Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 182: Kẻ mới nổi đơn chưởng phát hỏa (1)




Cảm giác hiếu kỳ trong lòng về anh em nhà họ Chu càng lúc càng lớn, mộtcông tử gia thế sa sút tham gia khảo hạch, mục đích là để trở thành hộiviện của hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ, nhưng đã hai lần liền không đạtđược mục đích, vì sao lại thế nhỉ?

Ngoài vấn đề này ra, trong lòng hắn thật ra cũng chẳng mấy để tâm tới lần khảo hạch này, bản thânhắn chính là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, tự hắn cũng có thể hoàn thành việc luyện chế, hắn còn có Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, chẳng cần tớisự công nhận của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ làm gì, mục đích hắn tới đây là để tìm tên khách làng chơi A Lí sư phụ, nhưng hắn không có cơ hội để cóthể hỏi hay tìm kiếm sư phụ hắn, vì thế cảm giác trong hắn bây giờ rấtmâu thuẫn.

- Bỏ đi, đã đến đây rồi thì cứ tham gia khảo hạch, chứng tỏ thực lực của mình một chút cũng chẳng mất mát gì, biết đâu lúc đó lại càng có cơ hội để tìm được A Lí sư phụ cũng nên.

Gạt bỏ những mâu thuẫn trong lòng, Phó Thư Bảo trấn định tinh thần, theo sát Chu Di Mộng tiến vào hành lang bên phải.

Ngay lúc bốn người họ đi vào hanh lang, Chu Uyển Nhi nắm chặt hai tay, thì thầm nói:

- Ca ca, huynh nhất định sẽ thành công!

- Uyển Nhi, yên tâm đi, ta thấy lần này ca ca con sẽ thành công thôi, nó cũng đã có kinh nghiệm tham gia khảo hạch mà.

Lưu Chuẩn cười đáp, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đi cùng bốn người họ.

- Cái tên đeo nhẫn vàng đầy tay đó chắc chắn là con cháu nhà giàu mớinổi, quần là áo lượt kiểu đó, mà cũng tham gia khảo hạch, liệu hắn cóthể thành công không?

Chu Uyển Nhi buột miệng nói.

- Nhà giàu mới nổi…

Khóe miệng Lưu Chuẩn ẩn hiện nụ cười kì quái.

- Uyển Nhi, nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài. Trong ba người tham gia khảo hạch lần này, ta cảm thấy tên mới nổi mà ngươi vừa nói mớichính là người có thực lực mạnh nhất đấy.

Chu Uyển Nhi khôngnói nữa, đôi mắt sáng long lanh của cô bé cứ nhìn chằm chắm vào hànhlang bên phải, không biết trong cái đầu bé nhỏ kia đang nghĩ những gìnữa.

Đi dọc hết hành lang bên phải, ba người họ được Sử Trụdẫn đến một đại sảnh to gấp rưỡi đại sảnh Luyện Lực Sĩ lúc nãy. Chínhgiữa đại sảnh bày 8 cái Luyện Đỉnh. Cạnh bốn bức tường là các kệ hàngđược bài trí rất gọn gàng, bên trên nó là các tài liệu cần dùng cho việc luyện chế Lực Luyện Khí, các tài liệu cũng được sắp xếp ngăn nắp theothứ tự.

Đây chính là nơi các Luyện Lực Sĩ tham gia khảo hạch – Đại Sảnh Thí Luyện. Vừa bước vào đây, người ta có thể cảm nhận đượcnguồn linh khí dồi dào ngập tràn trong không khí, đó chính là linh năngtỏa ra từ các tài liệu ở đây.

Ngoài tám chiếc Luyện Khí Đỉnhvà kệ hàng chứa tài liệu nhuốm màu thời gian, trong Đại Sảnh Thí Luyệncòn có rất nhiều bức họa và điêu khắc về Luyện Lực Sĩ, tất cả những thứnày được bài trí trong cùng một không gian, khiến cho cả căn phòng trànđầy không khí lịch sử, và cũng thật thần bí.

Khảo quan Sử Trụ đi trước nhất bỗng quay người lại, lạnh nhạt nói:

- Chắc hắn các ngươi đã biết quy tắc khi tham gia khảo hạch, nhưng theo quy định, ta vẫn phải thuật lại một lượt các quy tắc này.

Hắng giọng một lát rồi hắn lại tiếp:

- Ta nghĩ các ngươi đều đã biết tài liệu luyện chế Lực Luyện Khí đánggiá thế nào, mà hàng năm số lượng các Luyện Lực Sĩ đến tham gia khảohạch vẫn đông như kiến, vì thế dù là hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ cũngkhông thể gánh vác nổi khoản chi lớn như thế, cho nên các loại tài liệudùng để khảo hạch các ngươi phải tự mua, xét trên tiền đề công bằng liêm chính và có lợi cho con đường phát triển Luyện Lực Sĩ sau này, ta đảmbảo, những tài liệu mà các ngươi mua là những tài liệu có giá thành thấp nhất, sở hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ sẽ không kiếm chác gì từ các ngươicả.

Khóe miệng Chu Di Mộng hiện lên nụ cười khổ sở, liếc mắtnhìn sang, Phó Thư Bảo phát hiện ra bàn tay hắn sờ lên túi tiền mà cứrun run. Nguyệt Thanh trầm mặc nãy giờ thì không có vẻ quẫn bách nhưvậy, nhưng thần sắc hắn cũng đầy căng thẳng.

Dù sao thì Luyện Lực Sĩ cũng là một nghề đốt tiền, bất cứ một loại tài liệu Lực LuyệnKhí nào cũng có giá cắt cổ, không phải người bình thường nào muốn muacũng mua được. Từ thần thái quẫn bách của Chu Di Mộng có thể thấy hắn đã chuẩn bị rất lâu cho lần khảo hạch này, đặc biệt là chuyện tích góp một món tiền lớn như thế để tham gia khảo hạch.

Lúc này khảo quan Sử Trụ lại cao giọng nói:

- Đề mục khảo hạch lần này vẫn là luyện chế vũ khí Lực Luyện Khí đơngiản nhất, các ngươi có thể mua các loại vũ khí đạt chuẩn như đao kiếmvà các tài liệu liên quan khác, giờ ta sẽ nói qua về giá cả của các tàiliệu liên quan…

Luyện chế một vũ khí Lực Luyện Khí, nhữngloại đao kiếm dùng kim thiết bách luyện chế tạo tất nhiên không thểthiếu được, Tỏa Hồn Thạch cũng là tài liệu bắt buộc, Linh Thú Lực Đancũng vậy, ngoài ra còn phải có những phụ liệu khác.

Mà chỉriêng chiến đao làm bằng kim thiết bách luyện cũng phải mất 80 kim tệrồi, một viên Tỏa Hồn Thạch cũng đáng giá một trăm kim tệ, một viên Linh Thú Lực Đan cấp Phổ Linh có giá 900 đến 1000 kim tệ, vì thế, chỉ tínhriêng ba loại tài liệu chính cũng có giá hơn một nghìn kim tệ, cộng thêm một đống linh các loại phụ liệu linh tinh nữa, thì luyện chế một chiếnđao Lực Luyện Khí phổ biến nhất, thấp cấp nhất cũng phải mất khoảng 1300 kim tệ!

- Ha, lần này nếu lại thất bại nữa thì ta chắc chắn sẽ không trở mình nổi, không thể lo đủ tiền để tham gia khảo hạch nữa…

Chu Di Mộng cười khổ lẩm bẩm, sắc mặt hắn cực kỳ mệt mỏi và căng thẳng.

Những lời lầm bầm ấy tuy rất nhỏ, nhưng Phó Thư Bảo vẫn nghe thấy.

- Sử bá bá, ta chỉ gom được 1200 kim tệ, đây là tiền bán căn nhà của tổ tiên mới có, tính đi tính lại vẫn thiếu 100 kim tệ, ta sẽ chọn một viên Tỏa Hồn Thạch thứ phẩm không đáng tiền vậy.

Trong túi không có tiền, tuy khó mở miệng nhưng Chu Di Mộng vẫn bất chấp khó khăn để đưa ra lựa chọn bất lợi như vậy.

Khảo quan Sử Trụ đáp:

- Chu công tử, cậu phải nghĩ cho kỹ đó, Tỏa Hồn Thạch thứ phẩm tuykhông mất tiền mua nhưng dùng nó để luyện chế Lực Luyện Khí thì tỉ lệthành công sẽ cực thấp, nếu không thì…

Chu Di Mộng cắt ngang lời khảo quan Sử Trụ đáp:

- Sử bá bá, ta đã phụ lòng các vị hai lần rồi, số tiền nợ lần trước còn chưa trả nổi một đồng, lần này dù thế nào ta cũng sẽ không để các vịphải rút hầu bao giúp ta nữa, thực ra, lúc ở nhà ta cũng đã tính rồi, ta có lòng tin là mình sẽ làm được.

- Cũng được, nếu cậu đã cólòng tin như vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa, các ngươi nộp tiền mua tài liệu xong là có thể bắt đầu chế luyện rồi.

Khảo quan SửTrụ khẽ thở dài, nhìn sắc mặt ông ta bây giờ cũng thấy ông ấy không đánh giá cao “lòng tin” của Chu Di Mộng là mấy.

Vốn chỉ định đốiphó cho xong chuyện, Phó Thư Bảo cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nộp 1300kim tệ, lĩnh các tài liệu để luyện chế một thanh chiến đao Lực LuyệnKhí, rồi chọn bừa một chiếc Luyện Khí Đỉnh.

- Các ngươi có hai giờ đồng hồ cát để hoàn thành luyện chế, giờ hãy bắt đầu đi.

Khảo quan Sử Trụ trầm giọng nói.

Quát khẽ mấy tiếng, Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh bắt đầu luyện chế cùnglúc, Nguyên Tố Lực của họ tỏa ra mạnh mẽ, năng lượng trong Sảnh ThíLuyện khẽ va vào nhau, tạo ra những gợn sóng năng lượng khuếch tán xunhquanh như gió thổi qua mặt hồ vậy. Gợn sóng ấy tuy vô hình, nhưng mọingười trong sảnh đều có thể cảm nhận được.

Nhưng Nguyên TốHỏa tỏa ra từ lòng bàn tay của Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh chỉ to bằngđầu ngón tay cái. Bằng kinh nghiệm tích lũy bấy lâu, không khó nhận ranăng lực tu vi của Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh chỉ mới vừa bước vào cấpLuyện Lực Sĩ mà thôi.[/CHARGE]

Nguồn: Vipvandan

Không nhìn họ nữa, Phó Thư Bảo đột nhiên xuất chưởng, tay phải của hắnvỗ lên Luyện Khí Đỉnh, một tiếng “phịch” vang lên, ngay sau đó, sóngnăng lượng lại tỏa ra tứ phía, cường độ còn mạnh hơn vài phần so vớicường độ sóng của cả Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh gộp lại!

Chu Di Mộng và Nguyệt Thanh đều đã tiến vào trạng thái luyện chế KhôngMinh, họ không còn để ý đến mọi việc xung quanh, cũng chẳng thể phânthần mà có bất kỳ cảm thán nào với cách phát hỏa có phần khoa trương của Phó Thư Bảo, nhưng khảo quan Sử Trụ đang đứng đó quan sát thì trợn cảmắt lên, thậm chí cằm của hắn xém chút nữa còn rơi cả xuống chân.

- Đơn chưởng phát hỏa, chuyện này… Ngay cả hội trưởng đại nhân năm xưacũng không dám khoa trương như thế. Thiếu niên ăn mặc như tên nhà giàumới nổi này là thần thánh phương nào chứ?

Trong đầu khảo quan Sử Trụ toàn là dấu chấm hỏi, cái này nối tiếp cái kia. Nhưng cảnh tượng tiếp theo còn khiến ông ta khinh hãi hơn nữa, tên mới nổi đơn chưởngphát hỏa ấy một tay thiêu đốt Luyện Khí Đỉnh, tay còn lại không ngừngrắc một thứ bột màu trắng vào tay kia!

Thật ra, Phó Thư Bảochẳng hề có ý làm trò gì cả, chỉ trách Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắnthật quá quỷ dị, mà quỷ dị thường dễ khiến người ta chú ý, một người cóthể làm khảo quan cho Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở như Sử Trụ sao có thểkhông liên tưởng tới Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong? Sao có thểkhông liên tưởng tới Luyện Thiên Thần Quyển được chứ?

Vì vậy, việc phân thần để rắc bột lân trắng vào lòng bàn tay phải khiến thayđổi ánh sáng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa là chuyện bắt buộc phải làm.

Lúc này đôi mắt của khảo quan Sử Trụ còn mở to hơn nữa, trán ông nổi đầy gân xanh:

- Ôi, trời ơi, chỉ một góc ở lòng bàn tay hắn đã phát ra được Nguyên Tố Hỏa như thế, chuyện này… Chỉ có các Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực mới cóthể kích phát được Nguyên Tố Hỏa! Nhưng, tiểu tử này xem ra mới chỉkhoảng mười bảy mười tám thôi, ở tuổi ấy mà có thể trở thành Luyện LựcSĩ cấp Nguyên Tố Lực đã là kỳ tích rồi, hắn làm sao có thể là một LuyệnLực Sĩ cấp Linh Lực được?

Ào ào! Càng kéo dài thời gian thìxác suất bại lộ Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa càng lớn, không còn lựa chọn nàokhác, Phó Thư Bảo đành phải nâng Nguyên Tố Lực trong đan điền lên tớicực hạn, vì thế, Luyện Khí Đỉnh đang bị thiêu đốt bởi Ngũ Sắc Nguyên TốHỏa biến màu đột nhiên phát ra những tiếng ong ong! Sự dao động của cácsóng năng lượng cũng được tăng cường, từng đợt từng đợt sóng lan tỏa, có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của nó.

- Đơn chưởngphát hỏa lại có thể tạo ra uy thế này ư… Không thể nào! Ta đường đườnglà một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực cũng không thể luyện chế Lực Luyện Khígiống như hắn! Rốt cuộc tên tiểu tử này là ai? Còn nữa, thứ bột màutrắng mà hắn đang thêm vào rõ ràng là bột lân trắng loại bình thườngnhất, tên tiểu tử này đang định chơi trò đốt lửa hay là đang luyện chếLực Luyện Khí đây?

Chắc chắn những trò quỷ dị liên tiếp củaPhó Thư Bảo đã khiến khảo quan Sử Trụ rơi vào trạng thái hỗn loạn, nếugiờ Phó Thư Bảo lại làm thêm trò ly kỳ gì mới, không chừng ông ta sẽ thổ huyết mà ngất ra đây mất thôi.

Khi luyện chế bất kỳ một LựcLuyện Khí nào thì thần trí cũng phải duy trì ở trạng thái Không Minh,trên thực tế, mặc dù không ngừng rắc thêm bột lân trắng vào lòng bàn tay phải, nhưng thần trí hắn vẫn luôn ở trạng thái Không Minh, còn việcthêm bột lân trắng chỉ là hành động máy móc mà thôi, nó chỉ chịu sựkhống chế của tiềm thức chứ không chịu sự khống chế của ý thức chủ quan.

Việc này nhìn thì đơn giản, nhưng liệu có mấy ai làm được?

Bởi vì, việc này không chỉ cần có tố chất tâm lý cực kỳ tốt, mà còn cần tới khả năng khống chế và hiểu biết cực rõ đối với cơ thể!

Theo thời gian trôi đi, viên Linh Thú Lực Đan khảm trên chuôi đao giốngnhư một chồi non đang nảy mầm, với sự bồi dưỡng của nguồn linh năng mạnh mẽ, những chồi non mảnh như sợi tơ ấy cứ vươn dài mãi trên thân đao.

Thực ra, nếu đem phân tích hành động luyện chế Lực Luyện Khí của mộtLuyện Lực Sĩ sẽ thấy, nó chỉ đơn giản là: dùng lực lượng của năm loạinguyên tố trong Nguyên Tố Hỏa để phân giải, và làm thay đổi kết cấu củavật chất, sau đó dùng linh năng có trong các tài liệu và năng lượng lựclượng của bản thân để bồi dưỡng Linh Thú Lực Đan, khiến nó hình thànhnên những thông đạo như mao mạch.

Việc này cũng giống nhưnông phu trồng lúa vậy, phải làm cỏ, xới đất, bón phân, rồi thì hạtgiống mới nảy mầm được. Trong Lực Luyện Khí, thực ra hạt mầm chính làLinh Thú Lực Đan.

Hai giờ đồng hồ cát đã trôi qua trong vô thức.

Oành!

Luyện Khí Đỉnh trước mặt Phó Thư Bảo bỗng chấn động mạnh, phát ra tiếng kêu trầm vang như vậy. Tiếp đó hắn thu tay phải lại, phủi đi nhưng hạtbột lân còn dính trên tay.

Khảo quan Sử Trụ vẫn quan sát PhóThư Bảo nãy giờ rảo bước đi tới, nhìn Phó Thư Bảo một cái rồi đưa tayvào trong Luyện Khí Đỉnh và lấy ra thanh chiến đao Lực Luyện Khí vừađược luyện chế.

- Dưới sự vận hành và bồi dưỡng của nănglượng lực lượng, những đường mao mạch to và thô đã trở nên mảnh như tơ,mật độ cân đối, đầu và đuôi kết nối bền chặt, tự nhiên, Linh Thú Lực Đan cấp Phổ Linh thuộc tính kim đã tương khảm và dung hợp vô cùng xuất sắc, không hề có chút tì vết nào, linh năng phân tán mạnh, cả thanh đao ẩnchứa sự tàn bạo… Thanh chiến đao Lực Luyện Khí này quả là thứ thượnghạng!

Nhìn qua một lượt, khảo quan Sử Trụ nói đầy kích động:

- Phó công tử, ngươi đã vượt qua lần khảo hạch này, ngươi cũng là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực… xuất sắc nhất mà ta từng gặp.

Ôngta ngừng giữa chừng là bởi chưa thể tìm ra được một từ thích hợp để miêu tả hắn, nếu nói đúng như những gì đang nghĩ, thì phải là:

- Ngươi là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực kỳ quái nhất, biến thái nhất mà ta từng gặp.

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Sử Trụ khảo quan quá lời rồi.

- Phó công tử, ngươi là học đồ của Lực Sĩ Học Viện nào vậy? Sư phụ của ngươi là ai?

Đây là vấn đề mà khảo quan Sử Trụ muốn được biết nhất, trong mắt ông,một thiếu nên kỳ lạ và đặc biệt thế này thì sư phụ chắc chắn phải là một cao nhân, không chừng còn là hội viên của sở hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩcũng nên.

Ai ngờ Phó Thư Bảo lại thản nhiên đáp:

- Ta là Lực Sĩ học đồ của Hổ Thành Lực Sĩ Học Viện, huy hiệu mà ta từngcó được chẳng qua chỉ là một chiếc huy hiệu của Lực Sĩ cấp Chân Lực màthôi.

- Cái gì? Huy hiệu Lực Sĩ… cấp Chân Lực?

Thiếu niên dám đơn chưởng phát hỏa luyện chế Lực Luyện Khí kia lại chỉlà Lực Sĩ cấp Chân Lực, còn là ở một nơi như Hổ thành thôi ư. Khảo quanSử Trụ rất muốn tin những gì Phó Thư Bảo vừa nói, nhưng lý trí và kinhnghiệm lại khiến ông không thể tin nổi!

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Sự thật quả đúng như vậy, đây là lần thứ hai ta tham gia một buổikhảo hạch quý giá thế này, trước đó ta chỉ lĩnh được một huy hiệu Lực Sĩ cấp Chân Lực.

Sự thật là, huy hiệu cấp Chân Lực đó giờ cũngchẳng biết đã quẳng vào xó nào rồi, còn lần này, nếu không phải vì tìmsư phụ khách làng chơi đó thì hắn cũng sẽ chẳng tham gia lần khảo hạchLuyện Lực Sĩ này làm gì. Với hắn, huy hiệu và danh tiếng là những vậtngoài thân, quan trọng nhất vẫn là thực lực chân chính.

Đúngvào lúc ấy, Luyện Khí Đỉnh của Nguyệt Thanh và Chu Di Mộng cũng phát ramột tiếng “oành”. Bọn họ cũng đã kết thúc luyện chế.