Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 155: Ngả Mễ Đại Na thật giả (1,2)




- Ha ha, chúng ta đừng biện luận thi từ với luận văn gì nữa. Đây là tiệc rượu, chúng ta uống rượu thôi.

La Kiệt phá tan không khí lặng lẽ quý dị. Nam nhân độc miệng dị quốc nàyđã nói tới mọi người cứng họng rồi, hắn cũng không muốn chuyện này tiếptục phát triển nữa.

- Ha ha, vậy tạm đến đây thôi nhé.

Phó Thư Bảo liền về chỗ ngồi.

Băng Oánh nhìn Phó Thư Bảo không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải cắn môi rời đi. Nàng rất muốn phản bác lý luận quỷ dị của Phó Thư Bảo nhưng lục tung cả bụng lên mới tuyệt vọng mà phát hiện ra là mình không biếtnhững thứ đó, cứ mạnh miệng phản bác thì sẽ trở thành trò cười mà thôi.

- Tiện nhân tự rước lấy nhục.

Phó Thư Bảo khinh bỉ nhìn bóng lưng của Băng Oánh, nói đầy tâm trạng:

- Dù chỉ là bắt buộc phải đính hôn nhưng tốt xấu gì ngươi cũng được xemlà hôn thê của lão tử. Ngươi giỏi lắm, quang minh chính đại đi với tênkhốn Tú Cát kia, thật sự là không biết thẹn.

Độc Âm Nhi trở lại chỗ ngồi, cười nói:

- Không ngờ ngươi cũng hiểu biết không ít đó.

Phó Thư Bảo chỉ cười cười, không nói gì. Những thứ hắn hiểu, Độc Âm Nhi mới chỉ thấy như một góc của núi băng thôi.

Chi Ni Nhã cũng từ từ đi tới, sắc mặt đã hiện ý cười nhàn nhạt, tới trước mặt Phó Thư Bảo mới hạ thấp giọng nói:

- Bảo ca ca, Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta có tài tử nào tên là Newton mà ta không biết thế?

Phó Thư Bảo không thể đáp.

- Về sau có thể giảng kỹ cho ta về lý luận kỳ quái vừa rồi của ngươi không? Ta cảm thấy còn nhiều chỗ chưa rõ đấy.

Hai mắt Chi Ni Nhã phóng ra thần quang nhiệt thành. Có thể nhận ra, trọnglượng của một số người trong mắt nàng đã tăng lên nhiều rồi.

Công chúa, chớ quên chúng ta vẫn đang làm việc đấy.

Phát hiện ánh mắt dị thường của Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi liền khó chịu hẳn, cất lời nhắc nhở.

Chi Ni Nhã hơi bất mãn nhìn Độc Âm Nhi một cái nhưng cũng không quấn lấyPhó Thư Bảo nữa, mỉm cười với hắn rồi lại trừng mắt với Độc Âm Nhi mộtcái, sau đó mới xoay người rời đi.

- Hừ! Sau chuyện này, chúng ta phải nói rõ quan hệ với nàng đi.

Độc Âm Nhi tức giận nói.

Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng. Chưa xong việc hắn đã thấy đau đầu rồi, còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Ngay lúc này, một đám nữ hầu tiến vào, mỗi nữ hầu đều mang một bàn ăn tinhxảo, trên đó đều là thức ăn và rượu ngon. Tiệc rượu chính thức đã bắtđầu rồi nhưng Ngả Mễ Đại Na và chủ nhân thần bí của nàng sao vẫn chưaxuất hiện đây?

- Hay là Luyện lão nghe nhầm?

Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy hồ nghi, ánh mắt đảo qua đám nữ hầu kia, đột nhiên dừng lại trên người một nàng.

Các nữ hầu khác đang bận rộn mang thêm thức ăn, rượu ngon cho các bàn, luôn tay luôn chân, cũng không dám nhìn thẳng vào tân khách, lộ vẻ khiêmnhường hữu lễ, duy nhất chỉ có một mình nữ hầu mà Phó Thư Bảo đang nhìnlà sau khi tiến vào khách đường, vẫn luôn ngẩng đầu đảo khắp kháchđường, sau đó cũng không thêm thức ăn hay rượu ngon lên bàn ăn mà đithẳng về phía lão già cao gầy kia.

Phó Thư Bảo đột nhiên nhớ lại, ngay vừa rồi lúc hắn hạ nhục Băng Oánh thì lão già kia cũng chỉ lạnhnhạt nhìn hắn, cũng không cười nói, dáng vẻ lạnh như băng.

Sau đó khi hắn nói tới mấy lý luận khoa học được coi là quỷ dị, ông ta cũngchỉ hơi đổi sắc một chút, hoàn toàn không giống với phản ứng kịch liệtcủa những người khác.

Bản thân lão già cao gầy này rất kỳ quái,bây giờ nữ hầu đột nhiên đi đến cũng rất kỳ quái, cộng cả hai lại, PhóThư Bảo không muốn để ý tới cũng được được. Ánh mắt hắn liền khóa chặttrên người nữ hầu kia, liền thấy nàng để lên bàn thứ gì đó. Hắn độtnhiên phát hiện ra dưới tấm khăn đội đầu của nàng là một mái tóc màuvàng, đưa mắt nhìn đôi mắt của nữ hầu nọ, lại thấy trong đó có thầnquang màu lam nhạt.

- Giấu rất khá đó. Nhưng cái đuôi cáo của ngươi đã lộ ra rồi, Ngả Mễ Đại Na à.

Phó Thư Bảo thầm cười lạnh, lập tức cầm chén rượu trên bàn, cố ý mà như vôtình đi về phía lão già kia. Hắn giả mạo làm đại sứ văn hóa của ThánhĐóa Lan Quốc, mái tóc vàng là do Độc Âm Nhi nhuộm, đôi mắt cũng đượcnàng dùng độc dược để tạo thành màu lam cho giống thật. Ngả Mễ Đại Nalại bất đồng hoàn toàn.

Đôi mắt ả vốn là màu lam, hình như cũngdùng cách như Độc Âm Nhi khiến cho màu mắt thành màu đen giống người TúQuốc, nhưng hiển nhiên chưa giỏi dùng độc như Độc Âm Nhi nên không chedấu hết được, để lộ ra manh mối.

Ngả Mễ Đại Na giả làm nữ hầu đặt bàn thức ăn và rượu ngon tới trước mặt lão già gầy gò kia, cũng khôngnói gì mà xoay người đi ra ngoài cửa luôn.

Ánh mắt Phó Thư Bảorơi vào bình rượu, đột nhiên phát hiện ra trên đó có hình vẽ một con cáchép. Mà bình rượu của những người khác thì đều là hình một con bạchhạc.

- Chẳng lẽ ả đã để lại ám hiệu cho lão già này sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo nghi hoặc, lại thấy lão già kia sau khi Ngả Mễ Đại Nara khỏi phòng cũng không lâu cũng đứng dậy, không đổi sắc mặt mà đi rangoài cửa.

Lúc này không khí trong khách đường rất náo nhiệt, nói chuyện vui vẻ, thế nên ngoài Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi ra thì không cóai chú ý tới việc lão già gầy gò kia rời đi.

Độc Âm Nhi đi tới phía sau Phó Thư Bảo, nói nhỏ:

- Khẳng định là hai người này có vấn đề. Ta đi theo sau xem một chút.

Phó Thư Bảo lắc đầu khẽ:

- Không, ngươi ở lại đây, ta đi thôi.

Độc Âm Nhi đang muốn phản đối Phó Thư Bảo thì lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền tới từ ngoài cửa:

- La Kiệt công tử, ngươi cũng không hay đâu nhé. Ta còn chưa tới mà sao ngươi đã tổ chức tiệc rượu rồi?

Trong tiếng cười khiến xương cốt người ta mềm ra, Ngả Mễ Đại Na với mái tócvàng dài thướt tha đột nhiên xuất hiện ở cửa, cười nói tự nhiên, mộttiếng cười cũng có thể động lòng người.

- Thế này là thế nào?

Ngay vừa rồi, Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo đều có một phán đoán là nữ hầu kiachính là Ngả Mễ Đại Na giả trang. Nhưng đảo mắt một cái, Ngả Mễ Đại Nalại đã xuất hiện rồi.

Trái tim Phó Thư Bảo trầm xuống.

- Kế hoạch của chúng ta không thay đổi. Ngươi ở lại giám thị Ngả Mễ Đại Na này, ta đi theo một chút.

Tình huống thay đổi, Độc Âm Nhi dù không mong Phó Thư Bảo tự đi vào chỗ nguy hiểm nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào, đành gật gật đầu.

Ngả Mễ Đại Na vừa xuất hiện liền khiến rất nhiên nam thanh niên trong khách đường vây quanh, cũng chỉ kém lúc Chi Ni Nhã tới một chút. Ngả Mễ ĐạiNa có vóc người tuyệt đẹp, mà thân phận của nàng lại là đệ tử quan môncủa tông chủ Thanh Thủy của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.

Cũng chínhbởi thân phân là người thừa kế tương lai của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Cácnên ai tán được nữ tử này, không phải là một bước lên trời sao.

Mà đối với loại người như Tần Sóc, nếu muốn thu hút người như Hi Đạo Phuđại nhân hoặc đánh động tâm hồn thiếu nữ của công chúa cũng rất khó.

Nhưng với Ngả Mễ Đại Na lại khác, cho nên đã có tâm tư như vậy, bọn họ lạicàng nhiệt tình với nàng, chuyện xun xoe nịnh nọt hiển nhiên không cầnphải nói tới nữa.

Ngả Mễ Đại Na đang cười với Tần Sóc, thấy PhóThư Bảo đi ra ngoài nhưng ngay khi nàng định cất tiếng gọi, Chi Ni Nhãđã đi tới cạnh nàng, kéo tay nàng mà cười khanh khách nói:

- Khó có thể tìm được người tới từ cố hương ở nơi này. Vị tỷ tỷ này, chúng ta nói chuyện một chút đi.

- Ngươi là...

Ngả Mễ Đại Na cũng không biết thân phận thật của nữ tử trước mặt này.

La Kiệt cười, đi tới giới thiệu:

- Ngả Mễ Đại Na, vị này là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã tới từ ThánhĐóa Lan Quốc của Tây Châu. Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy mùi hương độtnhất phát ra trên người nàng sao?

Hương thơm tự nhiên độc nhấtchính là danh thiếp của Chi Ni Nhã. Dù đi tới nơi này, cho dù ở tronghoàn cảnh giơ tay không thấy ngón thì cũng có thể biểu lộ thân phận,càng huống chi là dưới tình huống ánh sáng đầy đủ này.

Ngay lúcNgả Mễ Đại Na đang nói chuyện nhiệt tình với Chi Ni Nhã, Phó Thư Bảo đãđi ra khỏi cửa khách đường, hướng về phía nữ hầu và lão già gầy gò kiavừa biến mất.

- Ngả Mễ Đại Na cũng là người Tây Châu, nàng khôngcó khả năng không biết Dật Hương Công Chúa. Sự thật chẳng những nàngkhông biết mà còn phản ứng rất lạnh nhạt, mãi tới khi La Kiệt giới thiệu thì mới cố tình ra vẻ thân thiết. Mặt khác, từ hành động của nàng vừarồi, chắc là muốn ngăn cản hoặc dò hỏi ta gì đó... Hơn phân nửa đây chỉlà một thứ hàng giả mà thôi.

Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm nói.Ngả Mễ Đại Na không xuất hiện còn mày, vừa xuất hiện hắn liền càng khẳng định nữ hầu vừa rồi mới là Ngả Mễ Đại Na, hơn nữa lão già gầy gò kiahơn phân nửa chính là chủ nhân thần bí mà nàng muốn gặp!

Đi xuyên qua một rừng trúc xanh mát, đến cuối còn đường, một gian nhà ngói tinh xảo xuất hiện trước mắt hắn.

Ngói nhà đều là trúc lưu ly, cuối đường là một khu sân nhà cỏ. Giờ phút nàycửa sân đóng chặt, chẳng qua nhìn qua tường từ xa xa, có thể thấy bêntrong là một đám ruộng phì nhiêu, trồng đủ loại củ cải và rau cỏ, mơnmởn sinh cơ.

Chuyện này khiến Phó Thư Bảo trợn tròn mắt.

- Có phải là nhìn lầm rồi không? Ở Phong Chi Cư lại có một nơi như vậy sao?

Cả ruộng rau cỏ kia tất nhiên không phải loại công tử ca như La Kiệt trồng rồi. Lấy thân phận của hắn, hắn cũng không có khả năng để đám người hầu trồng một ít rau cỏ không chút giá trị ở đây. Như thế, đã không phải là La Kiệt hay người hầu của hắn, vậy thì là ai đây?

Trong lòngnghi hoặc, ánh mắt Phó Thư Bảo đột nhiên rơi vào cửa sân sơ sài kia. Chỉ thấy trên cửa bất ngờ lại có một phù điêu hình cá chép!

- Con cá chép này... Giống hệt con cá trên bình rượu mà hầu nữ kia dâng lên!

Đột nhiên hành động, Phó Thư Bảo nhún nhẹ một cái, mượn sự yểm hộ của rừng trúc mà yên lặng xuất hiện ở cửa trước.

Cá chép là ám hiệu để hai người gặp mặt, như vậy chính là chỗ này rồi.

Bên trong căn nhà mái ngói xanh im ắng, rừng trúc bốn phía cũng không cómột cơn gió, vạn vật như đều im lặng. Thỉnh thoảng từ Thính Phong Cưtruyền ra tiếng cười ẩn hiện.

- Ngả Mễ Đại Na là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố, tu vi giống ta, cũng là Luyện Lực Sĩ tầng một, không cógì phải sợ. Lão già kia thì ta đã lưu ý từ khách đường, không cảm ứngđược trường lực lượng trên người hắn. Như thế thì chỉ có hai tình huống. Hoặc là hắn là người bình thường, hoặc thực lực bản thân hắn quá mạnh,có khả năng dấu thực lực, là cao thủ ẩn dấu trường lực lượng của bảnthân. Nếu thế mà mình cứ đi vào thì hơn phân nửa sẽ bị phát hiện. Phảilàm sao đây?

Đi tới cửa, Phó Thư Bảo cũng không dám ngang nhiên tiến vào mà phải đánh giá mức độ nguy hiểm của lần hành động này một lần.

Đúng là từ khi hắn phát hiện ra lão già gầy gò ở khách đường thì đã âm thầmdò xét một chút nhưng khiến hắn kỳ quái chính là hắn lại không phát hiện ra chút gì. Lão già gần như là một người bình. Nhưng kết hợp với sựkiện đang điều tra này, có thể là chủ nhân của Ngả Mễ Đại Na thì hắn cóthể là một người bình thường không?

Càng là tình huống không rõthì nguy hiểm càng lớn. Nhưng nếu đã theo đuổi tới đây rồi, nếu vì chútnguy hiểm mà không ra tay thì Phó Thư Bảo không cam lòng. Suy tư mộthồi, hắn liền âm thầm đi vòng tới phía sau căn nhà ngói, nhìn bốn phíathật kỹ, xác định là không có ai xong, hắn đột nhiên vận dụng LuyệnNguyên Tố Lực độn thổ.

Đột nhiên đi vào thì sẽ bị phát hiện nhưng nếu thầm tiến vào từ dưới đất thì rất khó có người phát hiện ra.

Dưới tác dụng của Luyện Nguyên Tố Lực, mặt đất dưới chân như hư không, nhưng chỉ bị khống chế ở trong phạm vi nhỏ. Cơ thể âm thầm tiến vào tronglòng đất, Phó Thư Bảo cũng không dừng thuật độn thổ lại, sau khi độnxuống sâu một thước mới di động lên phía trên, di chuyển ngầm về phíangôi nhà ngói.

Cả quá trình này, cơ thể Phó Thư Bảo giống nhưđược vây trong một tấm màng, tự động tràn ra bốn phương tám hướng. Thậtra tấm màng này chính là do hắn lấy lực lượng thổ Nguyên Tố làm chủ đểbiến hóa, bốn lực lượng Nguyên Tố còn lại trợ giúp.

Đã có kinhnghiệm thổ độn, lần này Phó Thư Bảo sử dụng thành thạo hơn một chút, dichuyển ngầm bên trong đất. Bởi tầm mắt bị che khuất nên hắn chỉ có thểnhìn thấy một vùng âm trầm hắc ám. Dựa vào cảm giác, đoán chừng đã đitới dưới ngôi nhà ngói, sau đó hắn dừng lại. Độ dày cách mặt đất mộtthước thì người bình thường tất nhiên không thể nghe thấy âm thanh nàotruyền ra những đối với một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố mà nói lại khôngphải là vấn đề.

Dỏng tai nghe ngóng, không có bất cứ tiếng động gì.

- Kỳ quái. Đúng ra phải ở chỗ này chứ, nhưng sao lại chẳng có chút động tĩnh gì thế? Chẳng lẽ ta bị lừa rồi?

Trong lòng Phó Thư Bảo phiền muộn nhưng cũng chưa bỏ cuộc mà vận dụng lựclượng Luyện Nguyên Tố, tiếp tục di chuyển về một hướng khác của gianphòng.

Mặt đất đủ dày để che dấu bất cứ khí tức gì của hắn. Màlấy lực lượng thổ Nguyên Tố làm chủ, trường lực lượng lực lượng của hắngiống hệt mặt đất, chẳng khác gì hoàn toàn dung nhập vào trong đất, chonên cực kỳ khó bị phát hiện. Nhưng nếu đặc tính Luyện Nguyên Tố Lực củahắn thay đổi thành hỏa hay thủy, mộc thì lúc đó sẽ bị phát hiện ngay.

Âm thầm di chuyển lên phía trên mặt đất, đi theo phương hướng trong trínhớ, Phó Thư Bảo vẫn không nghe thấy tiếng động gì trong gian nhà ngói.

- Mẹ kiếp, nhất định là bị lừa rồi!

Phó Thư Bảo bực bội, khi đang chuẩn bị nổi lên thì bỗng nhiên lại nghe mộtloạt tiếng chân bước truyền tới. Trái tim đập thịch một cái, hắn lập tức trấn định tâm thần, bắt đầu nghe kỹ bất cứ âm thanh gì trên mặt đất.

Cạch, một tiếng cửa mở ra.

Tiếng bước chân là của hai người, trong đó một tương đối nhẹ, một lại hơinặng nề. Cửa mở ra, hai người đó liền nhanh chóng tiến vào phòng.

- Chủ nhân, đây là thứ ngươi muốn tìm tại Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các.

Đó là tiếng nói của Ngả Mễ Đại Na! Phó Thư Bảo vừa nghe một cái là nhận ra ngay. Tất cả suy đoán lúc trước là hoàn toàn chính xác. Ngả Mễ Đại Natrong khách đường chỉ là một thế thân mà thôi!

Tiếng một thứ gì đó được đặt trên bàn cũng truyền tới.

Luyện Thiên Thử trước kia đã điều tra ra là Ngả Mễ Đại Na đã lấy trộm từtrong kho tài liệu một khối hóa thạch hổ phách và một bản đồ da thúkhông rõ nội dụng. Chẳng qua dù biết đó là cái gì nhưng dùng làm gì thìPhó Thư Bảo cũng chẳng rõ. Nghe Ngả Mễ Đại Na đặt thứ gì đó lên bàn, hắn cũng không khỏi hồi hộp hơn. Nếu lấy được không phải là sẽ hiểu rõ ngay sao?

- Ta ra ngoài được cũng không dễ dàng, có nhớ ta không?

Giọng nói của một lão già truyền tới.

- Đương nhiên là nhớ rồi. Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi ba lần. Buổi sáng một lần, xế chiều một lần, tới khi đi ngủ lại nhớ một lần nữa.

Tiếng cười của Ngả Mễ Đại Na truyền tới.

Phó Thư Bảo dưới đất không nhịn được mà mắng thầm:

- Ta khinh! Chuyện chính không bàm lại bàn chuyện như thế. Ngả Mễ Đại Nanày thật sự là ti tiện. Tuổi lão già kia sợ là có thể làm gia gia ả rồi, không ngờ vẫn còn chơi đùa, đúng là một đôi cẩu nam nữ!

- Thế thân ngươi sắp đặt đó có đáng tin không?

Đột nhiên lão già đổi đề tài.