Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 252: Cặn bã




Phó Thư Bảo lắc đầu, nghênh đón một đao trực tiếp chém về phía cổ chính mình, đột nhiên giương cánh tay khai cung, trong nháy mắt bắn ra một tiễn.

Phịch! Dây cung lay động. Một đạo tia sáng mơ hồ đột nhiên cắt ngang hư không, trực tiếp xuyên thấu qua ngực Sa Lí Phi. Lúc này, Sa Lí Phi lập tức kêu lên một tiếng, toàn thân như diều đứt dây rơi từ trên thành xuống phía dưới, nặng nề đập xuống mặt đất. Trước ngực hắn bất chợt xuất hiện lỗ thủng lớn cỡ bằng nắm tay, máu tươi từ vết thương thật lớn không ngừng phun trào cao tới nửa người!

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, rất nhiều mã tặc còn chưa kịp phản ứng, nhưng đội trưởng của bọn họ đã vĩnh biệt bọn họ.

Phó Thư Bảo nhàn nhã ung dung thu hồi Thiên Trúc Cung, lại nói với Tiểu Thanh:

- Tiểu Thanh thấy tiễn của ta bay đi nơi nào không?

Tiểu Thanh rất kính cẩn gật đầu:

- Thấy thưa chủ nhân.

- Vậy còn không mau thu hồi về cho ta.

Phó Thư Bảo nói.

Ngay khi Phó Thư Bảo nói chuyện với Tiểu Thanh, đám mã tặc xông về phía trước mới phát hiện đội trưởng của bọn họ không ngờ đã nằm trên mặt đất, nhất thời thế tiến công ngừng lại không còn tiếng động.

Một tiễn giết chết đội trưởng xưa nay bọn họ vẫn luôn kính nể, một Lực Sĩ cấp Linh Lực tầng thứ ba, tu vi thực sự cao tới đâu? Có người như vậy trước mặt, đoàn mã tặc này còn ai dám xông lên nữa?

Đây chính là kết quả Phó Thư Bảo mong muốn, hắn thực sự không muốn đại khai sát giới, uy hiếp như vậy chính là vừa đủ. Thấy một tiễn kia khiến đoàn mã tặc khiếp sợ, hắn lại đứng lên vị trí cao nhất trên tường thành.

- Bây giờ các ngươi cũng thấy rồi, đội trưởng của các ngươi đã bị ta giết chết, nếu các ngươi kẻ nào có dũng khí theo chân hắn sang thế giới bên kia làm mã tặc, cứ tiếp tục lên đây.

Hơn ba trăm mã tặc, không ai dám hành động.

- Ta còn có ý này...

Phó Thư Bảo nói thêm:

- Các ngươi muốn xuất quan giết người phóng hỏa, chẳng phải cầu tiền tài sao? Chúng ta cũng cầu ah, vùng đất thuộc về Định Thiên Vương Tước không phải đất phong, hàng năm phải nộp thuế rất cao lên triều đình Tú Quốc hay sao? các ngươi không nộp thuế, chúng ta làm thế nào có thể nộp ah? Cho nên, các ngươi muốn bình an ra ngoài kiếm ăn, mỗi người phải nộp mười ngân tệ, giao tiền mở cửa, không nộp tiền muốn xuất quan chính là lưu lại phiền phức.

Rầm, sáu trăm chiến sĩ đứng trên hai bờ tường thành cùng lúc giương cung cài tên, từng mũi từng mũi tiễn nhằm về phía đoàn mã tặc lòng đang chấn động.

- Chúng ta... Không xuất quan!

Một người trong đoàn mã tặc đột nhiên thốt lên một câu, sau đó xoay người rời đi.

Một người trốn khiến trăm người nối gót trốn theo, khi đến thì hùng hùng hổ hổ đằng đằng sát khí, sau khi thấy đội trưởng bỏ mạng, toàn bộ đoàn mã tặc hoảng sợ đào tẩu với tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc trước.

- Thả bọn họ đi như vậy sao?

Độc Âm Nhi không rõ dụng ý của Phó Thư Bảo hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Chẳng lẽ giết sạch bọn họ? Công hiệu giết gà dọa khỉ như vậy là đủ rồi, mục đích của chúng ta không phải thu một chút tiền vặt, mà dùng phương thức này xóa bỏ nạn trộm cướp tại Hậu Thổ Thành, đồng thời giúp thực lực của chúng ta thêm lớn mạnh.

Độc Âm Nhi có chút suy nghĩ gật đầu, chỉ là trong lòng nàng vẫn mơ hồ không rõ.

Quả thực tại Hậu Thổ Thành, đạo tặc xếp thành bó lớn, nếu như tất cả đều phản đối, lẽ nào giết sạch sao?

- Ha ha ha, ta hiểu...

Chi Ni Nhã đột nhiên cười nói.

Độc Âm Nhi kinh ngạc nói:

- Ngươi hiểu cái gì?

Chi Ni Nhã nói:

- Bảo ca rất rất cao tay...

Phó Thư Bảo: “….”

o0o

Trong mắt người khác, Hậu Thổ Thành có thể nói là nơi thối nát tràn ngập bạo lực và tội ác, muốn tránh né thật xa, nhưng trong mắt Đồ Thổ, Hậu Thổ Thành chính là thiên đường tràn ngập tài phú, quyền lực. Hắn nắm giữ trong tay tất cả mọi thứ ở đây, thực sự là Thổ Hoàng Đế chuẩn mực.

Đồ Thổ rất thích nữ nhân, ngoài trừ thiếu phụ luống tuổi có chồng hắn không đụng tới, tại Hậu Thổ Thành, chỉ cần là nữ nhân bị hắn để ý tới, không quá ba ngày, nữ nhân kia sẽ nằm trên giường hắn. Nữ nhân bị hắn chơi đùa, có một số xuất phát từ tự nguyện muốn nịnh bợ Thành Chủ hắn. Có một số bị ép buộc, bị hắn hoặc người của hắn uy hiếp, cưỡng bức. Còn số còn lại chính là thủ hạ của hắn ban đêm xông vào nhà dân, mạnh mẽ cướp đi giao cho hắn đùa bỡn.

Phụ trách chuyện này tự nhiên là đoàn đạo tặc cường đại nhất tại Hậu Thổ Thành đoàn đạo tặc Thiên Sư. Hậu Thổ Thành Chủ Đồ Thổ vừa thống lĩnh đoàn đạo tặc Thiên Sư, cùng lúc tuyên bố bắt cường đạo, đồng thời tiếp nhận tiền tài đoàn đạo tặc cướp đoạt của dân chúng biến thành của chính mình. Quả thực trắng đen lẫn lộn.

Đồ Thổ rất thỏa mãn cuộc sống bây giờ, có quyền lực, tài phú, còn có nữ nhân mới mẻ hàng đêm phục vụ. Chẳng qua, sau khi nhận được mật hàm từ Anh Thạch Thành, tâm tình hắn giống như bị một bóng ma che phủ.

Ý tứ trong mật hàm của Lạc Chấn Thiên rất đơn giản, chính là muốn hắn diệt trừ Định Thiên Vương Tước và tiểu tử tên là Phó Thư Bảo sắp tới Hậu Thổ Thành.

Loại chuyện này rõ ràng là mượn đao giết người, nhưng Đồ Thổ cũng hiểu được, hắn lúc này lại không thể không giết, bây giờ đắc tội với Thanh Dật Vương Tước không phải vấn đề phạt đôi ba chén rượu mà là chuyện tình rơi đầu. Cho nên, từ khi bắt đầu nhận được mật hàm, trong lòng hắn luôn luôn suy nghĩ làm thế nào có thể hạ thủ. Rất nhanh, toàn bộ Hậu Thổ Thành đã sắp đặt thiên la địa võng, chỉ chờ đám người Định Thiên Vương Tước tự chui đầu vào lưới.

Nhưng Định Thiên Vương Tước chậm rãi không vào thành, ngược lại thiết lập trạm kiểm soát bên ngoài Hậu Thổ Thành, điểm này khiến Đồ Thổ nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Đêm nay, Đồ Thổ có chút mất ngủ, chỉ là hắn không hề nhàn rỗi mà hành hạ một thiếu nữ do đoàn đạo tặc Thiên Sư mang tới đến mức chết đi sống lại.

Tới hừng đông, một tia nắng vàng từ cửa sổ chiếu vào trong nhà, khiến sàn nhà toát lên một mảnh phản quang sáng loáng.

Suy nghĩ đối sách hơn nửa đêm, không có đầu mối, Đồ Thổ có chút phiền muộn bò lên đầu giường. Xốc chăn lên, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn thân thể thiếu nữ bên người, thiếu nữ trong chăn lúc này khóc lóc nức nở, đôi mắt mông lung đọng nước, thần sắc thống khổ, bờ vai thon gầy khiến người ta nhìn mà cảm thấy thương xót.

- Khóc? Lão tử biến ngươi thành nữ nhân, công lao lớn biết bao? Ngươi không biết báo ơn, còn khóc lóc?

Tâm tình vốn không sảng khoái, lại thấy thần sắc thiếu nữ toát lên vẻ đau khổ, tâm tình Đồ Thổ càng thêm phiền muộn, tiện tay tát xuống một cái.

Bịch, một tiếng giòn tan vang lên. Trên đôi mông trắng ngần nhất thời hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ ửng.

Bị đánh trúng, nước mắt ứ đọng trong mắt nữ nhân kia ào ào tràn khỏi mi. Mặc dù vậy, nàng vẫn cắn chặt răng không khóc thành tiếng.

- Mẹ kiếp! Không nghe lão tử nói gì sao? Còn dám khóc!

Đồ Thổ đột nhiên cầm lấy hai chân thiếu nữ kia, kéo đôi chân đôi dài tràn đầy thương tích tách sang hai bên. Thương tích này không chỉ có vết roi, còn có dấu răng, tạo thành hình ảnh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Nơi quý giá nhất của thiếu nữ này đã bị tổn thương nghiêm trọng, vùng cấm trước kia cỏ xanh tươi tốt đã bị man ngưu giẫm lên, thảm cỏ trở mình, cỏ xanh đứt đoạn, một mảnh vô cùng thê thảm.

- Đừng... Ta van ngươi...

Vùng quý giá nhất hiển lộ trước mặt tên cầm thú, thiếu nữ đột nhiên ý thức được điều gì sắp xảy ra, nhất thời trở nên lo lắng.

- Khà khà... Ngươi càng cầu xin, lão tử càng muốn!

Đồ Thổ mạnh mẽ đè ép tới, ngay khi hắn đột phá vật cản yếu đuối kia, tiến nhập thật sâu vào thân thể thiếu nữ, hắn cảm thấy sung sướng không gì sánh được, còn thiếu nữ dưới thân kêu khóc bi thảm.

Không có cầm thú đứng đầu, chỉ có kẻ hơn cả cầm thú.

Đồ Thổ kỳ thực chính là cầm thú đội lốt người