởng chấp hành, thay đổi

phạm vi điều tra, khu phía Tây cho kết quả là ba viện, một viện thiên về an dưỡng,

ngược lại hai viện kia thì chính là bệnh viên chuyên khoa tâm thần, Niếp Hành Phong

chỉ vào viện an dưỡng kia nói: "Chúng ta đến chỗ này xem đi."

"Có nên gọi điện thoại hỏi đồ đệ trước không, xem cậu ta đã điều tra qua chưa?"

"Không cần, Ngụy Chính Nghĩa là cảnh sát, người thường đối mặt với cảnh sát, câu trả

lời khó tránh khỏi sẽ trộn lẫn vài thông tin giả." Niếp Hành Phong vỗ vai Trương Huyền,

đứng lên, "Đi thay quần áo đi, chúng ta lập tức xuất phát."

Trương Huyền đã tạo thành thói quen nói gì chấp hành đó, lượn nhanh đi thay quần áo,

theo Niếp Hành Phong ra khỏi nhà, bên ngoài rất lạnh, Niếp Hành Phong tháo khăn

quàng cổ của mình ra, choàng lên giúp cậu.

Trương Huyền bình thường có thói quen mặc áo lông, cảm thấy khăn quàng cổ không

hợp để phối đồ, nhưng không từ chối ý tốt của Niếp Hành Phong, chiếc khăn choàng

bằng lông cừu màu vàng còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Niếp Hành Phong, cậu theo

bản năng siết chặt chiếc khăn.

Khởi động xe xong, mở điều hòa lên, trong xe nhanh chóng ấm lên, Trương Huyền hỏi:

"Vì sao anh lại chọn bệnh viện ở khu Tây đó?"

"Bởi vì bức tranh của Bùi Thiểu Ngôn." Thấy Trương Huyền chớp mắt mấy cái, có vẻ

mơ hồ, Niếp Hành Phong nói thêm: "Em quên rồi sao, lúc em đi tham quan phòng vẽ

của cậu ta, cậu ta đang vẽ một bức tranh ga tàu điện ngầm, tôi nghĩ bức tranh kia chính

là vẽ ga tàu ở khu Tây."(*)

(*) QT dịch lẫn lộn giữa xe lửa và tàu điện ngầm, cái số người Việt Nam chưa được đi

tàu điện ngầm nên Lạc nhầm qua xe lửa vì tưởng ngầm thì nó làm quái gì thấy mưa:v

Nay đã sửa lại và update cả chương trước

Sau khi Trương Huyền từ chỗ nhà họ Bùi kia trở về, từng kể cho Niếp Hành Phong

nghe đoạn đối thoại giữa mình và Bùi Thiểu Ngôn, thuận miệng nhắc đến bức tranh đó,

khi ấy Niếp Hành Phong có hỏi cậu phong cảnh trong tranh là gì, cậu có miêu tả rất chi

tiết, không ngờ Niếp Hành Phong nhờ vậy mà có thể liên tưởng đến cái bệnh viện kia.

"Chủ tịch, anh đừng nói rằng anh nghĩ người bị bệnh tâm thần kia và Bùi Thiểu Ngôn

hẹn ước với nhau lấy ga tàu điện ngầm ấy là nơi hò hẹn nhé?" Trương Huyền không

cho là đúng.

"Trong khoảng thời gian này tâm tình của Bùi Thiểu Ngôn không tốt, đến việc vẽ tranh

cũng lãng quên thật lâu không động bút nữa, cho nên ý nghĩa của bức tranh ga tàu mà

cậu ta vẽ rất khác biệt, em cũng có nói qua rằng căn cứ vào màu vẽ thì bức tranh kia

đã được vẽ từ rất lâu, thế nhưng nhân vật quan trọng nhất lại không có trong tranh,

phải chăng cậu ta rất lưu luyến hình ảnh ấy, nhưng trong tiềm thức lại muốn trốn tránh?

Là loại tình cảm gì có thể chi phối ý chí của một họa sĩ?"

"Tình yêu." Trương Huyền rất nghiêm túc nói.

"Tôi cũng nghĩ vậy, thật ra Bùi Thiểu Ngôn muốn vẽ khung cảnh ước hẹn của hai người

ở ga tàu điện ngầm đó, thế nhưng tình cảm bị phản bội khiến cậu ta không cách nào

hoàn thành bức tranh được, cho nên cậu ta mới vẽ rồi lại ngừng. Chúng ta giả dụ rằng

bệnh tâm thần của người yêu cậu ta chuyển biến tốt đẹp, có thể tùy ý đi ra, hoặc là lén

trốn ra, nếu như vậy, nói một cách tương đối bệnh viện thiên về an dưỡng kia có khả

năng lớn nhất, nhưng người kia dù sao cũng là người bệnh, không thể đi quá xa được,

cho nên tôi mới xác định mục tiêu là ở xung quanh khu Tây."

"Thật là quá lợi hại! Chiêu tài miêu, thánh ăn gì em cúng!"

Nhận được ánh mắt sùng bái của người yêu, Niếp Hành Phong cười: "Nhưng, tôi đây

cũng chỉ là suy đoán thôi, có thể người bệnh tâm thần kia không hề nằm viện, mà ở

một mình, bằng không một người đột nhiên tan vào không khí, không thể nào chẳng ai

báo án được."

"Mặc kệ là thế nào, đây đều là những đầu mối quan trọng." Trương Huyền hưng phấn

nói xong, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Chúng ta đến đó hỏi thẳng thừng

vậy, phía bệnh viện sẽ không phản ứng với chúng ta chứ?"

Niếp Hành Phong không đáp, chỉ tặng cho cậu một nụ cười rực rỡ, nhận được nụ cười

tươi rói tràn đầy âm mưu, Trương Huyền hô lên: "Chiêu tài miêu đáng ghét, mau giết

chết cái ý niệm anh vừa nghĩ ra nhanh, tôi không diễn bệnh nhân tâm thần!"

"Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta."

"Anh diễn đi!"

"Tôi không phản đối, nhưng nhất định sẽ bị lộ, không thể phủ nhận rằng về tài diễn kịch,

em tuyệt đối có thiên phú hơn tôi đó Trương Huyền."

"Tuyệt đối không được!"

Niếp Hành Phong không tranh cãi với cậu nữa, nhún vai, tiếp tục lái xe, Trương Huyền

còn đang tức giận hô hào ở bên cạnh: "Tôi tuyệt đối không diễn vai bệnh nhân tâm thần

mà!"

"OK, OK."

"Chiêu tài miêu, anh bơ tôi!"

"Không có, nhưng thực ra, trạng thái của em bây giờ đã cực kì gần với chứng cuồng

loạn rồi."

"Két!"

Một đấm xé gió lao qua, điểm đến - chính là khuôn mặt đáng thương của chủ tịch đại

nhân.

"Ông coi đó, em trai tôi hay bạo lực vậy đấy, nên là, vì an toàn của những người trong

gia đình, tôi hi vọng nó có thể ở lại đây trị liệu."

Trong phòng làm việc trung tâm của viện an dưỡng tâm thần khu Tây, chủ tịch Niếp vỗ

vỗ cái má sưng, nghiêng mình thành khẩn tố khổ với viện trưởng đại nhân.

Viện an dưỡng này nằm trong phạm vi Niếp Hành Phong vạch ra lúc ban đầu, nó nằm

ở ngoại ô, xung quanh là phong cảnh sơn thủy hữu tình, kiến trúc rất quy củ, bên ngoài

sơn màu lam nhạt, bất kể là về mặt thị giác hay vị trí địa lý đều cho người ta cảm giác

được thả lỏng, nhìn bề ngoài, hoàn toàn không hề có bầu không khí nặng nề âm u mà

những bệnh viện tâm thần hay có.

Tiếp đãi bọn họ là viện trưởng Hoàng tuổi ngoài năm mươi, tóc bạc, nhưng khuôn mặt

lại không già như vậy, trong từng lời nói cử chỉ có phong độ của người làm công tác

nghiên cứu, còn có chút khôn khéo của thương nhân, ông ta rất khách sáo, nhưng ấn

tượng của Niếp Hành Phong đối với ông ta cũng không tốt mấy, có thể nhìn ra được,

người này tuyệt đối đặt tiền tài và danh vọng lên trước công việc nghiên cứu.

Vừa nãy ngay sau khi Niếp Hành Phong đậu xe xong, trong viện đã có người đi ra, đưa

bọn họ vào phòng làm việc của viện trưởng, Trương Huyền rất không cam lòng bị Niếp

Hành Phong nhét vào cái phòng kế bên gọi là phòng nghỉ, Niếp Hành Phong thì sang

phòng viện trưởng nói chuyện với viện trưởng Hoàng, mong ông ta có thể đồng ý cho

Trương Huyền nhập viện, đáng tiếc lại ngoài dự tính của Niếp Hành Phong, viện

trưởng Hoàng này nhìn qua thì cực kỳ hám lợi mà lại không hề giống như vậy.

Chẳng lẽ anh nhìn lầm rồi? Niếp Hành Phong rất nghi ngờ.

Nỗi khổ tâm không hề được cảm thông chia sẻ gì sất, viện trưởng chưa nói gì cả, chỉ

quan sát Trương Huyền ở căn phòng bên cạnh thông qua lớp kính thủy tinh, Trương

Huyền bởi vì quá buồn chán, đang tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, không thì chụp

lấy song cửa cửa sổ, hình như là muốn mở ra, tiếc là cửa sổ ở đây có thiết kế đặc biệt,

cũng không dễ mở.

"Rất xin lỗi anh Trương, đứng trên lập trường cá nhân, tôi rất thấu hiểu và cảm thông

cho hoàn cảnh của anh, nhưng tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh được, ý nghĩa

của bệnh viện chúng tôi là để giúp đỡ các bệnh nhân chữa lành những thương tổn

trong lòng, người có khuynh hướng bạo lực rõ ràng như em trai anh không thích hợp

an dưỡng tại đây đâu, tôi khuyên anh nên đưa cậu ấy đến các bệnh viện tâm thần

chuyên môn trị liệu về khuynh hướng bạo lực, để cậu ấy sớm ngày khỏi bệnh..."

Sau đó là một đống các từ ngữ khoa trương, nhưng Niếp Hành Phong lười nghe, anh

không có thời gian nghe nhiều điều vô bổ như vậy, anh chỉ muốn biết kết quả sau cùng

thôi.

"Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể trị khỏi cho nó, tôi không ngại vung tiền." Hiếm

khi thấy Niếp Hành Phong nói ra những lời vô cùng tự đại như vậy.

"Anh Trương, anh phải biết rằng tiền không phải là quan trọng nhất."

Niếp Hành Phong cười nhạt trong lòng, đối với việc chữa bệnh, nếu như tiền không

quan trọng nhất thì cái gì mới quan trọng nhất?

Nụ cười trên mặt viện trưởng Hoàng đầy vẻ giả nhân giả nghĩa, tao nhã quá mức

ngược lại biến thành ra vẻ, Niếp Hành Phong trong thương trường có hạng người gì

mà chưa thấy qua? Liếc mắt liền nhìn ra thâm ý định thoái thác của viện trưởng, mỉm

cười nói: "Gấp ba, tôi ra giá gấp ba, cũng không mong mỏi gì em trai tôi có thể khỏi hẳn

bệnh, chỉ cần bệnh tình của nó không nặng thêm là tốt rồi."

Anh thấy được viện trưởng Hoàng nghe xong mấy lời đó thì mắt sáng lòe lè, người này

còn không biết che giấu hơn cả Trương Huyền, lão ta dường như muốn từ chối, nhưng

lại không cách nào cưỡng lại sự mê hoặc của tiền tài.

Đúng lúc này, Trương Huyền ở phòng bên cạnh hình như phát hiện ra cái gì đó rất thú

vị, xoay người đi đến bên cánh cửa, mở ốc vặn ra thản nhiên đi ra ngoài.

"Í!" Viện trưởng Hoàng kêu lên.

"Sao vậy?" Niếp Hành Phong đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

"Cái cửa kia được thiết kế rất đặc biệt, không thể mở ra từ bên trong."

Việc Trương Huyền chạy trốn dễ dàng như vậy viện trưởng Hoàng thấy ôi thật bất ngờ,

vội quay đầu nhìn vào màn hình máy theo dõi, để khi có chuyện gì xảy ra tiện bề ứng

phó kịp thời, phòng của các bác sĩ đều có lắp thiết bị theo dõi, viện trưởng Hoàng ngồi

ở đây bố trí toàn bộ, gần như có thể thấy được toàn cảnh của viện này, Niếp Hành

Phong nhìn màn hình, rất không hài lòng nghĩ, khó trách bọn họ vừa đến đã lập tức có

người ra tiếp đãi, thì ra bọn họ ngay từ đầu đã nằm trong tầm giám sát của người khác,

cảm giác bị giám thị này thật khó chịu.

Chỉ thấy Trương Huyền tùy ý đi qua đi lại trên hành lang, còn không thì quan sát bệnh

nhân đi qua, lát sau, hình như đã chán rồi, liền dời sự chú ý của mình lên màn hình

máy theo dõi trên hành lang, cậu soi vào màn hình sửa tóc, viện trưởng Hoàng nói:

"Em trai anh thích chưng diện quá nhỉ."

"Thích chưng diện là người tính tình thẳng thắn."

Niếp Hành Phong vừa mới dứt lời đã thấy màn hình tối sầm, bóng dáng Trương Huyền

biến mất, ngay sau đó vài màn hình khác cũng đen thui, viện trưởng Hoàng giật mình

nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Niếp Hành Phong đỡ trán cười thầm trong lòng, anh biết Trương Huyền đã bắt đầu

chuyến phiêu lưu của cậu rồi.

"Chỉ là do đường truyền không ổn định thôi, các biện pháp giữ an toàn ở đây mạnh như

vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu." Anh tùy ý nói.

Viện trưởng Hoàng lại có vẻ rất khẩn trương, lập tức gọi điện thoại cho phòng bảo trì,

bảo bọn họ kiểm tra lại đường dây, rồi liên lạc với các bác sĩ, để bọn họ lập tức đến

phòng viện trưởng.

Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy viện trưởng Hoàng giống như bị giặc bắt đến nơi,

ở đây dù sao cũng là viện an dưỡng, không có bệnh nào quá nghiêm trọng, cho dù là

không thể quan sát bệnh nhân đi đâu làm gì, cũng không cần khẩn trương như vậy,

nhưng sự thực lại quá đối lập, phản ứng của viện trưởng Hoàng vô cùng lúng túng sợ

hãi.

E rằng trong không gian yên tĩnh tại nơi đây đang che giấu một vài bí mật trái luân

thường đạo lý.