Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 258: Tai họa ập đến (1-2)




Dòng nước ngầm trong suốt mát lạnh từ ống trúc không ngừng vọt tới, khiến hàng nghìn nông phu hoan hô thành tiếng, thoáng chốc toàn bộ nông trường đều trở nên náo nhiệt. Luyện chế máy bơm nước Lực Luyện Khí thành công, có nghĩa nông trường có thể thi công, như vậy, bọn họ sẽ có vạn mẫu ruộng tốt có thể trồng trọt!

- Bảo ca, thứ này sẽ không phải chỉ có mình ngươi có thể sử dụng thôi chứ?

Độc Âm Nhi đột nhiên nghĩ tới điểm này. Nếu như máy bơm nước Lực Luyện Khí này giống như Thiên Trúc Cung, cần có lực lượng Nguyên Tố Lực mới có thể khởi động, kỳ thực rất gò bó. Nàng vô pháp tưởng tượng Phó Thư Bảo sẽ hàng ngày tới nông trường đúng giờ bơm nước tưới cây.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Dựa vào kinh nghiệm luyện chế Thiên Trúc Cung, ta đã sớm lo lắng điểm ấy, yêu cầu khởi động máy bơm nước Lực Luyện Khí không cao, trong thiết kế của ta, Luyện Lực Sĩ bình thường cấp Nội Lực là có thể dễ dàng khởi động, bây giờ có thể tìm ra một Luyện Lực Sĩ cấp Nội Lực đến thử.

- Trước hết để ta thử.

Độc Âm Nhi vội vàng tiếp cận.

Sau khi Phó Thư Bảo thu hồi lực lượng trên vỏ máy bơm nước Lực Luyện Khí, máy bơm nước Lực Luyện Khí vẫn còn chuyển động một hồi mới dừng lại. Bởi vậy, cột nước trong ống trúc cũng ngừng chảy.

Khi máy bơm nước Lực Luyện Khí ngừng chuyển động Độc Âm Nhi lại đưa đôi tay mềm mại tới gần, dùng lực lượng Nguyên Tố Lực của nàng khởi động. Ngay lập tức, máy bơm nước Lực Luyện Khí nổ vang, bắt đầu khởi động. Cột nước trắng xóa lại từ ống trức phóng ra ngoài lần nữa.

- Lần này... Thực sự được.

Sửng sờ nhìn máy bơm nước Lực Luyện Khí được chính mình khởi động, trong lòng Độc Âm Nhi có rất nhiều cảm giác khó tả.

- Lưu Chuẩn đại ca, ngươi gọi một Luyện Lực Sĩ cấp Nội Lực tới thử đi.

Dự tính ban đầu luyện chế máy bơm nước Lực Luyện Khí chính là thuận tiện khởi động và làm việc, nếu như Luyện Lực Sĩ cấp Nội Lực có thể dễ dàng khởi động, máy bơm nước Lực Luyện Khí Phó Thư Bảo luyện chế xem như hoàn toàn thành công.

Lưu Chuẩn theo lời Phó Thư Bảo tìm một Luyện Lực Sĩ cấp Nội Lực tới thử nghiệm máy bơm nước.

Lực Sĩ cấp Nội Lực kia bắt đầu tiến hành còn có chút hồi hộp, chỉ là ngay khi máy bơm nước kia được hắn khởi động thành công, cột nước cũng phóng ra, hắn lúc này mới từ hồi hộp biến thành kinh hỉ.

Đến bước này, máy bơm nước Lực Luyện Khí hoàn toàn thành công. Chuyện tình sau đó chính là chế tạo thật nhiều ống trúc dẫn nước, hoặc xây dựng hồ chứa nước hoặc đào mương máng.

o0o

Giống như tằm xuân nhai lá dâu, mỗi lần trải qua hấp thu thạch hạch Linh Vẫn Thạch thì nó đều tiêu hao một phần năng lượng. Những luồng năng lượng này trải qua luyện hóa và hấp thụ biến thành lực lượng Nguyên Tố Lực thuộc về Phó Thư Bảo. Đồng thời, thể tích Linh Vẫn Thạch cũng giảm thiếu một phần tương ứng. Mỗi lần tu luyện, mức độ giảm thiểu tuy nhỏ tới mức mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng sau nhiều lần tích lũy, thể tích giảm thiểu lại khiến người ta giật mình.

Từ lần đầu tiên bắt đầu sử dụng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa luyện hóa Linh Vẫn Thạch, đến hiện nay đạt tới cảnh giới Nguyên Tố Lực tầng thứ ba, thể tích khối Linh Vẫn Thạch trước kia giảm thiểu một phần ba.

Sau một đêm tu luyện cường hóa kết thúc, nhìn khối Linh Vẫn Thạch giảm thiểu một phần ba, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi cảm thán nói:

- Dựa theo tốc độ luyện hóa của ta, khối Linh Vẫn Thạch này nhiều nhất có thể giúp ta tu luyện tới cảnh giới Linh Lực tầng thứ hai, sau này, không có Linh Vẫn Thạch siêu cấp tu luyện, tiến độ tu luyện e rằng sẽ chậm lại.

Tiến độ tu luyện chậm lại, thời gian hưởng thụ hai bữa tiệc lớn Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã sẽ kéo dài, sau đó ngay cả vật trong tay như bốn nữ bộc Đông Mai cũng không đụng vào được, đây mới là điều hắn cảm thấy nghẹn khuất.

Cất Linh Vẫn Thạch vào Luyện Trữ Vật Giới, vươn mình đứng thẳng, ánh mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt phía xa xa, Phó Thư Bảo không thể nào chợp mắt. Đúng lúc này, một mảnh âm thanh ầm ĩ truyền vào tai hắn.

- Có thích khách! Đừng để bọn họ chạy trốn!

Cao giọng hét lớn chính là Chu Di Mộng.

Phó Thư Bảo vội vàng chạy tới cửa sổ, đảo mắt nhìn qua, liền thấy bóng người lập lòe trên Hắc Thạch Thành, sáu đội quân trăm người đều đã hành động. Tình hình lúc này, mấy thích khách mặt áo đen cùng sử dụng khăn che mặt đã bị bao vây. Chỉ có điều, thân thủ mấy thích khách này cực cao, đội quân trăm người do Chu Di Mộng chỉ huy tuy bao vây bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa bắt được người nào.

Trong thành truyền tới thanh âm ẩu đả, thoáng chốc, toàn bộ Hắc Thạch Thành trở thành một mảnh hỗn loạn.

- Thiếu gia!

Giọng nói của Lưu Chuẩn đột nhiên từ ngoài cửa phòng luyện công truyền tới.

Phó Thư Bảo mở cửa phòng, liền thấy trên mặt Lưu Chuẩn hiện lên vẻ lo lắng, nói:

- Chỉ là mấy thích khách, ngươi không hoảng đến mức như vậy chứ?

Lưu Chuẩn nói:

- Mấy thích khách này e rằng chỉ là khúc nhạc dạo của địch nhân công kích, ta vừa mới nhận được tin tức, tại nông trường có người gây náo loạn, muốn hủy diệt máy bơm nước Lực Luyện Khí.

- Người gây náo loạn e rằng chính là các lộ đạo tặc an bài người bên cạnh chúng ta làm nội ứng, tất cả có bao nhiêu người?

- Ít nhất khoảng hai ba trăm người, ta muốn mang theo quân đội qua đó trợ giúp, chiến sĩ lưu lại nông trường căn bản không đủ.

- Vậy mau đi đi, để Độc Âm Nhi dẫn theo đại đội tác chiến của nàng tới giúp ngươi, đội quân trăm người của ngươi tám phần mười là công nhân, sức chiến đấu căn bản không đủ.

Phó Thư Bảo nói.

- Ta lập tức đi tìm Độc chủ mẫu.

Lưu Chuẩn lui xuống.

Lưu Chuẩn vừa mới đi, Đế Thiếu Vũ liền tìm tới Phó Thư Bảo, thần sắc của hắn cũng giống như Lưu Chuẩn, lo lắng tới cực điểm:

- Thiếu gia, công nhân tại công trường vừa truyền tới tin cấp báo, một đội đạo tặc ít nhất khoảng năm trăm người đánh vào công trường, Đan Thanh phụ trách thủ hộ công trường đã không chống đỡ nổi, ta đang chuẩn bị dẫn người qua đó trợ giúp.

- Vậy mau đi thôi.

Phó Thư Bảo nói.

Đế Thiếu Vũ liền lui xuống. Sau một hồi, cửa thành Hắc Thạch Thành liền mở rộng ra, đội quân tác chiến đặc biệt của Độc Âm Nhi, đại đội công nhân của Lưu Chuẩn và đội quân trăm người của Đế Thiếu Vũ nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Giáo trường bên này, mấy gã thích khách vừa nãy đã bị Chu Di Mộng bắt sống.

Lúc đầu, xuất hiện mấy thích khách, Phó Thư Bảo cảm giác không vấn đề gì, nhưng nông trường và công trường cùng lúc bị công kích, tình huống này thực sự tương đối nghiêm trọng.

- Xem ra địch nhân đã phân tích được tình hình bên phía chúng ta, cố ý chia thành ba đường công kích, phân tán lực lượng chiến đấu của chúng ta.

Thanh âm Luyện Thiên Thử truyền tới. Thân thể nhỏ bé xuất hiện trên bệ cửa sổ.

Thời gian bình thường Luyện Thiên Thử sẽ không hiện thân, nhưng giống như Tiểu Thanh, nó thủy chung luôn ở bên cạnh Phó Thư Bảo, một khi hiện thân, đó chính là chuyện tình tương đối nghiêm trọng mà Phó Thư Bảo cần sự giúp đỡ.

- Đại Loan Lệ đã cho ta lời khuyên, chẳng qua, ta không quan tâm, xem ra, ta đã đánh giá thấp chỉ số IQ của tên Đồ Thổ kia.

Khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên tia cười khổ.[/CHARGE]

- Tiểu chủ nhân, ta có thể giúp gì?

Phó Thư Bảo nói:

- Nếu như vậy, phiền Luyện lão tìm giúp ta trong thành còn thích khách ẩn nấp hay không?

- Chuyện này đơn giản.

Luyện Thiên Thử liền biến mất khỏi bệ cửa sổ. Dựa vào thể hình và năng lực của nó mà nói, cho dù thích khách trốn trong vách tường rạn nứt, nó cũng có thể đơn giản tìm ra.

Phó Thư Bảo xoay người rời khỏi phòng luyện công, bước nhanh tới đại sảnh. Trong đại sảnh, Chu Uyển Nhi và Chi Ni Nhã đang thảo luận chuyện gì đó, bên cạnh các nàng, một trăm nữ thị vệ hồng giáp đã chuẩn bị xuất phát, bộ dáng mỗi người đều giống như lâm đại địch.

Thấy Phó Thư Bảo bước tới, Chi Ni Nhã và Chu Uyển Nhi lập tức nghênh tiếp.

- Bảo ca, đội thị vệ của ta đã chuẩn bị chiến đấu rất kỹ càng, ngươi để ta thống lĩnh bọn họ tới nông trường hay công trường giúp sức?

Chi Ni Nhã lo lắng nói.

- Ngươi không thể đi, hãy lưu lại trong thành.

Phó Thư Bảo nói.

- Thế nhưng, Âm Nhi tỷ tỷ có thể dẫn đại đội xuất chiến, tại sao ta lại không thể?

Chi Ni Nhã có chút không cam lòng nói.

Phó Thư Bảo nói:

- Địch nhân cố ý muốn chúng ta phân tán lực lượng chiên đấu, bây giờ đã có bốn đội quân trăm người xuất chiến, nếu như ngươi dẫn theo người ra ngoài, trong thành và trạm kiểm soát chỉ còn lại đội quân của Chu Di Mộng căn bản không đủ lực phòng thủ.

- Ngươi nói địch nhân sẽ tấn công thành và trạm kiểm soát?

- Địch nhân khẳng định sẽ đến, hơn nữa chính là đội quân chủ lực, cho nên, khi đó nàng phải thống lĩnh đại đội chiến đấu.

- Ta sẽ lưu lại.

Đối với loại tình huống nguy cấp, Chi Nhi Nhã không chút hoảng loạn, ngược lại bộ dạng vô cùng chờ mong. Nàng không phải cuồng nhân thích chiến đấu, nhưng nàng muốn trở thành nữ trung hào kiệt trước mặt Phó Thư Bảo.

Mấy thích khách kia rất nhanh được đưa vào đại sảnh.

- Thiếu gia, để ta đích thân thẩm vấn bọn họ.

Chu Uyển Nhi nói:

- Bọn họ nhất định biết đội quân chủ lực khi nào tấn công chúng ta, tổng cộng có bao nhiêu người?

- Ngươi? Ngươi làm được không?

Đối với loại chuyện tra tấn bức cung, người trưởng thành làm còn có độ khó nhất định, Phó Thư Bảo có chút không tin tưởng tiểu hài tử mới hơn mười tuổi như Chu Uyển Nhi có thể bức ra điều gì từ miệng những thích khách này.

- Thiếu gia, ta đã học được mấy chiêu từ Độc chủ mẫu, ngươi cứ yên tâm giao cho ta thẩm vấn, ta đảm bảo trong khoảng thời gian nửa đồng hồ cát là có thể tra xét rõ tin tình báo chúng ta cần.

Chu Uyển Nhi rất tự tin nói.

Phó Thư Bảo cười khổ gật đầu, xem như đồng ý. Nếu như học được vài chiêu từ chỗ Độc Âm Nhi, vậy nhất định chuyện này không thành vấn đề. Trên thực tế, đừng nói là mấy chiêu, cho cho dù một chiêu thôi cũng khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong rồi.

Ngay lập tức trông thấy Chu Uyển Nhi dẫn tới hai nữ thị vệ hồng giáp, chỉ tay vào một gã thích khách thân thể to lớn nói:

- Người này quá béo, ta ghét người béo, các ngươi trước hết mang hắn xuống chém đầu, mang đầu hắn tới đây là được.

Tất cả mọi người trong đại sảnh bao gồm Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã đều chấn động. Hai nữ thị vệ hồng giáp không hiểu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, thoáng chốc không hề động đậy, chỉ ngây ngốc tại chỗ. Quả thực, mệnh lệnh giết người như vậy, nếu như xuất phát từ miệng Phó Thư Bảo hay Chi Ni Nhã, các nàng sẽ không chút do dự chấp hành mệnh lệnh, chém đầu giết người, nhưng mệnh lệnh như vậy xuất phát từ miệng một tiểu cô nương hơn mười tuổi Chu Uyển Nhi, lúc này các nàng làm sao dám tin tưởng? Làm sao có thể lập tức chấp hành mệnh lệnh?

- Thật là, vậy dẫn toàn bộ vào nhà lao đi thôi, chỉ có điều, nếu như các ngươi không nghe mệnh lệnh của ta giết người, ta có thể trực tiếp lấy đao giết người.

Chu Uyển Nhi không tiếp tục ra lệnh giết người, mà sai người dẫn mấy thích khách này xuống phía dưới.

- Thực sự là Uyển Nhi?

Chi Ni Nhã cảm giác vô cùng hỗn loạn.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Tiểu gia hỏa này thực sự rất lanh lợi, vừa nãy nàng không phải muốn giết thích khách kia, mà cố ý hăm dọa, để khi thẩm vấn thêm thuận lợi.

Chi Ni Nhã lúc này mới vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi:

- Hóa ra là vậy, vừa nãy ta còn nghĩ nàng không phải Uyển Nhi muội muội, mà là một người khác.

- Là ai?

- Đương nhiên chính là Âm Nhi tỷ tỷ.

Quả thực, Chu Uyển Nhi có một số phương diện được tiểu ma nữ truyền thụ rất sâu sắc. Phó Thư Bảo thậm chí còn nghĩ, bảy tám năm sau, bên cạnh hắn sẽ xuất hiện một tiểu ma nữ còn âm hiểm hơn cả Độc Âm Nhi, đó chính là Chu Uyển Nhi.

- Xem ra, sau này tại một số phương diện phải dạy bảo Chu Uyển Nhi một chút, thông minh tài trí khẳng định cần bồi dưỡng, nhưng dụng tâm tà ác lại phải nghĩ cách xóa bỏ, bằng không, nếu như tương lai xuất hiện một ma đầu do ta bồi dưỡng, không biết sẽ có bao nhiêu người nguyền rủa ta.

Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thán nói.

Trải qua hơn một ngày Luyện Thiên Thử lại quay về bên cạnh Phó Thư Bảo.

- Tiểu chủ nhân, ta tìm tất cả các nơi trong thành, không hề có thích khách nào.

Luyện Thiên Thử nói.

- Kỳ quái, theo lý mà nói Đồ Thổ hẳn là phát động tổng tiến công mới đúng, nhưng vì sao đến lúc này vẫn rất yên ắng?

Phó Thư Bảo có chút kỳ quái nói.

Chu Di Mộng nói:

- Thân thủ những thích khách này thực sự không tồi, chỉ có điều không được coi là cao thủ thực sự, lực lượng tu vi cao nhất chỉ là Lực Sĩ cấp Linh Lực.

Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:

- Vậy lại càng kỳ quái, theo ý ta, Đồ Thổ chính là một gã phi thường giảo hoạt, hắn không thể nào chỉ phái ra mấy thích khách được, kết quả sau cùng khẳng định đã nắm bắt được, nếu như dự liệu có kết cục như vậy, tại sao hắn vẫn muốn làm? Lại chậm chạp chưa tổng tiến công?

- Xem ra, chỉ có chờ đợi Uyển Nhi muội muội thẩm vấn tin tình báo có giá trị.

Chi Ni Nhã thời dài một hơi.

Nhưng khi mọi người ở đây cảm thấy vô kế khả thi, trong hư không đột nhiên truyền đến thanh âm xé gió. Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể né tránh. Căn bản không thấy rõ vật gì phá không mà đến, lúc này Phó Thư Bảo theo bản năng đẩy Chi Ni Nhã bên cạnh chính mình sang một bên.

- Mau tránh ra!

Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc Phó Thư Bảo lập tức sử dụng một chưởng đẩy Chi Ni Nhã sang một bên, trong đại sảnh lúc này đột nhiên xuất hiện thêm một người, thân thể nhanh như thiểm điện bay về phía vật gì đó bắn tới.

Người đột nhiên xuất tại đại sảnh chính là Tiểu Thanh.

Vật đột nhiên bắn tới chính là một mũi tiễn.

Rắc, một tiếng vang nhỏ, Tiểu Thanh nhanh chóng chụp được mũi tiễn vào tay. Thế nhưng, ngay khi nàng gần bắt được mũi tiễn, mũi tiễn thứ hai lập tức phá tan tầng phòng ngự, hung hăng bắn về phía ngực Phó Thư Bảo.

Hai tiễn bắn liên tiếp!

Quả thực tài nghệ bắn cung của gã thích khách này ngay cả Phó Thư Bảo cũng vô pháp sánh bằng!

Chẳng qua, Tiểu Thanh tuy không thể cùng lúc chặn lại hai mũi tiễn, nhưng nàng có thể hình thành lực lượng lực tràng cường đại ngăn cản tốc độ phi hành và lực đạo xuyên thấu của mũi tiễn, khiến cường lực của mũi tiễn kia không khác gì mũi tiễn cung thủ bình thường bắn ra, hơn nữa thân thể Phó Thư Bảo đang mặc nhuyễn giáp da rắn, cho nên, tuy bị mũi tiễn thứ hai bắn trúng chỗ yếu hại trên ngực, nhưng Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy đau nhức, không hề tổn thương nghiêm trọng.

Bị trúng tiễn, Phó Thư Bảo nhất thời kích khởi tâm tư chiến đấu, chẳng qua, lúc này hắn không hề hoảng loạn, nói:

- Người này nhất định sử dụng cung tiễn Lực Luyện Khí, tầm bắn cực xa, mọi người mau nấp đi.

Đoàn nữ thị vệ hồng giáp và chiến đội của Chu Di Mộng nhất thời tản ra, trốn sau những cây cột và bức tường