Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 282: Lén trộm cây nho




Ngay lập tức nhìn thấy cánh tay Phó Thư Bảo cầm kiếm chém xuống, nhất thời cành và lá Viêm Hỏa Linh Tham rơi lả tả:

- Ta đã nói rồi, ta không phải hạng người qua cầu rút ván, không có ngươi trợ giúp thì ta cũng không thể đạt được Viêm Hỏa Linh Tham, dựa theo ước định trước đó giữa chúng ta, ta cho ngươi một phần, mang đi đi, tự giải quyết cho tốt, nếu như ngươi còn muốn dây dưa với ta, vậy đừng trách ta không khách khí.

Biểu tình Hồ Nguyệt Thiền vô cùng phức tạp, ngơ ngác nhìn Phó Thư Bảo.

- Lần sau có sinh ý như vậy, nhớ tới tìm ta, tạm biệt.

Phó Thư Bảo cười ha hả, xoay người rời đi.

- Tạm biệt?

Lần đầu tiên nghe từ ngữ như vậy, Hồ Nguyệt Thiền lại ngây dại tại chỗ.

Người này, rốt cuộc là hạng người gì?

Đây chính là vấn đề thiếu nữ hồ tộc muốn biết rõ đáp án nhất, tâm tư nàng sớm đã thành một mảnh hỗn loạn.

Ra khỏi Liệt Diễm Hỏa Sơn, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Liệt Diễm Hỏa Sơn, Phó Thư Bảo mới lay chuông gọi Tiểu Thanh. Đại Loan Lệ vẫn như trước ngồi trong giỏ trúc mặc cho Tiểu Thanh mang theo. Biết Phó Thư Bảo đắc thủ, hai người vui vẻ vô cùng.

- Nhân lúc hồ nữ kia còn chưa về nhà, chúng ta nhanh chóng đến nhà nàng chặt chút cành nho.

Phó Thư Bảo không hề quên chuyện này.

Đại Loan Lệ kinh ngạc nói:

- Trước đó ngươi từng hỏi ta về chuyện cây nho, trong một số ốc đảo có rất nhiều cây nho hoang dại, vì sao phải đến nhà hồ nữ kia?

- Chúng ta sẽ bàn trên đường đi, Tiểu Thanh phiền ngươi tiếp túc mang chúng ta bay đi.

Phó Thư Bảo nói.

Thoáng chốc Tiểu Thanh dẫn theo Phó Thư Bảo và Đại Loan Lệ bay lên không lần nữa, dưới sự chỉ dẫn của Phó Thư Bảo rất nhanh bọn họ bay về phía nhà Hồ Nguyệt Thiền. Dọc trên đường đi, Phó Thư Bảo lúc này mới rõ chi tiết về Huyễn Tâm Nho kỳ diệu. Đối với loại quả nho có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, Đại Loan Lệ tự nhiên tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Trong mắt Phó Thư Bảo, sau khi đạt được lá và cành Viêm Hỏa Linh Tham Hồ Nguyệt Thiền sẽ không lập tức trở về nhà nàng, có câu thỏ khôn có ba hang, huống hồ nàng là nữ tử hồ tộc thông minh giảo hoạt? Đạt được thứ chính mình muốn, nàng nhất đỉnh sẽ chạy tới nơi bí mật sớm đã chuẩn bị để sử dụng, nếu quay về nhà sẽ gặp phải mạo hiểm cực lớn. Bởi vậy, giàn Huyễn Tâm Nho không người trong coi, chính là thời cơ tốt trộm chút cành nho.

- Thư Bảo, có thể để ta xem Viêm Hỏa Linh Tham chút không?

Trong khi Tiểu Thanh một đường bay nhanh, nghe xong Phó Thư Bảo nói về chuyện Huyễn Tâm Nho, Đại Loan Lệ nói. Giọng điều như vậy, kỳ thực nàng đã tự coi mình là sư nương.

- Ài, gừng càng già càng cay, thực không biết sư phụ ta dùng mê dược gì mê hoặc mỹ nữ hỗn huyết này, trong vài ngày đã mê mệt hắn như vậy...

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm cười trộm, từ Luyện Trữ Vật Giới lấy ra Viêm Hỏa Linh Tham được hắn cất giấu khá kỹ.

Viêm Hỏa Linh Tham mất đi cành và lá vừa xuất hiện, không khí xung quanh nhất thời trở nên nóng rực.

- Ách, thứ này thật thần kỳ.

Đại Loan Lệ không khỏi tán thán nói.

Phó Thư Bảo nói:

- Viêm Hỏa Linh Tham chính là nguyên tố hỏa cực đoan, nắm giữ linh tính và trí tuệ nhân loại có thể nói là Linh Vẫn Thạch thực vật giới, chúng ta cảm thấy nhiệt độ không khí thay đổi, tất cả nguyên nhân đều là do năng lượng từ nó toát ra.

Đứng cạnh quan sát Viêm Hóa Linh Tham giống như củ khoai lang, thân củ xanh biếc lại có tia huyết sắc du động bên trong. Phó Thư Bảo cũng là lần đầu tiên trông thấy, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cả kinh:

- Viêm Hỏa Linh Tham và Hỏa Kim Thạch nương tựa vào nhau để sống, lại hấp thụ nguyên tố hỏa tinh túy để sinh trưởng, lẽ nào tia máu kia chính là nguyên tố hỏa tinh túy mà Viêm Hỏa Linh Tham hấp thụ từ dòng sông dung nham sao?

Người có huyết quản, máu lưu động trong huyết quản con người mới có thể tồn tại. Đại địa đồng dạng cũng có huyết quản, đó chính là dòng dung nham chôn sâu trong lòng đất, mà bên trong dòng dung nham nóng chảy ẩn chứa nguyên tố hỏa tinh túy. Dựa vào thủ đoạn và năng lực của con người không thể đạt được nguyên tố hỏa tinh túy, nhưng Viêm Hỏa Linh Tham lại có thể.

- Không biết ta sử dụng phương thức luyện hóa Linh Vẫn Thạch luyện hóa nguyên tố hỏa tinh túy trong Viêm Hóa Linh Tham có thể thành công hay không?

Lẳng lặng nhìn Viêm Hỏa Linh Tham giống như viên ngọc bích trau chuốt trong sáng, trong lòng Phó Thư Bảo tràn ngập suy tư.

Được xưng là Linh Vẫn Thạch thực vật giới, vật chất ẩn chứa trong nó há có thể là phẩm cấp thấp?

Bất quá, đây chỉ là giả thiết mạnh bạo, nếu thực sự muốn làm, còn cần kế hoạch và chuẩn bị chu đáo. Viêm Hỏa Linh Tham đã tới tay, Phó Thư Bảo cũng không vội.

- Ồ?

Đại Loan Lệ quan sát Viêm Hỏa Linh Tham đột nhiên phát ra tiếng hô ngạc nhiên, chỉ vào Viêm Hỏa Linh Tham nói:

- Thư Bảo, vật màu đen trên Viêm Hỏa Linh Tham là cái gì?

Lúc này mới phát hiện, đơn giản chỉ bởi vì hiệu ứng Viêm Hỏa Linh Tham gây chấn động tạo thành, một khi hiệu ứng chấn động suy giảm, lực chú ý của Đại Loan Lệ sẽ chuyển dời đến chỗ không nên chú ý, âm ti hồ nữ chính là diệu vật duy nhất trong thiên địa không bị Viêm Hỏa Linh Tham thiêu hủy.

- Cái này... Ha ha, là Hồ Nguyệt Thiền cho ta, ta cũng không biết là vật gì, trở về kiểm tra lại ta sẽ nói cho sư nương.

Phó Thư Bảo quanh co nói. Trên thực tế âm ti hồ nữ này chính là hắn muốn thiếu nữ hồ tộc nhổ từ “vùng đất bí mật”. Bất quá, loại chuyện này hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của Phó Thư Bảo, Tiểu Thanh rất nhanh bay tới ốc đảo Hồ Nguyệt Thiền sống. Giống như Phó Thư Bảo suy đoán, Hồ Nguyệt Thiền không hề trở về nhà, vì vậy toàn bộ ốc đảo vô cùng tĩnh lặng.

Vừa đến ốc đảo, Phó Thư Bảo trực tiếp tiến đến vườn nho. Lúc này sắc trời đã sáng, mặt trời đỏ rực từ chân trời phía đông lộ ra hơn phân nửa. Ánh dương quang kim sắc bao phủ khắp bầu trời và đại địa, cảnh tượng hết sức hoành tráng. Trong tia nắng ban mai, quả nho màu tím tròn trĩnh bóng loáng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, khiêu khích người muốn ăn.

- Thứ này thật thần kỳ như vậy sao?

Đại Loan Lệ không khỏi hỏi, cũng vươn tay hái lấy quả nho.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta khuyên sư nương đừng ăn, thứ này ăn vào sẽ sản sinh ảo giác, có người nói ăn một quả sẽ say một ngày một đêm, cho nên sư nương không ăn thì tốt hơn.

Đại Loan Lệ cuối cùng rụt tay về:

- Có lẽ vậy, nữ tử hồ tộc trồng thứ gì đó khẳng định không phải vật tầm thường, Thư Bảo, ngươi muốn tới vườn nho này làm gì?

- Chiết cây và nuôi trồng, chúng ta có nhiều đất như vậy, không trồng vài thứ thật lãng phí, mặt khác, nếu như nuôi trồng thành công, ta sẽ chuẩn bị thành lập xưởng sản xuất rượu nho, một phần để chúng ta sử dụng, một phần bán đi.

Phó Thư Bảo nói.

Đại Loan Lệ cười nói:

- Sư phụ ngươi nói ngươi là một thiên tài vô cùng tài hoa, xem ra là thật, những suy nghĩ của ngươi đều là chủ ý kinh ngạc và cổ quái, nói đi, muốn làm gì để ta giúp ngươi.

Phó Thư Bảo nói:

- Dùng đao chém vài cành là được, chỉnh chu một chút, bất quá về phần chỉnh sửa hãy để ta.

Dừng lại một chút hắn lại nói:

- Tiểu Thanh, nàng hái một chút quả nho chín, ta chuẩn bị mang về.

Ba người phân công nhau hành động, Đại Loan Lệ dùng đao chém vài cành nho, sau đó bọc lại cẩn thận. Phó Thư Bảo vận dụng lực lượng Nguyên Tố Lực, trong khoảng thời gian ngắn đào đất, để nhổ tận gốc một số cây nho phẩm chất vô cùng tốt. Tiểu Thanh theo lệnh của Phó Thư Bảo, ngắt lấy những quả Huyễn Tâm nho đã chín.